Quyển 5 - Chương 37: Hang động linh thạch
Thập Bộ Hành
01/04/2013
- Vạn Niên Hoàn Hồn thảo ở đâu?
Rơi xuống kiếm đài, ánh mắt Lục Thanh lập tức nhìn chằm chằm vào lão nhân áo đen.
- Trừ phi Đại sư phát lời thề tâm ma không giết ta, nếu không dù là chết, ta cũng tuyệt đối không khai.
Lão nhân áo đen tin rằng đối với một tam kiếp Kiếm Hoàng. Vạn Niên Hoàn Hồn thảo là vô cùng quan trọng, tam kiếp Kiếm Hoàng khi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng đỉnh phong, sau đó cần phải xung phá vào cảnh giới Kiếm Phách vô cùng khó khăn, đó là cửa ải hết sức gian nan, ngàn vạn năm qua đã làm trở ngại không biết bao nhiêu nhân tài xuất sắc. Một gốc Vạn Niên Hoàn Hồn thảo như vậy đủ đề gia tăng ba thành năng lực, lão nhân áo đen không tin Lục Thanh không mảy may cảm thấy động lòng, lúc này Lục Thanh đang phát lời thề tâm ma, mà Viêm Chiến bên cạnh không mở miệng, tự nhiên lão cũng biết tầm quan trọng của Vạn Niên Hoàn Hồn thảo này đối với Lục Thanh, nghe Lục Thanh đã phát lời thề tâm ma, rốt cuộc lão nhân áo đen cũng thở dài nhè nhẹ.
- Hiện tại ngươi có thể nói.
Lục Thanh mờ cấm cố ra, tuy vừa mói phát lời thề tâm mạ nhưng xem ra lúc này Lục Thanh vẫn hết sức nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt như nước, không chút ba động.
- Được, ta nói .
Lão nhân áo đen trấn tĩnh tâm thần, lên tiếng:
- Vạn Niên Hoàn Hồn thảo chính là ở Man Hoang kiếm mộ.
Lục Thanh cau mày:
- Đó là nơi nào?
- Man Hoang kiếm mộ là một chỗ hư không do giới Kim Thiên giới và giới Bạch Linh giao giới với nhau mở ra, có phong ấn một vùng đất Man Hoang từ thời thượng cổ, trong đó có sự tồn tại của Vạn Niên Hoàn Hồn thảo.
Lục Thanh thoáng động trong lòng, lại hỏi:
- Vào trong đó có hạn chế gì không?
- Không có hạn chế, chỉ là trong đó mãnh thú hoành hành. Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn bình thường tiến vào trong đó chỉ có chết. Đương nhiên cấp Kiếm Hoàng có đủ lực tự bảo vệ mình.
- Lục trưởng lão, chuyện này...
Viêm Chiến căm tức nhìn lão nhân áo đen trước mặt, Lục Thanh lắc lắc đầu:
- Phàm nhưng món lợi trên đời không dễ dàng lấy được, thông thường kỳ ngộ tồn tại song song cùng nguy hiểm, ngươi còn gì muốn nói nữa không?
Lão nhân áo đen sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu:
- Hết rồi
- Được.
Lục Thanh gật gật đầu:
- Cấm...
Ngay lập tức, lão nhân áo đen lại bị cầm cố giữa không trung.
- Ngươi đã phát lời thề tâm ma, ngươi không thể giết ta! Lão nhân áo đen xanh mét mặt mày.
- Không sai ta không thể giết ngươi, Lục Thanh không hề phủ nhận:
- Viêm trưởng lão, ông còn chờ gì nữa? Lão nhân áo đen sững sờ, lập tức hiểu ra:
- Ta hận...
Ngay lập tức, Viêm Chiến tung quyền đánh nát Đan Điền lão nhân áo đen, ngay cả Kiếm Chủng cũng tan nát. Mười hồn phách thăng lên, tâm niệm Lục Thanh thoáng động, lập tức hút vào trong Sinh Tử Luân Hồi. Đến lúc này, Huyền Dương tông chỉ còn lại hai tên Kiếm Vương.
Quay đầu liếc nhìn Viêm Chiến, Lục Thanh lập tức bắn ra một đạo kiếm nguyên màu tím bạc, chui vào giữa da thịt Viêm Chiến.
Sau vài hơi thở. Viêm Chiến phun ra một búng nghịch huyết, cảm thấy trên người mình không còn chút gì ràng buộc, toàn thân không còn chỗ nào ngưng trệ, ngay cả tu vi ban đầu giảm xuống tiến thiên tứ trùng thiên cũng có chiều hướng tăng lên.
- Đa tạ Lục trưởng lão ra tay trợ giúp!
Viêm Chiến vô cùng cảm kích, kiếm nguyên phong ấn trên người lão dù do Liệt Vô Dương hạ, cũng là phong ấn của một Kiếm Tông, trừ phi là Kiếm Tông, nếu không chỉ có Kiếm Hoàng hùng mạnh mới có thể giải khai.
Ngẫm nghĩ một chút. Viêm Chiến nói:
- Lục Đại sư...
- Ông cứ về trước, ta tạm thời không về Linh Đoạn sơn mạch, nữ nhân có huyết mạch Mộc Linh kia ở trong động quật bên cạnh Vạn kiếm động.
-Quế Hương!
Viêm Chiến nghe vậy bàng hoàng chấn động, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng rờ như điên dại không hề do dự xoay mình rời khỏi kiếm trì.
Lục Thanh nhìn lên kiếm đài trước mặt, thanh thần kiếm cấp Bạch Linh màu vàng sáng phía trước chính là nơi trú ngụ của Kiếm Linh. Hắn chộp hờ một cái, thần kiếm phát ra tiếng leng keng trong trẻo, không hề khuất phục.
Nhưng Lục Thanh chưa kịp có hành động gì, trong không gian Động Hư trên lòng bàn tay. một thanh tiểu kiếm ngũ sắc dài năm tấc tự động xuất hiện giữa không trung.
Thiên Đạo Tru thần kiếm trận!
- Ong...
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, lập tức thanh thần kiếm cấp Bạch Linh trên đài liền bay lên, nhanh chóng thu nhỏ lại thành một điểm màu vàng sáng, sau đó bay về phía thanh tiểu kiếm ngũ sắc dài năm tấc kia.
- Ong...
Một tiếng kiếm ngâm uy nghiêm vang lên, nháy mắt hóa thành một đạo Kiếm Ý bừng bừng, xông thẳng mây xanh.
- Ùng oàng...
Ngọn núi phía trên kiếm trì nháy mắt bị xuyên thủng, lập tức trên bầu trời Huyền Dương tông. một hư ảnh cự kiếm ngũ sắc cao vạn trượng hiện ra.
Trong cùng lúc đó. vô số tiếng kiếm ngâm vang lên.
- Chuyện gì xảy ra, có chuyện gì vậy?
- Kiếm của ta...
Trong tông vực Huyền Dương tông, rất nhiều Kiếm Giả đưa ánh mắt kinh sợ nhìn về hướng Huyền Dương phong, vô số kiếm khí tự động thoát ra từ trên lưng, thậm chí trên tay nhưng người này, tất cả mũi kiếm đều chỉ về cùng một hướng, phát ra tiếng kiếm ngâm tỏ vẻ thần phục, các loại kiếm khí này, bất kể là tam phẩm, lục phẩm, cửu phẩm, thậm chí là thần kiếm cấp Thanh Phàm, cấp Kim Thiên, đều phát ra cùng một thanh âm.
Trên Cửu Trùng Kiếm Tháp ở tông vực của Lăng Tiêu tông, giới Tử Hoàng.
Bốn phía không gian, vô số lôi trụ màu tím dựng thẳng giữa đất trời, hộ vệ Cửu Trùng Kiếm Tháp bên trong, khiến cho nhưng Kiếm Giả đi qua xa xa cảm thấy khí tức hủy diệt. Mà lúc này bên trong Cửu Trùng Kiếm Tháp, một thanh niên áo tím lẳng lặng ngồi trên bảo tọa dưỡng như làm bằng ngọc xanh trong đại điện. Đôi môi y khẽ hé ra, cong lên một cách vô cùng quỷ dị, hai mắt khép hờ, ngón tay thon dài như ngón tay thiếu nữ, nhẹ nhàng gõ trên tay vịn của bảo tọa, toàn thần y toát ra một sức thu hút cực kỳ tà dị.
Bắt chợt đôi mắt khép hờ của y đột ngột mở bừng, trong mắt đang lưu chuyền một đạo lôi quang màu tím. một đạo Kiếm Ý hủy thiên diệt địa cũng theo đó xuất ra. Mà những lôi trụ xung quanh Cửu Trùng Kiếm Tháp cũng theo khí thế bạo phát của y mà trở nên cuồng bạo hơn lúc trước, phạm vi mở rộng ra mấy chục lần, vài tên Kiếm Hoàng đi ngang qua gần đó trở tay không kịp, bị cuốn vào trong, tan thành mây khói.
- Không ngờ là thần triệu, rốt cục là Kiếm Giả tuyệt thế nào lại có thể dẫn phát thần triệu như vậy, các người có cảm nhặn được không?
Cùng lúc đó, ở năm địa phương khác trên giới Tử Hoàng cũng đồng thời bộc phát ra Kiếm Ý hùng mạnh.
Trên Huyền Âm tông, trong đại điện của Huyền Âm nhất mạch trên ngọn chủ phong, một phù điêu Chân Long thật lớn vòng quanh bốn vách đại điện, tràn ngập long uy hùng mạnh, giống như có một con cự long thật sự đang bay lên vậy, nếu như Lục Thanh có ở nơi này sẽ phát hiện, bức phù điêu rất lớn nhìn qua nặng đến mấy trăm vạn cân này, không ngỡ toàn bộ đều được điêu khắc từ một khối Tử Ngọc Tủy mà thành.
Mà lúc này, ở giữa đại điện, một trung niên áo xanh khoanh tay đứng đó, trên trường bào màu xanh của y có một con cự long màu xanh uốn lượn, tuy rằng gương mặt y trong rất bình thường, nhưng đôi mắt lại toát ra thần quang khiếp người, một cỗ uy thế vô hình tràn ngập cả đại điện.
- Tham kiến chưởng tông, lúc này, một thanh niên mặc võ y màu vàng cung kính hành lễ với trung niên kia.
- Chuyện gì?
Trung niên áo xanh hờ hững hỏi lại.
- Từ nửa canh giờ qua, tất cả kiếm khí trên toàn giới Tử Hoàng đều phát ra từng trận kiếm minh, vả lại còn bày ra Vạn Kiếm Triều Tông. Gần như tất cả các loại kiếm khí mà chúng ta biết được đều chỉ về hướng ba giới phía dưới. Dị tượng như vậy chỉ mới xảy ra lần đầu.
- Sao?
Ánh mắt trung niên áo xanh ngưng tụ, lập tức một đạo ngọc quang trong mắt bắn ra, ánh sáng lóe lên chói rực khiến cho thanh niên kia không chịu nổi phải cúi đầu.
- Tra xét!
- Dạ.
Thanh niên nọ đáp lời, lui ra khỏi đại điện.
- Hay lắm, chuyến đi này lại có điểm náo động ư? Trung niên áo xanh lẩm bẩm.
- Có thể ngươi phải chuẩn bị...
Không gian sau lưng ỵ uốn khúc một trận. một bóng người khoác trường bào đen toàn thân đột ngột xuất hiện, trên mặt người này được bao phủ một lóp mù đen, khiến cho người ta không thể thấy rõ gương mặt, thanh âm mơ hồ cùng trường bào rộng rãi cũng khiến cho người ta không thể nào phản biệt ra là nam hay nữ. Mà trung niên áo xanh cũng không lên tiếng, dường như đã đoán trước được sự xuất hiện của người kia, chỉ lặng lẽ gặt gật đầu.
Ở Huyền Dương tông, Thanh Phàm giới.
Biến hóa xảy ra bất ngờ như vậy cũng không làm cho Lục Thanh giật mình kinh hãi chỉ hơi kinh ngạc nhìn tiểu kiếm ngũ sắc trước mặt. So với trước kia thu được nó ở động Cửu Viêm, nơi truyền thừa của Thiên Linh tộc, Lục Thanh có thề cảm thấy rõ ràng, lực Lĩnh Vực quỷ dị ẩn chứa bên trong đó đã hùng mạnh hơn xưa, lực lượng ẩn tàng trong đó không ngờ làm cho Kiếm Chủng của hắn dao động, nảy sinh ra ý sợ hãi, đây là uy thế của Thiên Đạo Tru thần kiếm trận hay sao? Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Sau mười hơi thở, thanh tiểu kiếm ngũ sắc này bên thu lại thần mang, kiếm ảnh to lớn trên không cũng lập tức biến mất không tâm tích.
Lục Thanh vẫy tay một cái, nhìn tiều kiếm ngũ sắc trong lòng bàn tay mình. Hai bên thân của tiểu kiếm ngũ sắc đòng thời khắc mười bức Thiên Đạo đồ, một bên năm bức tương sinh, một bên năm bức tương khắc, rốt cục là Thiên Đạo đồ này có uy lực thế nào?
Lục Thanh cảm thấy nghi hoặc trong lòng, có thề có được tục danh như vậy, rốt cục trong Thiên Đạo đồ này ẩn chứa bí mật gì?
Chỉ xét uy thế vừa rồi, Lục Thanh đã cảm thấy Kiếm Chủng của mình đã có ý triều tông, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng cũng đủ cho hắn có được nhận thức mới mẽ với Thiên Đạo đồ này.
Phải biết rằng, cho dù là Kiếm Linh Ma Kiếm trước kia, thần kiếm cấp Tử Hoàng cao nhất, cũng không làm cho hắn sinh ra cảm giác như vậy.
- Lục trưởng lão…
Sau thời gian tàn nửa nén hương, một phụ nhân trung niên áo xám theo sau Viêm Chiến từ ngoài bước vào, kiếm trì bị phá, nguyên khí thiên địa tinh thuần đã bắt đầu tiết ra ngoài, chỉ trong thời gian tàn nửa nén hương ngắn ngủi, thần kiếm cấp Bạch Linh làm tâm trận đã bị Thiên Đạo đồ nuốt chửng, thiên địa nguyên khí trong kiếm trì đã mất đi hơn một thành, Lục Thanh thu hồi tiểu kiếm ngũ sắc lại, mắt nhìn sang Viêm Chiến.
- Lục trưởng lão, ta đã cứu người ra, chỉ là động quật bên cạnh dường như có chút kỳ dị, nhưng ta không thể nào tra xét.
Trên mặt Viêm Chiến thoáng ra vẻ ửng đỏ hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Sắc mặt Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng, không thể tra xét?
Hắn phóng hồn thức ra, nháy mắt đã ra khỏi kiếm trì, tới bên ngoài Vạn Kiếm động.
Bên cạnh Vạn Kiếm động là một động quật hơi nhỏ một chút, bên trong tràn ngập sương mù không tan.
Đây là cái gì?
Hồn thức Lục Thanh run rẩy một trận, hắn cảm nhận được cách đó không xa truyền lại một cảm giác vô cùng mạnh mẽ mà quen thuộc, dường như là một lời kêu gọi đồng nguyên, nhưng khi hồn thức của hắn muốn tra xét cẩn thận, dường như gặp phải một tòa thần sơn vạn trượng, làm cách nào cũng không xuyên qua được. Phương hướng đó nằm ở một thông đạo thật sâu bên tay phải hắn, gần sâu trong lòng núi.
Quả nhiên.., Lục Thanh thoáng động trong lòng, bèn hỏi:
- Đó là địa phương nào vậy?
- Đó là đan động nội tông của Huyền Dương tông, giống như là một nơi dùng để bế quan.
Viêm Chiến ngâm nghĩ một chút nói.
- Lục trưởng lão, có muốn...
- Nơi này vô cùng quý dị, ông cứ rời đi trước, một mình ta đi là đủ.
Viêm Chiến gật gật đầu, nhìn phụ nhân sau lưng mình, rốt cục trầm giọng nói:
- Đại ân của Lục trưởng lão. Viêm mổ suốt đời khó quên! Lục trưởng lão, cẩn thận là hơn!
Dứt lời. Viêm Chiến xoay người rời đi.
Nhìn quanh bốn phía, Lục Thanh lắc lắc đầu, kiếm trận này coi như đã bị hủy, chỉ một lúc sau, nguyên khí thiên địa nơi này sẽ tan hết, không còn tác dụng gì, Lục Thanh bước tới hai bước, bèn quyết định đi tới động quật bên cạnh Vạn Kiếm động.
Quả nhiên trong đó, Lục Thanh thấy vài lò luyện đan, thậm chí trong một gian thạch thất ở tận cùng, Lục Thanh còn thấy một lò luyện đan, chân hỏa còn đang cháy bừng bừng, nhưng đã không thể nào khống ché. “Trong lò có mùi khét truyền ra, đan dược trong này cầm như phế bỏ.” Lục Thanh không ngừng lại, tiếp tục bước vào chỗ sâu nhất trong động quật này.
Thông đạo trong này có rất nhiều đường rẽ, rẽ vào một đường lại xuất hiện vô số ngã rẽ khác, Lục Thanh cảm nhận được cảm giác quen thuộc kia, bước chân ung dung rẽ hết chỗ này sang chỗ khác, khi đi gần được nửa đường, trên mặt đất dần dần xuất hiện Ngũ Hành Thạch, ban đầu chỉ là một ít có phẩm chất bình thường, nhưng Lục Thanh càng đi sâu vào trong, số lượng Ngũ Hành Thạch càng xuất hiện nhiều hơn, mà phẩm chất của nó cũng càng ngày càng trở nên tinh thuần hơn, nơi này là địa phương nào? Lục Thanh cảm thấy nguyên khí thiên địa ngày càng trở nên nồng đậm, trong lòng nghi hoặc thầm nhủ.
Bắt quá hắn vẫn dùng không gian Động Hư thu nhặt rất nhiều Ngũ Hành Thạch phẩm chất cực cao, nhưng càng ngày hắn càng kinh ngạc, càng ngày càng tiếp cận tới ngọn nguồn của khí tức kia, ngũ Hành Thạch đã bắt đầu phủ kín vách động, tất cả đều có màu sắc trong suốt như ngọc, hiển nhiên là thuộc hàng thượng phẩm.
Chẳng lẽ là một mỏ linh thạch kín đáo hiếm có? Mỏ linh thạch là do linh khí thiên địa hội tụ, trải qua thời gian ít nhất ngàn năm mới có thể sinh ra, theo như hoàn cảnh tu luyện ở giới Thanh Phàm, hẳn không thể xuất hiện mỏ linh thạch mới phải, trong lòng Lục Thanh bắt đầu cảnh giác hơn.
Lúc này, nguyên khí thiên địa tinh thuần xung quanh đã có thể cảm nhận được rõ ràng, bày ra thành hình sương mù trắng đục, Lục Thanh hít thật sâu một hơi nguyên khí, tuy rằng không bằng nguyên khí thiên địa ở Bạch Linh Kiếm cốc và Kim Thiên Kiếm cốc, nhưng đã ngang bằng với nguyên khí thiên địa ở Thanh Phàm Kiếm cốc.
Không chút khách sáo, Lục Thanh thu nhặt vô số linh thạch vào trong không gian Động Hư, nơi đây hội tụ linh khí của Thiên Đạo, chẳng nhưng có Ngũ Hành Thạch bình thường nhất, thậm chí còn có linh thạch thuộc các hành khác, chỉ là nếu so với Ngũ Hành Thạch, số lượng vô cùng ít ỏi mà thôi.
Sau nửa canh giờ, cảm giác quen thuộc kia đã gần ngay trước mắt, Lục Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, một cửa động sáng ngời hiện ra, hắn sải bước thẳng tiến về phía trước, khi đến cửa động thì dừng lại, hắn biết, tấm màng ngăn cản hồn thức của hắn đang ở ngay trước mắt. Màng này cứng rắn vô kể. một đạo pháp tắc kiếm cương chỉ làm cho nó khẽ gợn lên một đường nhỏ mà thỏi.
Ánh mắt Lục Thanh ngưng tụ, kiếm chỉ trong tay phải xuất ra, sau đó thu lại thành quyền khí Phong Mang màu trắng đục chợt lóe lên trên mặt quyền của Lục Thanh rồi biến mất
Ngay sau đó, không gian xung quanh như bị kéo dài ra vô tận, quyền phải của Lục Thanh cũng dần dần kéo dài ra, sau đó chậm rãi biến thành một thanh thần kiếm màu trắng đục, trong ẩn chứa pháp tắc kiếm cương màu tím bạc.
Quyền và kiếm này đã không còn chút phân biệt. một quyền đánh ra, không gian vang lên tiếng kiếm ngâm kinh người.
Tiếng kiếm ngâm này chỉ có Đại sư đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn mới có thể nghe được. Đây là thanh âm rung động từ trong bản nguyên, tiếng kiếm ngâm thê lương vang lên từ trên quyền phải của Lục Thanh.
Trong chớp mắt, cánh tay Lục Thanh giống như hóa thành một thanh thần kiếm sắc bén, theo một quyền của Lục Thanh đánh ra, toàn thần hắn chợt phồng lên. Phong Mang màu trắng đục chớp lóe, dưới chân Lục Thanh, linh thạch phủ đầy mặt đất. sau khi bị chân phải hắn đạp xuống, chợt phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, mặt đất bắt đầu nứt ra.
Rắc... Mấy khe nứt gần trăm trượng dưới chân Lục Thanh vữ ra, vô số linh thạch hóa thành bụi phấn.
Gần như trong sát na quyền xuất ra, một tiếng long ngâm rắt lớn từ quyền phải của Lục Thanh vang lên, long uy Thiên Đạo bị tiếng long ngâm này kích thích, huyết mạch Chân Long màu vàng tím sau lưng Lục Thanh bốc lên vòng quanh, ngay sau đó lại xông vào lưng Lục Thanh, lần này còn có Kiếm Ý phong Lôi xông vào quyền phải của Lục Thanh.
Khí huyết vô cùng trong người Lục Thanh bốc lên, chỉ trong thoáng chốc, Lục Thanh có cảm giác mơ hồ, hắn như hóa thành một Chân Long khổng lồ, đầu rồng thật lớn ngẩng nhìn trời rống giận, uy nghiêm vô cùng, thề quyết xẻ mở cả thiên địa xung quanh. Giờ phút này, hắn chính là thiên, hắn chính là địa, mà lớp màng vô hình trước mắt giống như một màng nước mông, chỉ cần một chiêu là có thể vỡ tan ra.
Lực lượng mạnh mẽ tựa như một chân Long theo quyền phải của Lục Thanh phóng ra, trên quyền phải của Lục Thanh, một con Chân Long màu vàng tím bên ngoài bao phủ một lóp khí Phong Mang màu trắng đục hiện lên, nhưng Chân Long màu vàng tím này chỉ trong phút chốc đã hóa thành một thanh thần kiếm cổ xưa, thần kiếm màu vàng tím xé toạc hư không, trấn áp Động Hư.
Đạt tới Tử Hoàng Kiếm Thần Kinh tầng thứ mười, khoảng bốn trăm vạn căn cự lực ngang nhiên bùng nổ.
- Ầm...
Một quyền ngưng tụ sức lực toàn thân của Lục Thanh, hội tụ uy Chân Long trong vô tận tủy hải cùng Kiếm Ý mênh mông cuồn cuộn. một lực lượng Chân Long bị quyền này đánh ra. Phía trước quyền phải của Lục Thanh, một Động Hư không gian dài mười trượng, rộng nửa trượng hình kiếm phía trước quyền phải của Lục Thanh nhất thời bay ra, thanh kiếm này to vô kể, có một vòng màu vàng tím quấn quanh, thần kiếm còn chưa lộ ra, đã va chạm vào bức màng kia, bốp một tiếng vang lên, bức màng kia vỡ ra, Lục Thanh hít sâu một hơi, tiến bước vào trong.
Trong động này không có nguyên khí thiên địa trong không trung, chính vì toàn bộ nguyên khí thiên địa đã ngưng tụ thành nguyên dịch màu trắng đục, trôi nổi trên mặt đất thành một lóp thật dày, huyệt động này cũng không lớn lắm, có chu vì gần mười trượng, trên một khối Ngũ Hành Thạch thật lớn chừng vài ngàn cân ngay phía trước, một thanh tiểu kiếm dài chững ba tấc màu xám bạc đang lơ lửng trên đó, từng trận ba động huyền ảo từ bề mặt nó truyền ra, bất quá Lục Thanh không cảm nhận được chân khí quen thuộc trên bề mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thanh tiểu kiếm màu xám bạc trên không, phát hiện ra có một mặt vách đá duy nhất không bị bao phủ bởi Ngũ Hành Thạch, trên đó có khắc những chữ to kỳ dị, từng đạo kiếm khí vô hình lưu chuyển trong nét chữ, vừa sắc bén vừa bá đạo.
Lục Thanh yên lặng xem nhưng chữ kia, chợt cảm thấy kiếm nguyên trong kinh mạch mình vận chuyển nhanh hơn. một cảm giác vui mừng hớn hở nảy sinh tận đáy lòng, không sai chính là vui mừng hớn hở. vui mừng như gặp lại người thân.
Rốt cục mấy hàng chữ kia muốn nói gì? Lục Thanh cau mày nhìn nhưng chữ to kỳ dị mà hắn không hiểu, nếu có Diệp lão ở đây, hắn có thể hỏi, nhưng giờ Diệp lão đang ngủ say, hắn cũng không có cách nào hiểu được.
Quan sát nhưng chữ to kia một lúc, dần dần Lục Thanh cảm thấy nhập thần. Đột nhiên trong đầu hắn như có một thứ gì đó nứt vỡ ra, từng đạo dao động huyền ảo bất thình lình xuất hiện trong thức hải.
- Đây là...
Lục Thanh nhắm nghiền hai mắt lại, rất lâu sau lại mở bừng hai mắt, không ngờ lúc này đã hiểu được chữ trên vách đá.
Hỗn độn sơ khai đại đạo sinh diễn, thời không luân chuyển, ngũ hành luân hồi. Bát thánh xuất thế, nguyện lực vãng sinh!
Tuy chỉ có ba hàng chữ ngắn ngủi, nhưng từng chữ từng câu mênh mông cuồn cuộn Kiếm Ý, khiến cho trong lòng Lục Thanh sinh ra kính sợ.
Rốt cục là muốn nói gì, cái gì mà thời không luân chuyển, bát thánh là nhưng ai? Nguyện lực vãng sinh phải hiểu thế nào?
Tuy rằng đã đọc hiểu được nhưng hàng chữ này, nhưng Lục Thanh lại càng thêm nghi hoặc, hắn hoàn toàn không biết nó muốn nói gì.
Trong lúc Lục Thanh đang suy nghĩ, tiểu kiếm màu xám bạc vốn đang lơ lửng, lúc này chậm rãi tản mát ra thần quang màu xám bạc dày đặc, một cỗ dao động kỳ quái dần dần khuếch tán ra xung quanh, Lục Thanh sinh lòng cảnh giác, kiếm chỉ hoành ngang trước ngực, lặng lẽ qua sát tiểu kiếm màu xám bạc trước mặt, không biết kế tiếp nó sẽ xảy ra biến hóa gì.
Đột nhiên, thần quang màu xám bạc của tiểu kiếm sáng rực lên, một điểm đen nhỏ từ mũi kiếm bay ra, nháy mắt đã khuếch đại thành một không gian Động Hư hình tròn vắt ngang cả sơn động. Một cồ hấp lực khống lồ nháy mắt hút Lục Thanh vào trong, chỉ trong thoáng chốc, vô số linh thạch trong lòng động, cùng nguyên dịch thiên địa dưới đất đều bị hút vào tất cả, biến mất không tâm tích.
Cho đến khi trong lòng núi không còn chút linh khí, nguyên khí nào, không gian Động Hư kia mới co rút lại thành điểm đen nhỏ như trước, biến mất vào trong tiểu kiếm. Mà tiểu kiếm nhấp nháy thần quang màu xám bạc kỳ dị cũng đã dần dần trở lại bình thường, lặng lẽ trôi nổi trên Ngũ Hành Thạch, trong lòng động, dần dần lại có linh khí tụ tập.
Không phải là lần đầu tiên Lục Thanh tiến vào không gian Động Hư tối đen như mực, nhưng lần này lại hơi kỳ dị, bằng vào tu vi pháp tắc của hắn, cho dù bị không gian loạn lưu hút, cũng không thể hút hắn vào trong, nhưng sức hút của không gian Động Hư này, hắn lại không hề có chút năng lực kháng cự.
Sau khi tiến vào không gian Động Hư này, Lục Thanh quét mắt nhìn quanh; trong không gian Động Hư mỡ mịt khôn cùng, lại không tồn tại một đạo không gian loạn lưu nào cả.
Không có không gian loạn lưu ư, đây là không gian Động Hư sao? Trong lòng Lục Thanh thầm nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.