Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 5 - Chương 29: Huyết Thi, Huyết Thú! (hạ)

Thập Bộ Hành

01/04/2013



Viêm Thiên Lạc nghĩ muốn đem Cửu Dương chân khí thu hồi vào đan điền, nhưng mà trong nháy mắt này, một cảm giác nóng rực từ kinh mạch đột nhiên dâng lên, Viêm Thiên Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, một ngụm tụ huyết tràn ngập hỏa khí từ trong miệng phun ra.

Tức khắc, toàn bộ thân hình nhỏ bé run rẩy lên.

Hưu --

Một tiếng kiếm ngâm mơ hồ vang lên.

Nhìn Viêm Thiên Lạc nhắm nghiền hai mắt trước mặt, ánh mắt Lục Thanh trở lên ngưng trọng, kiếm chỉ điểm ra.

Ông --

Một giọt Thiên Địa nguyên dịch từ đầu ngón tay bức ra, dừng ở trên mi tâm của Viêm Thiên Lạc.

Giọt Thiên Địa nguyên dịch này vừa mới tiếp xúc với thân thể Viêm Thiên Lạc liền giống như lưu thủy hòa tan ra, đem này cả người bao phủ ở bên trong.

Cước bộ đạp động, thân hình Lục Thanh nhoáng một cái, ở chung quanh Viêm Thiên Lạc liền xuất hiện chín đạo nhân ảnh rõ ràng. Chín đạo nhân ảnh này đồng thời điểm ra kiếm chỉ, trong đó tám đạo kiếm chỉ vừa vặn điểm ở trên huyệt đạo thuộc tiểu chu thiên trong Cửu Dương Chân Quyết, một đạo kiếm chỉ cuối cùng vừa vặn điểm lên đan điền.

Thiên Địa nguyên dịch giống dòng nước thanh lương, chỉ trong nháy mắt liền đem hỏa khí nổi lên trên mặt Viêm Thiên Lạc trấn áp.

Một giọt Thiên Địa nguyên dịch này, được Lục Thanh dùng để tôi luyện kinh mạch thân thể, đối với thân thể nhược tiểu của Viêm Thiên Lạc mà nói, hiệu quả của một giọt Thiên Địa nguyên dịch này vô cùng kinh người. Lục Thanh có thể cảm thụ được, trình độ cứng cỏi của thân thể Viêm Thiên Lạc đang lấy tốc độ kinh người tăng lên.

Đây là Lục Thanh từ Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh ngộ ra phương pháp tôi luyện thân thể, tuy rằng hiệu quả xa xa không thể cùng Tử Hoàng Kiếm Thân kinh so sánh, nhưng Viêm Thiên Lạc cũng đạt được không ít ưu đãi. Chỉ trong chốc lát này, thậm chí ngay cả tư chất của nó cũng tăng lên không nhỏ.

Tuy rằng không biết là ai đang xuất thủ tương trợ, nhưng Viêm Thiên Lạc cũng biết đối phương đang giúp mình. Đối với thân thể cảm ứng, tu luyện Vô Quyền nhiều ngày như vậy, Viêm Thiên Lạc trên cơ bản đã có thể hoàn toàn nắm chắc.

Nó rõ ràng cảm thụ được, thân thể chính mình đang trở lên cường kiện với tốc độ kinh người.

Một nén hương sau, Cửu Dương chân khí trên người rốt cuộc thuận lợi trở về đan điền.

Mở ra hai mắt.

Viêm Thiên Lạc đứng dậy, không tự giác đánh một lần Vô Quyền, giờ khắc này, quyền thế thi triển ra rất tự nhiên trôi chảy, quyền phong gào thét, diễn luyện mấy thức phối hợp cảnh giới so với bình thường càng thêm dễ dàng, dung nhập vào ý cảnh của cảnh giới cũng nhanh. Đến cuối cùng một chiêu Nghịch Lôi Thức, càng là đem một tầng đá năm trăm cân phá vỡ thành ba mảnh.

Cảm thụ được thân thể mạnh mẽ, Viêm Thiên Lạc vội vàng hướng tới bốn phía nhìn lại.

Không có ai!

Viêm Thiên Lạc chấn động trong lòng, nó rõ ràng biết, vừa rồi tuyệt đối là có người tương trợ, nó mới có thể thuận lợi thoát hiểm, nếu không cho dù đem Cửu Dương chân khí miễn cưỡng thu vào đan điền, cũng phải thụ nội thương.

Đến tột cùng là ai cứu mình?

Nhất trực tìm kiếm nửa canh giờ, Viêm Thiên Lạc không có tìm được, đành phải nghi hoặc xuống núi.

Hưu --

Lập tức, thân ảnh Lục Thanh ở trên Vọng Nguyệt thai hiện ra. Nhìn phương hướng Viêm Thiên Lạc ly khai, Lục Thanh thầm gật đầu. Hài tử này, hắn cảm giác được bất phàm, thậm chí có một chút cảm ứng, về sau cùng hắn sẽ còn có duyên.

Phút chốc, Lục Thanh nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài mấy chục dặm, giờ phút này, từ nơi đó, hắn cảm thụ được một cổ huyết khí mờ mịt di động.

Hưu --

Ngay sau đó, thân hình Lục Thanh liền biến mất tại chỗ.

Cách hậu sơn Quế Sơn hơn sáu mươi dặm, bên trong một cánh rừng lân cận Linh Đoạn sơn mạch, vô số cổ thụ cao lớn đan xen lẫn nhau, cành lá rộng lớn che đậy không trung, ít có dương quang có thể xuyên thấu xuống mặt đất. Bên trong cánh rừng ẩm ướt, đầy vẻ âm u.

Một đội ngũ hơn trăm người từ từ tiến lên, thỉnh thoảng lại có người huy động trường kiếm, chém đứt bụi gai bên đường, cẩn thận tiến tới.

"Ở phía trước mười dặm chính là Huyết Quật cấm địa." Đi ở đầu đoàn người, một thiếu niên thân mặc bố y màu đen nhìn chiếc ngọc phiến màu trắng trong tay, nói với một lão giả bên cạnh.

Lão giả đó đúng là đại trưởng lão Thiên Linh tộc.

Đại trưởng lão nghe vậy nhìn thoáng qua thiếu niên bên trái gật gật đầu.

Ở bên phải lão rõ ràng là nhị trưởng lão Viêm Nguyệt Thiên. Quan sát xung quanh một chút, đại trưởng lão trầm giọng nói: "Năm đó nơi này tựa hồ không có âm u như vậy, lúc này mới có bảy năm mà đã biến hóa như vậy, xem ra lần này phải cẩn thận hành sự mới được, nếu không hơi có sơ ý sẽ vạn kiếp bất phục."

"Không sai, khí tức nơi này khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hơn nữa dọc theo đường đi, ngay cả một con dã thú cũng không thấy, nhiều nhất chỉ là côn trùng mà thôi. Điều này rất khác thường, cổ ngữ có nói: sự có khác thường tất có mờ ám! Xem ra cái gọi là Huyết Quật cũng không đơn giản, chúng ta có thể đã xem nhẹ." Viêm Nguyệt Thiên nhíu mày nói.

Suy nghĩ một chút, Viêm Nguyệt Thiên vận khí cao giọng nói: "Đội ngũ tập trung lại, mọi người đều sát lại. tộc nhân ở ngoài đề phòng, không nên thả lỏng cảnh giác."



Nghe thấy Viêm Nguyệt Thiên phân phó, tộc nhân Thiên Linh tộc tức khắc hội tụ đứng gần nhau, mỗi người đều rút từ bên hông ra một thanh kiếm dài năm thước có hình cung kỳ dị.

Phòng ngừa vạn nhất, đại trưởng lão cũng rút đại kiếm sau lưng ra, hàn quang bắn ra bốn phía, mà Viêm Nguyệt Thiên cũng âm thầm đề khởi chân khí.

Tốc độ di chuyển của đoàn người so với trước càng thêm chậm rãi.

"Từ từ, có hương vị gì đó?" Bỗng nhiên, Viêm Nguyệt Thiên kinh nghi nói.

"Là mùi máu tươi!" Bên cạnh, đại trưởng lão trầm giọng nói.

Theo đoàn người không ngừng đi tói, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một ít thi thể dã thú thối rữa, chỉ là thấy không thấy được nửa phần máu thịt, nhưng mùi máu tươi trong không khí vẫn rất nồng đậm, quái dị đến cực điểm, lại thêm mùi thối rữa, hai bên cùng hợp một chỗ, muốn khiến người ta phải nôn mửa.

"Mau nhìn, nơi đó có người." Lúc này, một hán tử cao giọng kêu lên, mọi người tập trung nhìn vào, quả nhiên phía trước vài chục trượng, một thân ảnh mông lung lẳng lặng nằm trên mặt đất, không nhìn kỹ rất khó phát hiện được.

"Tựa hồ là tộc nhân của ta!" Một thanh niên một tay nâng người trên mặt đất lên, dò xét hơi thở: "Đã chết lâu ngày, xem trang phục hẳn là tộc nhân Thiên Linh tộc, còn là võ giả phụ trách thủ vệ."

Đây là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, kỳ quái là da thịt toàn thân một mảnh huyết hồng, giống như một khối huyết thi, mà thân thể cứng ngắc cùng người chết không sai biệt lắm, chỉ là móng tay dài đến nửa tấc, hiện lên màu ám hồng. Xem trang phục mục nát hiển nhiên là đã chết lâu ngày, nhưng thi thể lại không có chút dấu vết thối rữa.

Yên lặng nhìn thi thể này, đại trưởng lão nhăn mày thật sâu. Người chết này hắn biết, đó là thủ vệ Ngũ Trường, hai tháng trước theo tam hộ pháp tra xét Huyết Quật, có thực lực nhị trọng thiên sơ kì, bất quá sau đó không trở về, nghe nói đã ngộ hại, lại không biết vì sao xuất hiện ở nơi này. Biến hóa phát sinh như vậy, hắn cảm giác có cái gì không đúng, còn không đúng ở chỗ nào, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời, kia tựa hồ là...

"Cẩn thận!" Đối với mùi máu tươi thập phần quen thuộc, Viêm Nguyệt Thiên cảm giác được huyết khí trong người thi thể kia thế nhưng dũng động, lập tức hét lên.

Nhưng mà, hiển nhiên đã chậm, chỉ thấy thi thể nguyên bản tại trong ngực thanh niên Thiên Linh tộc đột nhiên cử động, móng tay sắc bén cắm vào cổ thanh niên, hé miệng, mang hai cái răng nanh dài hơn một tấc cắm vào trong cổ thanh niên.

"Nghiệt súc ngươi dám!" Chỉ nghe Viêm Nguyệt Thiên hét lớn một tiếng, một quyền mang theo chân khí hệ Hỏa nóng rực hướng về huyết thi lăng không đánh ra.

Thình thịch --

Nắm tay đánh lên người huyết thi, đúng là phát ra âm vang nặng nề, mà thi thể cư nhiên không có vỡ vụn. Viêm Nguyệt Thiên rùng mình, một quyền này tuy rằng hắn chưa dùng tới chiêu thức, nhưng ở dưới chân khí cảnh giới Tiên Thiên tứ trọng thiên, cho dù là một đầu Nhị giai Linh Thú Giác Tê cường tráng cũng bị đánh cho gân cốt vỡ vụn, huống chi là một cỗ thân thể. Cho dù là kiếm giả cùng giai, không vận khởi Kiếm Khí hộ thể cũng tứ phân ngũ liệt, mà huyết thi này chỉ bị đánh bay vài trượng liền ổn định thân hình đứng lên.

Huyết thi vừa đứng dậy lập tức ngửa đầu phát ra một tiếng hống trầm thấp. Viêm Nguyệt Thiên biến sắc: "Không tốt, nó đang triệu hoán đồng bạn, chúng ta bị bao vây."

Lời còn chưa dứt, từ bốn phía truyền đến vô số tiếng rống, từ bên trong cây cối bốn phía đi ra gần trăm tên cùng huyết thi bị đánh bay giống nhau, hình thành thế bao vây đem mọi người vây trong một phạm vi.

"Đây, đây đều là tộc nhân Thiên Linh tộc chúng ta." Đại trưởng lão nhìn bốn phía, trầm trọng nói.

Đích xác, y phục sớm cũ nát trên người những huyết thi này có thể mơ hồ thấy được phục sức của Thiên Linh tộc bọn họ. Không cần phải nói, đây là những tộc nhân phụng mệnh tra xét ét huyết quật, lúc này, toàn bộ đều tụ tập đến nơi này, chỉ là bọn họ đã biến thành hung vật, thị huyết như mệnh, không có thần chí, ở bên ngoài huyết quật đem đoàn người đại trưởng lão chặn lại.

Mọi người áp sát vào nhau, những huyết thi nhảy lên, hai tay duỗi ngang, không ngừng tới gần.

Phân phó ha người đỡ thanh niên trước đó bị cắn, đại trưởng lão vung tay lên, quát lớn một tiếng: "Giết cho ta!"

Lập tức, mọi người đồng loạt vận khởi chân khí hét lớn một tiếng, huy vũ thanh kiếm trong tay chém tới những huyết thi đang lao tới.

Trong đó, đại đã số người tên người hiện lên một tầng khí hệ Hỏa thưa thớt, chỉ có hơn mười người, thanh kiếm trong tay hiện lên một tầng chân khí nồng đậm, là tượng trưng của võ giả nhị trọng thiên. Võ giả nhất trọng thiên, khí còn chưa đủ hùng hậu, chỉ có thể bảo vệ chính mình, còn không thể gia trì vào vũ khí trong tay.

Không kịp cẩn thận phân biệt, huyết thi đã cùng mọi người chiến đấu.

Da cứng quá!

Trong lòng tất cả không khỏi hít một ngụm lương khí, trừ bỏ võ giả đã ngoài nhị trọng thiên, vũ khí có thể gia trì chân khí gây tổn thương cho huyết thi, võ giả nhất trọng thiên đối với huyết thi mà nói, căn bản không làm nên chuyện gì, ngay cả da thịt chúng nó đều không thể phá vỡ. Mà huyết thi tuy rằng cứng nhắc tiến thẳng tới, nhưng tốc độ lại rất nhanh, khí lực vô cùng kinh người.

Những huyết thi này, ít thì có mấy ngàn cân lực lượng, lớn thì cơ hồ có vạn cân cự lực, song chưởng huy động, thỉnh thoảng lại có người bị đánh bay ra, đụng vào trên cây, gân cốt đoạn liệt.

Đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên huy quyền đánh bay hai huyết thi, đem mấy tộc nhân thực lực hơi yếu bảo hộ phía sau. Đại trưởng lão thì không có gì, mà Viêm Nguyệt Thiên mồ hôi đầy mặt, chân khí màu hỏa hồng nguyên bản quanh quẩn ở trên người đã ảm đạm đi nhiều, chỉ còn lại một tầng hơi mỏng.

"Thùy Phong, ngươi làm gì! A..." Tại thời điểm mọi người gian nan chống đỡ, thanh niên lúc trước bị huyết thi cắn, đột nhiên vùng dậy, một ngụm cắn vào tay người đang đỡ lấy hắn, tiếng kêu hoảng sợ truyền khắp toàn trường.

"Đáng giận, huyết thi thế nhưng còn có thể cảm nhiễm đồng loại!" (bọn này là Zombie rùi) Viêm Nguyệt Thiên hét lớn một tiếng, phi thân lên chém một kiếm về phía thanh niên được gọi là Thủy Phong. Có thể bởi vì vừa mới bị cắn, da thịt mới chỉ biến thành màu hồng nhạt, răng nanh cùng móng tay dài ra, cũng không cứng rắn được như huyết thi, tức khắc bị chém thành hai nửa, máu tươi chảy đầy đất, giãy dụa hai cái liền không hề nhúc nhích.

Nhưng mùi máu tươi dày đặc lại khơi dậy hung tính của bầy huyết thi, tiếng rống trầm thấp không ngừng vang lên, cường độ đánh tới càng lớn.

"Đại trưởng lão, chúng ta sắp chống đỡ không được, da thịt huyết thi thật sự quá dầy, nhất trọng thiên căn bản phá không được phòng ngự của chúng nó, nếu không nghĩ biện pháp chỉ sợ..."

"Ông nội nó, đàn huyết thi này là đang đi săn sao?" Một gã tộc nhân mắng một tiếng, huy kiếm chém ngang hán tử vừa bị Thùy Phong cắn. Không làm như vậy chỉ sợ không bao lâu hán tử kia cũng biến thành huyết thi.

"Đại trưởng lão, trước đó không phải nói những thi thể này đều không có thần trí sao? Vì cái gì ta thấy bọn chúng như là sớm có dự mưu một hồi công kích?" Một bên huy kiếm chống đỡ huyết thi, Viêm Nguyệt Thiên hướng đại trưởng lão oán giận nói.

Mà cách đó không xa, đại kiếm trong tay đại trưởng lão huy vũ, chân khí hệ Hỏa nóng cháy tung hoành, cả người hóa thành một đoàn thần mang màu kim hồng chói mắt, huyết thi chạm đến liền bị đánh bay ra ngoài, đồng thời nháy mắt bị cắt thành mấy đoạn.

Nghe được Viêm Nguyệt Thiên nói, đại trưởng lão cười khổ nói: "Ta nghĩ những huyết thi chỉ sợ không phải hành vi bản năng, mà là bị huyết thử không chế."



"Không phải còn có mười dặm nữa mới tới huyết quật sao?"

"Trong tộc gần bảy năm qua cũng không tiến vào, biến hóa nơi này ta cũng không rõ ràng, bất quá nếu đúng vậy, chỉ sợ bên trong chúng nó xuất hiện tồn tại cao giai, cho nên mở rộng lãnh địa." Đại trưởng lão đáp lời.

"Đây không phải là đang đùa chúng ta sao? Mọi người theo ta trùng kích, chúng ta phá vây ra ngoài!" Trầm quát một tiếng, Viêm Nguyệt Thiên không thể bảo trì trấn định được nữa, dẫn đầu lao ra.

"Mọi người theo nhị trưởng lão phá vây!" Lúc này còn lại hơn tám mươi người, có mười mấy người bởi vì bị huyết thi cắn mà bị tộc nhân bên cạnh một đao chém chết. Có thể nói, trước mắt đều là người một nhà động thủ với nhau, điều này đối với Thiên Linh tộc nhân khẩu thưa thớt mà nói, không thể nghi ngờ là một điều châm chọc to lớn. Lúc này mỗi người đều nghẹn một cỗ uất khí, điên cuồng hét lên phá vây.

Giống như cảm thấy ý đồ muốn phá vây của đoàn người, bốn phía đột nhiên vang lên một trận sóng âm kỳ dị. Sóng âm như từ bốn phương tám hướng đồng thời vang lên, khiến không thể phân biệt được phương vị, bất quá đại trưởng lão lại cảm giác được, , không khí cũng dần dần tạo lên sóng gợn nhè nhẹ.

"Không tốt, đây là tiếng kêu độc hữu của huyết thử, chúng nó đang khống chế huyết thi!" Vừa nghe tiếng kêu, đại trưởng lão lập tức nhớ tới miêu tả huyết thử, sóng âm không tiếng, không thể thấy được tung tích, chỉ có không khí dao động.

Quả nhiên, nguyên bản huyết thi vẫn phân tán sau khi nghe được sóng âm vô hình, đều như có ý thức chắn trước mọi con đường. Nguyên bản thế bao vây sắp bị thế công sắc bén của đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên phá vỡ lập tức bị ngăn trở.

"Viêm Lãng Ngũ Diệp!

"Lực Phách Thái Hoa!"

Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, bộc phát ra chiêu thức mạnh nhất. Năm luồng sóng nhiệt cuồng bạo cùng một đạo chân khí màu xích hồng đồng thời lao lên. Hơn mười huyết thi bị hai đạo công kích cường đại chấn tan, huyết nhục tán loạn đầy trời.

Mà huyết thi như trước còn có gần chín mươi cỗ, trải qua một hồi chém giết, ngược lại so với đoàn người Thiên Linh tộc tổn thất ít hơn, không thể không nói chúng nó có bao nhiêu khó đối phó.

Nhưng mà trong đoàn người cũng chỉ có đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên có thể tạo thành thương tổn hủy diệt với huyết thi, như thế gần như nửa nén hương tiêu hao chân khí, đối với bọn họ còn không có đạt tới Tiên Thiên cảnh giới là rất nhiều gánh nặng. Lấy số lượng huyết thi cùng uy lực, cơ hội lúc này co hồ không có. Phiến rừng trước mặt cơ bản năm trong hẻm núi, hai bên căn bản không có đường, sơn đạo nối tiếp Quế Sơn cũng bị chặn, hiện tại lối thoát duy nhất là phương hướng huyết quật, vượt qua nó , lại vòng quanh mới có thể thoát khỏi dây dưa, nếu không tiếp tục như thế, sớm hay muộn cũng sẽ ngã xuống toàn bộ.

Mọi người bị buộc không ngừng lui về phía sau, đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên lúc này cũng có chút ăn không tiêu, hô hấp dần dần biến thành thở dốc.

"Da bọn chúng thật dày!"

"Nhanh trở về triệu tập toàn bộ tộc nhân, san bằng huyết quật này!"

"Đúng! San bằng huyết quật này!" Dưới uy hiếp sinh tử, đám tộc nhân Thiên Linh tộc hét lên, trường kiếm trong tay giơ cao, trong lúc nhất thời khí thế đại thịnh, thế nhưng có thể cùng đàn huyết thi cầm cự.

Nhưng dù sao cũng là huyết nhục, một lát sau lại tan tác, như thế lặp đi lặp lại, mọi người bên lui bên đánh, thỉnh thoảng lại có người bị huyết thi bắt lấy, nháy mắt bị hút khô huyết dịch, trở thành một thây khô. Đến sau đó thời điểm còn lại hơn năm mươi người, mọi người đã gần như mất đi năng lực chống cự, nhanh chóng hướng về phương hướng huyết quật chạy trốn, không ai dám để bị thương, bởi vì đó có nghĩa là biến thành huyết thi.

Cây cối không ngừng lướt qua, huyết quật càng ngày càng gần, mùi máu tươi trong không khí càng thêm dày đặc, cơ hồ khiến người ta không thở nổi, phía sau, gần tám mươi huyết thi rất nhanh đuổi theo. Giống như bầy dê gầy yếu đang vội vàng chạy trốn nanh vuốt bầy sói, những người còn lại không hề lớn tiếng gầm rú, lúc này hơi có vô ý, là sẽ táng mệnh cửu u.

Mười dặm đường không bao lâu đã vượt qua, huyết quật cũng dần dần hiện ra. Cũng không có bao nhiêu khủng bố, chỉ là một cái động sâu thẳm rộng vài trượng, thật sâu khảm ở trên một vách núi. Trong động thỉnh thoảng truyền đến sóng âm trầm thấp, hướng tới bốn phía khuếch tán, một chùm hồng quang nhàn nhạt từ trong động tràn ra, nhìn không rõ ràng lắm.

"Trời ạ, đây là cái gì?" Lúc này, một gã tộc nhân kinh hô một tiếng, chỉ vào phía trước hô lên.

Hô --

Tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm lương khí, ngay cả đại trưởng lão vẫn luôn bảo trì trấn định cũng không ngoại lệ. Tại phía trước huyết quật, cũng là thông đạo duy nhất mọi người cần vượt qua, đồng dạng là gần trăm con mãnh thú toàn thân màu huyết hồng, hai mắt đỏ tươi, hiển nhiên đều bị huyết thử khống chế. Bên trong đại bộ phận đều là Nhị giai Linh Thú, Hỏa Quán, Nhất Vĩ Băng Hồ, thậm chí ngay cả tam giai Lục Giáp Toàn Quy, Tam Nhãn Ly Hầu, còn có tứ giai Thiết Thủy Xà hình thể khổng lồ. Đàn Linh Thú này bị không chế, hiện giờ có lẽ nên xưng là huyết thú.

Liền như vậy, phía sau là huyết thi, phía trước là huyết thú, đem lão đám người chắn ở trung tâm, đường lui duy nhất liền là huyết quật kia.

Mà lúc này cho dù là người ngu nhất cũng minh bạch, trí tuệ đám huyết thử kia tuyệt đối không đơn giản, hiện giờ ý tứ đã phi thường rõ ràng, đây là thỉnh quân nhập úng, đang ép bọn họ vào động, không tiến, chỉ có thể bị chúng nó khống chế, hay là, đều bị tàn sát.

Trong không khí đầy huyết khí, nặng nề dị thường.

Đại trưởng lão ngưng trọng nhìn bốn phía, tựa hồ đã đến tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

"Trường Thanh, ngươi muốn làm gì, trở về!"

Đang lúc mọi người đang suy nghĩ tìm cánh phá vây, một gã tộc nhân tuổi trẻ không nói một tiếng, thân hình đột nhiên lao lên, hướng về huyết quật chạy trốn. Viêm Nguyệt Thiên nhìn thấy, lớn tiếng kêu lên, mà gã được gọi là Trường Thanh lúc này nhắm mắt làm ngơ, một hơi chạy thẳng vào trong động. Mà huyết thi cùng huyết thú hai bên ũng không chặn hắn lại, như trước trước sau chắn ở thông đạo.

"Ông nội nó, dù sao cũng chết, chúng ta vào động, ta muốn nhìn xem huyết thử đến tột cùng có phải là ba đầu sáu tay hay không. Thiên Linh tộc ta, không sợ..." Nhìn động tác của tộc nhân kia, đại trưởng lão cũng dứt khoát tiến lên, sớm muộn gì cũng chết, liều mạng một phen, có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.

"Mọi người cùng lên."

"Dù sao trốn không được, chúng ta vào động." Giờ khắc này, đại trưởng lão cũng tâm, quay đầu trầm quát một tiếng, ánh mắt phức tạp không hiểu, dị thường kiên định: "Mặc kệ là chỗ nào, đều phải đi sát theo ta, đợi sau khi tìm được Trường Thanh, nếu có ơ hội các ngươi liền trốn đi, chạy trốn càng xa càng tốt."

Một bên Viêm Nguyệt Thiên nghe vậy quýnh lên: "Chúng ta không thể bỏ lại ngươi, Thiên Linh tộc tuyệt đối không trốn!"

Đúng vậy, chúng ta muốn đi cùng nhau!" Một gã tuổi trẻ kiên quyết nói.

"Ngu xuẩn!" Đại lão lớn tiếng quát: "Các ngươi lưu lại cũng không có ích lợi gì, lưu lại cùng nhau chờ chết, còn không bằng có cơ hội chạy ra báo tin, như vậy còn có một đường hy vọng."

"Nhưng mà... "

"Ít nói nhảm, cứ định như vậy, đi thôi!" Viêm Nguyệt Thiên còn nghĩ muốn kiên trì, lại bị đại trưởng lão một ngụm cắt ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook