Bắt Đầu Với Một Quán Rượu Nhỏ [Hậu Tận Thế]
Chương 12:
Diệp Song Ngư
23/09/2024
Lời lẩm bẩm của người đàn ông đã vén lên một góc tàn khốc đẫm máu của thế giới này.
Nhưng cô, một người đã chết một lần và thậm chí còn không có dị năng, làm sao có tư cách đồng cảm và an ủi người khác, chi bằng lo cho bản thân mình trước đã.
Cúi đầu khẽ thở dài, Giang Vãn chạm vào máy thu ngân, giả vờ bận rộn.
Còn người đàn ông này cũng không phải để được cô an ủi, sau khi tự khóc một hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn quanh quán rượu.
"Bà chủ, cho một ly bia."
Hắn ta đã không còn tâm trí để nghĩ tại sao trong thành phố của khu vực nguy hiểm cao này lại có một quán rượu nữa.
Càng không muốn quan tâm đến việc bán rẻ như vậy có gì đáng ngờ không.
Dù có chết, cũng phải chết no!
Giang Vãn rót cho hắn một ly bia.
Lần này, hắn chỉ uống được nửa ly nhỏ thì dường như nhận ra điều gì đó và dừng lại.
Rõ ràng có thể thấy, vẻ mệt mỏi trên người hắn tan biến, vai thẳng lưng thẳng, tỏa ra một khí thế không giống bình thường.
"Bà..."
"Leng keng —"
Lần này cánh cửa sắt bị đẩy mở toang, tiếng chuông vang lên kéo dài, rồi mới thấy một nhóm người bước vào.
Tất cả bọn họ đều đeo những chiếc mặt nạ bảo hộ quen thuộc, Giang Vãn phải nhìn kỹ một lúc mới nhận ra người dẫn đầu chính là cậu thiếu niên giọng vịt đực gặp hồi sáng.
"Oa! Thật sự là một quán rượu, còn có cả bia và trà trái cây!"
"Đúng là không hổ danh anh Tiểu Kỳ, tìm được một chỗ tốt như thế này!!"
"Đợi khi trở về, chúng ta có thể khoe với bọn họ về hương vị của bia ở đây!"
"Hạo Vũ, nơi đây có ổn không vậy? Anh Lệ có biết chúng ta ở đây chứ?"
Kỳ Hạo Vũ không quan tâm đến họ, trực tiếp bước đến quầy bar, lấy tấm che mặt nạ xuống, để lộ một gương mặt trắng trẻo thanh tú.
"Chị gái, cho năm ly bia."
Người đàn ông ngồi ở quầy bar không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Kỳ Hạo Vũ rồi cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Giang Vãn bình thản đáp: "Quán này không bán rượu bia cho vị thành niên."
Cô muốn kiếm tiền, nhưng vẫn phải giữ nguyên tắc.
Kỳ Hạo Vũ chưa kịp nói gì, một trong những cậu thiếu niên đứng sau đã tỏ vẻ bất mãn: "Cô biết mình đang nói chuyện với ai không? Anh Tiểu Kỳ của chúng tôi là..."
Kỳ Hạo Vũ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như viên đạn lướt qua, lập tức ngăn kẻ lắm miệng kia lại, khi quay lại, cậu ta ngay lập tức khôi phục vẻ tươi cười hồn nhiên của một thiếu niên.
"Vậy cho năm ly trà trái cây nhé, cảm ơn chị gái."
Giang Vãn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ pha trà, khi đưa đồ uống ra, cô nhìn mấy cậu thiếu niên vẫn cười nói rôm rả như lúc ban đầu, rồi kéo nhau đến ngồi quanh một chiếc bàn tròn. Trong ánh mắt cô thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
Theo lời anh Lệ hồi sáng không cho cậu ta uống bia, có thể đoán Kỳ Hạo Vũ này mới 17 tuổi, mà cậu ta lại là lão đại trong nhóm này, vậy những người còn lại chắc cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi.
Nói cách khác, họ sinh ra sau khi tận thế đã đến.
Từ khi chào đời, họ chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng, cây cối xanh tươi và hoa đỏ rực, cũng chưa từng thưởng thức những món ăn ngon lành hay được vui chơi hưởng thụ..
Thay vào đó, họ ngay lập tức trở thành những dị năng giả, một mặt phải chiến đấu với quái vật, mặt khác gian nan sinh tồn trong những khu vực không an toàn.
Điều này khá giống với hoàn cảnh của chủ nhân ban đầu của cơ thể này.
Nhưng cô, một người đã chết một lần và thậm chí còn không có dị năng, làm sao có tư cách đồng cảm và an ủi người khác, chi bằng lo cho bản thân mình trước đã.
Cúi đầu khẽ thở dài, Giang Vãn chạm vào máy thu ngân, giả vờ bận rộn.
Còn người đàn ông này cũng không phải để được cô an ủi, sau khi tự khóc một hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn quanh quán rượu.
"Bà chủ, cho một ly bia."
Hắn ta đã không còn tâm trí để nghĩ tại sao trong thành phố của khu vực nguy hiểm cao này lại có một quán rượu nữa.
Càng không muốn quan tâm đến việc bán rẻ như vậy có gì đáng ngờ không.
Dù có chết, cũng phải chết no!
Giang Vãn rót cho hắn một ly bia.
Lần này, hắn chỉ uống được nửa ly nhỏ thì dường như nhận ra điều gì đó và dừng lại.
Rõ ràng có thể thấy, vẻ mệt mỏi trên người hắn tan biến, vai thẳng lưng thẳng, tỏa ra một khí thế không giống bình thường.
"Bà..."
"Leng keng —"
Lần này cánh cửa sắt bị đẩy mở toang, tiếng chuông vang lên kéo dài, rồi mới thấy một nhóm người bước vào.
Tất cả bọn họ đều đeo những chiếc mặt nạ bảo hộ quen thuộc, Giang Vãn phải nhìn kỹ một lúc mới nhận ra người dẫn đầu chính là cậu thiếu niên giọng vịt đực gặp hồi sáng.
"Oa! Thật sự là một quán rượu, còn có cả bia và trà trái cây!"
"Đúng là không hổ danh anh Tiểu Kỳ, tìm được một chỗ tốt như thế này!!"
"Đợi khi trở về, chúng ta có thể khoe với bọn họ về hương vị của bia ở đây!"
"Hạo Vũ, nơi đây có ổn không vậy? Anh Lệ có biết chúng ta ở đây chứ?"
Kỳ Hạo Vũ không quan tâm đến họ, trực tiếp bước đến quầy bar, lấy tấm che mặt nạ xuống, để lộ một gương mặt trắng trẻo thanh tú.
"Chị gái, cho năm ly bia."
Người đàn ông ngồi ở quầy bar không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Kỳ Hạo Vũ rồi cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Giang Vãn bình thản đáp: "Quán này không bán rượu bia cho vị thành niên."
Cô muốn kiếm tiền, nhưng vẫn phải giữ nguyên tắc.
Kỳ Hạo Vũ chưa kịp nói gì, một trong những cậu thiếu niên đứng sau đã tỏ vẻ bất mãn: "Cô biết mình đang nói chuyện với ai không? Anh Tiểu Kỳ của chúng tôi là..."
Kỳ Hạo Vũ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như viên đạn lướt qua, lập tức ngăn kẻ lắm miệng kia lại, khi quay lại, cậu ta ngay lập tức khôi phục vẻ tươi cười hồn nhiên của một thiếu niên.
"Vậy cho năm ly trà trái cây nhé, cảm ơn chị gái."
Giang Vãn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ pha trà, khi đưa đồ uống ra, cô nhìn mấy cậu thiếu niên vẫn cười nói rôm rả như lúc ban đầu, rồi kéo nhau đến ngồi quanh một chiếc bàn tròn. Trong ánh mắt cô thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
Theo lời anh Lệ hồi sáng không cho cậu ta uống bia, có thể đoán Kỳ Hạo Vũ này mới 17 tuổi, mà cậu ta lại là lão đại trong nhóm này, vậy những người còn lại chắc cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi.
Nói cách khác, họ sinh ra sau khi tận thế đã đến.
Từ khi chào đời, họ chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng, cây cối xanh tươi và hoa đỏ rực, cũng chưa từng thưởng thức những món ăn ngon lành hay được vui chơi hưởng thụ..
Thay vào đó, họ ngay lập tức trở thành những dị năng giả, một mặt phải chiến đấu với quái vật, mặt khác gian nan sinh tồn trong những khu vực không an toàn.
Điều này khá giống với hoàn cảnh của chủ nhân ban đầu của cơ thể này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.