Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Ở Công Trường
Chương 16:
Tạc Kê Toàn Gia Dũng
28/08/2024
"Ồ, định đi làm thêm à, làm thêm cũng được. Nhưng mà nhìn cái thân hình còm nhom của cháu, chắc không hợp với công việc ở công trường đâu." Chú Đống Lương đánh giá Từ An từ đầu đến chân, tỏ vẻ chê bai thân hình gầy yếu của anh.
"Không phải, chú Đống Lương, chiều nay cháu với Hòa Bình có đến mấy công trường trong thành phố xem thử, thấy phần lớn các công trường đều nấu ăn không ngon, lại không có mấy dầu mỡ, nên cháu định làm cơm hộp mang đến công trường bán, chú thấy thế nào?"
Chú Đống Lương theo bản năng định nói Từ An đừng có làm loạn, nhưng chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Từ An: "Kể rõ hơn cho chú nghe xem nào."
****
Từ An đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra, chú Đống Lương vừa nghe vừa gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
“Ý tưởng của cháu rất khả thi. Công trường chú đang làm việc, ước chừng có khoảng năm sáu trăm người. Trừ những người ở địa phương ra, công nhân từ nơi khác đến cũng phải được hai ba trăm người.
Họ không giống chúng ta, tối đến có thể về nhà ăn một bữa ngon lành, họ chỉ có thể đến mấy quán ăn gần đó ăn tạm cho xong bữa. Chỉ cần cơm hộp của cháu rẻ hơn, ăn được là có thể làm ăn phát đạt rồi.”
Nói xong, chú ấy lại vội vàng bổ sung: “Cháu muốn làm thì đến công trường chú đang làm thử xem sao? Đến lúc đó chú sẽ rủ rê mọi người mua ủng hộ cháu, đảm bảo không lo ế hàng.
Chỉ là nếu cơm hộp của cháu mà không ngon thì lần sau phải đổi chỗ khác đấy, đừng có đến đây nữa. Bởi vì nếu bọn họ mà muốn “tẩn” cháu thì chú cũng không đỡ được đâu.
Hiện tại trong thành phố có khoảng hai mươi công trường lớn nhỏ, mỗi công trường bán một ngày là cũng đủ tiền tiêu một tháng rồi. Chạy hết một vòng các công trường là cháu có thể nghỉ, yên tâm chờ ngày nhập học.”
Lời nói của chú Đống Lương đã vạch sẵn con đường “kinh doanh” cho Từ An, từ ngày đầu tiên cho đến ngày cuối cùng, rõ ràng rành mạch. Đại khái là kiểu “đánh nhanh rút gọn”, “vơ vét” xong thì chuồn thẳng.
“Nhưng mà, nếu cơm hộp của cháu mà ngon thì có thể tiếp tục bán ở công trường này. Mấy ngôi làng gần đây đều có người đến công trường này làm việc, cháu cứ chăm chỉ bán cơm hộp là được, không ai bắt nạt cháu đâu.”
“Ngày mai chú tan ca lúc mấy giờ? Tan ca rồi ghé nhà cháu ăn cơm, tự mình thử xem là cháu nên “đánh nhanh rút gọn” hay là nên “an cư lạc nghiệp” ở một chỗ.”
Từ An rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, nhưng người khác đâu có biết anh nấu ăn ngon. Hoàn cảnh gia đình anh như vậy, mọi người bình thường cũng chẳng ai đến nhà anh ăn cơm bao giờ, phần lớn đều là gọi ba anh em anh sang nhà họ ăn cơm.
“Được, vậy trưa mai nhé. Dạo này trời nóng quá, mười hai giờ trưa đã tan ca rồi, đến ba giờ rưỡi chiều mới làm tiếp, chú tranh thủ về nhà ăn cơm, ngủ trưa một giấc rồi quay lại làm việc.”
Sau khi đã hẹn thời gian cụ thể, Từ An chào tạm biệt chú Đống Lương rồi đi về. Từ Khang và Từ Nhạc đang ngủ ngon lành trong phòng, dường như chúng không hề hay biết anh trai mình đã đi đâu.
Sáng sớm hôm sau, Từ An vẫn dậy từ lúc bốn giờ sáng, ra vườn hái rau, bởi vì hôm qua đã hứa với chú Hai Quốc Cường là hôm nay sẽ tiếp tục cùng chú đi chợ bán rau.
Mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong, với lại hôm nay cô Út sẽ đến nhà, có nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai mới có thể bắt tay vào kế hoạch bán cơm hộp, hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn đi chợ bán rau, kiếm thêm chút tiền đã.
Hôm nay rau không có nhiều, ba cân cà chua, hai cân rau cải xanh, hai quả cà tím và hai cân ớt chuông, chẳng mấy chốc đã bán hết veo, tổng cộng thu được hai mươi ba tệ.
So với hôm qua, thu nhập hôm nay giảm đi gần một nửa.
Từ An định đến chợ đầu mối trong trấn tìm hiểu giá cả, bèn nhờ chú Hai Quốc Cường mang giùm sọt về giúp anh, sau đó rời khỏi chợ rau.
Chợ đầu mối nằm ở phía Đông Bắc của thị trấn, từ bát đĩa, xoong nồi… cho đến gạo, rau củ quả… đều có đủ cả.
Từ An vừa đi dạo vừa ghi nhớ giá cả và số lượng mua tối thiểu của từng loại thực phẩm.
Ví dụ như cánh gà đông lạnh, tối thiểu mười cân mới bán buôn, giá buôn là mười bốn tệ một cân, giá bán lẻ ngoài chợ là mười tám tệ một cân, như vậy là rẻ hơn bốn tệ một cân.
Đùi gà đông lạnh cũng vậy, tối thiểu mười cân mới bán buôn, giá buôn là sáu tệ một cân. Nếu mua một lần năm mươi cân thì có thể rẻ hơn một tệ mỗi cân.
Nhìn chung, giá cả ở chợ đầu mối rẻ hơn so với giá ngoài chợ khoảng 2 - 5 tệ, chỉ là số lượng mua tối thiểu khá lớn, mà nhà cậu lại không có tủ lạnh, mua nhiều quá không có chỗ bảo quản.
Lúc đi ra khỏi chợ đầu mối, vừa đến cổng thì có một người đàn ông trung niên đầu to tai béo tiến lại gần, ghé sát vào tai Từ An nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ đến đây mua thực phẩm à, thấy cậu ngó nghiêng khu vực thực phẩm nãy giờ. Giá cả ở chợ đầu mối vẫn còn cao lắm, tôi có chỗ khác rẻ hơn nhiều, cậu có muốn xem qua không?"
Nhìn bề ngoài, người đàn ông này có vẻ rất thật thà chất phác, nhưng vừa mở miệng là đã toát ra vẻ “láu cá” rồi, chắc chắn là không phải người làm ăn đàng hoàng.
"Không phải, chú Đống Lương, chiều nay cháu với Hòa Bình có đến mấy công trường trong thành phố xem thử, thấy phần lớn các công trường đều nấu ăn không ngon, lại không có mấy dầu mỡ, nên cháu định làm cơm hộp mang đến công trường bán, chú thấy thế nào?"
Chú Đống Lương theo bản năng định nói Từ An đừng có làm loạn, nhưng chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Từ An: "Kể rõ hơn cho chú nghe xem nào."
****
Từ An đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra, chú Đống Lương vừa nghe vừa gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
“Ý tưởng của cháu rất khả thi. Công trường chú đang làm việc, ước chừng có khoảng năm sáu trăm người. Trừ những người ở địa phương ra, công nhân từ nơi khác đến cũng phải được hai ba trăm người.
Họ không giống chúng ta, tối đến có thể về nhà ăn một bữa ngon lành, họ chỉ có thể đến mấy quán ăn gần đó ăn tạm cho xong bữa. Chỉ cần cơm hộp của cháu rẻ hơn, ăn được là có thể làm ăn phát đạt rồi.”
Nói xong, chú ấy lại vội vàng bổ sung: “Cháu muốn làm thì đến công trường chú đang làm thử xem sao? Đến lúc đó chú sẽ rủ rê mọi người mua ủng hộ cháu, đảm bảo không lo ế hàng.
Chỉ là nếu cơm hộp của cháu mà không ngon thì lần sau phải đổi chỗ khác đấy, đừng có đến đây nữa. Bởi vì nếu bọn họ mà muốn “tẩn” cháu thì chú cũng không đỡ được đâu.
Hiện tại trong thành phố có khoảng hai mươi công trường lớn nhỏ, mỗi công trường bán một ngày là cũng đủ tiền tiêu một tháng rồi. Chạy hết một vòng các công trường là cháu có thể nghỉ, yên tâm chờ ngày nhập học.”
Lời nói của chú Đống Lương đã vạch sẵn con đường “kinh doanh” cho Từ An, từ ngày đầu tiên cho đến ngày cuối cùng, rõ ràng rành mạch. Đại khái là kiểu “đánh nhanh rút gọn”, “vơ vét” xong thì chuồn thẳng.
“Nhưng mà, nếu cơm hộp của cháu mà ngon thì có thể tiếp tục bán ở công trường này. Mấy ngôi làng gần đây đều có người đến công trường này làm việc, cháu cứ chăm chỉ bán cơm hộp là được, không ai bắt nạt cháu đâu.”
“Ngày mai chú tan ca lúc mấy giờ? Tan ca rồi ghé nhà cháu ăn cơm, tự mình thử xem là cháu nên “đánh nhanh rút gọn” hay là nên “an cư lạc nghiệp” ở một chỗ.”
Từ An rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, nhưng người khác đâu có biết anh nấu ăn ngon. Hoàn cảnh gia đình anh như vậy, mọi người bình thường cũng chẳng ai đến nhà anh ăn cơm bao giờ, phần lớn đều là gọi ba anh em anh sang nhà họ ăn cơm.
“Được, vậy trưa mai nhé. Dạo này trời nóng quá, mười hai giờ trưa đã tan ca rồi, đến ba giờ rưỡi chiều mới làm tiếp, chú tranh thủ về nhà ăn cơm, ngủ trưa một giấc rồi quay lại làm việc.”
Sau khi đã hẹn thời gian cụ thể, Từ An chào tạm biệt chú Đống Lương rồi đi về. Từ Khang và Từ Nhạc đang ngủ ngon lành trong phòng, dường như chúng không hề hay biết anh trai mình đã đi đâu.
Sáng sớm hôm sau, Từ An vẫn dậy từ lúc bốn giờ sáng, ra vườn hái rau, bởi vì hôm qua đã hứa với chú Hai Quốc Cường là hôm nay sẽ tiếp tục cùng chú đi chợ bán rau.
Mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong, với lại hôm nay cô Út sẽ đến nhà, có nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai mới có thể bắt tay vào kế hoạch bán cơm hộp, hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn đi chợ bán rau, kiếm thêm chút tiền đã.
Hôm nay rau không có nhiều, ba cân cà chua, hai cân rau cải xanh, hai quả cà tím và hai cân ớt chuông, chẳng mấy chốc đã bán hết veo, tổng cộng thu được hai mươi ba tệ.
So với hôm qua, thu nhập hôm nay giảm đi gần một nửa.
Từ An định đến chợ đầu mối trong trấn tìm hiểu giá cả, bèn nhờ chú Hai Quốc Cường mang giùm sọt về giúp anh, sau đó rời khỏi chợ rau.
Chợ đầu mối nằm ở phía Đông Bắc của thị trấn, từ bát đĩa, xoong nồi… cho đến gạo, rau củ quả… đều có đủ cả.
Từ An vừa đi dạo vừa ghi nhớ giá cả và số lượng mua tối thiểu của từng loại thực phẩm.
Ví dụ như cánh gà đông lạnh, tối thiểu mười cân mới bán buôn, giá buôn là mười bốn tệ một cân, giá bán lẻ ngoài chợ là mười tám tệ một cân, như vậy là rẻ hơn bốn tệ một cân.
Đùi gà đông lạnh cũng vậy, tối thiểu mười cân mới bán buôn, giá buôn là sáu tệ một cân. Nếu mua một lần năm mươi cân thì có thể rẻ hơn một tệ mỗi cân.
Nhìn chung, giá cả ở chợ đầu mối rẻ hơn so với giá ngoài chợ khoảng 2 - 5 tệ, chỉ là số lượng mua tối thiểu khá lớn, mà nhà cậu lại không có tủ lạnh, mua nhiều quá không có chỗ bảo quản.
Lúc đi ra khỏi chợ đầu mối, vừa đến cổng thì có một người đàn ông trung niên đầu to tai béo tiến lại gần, ghé sát vào tai Từ An nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ đến đây mua thực phẩm à, thấy cậu ngó nghiêng khu vực thực phẩm nãy giờ. Giá cả ở chợ đầu mối vẫn còn cao lắm, tôi có chỗ khác rẻ hơn nhiều, cậu có muốn xem qua không?"
Nhìn bề ngoài, người đàn ông này có vẻ rất thật thà chất phác, nhưng vừa mở miệng là đã toát ra vẻ “láu cá” rồi, chắc chắn là không phải người làm ăn đàng hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.