Quyển 4 - Chương 67: Quyết định
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Một đạo Phong Lôi Kiếm Cương xuyên qua hư không.
Khắp tuyết nguyên tức khắc nổi lên ngũ sắc hào quang, Ngũ Hành linh khí bắt đầu khởi động, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ tuyết nguyên.
“Không tốt!”
Hai lão giả nhất thời sợ hãi, kiếm quang dù có nhanh như thế nào đi nữa cũng không thể nhanh hơn tốc độ phát động Kiếm Trận, chỉ trong giây lát, hai người liền bị bao phủ lại.
Ngũ Hành linh khí điên cuồng tụ tập, băng tuyết phạm vi hơn mười dặm tại giờ khắc này bắt đầu bị hòa tan. Vô cùng Ngũ Hành linh khí ở trong hư không ngưng tụ thành hỏa cầu màu lam, thủy kiếm màu trắng, dây leo thô to mấy trượng, cự thạch phạm vi mấy trăm trượng, kim kiếm ngưng đọng như thực chất, toàn bộ hướng tới hai người bao phủ mà đi.
Ầm ầm.
Không gian bị trấn áp phát ra tiếng vang kẽo kẹt, Ngũ Hành sinh diệt, đại lượng không gian sóng gợn theo Lục Thanh khống chế Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận càn quét ra. Có Lục Thanh điều khiển, Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận liền bày ra uy thế kinh người.
Cho dù hai lão giả là Kiếm Tông trung thiên vị đỉnh phong, trong lúc nhất thời cũng vô pháp thoát khỏi.
Lúc này, Tử Dương Kiếm Hoàng từ phương xa bay nhanh đến trong lòng tràn ngập lửa giận có thể đốt cháy núi sông. Trưởng lão bản tông bị người ta truy sát, nếu truyền ra ngoài, thể diện Tử Hà tông hắn sẽ mất sạch, đại thế tích tụ cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nói đến đại thế, tuy rằng chưa từng có người nhìn thấu, nhưng mà nó cùng minh minh bên trong nhân quả cũng không thể thoát khỏi liên hệ, đại thế mất đi, bất luận là chuyện gì, cũng sẽ không có kết quả tốt. Tuy rằng điều này chỉ là lời nói chưa từng được chứng thật qua, nhưng mà mấy vạn năm qua, cũng vẫn được phần đông thế lực, Kiếm Giả thừa nhận, đặc biệt Kiếm Giả Thiên Đạo, cảm ứng Thiên Đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn, đạo lý bên trong đó càng thêm khắc sâu.
Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận được Lục Thanh điều khiển, uy lực tăng lên rất nhiều. Lục Thanh hiện giờ là Kiếm Tông trung thiên vị đỉnh phong, với Thiên Đạo lực điều động, uy lực của Kiếm Trận tự nhiên cũng tăng cường rất nhiều. Mà với hồn thức của Lục Thanh, không nói là hai gã Kiếm Tông trung thiên vị đỉnh phong, coi như là Kiếm Tông đại thiên vị, trong thời gian ngắn cũng đừng mơ tưởng thoát vây mà ra.
Hơn mười tức sau, trong hư không, chợt lóe lên một luồng sáng màu tím, thân hình Tử Dương Kiếm Hoàng liền xuất hiện bên người Lục Thanh.
“Mở Kiếm Trận ra, để ta đi vào!”
Không có chần chờ, Lục Thanh điểm ngón tay ra, ngũ sắc hào quang tức khắc lộ ra một lỗ hỗng. Tử Dương Kiếm Hoàng liền theo lỗ hồng này tiến nhập bên trong Kiếm Trận.
Đồng thời, Lục Thanh cũng đình chỉ lại công kích của Kiếm Tông.
“Người đó là Tử Dương Kiếm Hoàng của Tử Hà tông!” Nhìn thấy Tử Dương Kiếm Hoàng đến, hai gã Kiếm Tông cũng không có chút nào sợ hãi, ngược lại thần sắc biến đổi trấn định lên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm hai người một lát, Tử Dương Kiếm Hoàng trầm giọng nói: “Nguyên lai là hai người các ngươi.”
“Không nghĩ tới Tử Dương Kiếm Hoàng còn nhớ rõ hai người chúng ta, trí nhớ thật tốt!” Một trong hai lão giả mở miệng nói.
“Hôm nay các ngươi đuổi giết hai trưởng lão của Tử Hà tông ta, rốt cuộc ý muốn như thế nào, còn hai sư điệt của ta nữa, bọn họ hiện tại ở nơi nào?” Quanh thân Tử Dương Kiếm Hoàng hiện ra một luồng pháp tắc dao động mạnh mẽ, coi như là Lục Thanh ở ngoài Kiếm Trận, cũng có thể cảm nhận được một cỗ áp lực bức người.
Hai gã Kiếm Tông chính diện đối mặt Tử Dương Kiếm Hoàng đồng dạng cảm nhận được uy áp của pháp tắc, bất quá bọn họ vẫn như trước không có chút bộ dánh sợ hại.
“Ngươi chớ quên, lúc trước Huyền Thanh cùng Huyền Minh ở Nguyên Thanh Tông ta đã làm gì. Nguyên Thanh Thiên Nữ vẫn còn bị nhốt trong Nguyên Sát tháp, nếu không phải lúc trước xem ngươi cầu tình, Nguyên Thanh Tông ta sớm đã đem hai người bọn họ tru sát!” Lão già có khuôn mặt gầy yếu mở miệng nói: “Hiện giờ hai người bọn họ thế nhưng còn dám đến Nguyên Thanh Tông ta, chẳng những giết hộ phong Linh Thú, còn vọng tưởng tiến vào Nguyên Sát tháp. Nguyên Thanh Tông ta đã hạ Tru Sát lệnh, Tử Dương Kiếm Hoàng, ngươi tuy rằng là Kiếm Hoàng, nhưng nếu muốn bao che bốn người này, Nguyên Thanh Tông ta tất diệt Tử Hà tông ngươi!”
Lắc lắc đầu, trong mắt Tử Dương Kiếm Hoàng bắn ra tinh quang, hai đạo hư ảnh hỏa diễm mày vàng tím nhàn nhạt lập tức bắn vào trong mắt hai người.
A a
Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, từ bên trong thất khiếu hai gã đồng thời róc rách máu tươi.
Thần thông Kiếm Đạo!
Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại, hắn cảm thụ rõ ràng, thần thông này của Tử Dương Kiếm Hoàng tựa hồ là một loại cùng với thần thông Thức Kiếm của hắn tương tự, có thể trực tiếp công kích thức hải.
Hai gã Kiếm Tông bị thần thông của Tử Dương Kiếm Hoàng công kích, tiếng kêu thảm thiết thời gian hơn nữa nén hương mới đình chỉ.
Lúc này, ánh mắt hai gã Kiếm Tông nhìn về phía Tử Dương Kiếm Hoàng đã biến thành hoảng sợ. Đến lúc này bọn họ mới chính thức nhận thức được, đối mặt với bọn họ, cũng không phải Đại Sư cảnh giới Kiếm Hoàng bình thường mà là Kiếm Hoàng đã chạm tới pháp tắc.
Kiếm Hoàng, cho dù thời kì hoang dã thượng cổ năm vạn năm trước cũng là tồn tại đủ để xưng hô Đại Sư.
“Tử Dương Kiếm Hoàng, ngươi hôm nay nếu giết chúng ta, Tử Hà tông cũng đừng nghĩ tồn tại, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ!” Ánh mắt có chút oán độc nhìn chằm chằm Tử Dương Kiếm Hoàng, lão giả cầm đầu lạnh lùng nói. Nhưng mặc dù vậy, có thể nghe ra được, thanh âm hắn có chút run rẩy, tất nhiên vừa mới bị thần thông Kiếm Đạo của Tử Dương Kiếm Hoàng ăn không ít đau khổ.
Ánh mắt lạnh lùng, Tử Dương Kiếm Hoàng nhìn quét hai người một cái, nói: “Nói cho ta biết, hai người Huyền Thanh hiện tại như thế nào?”
“Như thế nào?” Lão giả có khuôn mặt gầy yếu thờ hổn hển một hơi, nói: “Hai người bọn họ đồng dạng bị nhốt vào bên trong Nguyên Sát tháp, chờ chúng ta mang hai người này về, cùng nhau tế luyện Nguyên Sát Thần Kiếm của Nguyên Thanh Tông ta!”
Nghe hắn nói như thế, trong lòng Tử Dương Kiếm Hoàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này, Lục Thanh cũng đã từ bên ngoài Kiếm Trận đi vào, đi tới bên cạnh Tử Dương Kiếm Hoàng.
“Bọn họ bốn người lần này đi trước Kim Thiên giới, chỉ vì đưa kiếm thiếp, ta không tin bọn họ sẽ xúc động như thế, ta nghĩ bên trong nhất định có hiểu lầm.”
“Đưa kiếm thiếp!” Hai lão giả liếc nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Thầy thần sắc trong mắt hai gã, Tử Dương Kiếm Hoàng nhíu mày: “Như thế nào, hai vị không phân tốt xấu nhốt hai trưởng lão của Tử Hà tông ta, việc này, lão phu còn muốn đến Nguyên Thanh Tông các ngươi lấy lại công đạo!”
Tựa hồ cũng biết bên trong có hiểu lầm, nhưng mà lão giả cầm đầu cũng như trước trầm giọng nói: “Đưa kiếm thiếp, vu khống, Tử Dương Kiếm Hoàng ngươi có chứng cớ gì?”
“Chứng cơ, nhiều tông môn của Kim Thiên giới có thể làm chứng!” Bên cạnh, Lục Thanh lạnh lùng nói.
Đến bây giờ, hắn cũng kém không nhiều lắm minh bạch một chút, sư phụ hắn Huyền Thanh cùng phong chủ núi Vân Vụ Tầm Thiên Kính đang bị nhốt bên trong Nguyên Sát tháp của Nguyên Thanh Tông.
Đối với Huyền Thanh, trong lòng Lục Thanh vẫn tràn ngập cảm kích, lúc trước khi cha hắn Lục Vân mất đi, chính Huyền Thanh giúp gia tộc hắn rất nhiều, cũng thu hắn làm đồ đệ, thậm chí truyền thụ Kiếm Nguyên công thượng cổ Kiếm Hồn kinh cho hắn. Cho tới bây giờ Lục Thanh cũng chưa thấy qua bản Kiếm Nguyên công thượng cổ nào khác, có thể thấy được trình độ trân quý của nó.
Lúc này nghe nói tình cảnh của Huyền Thanh, trong lòng Lục Thanh không khỏi bốc lên sát ý. Cùng với sát ý bốc lên, bên trong vô tận tủy hải chân long huyết mạch phát ra một tiếng long ngâm phẫn nộ. Ánh mắt Lục Thanh ngưng tụ, long uy đồng dạng truyền tới trong lòng hai gã Kiếm Tông.
Một khắc này, trong lòng hai người bỗng xuất hiện thân hình một con chân long vắt ngang nghìn trượng, long uy bàng bạc lan tràn, gắt gao trấn áp tâm thần bọn họ.
“Chân Long Kiếm Tông, quả nhiên bất phàm!” Lão giả cầm đầu nhìn Lục Thanh nói, thanh âm đúng là có mọt tia run rẩy.
Không nói gì, Tử Dương Kiếm Hoàng phất tay, hai đạo pháp tắc lực buông xuống giam cầm Kiếm Nguyên của hai người lại.
“Trước tiên cứ dẫn bọn hắn trở về!’
Sau nửa canh giờ, đại điện Tử Hà.
Huyền Minh mở hai mắt, ở bên cạnh hắn là Minh Tịch Nguyệt đồng dạng ngồi xếp bằng.
Hắn biết phun ra hai ngụm tinh huyết, tổn thương của Minh Tịch Nguyệt so với chính mình nghiêm trọng hơn nhiều, mà ở cách đó không xa, hai gã Kiếm Tông của Nguyên Thanh Tông nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng ngồi trên ghế.
Trừng hai mắt, Huyền Minh lập tức đứng dậy.
“Ngồi xuống”
Huyền Minh sửng sốt, ánh mắt xoay chuyển liền thấy Tử Dương Kiếm Hoàng ngồi ở phía trước.
“Sư thúc!” Huyền Minh lúc này quỳ xuống: “Sư điệt vô năng, mang đến tai bây vạ gió, cho tông môn!”
Yên lặng nhìn Huyền Minh, Tử Dương Kiếm Hoàng thở dài một hơi: “Oan nghiệt a oan nghiệt! Đứng lên đi.”
“Sư thúc!” Trên mặt Huyền Minh lộ ra đầy thống khổ.
“Ngươi còn muốn chuộc tội thì cố gắng an vị trấn giữ tông môn, đừng cho hạng tiểu nhân cơ hội, ta cùng với Lục Thanh cần đi một chuyến!”
“Sư thúc, các người…?” Huyền Minh nghe vậy tức khắc cực kỳ sợ hãi: “Sư Thúc, các ngươi không thể đi!”
Khoát tay áo, Tử Dương Kiếm Hoàng đứng dậy, ánh mắt có chút xa xăm, nói: “Có một số việc cần phải làm, Thiên Đạo tuần hoàn, đều có đạo lý tuân theo, Nguyên Thanh Tông nếu thật muốn đuổi tận giết tuyệt, Tử Hà tông ta cũng không phải quá hổng tùy ý nhào nặn.”
“Lục Thanh!” Tử Dương Kiếm Hoàng nhìn về phía Lục Thanh vẫn lẳng lặng không nói.
Ánh mắt bình tĩnh, liền ngay cả thanh âm cũng là đều giống nhau, trong mắt Lục Thanh hiện ra đạo tinh quang: “Việc này không nên chậm trễ!”
“Tốt!” Ánh mắt Tử Dương Kiếm Hoàng lộ ra vẻ tán thưởng nói.
Hai đạo kiếm quang lập tức bay ra khỏi đại diện Tử Hà.
Thật lâu sau, Minh Tịch Nguyệt mở hai mắt.
“Huyền sư huynh!” Nhìn đến bài trí chung quanh, Minh Tịch Nguyệt rất nhanh đứng dậy.
“Đi rồi!” Huyền Minh trầm giọng nói.
“Đi rồi!” Minh Tịch Nguyệt biến sắc: “Ai đi?”
“Sư thúc, còn có Lục Thanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.