Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 5 - Chương 201: Song kiếm ngang trời

Thập Bộ Hành

01/04/2013



Trong không trung phát ra hai luồng đại lực vô hình, hai người đồng thời bị đánh văng xa hàng chục dặm. Trong phút chốc, từ Mi Tâm của Vọng Kiếm Sinh bắn ra vô số Thức Kiếm màu xám, khí Phong Mang linh hoạt sắc bén toát ra màu trắng tinh thuần. Không hề chậm trễ, ngay sau đó, Kiếm Hồn Kinh của Lục Thanh vận chuyển, Thức Kiếm sáu ngàn trượng bất chợt toát ra hào quang mạnh mẽ, cũng có vô số Thức Kiếm màu trắng sáng bắn ra, khác với Vọng Kiếm Sinh, trên thân Thức Kiếm của Lục Thanh lưu chuyển một tầng thần quang màu tím trắng, cùng khí Phong Mang màu trắng đục pha tím. Thức Kiếm của Lục Thanh thế như chẻ tre, chỉ hơi gặp trở ngại một chút đã chém gãy đôi Thức Kiếm của Vọng Kiếm Sinh, Tuy rằng thân kiếm rút nhỏ không ít, nhưng thần quang vẫn chớp động, chấn nhiếp hồn phách như trước. - Hảo Thức Kiếm! Vọng Kiếm Sinh quát lên, phóng Thức Kiếm ra lần nữa mới phá giải được Thức Kiếm của Lúc Thanh. - Hãy tiếp Luân Hồi Vãng Sinh Kiếm của ta! Bất chợt thân hình Vọng Kiếm Sinh biến hóa, kiếm quang Luân Hôi màu xám ngưng két thành một vòng Sinh Tử Luân Hồi màu xám trước người, Vòng Sinh Tử Luân Hồi này hoàn toàn là do kiếm quang Luân Hồi ngưng kết mà thành, Lục Thanh không chút nghi ngờ, nếu hồn phách bị hút vào trong đó sợ rằng chưa kịp tiến vào luân hồi đã bị nghiền nát thành từng mành, hồn phi phách tán. Lực cắn nuốt của một đạo không gian sụp đổ bao phủ toàn thân Lục Thanh, muôn nuốt chửng hắn. Kiếm quang trong mắt Lục Thanh bùng lên, Luyện Tâm kiếm vẽ ra từng đạo quỹ tích huyền ảo. Phong Lôi nhị khí trong thiên địa dường như vừa được lệnh, lập tức hội tụ lại cuồn cuộn không ngừng. Trong khoảnh khắc này, phạm vi vạn dặm không gian dường như hình thành một mảng Lĩnh Vực Phong Lôi ngăn cách. Trên cao vạn dặm, lôi ván hội tụ, sắm vang chớp giật.

Ong... Tiếng kiếm ngâm vang lên hết sức kinh người, lúc này toàn thân Lục Thanh lập tức hóa thành một thanh cự kiếm Phong Lôi cao sáu ngàn trượng. Cự kiếm quay cuồng, một cỗ gió kiếm mạnh mẽ cắt ngang không gian, làm lộ ra không gian sụp đồ ghê rợn, Kiếm trụ Phong Lôi khống lồ xuyên qua hư không, nửa thanh kiếm trụ vẫn còn ngoài vài dặm, nửa thanh kiếm trụ còn lại đã xuất hiện ở một không gian khác, đâm tới vòng Sinh Tử Luân Hồi khổng lồ của Vọng Kiếm Sinh. - Phập... Kiếm trụ đâm vào giữa vòng Sinh Từ Luân Hồi, Thủ đoạn Sinh Tử Luân Hồi này, lúc trước Lục Thanh cũng từng thi triển, hiện tại sau khi hiểu rõ pháp tắc Thời Không, lãnh ngộ càng sâu hơn. Có lẽ so ra hắn vẫn còn kém Vọng Kiếm Sinh, nhưng muốn phá giải vòng Sinh Tử Luân Hồi này, cũng không khó lắm. - Phịch... Ngay sau đó, vòng Sinh Tử Luân Hồi có chu vi ba ngàn trượng đã bị đánh tan tác trong nháy mắt mà kiếm trụ Phong Lôi do Lục Thanh biến ra cũng bị vòng Sinh Tử Luân Hồi không ngừng xoay tròn phá tan. Hổ khẩu cầm kiếm của cả hai người đồng thời chấn động, cùng lui lại xa trăm dặm đứng nhìn nhau. Lúc này phạm vi vạn dặm không gian vô cùng yên tĩnh, trên chín tầng trời, tiếng sấm gió gào thét không dứt, hai cỗ thế thiên địa va chạm trên cao, thỉnh thoảng vang lên nhưng tiếng ẩm ầm như oai trời đang nổi giận. Dưới chân núi Giới Thần, rất nhiên Kiếm Giả biến sắc. Giờ phút này, trong số bọn họ có rất nhiều người lộ ra vẻ không thể nào tin được. Mà trong đó có mười mấy Kiếm Giả lộ ra thần sắc lạnh lùng, kiếm quang chớp động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh một trận, nhưng lại e ngại điểu gì, thủy chung không ai động thủ. Ở trên không, trên mười lăm chiếc ghế Tử Ngọc Tủy, mười lăm người vẫn ngồi ngay ngắn, không tỏ ra chút gì hoảng loạn. - Các vị thấy sao? Bóng người màu tím nói chuyện đầu tiên lúc này lại lên tiếng nói. - Kiếm Tôn đại thiên vị, Vọng Kiếm Sinh cao hơn một bậc, có thể tiếp dẫn chín phần thế thiên địa, Tuy nhiên chẳng những tiểu tử kia có được Thức Kiếm, hơn nữa nghe đồn tu vi thân thể của hắn không tầm thường, có được lực Chân Long. Trận chiến này rất khó lòng đoán trước ai thắng ai bại. - Không biết các vị phỏng đoán thế nào? - Khó liệu, khó liệu! - Kỳ tài ngút trời bọn ta khôngbẳng! - Đáng tiếc, hai người phải phân cao thấp. Lời này vừa nói ra, mười lăm người không ai nói nữa, bởi vì bọn họ biết rằng mình không có được ý chí Kiếm Đạo kiên cường như Vọng Kiếm Sinh. Mặc dù bọn họ đã sống qua biết bao năm tháng, nhưng đối mặt với Kiếm Tâm, bọn họ vẫn nảy sinh lòng tranh đoạt. Tối thiều bọn họ không có được tâm niệm Kiếm Thánh vững chắc như Vọng Kiếm Sinh. Để đi con đường Kiếm Đạo từ đầu tới cuối, rất cần ý chí kiên cường, hiểu được bản tâm, không để vạn vật cản trở, không để tâm mình cản trở, mới có thể đạt tới cảnh giới tuyệt cao Tâm Trung Hữu Kiếm. Một bước này bắt buộc phải đi qua, mới có thể bước vào cảnh giới Kiếm Tâm. Có thể bọn họ có cảnh giới tu vi hơn xa Vọng Kiếm Sinh, nhưng bọn họ cũng biết rằng nếu không lấy được Kiếm Tâm, đến lúc Vọng Kiếm Sinh đạt tới cảnh giới như bọn họ, y sẽ đột phá bước cuối cùng dễ dàng hơn bọn họ rất nhiều. Ở ngoài xa vạn dặm. Thần sắc Lục Thanh tỏ ra trang nghiêm, thực lực tu vi của Vọng Kiếm Sinh gần như không khác hắn. Thế nhưng lúc này hắn vẫn chưa biết, rốt cục Vọng Kiếm Sinh còn chừa lại bao nhiêu thực lực, còn bao nhiêu thần thông chưa vận dụng. Tuy nhiên tối thiểu lúc này hẳn đã biết, tu vi của Vọng Kiếm Sinh tuyệt đối cao hơn hắn. Hiện tại hắn chỉ có thể tiếp dẫn tám phần thế thiên địa, thất phách chỉ vừa mới trở nên sắc bén. Nếu so với Vọng Kiếm Sinh, mức độ cứng rắn của Kiếm Anh hắn vẫn không bằng. Bất quá cũng may bên ngoài Kiếm Anh của hắn còn có kiếm giáp, thương tổn thông thường cũng không cẩn lo ngại. - Ầm... Nhưng hai người Lục Thanh còn chưa tiếp tục động thủ, núi Giới Thần cách đó vạn dặm bất chợt truyền ra một cỗ dao động huyền ảo khó hiểu. Trong nháy mắt, ánh mắt của các Kiếm Giả bị chuyện này thu hút. - Sắp mở rồi! - Còn nửa canh giờ... Trên không, mười lăm người đã chậm rãi đứng đậy, một cỗ ý chí Kiếm Đạo mênh mông đồng thời dâng lên, bao phủ núi Giới Thần. Ngoài vạn dặm, ánh mắt Vọng Kiếm Sinh thoáng động, trầm giọng nói: - Huyền Thiên Kiếm Vực đã sắp sửa mở ra, chúng ta đánh thêm một kiếm nữa, nếu ngươi không chết, lần sau sẽ phận thắng bại! - Ong... Bất chợt tiếng kiếm ngâm vang lên trấn áp Thần Đình thức hải của Lục Thanh, Kiếm Hồn Kinh của hắn chưa kịp vận chuyển, Thức Kiếm khổng lồ sáu ngàn trượng bị kiềm hãm, sinh ra cảm giác khó chịu vô cùng. Thần sắc Lục Thanh vẫn tò ra bình tình, chợt cắt lên một tiếng long ngâm cao vút - Rống... Một tiếng long ngâm như từ ngàn xưa vọng lại vang lên, thần quang màu vàng tím nháy mắt chớp động giữa không trung, một bóng dáng khổng lồ hiện ra giữa không trung.

Đảy là một cự long màu vàng tím, vầy rồng màu vàng tím toát ra sức mạnh khiến cho người ta sợ hài, Trên long trào cường tráng màu vàng tím, tám long chỉ giống như thần kiếm sắc bén vô cùng, tựa như tám thanh thần kiếm toát ra Kiếm Ý Phong Mang chỉ có thần kiếm mới có thể có được. Râu rồng màu vàng tím dài chừng một thước mọc ra từ những khe hở giữa long làn, một tầng khí Phong Mang màu trắng đục mơ hồ lưu chuyền. Bất chợt từ sừng rồng sinh ra chín đoạn xương màu vàng tím, long uy bá đạo vô biên trấn áp không gian. Đôi mắt rồng màu vàng tím toát ra kiếm quang kinh người dài hàng trăm dặm. - Long Vương bát trảo! - Làm sao có thể như vậy được? Ngoài ngàn dặm, rất nhiều Kiếm Giả đồng thời biến sắc, vốn bọn họ chỉ nghĩ rằng Lục Thanh chỉ được truyền thừa huyết mạch Chân Long mà thời thật không ngờ lúc này hắn thật sự hóa thành Chân Long, còn là Long Vương cửu giai. Biến hóa như vậy càng khiến cho trong lòng bọn họ thêm cảnh giác. Bất quá, Chân Long nhất tộc thừa mệnh thiên địa sinh ra, truyền thừa huyết mạch có nhiều chỗ quái dị, nói không chừng có thể biến hóa ra hình dạng như vậy. Tự thuyết phục mình như vậy, thần sắc rất nhiều Kiếm Giả cũng thả lỏng đi nhiều, chỉ có mười mấy người kia sắc mặt vẫn tỏ ra ngưng trọng, ánh mắt xuyên qua vạn dặm không gian, muốn nhìn thấu Lục Thanh. Mà ở ngoài xa vạn dặm, Long thân đảo ngược, Long thân khổng lồ năm ngàn trượng hóa thành Hung Kiếm Long Vương thật lớn, Kiếm Ý mạnh mẽ khuấy động Cương Phong trên chín tầng trời, Vô sổ vì sao cũng bị tác động, hình thành từng cơn trốt xoáy Cương Phong sáng rực. Đối với biến hóa của Lục Thanh, trong mắt Vọng Kiếm Sinh lại lộ vẻ mừng rỡ, toàn thân y dường như tan ra, hợp thành một thể cùng Luân Hồi Thần Kiếm trong tay. Ngay tức khắc, Luân Hồi Thần Kiếm bành trướng lên, cao tới năm ngàn Trượng. Trong phạm vi vạn dặm, vô số linh thú gào thét, hồn phách lập tức bị nuốt vào Trong Sinh Tử Luân Hồi, thậm chí bị đánh nát không còn. Không hề hoa mỹ, hai thanh cự kiếm chạm thẳng vào nhau. - Ầm... Chi trong nháy mắt, trong phạm vi ngàn dặm, núi đồi nát thành bụi sông hồ biến mất trong hư vô, dung nham Địa Hỏa bốc lên, nháy mắt bị phá tan không thấy. - Keng... Lưỡi kiếm chạm nhau, Thái Dương Chân Hỏa màu vàng toát ra. Trên thân Hung Kiếm Long Vương, kiếm quang màu tím trắng lưu chuyển không ngừng, mà trên Luân Hồi Thần Kiếm cũng có kiếm quang Luân Hồi vờn quanh, hóa thành nhiều đạo Sinh Tử Luân Hồi rất nhỏ, định nuốt chửng Hung Kiếm Long Vương. - Rỗng... Chỉ nghe một tiếng long ngâm cao vút, ngắn ngủi thê lương. Chỉ trong thoáng chốc, hai thanh cự kiếm tách rời nhau, kiếm quang màu tím trắng vả màu xám đồng thời chớp động, lại hóa thành bóng dáng hai người. Kiếm Ý và khí Phong Mang tràn ngập thiên địa biến mất không thấy, trên chín tầng trời dần dần trở lại yên tĩnh, tuy nhiên Cương Phong bị khuấy nát trên chín tầng trời cũng khó mà khôi phục. Sao trời lấp lóe, cho dù lúc này là ban ngày cũng khó lòng che giấu Ngân hà vô tận rực rỡ ánh sao. Hai người không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát đối phương, ánh mắt cả hai bình tĩnh, không chút gợn sóng. Y phục cả hai bay lất phất theo gió, một lúc sau... - Sau đại hội... - Tái chiến Bảng Tông sư! Hai người gần như lên tiếng cùng lúc. Trong mắt Vọng Kiếm Sinh ẩn hiện thần quang, ngay sau đó, xoay người bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ. Ngoài xa vạn dặm. - Lôi huynh, thắng bại thế nào? Liệt Sí Thiên vội hỏi, Lôi Thiên lắc lắc đầu: - Không biết, thực lực của hai người bọn họ đã vượt xa chúng ta. Thủ đoạn như vậy, e rằng chỉ cẩn tùy ý xuất ra một kiếm, chúng ta sẽ chết ngay tại chỗ, làm sao phán đoán được thắng bại giữa bọn họ? Nói tới đây, Lôi Thiên nở một nụ cười khổ. Mười năm trước, lão vẫn nhìn Lục Thanh như nhìn một tên hậu bối. Mười năm sau, thành tựu của Lục Thanh, lão chỉ có thể ngưỡng mộ. Thấy nụ cười khổ của Lôi Thiên. Nhiếp Bích Tâm cũng lắc lắc đầu. Hiển nhiên lão hiểu tâm trạng của Lôi Thiên hiện tại rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook