Quyển 3 - Chương 52: Sinh tử luân hồi! Thiên thế bất hối
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Hưu
Từ trên cơn lốc Cương Phong Kiếm Khí vô cùng sắc bén bắn ra. Cánh tay Ninh Hoàn Chân rung lên, Thanh Cương kiếm vung lên chém về phía trước. Cơn lốc lập tức hướng về phía trước gào thét mà đi.
Phốc
Vô số bùn đất bị cơn lốc cuốn lên, hướng tới mười Kiếm Thi đứng đầu lao tới.
Cơn lốc Cương Phong mãnh liệt nhanh chóng phá vỡ vài ngôi mộ, bụi đất nổi lên bốn phía, trong nhất thời không thể nhìn rõ tình huống bên trong.
"Cẩn thận! Bọn họ còn chưa chết." Ninh Hoàn Chân nhíu mày, trầm giọng quát.
Một tiếng động làm người nghe sởn tóc gáy từ trong đám bụi đất vang lên. Mấy thi thể lại từ trong bụi đất hiện ra, chỉ thiếu mất một vài tên, còn những thi thể còn lại hầu như không xảy ra việc gì.
Khí thế của gần hai mươi cỗ thi thể tỏa ra rất mạnh mẽ, mỗi tên đều có dao động Kiếm Nguyên không hề thua kém Kiếm Sư tiểu thiên vị. Khí thế áp bách khiến không khí ngưng đọng lại ép tới phía bốn người.
Đến bây giờ, bốn người Ninh Hoàn Chân sao còn không biết đây là Kiếm Mộ giả, rõ ràng là cạm bẫy có bố trí quái vật.
"Chẳng lẽ muốn nhận truyền thừa phải vượt qua khảo nghiệm như vậy?" Một gã đệ tử Phù Vân tông nhịn không được, tức giận nói. Bọn họ nhìn tới phương xa, mỗi ngôi mộ giống như có vô tận quái vật không ngừng chui ra.
Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện, gần hai mươi cỗ thi thể đang đánh tới, mỗi cỗ thi thể đều có tốc độ rất nhanh. Nhìn kĩ thì hình như chúng đều thi triển ra bộ pháp, từ trên ngón tay mỗi thi thể đều bắn ra Kiếm Khí rất quỷ dị, uy lực còn lớn hơn Kiếm Khí thuộc tính Ngũ Hành bình thường một chút.
Bốn người phân biệt mỗi người tiếp bốn năm cỗ thi thể.
Đinh
Kiếm Khí của bốn người Ninh Hoàn Chân thi triển phá vỗ Kiếm Khí hộ thân của chúng, thế nhưng khi chạm vào thân thể chúng chỉ thấy tóe lên vài tia lửa. Da thịt của chúng trả qua tử khí rẻn luyện vô số năm tháng, cứng cỏi vô cùng. Bốn người đều có cảnh giới Kiếm Sư mà đánh ra Kiếm Khí mà cũng chỉ phá vào khoảng hai ba tấc da thịt mà thôi, mà với chúng mà nói thì căn bản không biết đau đớn là gì.
Những thi thể này kể cả có bị chặt đứt tay, đứt chân vẫn điên cuồng lao đến ,hông hề có chút nhân tính. Hai gã đệ tử Phù Vân tông sơ ý bị ôm lấy, nhất thời bị mấy hàm răng sắc nhọn cắn vào người.
Kêu thảm một tiếng, từ trên người hai người đồng thời bốc lên Địa Hỏa Kiếm Khí cùng Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy, ngọn lửa mãnh liệt bốc lên đốt cháy hai cỗ thi thể đang ôm chặt cơ thể hai người.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, hai cỗ thi thể bị thiêu đốt đồng thời lui bước. Chỉ chốc lát bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt liền hóa thành bụi phấn.
Hai mắt Ninh Hoàn Chân sáng ngời, hắn bùng nổ Kiếm Khí trên người bức lui sáu cỗ thi thể, cùng Diệc Nguyệt Qua thối lui đến bên cạnh hai người.
"Chúng ta ngăn trở bọn họ, các người mau thi triển kiếm pháp tinh thâm." Ninh Hoàn Chân hô nhỏ một tiếng. Lập tức hắn vung thanh trường kiếm trong tay ra, một đạo Cương Phong Kiếm Khí dài chín trượng quét ngang qua, hơn mười cỗ thi thể bị bức lui về sau mấy trượng.
Diệc Nguyệt Qua đứng bên cạnh cũng tập trung nhìn, quanh người nàng có Tốn Phong Kiếm Khí bao phủ. Nhất thời Kiếm Khí xoay vòng tạo thành một Kiếm Khí luân sắc bén rộng hơn mười trượng, phóng thẳng tới mười cỗ thi thể. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Kiếm Khí luân liên tục phá vỡ mười đạo Kiếm Khí hộ thân của mười cỗ thi thể, rồi tiếp tục chém tới ngang hông của mười quái vật.
Nhất thời tia lửa bắn tung tóe, Kiếm Khí luân vừa chém được vào trong thân thể những quái vật thì lại bị những bàn tay đầy móng vuốt sắc bén chặn lại. Vô số đạo Kiếm Khí bắn ra, Kiếm Khí luân của Diệc Nguyệt Qua liền hóa thành nhiều điểm sáng màu xanh, nhanh chóng tiêu tán.
"Nhân cơ hội chạy!" Ninh Hoàn Chân quát lớn một tiếng, đồng thời cùng Diệc Nguyệt Qua lui sang hai bên.
Hai quả cầu lửa nóng rực bao trùm phạm vi mười trượng mang theo nhiệt độ khủng bố đánh thẳng về mười cỗ thi thể. Trong nháy mắt, ngọn lửa đỏ rực bao phủ không gian hơn mười trượng, không khí bị vặn vẹo, từng đợt khói đen nhè nhẹ bốc lên.
Vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Những cỗ thi thể này đều trải qua vô số năm tháng, mới tỉnh lại, phán đoán cùng phản ứng rất chậm chạp, làm sao có thể phòng bị được. Hơn mười cỗ thi thể lập tức bị đốt thành tro bụi.
Nhưng khiến bốn người Ninh Hoàn Chân tuyệt vọng chính là mười cỗ thi thể vừa bị tiêu diệt thì lập tức lại có hơn mười cỗ thi thể nữa từ các ngôi mộ bò lên. Theo thời gian trôi qua, lần lượt xuất hiện càng nhiều cỗ thi thể. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Hơn nữa hai người Ninh Hoàn Chân và Diệc Nguyệt Qua không chú ý tới, hai gã sư đệ ở sau lưng bọn họ hai mắt dần trở lên đỏ như máu. Trên bàn tay cầm kiếm, móng tay dần mọc dài ra.
....
Phía bên kia khu mộ.
Lục Thanh nhìn thấy trước mặt không ngừng bốc lên những điểm sáng màu trắng, trên mặt càng thêm ngưng trọng. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm thấy hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông. Mà hai người đã mất hết sức mạnh, ở đây lại có nhiều Kiếm Thi như vậy, hai người ngăn cản như thế nào?
Trên người Lục Thanh bao trùm một tầng sáng màu tím, trước mặt hắn một thanh kiếm bằng Tử Điện được ngưng tụ ra. Thần thức dung nhập vào trời đất, những Kiếm Thi không thể tránh được hắn tập trung vào. Mỗi một kiếm mà hắn đánh ra đều có điểm sáng màu trắng bắn ra. Sau thời gian tàn nửa nén hương, đã có gần trăm Kiếm Thi bị Lục Thanh chém thành bụi phấn.
"Sư phụ! Người có biện pháp gì tìm hai tên kia không?" Lục Thanh hỏi.
Trầm mặc một lát, Diệp lão mới mở miệng nói: "Vốn ta nghĩ chờ ngươi ngưng kết Kiếm Hồn mới truyền cho ngươi. Nhưng hiện giờ ngươi đã hiểu ra căn nguyên, đã có thể cảm ứng được linh hồn tồn tại, coi như là nửa Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Bí pháp này ngươi cũng có thể miễn cưỡng vận dụng được. Nhưng ngươi phải nhớ, kể cả là ngươi ngưng kết Kiếm Hồn rồi thì một tháng mới được vận dụng bí pháp này một lần, nếu không sẽ bị tổn thương tới linh hồn."
Lục Thanh gật đầu, lập tức hắn liền thấy một đoạn khẩu quyết huyền ảo truyền vào trong đầu hắn. Một lúc sau, Lục Thanh mở mắt ra, trong mắt hắn còn hiện lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Diệp lão vừa truyền cho hắn là một loại bí pháp chuyện dành cho cảnh giới Kiếm Hồn gọi là Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật. Bí pháp này chính là kiếm giả vận dụng lực lượng lin hồn của mình dựa theo phương pháp độc đáo để dung nhập vào trời đất, có thể cảm ứng linh hồn của người khác trong khoảng cách rất xa. Tu vi cảnh giới càng cao, lực lượng linh hồn càng mạnh thì tìm kiếm càng thêm rõ ràng. Đây được cho là một loại thần thông rất mạnh mẽ.
Cũng may là khẩu quyết tuy huyền ảo, nhưng chỉ giới hạn trong việc vận dụng lực lượng linh hồn. Hiện giờ Lục Thanh đã cảm ứng được linh hồn, khẩu quyết này với hắn cũng không khó lý giải. Hơn mười phú sau, ở xung quanh người Lục Thanh trống rỗng ngưng kết ra một tầng sáng màu tím khiến những Kiếm Thi ở xung quanh cũng phải dừng bước.
Hai mắt Lục Thanh chậm rãi nhắm lại, từ mi tâm truyền ra một cỗ đao động linh hồn mờ ảo, hiện lên một điểm sáng trắng lóng lánh. Thần thức trong thức hải của Lục Thanh cũng vận hành theo một đường quỹ tích huyền ảo.
Chưa có bao giờ Lục Thanh cảm thấy thân thiết với trời đất như bây giờ. Lúc này linh hồn của hắn dung nhập vào trời đất, như thể giao long vào nước, một cỗ cảm giác ấm ấp bao phủ toàn thân Lục Thanh. Linh hồn của Lục Thanh bắt đầu lan tràn ra, toàn bộ không gian chung quanh hiện ra trước mặt hắn.
Dùng linh hồn để quan sát rất kì diệu, lúc này trong mắt Lục Thanh là một thế giới đủ mọi màu sắc. Dường như toàn bộ mọi sự vật đều có vẽ thêm màu sắc ở bên ngoài.
Nhưng lực lượng linh hồn của hắn có kéo dài thế nào, cũng không thể thoát ly khỏi khu vực mộ địa này. Lúc này Lục Thanh cũng tỉnh ngộ lại, Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật cũng không thể khám phá Kiếm Trận được. Lục Thanh bình tâm lại, nhớ lại dao động quỷ dị của Thất Tình Kiếm Khí lúc trước hắn đã tiếp xúc qua.
Kiếm Khí này do thần thức ngưng tụ ra, có thể ảnh hưởng đến bảy loại cảm xúc của người khác: hỉ, giận, ai, nhạc, yêu, ác, dục. Nhớ lại những điều đó, Lục Thanh liền vận dụng Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật để tra xét vị trí hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông. Linh hồn lực của Lục Thanh dựa theo một loại quỹ tích huyền ảo vận chuyển, đồng thời từ trong thức hải của hắn truyền ra từng cơn đau đớn. Lục Thanh cắn răng cố gắng chịu đựng, hắn biết đó là do hắn chưa ngưng tụ Kiếm Hồn, lực lượng linh hồn của hắn quá yếu mà miễn cưỡng thi triển Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Cơn đau ngắn ngửi qua đi, lực lượng linh hồn của Lục Thanh tràn ngập ra bắt đầu theo một phương thức khó lý giải tụ tập lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một luồng sáng bắn đi rất nhanh.
Lúc sau, Lục Thanh mở hai mắt ra, hai mắt hiện lên hai luồng sáng chói mắt: "Ở nơi này!"
Tầng sáng màu tím quanh người Lục Thanh liền bắn ra, đem hơn mười Kiếm Thi ở ngoài xa đánh thành bụi phấn. Thân hình Lục Thanh hóa thành một luồng sáng màu tím, bay thằng về hướng Tây Bắc
.....
Lúc này, ở cách xa Lục Thanh bảy tám dặm hướng Tây Bắc.
Hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông mặt mày trầm trọng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào những Kiếm Thi đang không ngừng bò ra từ những ngôi mộ. Bọn họ đều cảm thụ thấy mỗi cỗ thi thể này đều phát ra oán khí nồng đậm.
Mơ hồ hai người nhớ lại một số bí pháp được ghi lại của Nhân Đạo, hình như cũng đã từng có tả qua về thứ này. Cho dù hai người chuyên tu luyện về Thất Tình khí cũng không nhịn được chấn động. Tuy không muốn tin, nhưng cảnh tượng trước mặt làm hai người không muốn tin cũng không được.
"Là Kiếm Thi!" Một gã khó khăn mở miệng nói từng chữ. Chỉ một lát thời gian hai người đã bị rất nhiều Kiếm Thi chui lên từ các ngôi mộ bao vây.
Lưng dán chặt vào nhau, một cỗ cảm giác lạnh thấu xương từ trong lòng hai người dâng lên. Cơn đau ở thức hải của cả hai còn chưa hết. Vừa rồi vì né tránh Lục Thanh truy kích, thậm chí đến đan điền được cả hai cũng chưa kịp sử dụng, Kiếm Nguyên cũng chỉ khôi phục chưa đến một thành.
"Nằm đã đủ chưa?" Bỗng nhiên thanh âm Long Tuyết vang lên. Lạc Tâm Vũ ở bên cạnh ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía nàng. Lúc này vẻ mặt Long Tuyết rất lạnh lùng, giống như tảng băng nghìn năm không tan, lộ ra hàn ý khiến người ta rùng mình. Đặc biết là đôi mắt chợt lóe lên luồng sáng chói mắt, giống như trực tiếp thấu vào trong lòng người. Lạc Tâm Vũ cảm thấy thần thức của mình đang bị thương, đột nhiên lại bắt đầu dần hồi phục. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Cái gì?
Đang thời khắc khẩn trương bỗng nghe Long Tuyết nói vậy khiến hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông sửng sốt, trong lòng đều cảm thấy bất an. Đồng thời, cánh tay Long Tuyết bỗng hướng về những Kiếm Thi vung lên.
"Tránh được sao?" Lúc này, thanh âm Long Tuyết lạnh như băng, giống như khí lạnh của mùa đông khắc nghiệt.
Trong hư không một luồng ánh sáng màu trắng hiện lên, một đạo Kiếm Khí sắc bén trong nháy mắt xuyên qua đầu hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông.
Đôi con ngươi trừng lên không thể tin được, tiếp theo thần trí của hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông chậm rãi trở lên mơ hồ.
Long Tuyết phất tay liền giải khai Kiếm Nguyên bị giam cầm của Lạc Tâm Vũ. Lạc Tâm Vũ lảo đảo đứng lên, lấy từ trong áo ra một chiếc bình bằng Tử Ngọc Tùy, đổ ra hai viên đan dược màu trắng rồi nuốt vào miệng. Rồi hắn lại đem cái bình đưa ra trước mặt Long Tuyết.
"Ngươi cứ cất đi, ta không sao cả." Long Tuyết lãnh đạm nói. Lạc Tâm Vũ nhịn không được nhíu mày, Long Tuyết này dường như đã xảy ra sự thay đổi nào đó. Lúc này bộ dáng của nàng hoàn toàn khác hẳn vẻ thản nhiên lúc trước. Nếu nói lúc trước Long Tuyết là một khối ôn ngọc, thì bây giờ náng là một khối băng vạn năm rét lạnh. Biến hóa quỷ dị như vậy khiến Lạc Tâm Vũ rất nghi hoặc.
Nhưng khiến Lạc Tâm Vũ phải kinh hãi hơn chính là khi Long Tuyết tiến đến chỗ mấy Kiếm Thi, chuẩn bị ra tay. Từ trên mi tâm nàng chợt lóe ra một tia sáng màu vàng chói mắt, một cỗ dao động rất kì dị khuếch tán ra xung quanh. Lạc Tâm Vũ cảm thấy linh hồn của chính mình đang run rẩy. Tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, tia sáng màu vàng lóe lên quét qua hơn mười cỗ Kiếm Thi.
Grào.....
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên. Lạc Tâm Vũ thấy mấy Kiếm Thi này ít nhất đều có tu vi là Kiếm Khách, trên người mỗi Kiếm Thi đều có Kiếm Khí màu sắc khác nhau nối lên. Khi tia sáng màu vàng từ Long Tuyết quét qua, tất cả Kiếm Khí hộ thân của những Kiếm Thi liền bị tan rã, hóa thành nhiều điểm sáng tiêu tán trong trời đất.
Lập tức mười cỗ Kiếm Thi ngã lên mặt đất. Lạc Tâm Vũ nhìn chằm chằm vào Long Tuyết, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó.
"Ngươi nhìn cái gì?" Long Tuyết quay đầu lại nói, trong mắt nàng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lạc Tâm Vũ không nói gì, quay đầu bước đi. Lúc này hắn cảm thấy Long Tuyết rất xa lạ, như thể bọn họ chưa bao giờ từng quen nhau.
Trong hư không, Lục Thanh đang bay nhanh đột nhiên dừng lại thân hình.
"Là ai!" Vừa rồi Lục Thanh mới vận dụng Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật, cảm ứng linh hồn của hắn rất mẫn cảm. Đột nhiên hắn cảm thấy một cỗ dao động linh hồn truyền tới từ phía trước khiến hắn sợ hãi. Cỗ dao động linh hồn đó rất mạnh mẽ, gần như làm Lục Thanh hít thở cũng khó khăn.
Lục Thanh không dám chậm trễ nữa, vội vàng thi triển toàn lực Phong Lôi bộ. Chỉ lát sau, Lục Thanh đã xuất hiện tại bầu trời phía trên đầu hai người Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết.
Lục Thanh có chút kinh nghi nhìn những Kiếm Thi ngã trên mặt đất. Lục Thanh biết hồn phách của mấy cỗ Kiếm Thi đã bị đánh tan, oán khí từ trên người cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán trong trời đất.
Nhưng làm cho Lục Thanh nghi hoặc chính là hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông đã chết. Còn hai người Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết cũng đã được giải khai cấm chế.
Hạ xuống mặt đất, Lục Thanh mở miệng hỏi: "Các người không sao chứ?"
"Ngươi thấy bộ dáng chúng ta giống như có việc gì sao?" Long Tuyết không hề khách khí trả lời.
Lục Thanh sửng sốt, liếc mắt sang thấy Lạc Tâm Vũ nhún vai tỏ vẻ không biết. Lúc này Lục Thanh mới phát hiện hình như Long Tuyết thay đổi rất lớn.
"Những Kiếm Thi này là..." Lục Thanh không để ý đến Long Tuyết nữa, quay sang hỏi Lạc Tâm Vũ. Vừa rồi có dao động linh hồn mạnh mẽ như vậy, tất nhiên Lục Thanh muốn biết rõ ràng.
"Là Long Tuyết ra tay." Hiện giờ thấy biến hóa của Long Tuyết, Lạc Tâm Vũ cũng không dám gọi nàng là Long sư muội nữa, mà gọi thẳng tên nàng.
Trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, Lục Thanh quay đầu nhìn về phía Long Tuyết.
"Thế nào, ngươi muốn thẩm vấn ta sao?" Long Tuyết sẵng giọng nói. Nhưng không biết vì sao Lục Thanh lại thấy được trong mắt Long Tuyết hiện lên một tia đau khổ. Nhưng nàng che dấu rất tốt, ánh mắt đó chỉ lóe lên rồi biến mất. Nếu không phải Lục Thanh vừa đột phá cảnh giới, khả năng quan sát trở lên nhạy bén hơn thì có thể tưởng mình bị ảo giác.
"Di! Nha đầu này có điều cổ quái." Diệp lão đột nhiên hô lên ở trong đầu Lục Thanh.
"Cổ quái? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lục Thanh vội vàng hỏi. Sau khi hắn nhìn thấy Long Tuyết có cảm giác cả người không thoải mãi, như là trong lòng có điều gì sợ hãi vậy. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Đúng vậy! Chính là sợ hãi. Loại cảm giác này Lục Thanh không thể nào lý giải được.
Diệp lão trầm mặc một lúc mới trầm giọng nói: "Linh hồn lực của nha đầu này rất mạnh."
Linh hồn lực rất mạnh!
Lục Thanh ngẩn ra, lập tức nói: "Cái khác thì không nói, nhưng vì cái gì mà đệ tử cảm thấy trong người Long Tuyết như có cất giấu bí mật rất lớn?"
Diệp lão khẽ cười nói: "Bí mật! Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Nàng có, ngươi cũng có, không phải sao?"
"Ta cũng có!" Lục Thanh thì thào một cậu, rồi cũng không nói thêm điều gì. Hắn cảm thấy dường như Diệp lão có điều gì muốn nói lại thôi. Nhưng Diệp lão đã không muốn nói ra, hắn thân là đệ tử không thể đi tra hỏi được.
Vẫn là Lạc Tâm Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.
"Hình như chúng ta bị vậy trong một Kiếm Trận."
Lục Thanh gật đầu nói: "Đây là Kiếm Trận có tên Cửu Cung Hoàn Khúc Kiếm Trận, là thượng cổ Kiếm Trận cấp thiên."
"Cửu Cung Hoàn Khúc Kiếm Trận." Lạc Tâm Vũ lẩm bẩm nói. Mà sau khi nói xong, Lục Thanh phát hiện ánh mắt Long Tuyết nhìn về phía hắn càng thêm lạnh. Ánh mắt đó làm hắn cảm thấy như bị rơi vào hầm băng.
"Lục Thanh! Ngươi có biện pháp gì không?" Lạc Tâm Vũ ngạc nhiên hỏi.
Lục Thanh lắc đầu, nói: "Ta cũng chỉ là từ một ít thượng cổ điển lục của gia tộc mà thấy nói qua về Kiếm Trận này. Về phương pháp phá trận, nói thật là ta cũng dốt đặc cán mai."
Lục Thanh nói cũng là sự thật. Hắn thật sự dốt đặc cán mai về Kiếm Trận. Nếu không phải Diệp lão nói cho thì hắn cũng không biết đến cả tên cảu Kiếm Trận này.
Lại nhìn đến xung quanh. Những Kiếm Thi chui ra từ các phần mộ tưa hồ cũng biết ba người Lục Thanh lợi hại, không hề dám tới gần ba người, mà vận dụng bộ pháp trúc trắc, hướng về phương xa chạy đi.
Ngao...
Từ phương xa đột nhiên truyền ra tiếng hống thê lương.
Lục Thanh cùng Lạc Tâm Vũ liếc nhìn nhau.
"Những Kiếm Thi này đang hướng về một chỗ tụ tập, hình như nơi đó có người."
Hiểu được sự mạnh mẽ của Long Tuyết, Lục Thanh cũng không lo lắng cái gì. Mà vừa rồi Lạc Tâm Vũ cũng đã ăn vào một viên đan dược màu bạc, không biết là linh đang gì mà thương thế của hắn đã gần khôi phục. Ba người bay lên trời, hướng về phương hướng vừa truyền ra tiếng rống.
....
Trước một ngôi mộ lớn.
"Hai sư đệ." Ninh Hoàn Chân hét lên một tiếng, cùng Diệc Nguyệt Qua huy động kiếm ngăn cản móng vuốt đánh tới. Lúc này trước mặt hai người không phải là hai gã sư đệ luôn vui vẻ lúc trước. Hai gã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời, hai tròng mắt của hai người trở thành màu đỏ tươi, da thịt trở lên trắng bệch. Đặc biệt trên mỗi ngón tay đều mọc ra móng vuốt sắc bén như sắt thép, tản ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Hai người điện cuồng gào thét. Từ khóe miệng bọn họ, từng tảng nước dãi rớt ra. Thậm chí hai cái răng nanh cũng xảy ra biến hóa, lộ ra khỏi môi dài gần một tấc.
"Sư huynh! Bọn họ đã trúng thi độc, trở thành quái vật." Diệc Nguyệt Qua bị thương nói một câu. Đồng thời nàng huy động Kiếm Khí ngăn cản móng tay đang đánh tới của hai người. Tia lửa bay tung tóe trong không gian.
Trên mặt Ninh Hoàn Chân hiện lên một tia đau xót, trầm giọng quát: "Hai vị sư đệ hãy yên lòng ra đi!"
Ngâm
Tiếng kiếm ngâm thê lương vang lên. Từ trên thân Thanh Cương kiếm của Ninh Hoàn Chân, Cương Phong Kiếm Khí bắn ra bốn phía. Kiếm Khí sắc bén như tơ tằm tản ra hướng tới hai gã sư đệ trước mặt bao vây lại. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
"Hãy an nghỉ đi!" Ninh Hoàn Chân than nhẹ một câu, thanh kiếm trên tay hắn chuyển động. Trong nháy mắt Cương Phong Kiếm Khí bùng nổ, kình phong bắn ra bốn phía. Từng mẩu thịt văng ra từ trên trời rơi xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả không gian.
Trong khóe mắt Diệc Nguyệt Qua chảy ra một giọt lệ trong suốt. Nàng khẽ cắn răng, nhất thời Tốn Phong Kiếm Khí phóng ra, chém tên còn lại thành từng mảnh. Máu thịt bay đầy trời, từng điểm máu tươi văng ra nhuộm đỏ mặt đất.
Trong mắt Ninh Hoàn Chân lộ ra hung quang, không thể bảo trì được thái độ thong dong như lúc trước nữa. Đối mặt với tình cảnh như vậy, ai có thể đủ sức để giữ được bình tĩnh. Vừa rồi, chính tay hắn phải giết chết sư đệ của mình. Nhìn trên Thanh cương kiếm còn lưu lại vết máu, hai mắt Ninh Hoàn Chân đỏ bừng lên.
"Không nghĩ tới kết quả chỉ là công dã tràng. Kiếm Tôn truyền thừa! Ta hận! A...a...!" Sau tiếng gầm giận dữ, trên người Ninh Hoàn Chân bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Cương Phong Kiếm Khí cuồng bạo từ lỗ chân lông toàn thân hắn bắn ra.
Tiếng kiếm ngâm thê lương vang khắp không gian. Thanh Cương kiếm trong tay Ninh Hoàn Chân dựng lên, không khí xung quanh như bị ngưng trệ lại. Cương Phong màu trắng trống rỗng sinh ra, đem hết thảy mọi thứ trước mặt phá tan. Mà trong phút chốc cả người Ninh Hoàn Chân được bao phủ bởi một đạo Cương Phong màu trắng cao tới năm mươi trượng.
Không gian chung quanh không ngừng bị thoát phá, hình thành từng cái khe chân không.
Không khí xung quanh Cương Phong dao động như sóng biển. Bởi vì khí Cương Phong tụ tập lại mà không khí bị áp bách phát ra tiếng đùng đùng như sét đánh
Trong giây lát, Cương Phong màu trắng cao năm mươi trượng bao quanh người Ninh Hoàn Chân co rút lại, rồi đột nhiên tăng vọt lên hóa thành một cơn lốc Cương Phong cao sáu mươi trượng. Cương Phong màu trắng trở lên tron suốt như ngọc. Bên trong cơn lốc có ẩn chứa Cương Phong Kiếm Khí sắc bén bá đạo, thỉnh thoảng lại lóe ra ngoài cơn lốc làm không gian bị phá vỡ hình thành từng khe chân không.
Chân không không ngừng lan tràn ra xung quanh. Khí thế phát ra như muốn hủy thiên diệt địa.
Trong khoảng khắc khi khí thế đật tới đỉnh, Ninh Hoàn
Chân vung Thanh Cương kiếm trong tay, trên mặt hắn chảy ra nhiều giọt mồ hôi, sắc mặt trở lên trắng bệch. Mà cơn lốc Cương Phong cũng chạm vào mặt đất, bắt đầu di chuyển. Đất đá vụn bị bốc lên cao mười trượng, hướng tới những Kiếm Thi xung quanh đánh tới.
"Sư huynh!" Diệc Nguyệt Qua bị thương kêu lên một tiếng. Giờ phút này, Ninh Hoàn Chân không chút do dự mà bỏ đi nhiều năm tu luyện của mình mà tự bạo Kiếm Chủng, bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Không kiêng nể gì! Không hề giữ lại một chút lực lượng, thất khiếu của Ninh Hoàn Chân bắt đầu chảy ra máu tươi. Một chiêu kiếm này, khiến cho tất cả kinh mạch của hắn đều vỡ vụn. Cương Phong Kiếm Nguyên bá đạo đi thẳng vào phế phủ, phá hoại tâm mạch của hắn.
Chân không bị thoát phá đem nhưng Kiếm Thi bao phủ vào. Tiếng máu thịt bị xé rách không ngừng vang lên. Cơn lốc Cương Phong không chút nào khoan nhượng bao phủ những Kiếm Thi. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Từng tiếng kêu thê lương từ trong cơn lốc truyền ra. Vô số Kiếm Thi bị chiêu kiếm này đánh thành mảnh vụn. Cương Phong Kiếm Khí bá đạo đem tử khí xung quanh xua tan sạch sẽ.
Sau khi kêu lên một tiếng bi thương, sắc mặt của Diệc Nguyệt Qua trở lên cực kì bình tĩnh. Thanh kiếm trong tay nàng chợt lóe lên ánh sáng màu xanh chói mắt, Tốn Phong Kiếm Khi sắc bén bắn thẳng lên trời cao. Ninh Hoàn Chân ngã xuống mặt đất than nhẹ, nhưng Diệc Nguyệt Qua không hề để ý tới.
Hưu...
Tốn phong Kiếm Khí vô cùng sắc bén bắn ra, không khí liên tục bị cắt nát. Ở mũi kiếm trên tay Diệc Nguyệt Qua, vô số khí Tốn Phong tụ tập lại. Lúc này Diệc Nguyệt Qua cảm thấy tâm thần mình yên tĩnh dị thường. Thần thức như là theo bản năng mà tiếp xúc với khí Tốn Phong trong hư không. Trước mặt Diệc Nguyệt Qua, không gian như tùy theo mà biến thành một màu xanh.
Thanh Cương kiếm của Ninh Hoàn Chân cắm trên mặt đất chợt rung động kịch liệt. Dưới ánh mắt trợn trừng của Ninh Hoàn Chân, một cỗ Tốn Phong Kiếm Ý vô cùng cuồng bạo, như muốn xé rách trời đất nổi lên từ người Diệc Nguyệt Qua. Lúc này cả người Diệc Nguyệt Qua được Tốn Phong Kiếm Khí chói mắt bao phủ. Máu tươi không ngừng tràn ra từ bên khóe miệng của nàng. Trước mắt nàng là một cơn lốc màu xanh cao ba mươi trượng dần thành hình, không ngừng hút khí Tốn Phong cùng Tốn Phong Kiếm Khí trên người Diệc Nguyệt Qua. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
"Vì cái gì mà ngốc vậy chứ?" Ninh Hoàn Chân lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút mông lung.
Nhưng Diệc Nguyệt Qua không hề để ý tới, trong mắt nàng chỉ có một ngọn lửa giận nóng chảy. Hơn hai mươi Kiếm Thi đứng trước mặt nàng tựa hồ cũng cảm thấy Kiếm Ý trấn áp linh hồn, tất cả đều phát ra tiếng hống rung trời. Vô số Kiếm Khí các loại thuộc tính bốc lên, không chút kiềm chế bắn nhanh tới Diệc Nguyệt Qua. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
Viu!
Tốn Phong Kiếm Khí xé rách không gian, Chân Hỏa Kiếm Khí nóng chảy, còn có Kiếm Khí mang theo tử khí như điện bắn tới.
Một tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang lên. Diệc Nguyệt Qua cơ hồ hao hết khí lực, trong khóe mắt của nàng chảy ra hai dòng máu tươi. Kinh mạch trên cánh tay nàng vỡ vụn làm máu tươi văng tung tóe nhưng vẫn nặng nề đẩy thanh kiếm đang nắm chặt đi. Lúc này kiếm pháp cao thâm tới đầu cũng không bằng lực lượng toàn thân bùng nổ.
Trong hư không lóe lên một luồng sáng xanh rồi biến mất.
Những phần mộ ngoài một trăm trượng xa bắt đầu sụp đổ. Chỗ vết cắt bóng loáng như gương, giống như là được đẽo gọt cẩn thận.
Lúc này ở trước mặt Diệc Nguyệt Qua, đám Kiếm Thi như bị biến thành tượng. Cả đám giống như bị thứ gì đó trói buộc, yên lặng đứng tại chỗ.
Sau một hơi thở, một khối thịt vụn từ bên hông chúng rơi xuống. Sau hai hơi thở, tại chỗ đó đã có vô số khối máu thịt rơi xuống. Những mảnh xương trắng mang theo nhiều điểm sáng màu trắng nhạt rời rạc rơi xuống, rất nhanh tan biến trong trời đất.
Chậm rãi ngồi xuống trước mặt Ninh Hoàn Chân, trong thật khiếu của Diệc Nguyệt Qua cũng đồng thời chảy ra máu tươi. Thậm chí trên cánh tay trắng nõn như ngọc cũng bị chảy vô số vết máu. Nhìn Ninh Hoàn Chân đang cười khổ, trên mặt Diệc Nguyệt Qua nở một nụ cười.
"Lần này, huynh không thể rời bỏ ta được rồi!"
"Lần này, huynh không thể rời bỏ ta được rồi." Trong mắt Ninh Hoàn Chân lộ ra vẻ chấn động lẩm bẩm nói. Hình ảnh trước mắt hắn như quay lại.
....
Một ngày tuyết rơi.
Núi Phù Vân bị bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng, không gian như bị nhuộm thành một màu trắng. Từng bông tuyết phiêu phiêu rơi xuống mặt đất. Bên một gốc quế, hai tiểu hài tử ngồi dựa lưng vào nhau ngồi ngắm cảnh tuyết rơi.
"Hoàn Chân ca! Rốt cục chúng ta cũng được ngắm tuyết rơi cùng nhau." Tiểu cô nương cao hứng nhìn về phía trước kêu lên.
Thật lâu sau, tiểu cô nương có chút mất hưng quay đầu lại. Bởi vì tiểu nam hài bên cạnh nàng chỉ mải mân mê một cảnh cây trong tay, trên mặt tuyết trước mặt hắn có vẽ vài vết kiếm.
"Hoàn Chân ca! Huynh đã đáp ứng cùng Nguyệt Qua ngắm tuyết mà?" Tiểu cô nương giận dỗi nói, trên khóe mắt như có giọt lệ long lanh chảy ra.
Một lát sau.
"Hoàn Chân ca. Về sau mỗi ngày, Nguyệt Qua đều cùng huynh luyện kiếm. Như vậy thì mỗi ngày ta đều có thể cùng huynh ngắm tuyết rơi." Tiểu cô nương vui vẻ nói, đôi mắt long lanh nhìn tiểu nam hài trước mắt.
Tám năm sau.
Vẫn là gốc quế trước đây. Từng bông tuyết phiêu đãng rơi xuống, tiểu nam hài lúc trước đã trưởng thành, mà tiểu cô nương lúc trước cũng đã trở thành thiếu nữ duyên dáng. Lúc này có hai người đang sánh vai đứng.
Một lát sau, bỗng vang lên tiếng Kiếm Khí xé gió. Cương Phong Kiếm Khí màu trắng trong không trung càn quét, gốc quế lúc trước hai đứa đứng cạnh ngắm tuyết rơi đã bị chém đổ đến tận gốc. Trên mặt tuyết có vết kiếm loang lổ. Một trong hai người đó chính là tiểu nam hài tám năm về trước, chỉ là bây giờ đây bên cạnh hắn không phải là hình dáng của tiểu cô nương tám năm trước.
"Hoàn Chân. Con là người mà mấy năm nay sư phụ thấy có tư chất cao nhát. Kể cả là tiên thiên tư chất hay khả năng lĩnh ngộ ngươi cũng là người đứng đầu. Hôm nay sư phụ sẽ truyền cho con Cửu Thiên Cương Phong kiếm, hi vọng con có thể làm rạng danh bộ kiếm pháp tinh thâm này."
"Đệ tử đã hiểu!"
"Hiểu là tốt rồi! con đường Kiếm Đạo không thể qua loa được, cho nên ngươi không thể bỏ bê tu luyên. Phải biết rằng, trên Kiếm Đạo thì kiếm giả không thể có gì ràng buộc được. Nếu trong mắt có thứ gì vĩnh viễn thì đó phải là kiếm trong tay."
Từ lúc đó, trong mắt tiểu nam hài, tiểu cô nương đã không còn là gì quan trọng nữa.
Gốc quế trước đây, lại là cảnh còn người mất.
.....
"Ta thật sự đã sai lầm sao?" Ninh Hoàn Chân run rẩy vươn tay đặt trên mặt Diệc Nguyệt Qua.
Trên mặt Diệc Nguyệt Qua lộ ra nụ cười sáng lạn: "Không có sai! Chúng ta đều không thể làm theo ý mình được."
Nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Diệc Nguyệt Qua, ánh mắt Ninh Hoàn Chân càng thêm mông lung. Khuôn mặt kia càng thêm quen thuộc, càng thêm sáng lạn cùng mỹ lệ. Hắn phát hiện đây là lần đầu tiên hắn được thấy lại khuôn mặt như vậy sau bao nhiêu năm.
"Có phải bây giờ muội rất khó nhìn không?"
Trên tay dính nhiều vết máu, Ninh Hoàn Chân khẽ nhếch mép, lộ ra nụ cười. Không biết là đã bao lâu mà hắn chưa được cười như vậy.
"Không khó coi, muội là người xinh đẹp nhất mà ta thấy!"
Nguyên bản ánh mắt của Diệc Nguyệt Qua dần ảm đạm xuống chợt sáng lên: "Có thật vậy không?"
"Thật sự!" Ninh Hoàn Chân cố gắng gật đầu nói. Hắn cảm giác mọi vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Diệc Nguyệt Qua cố gắng nâng người lên, hướng mặt mình tới bàn tay kia. Nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng đến khi nào thì tình huống này sẽ xuất hiện. Nhưng nàng không hề nghĩ đến lại phát sinh vào tình cảnh hôm nay.
Từ mắt Diệc Nguyệt Qua có hai giọt máu chảy ra, cảnh vật trước mắt nàng trở lên mơ hồ, chỉ còn lại một mảnh thế giới màu đỏ.
"Rốt cuốc mượi đã có thể ở bên huynh. Ngay cả sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối, muội cũng muốn theo huynh."
"Tốt lắm! Sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối!"
"Huynh có hối hận không?"
"Không bao giờ!"
Một chữ cuối cùng vừa nói xong, trên đỉnh đầu hai người hiện lên hai luồng sáng trắng. Ánh sáng tụ tập lại thành một quả cầu sáng lạn, ở trên đỉnh đầu hai người giao nhau, thật lâu sau chậm rãi biến mất.
Lúc này, ba người Lục Thanh từ bên một ngôi mộ đi ra.
"Sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối!" Long Tuyết yên lặng đứng nhìn hai người tựa vào nhau. Từ trên mặt họ, nàng thấy được một nụ cười thỏa mãn khiến trong lòng nàng sinh ra một trận rung động.
"Hay cho câu sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối!" Trong ánh mắt nghi hoặc của hai người Lục Thanh, Long Tuyết phá lên cười điên cuồng. Trong đôi mắt của nàng hiện lên hung quang.
"Cái gì má sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối! Ta không tin!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.