Quyển 2 - Chương 15: Phong Lôi bao phủ (2)
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Ánh mắt có chút khác lạ, Triệu Thiên Diệp không nói thêm mà chỉ bộc phát khí thế của bản thân.
Kiếm Khách trung thiên vị đỉnh phong! Một tia sáng lóe lên trong mắt Lục Thanh. Vào lúc này, trên người Triệu Thiên Diệp hiện lên một vầng Phong Lôi kiếm khí bá đạo. Màu tím của tia chớp lưu chuyển cùng với màu xanh của Tốn Phong bao phủ khiến cho Hắc Thiết kiếm dưới chân rung động.
Nhìn Triệu Thiên Diệp lúc này, đặc biệt là tầng Phong Lôi kiếm khí mạnh mẽ của hắn, Lục Thanh nhận ra được hắn đã hoàn toàn dung nhập được tốn phong khí. Chỉ có Lôi khí là khiếm khuyết một chút mà thôi. Nhưng cho dù như vậy thì uy lực của Phong Lôi kiếm khí cũng không kém mình là bao nhiêu.
Đối mặt với khí thế mênh mông giống như dòng trường giang, Lục Thanh nắm lấy chuôi Luyện Tâm kiếm. Đồng thời, trên người hắn cũng từ từ hiện lên một tầng kiếm khí màu xanh tím không hề có bất cứ một tia điện hay tốn phong, nhưng vẫn khiến cho Triệu Thiên Diệp cảm thấy đáng sợ. Gã có cảm giác thanh kiếm trong tay Lục Thanh giống như một con mãnh thú đang bị nhốt, một khi thả ra thì không thể có người nào ngăn cản được nó.
Có được điều đó là do Lục Thanh hiểu được hình ảnh ban đầu của Phong Lôi khí. Hôm nay hắn đã có thể khống chế hai loại khí thu liễm một cách tự do, chẳng những tiết kiệm được kiếm khí mà còn hoàn toàn trói buộc được hai loại khí đó trong kiếm khí làm cho uy lực càng thêm tập trung.
Quả nhiên, khi Phong Lôi kiếm khí của Lục Thanh tăng lên, một luồng khí thế bá đạo cũng bốc lên theo. Khí thế của hai người va chạm với nhau trên kiếm đài làm xuất hiện một cơn gió mạnh. Ngoài ra còn có một cột sét đột nhiên xuất hiện trên đầu hai người. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bầu trời trong phạm vi trăm trượng trở nên u ám.
Một đám mây đen ước chừng mười trượng hội tụ lại trên đầu cả hai. Trên đám mây thi thoảng lại có một tia chớp to bằng cánh tay, tỏa ra áp lực xuống phía dưới. Tất cả đệ tử vào lúc này đều cảm nhận được luồng áp lực đó, chẳng khác nào bọn họ không phải đối mặt với khí thế của hai người Lục Thanh mà là oai nghiêm của trời đất.
- Không ngờ lại có thể dẫn động nguyên khí trong trời đất ngưng kết thành mây, chớp. - La Thiên Hữu không thể tin được vào mắt mình phải mở miệng. Sắc mặt của năm vị hộ pháp còn lại cũng không được tốt lắm. Cho dù là bọn họ cũng không thể làm được như vậy, nhưng khí thế của hai người Lục Thanh mới chỉ bộc phát đã gây ra mức độ này khiến cho bọn họ lại có thể một sự hiểu biết mới với uy thế của Phong Lôi kiếm khí. Đồng thời, lại càng thêm kính sợ với Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư.
Từ từ rút Phong Lôi kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt của Triệu Thiên Diệp trở nên chăm chú. Kiếm khí Phong Lôi trên người nhanh chóng hội tụ vào Phong Lôi kiếm. Trong phút chốc trên mũi của Phong Lôi kiếm xuất hiện một đạo kiếm khí màu xanh tím dài sáu thước, đồng thời bao phủ toàn bộ thân kiếm. Kiếm khí màu xanh tím lưu chuyển với tốc độ rất nhanh, tạo ra một tia chớp dài sáu thước. Lúc này, Triệu Thiên Diệp như không phải nắm Phong Lôi kiếm mà là một thanh thần khí Phong Lôi. Quanh tia chớp có những tia chớp nổ lách tách đồng thời Tốn Phong khí hóa thành một cơn lốc xoáy bao quanh thân kiếm.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ sáu: Phong Lôi trảm.
Hiển nhiên vừa rồi bước chân của Lục Thanh làm cho Triệu Thiên Diệp thêm cảnh giác, không hề do dự dùng ngay chiêu thứ sáu của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm.
"Vù..."
"Xoẹt..."
Trong nháy mắt Phong Lôi kiếm của Triệu Thiên Diệp hóa thành vô số bóng kiếm. Hơn mười đạo kiếm khí màu xanh tím giống như tia chớp xuất hiện cách Lục Thanh ba trượng. Kiếm khí rít lên như cắt không khí ra thành từng mảnh nhỏ, phát ra những tiếng nổ.
Không hề do dự, Lục Thanh bước sang bên phải một bước, giống như xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện cách bên trái Triệu Thiên Diệp sáu trượng. Những tia kiếm khí do Triệu Thiên Diệp phát ra trong nháy mắt xuyên qua cái bóng của Lục Thanh vẫn còn ở đó.
- A! - Dưới kiếm đài, Minh Tuyết Nhi giơ tay bịt cái miệng nhỏ nhắn. Những sau đó nàng nhận ra kiếm khí xuyên qua thân hể Lục Thanh không hề có vết máu. Chỉ có điều trong nháy mắt cái bóng của hắn đã bị cắt nát.
Điểm nhẹ một cái lên chuôi kiếm dưới chân, Triệu Thiên Diệp vọt đi mấy trượng. Tia chớp kiếm khí trong tay chém xuống đầu Lục Thanh. Tiếp tục nhấc chân một cái, thân hình Lục Thanh lại xuất hiện ở phía trên bên trái của Triệu Thiên Diệp. Ánh mắt chăm chú, Triệu Thiên Diệp đạp nát một thanh thiết kiếm dưới chân, đuổi theo Lục Thanh.
Trong lúc nhất thời, trên kiếm đài tràn ngập kiếm khí. Những tia chớp lóe lên gần như bao phủ khắp nơi.
"Ầm...."
"Ầm...."
"Ầm...."
Kiếm đài nhanh chóng bị phá hủy. Vô số thanh Hắc thiết kiếm bị biến thành mảnh vụn. Chỉ trong khoảng thời gian mười lần hô hấp, kiếm đài chỉ còn lại chưa tới năm mươi thanh Hắc Thiết kiếm. Uy thế bây giờ còn hơn xa khí thế của Dư Cập Hóa và Vũ Văn Nộ cộng lại. Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, tử điện và tốn phong xuất hiện liên tục khiến cho những đám mây xung quanh biến mất.
Mà Triệu Thiên Diệp làm sao có thể kịp được tốc độ của Kiếm Sư tiểu thiên vị đỉnh. Từ lúc bắt đầu cuộc chiến tới giờ, Lục Thanh chầm chậm làm quen dần với Phong Lôi bộ. Mỗi khi kiếm khí của Triệu Thiên Diệp tới gần liền vọt ra ngoài mấy trượng, bước chân càng lúc càng thành thục. Có một đối thủ mạnh mẽ như Triệu Thiên Diệp bám đuổi, Phong Lôi bộ của Lục Thanh nhanh chóng thích ứng với chiến đấu.
Sau hơn mười lần hô hấp, Triệu Thiên Diệp cũng phát hiện ra điều đó. Hắn nhanh chóng lui lại mấy trượng, đứng thẳng ở một góc của kiếm đài. Đồng thời, Phong Lôi kiếm khí hoàn toàn thu liễm. Duy trì chiêu thứ sáu Phong Lôi trảm trong khoảng thời gian vừa rồi đã làm mất của hắn ba thành Phong Lôi kiếm nguyên. Cho dù Kiếm Khách sau khi luyện tiên thiên có thể nhờ vào huyệt Bách Hội hấp thu nguyên khí trong trời đất để hồi phục thì mức độ tiêu hao kiếm nguyên khi sử dụng kiếm pháp tinh thâm vẫn là quá nhanh. Cơ bản một kiếm giả mới có tu vi Kiếm Khách không thể thi triển trong một thời gian dài.
Nhìn Lục Thanh đứng trên kiếm đài cách đó không xa vẫn cầm nguyên Luyện Tâm kiếm như trước, Triệu Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng. Phong Lôi kiếm chợt bắn ra một tia sáng màu xanh tím chói mắt. Hai chân hắn đột nhiên dẫm mạnh xuống thanh kiếm dưới chân làm phát ra hai tiếng động. Triệu Thiên Diệp giống như một tia sáng màu xanh tím vọt lên gần hai mươi trượng. Chân phải của hắn dẫm lên chân trái, thân thể dừng lại từ trên cao nhìn xuống kiếm đài.
Vào lúc này, Lục Thanh đứng trên kiếm đài, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu được tiếp theo, Triệu Thiên Diệp muốn dùng chiêu thức nào. Tử Tiêu Phong Lôi kiếm do Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư để lại không hề có một chiêu thủ. Mỗi một chiêu đều là chiêu thức công kích, lấy công thay thủ, tiên phát chế nhân khiến cho địch nhân không kịp ra tay công kích. Vì vậy mà cũng không cần phòng ngự.
Vào lúc này, dưới kiếm đài, ba người La Thiên Hữu trải qua mấy lần luận kiếm trước, nét mặt đều có chút sợ hãi. Vì bọn họ nhớ rõ lần đầu tiên khi Triệu Thiên Diệp thi triển chiêu thức đó đã khiến cho cả mọi người chấn động. Cho dù là bọn họ nếu không chuẩn bị kỹ cũng sẽ bị thương.
Trên thân Luyện Tâm kiếm có một tầng Phong Lôi kiếm khí nhàn nhạt được Lục Thanh nắm trên tay. Đồng thời, trên bầu trời, như bị chiêu thức của Triệu Thiên Diệp dẫn động mây đen cuộn cuộn tỏa ra những tia chớp và tốn phong càng mạnh thêm. Nhìn cuối cùng Lục Thanh cũng phải rút Luyện Tâm kiếm, Triệu Thiên Diệp hơi mỉm cười. Hắn nghiêm mặt, hai ngón tay cũng khép lại thành kiếm chỉ đặt lên chuôi kiếm.
- Chiêu thứ chín: Phong Lôi Mật Bố. - Triệu Thiên Diệp quát lên một tiếng, chỉ thấy từ kiếm chỉ của hắn xuất hiện một chút Phong Lôi kiếm khí dài khoảng tấc. Đầu ngón tay đang đặt lên chuôi kiếm nhanh chóng vẽ thành một cái vòng tròn.
"Vù..."
Dưới kiếm đài, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Phong Lôi kiếm đột nhiên xoay tròn. Trong nháy mắt, xung quanh Phong Lôi kiếm xuất hiện rất nhiều những điểm sáng màu xanh hoặc màu tím. Những điểm sáng đó nhanh chóng ngưng tụ, tới khi độ cao của Triệu Thiên Diệp giảm xuống hai trượng liền tạo thành một cột xoáy màu xanh tím. Tử điện và Tốn Phong ẩn chứa trong cột xoáy tọa ra một luồng khí thế hủy diệt, lao thẳng xuống kiếm đài.
Dưới kiếm đài, bầu rượu trong tay Nhiếp Thanh Thiên bị hắn bóp nát. Sau đó, nó lại bị Tốn Phong kiếm khí làm cho hóa thành một cột khói màu xanh bay ra khỏi kẽ tay của Nhiếp Thanh Thiên. Nhìn Triệu Thiên Diệp đang đứng giữa không trung, cặp mắt của hắn hơi nheo lại. Nhiếp Thanh Thiên có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, chiêu Phong Lôi Mật Bố của hắn so với nửa năm trước đã mạnh hơn, thi triển càng thêm tự nhiên.
Hoàn toàn khác so với lần trước. Sau nửa năm, tu vi của Triệu Thiên Diệp cũng có tăng lên, nên Nhiếp Thanh Thiên đoán uy lực của chiêu này ít nhất phải mạnh hơn trước hai thành. Cho dù hắn tự mình ra tay chỉ sợ cũng phải bị thương nhẹ.
- Tiếp lấy... - Triệu Thiên Diệp hét lớn một tiếng nhắc nhở. Đồng thời, hai ngón tay hắn đang khép lại đặt vào giữa của cột xoáy.
"Vù..."
"Vù..."
"Vù..."
Trong ánh mắt hoảng sợ của đệ tử bốn ngọn núi khác, cột xoáy trong nháy mắt phát nổ, hóa thành mấy trăm đạo Phong Lôi kiếm khí dài cả thước, phủ xuống kiếm đài. Trên mỗi đạo Phong Lôi kiếm khí có những tia điện nho nhỏ và gió lốc hỗn loạn. Số lượng kiếm khí khổng lồ gần như phủ kín toàn bộ kiếm đài.
Với tốc độ của Lục Thanh chắc chắn có thể trước khi kiếm khí tới đã rời khỏi kiếm đài. Nhưng đó không phải là chuyện mà hắn muốn. Vì vậy mà tới lúc này, cuối cùng Lục Thanh cũng ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.