Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 4 - Chương 180: Lý Nguyên Bộ

Thập Bộ Hành

01/04/2013

Kiếm Thần Điện đã sớm đóng cửa đại môn, Kiếm Thần Điện Phân Hà Thành trông vô cùng trang nghiêm. Nó ở trong Phân Hà Thành chiếm cứ phương viên hơn mười dặm, bởi vậy có thể thấy được Kiếm Thần Điện ở nơi đây có địa vị rất cao.

Trước Kiếm Thần Điện là một khoảng sân đá rộng, ngày thường nơi đây dùng làm chỗ tế thường niên của Phân Hà Thành. Hôm nay các thế lực lớn tụ tập về lấy nó làm chỗ hạ trại tạm thời.

Ngoại trừ một ít các thế lực hội họp một chỗ dựng lều vải tốt nhất, bên ngoài lại có kiếm giả gác thì ở những nơi khác là những kiếm giả tự do. Những kiếm giả này tụ tập ở một chỗ có đủ các loại, bất quá tu vi cũng không quá cao, đều không sai biệt lắm có tu vi ngoài kiếm giả, ngoài ra có một số người dường như đi theo trưởng bối tới đây.

Bây giờ trời đã về đêm, Kiếm Thần Điện cũng đóng cửa, trước mắt có nhiều người như thế làm cho Lục Thanh cũng không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ đơn giản ở bên ngoài tìm một chỗ trống ngồi xuống tĩnh tâm dưỡng khí.

- Là ngươi? - Một đạo tiếng hô vang lên, Lục Thanh quay đầu lại nhìn, chính là Tần gia Tam tiểu thư hôm nay ngẫu nhiên ngồi cùng thuyền. Chỉ là làm cho Lục Thanh phải kinh ngạc chính là nàng đương đường là Tam tiểu thư lại không ở trong một chiếc lều nào đó mà ngồi ở ngoài trời hỗn tạp với đám kiếm giả tự do. Thật sự là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Đối với vị Tần gia Tam tiểu thư này khi còn ở trên thuyền Lục Thanh đã có ấn tượng không tồi, giờ phút này nhìn thấy nàng đang nhìn về phía mình thì cũng gật nhẹ đầu chào.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Thanh đang xếp bằng trên mặt đất, thần sắc không lộ vẻ sợ hãi. Nhìn tổng thể khí chất của hắn lúc này thi vô cùng lạnh nhạt, nhưng gương mặt ánh tuấn, kiên nghị làm cho ba người Tần gia Tam tiểu thư không khỏi tò mò.

- Không biết đây là đệ tử nhà ai, một nhân vật như thế nếu như không phải là không có nửa điểm tu vi thì hẳn là một nhân vật phong vân của một tông môn. - Một gã trung niên phụ nhân mở miệng nói.

Hơi chút gật đầu, vị phụ nhân còn lại mở miệng no í:

- Bất quá nhân vật như thế ở bên trong Phân Hà Thành chúng ta dù không có gặp qua thì cũng phải nghe nói tới, bây giờ xem ra người trẻ tuổi này không phải là người ở Phân Hà Thành.

- Tiểu thư!

- Hả? Sao thế Tần cô cô?

- Tiểu thư người làm sao vậy?

- Không có gì! - Trên mặt nữ tử không khỏi xuất hiện vẻ đỏ ửng, không biết vì sao nàng chung quy vẫn có cảm giác thanh niên ở phía xa kia có chút bất phàm. Khí chất của hắn hết sức đặc biệt, nhất là vẻ trấn định lạnh nhạt đó thì dù là cha nàng cũng không thể làm được như thế. Cho nên nàng mới lâm vào trầm tư, lúc này đột nhiên bị thiếp thân hộ vệ đề tỉnh thì bản thân không khỏi cảm thấy xấu hổ.

- Ngô cô cô! Xem vị công tử nọ chỉ có một thân một mình, lại không mang theo lượng khô và nước uống. Chúng ta dù sao ngày mang cũng sẽ về, hãy phân cho hắn một ít đi.

- Vậy có ổn không tiểu thư?

- Không có gì là không ổn cả. Xuất môn ra ngoài người nào cũng có chút khó xử, nếu có thể giúp một người thì hãy giúp một người.

- Ha ha.... Tính tình tiểu thư vẫn thiện lương như vậy. Không biết về sau công tử nhà ai có phúc khí lấy được tiểu thư.

Nữ tử nghe thấy vật thì khuôn mặt nhất thời đỏ bừng lên.

Mà hai vị phụ nhân cũng lộ ra vẻ hiểu ý, vị trí nơi ba người dừng chân nghỉ khá xa những kiếm giả tự do khác, hơn nữa lại gần bờ sông nên không phải cố kỵ người khác nghe lén.



Những lời của bọn họ hiển nhiên không thoát khỏi lỗ tai của Lục Thanh, nghe những lời của nữ tử nói, Lục Thanh không khỏi sinh ra hào cảm với nàng. Bất quá cái này phải nói là nàng khuyết thiếu lịch duyệt hay là bản tính vốn như thế? Nếu quả thật là bản tính thì nữ tử này rất dễ bị các thế lực khác lừa gạt.

- Vị công tử này. Đây là lương khô tiểu thư nhà ta biếu tặng, còn có một ít nước, công tử thân một mình nếu không chê ít xin hãy thu lấy. - Lúc này phụ nhân họ Ngô đã lấy ra một phần nước, lương khô mang tới trước mặt Lục Thanh. Có vẽ bởi vì nàng kia cho nên xưng hô của phụ nhân đối với Lục Thanh đã tôn kính hơn rất nhiều.

- Đa tạ! - Lục Thanh gật đầu tiếp nhận lương khô và nước.

Nhìn thấy Lục Thanh cũng không có ý định nói nhiều, Ngô phụ nhân không khỏi mở miệng nói:

- Công tử lẻ loi một mình, nếu như là du lịch thiên hạ thì là tốt, xem công tử chưa ngưng tụ được Kiếm Nguyên Khí, ngày mai tốt nhất không nên cưỡng cầu.

Đích xác bởi vì Luyện Tâm Kiếm đã được thu vào Đan điền khí hải, cho nên trên người hắn không thể phát hiện một kiện binh khí phòng thân nào.

- Đa tạ đã nhắc nhở, tại hạ sẽ chú ý.

Hơi lắc đầu, Ngô phụ nhân cũng trở lại chỗ của mình, một đêm không nói chuyện, thẳng cho tới khi nửa đêm khu vực trước Kiếm Thần Điện mới an tĩnh lại. Mặc dù khí trời đã vào cuối thu, thời tiết lạnh hơn, nhưng đại đa số người ở đây đều là Kiếm Giả cho nên bản thân được Kiếm Nguyên Khí bảo hộ cũng không đến nỗi cảm thấy rét lạnh gì.

Mà ở trước mặt nàng kia tới ban đêm cũng xuất hiện một đống lửa, hai phụ nhân đem nữ tử này bao vây ở giữa, so với đại đa số kiếm giả xung quanh nàng cũng không chọn cách nghỉ ngơi mà ngồi xếp bằng tu luyện. Tuy tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng một đêm qua đi vẫn tiếp tục kiên trì ngồi tu luyện.

Mặt trời vừa ló lên, bầu trời lập tức xuất hiện những tia nắng ban mai.

Chỉ thấy từ phía chân trời xuất hiện mười đạo kiếm quang nhanh chóng bay về phía này.

Ba gã Kiếm Hồn cảnh đại sư, bảy tên Kiếm Chủ chuẩn đại sư, chỉ cần liếc mắt một cái Lục Thanh đã nhận ra người dẫn đầu.

Tựa hồ nhận ra Lục Thanh đã tỉnh lại, nữ tử kia cũng đồng thời mở mắt, nhìn theo ánh mắt của Lục Thanh về phía chân trời, nhưng nàng không thấy có dị trạng gì.

- Tiểu thư! Người đã tỉnh. - Hai trung niên phụ nhân bên cạnh nàng cũng tỉnh lại rất đúng lúc.

- Ừm.

Nhưng chỉ sau mười tức, trong sân rộng kể cả hai phụ nhân còn có hơn trăm người đồng thời đứng dậy đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Theo đó, tiếng kiếm rít thê lương xé gió từ đằng xa truyền tới.

Từ chân trời hiện ra mười đạo kiếm quang, dẫn đầu là một đạo lam sắc kiếm quang thanh thế hùng hậu, kèm theo đó còn hai đạo kiếm quang một vàng một tím không hề thua kém. Mặt khác phía sau ba đạo kiếm quang này còn có hơn bảy đạo kiếm quang cũng bám sát theo sau với khoảng cách mười trượng không hơn không kém.

- Tông chủ tự mình tới rồi. - Một gã nội tông đệ tử ở lẫn trong đám người đột nhiên hô lên. Trên sân rộng có rất nhiều cỗ thế lực cùng đông đảo tán tu đều đồng loạt đứng thẳng dậy.

- Vũ tông chủ tự mình giá lâm, thật sự là làm cho Kiếm Thần Điện phải kinh sợ. - Lúc này, Kiếm Thần Điện nguyên bổn đại môn vẫn đóng chặt cửa đã ầm ầm mở ra. Theo đó là một đạo thanh âm hùng hậu từ bên trong phát ra, từ bên trong Kiếm Thần Điện xuất hiện ba lão giả, cầm đầu là một lão giả có vóc người thon gầy, khuôn mặt hồng nhuận. Người mở miệng chính là hắn.



Là hắn?

Ánh mắt Lục Thanh lộ ra vẻ cổ quái, Lý Nguyên Bộ trước đây vốn là cửu trưởng lão của Thanh Phàm Điện, hôm nay gặp mặt hắn ở đây có chút ngoài dự liệu. Không nghĩ tới Lý Nguyên Bộ hôm nay lại tới trước Kiếm Thần Điện, bất quá xem ra dù bị đuổi khỏi Thanh Phàm Điện, thì ở trong Thanh Phàm cấp tông môn Lý Nguyên Bộ cũng vẫn có thể xuân phong đắc ý.

Lục Thanh nhìn ra tu vi của hai lão giả bên cạnh mặc dù cũng không tồi, nhưng cuối cùng vẫn không có khả năng bước vào Kiếm Hồn Cảnh. Một gã bị vây ở giả hồn cảnh, còn mộ gã thì đã đạt tới Kiếm Chủ đại thiên vị.

Mà Lục Thanh cũng không chú ý tới, khi ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lý Nguyên Bộ thì một đạo ánh mắt nghi hoặc khác đang rơi xuống người hắn.

Trùng hợp sao?

Mười đạo kiếm quang kia rất nhanh đã tới gần trước Kiếm Thần Điện.

- Lý điện chủ nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn như trước. - Lam sắc kiếm quang dẫn đầu hạ xuống, lộ ra một lam y trung niên nhân trên lưng đeo Kim Thiên cấp thần kiếm.

Lam y trung niên nhân hướng về phía Lý Nguyên Bộ cười nói tự nhiên, hơn nữa vẻ mặt lại bất phàm làm cho cả người toát ra sự nho nhã.

- Vũ tông chủ khách khí. - Lý Nguyên Bộ cũng tiến lên đón nói, ánh mắt đồng thời rơi vào chín đạo kiếm quang cùng lúc hạ xuống.

- Chẳng những Vũ tông chủ tự mình tới, ngay cả hai vị trưởng lão cũng tự mình tới, vị này tu luyện Thổ hành kiếm khí hẳn là Linh trưởng lão. Nghe nói ngài có tu vi Kiếm Vương trung thiên vị, còn vị này tu luyện Địa Hỏa kiếm khí hẳn là Nham trưởng lão. Đây là một loại kiếm khí hết sức cường đại không thuộc ngũ hành kiếm khí, nghe nói nửa năm trước Nham trưởng lão đã đột phá tới Kiếm Vương đại thiên vị.

Những kiếm giả tán tu xung quanh nhất thời thấp giọng nghị luận.

Mà các thế lực ở khắp nơi cũng an tĩnh lại, ánh mắt bọn họ đều tập trung ở trên người Lý Nguyên Bộ.

Khóe mắt hơi đảo qua các thế lực xung quanh một vòng, Lục Thanh nhận thấy cầm đầu các thế lực này là hai vị lão giả cùng với hơn mười thanh niên nam nữ. Hơn mười thanh niên nam nữ này tu vi cũng không tồi, đại đa số đã đạt tới Kiếm Giả đại thiên vị, thậm chí trong đó còn có hai thanh niên đạt tới Kiếm Khách tiểu thiên vị.

Ánh mắt của hai thanh niên này thường nhìn về phía Tần gia Tam tiểu thư, hình dáng của ba người rất giống nhau cho nên Lục Thanh lập tức phán đoán thế lực này hẳn là đệ nhất thế gia Tần gia.

- Các vị.... - Lúc này Lý Nguyên Bộ xoay người lại, thanh âm uy nghiêm nhất thời tràn ngập trong sân. Thanh âm của hắn mặc dù không lớn nhưng lại có thể truyền vào tai mọi người rất rõ ràng.

Tu vi đã đột phá. Lục Thanh hơi có chút kinh ngạc, tu vi của Lý Nguyên Bộ khi trước cũng không cao, nhưng hiện nay đã đột phá Kiếm Vương đại thiên vị.

- Nói vậy các vị đều biết mục đích lần này chúng ta triệu tập các vị tới đây, không sai chính là do quả trứng tứ giai Linh Viên.

Đột nhiên, cả sân rộng đều im lặng, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn vào vật trên tay Lý Nguyên Bộ.

Đây là một quả trứng lớn màu trắng, giờ phút này nó đang trôi nổi ở trên tay phải Lý nguyên Bộ. Trên thân quả trứng có vô số những hoa văn huyền ảo giao hòa với nhau, hiện ra hình dạng một đầu linh thú...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook