Quyển 3 - Chương 205: Hộ tông trưởng lão
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Vô tân tia khí sắc bén từ quyền phải của Lục Thanh bộc phát ra. Lấy cánh tay làm chuôi kiếm, ở trước mặt kéo dài ra một thanh trường kiếm sắc bén do tia khí ngưng tụ mà thành, bay thẳng đến trước ngực Tần Vô Song đâm tới. Thậm chí đến một tia Thiên Đạo lực cũng không có điều động, nhưng mà một quyền như kiếm của Lục Thanh vẫn khiến Tần Vô Song cảm nhận được tử vong uy hiếp.
"Tiểu bối làm càn!" Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng giận quát một tiếng, cánh tay lập tức vung lên. Ở giữa Lục Thanh cùng Tần Vô Song lập tức xuất hiện một quầng sáng pháp tắc mênh mông, nhang chóng kéo dài ra thành hào quanh màu xanh trắng.
"Điểm ấy pháp tắc, không đủ!"
Ánh mắt ngưng lại, ngay sau đó, cánh tay phải của Lục Thanh lập tức bành trướng lên một vòng. Tia khí trên lưỡi kiếm kéo dài ra từ quyền phải nguyên bản có màu xanh, chợt xuất hiện từng tia khí xen lẫn màu vàng kim mỏng như sợi tơ. Lập tức ở trước quyền phải của Lục Thanh chợt phá ra một đạo không gian sóng cồn.
Phốc
Trong nháy mắt quầng sáng pháp tắc ở trước quyền phải của Lục Thanh thoát phá.
"Tiểu bối muốn chết!" Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng hai mắt trợn trừng, trên ngón tay lập tức hiện lên thần quang màu xanh trắng chói mắt, Vĩnh Sinh pháp tắc khủng bố lập tức ngưng tụ lại.
"Tần Khổ, ngươi muốn làm trái với Kiếm Thần thệ ước!" Tử Dương Kiếm Hoàng Trầm giọng quát.
Khí thế nhất thời bị kiềm hãm, pháp tắc trên tay Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nhất thời bị ức chế lại. Trái với Kiếm Thần thệ ước, Thanh Ngọc tông hắn không xa liền bị diệt.
Mà Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng vừa chần chờ, quyền phải của Lục Thanh mang theo không gian sóng cồn khủng bố đi tới trước mặt Tần Vô Song.
Tại trước không gian sóng cồn, không gian xung quanh nhất thời đọng lại đem Tần Vô Song giam cầm tại chỗ.
Rốt cuộc cũng là đứng đầu một tông, đối mặt với một kiếm mạnh mẽ của Lục Thanh, Tần Vô Song vẫn hét lớn một tiếng: "Sư thúc, lui!"
Lập tức cả người Tần Vô Song như bành trướng thêm một vòng, Trường Sinh Kiếm Cương màu xanh trắng lập tức bạo phát ra.
Biến sắc, kiếm giả của hai bên lập tức bay ngược lại.
"Lục Thanh. Lui!" Tử Dương Kiếm Hoàng hướng tới Lục Thanh gấp giọng quát.
Trong mắt lóe lên tinh quang, từ chỗ mi tâm của Lục Thanh, một đạo Thức Kiếm màu vàng lợt mang theo Thiên Đạo uy trong nháy mắt đâm vào trong thức hải của Tần Vô Song.
Hồn thức có thể so với Kiếm Tông đại thiên vị hoàn toàn buông ra, một đạo Thức Kiếm công kích này có thể nói là rất khủng bố. Trường Sinh Kiếm Cương quanh người Tần Vô Song nhất thời kiềm hãm. Nháy mắt thủ cấp của Tần Vô Song mang theo ánh mắt kinh ngạc mà lập tức tan vỡ.
Chỉ trong một khắc không gian sóng cồn đã hoàn toàn chôn vùi Tần Vô Song. Lăng không bước ra một bước, theo một tiếng kiếm ngâm thê lương vang lên, thân hình của Lục Thanh đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng.
"Tông chủ!"
Thanh Ngọc tam lão bi thiết kêu lên một tiếng, phía sau, hai mươi tên Kiếm Chủ còn lại cũng lộ ra vẻ bi thương.
"Vô Song!" Ánh mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng có chút dại ra, yên lặng nhìn mảnh hư không đang dần khôi phục tĩnh lặng, nơi đó, đã không còn gì lưu lại.
Khủng bố dao động pháp tắc từ trên người Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng dâng lên.
"Sư thúc!" Thanh Ngọc tam lão đồng thanh quát.
Pháp tắc dao động phập phồng mấy lần, cuối cùng vẫn bị Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng có gắng đè ép xuống. Trên người Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng lúc này đã không còn khí thế gì phát ra, chỉ còn lại vẻ tiêu điều năm tháng.
"Được làm vua thua làm giặc, không cần nhiều lời, trở về!" Giống như phải dùng khí lực toàn thân để nói ra những lời này, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Thanh Ngọc tông, bắt đầu từ hôm nay sẽ không bao giờ đối địch với Tử Hà tông!"
Nói xong, thân hình Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng lăng không bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang ẩm đạm bay đi, thậm chí đến tiếng kiếm rít cũng hoàn toàn thu liễm vào, rất nhanh đã tới cuối chân trời.
Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng vừa ly khai, Thanh Ngọc tam lão cũng không có biện pháp, ba mươi người không rên một tiếng, hướng tới chỗ hư không Tần Vô Song thi một lễ, rồi theo sát Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng mà bay đi.
Ở giữa trấn Triêu Dương, nhìn thân ảnh Lục Thanh sừng sững trên hư không, Kim Dương Thần Điểu há miệng nói: "Tiểu gia hảo này, thế nhưng trưởng thành tới như vậy rồi!"
Lập tức nó rút nhỏ lại thân hình, quay đầu nhìn Lục Thanh vài lần, dùng thanh âm mà chỉ nó mới nghe thấy lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng là huyết mạch một nhà!"
"Sư tổ mẫu!" Hoàng Linh Nhi vẫn nắm chặt bàn tay Nhan Như Ngọc, trên mặt đầy vẻ kích động.
"Thanh nhi!" Nhan Như Ngọc thì thào một tiếng, trong mắt lại trào ra mấy giọt lệ trong suốt.
"Đây là cảnh giới Kiếm Tông!" Bốn người Niếp Thanh Thiên thì thào nói, trong mắt hiện lên quang mang nóng bỏng. Ở trên người bọn họ, cũng nổi lên chiến ý bàng bạc.
Trong trấn, ngoài trấn, vô luận là đệ tử nội tông đến từ đời thứ mười lăm, mười sáu, tất cả các thế lực, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh đều trở lên kính sợ.
Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, dĩ nhiên là đứng ở đỉnh của tông môn, huống chi lại là cảnh giới Kiếm Tông. Đây là chính miệng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nói ra, là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn thứ nhất của đời thứ mười sáu, mà còn chưa đến hai mươi tuổi.
Lục gia, gia tộc chú kiếm đệ nhất của Tử Hà tông, tại đây trong một khắc liền chân chính đứng ở đỉnh của Tử Hà tông. Từ lúc lập tông được một nghìn sáu trăm năm, một gia tộc mà có hai Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, căn bản là các gia tộc khác khó có thể tưởng tượng. Tuy rằng Lục gia vẫn không công khai thừa nhận Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư, nhưng quan hệ huyết mạch là vẫn có khảo chứng. Hơn nữa đối với thành tựu tương lai của Lục Thanh, không ai có thể khẳng định, qua tiếp mười năm, hắn lại có thực lực như thế nào.
Phía trước, chỉ là một kiếm liền giết chết tông chủ Thanh Ngọc tông Tần Vô Song muốn tự bạo. Thực lực cường hãn như vậy, sợ là đã vượt qua Lạc Thiên Phong. Ít nhất phía trước, Lạc Thiên Phong đối mặt với Kiếm Trận của Thanh Ngọc tam lão đã bị rơi vào hạ phong.
Bên ngoài trấn Triêu Dương, trong hư không.
"Đệ tử bái kiến sư tổ!" Đem tia khí cả người thu liễm, Lục Thanh xoay người hướng tới Tử Dương Kiếm Hoàng khom mình hành lễ.
"Tốt!" Tử Dương Kiếm Hoàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói.
Tiếng nói vừa dứt, nguyên bản đại thế của tông môn từ lúc Lục Thanh phá Lôi kiếp không ngừng bốc lên, trong nháy mắt liền đạt tới đỉnh.
Trên bầu trời của Tử Hà tông, tại trong một khắc trống rỗng xuất hiện vô tận tia khí màu xanh. Bên trong tia khí màu xanh bắt đầu ẩn ẩn lộ ra màu vàng kim thâm thúy. Uy nghiêm vô tận phô tán mở ra, trong nháy mắt bao phủ cả phạm vi tông vực nghìn dặm.
"Đã trở lại!" Ánh mắt Lạc Thiên Phong vừa động, từ phương hướng Linh Thú Sơn Mạch, xuất hiện hai mươi sáu đạo kiếm quang bắn nhanh tới.
Một lát sau, hai mươi sáu Kiếm Chủ chuẩn đại sư dừng lại trước mặt một người.
Cơ hồ là đồng thời, ánh mắt của hai mươi sáu người dừng lại trên người Lục Thanh.
Sâu không lường được!
Trong này, có ba gã Kiếm Chủ có đeo Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, khí tức toàn thân viên dung tự nhiên, ẩn hiện tiên thiên chi khí, cũng là ba gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn. Lúc này ba người nhìn về phía Lục Thanh, trong ánh mắt có chút phức tạp. Tuổi trẻ như thế, mà đã có được tu vi viễn siêu bọn họ. Cảnh giới Kiếm Hồn, tại một khắc nhìn thấy Lục Thanh, bọn họ đã biết, Lục Thanh đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn.
"Các ngươi cư nhiên không có ai bị thương?" Ánh mắt Lạc Thiên Phong có chút quái dị.
Bên cạnh, ba người Minh Tịch Nguyệt đồng dạng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Bọn họ cho tới bây giờ còn chưa biết hai mươi sáu người này đã đi làm gì.
"Là tông chủ của Phù Vân tông Hàn Kiến Tâm cùng Phù Vân tam kiếm!" Một trong ba gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn mở miệng nói.
"Hàn Kiến Tâm!" Ánh mắt Lạc Thiên Phong ngưng lại, rồi lập tức khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên!"
Mà lúc này, ánh mắt Tử Dương Kiếm Hoàng cùng Lục Thanh cơ hồ đồng thời chuyển tới phương xa.
"Lạc tông chủ chê cười, tham kiến Tử Dương Kiếm Hoàng!" Từ xa xa, tiếng Hàn Kiến Tâm sang sang cười truyền đến, cùng với đó là bốn đạo kiếm quang bay tới.
"Lục Đại Sư!" Hàn Kiến Tâm chần chờ nói. Ánh mắt của hắn trước tiên rơi trên người Lục Thanh, lúc này hắn phát hiện, hắn cư nhiên nhìn không ra tu vi của Lục Thanh. Đối phương không có thi triển phương pháp ẩn nấp, nhưng hắn nhìn tới, chỉ là đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy.
Đạm cười một tiếng, Lạc Thiên Phong mở miệng nói: "Khi Lục Thanh còn chưa ngưng kết Kiếm Hồn, cảnh giới đã đạt tới Kiếm Tông, hiện giờ chính là nước chảy thành sống mà thôi."
"Nước chảy thành sông!" Hàn Kiến Tâm nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, lập tức cảm thán nói: "Tu vi của Lục Đại Sư dĩ nhiên vượt qua xa ta, tuổi như thế, Hàn mỗ thực sự khâm phục không thôi!"
Trong lời nói của Hàn Kiến Tâm đầy cảm khái, đồng thời Lục Thanh cũng nghe ra bi ý nhàn nhạt. Đáng tiếc mấy người Ninh Hoàn Chân đã ngã xuống trong Ngũ Hành Kiếm Mộ.
Nghĩ lại thì lúc trước hắn cùng Ninh hoàn Chân coi như là có vài phần giao tình. Lục Thanh lập tức khiêm tốn nói: "Hàn đại sư quá khen, Lục mỗ quý không dám nhận."
Đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, bối phận dưới thực lực tuyệt cường càng thêm lạnh nhạt. Nhưng đối với lời nói của Lục Thanh, Hàn Kiến Tâm vẫn có cảm khái. Mới vài năm trước, còn là một đệ tử Tử Hà tông trước mặt mình phải khom mình hành lễ, hiện giờ dĩ nhiên trưởng thành đến mức cả hắn cũng không theo kịp.
"Thiên Phong!" Tử Dương Kiếm Hoàng lại mở miệng nói.
Gật gật đầu hiểu ý, khí thế trên người Lạc Thiên Phong trong nháy mắt bốc lên, rất nhanh cùng đại thế của tông môn dung hợp. Trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng kim trong tầng tia khí lại tăng vọt vài phần.
"Để tử đời thứ mười sáu Lục Thanh nghe phong!"
"Đệ tử có!" Thân hình Lục Thanh ổn trọng, bất động như núi, tự nhiên tản mát ra một cỗ uy nghiêm.
Trần sắc trịnh trọng, Lạc Thiên Phong trầm giọng nói: "Lục Thanh đệ tử đời thứ mười sáu, vì tông môn mà đối phó hiểm nguy, cứu đồng môn trong lúc nguy nan, thân là Kim Thiên sứ giả, tại Thanh Phàm điện dương tông uy, lập kì công thiên thu. Hiện phong, đệ tử nội tông đời thứ mười sáu Lục Thanh, là hộ tông trưởng lão đời thứ mười sáu, dưới trưởng lão, giữ kiếm ấn tông môn, nắm đại quyền sinh sát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.