Quyển 5 - Chương 33: Ngoại tộc trưởng lão Huyền Dương tông
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Thấy nữ nhân xinh đẹp đã rời đi. Đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên nhìn nhau, trong lòng cả hai thở phào nhẹ nhõm.
-Lục... Lục Đại sư...
Ngẫm nghĩ một chút. Đại Trưởng lão bên đổi cách xưng hô.
- Con Huyết Thử Vương này là linh thú Ma Đạo. Đại Trưởng lão muốn nó sống hay chết?
Hơi ngơ ngác một chút, giờ phút này Đại trưởng lão mới đưa mắt quan sát Lục Thanh cản thận, chỉ mới vài năm ngắn ngủi không gặp, trên người Lục Thanh đã có thêm vẻ uy nghiêm, còn có một khí phách giết chóc quả quyết mà trước kia không có.
- Huyết Thử gây họa hại cho Thiên Linh tộc ta. Giết hại nô dịch Thiên Linh tộc ta, xin Lục Đại sư hãy tru diệt bọn chúng.
Hít sâu một hơi. Đại trưởng lão mờ miệng nói.
- Được.
Gật gật đầu, ánh mắt Lục Thanh ngưng tụ, chuyên sang nhìn Huyết Thử Vương.
- Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta rồi, Ma Đạo nhất mạch ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Huyết Thử Vương kêu to. hiển nhiên, nó cũng biết rõ ràng, nó không thể nào chống nổi Lúc Thanh.
Lục Thanh lắc lắc đầu:
- Kẻ uy hiếp ta rất nhiều, niệm thần của ta đã không tha cho Ma Đạo của ngươi ờ kiếm thần Hải. Giờ đây đã vào đại lục, ta không sợ nữa.
Dứt lời, thần quang màu tím trong mắt Lục Thanh chớp động.
-Rắc...
Chỉ trong thoáng chốc, sau lưng đàn Huyết Thừ nứt ra vô số không gian Động Hư lớn nhỏ không đều, không gian Động Hư vốn đen tối nhưng lại có thêm linh quang màu tím nhạt lập lòe, trong đó còn ẩn chứa sắc xám của luân hồi sinh tử.
- Ầm...
Huyết Thừ Vương và bầy Huyết Thử chỉ kịp phát ra tiếng chi chít tỏ vẻ không cam lòng, lập tức bị không gian Động Hư nuốt chửng.
- Đây là...
Hai người bọn Đại trưởng lão không giấu được ánh mắt kinh hoàng, cả hai nhìn nhau, tự nhiên hiểu được Lục Thanh trước mắt hùng mạnh tới mức nào, cho dù bọn họ tu luyện tới võ hồn ngũ trùng thiên đỉnh phong, e rằng cũng không thể phát ra không gian Động Hư dễ dàng như vậy được. Huống chi như Lục Thanh chỉ cần khẽ động tâm là làm được, e rằng đã vượt qua cảnh giới Kiếm Hồn bình thường.
- Lục Đại sư... ngài...
- Đa tạ Lục Đại sư xuất thủ cứu giúp, xin hãy tới đại trại của Thiên Linh tộc ta một phen. để cho bọn ta có thể hết tình địa chủ.
Tựa hồ Viêm Nguyệt Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đại trưởng lão ngăn lại.
- Đa tạ Đại Trưởng lão.
Giải quyết xong Huyết Thử Vương, tâm niệm Lục Thanh khẽ động một lần nữa, huyết khí trong huyết quật này nhất thời bị hút vào trong không gian Động Hư, không khí trở nên hết sức trong lành.
Đại trưởng lão mĩm cười nói:
- Lục Đại sư, số Mê Quang Mộc này, Thiên Linh tộc ta cũng không cần nhiều lắm, nếu Lục Đại sư cần nó, hay là lấy vài khối đi. số Mê Quang Mộc ngàn năm này, cho dù là ở giữa kiếm trận Thiên giai, cũng có thể giữ cho tâm thần được một phần thanh tĩnh, tuy rằng không thể phá giải hoàn toàn kiếm trận, nhưng cũng có thể ngăn cản một phần.
Lục Thanh hơi sửng sốt sau đó cũng không nói gì, thu lấy hai khối thiên niên Mê Quang Mộc, kiếm trận Thiên giai... bằng vào tu vi hiện tại của hắn, Chân Long Nhãn có thể nhìn thấu gần như toàn bộ kiếm trận Địa giai, thế nhưng đối với kiếm trận Thiên giai, vẫn chưa đủ lực, kiếm trận Thiên giai là thứ đủ để bao vây Tông sư Kiếm Phách, thậm chí tru diệt cả Tông sư Kiếm Phách. Thừa nhận mối ân huệ này, Lục Thanh cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đột nhiên có một tia chóp lóe lên trong đầu, hắn bên mở miệng nói:
- Đại trưởng lão tỏ ra khẳng khái như vậy, sau này bất cứ khi nào, Lục Thanh cũng bằng lòng vì quý tộc ra tay một lẩn, cho dù là Tông sư Kiếm Phách cũng không sao.
Sau khi nói ra những lời này, Lục Thanh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm rất nhiều. Đối đầu với Tông sư Kiếm Phách, chuyện này đã vượt qua khỏi cảnh giới tu vi của hắn, mặt khác, cũng đã bù đắp tối đa cho lỗi lầm của hắn, cho nên hắn không tiếc trà một giá cao như vậy.
Sắc mặt Đại trưởng lão tỏ ra vui vẻ, lắc đầu:
- Lục Đại sư khách sáo rồi, Thiên Linh tộc ta kết giao bằng hữu đâu phải là như vậy, nếu Lục Đại sư tôn trọng Thiên Linh tộc ta, xin đừng nhắc chuyện này nữa.
Không ngờ lúc này Lục Thanh cũng tỏ ra vô cùng kiên quyết:
- Xin Đại trưởng lão đừng nói nữa, lời này Lục Thanh đã sử dụng lời thề tâm ma, nói ra là phải làm.
- Lục Đại sư hà tất phải làm như vậy... Đại trưởng lão cười khổ.
Đại Trưởng lão không nói gi nữa, quét mắt nhìn quanh một vòng. Hiện giờ số tộc nhân Thiên Linh tộc còn sống sót đã không tới năm mươi tên, trong đó không ít bị trọng thương.
Mọi người ra khỏi huyết quật. Đại Trưởng lão suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lục Đại sư. đám Huyết Thử này nô dịch rất nhiều tộc nhân của chúng ta, không biết ngài có thể cứu bọn họ không?
Lục Thanh gật gật đầu, hồn thức tỏa ra, sơn mạch rộng hai trăm dặm lập tức hiện rõ trong đầu.
Kiếm chỉ nâng lên, chỉ về phía trước.
- Vù... vù... vù...
Trong lúc nhất thời, vô số lưu quang màu máu hội tụ lại.
Phía trước rất đòng huyết thú còn có rất nhiều huyết thi tất cả hội tụ tới trước mặt mọi người.
- Thanh Hiên... Yến Minh...
Không ít tộc nhân Thiên Linh tộc cất tiếng kêu thất thanh, thấy đám huyết thi trước mặt không thể nhúc nhích, mặt mày dữ tợn, cơn giận trong lòng bọn họ càng trào dâng mạnh mẽ.
- Lục Đại sư, ngài...
Mặt Viêm Nguyệt Thiên lộ vẻ van xin
Lục Thanh khẽ đảo hồn thức qua, chỉ cưỡi một tiếng:
- Số huyết thi này trước khi bị khống chế. đã bị tận diệt sinh cơ. Hiện giờ, chuyện ta có thề làm chỉ là bảo đảm cho hồn phách bị trói buộc của bọn họ được luân hồi mà thôi.
Sắc mặt Đại Trưởng lão nghiêm nghị, khoát tay nói:
- Nguyệt Thiên không cần nhiều lời, Lục Đại sư có thề làm được như vậy đã là may mắn bằng trời của bọn họ rồi
Không hề do dự, kiếm chỉ Lục Thanh vẽ một cái, trước mặt hàng chục huyết thi lập tức xuất hiện một mảng Sinh Tử Luân Hồi hình vuông rộng mười trượng, sắc xám của Sinh Tử Luân Hồi không hề phát ra lực hút với bọn Đại trưởng lão, hiển nhiên đã bị Lục Thanh khống chế trong tay.
Sinh Tử Luân Hồi!
Hai người Đại Trưởng lão nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc không thôi chẳng lẽ là Luân Hồi Kiếm Khí? Nhưng lập tức hai người đã gạt đi ý nghĩ này, trong trí nhớ của bọn họ, lúc trước Lục Thanh từng có rất nhiều phong Lôi Kiếm Khí, chỉ là hiện giờ tu vi của Lục Thanh tinh thâm, đã đạt tới trình độ tam kiếp Kiếm Hoàng, chỉ chờ pháp tắc viên mãn sẽ bước vào cành giới Kiếm Phách. Mà tu vi cao nhất của bọn họ cũng chỉ là võ hồn trung kỳ, tương đương với Kiếm Tông mà thôi, bây giờ bọn họ đã không thể nhìn thấu được Lục Thanh.
Đùng một tiếng nổ vang, trong hàng chục huyết thi này, từng hồn phách thi nhau trồi lên, nhập vào trong Sinh Tử Luân Hồi, nhìn thấy từng hồn phách màu trắng ngã bước vào luân hồi, bọn tộc nhân Thiên Linh tộc ai nấy đều lộ vẻ bi thương.
Vốn nhân khẩu Thiên Linh tộc vô cùng ít ỏi, cho dù là mười tộc nhân ngã xuống cũng là một tổn thất lớn, huống chỉ là mấy chục, gần trăm tộc nhân...
Một lúc sau. đoàn người quay về đại trại Thiên Linh tộc, trong lầu Thanh Mộc của trưởng lão, bốn vị trưởng lão chia nhau ngồi xuồng, Lục Thanh ngồi ờ vị trí tân khách.
Sau thôi gian chừng tàn một nén hương, hai vị trưởng lão kia cũng biết rõ lợi hại được mất trong chuyện này, có lẽ đã ước hẹn với nhau từ trước, bốn người không ai đề cập tới chuyện Lục Thanh đột ngột xuất hiện nơi đây.
- Đại trưởng lão, chúng ta lấy được rất nhiều Mê Quang Mộc, không biết nên xử lý thế nào... ta sợ tông môn Kiếm Đạo...
Bốn vị trưởng lão tỏ ra trầm tư, Lục Thanh không nói gì, chỉ ngồi im một chỗ, trong lòng bình tĩnh suy tính tới chuyện đi lại sau này.
Rát lâu sau. Đại trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn Lục Thanh:
- Không biết Lục Đại sư có thể đáp ứng một yêu cầu quá phận của bọn ta hay không?
- Xin Đại trưởng lão cứ nói.
- Chúng ta muôn mời Lục Đại sư đâm nhiệm chức ngoại tộc trưởng lão của Thiên Linh tộc ta.
Ngoại tộc trưởng lão!
Lục Thanh chấn động trong lòng. Theo như hắn biết, Thiên Linh tộc này vẫn có ý cừu hận Kiếm thần đại lục của hắn. hiện giờ lại muốn hắn đảm nhiệm chức trưởng lão, dù là ngoại tộc trưởng lão, nhưng ý nghĩa trong đó lại sâu sắc vô cùng.
- Phải chăng Lục Đại sư còn có chỗ khó xử? Đại trưởng lão nhìn Lục Thanh chằm chằm.
Lục Thanh đã từng quan sát tâm pháp truyền thừa, võ học của Thiên Linh tộc, chính là hành vì của bọn trộm cắp, tuy rằng hắn đã có bồi thường, nhưng dù sao danh không chánh, ngôn bất thuận, nếu trở thành ngoại tộc trưởng lão của Thiên Linh tộc, cũng có thể nhờ đó mà niệm thần của hắn sẽ bớt ràng buộc được một phần, trong lòng đã quyết, không còn do dự nữa, Lục Thanh bên đáp ứng:
- Được.
Mục đích của Đại Trưởng lão, tự nhiên là Lục Thanh hiểu rất rõ ràng, cho nên hắn lại nói:
- Số Mê Quang Mộc này, Đại Trưởng lão có thể tới Tử Hà tông đổi lấy, tuy rằng hiện tại Lục mỗ không còn là tông dân của Tử Hà tông, nhưng vẫn phải giữ thể diện.
Bốn người bọn Đại Trưởng lão đều lộ vẻ mừng rỡ.
- Lục Đại sư không còn là tông dân Tử Hà tông ư?
Đại trưởng lão sửng sốt, lão không nghĩ ra Lục Thanh là hạng người xuất sắc như vậy, vì sao lại bị trục xuất khỏi tông môn, Lục Thanh cười khố:
- Tại hạ là tự mình ra khỏi tông môn, còn nguyên do trong đó, một lời khó lòng nói hết
Biết Lục Thanh không môn nói Đại Trưởng lão cũng không muốn hỏi nhiều, thế nhưng ngay sau đó, bốn người bên quỳ sụp xuống.
- Bốn vị, không được...
Lục Thanh thất kinh. pháp tắc bất chợt xuất động, cách không ngăn cản bốn người.
- Xin Lục trưởng lão cứu Tứ trưởng lão chúng ta...
Tứ trưởng lão... Lục Thanh biết đó là Viêm Chiến ngày trước đã rời đi, lãnh ngộ ra Vô Liễu Quyền Thiên giai trên Thiên Đạo Thập Đồ.
Ngày đó từng nghe nói Lục Thanh cũng có biết qua, chỉ là không biết hiện giờ, vị Viêm Chiến kia đang ở nơi nào.
- Xin bốn vị đứng lên rồi hãy nói nếu Lục Thanh có thể làm được, quyết không từ chối, Lục Thanh trịnh trọng nói.
- Ở Huyền Dương tông, ngoài sáu ngàn dặm. Huyền Dương tông là tông môn cấp Thanh Phàm.
Đại Trưởng lão trầm giọng nói.
Lúc này Đại trưởng lão mói chậm rãi nói ra nguyên nhân của chuyện năm xưa, rốt cục Lục Thanh cũng hiểu rõ, trước kia, Thiên Linh tộc có một tộc nhân thần có huyết mạch Mộc Linh, máu huyết trên thân nàng có thể dùng để ngưng luyện đan dược, trong lúc nàng ra ngoài du ngoạn, bị một vị Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng ra ngoài du ngoạn phát hiện, dùng sức mạnh bắt về Huyền Dương tông. Hiện giờ tính ra đã ba mươi năm trôi qua. mà Viêm Chiến cùng Nhị trưởng lão Viêm Nguyệt Thiên lúc ấy đi theo nàng. một người bị chặt chân, một người chẳng nhưng bị chặt chân, còn bị hạ kiếm nguyên phong ấn.
- Như vậy. vị Quế Hương kia hiện giờ vẫn còn trên nhân thế hay sao?
- Không sai.
Đại trưởng lão gật gật đầu:
- Huyết mạch Mộc Linh vô cùng quan trọng với chuyện luyện đan dược, có thể so sánh với một vị tông sư luyện đan, nhất định Huyền Dương tông sẽ không để cho nàng chết đi một cách dễ dàng như vậy.
Ngoài sáu ngàn dặm, trên một vùng núi non rộng rãi, có cả trăm ngọn núi nối tiếp nhau liên miên bất tuyệt, có vẻ như hình thành một trận thế nào đó. oai phong lẫm lẫm. Đứng trên một đinh núi cao ngàn trượng, Lục Thanh nhìn sơn mạch nguyên khí sung túc phía trước, trong lòng trầm tĩnh. Huyền Dương tông là tông môn cấp Thanh Phàm, có bốn tên Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, trong đó có một tên nhị kiếp Kiếm Hoàng nổi danh, còn sót lại từ đời trước, coi như cũng có uy danh không nhỏ ở giới Thanh Phàm.
Mặc dù giới Thanh Phàm là nhỏ nhất trong bốn giới, nhưng diện tích của nó cũng vô cùng rộng lớn mênh mông, có chu vi hàng trăm vạn dặm, những tông môn tích lũy sau năm vạn năm phải lên tới số ngàn, trong đó tông môn cấp Thanh Phàm, ít nhất cũng có tới mấy trăm.
Mà trong mấy trăm tông môn cắp Thanh Phàm ấy, những tông môn có được Đại sư Kiếm Hoàng cũng không tới năm mươi. Mỗi một tông môn có Kiếm Hoàng, đều có tiềm lực tiến giai lên cấp Kim Thiên, tuy rằng Huyền Dương tông chỉ có một tên Kiếm Hoàng già nua, nhưng lại tu luyện Huyền Dương kiếm khí mạnh mẽ và bá đạo, dù trong kiếm khí hệ chân Hỏa, cũng xếp vào hàng thượng phẩm, lấy tu vi và pháp tắc tinh thâm của vị nhị kiếp Kiếm Hoàng này, nhưng tông môn bình thường không dám động tới.
Huyền Dương sơn mạch là tông vực của Huyền Dương tông, ngoại trừ Huyền Dương tông, trong phạm vi sơn mạch rộng hàng vạn dặm này còn có hai tông môn cấp Thanh Phàm khác sinh sống, cũng có thể đứng trong hàng mười tông môn đầu, bất quá nếu so với Huyền Dương tông, hai tông môn cấp Thanh Phàm này lại không có Kiếm Hoàng, cho nên nhiều đời qua. Huyền Dương sơn mạch này vẫn xem Huyền Dương tông là cao nhất. đây là nhưng nét cơ bản mà Lục Thanh biết được về Huyền Dương tông, nhưng dù như vậy, đối với hắn, tông môn cấp Thanh Phàm không hề có chút uy hiếp nào cả.
Theo sự tăng tiến của cảnh giới tu vi và thực lực thần thông, nhân giới tâm cảnh của hắn cũng đồng thời xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, dù là như vậy, trên người Lục Thanh vẫn còn giữ lại rất nhiều thứ chưa phóng xuất ra hết.
Chuyện của Thiên Linh tộc không thể không nhúng tay vào, mối uy hiếp đến từ Sinh Tử môn như lửa cháy ngang mày, nếu như chỉ có lẻ loi một mình, Lục Thanh thà rằng chịu hình thần câu diệt, cũng tuyệt đổi sẽ không để việc này xảy ra. Mà sau khi quan sát võ học điển tịch, tâm thần dao động, Lục Thanh cảm thấy bản thần mình mất đi khống chế, phảng phất như trong cõi u minh có một sức mạnh thần bí níu kéo, khiến cho hôm nay hắn chìm đắm vào trong truyền thừa của Thiên Linh tộc. Thật vậy ư?
Theo dòng suy nghĩ, đột nhiên Lục Thanh cảm thấy chấn động trong lòng, khi nhớ tới khí Chân Long trong động Cửu Viêm, bỗng nhiên một tia chớp lóe lên trong lòng hắn. Viêm Long! Chẳng lẽ là nó thật sao?
Trong lòng Lục Thanh thầm đoán, tuy rằng lúc đầu, hắn cũng đã từng tra xét một phen, nhưng cũng không phát hiện được sự tồn tại của Viêm Long, nhưng trong động Cửu Viêm, rõ ràng có khí Chân Long hết sức tinh thuần, nếu không, trừ phi là người của Thiên Linh tộc, người ngoại tộc tiến vào trong đó, tất nhiên sẽ xảy ra hiện tượng khác thường, nói cách khác. Viêm Long biết hắn!
Niệm thần của Lục Thanh run lên, rốt cục đã hiểu ra, bất quá rốt cục Viêm Long kia muốn làm gì? Dùng thần niệm cuồn cuộn mênh mông của nó lôi kéo chính mình, cho mình xem hết tất cả truyền thừa của Thiên Linh tộc... Vì sao Chân Long này lại có dính dáng tới Thiên Linh tộc, ngủ say trong Linh Đoạn sơn mạch như vậy?
Một cảm giác vô lực bất chợt nảy sinh trong lòng Lục Thanh, bất quá lại bị Phong Mang Khí trên người Lục Thanh xua tan. Hắn tin rằng chỉ cần có thời gian, nhất định hắn có thể đột phá xiềng xích gông cùm, ngưng kết Kiếm Phách, thành tựu Kiếm Giả cái thế, cho dù là Kiếm Giả tuyệt thế như Kiếm tổ, cũng không phải là không có khả năng, cho đến cảnh giới kiếm tâm chí cao vô thượng, thuộc về thánh giả Kiếm đạo, cũng chưa chắc không có cơ duyên của Lục Thanh hắn.
Nghĩ đến đãy, Kiếm Ý trên người Lục Thanh bộc phát, gần như muốn phá thần mà ra, nhưng lại bị hắn ngăn cản lại
Huyền Dương tông, trên đinh ngọn chủ phong Huyền Dương phong, một lão nhân độc cước tay cầm mộc trượng đen sì đang đứng yên trên đó. Ánh mắt lão nhân ngưng trệ, trong lúc nhắm mờ chớp động tinh quang, chấn nhiếp lòng người, bỗng dưng lão nhân ngửa cố thết dài sóng âm cuồn cuộn phá không, mang theo một luồng Quyền Ý hùng hậu xông tận mây xanh, chấn động không gian.
Tiếng thét dài vang lên liên miên bất tuyệt, chỉ qua vài hơi thở, trên Huyền Dương phong đã vang lên ba đạo kiếm ngâm chói tai, kẻ đó, ba đạo kiếm quang lập tức ngự không bay xuống.
- Người tới là ai, sao lại quấy nhiều sự thanh tĩnh của Huyền Dương phong ta?
Ba tên Kiếm Chủ lăng không mà đứng, trên thần cả ba đều bao phủ một cỗ kiếm khí sắc bén nóng bức mạnh mẽ, tuy rằng chỉ là kiếm khí hệ Hỏa bình thường nhất, nhưng sự mạnh mẽ bá đạo của nó cũng không kém bao nhiêu so với kiếm khí hệ Chân Hỏa.
- Ta muốn gặp chưởng tông Liệt Vô Dương của các ngươi.
Ánh mắt Viêm Chiến không đôi toàn thân cũng đồng thời bập bềnh lơ lửng, trong Linh Đoạn sơn mạch, cho dù là võ giả tứ trùng thiên cũng chỉ có thể ngự không phi hành trong thời gian ngắn ngủi, nhưng ra ngoài Linh Đoạn sơn mạch lại không có hạn chế như vậy. Ánh mắt ba tên Kiếm Chủ nghi hoặc, nhưng nhìn Viêm Chiến đang chậm rãi bay lên, lại không cảm ứng được chút khí tức kiếm nguyên nào.
- Rốt cục ngươi là ai?
Tên Kiếm Chủ cầm đầu trầm giọng hỏi.
- Ta muốn gặp Liệt Vô Dương.
- Càn rỡ, tục danh của chưởng tông sư thúc, ngươi cũng đám tùy tiện kêu như vậy ư?
Một tên Kiếm Chủ chừng ba mươi tuổi quát lớn:
- Báo ra tên tuổi xuất thân, bằng không đừng mơ rời khỏi.
- Ta không rời khỏi ta muốn gặp Liệt Vô Dương.
Mặc dù chỉ đứng trên không bằng một chân, nhưng trên thân Viêm Chiên vẫn toát ra một luồng ý chí kiên cường không gì chống nổi, luồng ý chí này chiếu thẳng vào mắt ba tên Kiếm Chủ, chỉ trong thoáng chốc, ba người có cảm giác như mình đang đối mặt với chưởng tông sư thúc.
- Khốn kiếp, chỉ là bọn đạo chích mà cũng dám cuồng ngôn, nhận lấy cái chết đi thôi!
Tên trung niên kiếm Chủ cầm đầu biến sắc, lập tức quát trầm một tiếng, thanh kiếm cửu phẩm sau lưng nháy mắt ra khỏi vỏ, kiếm khí hệ Hỏa mạnh mẽ dài ra năm trượng, lăng không chém về phía Viêm Chiến.
Viêm Chiên hừ lạnh một tiếng, trầm giọng quát:
- Nếu Liệt Vô Dương không ra đây, ta sẽ đánh tới khi nào y chịu ra mới thôi.
Ngay sau đỏ. Viêm Chiến vứt mộc trượng trong tay, chỉ đứng giữa không trung bằng một chân trái, toàn thần kêu lên lách cách một trận, bắt đầu từ chân, gân cốt toàn thân Viêm Chiến bắt đầu run lên không theo quy tắc nào cả, một luồng chân khí màu đỏ nhạt cũng mau chóng phủ khắp toàn thân.
Một chân đứng sừng sững, thân thể Viêm Chiến bắt đầu dao động một cách kỳ dị, tựa như một cành liễu bập bềnh, cánh tay phải khẽ cong về phía sau, tạo thành hình vòng cung.
Hình cung này thoáng chốc kéo ra phía trước, một luồng quyền cương màu đỏ rực từ hữu quyền xuất ra. đồng thời mang theo một đạo Quyền Ý ngưng đọng cứng cõi, lăng không đánh tới, cảnh giới Như Thung!
Một vòng gạn sóng giữa không trung theo một quyền này lan ra. Quyền Ý bá đạo đè ép lên người ba tên Kiếm Chủ, ba tên này lại không tên nào lãnh ngộ được Kiếm Ý, Quyền Ý vừa tới, ba người lập tức bị khóa chặt trên không, ba tiếng phập vang lên, kiếm khí tan nát. Quyền Ý trấn áp, ba người chỉ chạy được chừng vài trượng đã bị quyền cương đánh trúng, hóa thành tro bụi.
- Liệt Vô Dương, ra đãy gặp ta!
Thanh âm của Viêm Chiến bay theo gió, được chân khí hùng hậu truyền đi xa. Gần như truyền khắp cả ngọn Huyền Dương phong.
- Kẻ nào ngang ngược như vậy, dám cuồng ngôn trên ngọn Huyền Dương phong ta?
Tức khắc, một thanh âm uy nghiêm xuyên qua không trung, chấn động chân núi. Viêm Chiến hơi sững sờ, thần hình chớp lên một cái, nhưng cũng miền cưỡng trụ vững.
- Vù...
Tức khắc, ba đạo kiếm quang bắn lên Huyền Dương phong. So với ba đạo kiếm quang trước, ba đạo kiếm quang này lộ ra sắc vàng sáng, xung quanh có chân Hỏa quấn quanh rất rõ ràng, bắn nhanh về phía này, không khí bị tách ra, vẽ nên ba luồng sóng khí thật dài. - Liệt Vô Dương!
Thấy lão nhân mặc kim bào xuất hiện, trong mắt Viêm Chiến lộ ra sát ý thật sâu.
- Ngươi là...
Ánh mắt Liệt Vò Dương ngưng đọng, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Là ngươi ư?
- Không sai chính là ta.
Viêm Chiến nghiến răng nghiến lợi nói trên mặt không còn vẻ trấn định thản nhiên như trước.
- Không ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy, vẫn còn chưa chết, liệt Vô Dương mĩm cười:
- Ta niệm tình Thiên Linh tộc ngươi sinh tồn không dễ, cho nên lúc trước đã tha cho ngươi một mạng. Sao hả, bây giờ còn dám tới Huyền Dương phong của ta kêu gào, xem ra lúc trước ta hạ phong ấn kiếm nguyẽn vẫn còn quá nhẹ.
- Niệm tình Thiên Linh tộc ta sinh tồn không dễ... Viêm Chiến phí cười:
- Liệt Vô Dương, ngươi không xem lại mặt mình xem rốt cục là dày hơn da heo bao nhiêu. Đường đường là Đại sư Kiếm Đạo, lúc trước chỉ vì chút lợi riêng mà dùng sức mạnh bắt đi ái thê của ta luyện chế đan dược, còn dám nói Kiếm Giả dũng mãnh tinh tiến, Kiếm Giả Thiên Đạo hiểu biết sinh tử luân hồi nhân quả báo ứng, ta thấy Huyền Dương tông không đáng liệt danh như vậy, mà chỉ là phường lừa gạt thể nhân. vô cùng nhơ bẩn mà thôi.
- Càn rỡ!
Cho dù ba người bọn Liệt Vô Dương Tu vì tinh thâm, đều đã bước chân vào cảnh giới Đại sư kiếm Hồn, nhưng bị Viêm Chiến nói cho một phen, cũng cảm thấy tâm thần dao động, sát ý nổi lên.
- Tiểu nhi Viêm Chiến, nếu như ngươi đến đây chỉ muốn tranh miệng lưỡi lợi hại vậy hôm nay ngươi phải ngã xuống tại nơi này.
Liệt Vô Dương quát lạnh, lực Thiên Đạo mênh mông cuồn cuộn lập tức bị kéo xuống dưới. ép mạnh về phía Viêm Chiến.
Sắc mặt Viêm Chiến tỏ ra ngưng trọng, cau mặt nhăn mày.
- Vạn Nhận thức!
Viêm Chiến quát khẽ một tiếng, khí tức trên thân thể hoàn toàn biến mất, một cỗ Quyền Ý khổng lồ mạnh mẽ dâng lên, bành trướng với tốc độ kinh người, thân hình Viêm Chiến dường như sinh trưởng với tốc độ kinh người trước mặt Liệt Vô Dương, hóa thành một ngọn núi nguy nga cao ngàn trượng, toát ra khí tức uy nghiêm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Quyền Ý ngập trời kia đang dần dần hóa mình với thiên địa, tuy hai mà một.
Bất cứ sự khiêu khích nào trong giờ phút giao chiến này, đều phải chịu thiên địa vô tình đè ép, cho đến khi hủy diệt.
Lực Thiên Đạo mênh mông cuồn cuộn khiến cho Liệt Vô Dương cảm thấy kinh hãi hội tụ lại trên người Viêm Chiến, lực Thiên Đạo của Liệt Vô Dương bị Viêm Chiến ép ra ngoài trong nháy mắt, thậm chí nghiền nát sạch sẽ.
Trong lúc ba người bọn Liệt Vô Dương còn đang chấn động tâm thần, quyền của Viêm Chiến đã đánh ra theo một quỳ tích huyền ảo.
Quyền Ý khổng lồ phá không mà tới, ba người bọn Liệt Vô Dương hoảng sợ phát hiện ra, bọn họ đã bị khí thế nguy nga như núi kia đè ép tới mức nửa bước cũng khó đi, lúc này Viêm Chiến như đã hóa thành núi đá khổng lồ nặng vạn cân, ép xuống bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.