Quyển 4 - Chương 193: Người có ba loại kiếm khí
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Người vừa tới mặc một bộ trang phục màu xám, sau lưng đeo một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm hạ phẩm. Thứ này so với thực lực của y thực sự là không cân xứng. Nhưng Lục Thanh cũng chẳng để ý tới điều đó bởi vì đối phương đang nhìn hắn với ánh mắt không tố.
- Ta đã mang Kiếm Nguyên công tới, hãy thả cha ta ra.
Ta đã mang Kiếm Nguyên công tới, hãy thả cha ta ra
Lục Thanh sửng sốt nhưng rồi hắn hiểu ra liền mở miệng nói:
- Ngươi là người ở đâu?
Người kia cau mày, tức giận nói:
- Thế nào? Sinh Tử môn các ngươi chẳng lẽ dám làm lại không dám chịu hay sao?
"Quả nhiên!"
Lục Thanh lập tức lắc đầu, nói:
- Ngươi nhầm rồi. Ta không phải là người Sinh Tử môn.
- Không phải người Sinh Tử môn? - Người kia ngẩn người rồi lập tức quan sát Lục Thanh một cách kỹ càng.
Nhưng gã không thể nhìn thấu. Mặc dù trên người Lục Thanh không hề tản ra một chút khí thế nhưng Trầm Phóng cũng không thể nhận ra được quanh người Lục Thanh có Kiếm Nguyên dao động hay không. Nhưng chính vì như vậy, Trầm Phóng mới từ từ nhận ra sự hùng mạnh của Lục Thanh. Gã cũng không nghĩ Lục Thanh là người đi lạc. Có thể tới gần Sinh Tử uyên như vậy mà không bị hai loại khí Sinh Tử nhập vào người, Trầm Phóng chưa bao giờ thấy.
Người này chắc chắn phải là Kiếm Tông.
Trầm Phóng nghĩ thầm trong lòng. Nhìn Lục Thanh đứng ở đó bất động, dường hòa nhập hoàn toàn với xung quanh. Chắc chắn là cảnh giới Kiếm Tông.
Chỉ có đạt tới cảnh giới Kiếm Tông thì mới có thể có được như vậy. Gã có thể cảm nhận được quanh người Lục Thanh các loại khí dạt sang một bên, đó chẳng phải là cảnh giới Kiếm Xuất pháp tùy, Hoa phá bản nguyên thì là gì?
Đồng thời, từ trên người Lục Thanh, Trầm Phóng cũng không cảm nhận được khí Sát Lục, ngược lại còn ẩn chứa một thứ uy nghiêm khiến cho gã phải e ngại.
- Ngươi thực sự không phải là người Sinh Tử môn? - Dường như vẫn còn chưa yên tâm, Trầm Phóng lại mở miệng nói.
Hắn nhìn người trước mặt thấy cũng là người thật thà, nói chuyện chẳng chút e ngại. Nếu là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn khác mà hỏi như vậy chẳng khác nào khiêu khích. Người có tu vi cao hơn chắc chắn sẽ dạy cho một bài học.
Chẳng qua với cảnh giới của Lục Thanh bây giờ cũng chẳng để ý tới chuyện đó. Ngược lại, với tính cách như vậy lại khiến cho Lục Thanh cảm thấy rất tốt. Nếu là loại người quanh co lòng vòng, Lục Thanh cũng không thích. Người như vậy chẳng khác gì một con sâu ở trong lòng nên Lục Thanh không hề thích kết giao.
Lục Thanh gật đầu, nói:
- Ta tới đây để tìm chúng.
"Tìm chúng?"
Ánh mắt của Trầm Phóng căng thẳng, hơi thả lỏng thân thể.
- Ngươi với bọn chúng là thế nào?
- Mục đích của ta và ngươi giống nhau.
- Ngươi cũng bị bọn chúng uy hiếp? - Trầm Phóng cảm thấy sửng sốt.
- Bọn chúng làm gì với ngươi?
Ánh mắt của Lục Thanh bình thản nhìn về phía Sinh Tử uyên mà nói:
- Bọn chúng bắt mẫu thân của ta.
- Mẫu thân ngươi? - Trong lòng Trầm Phóng cảm thấy chấn động.
Mẫu thân bị bắt mà hắn còn có thể trấn tĩnh như vậy thì gã đúng là không bằng.
- Ngươi so với ta mạnh mẽ hơn. - Trầm Phóng cố gắng rặn ra một nụ cười. Thực sự vào lúc này, gã chẳng có tâm trạng để mà cười.
- Tại hạ là Trầm Phóng, là một tán tu, không có tông môn gì cả.
Tán Tu? Lục Thanh giật mình. Hắn cũng đã từng nghe nói về Tán Tu.
Tán Tu là chỉ những người không có tông môn, không có gia tộc, chỉ tự mình tu luyện. tất nhiên, hiện tại có một số ít mặc dù có tông môn nhưng vì lý do nào đó mà trở thành Tán Tu.
Mà ý nghĩa thực sự của Tán Tu đó là không có tông môn. Bọn họ tập trung lại tu luyện trong một số ngọn núi lớn vô chủ vì vậy mà được gọi là Tán Tu nhất mạch. Mặc dù Tán Tu nhất mạch không có lực hội tụ như tông môn thậm chí đều tự quyết định nhưng cũng là một nơi mà Tán Tu tụ tập.
Tán Tu nhất mạch cũng không có xung đột với các tông môn lớn, Kiếm Thần điện có biết cũng không động tới. Mặc dù là Tán Tu nhưng cũng không ít người thiên tài. Tuy rằng số lượng cường giả trong Tán Tu rất ít nhưng cũng không bao giờ thiếu đại sư cảnh giới Kiếm Hồn.
- Hóa ra là đại sư của Tán Tu nhất mạch. Tại hạ là Lục Thanh, nhân sĩ của Tử Hà tông ở giới Thanh Phàm.
- Hóa ra là Lục... - Đột nhiên Trầm Phóng mở to hai mắt ra mà nhìn Lục Thanh:
- Ngươi nói ngươi là Lục Thanh?
- Đúng thế.
- Chân Long Kiếm Tông Lục Thanh? - Trầm Phóng dò hỏi. Trong ánh mắt của gã có chút gì đó tò mò và kính sợ.
Nhìn nét mặt của Trầm Phóng có thể thấy tất cả cảm xúc của y đều lộ rõ. Có thể nói là gã còn thiếu kinh nghiệm. Mà xét về tuổi tác và cảnh giới thì thực sự khiến cho người ta cảm thấy hơi buồn cười.
Lục Thanh nghĩ vậy nhưng cũng chỉ lắc đầu, nói:
- Nhờ được các vị đại sư ở giới Kim Thiên nâng đỡ mà thôi.
Nói xong, Lục Thanh cũng quan sát Trầm Phóng.
Người có kiếm khí thuộc ba hệ cũng không phải là người bình thường. Lục Thanh cảm nhận được Kiếm Nguyên trong cơ thể của Trầm Phóng kéo dài trơn bóng, cứng cáp nóng cháy đồng thời lại rộng rãi và nặng nề. Trong ngũ hành thì Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ. Mộc, Hỏa, Thổ ba loại thuộc tính tương sinh nên uy lực của Kiếm Cương chẳng cần phải nói cũng biết. Cũng chắc khác so với Phong Lôi kiếm khí của hắn trước khi có được Kiếm Hồn. Mặc dù ít hơn một phần tràn trề nhưng lại nhiều hơn ở sự mạnh mẽ.
Mà vào lúc này, Trầm Phóng cũng cảm thấy thư thái. Cứ tưởng là người nào, không ngờ lại là Chân Long Kiếm Tông nổi tiếng ở giới Kim Thiên. Nghe đồn người này cùng với Tử Thiên Lôi của Tử Lôi tông tranh đấu với nhau trong Thập Lý Bách chiến cốc hoàn toàn tương xứng. Có điều đối với Sinh Tử môn, Trầm Phóng cũng hiểu được một chút. Hôm nay gã tới đây cũng là đánh cược một lần mà thôi.
- Lục đại sư! Chúng ta...
- Có người tới. - Đột ngột, Lục Thanh nhíu mày, nhìn về phía hai làn khí Sinh Tử dầy đặc trong Sinh Tử uyên.
Trầm Phóng sửng sốt khi không cảm nhận thấy một chút âm thanh nào. Nhưng chỉ trong thời gian chừng một hơi thở, một tiếng kiếm rít từ trong đó vọng ra. Trong khoảng khắc đã tới trước mặt.
"Xa vậy?"
Trầm Phóng sửng sốt, ánh mắt nhìn Lục Thanh lại càng thêm kính sợ. Gã không ngờ hắn lại có thể phát hiện được ngời tới sớm hơn mình tới một hơi thở. Uy năng mà hắn có được đúng là gã không thể so sánh.
Một đạo kiếm quang màu đỏ xuyên qua khí Sinh Tử từ từ xuất hiện trước mặt hai người Lục Thanh.
"Một gã Kiếm chủ!"
Trong mắt Lục Thanh lóe lên một tia sáng nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Cho dù như vậy, sát ý chỉ lộ ra một chút cũng đủ cho gã chấp sự của Sinh Tử môn khiếp sợ. Nhưng sát khí ẩn giấu trong đó cũng không bằng thứ uy nghiêm lớn lao kia. Mới chỉ lộ ra một chút đã gần như phá nát tâm thần của hắn.
- Nói! Thiếu chủ của các ngươi đang ở đâu? - Thấy người đó tới, Trầm Phóng bước lên trước mặt Lục Thanh mà trầm giọng quát.
Gã kiếm chủ che mặt hít một hơi thật sâu, từ từ ổn định mà nói:
- Không biết Thẩm đại sư có mang thứ đó tới hay không?
- Đã mang đến. Cha ta đâu?
Trầm Phóng cố gắng nhịn cơn giận bởi biết người này không phải là chủ nhân. Vì vậy mà gã cũng không thả ra khí thế trấn áp, huống chi, trong lòng còn có một chút e ngại nên cũng không dám làm càn.
- Thiếu chủ mời Thẩm đại sư vào trang. Đến lúc đó có thể gặp được.
Nói xong, tên Kiếm chủ chợt nhìn về phía Lục Thanh tuy nhiên âm thanh lại có chút run rẩy:
- Không biết có phải là Chân Long Kiếm Tông, Lục Thanh, Lục đại sau?
- Người đâu?
- Thiếu chủ cũng mời Lục đại sư vào trang.
- Nói ít thôi. Dẫn đường. - Trầm Phóng gần như mất kiên nhẫn mà nói.
- Vâng!
Dường như không muốn đối mặt với Lục Thanh, người đó liền xoay người định đi.
- Hôm đó người vào kiếm khố của Lục gia ta là ngươi?
Lục Thanh chợt lên tiếng.
Tên kiếm chủ giật mình mà dừng bước. Y cố kìm nén sự kinh hãi trong lòng mà nói:
- Lục đại sư nói đùa. Tại hạ chưa bao giờ tới kiếm khố nào hết.
- Nếu không đến thì chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của ngươi? - Âm thanh của Lục Thanh hết sức bình thản như không có ý định truy cứu. Nhưng thân là Kiếm Chủ của Sinh Tử môn nên lĩnh ngộ sát ý hơn xa so với người thường. Bởi vậy mà người đó có thể cảm nhận được rõ ràng tử khí đang vây quanh người mình.
- Hai tay của tại hạ vẫn bình thường. Lục đại sư đừng gây khó dễ cho một kẻ hạ nhân như ta.
- Hai tay? - Lục Thanh cười nhạt nói:
- Ta nói cánh tay chứ không phải nói hai tay.
Cái gì?
Gã Kiếm Chủ giật mình, hoảng sợ lùi lại mấy bước, không tin được vào tai mình mà nhìn Lục Thanh.
Thực ra thân là Kiếm Giả có thể vượt qua nguyên khí kiếp để trở thành Kiếm Chủ cũng đều là người có tâm tính kiên định. Nhưng đầu tiên, người đó đã bị uy nghiêm của Lục Thanh làm cho sợ hãi, sau đó lại bị vạch trần hành vi của mình nên sự khiếp sợ đối với Lục Thanh đã vượt qua tu vi của y vì vậy mà mới thất thần như thế.
- Dẫn đường đi. Không cần phải nói nữa. - Lục Thanh trầm giọng nói.
- Vâng! - Gã Kiếm Chủ không dám dừng lại, vội vàng bay lên nhanh chóng lao vào trong Sinh Tử uyên.
- Thẩm đại sư! Đi thôi.
- Lục đại sư! Mời.
Trầm Phong ngơ ngác nhìn gã kiếm chủ bị Lục Thanh chỉ dùng lời nói đã làm cho y thất thần. Vì vậy mà sự kính sợ của gã đối với Lục Thanh lại càng tăng lên, thậm chí còn không dám vượt lên trước.
Trong Sinh Tử uyên khắp nơi bi bao phủ bởi hai loại khí Sinh Tử. Nơi nơi đều có quang cảnh giống nhau. Đi suốt nửa canh giờ mà vẫn không hề có sự thay đổi.
Cả hai người Lục Thanh đều là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn nên phi hành đối với bọn họ rất nhẹ nhàng. Nhưng đối với gã Kiếm Chủ của Sinh Tử môn đang ở phía trước thì lại không phải là điều đơn giản. Vốn lúc trước y định đi bộ để dẫn đường nhưng sau khi bị Lục Thanh vạch trần nên không dám hạ xuống, chỉ biết dùng đan dược mà bổ sung Kiếm Nguyên.
Ba trăm dặm, đối với một gã Kiếm Chủ mà nói, là khoảng cách vô cùng xa xôi, mà gã Kiếm Chủ của Sinh Tử Môn này lại dám ở dưới đại lượng đan dược chống đỡ, ở trong một canh giờ ngắn ngủi đạt tới.
Nhìn sơn trang tối đen trước mặt tựa vào vách núi mà kiến tạo, phạm vi chừng hơn mười dặm, cùng Triêu Dương trấn lớn nhỏ như nhau. Tử khí nồng đậm bao phủ toàn bộ sơn trang, bên trong lộ ra hàn khí lạnh lẽo, cho dù Thẩm Phóng thân là Kiếm Hồn cảnh đại sư, trong lòng cũng mơ hồ phát lạnh.
"Đây là địa phương nào?" Thẩm Phóng trầm giọng quát.
"Nơi này là sơn trang của thiếu chủ chúng ta tại Kim Thiên giới." Trước đó bị Lục Thanh nhiễu loạn tâm thần, liên đới đối với Thẩm Phóng, gã Kiếm Chủ này cũng vô cùng sợ hãi, vừa nghe đến chất vấn vội vàng khom người hồi đáp.
Ba người từ không trung hạ xuống.
Phía trước sơn trang có hai gã thủ vệ đứng thẳng, liếc qua một cái cư nhiên đều là Kiếm Sư. Sinh Tử Môn tích lũy thâm hậu, quả thực ngoài dự đoán của Lục Thanh, cũng khiến hắn thêm một phần cảnh giác.
"Người tới là ai?" Hai gã Kiếm Sư rút kiếm ra khỏi vỏ, ngăn ở trước mặt gã Kiếm Chủ.
Gã Kiếm Chủ từ trong người lấy một thanh tiểu kiếm màu hồng đen giơ ra trước mặt hai người.
"Gặp qua thiếu chủ!"
"Bọn họ là người thiếu chủ muốn gặp, thiếu chủ sai ta dẫn bọn hắn vào nội viện."
Keng --
Hai gã thủ vệ lập tức thu kiếm vào vỏ, khôi phục lại bình tĩnh, đứng sang hai bên không nhúc nhích.
"Hai vị đại sư, mời!" Gã Kiếm Chủ đưa tay ra mời, nhưng người sáng suốt đều có thể phát hiện được, cánh tay hắn run lên rất nhỏ.
"Dẫn đường!" Mặt không chút thay đổi, Lục Thanh mở miệng nói.
Trong sơn trang này đều trồng Sinh Tử thụ mà Sinh Tử Uyên độc hữu, chỉ là do trang viên này tử khí thâm trọng, sinh khí của sinh tử thụ đều bị trấn áp, hoàn toàn trở thành tử thụ. Thậm chí có một số cây còn kết quả, nhưng mà quả chẳng những không thể ăn, đối với kiếm giả không có bất kì tác dụng cái gì, ngược lại có kịch độc, một khi dùng vào toàn thân sẽ tràn ngập tử khí, sinh cơ diệt hết.
Vòng qua vài dặm hành lang gấp khúc, ba người rốt cuộc đi tới một căn biệt viện tinh xảo.
"Thiếu chủ ở ngay bên trong chờ nhị vị." Gã Kiếm Chủ khom người nói.
Gật gật đầu, Lục Thanh điểm tay trái ra.
Cái gì!
Thẩm Phóng trừng lớn hai mắt, gã Kiếm Chủ kia cũng mở to hai mắt, có chút không thể tin được nhìn chằm chằm kiếm chỉ trước mặt chuẩn xác điểm vào mi tâm của hắn.
Hô --
Giống như cát mịn chảy xuống khe hở, tức khắc thân thể gã Kiếm Chủ hóa thành một chùm huyết phấn tinh mịn tiêu tán trong hư không.
Một khắc đó, bằng vào khí lực không gì sánh kịp của Lục Thanh truyền vào trên người gã Kiếm Chủ, kể cả Kiếm Chủng, ở trước một thân khí lực phi nhân của Lục Thanh hoàn toàn vỡ nát. Mười điểm linh quang màu trắng ngà dâng lên, mà hư không tràn ngập tử khí, hiển nhiên không muốn buông tha ba hồn bảy vía của gã Kiếm Chủ, tử khí tối đen chen chúc mà đến, đem thôn phệ không còn.
"Lục đại sư, đây...!"
"Đến mà không hiện là phi lễ." Thanh âm Lục Thanh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà bên trong vẻ bình tĩnh lại ẩn chứa kiên quyết dị thường.
"Hảo một cái Chân Long Kiếm Tông, hoặc phải nói là Chân Long Kiếm Hoàng đi." Lúc này, một thanh âm nho nhã từ trong viện truyền ra.
"Lục đại sư, ngươi..." Nghe được lời này, Thẩm Phóng cũng có chút kinh hãi nhìn Lục Thanh, trước đó hắn vẫn nghĩ Lục Thanh là Kiếm Tông, nhưng mà giờ phút này nghe thấy, lại trở thành Kiếm Hoàng, Lục Thanh này cư nhiên là Kiếm Hoàng!
Nghĩ đến thủ đoạn trước đó của Lục Thanh, Thẩm Phóng không khỏi cười khổ nói: "Lục đại sư, thiên tư của ngươi nhưng mà có chút kinh thế hãi tục a."
Không phải sao?
Thẩm Phóng tuy rằng là tán tu, nhưng không đại biểu đối với sự tình các tông môn không biết gì. Đối với Lục Thanh gần đây nổi danh Kim Thiên giới, hắn như thế nào không có biết qua, tự nhiên sẽ hiểu thiên tư của Lục Thanh là kinh người như thế nào. Lúc trước Lục Thanh cùng Tử Thiên Lôi ở Kiếm Hồn chiến trường so đấu, hiện giờ truyền lưu càng thêm rộng rãi.
Vốn Tử Thiên Lôi gần đây đột phá trở thành Kiếm Hoàng, tưởng là Lục Thanh đã không địch lại, lại không nghĩ đến, hiện giờ Lục Thanh cũng đã vượt qua lôi kiếp, thành tựu Kiếm Hoàng.
Lúc này mới bao nhiêu tuổi!
Thẩm Phóng thầm chấn động, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh trừ bỏ kính sợ bỏ trước đó đối với thực lưc, càng hơn một phần sợ hãi. Tư chất như thế, còn không đủ ba mươi tuổi đã thành tựu Kiếm Hoàng, thật sự là một yêu nghiệt.
Nhưng mà bên trong viện, Quân Mạc Đồ kia thầm cười lạnh trong lòng, Kiếm Hoàng lại như thế nào, bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Không nói Tử Hoàng giới, cho dù là Bạch Linh giới hắn, trước ba mươi tuổi thành tựu Kiếm Hoàng, tuy nói không nhiều lắm, nhưng ở dưới các đại tông môn bồi dưỡng, mỗi trăm năm đều có thể xuất ra vài cái như vậy. Chỉ có nhị kiếp Kiếm Hoàng, ở Bạch Linh giới mới có thể chân chính đảm đương thiên tài tuyệt đỉnh, mà Quân Mạc Đồ hắn là một trong số đó.
Mà nói đến Tử Hoàng giới, Kiếm Hoàng trước ba mươi tuổi theo Quân Mạc Đồ biết, chỉ có thể liệt vào dạng thiên tài. Nhị kiếp Kiếm Hoàng mới chính thức được tông môn coi trọng, toàn lực bồi dưỡng. Đến tam kiếp Kiếm Hoàng, cũng chỉ có Tử Hoàng giới mới có thể bồi dưỡng ra, bất quá trong trăm năm, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Chân chính ngăn cản ở trước mặt mọi người chính là Kiếm Phách chi cảnh, cho dù là tam kiếp Kiếm Hoàng, chung quy vẫn là Kiếm Hồn, chỉ có tiến vào Kiếm Phách mới có thể chân chính ngộ đắc căn nguyên.
Mà căn nguyên chi lộ há lại dễ đi như vậy, muốn lĩnh ngộ là thiên nan vạn nan, đến lúc này hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thiên Đạo, Nhân Đạo, Ma Đạo, đều có tự thân căn nguyên tồn tại, chỉ có lĩnh ngộ mới có thể tham phá, ngộ được tự thân căn nguyên, mở ra thuộc lĩnh vực thuộc Kiếm Phách tông sư.
Nhưng mà một bước này nhìn như đơn giản, nhưng mấy vạn năm qua, lại không biết làm khó bao nhiêu nhân vật thiên tài, có người hơn ba mươi tuổi thành tựu tam kiếp Kiếm Hoàng, lại đến chết cũng chưa thể ngộ được một đạo căn nguyên.
Nếu nói có ngàn Kiếm Hoàng, thậm chí có thể ngay cả một gã Kiếm Phách tông sư cũng không thể sinh ra, đương nhiên cũng có thể xuất ra vài danh, đây đã không phải là điều mà tông môn có thể khống chế.
Nghĩ đến đây, Quân Mạc Đồ cũng thanh tỉnh lại, tâm thần trấn định, mở miệng nói: "Hai vị đại sư, mời vào!"
Đi vào bên trong viện, Lục Thanh giương mắt nhìn lại, liền thấy trước mặt một thanh niên mặc hắc y, mái tóc xõa sau lưng đen như mực, đôi mắt giống như yêu mỵ, đúng là lộ ra hắc hồng sắc thần quang, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo một nụ cười mạc danh, tựa hồ muốn đem nhiều sắc thái chung quanh thôn phệ vào.
Quân Mạc Đồ chắp tay mà đứng, nhìn hai người Lục Thanh trước mặt, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên người Lục Thanh.
"Chắc hẳn đây chính là Chân Long Kiếm Hoàng Lục Thanh, Lục đại sư." Quân Mạc Đồ mỉm cười nói: "Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Lục đại sư quả nhiên bất phàm."
Đạt tới Kiếm Hoàng, nếu tận lực lấy bí pháp ẩn nấp, trừ phi là tu vị cao hơn tự thân, nếu không người khác nhất định không thể nhìn ra, mà Lục Thanh đột phá Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh tầng thứ mười, đối với khống chế tự thân đã đạt tới một tân cấp độ, khí tức trên người hiện giờ đúng là bị gắt gao áp chế ở trình độ một kiếp Kiếm Hoàng.
Trừ phi chân chính động thủ, không thì cho dù là Kiếm Phách tông sư, Lục Thanh cũng có tự tin đối phương không thể nhìn thấu tu vi của mình.
Dựa vào thân thể, cùng với bí pháp bất đồng, không phải che dấu mà là áp chế, hoặc nói là một loại phong ấn, cho nên cũng không có bí pháp đối với tu vị cảnh giới hạn chế. Trừ phi đối phương đối với thân thể tôi luyện tiếp cận Lục Thanh, hoặc là siêu việt Lục Thanh, không thì tuyệt đối khó nhìn thấu.
Nhìn Quân Mạc Đồ trước mặt, Lục Thanh liếc qua liền nhìn thấu tu vi của đối phương. Nhị kiếp Kiếm Hoàng, tu luyện Sát Lục Kiếm Khí, lĩnh ngộ cũng là Sát Lục pháp tắc. Bất quá tu vi như vậy, thật sự Lục Thanh không để trong mắt, đã trải qua một chuyến Kiếm Cốc hư không, đối với Kiếm Hoàng, Lục Thanh đã không có bất kì cái gì sợ hãi.
Trong lòng có chút lạnh lẽo, trong lòng Quân Mạc Đồ bị kiềm hãm, Lục Thanh nhìn qua một cái, hắn đúng là sinh ra một cảm giác bị nhìn thấu, nhưng mà lập tức hắn lại nghĩ đến tin tức trước đó có được.
Chân Long Nhãn sao?
"Lục đại sư mời ngồi!" Quân Mạc Đồ giơ tay ra mời. Ở phía trước ba người là một chiếc bàn đá màu đen, trên bàn bày một bộ ấm trà hoàn toàn do Tử Ngọc tủy làm thành, khói trắng nhàn nhạt bốc lên từ miệng ấm, đồng thời còn toả ra từng đợt u hương thơm ngát.
Quân Mạc Đồ này quả nhiên có nhã hứng.
Ánh mắt hơi đổi.
"Thẩm đại sư không nghĩ ngồi sao?"
Đối mặt với ánh mắt của Quân Mạc Đồ, con ngươi hắc hồng sắc kia tuy rằng không lộ ra thần quang, nhưng mà uy nghiên tự nhiên đến từ Kiếm Hoàng cũng không có chút nào che dấu hướng tới Thẩm Phóng trấn áp.
Sắc mặt đỏ lên, Thẩm Phóng lui ra phía sau một bước, thở gấp một hơi.
"Thả cha ta, Tam Hành Thần Quyết cho ngươi!"
Trong mắt lộ ra lãnh ý, nhưng mà Quân Mạc Đồ lập tức lại mỉm cười nói: "Thẩm đại sư hà tất sốt ruột, không bằng ngồi xuống uống một chén trà, lệnh tôn ở trong trang bình yên vô sự, đại sư không cần lo lắng."
"Ngươi...!"
"Chúng ta ngồi xuống đi." Cũng là Lục Thanh vươn tay phải đè vai trái Thẩm Phóng, bình tĩnh nói
Cảm giác được khí lực Lục Thanh đặt ở trên vai, Thẩm Phóng rốt cuộc hít sâu một hơi, nói:Được!"
Quân Mạc Đồ có chút kinh ngạc xoay người qua, đem ba trước chén Tử Ngọc tủy rót đầy, đối với sự trấn định của Lục Thanh, Quân Mạc Đồ có chút nghiền ngẫm.
Ba người ngồi xuống.
"Đây là Tử Trà độc hữu của Sinh Tử Môn ta, mời hai vị đại sư nếm thử." Đem hai chén nước trà để ở trước mặt hai người Lục Thanh, Quân Mạc Đồ mở miệng nói.
Không có chần chờ, Lục Thanh bưng chén trà lên, nhìn nước trà không có nửa mảnh lá trà, nước trà tối đen giống như màu sắc của Minh Hà trong truyền thuyết, lộ ra tử ý thật sâu.
Trong lòng cười lạnh, Lục Thanh liền nâng chén trà lên uống một ngụm.
"Lục đại sư!" Bên cạnh, Thẩm Phóng thấy thế gấp giọng nói.
Nhưng mà, tử trà vừa vào miệng, giống như huyết tương sền sệt, đầu tiên là tràn ngập vị đắng khó chịu, sau đó trong khoảnh khắc vào miệng lập tức hòa tan ra, một cổ sinh cơ nồng đậm cùng với mùi thơm ngây ngất rơi vào trong bụng, nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.