Quyển 3 - Chương 4: Ngoại tượng niệm thần
Thập Bộ Hành
01/04/2013
"Con đã thành công!"
Nghe được Lục Thanh nói như thế, Nhan Như Ngọc không khống chế được tâm tình của mình, khóe mắt đã ươn ướt.
"Thành công! Thật là đã thành công!" Nhan Như Ngọc có chút nghẹn ngào: "Năm năm nay thật là khổ cho ngươi!"
Lắc đầu, Lục Thanh nói: "Phận làm con, đây chính là việc phải làm."
Thúc Nguyên đứng bên thấy thế, hít sâu một hơi mở miệng nói: "Thái phu nhân! Chúng ta trở về rồi nói sau. Hiện tại, gia chủ người…"
Nhan Như Ngọc gật đầu không nói thêm nữa, mấy người bước chân trở về trấn Triêu Dương.
Nửa ngày sau, tại trấn Triêu Dương…
Trong một căn phòng, Lục Thanh khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường. Trong Thức Hải của hắn, vòng xoáy thần thức chậm rãi xoay tròn theo quỹ tích của Luyện Hồn quyết. Từ bên ngoài mà nhìn sẽ thấy ở giữa mi tâm của Lục Thanh thỉnh thoảng lại có một điểm sáng chói mắt lóe lên, đồng thời từng tiếng ồ ồ vang lên.
Thần thức của Lục Thanh liền khuếch tán ra phạm vi hai trăm trượng. Mỗi một đóa hoa, ngọn cỏ đều được thần thức của Lục Thanh bao phủ, tâm thần của hắn lại trở lên yên lặng. Sau ngũ phong luận kiếm, ràng buộc trong lòng Lục Thanh đã tan thành mây khói. Lục Thanh chỉ cảm thấy niệm thần của mình trở lên trong suốt, tinh thuần vô cùng.
Ý niệm trong đầu mặc dù rất tinh thuần, nhưng Lục Thanh phát hiện ở chung quanh niệm thần trong suốt này, có một tầng bụi mù mênh mông lẳng lặng bao quanh. Không gian chung quanh niệm thần lộ vẻ u ám, căn bản không nhìn thấy gì.
Bạch Phát ma nữ!
Lúc này, đột nhiên không gian chung quanh niệm thần của Lục Thanh bị phá vỡ.
"Thế nào, thấy rõ ràng chưa?" Thanh âm trầm thấp của Diệp lão vang lên.
"Thấy được!" Lục Thanh gật đầu trả lời. Dựa theo cách nói của Diệp lão thì niệm thần chính là khi kiếm giả đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể sinh ra, đó chính là diễn biến bên ngoài của tâm cảnh, hết thảy biến hóa của tâm cảnh thì niệm thần đều có thể hiển hóa.
Vốn lấy cảnh giới hiện giờ của Lục Thanh thì không thể làm được, nhưng Diệp lão bằng vào lực lượng hồn phách khiến kẻ khác run sợ, mới giúp Lục Thanh thấy được một màn vừa rồi.
"Một tầng bụi mù bên ngoài chính là nghiệp chướng lớn nhất trong lòng ngươi hiện giờ. Mặc dù nó sẽ không ảnh hưởng ngươi ngưng tụ Kiếm Hồn, nhưng khi đạt tới Kiếm Hoàng phải độ lôi kiếp, nó sẽ thành trở ngại của ngươi. Thậm chí có thể làm cho ngươi hồn phi phách tán."
Ngẫm nghĩ lời nói của Diệp lão một lúc, Lục Thanh đối với tâm cảnh của mình hiện giờ cũng có một chút hiểu biết. Trong lòng hắn hiện giờ chỉ có trở ngại duy nhất là Bạch Phát ma nữ.
Ma nữ này không trừ, gia tộc họ Lục hắn không thể bình an được.
Nhẩm tính thời gian, cũng còn khoảng năm năm nữa. Thời gian năm năm tới, Lục Thanh lại phải có cuộc khiêu chiến lớn hơn.
"Năm năm…!" Lục Thanh thì thào một câu, cười khổ một tiếng nói: "Lại là một lần năm năm nữa."
"Thế nào, Tiểu tử ngươi sợ sao?"
"Sợ?" Lắc đầu, trong mặt Lục Thanh hiện lên vẻ kiên định : "Cho dù là Kiếm Đế, ta cũng phải dùng kiếm để chặn lại. Muốn diệt gia tộc ta, phải bước qua xác ta!"
"Tốt!" Diệp lão tán dương một tiếng nói tiếp: "Hành trình hai tháng sau đến Kiếm Mộ, vi sư nhất định toàn lực giúp đỡ ngươi. Nhưng cuối cùng đạt được đến thành tựu nào, phải xem khả năng của chính ngươi. Ngoại vật có mạnh mẽ cũng không phải là chính ngươi. Có thể mượn, nhưng không thể dựa vào."
"Đa tạ sư phụ." Lục Thanh cảm kích nói. Từ lần đầu gặp, hắn vẫn luôn được Diệp lão chiếu cố. Có thể nói, nếu không có Diệp lão, hắn không có khả năng giành được thắng lợi cuối cùng trong ngũ phong luận kiếm. Thật sự khi hắn mới bắt đầu tu luyện thì người khác cũng đã tiến rất xa, muốn tự mình đuổi kịp là muôn vàn khó khăn.
Nếu không phải tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, nếu không có Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch của Diệp lão, chỉ sợ lúc này hắn chỉ có thể đạt tới Kiếm sư tiểu thiên vị là cùng, làm sao có được trình độ Kiếm Chủ Chuẩn Đại Sư như bây giờ.
"Tốt! Tiểu tử ngươi không cần ủy mị như đàn bà vậy đâu. Chỉ cần sau này ngươi có thể truyền thừa lại Tử Hoàng Kiếm Thân kinh là ta đã vừa lòng rồi."
Không nói gì, Lục Thanh chỉ kiên định gật đầu một cái.
Sau thời gian nửa tháng, dưới sự vận dụng Luyện Hồn quyết chữa trị, thức hải của Lục Thanh đã khôi phục lại như cũ. Đồng thời, cơ thể của Lục Thanh cũng đã hồi phục lại. Lần này ngũ phong luận kiếm, Lục Thanh có thể nói là thu hoạch tương đối nhiều. Chẳng những có thể xem hết toàn bộ kiếm pháp của các ngọn núi, lực lượng thuộc tính cũng có thêm nhiều hiểu biết. Hắn lại còn thấy nhiều loại kiếm pháp tinh thâm, tuy có mạnh yếu khác nhau nhưng đối với lĩnh ngộ và vận dụng lực lượng thuộc tính cũng khiến Lục Thanh được lợi rất nhiều.
Đặc biệt là trận chiến cuối cùng với Lạc Tâm Vũ, lại khiến Lục Thanh có nhận thức với thực lực của chính mình. Nhất là lúc cuối thi triển kiếm pháp tinh thâm quyết đấu, khiến hắn có một chút lĩnh ngộ chiêu thứ mười chín của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm. Nhưng cũng chỉ lĩnh ngộ được một ít mà thôi, muốn lĩnh ngộ hoàn toàn chiêu đó thì cần rất nhiều thời gian.
Trong Thức Hải của hắn, dòng xoáy thần thức màu bạc không ngừng xoay tròn, so với lúc trước còn nồng đậm hơn một phần. Mà Phong Lôi Kiếm Chủng trong Đan Điền, lúc trước được tiên thiên Phong Lôi châu rèn luyện, hiện giờ đã vững vàng, dần chuyển hóa thành tiên thiên căn nguyên. Tính ra chỉ khoảng ba tháng nữa là hoàn toàn chuyển hóa xong.
Hơn nữa trải qua trận chiến cùng Lạc Tâm Vũ, nguyên bản Lục Thanh lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính còn chênh lệch một ít là đạt tới đại thiên vị thì bây giờ đã đạt tới. Nhưng chỉ còn nửa tháng nữa là bắt đầu hành trình Kiếm Mộ, không đủ thời gian để cho Lục Thanh củng cố tu vi, vì vậy mà ý nệm đột phá liền bị hắn đè ép xuống.
Nửa tháng này, các thế lực lớn nhỏ của Tử Hà tông không ngừng tới bái phỏng gia tộc họ Lục. Hôm đó sau luận kiếm, chính miệng Lạc Tâm Vũ đã thừa nhận thất bại, Lục Thanh liền trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Tử Hà tông. Đầu tháng vừa rồi trên Long Phượng bảng, tên của Lục Thanh cũng được xếp ở vị trí đầu.
Đứng đầu thể hệ trẻ của tông môn, việc này không thể coi thường được. Bình thường những người xếp đầu của Long Phượng bảng đều là những người được tuyển chọn làm tông chủ trong tương lai. Nếu Lục Thanh có thể ngưng tụ Kiếm Hồn, thì nhất định hắn sẽ có một chân cạnh tranh vị trí tông chủ. Dù sao tông chủ của một tông môn cũng không phải là cha truyền con nối, mà phải xem phẩm hạnh và tu vi.
Vì vậy mà tất cả đều muốn có quan hệ tốt với gia tộc Lục Thanh. Có thể nói, trong thời gian nửa tháng, các thế lực đã hao hết tâm tư, thậm chí năm vị gia chủ của năm gia tộc lớn nhất cũng tự mình đến bái phỏng, mang đến rất nhiều thuốc bổ và những dược liệu trăm năm quý hiếm. Thậm chí, Tư Đồ Cơ ,gia chủ của gia tộc Tư Đồ, còn tặng một khối Ngũ Diệp Tử Chi là linh dược năm trăm năm. Nếu đem tới phường thị buôn bán thì giá của Ngũ Diệp Tử Chi này phải tương đương với một thanh kiếm cửu phẩm.
Hiện giờ ở Thập Vạn Đại Sơn thì thiếu thốn nhất vẫn là linh dược. Gia tộc Tư Đồ có thể mang linh dược trân quý như vậy đem tặng, có thể thấy rõ có bao nhiêu thành ý. Rõ ràng bọn rõ muốn nối lại quan hệ đã rạn nứt với gia tộc họ Lục.
Không thể không nói, hiện giờ thực lực của gia tộc Lục Thanh tăng lên, gia tộc Tư Đồ đã không còn khí thế như ngày xưa được nữa. Lần này Tư Đồ Cơ tự mình tới, nếu không phải lão tổ Kiếm Chủ kia đã đồng ý thì hắn cũng không phải tự hạ thấp mình như vậy. Lúc hắn được Nhan Như Ngọc tiếp đãi, ngôn ngữ và thái độ đều rất khiêm tốn.
Trong đại viện của gia tộc họ Lục.
"Cánh tay nâng lên phía trên một tấc, thân thể thả lỏng, hãy tưởng tượng như đầu kiếm có treo vật nặng."
"Lực đạo phải tăng thêm một phần nữa. Hạ bàn phải thật vững, chú ý phải lấy hông là trục của cả cơ thể. Như ngươi hạ bàn không vững, làm sao có thể dễ dàng biến chiêu."
"Ân, tốt lắm! Ý tùy thân động, ngươi đã nắm giữ được rồi. Hiện giờ ngươi thi triển Đằng Vân Cửu kiếm và Triêu Dương Thất Thức cơ bản cũng ổn. Nhưng ngươi phải nhớ chăm chỉ rèn luyện thêm. Phải biết rằng, lúc trước sư phụ ngươi ở cảnh giới Kiếm Thị, mỗi ngày đều phải ở thác nước tập luyện tăng sức mạnh, ngươi bây giờ còn kém xa."
"Dạ! Linh Nhi xin ghi nhớ lời sư thúc dạy bảo." Hoàng Linh Nhi thu kiếm lại, khom mình hành lễ với Niếp Thanh Thiên.
Trong thời gian này, Lục Thanh thì dưỡng thương, Niếp Thanh Thiên không có việc gì làm. Ngoại trừ việc mỗi ngày hắn ngồi xuống tu luyện một chút, còn thì chỉ biết ngồi uống rượu. Lúc hắn nhìn thấy Hoàng Linh Nhi tu luyện một mình, liền động tâm nên mới có một màn hiện giờ.
"Sư phụ!" Bỗng nhìn thấy Lục Thanh đang từ chỗ hành lang đi tới, Hoàng Linh Nhi vui mừng nói.
Hơi gật đầu với Hoàng Linh Nhi, Lục Thanh đã đi tới giữa sân. Trên mặt Hoàng Linh Nhi hiện lên thần sắc hưng phấn. Vừa rồi trải qua lần ngũ phong luận kiếm, nàng đã có hiểu biết đại khái đối với thực lực của Lục Thanh. Hơn nữa nàng còn nghe các kiếm giả xung quanh bàn luận, lại kể về một số chuyện cũ của Lục Thanh, khiến Hoàng Linh Nhi đối với Lục Thanh vừa kính vừa sợ.
"Lúc nào cũng phải bảo trì tâm thần trấn định. Không được để cho ngoại vật quấy nhiễu." Hơi nhướng mày, Lục Thanh mở miệng nói.
"Dạ!" Hoàng Linh Nhi có chút mất hứng cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nhưng nàng vẫn làm theo lời của Lục Thanh, cố gắng bình tĩnh lại.
"Vừa rồi ta thấy ngươi luyện kiếm rất tốt, không sai biệt lắm thì mười ngày sau thì có thể tiến hành Trúc Cơ." Hoàng Linh Nhi thu liễm lại thật mau, khiến cho Lục Thanh rất vừa lòng. Xem ra trong một năm rưỡi này, nàng tu luyện rất chăm chỉ và ở trong phòng đọc sách tu tâm dưỡng tính có hiệu quả rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.