Bắt Đầu Với Một Quán Rượu Nhỏ [Hậu Tận Thế]
Chương 29:
Diệp Song Ngư
24/09/2024
Đêm nay, có lẽ do cô được ngâm mình trong bồn tắm, hoặc có thể vì tâm trí cuối cùng cũng được thư giãn, tuy vẫn mơ, nhưng cô lại mơ về cuộc sống trước kia của mình, những giấc mơ bình dị nhưng ẩn chứa một chút cảm giác thất vọng vì sự tầm thường vô vị.
Khi tỉnh giấc, cô hơi cảm thấy chút phiền muộn, nhưng sau khi rửa mặt thì tâm trạng đã hoàn toàn tươi tỉnh, trạng thái cực kỳ tốt.
Cũng vì thế, Thành Hạ - người đến sớm ngay sau khi quán rượu vừa mở cửa - trông có vẻ xanh xao và yếu ớt hơn hẳn khi đứng cạnh cô với vẻ ngoài rạng rỡ.
Trông cô ấy như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Giang Vãn nhìn mà sửng sốt, đồng thời, từ lúc bước vào cửa, Thành Hạ cũng luôn trong trạng thái khiếp sợ, lúc này đứng chết trân ở cửa, quên cả cử động.
Tuy nhiên, Thành Hạ nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng chỉ sau một ngày, quán rượu đã thay đổi hoàn toàn.
Khi nhìn thấy thực đơn với nhiều món mới, Thành Hạ càng trở nên bàng hoàng hơn.
Ở đây, dường như mọi điều không thể đều có thể trở thành có thể.
Mang theo tâm trạng phức tạp lẫn may mắn, Thành Hạ tiến đến quầy bar, ngồi xuống ghế cao rồi mới chào hỏi Giang Vãn.
"Chào buổi sáng, bà chủ Giang."
"Chào buổi sáng," Giang Vãn quan sát kỹ sắc mặt cô ấy, có một dự đoán không mấy tốt đẹp, "Cô như thế này... là vì cô bé đó sao?"
Thành Hạ hơi giật mình, rồi nhận ra "cô bé đó" chỉ đứa trẻ họ đưa về hôm qua.
Mới đưa người về, bản thân đã trở nên như vậy, quả thật dễ đoán.
Thành Hạ cười khổ gật đầu: "Cũng đúng, nhưng cô bé rất tốt, cô yên tâm."
Giang Vãn không hỏi thêm: "Cô uống gì?"
"Trước tiên cho tôi một ly nước suối núi đi," Thành Hạ tất nhiên muốn uống thứ khác, nhưng có quá nhiều lựa chọn khiến cô ấy choáng ngợp, khó quyết định được, "Và một phần bánh mì nữa."
Cô ấy nghĩ đến quán rượu uống một ly là no, nên trước khi ra khỏi nhà đã bỏ qua việc uống dịch dinh dưỡng, giờ thấy có đồ ăn, lại không thể kìm lòng được.
Đó là bánh mì đấy.
Mặc dù trong số họ có vài dị năng giả hệ mộc, nhưng môi trường dưới lòng đất ngầm vốn không thích hợp cho việc gieo trồng, vhưa kể đến việc ngay cả những mảnh đất đã được thanh lọc vẫn còn khả năng bị ô nhiễm, nên việc trồng trọt những giống cây cổ xưa là điều bất khả thi.
Thay vào đó, họ chỉ có thể trồng một số loại thực vật mới được nghiên cứu và phát triển, thức ăn của họ là dung dịch dinh dưỡng được chiết xuất từ những dây leo và quả của những cây này.
Dù đã trải qua nhiều lần cải tiến, hương vị của chúng vẫn còn chát và nhạt nhẽo.
Sau khi đặt hàng thành công, Giang Vãn ngạc nhiên khi không nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống, cô đờ người ra một lúc mới nhận ra điều đó.
Phần của Thành Hạ được giảm giá 10%, nên số điểm tín dụng không đủ.
Việc quảng bá thẻ thành viên có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng rõ ràng lợi nhiều hơn hại.
Trong khi Giang Vãn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bên kia, Thành Hạ nhìn những chiếc bánh mì được bày ra mà không thể động đũa.
Những chiếc bánh mì trước mặt họ là loại bánh bơ sữa thông thường, mỗi phần gồm hai chiếc, to cỡ nắm tay, vỏ bánh được nướng vàng ươm, xốp giòn, ánh lên một lớp dầu mỏng bóng bẩy.
Hương thơm tỏa ra không hề thua kém món khoai tây chiên mà Giang Vãn đã thưởng thức hôm qua, hơi nóng bốc lên nghi ngút, khiến người ta chỉ cần kém tự chủ một chút là đã phải ứa nước miếng.
Khi tỉnh giấc, cô hơi cảm thấy chút phiền muộn, nhưng sau khi rửa mặt thì tâm trạng đã hoàn toàn tươi tỉnh, trạng thái cực kỳ tốt.
Cũng vì thế, Thành Hạ - người đến sớm ngay sau khi quán rượu vừa mở cửa - trông có vẻ xanh xao và yếu ớt hơn hẳn khi đứng cạnh cô với vẻ ngoài rạng rỡ.
Trông cô ấy như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Giang Vãn nhìn mà sửng sốt, đồng thời, từ lúc bước vào cửa, Thành Hạ cũng luôn trong trạng thái khiếp sợ, lúc này đứng chết trân ở cửa, quên cả cử động.
Tuy nhiên, Thành Hạ nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng chỉ sau một ngày, quán rượu đã thay đổi hoàn toàn.
Khi nhìn thấy thực đơn với nhiều món mới, Thành Hạ càng trở nên bàng hoàng hơn.
Ở đây, dường như mọi điều không thể đều có thể trở thành có thể.
Mang theo tâm trạng phức tạp lẫn may mắn, Thành Hạ tiến đến quầy bar, ngồi xuống ghế cao rồi mới chào hỏi Giang Vãn.
"Chào buổi sáng, bà chủ Giang."
"Chào buổi sáng," Giang Vãn quan sát kỹ sắc mặt cô ấy, có một dự đoán không mấy tốt đẹp, "Cô như thế này... là vì cô bé đó sao?"
Thành Hạ hơi giật mình, rồi nhận ra "cô bé đó" chỉ đứa trẻ họ đưa về hôm qua.
Mới đưa người về, bản thân đã trở nên như vậy, quả thật dễ đoán.
Thành Hạ cười khổ gật đầu: "Cũng đúng, nhưng cô bé rất tốt, cô yên tâm."
Giang Vãn không hỏi thêm: "Cô uống gì?"
"Trước tiên cho tôi một ly nước suối núi đi," Thành Hạ tất nhiên muốn uống thứ khác, nhưng có quá nhiều lựa chọn khiến cô ấy choáng ngợp, khó quyết định được, "Và một phần bánh mì nữa."
Cô ấy nghĩ đến quán rượu uống một ly là no, nên trước khi ra khỏi nhà đã bỏ qua việc uống dịch dinh dưỡng, giờ thấy có đồ ăn, lại không thể kìm lòng được.
Đó là bánh mì đấy.
Mặc dù trong số họ có vài dị năng giả hệ mộc, nhưng môi trường dưới lòng đất ngầm vốn không thích hợp cho việc gieo trồng, vhưa kể đến việc ngay cả những mảnh đất đã được thanh lọc vẫn còn khả năng bị ô nhiễm, nên việc trồng trọt những giống cây cổ xưa là điều bất khả thi.
Thay vào đó, họ chỉ có thể trồng một số loại thực vật mới được nghiên cứu và phát triển, thức ăn của họ là dung dịch dinh dưỡng được chiết xuất từ những dây leo và quả của những cây này.
Dù đã trải qua nhiều lần cải tiến, hương vị của chúng vẫn còn chát và nhạt nhẽo.
Sau khi đặt hàng thành công, Giang Vãn ngạc nhiên khi không nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống, cô đờ người ra một lúc mới nhận ra điều đó.
Phần của Thành Hạ được giảm giá 10%, nên số điểm tín dụng không đủ.
Việc quảng bá thẻ thành viên có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng rõ ràng lợi nhiều hơn hại.
Trong khi Giang Vãn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bên kia, Thành Hạ nhìn những chiếc bánh mì được bày ra mà không thể động đũa.
Những chiếc bánh mì trước mặt họ là loại bánh bơ sữa thông thường, mỗi phần gồm hai chiếc, to cỡ nắm tay, vỏ bánh được nướng vàng ươm, xốp giòn, ánh lên một lớp dầu mỏng bóng bẩy.
Hương thơm tỏa ra không hề thua kém món khoai tây chiên mà Giang Vãn đã thưởng thức hôm qua, hơi nóng bốc lên nghi ngút, khiến người ta chỉ cần kém tự chủ một chút là đã phải ứa nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.