Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 4 - Chương 153: Ma uy cái thế

Thập Bộ Hành

01/04/2013



Kiếm cốc Kim Thiên...

Trong sự u ám vô cùng vô tận, một chùm ánh sáng trắng lóe lên, xua tan bóng tối.

Toàn thân Lục Thanh được bao phủ trong ánh sáng trắng. Nơi lòng bàn tay phải của hắn, ánh sáng trắng liên tục được rót vào, tinh lọc chút tia sáng màu đen ngoan cố.

Trong vô tận Tủy Hải, Chân Long rít lên. Khí Chân Long mênh mông như biển cả dưới suy nghĩ của Lục Thanh liền hóa thành vô cùng vô tận Hạo Nhiên Chính Khí.

Chân Long là do trời đất sinh ra, thừa hưởng khí của Thiên dạo. Mà khí của thiên đạo cùng với ma đạo có thể nói nói đạo là chính còn ma là tà. Mà ở đây khí thiên đạo còn có tên là Hạo Nhiên chính khí còn Ma Đạo thì gọi là khí Chân Ma, Chân Ma tà khí.

Thật lâu sau, hai hàng mi của Lục Thanh mới run động vài cái.

"A!"

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên rồi sau đó căn động đá lại rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau...

- Ngươi... - Một thứ âm thanh lí nhí chợt vang lên.

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên, nét mặt cũng mất đi một chút tự nhiên.

- Nhược Thủy.

Lục Thanh nói nhỏ. Nhưng ngay lập tức, trong động chợt vang lên tiếng khóc thảm thiết.

- Nhược Thủy cô nương. Tình thế khẩn cấp nên mới mạo phạm. - Lục Thanh khẽ run người rồi vội vàng mở miệng.

- Không! Không phải! Là tiểu Kim và tiểu Hỏa. Chúng nó chết hết rồi. - Âm thanh của thiếu nữ nức nở, không giấu được sự đau lòng.

Lục Thanh hơi thở dài một tiếng. Lúc trước, trong khi đột phá, hắn không hề có cảm nhận đối với bên ngoài. Chỉ có một điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận một cách mơ hồ đó là linh thức phá nát xung quanh rồi hình thành được kiếm thể Kim Thiên. Theo trình độ tăng lên, thân thể của hắn cũng có thể coi như là một thanh thần kiếm cáp Kim Thiên.

Nhìn hai vai nhỏ yếu của thiếu nữ run rẩy, Lục Thanh cảm thấy đau lòng.

Thần kiếm có linh tính. Kiếm linh này gần như là một con người có một không hai bởi vì con người có lòng tham phải nói là vô cùng vô tận. Nghĩ tới đám người Bố Thiên Đồ, Lục Thanh chợt cảm thấy bất lực.

Tử Hoàng Thánh Giới đúng là một con quái vật mà hắn không thể chống lại.

Bây giờ đánh cho hai người Vân Thiên Âm rơi vào Luân Hồi coi như đã kết oán với Huyền Âm tông, một trong năm đại thánh địa.

Lúc trước câu nói của Mộc Thanh Nguyên còn không có vấn đề. Nhưng bây giờ, nó lại khiến cho hắn xuất hiện một cảm giác bất lực.

Nếu không làm như vậy, sớm muộn gì cũng mang tới cho tông môn một mối họa lớn.

- Không ngờ bây giờ ta lại coi như là một kẻ tán tu. - Lục Thanh thì thào một câu. Lời nói có chút chế giễu.

- Ngươi làm sao vậy? - Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn nét mặt của Lục Thanh rồi mở miệng.

- Không sao. - Lục Thanh trấn định tâm thần. Có thể nói bây giờ đạt tới Tử Hoàng Kiếm Thân kinh tầng thứ chín, chẳng những thực lực của bản thân tăng vọt mà ngay cả tâm tình sau khi lĩnh ngộ được tầng thứ ba của cảnh giới Vạn Pháp quy tông cũng có một sự lột xác mạnh. Cho dù là tâm tính hay tinh thần cũng đều có cảm giác dung nhập với trời đất xung quanh.

Cái cảm giác này cũng không phải là mở đầu. Kiếm giả có được điều này chính là tầng ngoài của cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất. Đơn thuần là Kiếm Nguyên nối liền với trời đất, có cảm giác thực sự dung hợp với thiên địa. Cảm giác đó khiến cho tâm thần của Lục Thanh lúc nào cũng ở trong trạng thái được rèn luyện.

Dừng lại một chút, Lục Thanh mở miệng nói:

- Về bên cạnh tỷ tỷ của ngươi đi. Không gian Kiếm Cốc bây giờ, nếu ngươi đi một mình rất nguy hiểm.

Thiếu nữ nghe vậy sắc mặt có chút đáng thương. Đôi mắt màu lam xuất hiện một làn nước.

- Ngươi không phải đang thương hại ta đúng không?

Lục Thanh ngẩn người. Từ ánh mắt của thiếu nữ, Lục Thanh cảm nhận một sự bất lực và cô đơn.

Lục Thanh gật đầu rồi nói:

- Ta đưa ngươi trở về.

- Trở về. - Thiếu nữ thì thào rồi lắc đầu nói:

- Nhược Thủy không về.

"Không về?" Lục Thanh sửng sốt rồi nói:

- Chẳng phải ngươi còn một người tỷ tỷ hay sao?

- Tỷ tỷ? - Nét mặt thiếu nữ có chút sợ hãi:

- Tỷ tỷ rất tốt nhưng tính tình của tỷ rất quái lạ. Có đôi khi nổi nóng thật đáng sợ.

Đáng sợ?

Lục Thanh ngẩn người rồi mở miệng nói:

- Tỷ tỷ của ngươi ở đâu?

- Tỷ ở tận bên trong. Nhưng ta không biết làm thế nào để trở về. Lúc trước, ta ra khỏi nơi này liền được tỷ tỷ dẫn tới đó. Tỷ tỷ vẫn bắt ta phải ở yên đó không được đi, nói bên ngoài có nhiều người xấu muốn bắt ta. - Nét mặt thiếu nữ có chút nghi hoặc:

- Ngươi có biết Kiếm Linh là gì không? Tại sao lúc trước bọn họ gọi ta là Kiếm Linh? Tiểu Hỏa, Tiểu Kim chính là kiếm hay sao?

Nghe lời thiếu nữ nói trong lòng Lục Thanh chợt xuất hiện một làn sát khí nhưng nó nhanh chóng bị hắn áp chế.

- Ngươi không phải Kiếm Linh. Ngươi là người. - Lục Thanh nói với giọng trịnh trọng.

- Người! Ta là người? - Thiếu nữ vô tư, gật đầu rồi nói:

- Tỷ tỷ...

Nghe thiếu nữ nói vậy, Lục Thanh bật cười. Hắn cảm thấy Kiếm Linh trước mặt thật thiếu sự hiểu biết.

- Ta là người nhưng ta không phải là tỷ tỷ. Ngươi có thể gọi ta là Lục đại ca.



Không biết tại sao nhưng nhìn sự trong trắng của thiếu nữ trước mặt, sắc mặt của Lục Thanh không còn giữ được sự lãnh đạm như trước. Sự trong trắng đó dường như làm xúc động trái tim của hắn, khiến cho hắn không muốn phá nó đi.

- Lục đại ca? - Thiếu nữ gật đầu rồi đứng dậy, nhưng thân mình đột nhiên lại trở nên yếu ớt.

Lục Thanh thấy vậy vội vàng bước tới đỡ lấy.

- Lục đại ca! Muội không còn sức. - Thiếu nữ ngập ngừng nói. Khuôn mặt của nàng chợt đỏ bừng đầy quyến rũ.

Tinh thần Lục Thanh rung động mạnh khiến cho hắn vội vàng áp chế.

- Muội bị khí Chân Ma ăn mòn, vừa mới đẩy được ra. Lực lượng của bản thân tạm thời chưa thể hồi phục. - Lục Thanh mở miệng nói.

Sau ba canh giờ, ở giữa Kiếm cốc Kim Thiên, bên cạnh cái tế đàn độc nhất vô nhị giống như trong Kiếm Cốc thanh phàm.

Ánh mắt của Lục Thanh ngưng đọng, nhìn về phía té đàn. Trên tế đàn bây giờ không còn có một vật nào. Mặt trên cũng có khắc những hình ảnh. Chỉ có điều, cho dù Lục Thanh có nhìn thấy thế nào cũng không cảm nhận được cái thần bên trong. Nó như đã chết, không còn có một chút sức sống.

- Lục đại ca! Ta đến đây. - Thiếu nữ bước lên một bước.

Lục Thanh gật đầu rồi lùi sang một bên.

Một tiếng kiếm ngân chợt vang lên từ trên người thiếu nữ. Rồi ngay lập tức, từ thân hình nhỏ bé xuất hiện một vầng sáng màu lam rất đạm. Trong ánh sáng màu lam đó, Lục Thanh cảm nhận được một thứ linh tính rất mạnh. Nương theo đó là một thứ uy nghiêm mà Lục Thanh không thể không thừa nhận. Thậm chí, Lục Thanh còn cảm nhận được một chút Hạo Nhiên chính khí ẩn chứa trong đó. Có điều, tia Hạo Nhiên Chính khí đó rất mỏng manh chỉ chực tan biến.

Một đạo kiếm từ kiếm chỉ của thiếu nữ bắn ra. Tia kiếm đó nhìn qua thì rất uy thế nhưng lại khiến cho Lục Thanh phải nhíu mày.

Kiếm quang tại sao lại yếu như vậy?

Trong cảm ứng của Lục Thanh, đạo kiếm quang đó còn không thể bằng được một đạo pháp tắc Kiếm Cương bình thường. Có điều khiến cho Lục Thanh ngạc nhiên đó là trong đạo Kiếm quang đó hắn có thể cảm nhận được một thứ pháp tắc tinh khiết của thiên đạo. Tuy rằng nó rất mỏng manh nhưng vẫn tồn tại rõ ràng.

Theo đạo kiếm quang bắn vào trong ký tự kia, một thứ dao động huyền ảo tản ra, bao phủ hai người vào bên trong.

Đây là một khoảng không đầy khí phong mang màu trắng. Những tia khí phong mang tung hoành khắp nơi xé rách tất cả mọi thứ. Dưới chân, Kiếm Thổ Bạch Linh tinh khiết giống như một thứ bạch ngọc. Thậm chí nó còn tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Nhưng mà trong tích tắc, trong không gian chỉ có một màu trắng có một thứ uy áp tản xuống.

Uy áp khiến cho kiếm thổ Bạch Linh cứng rắn là vậy mà trở nên yếu ớt, tựa như bùn đất bình thường, nứt ra liên tục.

Mà cách nơi phát ra uy áp đó, bảy người Bố Thiên Đồ đang ngồi dưới đất cố gắng ngăn cản uy áp đang giáng xuống.

Cách đó không xa, tám người Mộc Thanh Nguyên cũng đang ngồi xếp bằng. Chỉ có điều, sao với bảy người Bố Thiên Đồ có kiếm bảo hộ thân thì tám người Mộc Thanh Nguyên ngăn cản hết sức chật vật. Bên trong uy áp đó còn có một ngọn lửa ma, trấn áp lên người bọn họ, dường như chỉ chực cắn nuốt toàn bộ tâm thần.

- Ma diễm ngập trời như vậy là ai chứ? - Trong lòng Bố Thiên Đồ chợt có một cảm giác không hay.

Ngay khi bọn họ vừa thông qua cái tế đàn vô danh trong kiếm cốc Kim thiên để tới không gian Bạch Linh này thì lại có một uy áp của Thiên Ma trấn áp bọn họ ở đây.

Qua nửa canh giờ, uy áp kia vẫn không chấm dứt. Thậm chí mức độ càng lúc càng tăng lên.

Ngay vào lúc đám người Bố Thiên Đồ không còn xoay sở được nữa, thì những tia khí phong mang màu trắng chợt tách sang hai bên. Một tiếng cười ha hả chợt vọng đến cùng với tiếng bước chân.

- Ai? - Bố Thiên Đồ quát lên. Ánh mắt của bảy người cùng nhìn về phía khí phong mang vừa mới tách ra.

- Tử Hoàng Thánh giới. Thật không ngờ Tử Hoàng thánh giới lại đưa tới mấy tên giá áo túi cơm như thế này. - Tiếng cười to vẫn vang lên, đồng thời có chín bóng người từ bên trong xuất hiện.

- Ba nghìn hải đảo! Ma đạo! - Ánh mắt của Bố Thiên Đồ căng thẳng.

- Rất tốt. Đúng là ba nghìn hải đảo. Không ngờ, Kiếm Thần đại lục các ngươi chỉ đưa tới mấy tên rác rưởi các ngươi thôi sao?

Chín người vừa đi vừa nói. Đi đầu là một người mặc một bộ lân giáp màu tím đen. Ánh mắt màu tím. Thân hình của y rất cường tráng. Mà âm thanh vừa cất lên đúng là của y.

- Ngươi! - Bảy người Bố Thiên Đồ nghe thấy vậy có khác nào bị làm nhục. Cả bảy người gần như cùng đứng dậy một lúc. Kiếm Bảo trước người họ tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngăn cản ma diễm ở phía trước.

- Tử Hoàng Thánh giới làm sao lại chỉ có bảy người các ngươi? Ba người nữa đâu? - Trong mắt người thanh niên lóe lên một tia sáng tím, nhìn bảy người rồi nói.

Trong mắt Thủy Như Tâm lóe lên một tia sáng rồi nói:

- Ma đạo các ngươi ở tận Ba nghìn hải đảo làm sao mà lại biết được lần này chúng ta có mười người?

- A! Cái đấy thì các ngươi phải tự hỏi. Không uổng công chúng ta đợi các ngươi trong thời gian dài như vậy. - người thanh niên nhếch mép cười.

Liếc nhìn chín người trước mặt, Thủy Như Tâm nói:

- Cửu U quần đảo, Lôi Ma kiếm hoàng Cốc Lạc Thiên. Minh Uyên hải! Tâm Ma kiếm hoàng Cố Cửu Phong.

Ánh mắt có chút kinh ngạc, Cốc Lạc Thiên nhìn Thủy Như Tâm, nói:

- Không ngờ rằng Tử Hoàng Thánh giới của các ngươi ở tận giữa đại lục mà cũng biết tới chuyện ba nghìn hải đảo chúng ta.

- Cũng vậy. - Thủy Như Tâm cười tươi tắn:

- Không biết Cốc huynh tới đây từ bao giờ. Ta thấy ma đạo khác nhau không cần thân thiết quá như vậy.

- Thân thiết? - Cốc Lạc Thiên cười lạnh:

- Xem ra bảy vị nghĩ thật đơn giản. Ta chờ các vị thời gian dài như vậy mà các vị chẳng lẽ không để lại cho chúng ta một thứ gì hay sao?

"Để lại chút gì?"

Nhìn bộ lân giáp trên người Cốc Lạc Thiên có một vầng ánh sáng, mọi người đều biết đó không phải là vật bình thường. Đồng thời, từ trên nó, bảy người Bố Thiên Đồ cảm thấy một thứ uy nghiêm kinh người.

Đám linh thú ở trong những thanh kiếm sau lưng bảy người đều phát ra những tiếng rống và tiếng kiếm ngân giận dữ.

Trong mười con linh thú đó. thì sau khi hai người Vân Thiên Âm chết, Băng Phong điểu và Liệt Sơn hổ thoát khỏi khế ước. Nhưng chúng vẫn sáng suốt đứng bên bảy người Bố Thiên Đồ. Tuy nhiên vào lúc này, tất cả bọn chúng đều biết phải đối diện với nguy hiểm nên ở trong Thần kiếm rống lên không cam lòng.

- Không ngờ Kiếm Ma điện lại phái chín vị tới đây. Xem ra lần này Kiếm Ma đạo đối với Đạo, Ma kiếm trong không gian kiếm cốc đã rơi vào tình thế bắt buộc. - Sắc mặt Thủy Như Tâm ngưng trọng mà nói.

Cốc Lạc Thiên nở nụ cười lạnh rồi nói:

- Trong Không gian Kiếm Cốc này, ma đạo chúng ta có hai vị thánh giả ngã xuống nên về tình về lý thì Đạo Ma kiếm phải thuộc về nhất mạch của chúng ta. Đại lục Kiếm Thần để cho Kiếm Thần sơn của các ngươi phong tỏa trong năm vạn năm vẫn còn muốn độc chiếm nữa hay sao?

Nói xong, trên người đám Cốc Lạc Thiên đều bốc lên một ngọn lửa ma kinh người. Sau lưng họ, ma khí nhanh chóng tập trung lại, áp chế bảy người đối phương. Từ đấu tới cuối, ánh mắt của họ không hề để ý tới tám người Mộc Thanh Nguyên.



- Đáng chết. - Tam điện chủ cau mày, gân xanh trên tay phải bắt đầu nổi lên.

- Không cần phải nhúng tay. - Mộc Thanh Nguyên nắm chặt tay Tam điện chủ mà nói.

- Đại điện chủ. Mấy thằng nhãi con ma đạo này...

- Bảy vị Kiếm Sứ còn chưa ra tay. Hơn nữa, cho dù có thêm chúng ta cũng không thay đổi được điều gì. - Mộc Thanh Nguyên nói tiếp:

- Giữ chặt tâm thần không để cho ma khí nhập thể. Nếu không, lúc đó muốn đi cũng khó.

Tám người không có Kiếm Bảo hộ thân như bảy người Bố Thiên Đồ, chỉ dựa vào tu vi của bản thân mà ngăn cản ma khí. Có thể bảo vệ được đã là may rồi, nếu còn muốn động thủ… Mộc Thanh Nguyên biết ràng chín tên kiếm giả ma đạo trước mặt, bất cứ người nào cũng có thực lực làm cho tám người bọn họ ngã xuống.

Kiếm giả ma đạo tu luyện kiếm khí hết sức quái dị, đối lập với Thiên đạo. So với Hạo Nhiên Chính khí của thiên đạo thì Chân Ma tà khí lại hết sức quái dị, một khi để cho nó xâm nhập thì nhất thời rất khó thoát khỏi chỉ có thể để mặt cho người ta chém giết.

Sắc mặt của bảy người Thủy Tâm Như nghiêm túc, nhanh chóng rút thần kiếm ra khỏi vỏ.

- Các ngươi còn có tiền bối Ma đạo tới đây? - Bố Thiên Đồ hơi suy nghĩ một chút nhưng vẫn không dám tin mà hỏi.

- Thế nào? Mấy lão già của Tử Hoàng thánh giới không nói gì với các ngươi hay sao? - Trong mắt Cốc Lạc Thiên dần hiện lên một tia sáng tím quái dị:

- Để cho họ tỉnh lại đi. Nếu không, chỉ với mấy thứ rác rưởi các ngươi thì tự tìm đường chết mà thôi. Đối với các ngươi, bản nhân không có hứng thú.

- Ngươi... - Ánh mắt Bố Thiên Đồ tức giận hét lên một tiếng. Huyền Âm thần kiếm sau lưng y trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Kiếm Cương màu xám lập tức xuất hiện khiến cho không gian xung quanh vang lên những tiếng động. Vài cái không gian Động Hư nhanh chóng xuất hiện, há to cái miệng tối đen của chúng.

Pháp tắc Huyền Âm giáng xuống. Từ thanh thần kiếm trong tay Bố Thiên Đồ, một thanh Huyền Âm băng kiếm dài năm trăm trượng xuất hiện. đồng thời, Huyền Âm kiếm cương dao động cuồn cuộn. Bố Thiên Đồ nâng thần kiếm lên tựa như đang nâng một thanh kiếm khổng lồ dài mấy trăm trượng. Hơi lạnh của nó đẩy khí phong mang màu trắng ra xung quanh. Lúc này, trong không gian một đám sương lạnh màu xám nhanh chóng ngưng kết.

Thanh Băng kiếm từ trên không trung bổ xuống mang theo pháp tắc Huyền Âm phá vỡ không gian. Pháp tắc của Kiếm Hoàng nhị kiếp trấn áp lên người của Cốc Lạc Thiên. Một kiếm giận giữ này của Bố Thiên Đồ đã được dốc hết sức, dẫn động toàn bộ pháp tắc Huyền Âm. Pháp tắc Huyền Âm tinh khiết trong nháy mắt làm cho không gian trong phạm vi trăm trượng bị giam cầm.

Không gian giam cầm!

Đây vốn là thần thông của Kiếm Hoàng tam kiếm vậy mà vào lúc này lại được Bố Thiên Đồ thi triển khiến cho Mộc Thanh Nguyên chấn động.

- Cuối cùng thì tông môn trong Thánh giới nắm trong tay pháp tắc, chúng ta không thể nào đuổi kịp.

- Đúng vậy! Kiếm Hoàng nhị kiếp, pháp tắc viên mãn. Không gian giam cầm, Kiếm Hoàng nhị kiếp muốn làm được cũng rất khó. Tuy rằng có vài vị kiếm sứ kiêu căng nhưng thực lực của họ cũng vượt qua chúng ta. - Lão già họ Đỗ trầm giọng nói:

- Không biết Lục đại sư...

- Lục đại sư.... - Mộc Thanh Nguyên ngẩn người rồi nói:

- Ma diễm vừa rồi đã vượt qua cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu ta đoán không sai thì nơi này có tông sư kiếm phách của ma đạo Ba nghìn hải đảo.

- Kiếm phách tông sư? - Năm người lão già họ Đỗ nhìn nhau.

- Đúng thế! Chân Ma tà khí quá mạnh, chỉ có tông sư kiếm phách mới có thể tạo ra. Chẳng lẽ, trước khi Kiếm Cốc hư không đóng lại, bọn họ đều ẩn nấp, không rời đi? - Tam điện chủ nói một cách kinh ngạc.

- Không gian Kiếm Cốc là do bốn đại thánh giả cùng nhau lập ra. Trong đó có hai vị thánh giả ma đạo. Nếu như không chuẩn bị để sau này giúp đỡ hậu bối thì cũng không đúng. - Suy nghĩ một chút, Mộc Thanh Nguyên lại mở miệng nói.

- Vậy đại lục Kiếm Thần của chúng ta...

- Chắc chắn là các vị tiền bối Thiên đạo cũng có sự chuẩn bị. Nhưng điều này có lẽ chỉ có mấy vị Kiếm sứ mới được biết.

- Tại sao thánh giả Thiên đạo chúng ta lại cùng với hai gã thánh giả của ma đạo xây dựng Kiếm Cốc này? Ma và đạo luôn đối đầu với nhau đúng không? - Ngũ điện chủ mở miệng, nét mặt đầy sự nghi hoặc.

- Ma, Đạo không chung đường? - Mộc Thanh Nguyên trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói:

- Cái này gọi là vạn pháp quy tông. Con đường kiếm đạo cuối cùng sẽ quy về một mối. Về phần tâm tình của thánh giả, chúng ta không thể hiểu được. Mà thánh giả làm cũng không phải để cho chúng ta phỏng đám một cách tùy tiện.

Rồi sau đó lão lại nhìn về phía trước.

- Bố huynh mau lùi lại. - Ánh mắt của Thủy Như Tâm vẫn quan sát nét mặt của Cốc Lạc Thiên. Khi thấy trong mắt y xuất hiện sự khinh thường, trong lòng nàng cả kinh mà mở miệng.

- Chậm! - Cốc Lạc Thiên hét lớn. Trên người y chợt xuất hiện ma khí kinh người. Ma khí đỏ như máu bốc lên trời, đồng thời trên kiếm chỉ một vầng lôi quang đỏ như máu kéo dài ra ngoài.

Chỉ vẻn vẹn có một đạo kiếm cương đỏ như máu dài trăm trượng phá không kéo theo một thứ pháp tắc quái dị đang dao động mà giáng xuống dưới, trấn áp lên pháp tắc Huyền Âm.

Bố Thiên Đồ phun ra một ngụm máu tươi, rồi như bị sét đánh. Pháp tác trong Hồn thức như rơi vào một không gian máu.

Trong nháy mắt tiếp xúc, Huyền Âm kiếm cương lập tức tan rã.

Trước ngực Bố Thiên Đồ, thanh tiểu kiếm màu xám chợt tản ra hơi lạnh kinh người. Thanh kiếm dài một tấc chợt to lên, trong giây lát biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài trăm trượng màu lam xám.

Kiếm Cương đỏ như máu đánh lên trên nó khiến cho một cái không gian Động Hư nhanh chóng xuất hiện giữa hai người rồi mở rộng với tốc độ cực nhanh.

Bất chợt, từ trên Kiếm cương đỏ như máu, từng tia sét màu đỏ bắn lên, quấn lấy thanh kiếm khổng lồ màu lam xám.

Rắc rắc...

Ngay sau đó, thanh kiếm khổng lồ màu lam xám vang lên những tiếng động rồi bị không gian Động Hư đánh tránh hóa thành bột mịn.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Cốc Lạc Thiên. Kiếm Cương đỏ như máu rời khỏi kiếm chỉ xuyên qua không gian Động Hư với một quỹ tích huyền ảo.

Phía sau Bố Thiên Đồ chợt có một tia sáng đỏ như máu lóe lên. Sắc mặt sáu người Thủy Như Tâm biến đổi, bước chân nhanh chóng lui lại. Trên Kiếm Thổ bạch linh, một cái khe rất dài xuất hiện trước mặt sáu người, chia cắt bọn họ với Bố Thiên Đồ.

Bố Thiên Đồ đứng lặng người trong không gian, ánh mắt ngơ ngác. Một đường máu từ mi tâm bắt đầu chạy xuống tận giữa hai chân của hắn.

- Tu vi của Cốc huynh vẫn thế. Cố mỗ bội phục. - Bên cạnh Cốc Lạc Thiên, một gã thanh niên mặc áo hồng cười vang.

Bất chợt, ánh mắt của Cốc Lạc Thiên trở nên ngưng trọng.

- Có người đến đây.

Vào lúc này, ma khí sau lưng chín người Cốc Lạc Thiên vốn bình phục lại bốc lên.

Mặt đất chấn động. Trước mắt mọi người, nhưng tia khí phong mang màu trắng bị đánh nát. Từng đạo không gian Động Hư mở cái miệng dài hẹp của nó hút hết tất cả mọi thứ vào bên trong.

- Ma tôn đại nhân. - Nét mặt của chín người Cốc Lạc Thiên thay đổi.

- Ha ha! Đợi ngàn năm cuối cùng thì cũng xuất hiện.

Một tiếng cười rất to vọng tới tai mọi người. Vào lúc này, đám người Mộc Thanh Nguyên cảm thấy máu huyết trong người sôi lên cuộn cuộn, tinh thần rung động. Cố gắng lắm mới có thể bảo vệ được tâm tình của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook