Quyển 4 - Chương 165: Ta là Kiếm Linh
Thập Bộ Hành
01/04/2013
- Linh Không Thánh nữ. - Ánh mắt của người thanh niên tràn ngập sự si mê, nhìn chằm chằm về phía nữ nhân vừa xuất hiện.
- Thế nào? Không ngờ lão độc vật của Vạn Độc môn vẫn chưa nằm xuống. - Rõ ràng, Linh Không thánh nữ có một sự chán ghét đối với người thanh niên áo trắng nên vừa mở miệng đã nói móc.
- Đúng thế. Lão độc vật sống lâu thật. Thời gian ngàn năm vậy mà vẫn không thể lấy được cái mạng già của ngươi. - Một đạo âm thanh chợt vọng đến. Rồi ngay tức khắc, trước mặt mọi người chợt có một làn sóng màu trắng hạ xuống. Làn sáng tản đi kèm theo hơi lạnh để hiện ra một bóng người trung niên.
- Huyền Hàn Âm. - Sắc mặt người trung niên áo trắng có chút khó coi mà nhìn người trung niên. Năm người Bố Nhan Cơ nhìn thấy bên hông người trung niên có một thanh gần giống như Kiếm Địch của Vân Thiên Âm. Chỉ có điều, Kim Phong kiếm địch trong tay người thanh niên lại là cấp Bạch Linh, không phải mà thứ mà Vân Thiên Âm có thể so sánh.
Nhìn thấy người trung niên vừa đến, ánh mắt của bốn người Bố Nhan Cơ có sự quái dị. Ở trong này, bốn thánh địa tông môn bọn họ ít nhiều đều có người. Mà hai người Vân Thiên Âm của Huyền Âm tông trước đó lại bị Lục Thanh hút vào trong Luân Hồi.
Ánh mắt của người trung niên rõ ràng là đã nhận ra điều này.
- Đệ tử Huyền Âm tông của ta đâu? Tại sao lại không thấy có một người nào?
- Không thấy có người nào? - Nét mặt của người thanh niên áo trắng có chút suy nghĩ rồi tươi cười nói:
- Rõ ràng là bọn họ ở một chỗ nào đó mà không thể ra được. Trừ khi là Huyền Hàn Âm ngươi tự mình tới.
- Ở đâu? - Huyền Hàn Âm nhướng mày, lạnh lùng nhìn người thanh niên:
- Âm Vô Tà! Ngươi còn định đùa với ta phải không?
- Đùa? Âm Vô Tà ta làm sao dám sánh với đường đường là thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất của Huyền Âm tông. Có điều, thế hệ lần này lại không được may mắn như Huyền huynh ngươi. - Người thanh niên áo trắng lắc đầu nói.
Huyền Hàn Âm nhướng mày nói:
- Cuối cùng thì bọn họ ở đâu?
- A! Huyền huynh! Ngươi phải đi tìm bọn họ ở...
- Ở đâu?
- Vậy thì vào Luân Hồi đi. - Nét mặt của Âm Vô Tà nở nụ cười quái dị, đôi lông mi trắng cũng giật giật.
- Âm Vô Tà! Ngươi dám đùa ta? - Huyền Hàn Âm hừ lạnh một tiếng. Ngay lập tức, một làn sóng màu trắng nhanh chóng lao về phía Âm Vô Tà.
- Huyền huynh đừng mất bình tĩnh. - Đột ngột một đạo lưu quang màu vàng kim từ trên trời giáng xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, năm người Bố Nhan Cơ cảm thấy trong lòng choáng váng.
Đạo ánh sáng đó vừa hạ xuống, Huyền Hàn Âm nhanh chóng thu hồi những tia băng khí, đồng thời cau mày, nói:
- Liệt Cửu Dương! Ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này?
Vừa hạ xuống là một người thân cao bảy thước, nét mặt kiên nghị. Người này mặc một bộ trang phục màu vàng kim, mái tóc cũng có màu như vậy. Toàn thân tản ra những tia dương khí. Đồng thời còn có cả một sự uy nghiêm. Đặc biệt là hai người Âm Vô Tà và Huyền Hàn Âm đều cảm thấy không thoái mái, nhích ra xa hơn một chút.
Vào lúc này, chỉ nghe người trung niên bật cười, nói:
- Huyền Hàn Âm! Bản tôn sao phải nhúng tay vào chuyện của ngươi. Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Cái gì?
Huyền Hàn Âm và Âm Vô Tà cùng sửng sốt. Ngay cả Linh Không Thánh nữ và Lăng Địa cũng phải nhìn về phía người trung niên.
- Liệt Cửu Dương! Không ngờ ngươi cũng đột phá. - Thật lâu sau, Lăng Địa hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
- Ha ha! Chẳng phải Lăng huynh cũng vậy sao? Ta chỉ cần có Hạo Nhiên Chính khí sinh ra thì có thể tăng tiến rất nhanh. Nếu không có Hạo Nhiên Chính khí, con đường Thiên đạo của ta để bước vào cảnh giới Kiếm Phách có thể nói là vô cùng khó đi. - Liệt Cửu Dương quay sang cười nói với Lăng Địa.
Ánh mắt của ba người Âm Vô Tà đều hết sức khó coi. Lời nói của Liệt Cửu Dương tuy rằng khó nghe những đó cũng chính là tâm bệnh của bọn họ. Thiên đạo nhất mạch nếu không sinh ra Hạo Nhiên Chính khí thì khó bước được trên đại đạo. Đặc biệt là sau khi bước vào cảnh giới Kiếm Phách, nếu không thể cảm nhận được thì bước thêm một bước là điều hết sức khó khăn.
Những ngay lập tức, Liệt Cửu Dương lại nói đầy nghi ngờ:
- Âm Vô Tà! Lời nói của ngươi có phải là nói đùa không? Lúc trước, khi tỉnh lại từ giấc ngủ say, ta cảm ứng được hơi thở của Đạo Linh, vừa đúng lúc Đạo Linh may mắn thoát khỏi Tử Hoàng Kiếm Cốc. Chúng ta phải tìm được trước ma đạo và ma linh kia. Tại sao lại ở đây lãng phí thời gian.
Nét mặt của Âm Vô Tà cũng trầm xuống.
- Tại sao mà lời nói của ta lại khó tin như vậy hay sao?
Thấy Âm Vô Tà như vậy, Liệt Cửu Dương lên tiếng:
- Chẳng lẽ vừa rồi ngươi nói là thật? Chẳng lẽ là mấy tên nhãi con ma đầu? Hay là mấy cái lão ma đầu không biết xấu hổ mà ra tay?
Âm Vô Tà lắc đầu.
- Vậy thì ai?
- Là một tiểu bối giới Thanh Phàm.
- Không thể như vậy. - Huyền Hàn Âm quát lên:
- Đệ tử của Huyền Âm tông ta làm sao lại có thể bại bởi một gã tiểu bối ở giới Thanh Phàm? Thực lực của tên tiểu bối đó thế nào mà thực lực của đệ tử Huyền Âm tông ta thế nào?
- Tên tiểu bối đó là Kiếm Hoàng nhất kiếp. Quý tông thì chính là Vân Thiên Âm - Kiếm Hoàng tam kiếp cùng với nhất mạch hệ Thổ - Kiếm Hoàng nhất kiếp Lạc Trọng Sơn.
Ánh mắt của Huyền Hàn Âm đầy sự giận dữ:
- Ngươi muốn nói với ta rằng một gã như vậy có thể đánh cho Kiếm Hoàng tam kiếp và Kiếm Hoàng nhất kiếp của Huyền Âm tông ta vào trong Luân Hồi?
- Đúng vậy. - Âm Vô Tà nói:
- Nhan Cơ! Ngươi kể lại tất cả mọi chuyện đi.
- Vâng! - Bố Nhan Cơ hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu thuật lại. Sau một lúc, sắc mặt của bốn người Huyền Hàn Âm càng lúc càng nặng nề. Càng về sau khi nghe Lục Thanh và Xích Diễm Ma tôn đấu khí phong mang với nhau mà không hề kém thì ngay cả Lăng Địa trước đó đã gặp hắn hai lần, nét mặt cũng trở nên phức tạp.
Sau chừng một nén nhang...
- Đúng là một tên tiểu tử cổ quái. - Ánh mắt của Liệt Cửu Dương lóe lên tia sáng:
- Một người như vậy không ngờ lại xuất thân từ giới Thanh Phàm. Có điều thuộc tính của Thiên đạo có hàng ngàn hàng vạn. Thánh giả Kiếm đạo cũng không thể nói là đã hết. Người đó có được kiếm khí như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Có điều, Lăng huynh, Phong Lôi hai mươi bảy thức....
- Đó là việc của bổn tông. - Lăng Địa nói một cách lạnh nhạt.
- Lần này Lăng huynh sẽ không nhúng tay vào chứ? Lăng huynh nên để ý tới đại cục một chút. - Liệt Cửu Dương trầm giọng nói.
Nhìn ánh mắt của bốn ngời, cuối cùng Lăng Địa gật đầu, nói:
- Có thể bắt hắn nhưng không được làm hại tới tính mạng của hắn.
Nói xong, Lăng Địa nhìn về phía Huyền Hàn Âm. Huyền Hàn Âm hừ lạnh một tiếng nói:
- Lăng tôn giả cứ yên tâm. Huyền Âm tông của ta có thể diện nên sẽ hoàn toàn quang minh chính đại, phái đệ tử hậu bối đi đòi lại.
Xem xét thực lực của Lăng Địa, mặc dù sắc mặt hết sức khó coi nhưng Huyền Hàn Âm biết bây giờ không phải là đối thủ.
- Vậy hiện tại, chúng ta phân công hành động. Kiếm Cốc Bạch Linh có kiếm vực quấy nhiễu, chúng ta không thể phân biệt được rõ vị trí, chỉ có thể dùng thần niệm tìm kiếm. Trong vòng thời gian một tháng nhất định phải tìm được người. Bằng không khi thời gian đến với tu vi của chúng ta bây giờ chắc chắn sẽ bị Hư không Kiếm Cốc đẩy ra ngoài.
Linh Không Thánh nữ nhìn về phía tám người Mộc Thanh Nguyên mà nói:
- Các ngươi cũng không được đứng chơi. Sự việc này có liên quan tới vận mệnh của đại lục chúng ta. Nếu các ngươi dám nể tình cũ thì đều nằm hết xuống cho ta.
Sắc mặt tám người Mộc Thanh Nguyên thay đổi mà nhìn nhau. Cuối cùng bọn họ thở dài rồi đi vào trong khí phong mang màu trắng.
Trong lúc người của Tử Hoàng Thánh giới bắt đầu tìm kiếm, trong không gian Động Hư....
Sau khi dung hợp thanh kiếm đá, cái quan tài bằng Thanh Đồng cũng không còn ngoan cố như trước, chấp nhận để cho thu vào trong Không giới.
- Lục đại ca! Chúng ta đi tìm tỷ tỷ. - Nhược Thủy kéo tay áo Lục Thanh mà hỏi.
Lúc này, nàng cũng có thể đoán ra được Lục đại ca không muốn nàng đi tìm tỷ tỷ.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nhược Thủy, Kiếm Chủng của Lục Thanh rung lên rồi cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.
- Nhược Thủy! Ngươi không thể đi tìm tỷ tỷ.
- Tại sao? - Nhược Thủy nhỏ giọng nói:
- Mặc dù bình thường tỷ tỷ hơi lạnh lùng như vẫn tốt lắm.
Lục Thanh lắc đầu nói:
- Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn muốn giết ngươi.
- Giết ta. - Hai mắt Nhược Thủy đỏ hoe, lắc đầu nói:
- Không! Tỷ tỷ không giết Nhược Thủy.
Lục Thanh thở dài...
- Vậy bao nhiêu năm qua, ngươi không nhận ra lực lượng của mình bị tỷ tỷ ngươi hút đi?
- Tỷ tỷ...
Ánh mắt Nhược Thủy thất thần:
- Tỷ nói rất thích lực lượng trên người Nhược Thủy. Mặc dù bị hấp thu, Nhược Thủy cảm thấy rất khó chịu nhưng chỉ cần tỷ tỷ vui là được rồi.
- Nhưng muội không biết rằng bây giờ muội không còn sức mạnh nữa. Lúc này, thứ duy nhất mà muội còn đó là căn nguyên chân linh cũng chính là mạng của muội. - Nói tới đây, Lục Thanh cảm thấy trong lòng rung động.
Sắc mặt Nhược Thủy tối sầm, không muốn nói gì thêm.
Trong không gian Động Hư chỉ có một chút không gian loạn lưu thì thoảng lại tỏa ra những tia khí phong mang màu vàng xám. Chúng giống như những dòng suối va chạm vào đá rồi tách sang hai bên sau đó lại hội tụ mà chảy về một hướng nào đó.
Thật lâu sau...
Cuối cùng thì Nhược Thủy cũng ngẩng đầu. Lục Thanh nhìn lại thì thấy hai hàng nước mắt màu lam chảy dọc trên khuôn mặt trắng như ngọc.
Thân thể mềm mại của Nhược Thủy hơi rung rung.
- Lục đại ca! Muội là Kiếm Linh đúng không?
Lục đại ca! Muội là Kiếm Linh đúng không?
Âm thanh của Nhược Thủy hết sức kiên định nhưng ẩn giấu một chút gì đó run rẩy. Mặc dù Lục Thanh cảm thấy không nỡ nhưng vẫn gật đầu.
- Vậy những gì bọn họ nói trước đó là về muội đúng không? - Nhược Thủy nhìn Lục Thanh chằm chằm, đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Tới lúc này, Lục Thanh cũng không còn sự lựa chọn nào nữa mà gật đầu.
- Thì ra bọn họ muốn bắt Nhược Thủy.
Ánh mắt Lục Thanh hơi dại ra. Lần đầu tiên, hắn thấy trong mắt Nhược Thủy có chút tử khí.
- Nhược Thủy...
- Lục đại ca! Huynh đi đi. Muội biết, huynh bảo vệ muội nên mới như vậy. Những người đó sẽ tới tìm Nhược Thủy, như vậy bọn họ sẽ làm hại tới ngươi.
Thấy đôi mắt của Nhược Thủy vốn màu lam bây giờ thấp thoáng ánh sáng màu trắng xám, Lục Thanh cảm thấy đau xót. Đột ngột Lục Thanh cảm thấy không biết phải làm thế nào.
- Tất cả cứ theo bản tâm mà làm. Kiếm giả chỉ có bất khuất chứ không có lâm trận rồi lùi bước. - Trong đầu hắn chợt vang lên âm thanh của Diệp lão.
Tất cả cứ theo bản tâm mà làm. Kiếm giả chỉ có bất khuất chứ không có lâm trận rồi lùi bước. - Trong đầu hắn chợt vang lên âm thanh của Diệp lão.
Trong đan điền của Lục Thanh, Kiếm Chủng màu tím vang lên tiếng kiếm ngân réo rắt. Tiếng kiếm ngân đó vọng tới thức hải khiến cho thức kiếm dài nghìn trượng cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ Thức Hải.
Dường như nhận thấy sự thay đổi trên người Lục Thanh, Nhược Thủy ngẩng đầu lên, nói:
- Lục đại ca! Huynh làm sao vậy?
- Huynh không đi. - Ánh mắt của Lục Thanh hết sức kiên quyết.
- Nhưng nếu Lục đại ca không đi thì bọn họ sẽ giết huynh. - Nhược Thủy quýnh lên, kéo tay áo Lục Thanh.
- Bon họ? - Lục Thanh nhìn Nhược Thủy rồi nói:
- Chỉ có thể bước qua xác của huynh.
Nhược Thủy sửng sốt rồi lập tức cúi đầu.
- Lục đại ca! Huynh có biết không?
- Cái gì? - Lục Thanh sửng sốt.
- Ngoại trừ tỷ tỷ của muội ra thì huynh là người tốt với muội nhất.
Dường như đang nhớ lại điều gì đó, Nhược Thủy lại nói tiếp:
- Không biết đã bao nhiêu năm từ khi muội được sinh ra ở cái sơn cốc màu vàng kia liền rơi vào trong một đám sương mù màu trắng. Sau đó, được tỷ tỷ gọi, muội liền tới biển sương mù màu tím. Ở nơi đó, ngoài tỷ tỷ và muội không còn một thứ gì khác. Ngày thường, tỷ tỷ không thích nói chuyện chỉ đứng bên cạnh muội. Chỉ khi nào tỷ tỷ hấp thu xong lực lượng trên người muội rồi đùa giỡn vài câu là lại đi ngủ một khoảng thời gian.
Nhược Thủy dừng lại một chút.
- Thời gian cứ vậy trôi đi thật là lâu, lâu tới mức muội cũng không nhớ rõ. Cho tới mấy ngày trước khi tỷ tỷ lại ngủ một lần nữa, muội mệt mỏi liền tới ngồi trên bệ đá. Sau đó, bất tri bất giác đi tới biển sương mù màu xanh rồi gặp được Lục đại ca. Lục đại ca! Huynh có biết không? Huynh là người thứ hai mà ngoài tỷ tỷ ra muội được gặp.
- Hì hì! - Nhược Thủy ngẩng đầu, nở nụ cười. những hạt nước mắt trong suốt vẫn tiếp tục chảy xuống.
- Bao nhiêu năm như vậy, Lục đại ca là người đầu tiên nghe muội nói nhiều như thế.
Nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng Lục Thanh xuất hiện một sự thương tiếc.
- Muội yên tâm. Từ nay về sau, Lục đại ca sẽ nói chuyện với muội.
- Thật không? - Hai mắt của Nhược Thủy sáng ngời rồi mở miệng hỏi.
- Ừ! - Lục Thanh gật đầu.
Nhược Thủy quệt nước mắt trên mặt nghĩ ngợi một chút rồi kéo tay trái của Lục Thanh. Sau đó nàng ngửa bàn tay trái của hắn lên rồi đưa kiếm chỉ của mình điểm nhẹ một cái.
Một tia sáng màu lam chợt lóe lên chui vào trong lòng bàn tay trái của Lục Thanh.
Ngay sau đó, một ký tự nước màu lam tự động xuất hiện. Từ giọt nước đó, Lục Thanh có thể cảm nhận được thứ lực lượng đặc biệt của Nhược Thủy. Tuy rằng chỉ có một chút nhưng lại hết sức tinh thuần, thậm chí còn có cả hơi thở căn nguyên từ trong đó tản ra.
- Đây là...
- Đây là muội. - Nhược Thủy cười đùa:
- Nếu ngày nào đó muội mất đi thì nhìn giọt nước này, Lục đại ca sẽ nhớ tới Nhược Thủy.
Nhìn ký tự màu lam trên lòng bàn tay, bề mặt của nó như có một dòng nước di động vô cùng tinh khiết. Dường như trên đời này không còn có thứ gì có thể tinh khiết hơn nó được.
- Chắc chắn sẽ nhớ kỹ.
- Lục địa ca.
Kiếm chỉ của Lục Thanh huơ nhẹ. Một tia khí phong mang màu đen xé rách không gian. Ngay lập tức một vùng khí phong mang màu trắng xuất hiện trước mặt.
- Lục đại ca cùng muội đi tìm tỷ tỷ.
Hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi không gian Động Hư.
- Ngươi thực sự quyết định? - Diệp lão chợt lên tiếng.
- Vâng! Sư phụ.
- Tốt! Đúng là đệ tử của Vô Tâm ta. Xem ra, nếu Vô Tâm ta không xuất hiện thì người trên thế gian này sẽ quên ta mất.
Lục Thanh cả kinh, nói:
- Sư phụ! Người...
- Không có gì. Đưa nha đầu đi thôi. Nhớ kỹ, đệ tử của Vô Tâm không được làm trái với tâm của mình. Cho dù hồng trần có sâu đến mấy cũng không thể làm bẩn tính mệnh đồ đệ của Vô Tâm.
Toàn thân Lục Thanh chấn động, trong lòng cảm thấy ấm áp.
- Nhược Thủy! Đi thôi.
- Ừm!
Nhược Thủy giơ tay trái đặt vào trong lòng bàn tay phải của Lục Thanh. Nơi này, Nhược Thủy biết rất rõ.
Trong không gian mờ mịt màu trắng, khắp nơi chỉ có toàn là khí phong mang sắc bén.
Trong sơn cốc này, cho dù là tảng đá hay bất cứ thứ gì khác cũng đều có màu trắng. Một lớp nguyên dịch của trời đất có màu hổ phách hơi sền sệt, thậm chí nó còn tỏa ra cả mùi thơm mát.
Từ bên ngoài sơn cốc nhìn vào có thể thấy những góc cạnh của nó giống như có vô số những thanh kiếm sắc đang chĩa ra bốn hướng. Mà vừa nhìn vào hai mắt cảm thấy đau đớn, như có vô số thanh thần kiếm đâm vào trong mắt.
Trong sơn cốc, có khoảng chừng một trăm cái đài đá. Trên mỗi một đài đều có một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh cao chừng năm sáu trượng. Trên mỗi thanh thần kiếm lại tỏa ra khí phong mang dầy đặc. Ở giữa một trăm cái đài đá đó còn có một cái đài đá rộng chừng trăm trượng, các góc của nó sắc bén như một thanh kiếm. Bên trên có một thanh cự kiếm cao chừng trăm trượng.
Thanh cự kiếm đó có phong cách cổ xưa, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng. Xung quanh thanh cự kiếm còn cắm một trăm thanh thần kiếm cấp Kim Thiên. Tất cả đều không ngoại lệ đang vào thời điểm tiến hóa. Gần như trên mỗi một thanh thần kiếm đều có một tia khí phong mang màu trắng đang quấn lấy không tiêu tán.
Từ vị trí của thanh cự kiếm cao trăm trượng với cả một trăm thanh kiếm cấp Kim Thiên kia có mấy chục trượng những ký tự.
Mỗi một ký tự lại có màu tím. Mỗi nét bút giống như ẩn chứa vô số sự huyền ảo làm say lòng người.
Mà trên cái đài đá rộng trăm trượng có năm người đang ngồi xếp bằng. Trong năm người đó có một người chính là Ma Tôn Xích Diễm. Ở bên cạnh là người thanh niên đầy mùi máu. Còn ba lão già đang ngồi xếp bằng cũng không ngoại lệ đều tản ra ma khí.
- Ma Tôn đại nhân.
- Chờ đi. Ta nghĩ bọn chúng sẽ nhanh chóng tới đây và phải đi qua con đường này.
- Nếu bọn chúng không đến?
Xích Diễm mở hai mắt ra rồi nói:
- Tiên Thiên thần quẻ của Thiên Linh tộc, bản tôn hết sức tin tưởng.
Nét mặt Xích Diễm như nhớ tới điều gì đó.
Sau nửa canh giờ...
- Năm vị đã tới xin mời xuất hiện đi. - Xích Diễm chợt mở hai mắt. Nhất thời từ trong đôi mắt bắn ra hai đạo Ma Lôi đỏ như máu. Ma Lôi không hề bị uy nghiêm của sơn cốc trấn áp, tỏa ra bản sắc bá đạo của nó.
Ma Lôi lóe lên rồi đánh vào khoảng không màu trắng trước đó.
Giống như có hai bàn tay vô hình xé rách. Từ trong khí phong mang dầy đặc xuất hiện một cái thông đạo rộng chừng một trượng.
- Xích Diễm huynh bây giờ đã trở thành Ma tôn. Thực sự là đáng mừng. - Âm Vô Tà đi từ trong thông đạo ra đầu tiên. Mái tóc dài màu trắng của y không hề có chút lay động, nét mặt mỉm cười.
- Âm Vô Tà! Ngươi vẫn còn chưa chết? - Nét mặt Xích Diễm xuất hiện sự kinh ngạc. Đồng thời, bốn ngời bên cạnh cũng mở mắt ra.
- Cảm ơn sự ban tặng. Âm mỗ vẫn còn sống tốt, làm sao đã đi cho được? - Âm Vô Tà lắc đầu cười , nói một cách ngây thơ.
- Nói ít thôi. Để Lăng Địa ra đây. - Xích Diễm nói một cách lạnh nhạt.
- Tại sao Xích huynh phải nói vậy? - Âm Vô Tà có chút ngạc nhiên.
Xích Diễm hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Đừng có làm ra vẻ ngây thơ trước mặt ta. Nếu Âm Vô Tà ngươi không có gì để dựa thì làm sao dám đối mặt với năm người chúng ta? Nếu ngươi lĩnh ngộ Hạo Nhiên Chính Khí thì Xích mỗ còn có thể tin. Nhưng bây giờ thì...
- Ma tôn quả nhiên là tinh tường có thể nhìn rõ mọi việc. - Ngay sau đó, từ trong thông đạo vẫn còn chưa khép lại có ba bóng người đi ra. Ngoài ra lại còn có một thanh cự kiếm dài mười trượng xé rách khí phong mang mà hạ xuống.
- Lăng Địa! Liệt Cửu Dương. - Ánh mắt của Xích Diễm nhìn hai người đó rồi sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Cả năm người cùng đứng thẳng dậy.
- Ma tôn đại nhân. - Một lão già bên cạnh lên tiếng.
- Không ngờ qua ngàn năm, chung quy là Thiên đạo các ngươi càng lúc càng tốt. Tới bây giờ lại có tới hai vị Kiếm Tôn.
Hai vị Kiếm Tôn.
Vào lúc này, bốn người bên cạnh Xích Diễm cùng biến sắc. Uy nghiêm của Kiếm Tôn bọn họ biết rất rõ. Sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Phách. Cho dù là một bậc thì cũng có sự chênh lệch rất lớn. Trong số năm người, ngoại trừ Xích Diễm ra chỉ sợ không một ai có thể ngăn được oai nghiêm một kiếm của hai người Lăng Địa.
- Chư vị ở đây là chờ đợi ta hay sao? - Lăng Địa lên tiếng.
- Lăng huynh! Nơi này không có hơi thở của Đạo Linh. - Liệt Cửu Dương cau mày.
- Hơi thở thì có thể che giấu. - Huyền Hàn Âm lạnh lùng nói.
Ánh mắt Xích Diễm nhìn về phía năm người Lăng Địa.
- Thế nào? Năm vị hoài nghi năm người chúng ta đang giấu Đạo Linh?
Ánh mắt của y quét tới, ngoại trừ Lăng Địa và Liệt Cửu Dương ra, ba người Huyền Hàn Âm như bị sét đánh mà lùi lại mấy bước.
Liệt Cửu Dương nhướng mày, tiến lên hai bước. Trên người xuất hiện một ngọn lửa màu vàng kim. Ngọn lửa đó vừa xuất hiện, không gian xung quanh lập tức bị bóp méo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.