Quyển 3 - Chương 177: Thanh Phàm điện (thượng)
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Sắc mặt ngưng trọng, Lục Thanh cũng đồng dạng vung thanh kiếm do Phong Lôi Kiếm Khí ngưng tụ ra. Cảnh giới của hai người không sai biệt nhiều lắm, Kiếm Khí cùng Kiếm Cương tương giao thế nhưng không có tán loạn mà đồng thời triệt tiêu lẫn nhau.
Lão nhân hừ một tiếng, lực đạo trên tay lại tăng thêm một phần, Kiếm Khí do Lục Thanh ngưng tụ ra nhất thời thoát phá. Trong mắt Lục Thanh chợt lóe tinh quang, lực lượng thân thể bắt đầu khởi động. Lúc này, Lục Thanh cảm thấy huyết mạch của mình như sô trào lên, mãnh liệt lưu động.
Trong nháy mắt toàn thân Lục Thanh bành trướng một vòng, cả người nhất thời cao thêm gần một tấc. Một tầng tia khí sắc bén ở trên đầu ngón tay Lục Thanh hiện ra, ngang nhiên đánh lên Huyết Sát Kiếm Cương của lão nhân.
Trong chốc lát, thanh trường kiếm do Huyết Sát Kiếm Cương của lão nhân ngưng tụ ra thoát phá. Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên một tia sáng màu hồng tím, thân hình đối phương đã lùi tới trước mặt ba người Phá Quân.
"Quả nhiên rất cao minh, Lục Đại Sư che dấu thật sâu!" Lão nhân nhìn Lục Thanh một cái thật sâu nói: "Lão phu Phá Vô Thương, tông chủ Phá Sát tông. Chuyện hôm nay coi như không có, các hạ mời."
Nhing lão nhân một cái thật sâu, Lục Thanh cũng không nói gì, thân hình vừa nhoáng lên đã đứng lên lưng Phong Lôi, bên cạnh mấy người Niếp Thanh Thiên.
"Nếu đã như vậy, tại hạ xin cáo từ, bốn vị, ngày sau còn gặp lại!" Lục Thanh chắp tay thi lễ nói. Phá Vô Thương cùng hai gã trung niên cũng đồng loạt chắp tay hoàn lễ. Biến hóa trước sau khắc hẳn, nói đến cũng là do Lục Thanh đã biểu hiện ra thực lực.
Mà ở bên cạnh ba người lão nhân, Phá Quân vẫn còn có chút ngây người nhìn mảnh hư không trước mặt, thẳng đến khi Phong Lôi gào thét biến mất tại phía chân trời, hắn mới thanh tỉnh lại.
"Ta đã thua!"
"Đúng vậy, ngươi thua!" Phá Vô Thương mở miệng nói, trong mắt lóe ra tinh quang: "Người này tựa hồ có điều kỳ ngộ, thân thể cơ hồ tương đương với Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, còn có một thân quái lực kia nữa, cho dù vừa nãy lão phu mượn lực lui về cũng thấy hổ khẩu run lên. Người này vô luận là cảnh giới, hồn thức, còn có Kiếm Ý, đều là thuộc dạng đứng đầu, Kiếm Vương đại thiên vị bình thường không thể địch lại được. Sợ là chỉ có Kiếm Vương đỉnh phong, dựa vào kiếm pháp tinh thâm mới có thể làm khó hắn, muốn thắng cũng không dễ dàng."
"Sư huynh, người này thật sự lợi hại như thế!" Ở bên cạnh, một người trung niên khác sắc mặt ngưng trọng nói.
Gật gật đầu, Phá Vô Thương mở miệng nói: "Người này tuyệt đối là đã tiếp nhận cảnh giới truyền thừa. Tử Hà tông, lại có thể làm ra bút tích thật lớn. Lấy thực lực của người này hiện giờ, một khi hắn ngưng kết Kiếm Hồn thành công, tông môn lại toàn lực lấy đan dược trợ hắn tu luyện, không đến năm năm, đó là một gã Kiếm Tông xuất thế."
"Kiếm Tông!" Phá Quân có chút chua xót nói: "Sư huynh, người thấy hắn có mấy thành thành công ngưng kết Kiếm Hồn."
"Phá Vô Thương cảm khái nói: "Lấy cảnh giới của người này hiện giờ, hơn nữa có thần thức cường đại như vậy, nếu nói hắn thất bại, vậy thì cả Thanh Phàm giới này sẽ không có ai thành công."
Phá Vô Thương vừa dứt lời, ba người Phá Quân đồng thời biến sắc.
"Bất quá các ngươi cũng không cần lo lắng." Phá Vô Thương trầm ngâm một lát, mở miệng nói tiếp: "Tuy rằng hắn có đại cơ duyên, được tiền bối tu luyện Kiếm Khí cùng thuộc tính truyền thừa lại cảnh giới, nhưng tu luyện Kiếm Đạo há có thể dễ dàng như vậy. Hiện giờ tuy thấy hắn lợi hại vô cùng, nhưng ta dám nói, đợi cho hắn đạt tới Kiếm Tông tiểu thiên vị, muốn lại có đột phá, không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó. Cho dù quãng đời còn lại muốn đột phá một cảnh giới cũng phải nhờ vào phúc đức tổ tiên."
Nghe Phá Vô Thương nói như thế, ba người Phá Quân mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu không, bọn họ thấy, tuổi của Lục Thanh còn rất trẻ mà đã có thành tựu như vậy, nếu về sau có thể bảo trì tinh tiến như thế, cho dù là tam kiếp Kiếm Hoàng, thậm chí là bước kia cũng có thể chạm đến.
Nhân vật như vậy xuất hiện ở Thiên Đạo nhất mạch, đối với Nhân Đạo bọn họ mà nói, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Bốn người lưu lại trên không trao đổi một lát, rồi lập tức hóa thành bốn đạo kiếm quang bắn đi.
Thời điểm rời đi, Phá Quân lại quay đầu nhìn lại phương hướng Phong Lôi biến mất. Không biết vì sao, trong lòng hắn sinh ra cảm giác, tựa hồ lời của Phá Vô Thương cũng không đúng. Đối với Lục Thanh, hắn cảm thấy, cảnh giới đó cũng không phải đến từ truyền thừa.
Thời gian nửa tháng trôi qua.
Cưỡi trên Phong Lôi, sáu người Lục Thanh không hề dừng lại nữa. Trừ bỏ lúc Phong Lôi mệt mỏi mới phải hạ xuống nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều là dùng toàn lực bay đi. Hiện giờ sáu người cũng không còn cái gì phải sợ đầu sợ đuôi, bởi vì với thực lực bây giờ của Lục Thanh, cho dù trên đường đi có gặp một ít kẻ đui mù, một câu không buông tha, đều bị Lục Thanh nhất nhất đánh chết.
Trong đó, trừ bỏ năm người Niếp Thanh Thiên chém giết sáu gã Kiếm Chủ chuẩn đại sư, ở trong tay Lục Thanh lại ngã xuống thêm bốn gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, cùng một gã tán tu có tu vi Kiếm Vương.
Lại nói thì gã Kiếm Vương này là kiếm giả Thiên Đạo nhưng là người tâm ngoan thủ lạt, giết người đoạt bảo mà mặt không đổi sắc, tựa hồ là chuyện bình thường. Sau khi hắn chém giết một gã Kiếm Chủ đi ngang qua liền thấy mấy người Lục Thanh, không nói hai lời trực tiếp động thủ.
Người này cũng đạt tới Kiếm Vương, thậm chí là trung thiên vị đỉnh phong, thế nhưng Thần Kiếm trong tay cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp Thanh Phàm hạ phẩm. Mà Kiếm Cương tuy rằng ngưng luyện, nhưng lại pha tạp không tinh khiết, uy lực kém xa so với những Kiếm Vương mà Lục Thanh từng thấy.
Cuối cùng trước khi chết, đột phương thổ lộ lời thật, sáu người mới hiểu được, ở tận cùng giới bích, cùng với bên trong có bao nhiêu chênh lệch. Nguyên lai, ở sát biên giới đại lục, nguyên khí trời đất tuy rằng vẫn nồng hậu, nhưng lại pha tạp vô cùng. Bên trong hàm dẫm theo vô số trọc khí. Luyện hóa nguyên khí trời đất thập phần khó khăn. Giống như người này tồn tại, cơ hồ đã là lão quái vật tồn tại đứng đầu.
Mà sáu người cũng đồng thời biết được, ở chung quanh giới bích của Thanh Phàm giới, phần lớn kiếm giả tán tu, hoặc là của các tông môn đều có hành vi đồng dạng với gã Kiếm Vương này. Ở đây không nói linh dược, đến Linh Thú cũng khó mà nhìn thấy một con. Nguyên khí pha tạp, linh khí thuộc tính tự nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hàng năm khuyết thiếu linh vật tu luyện, tự nhiên kiếm giả ở đây giống như lang như hổ.
Gã Kiếm Vương này, bởi vì có tu vi cao thâm nên thường lui tới sâu trong Thanh Phàm giới giết người đoạt bảo. Bất quá bình thường hắn đều rất cẩn thận, tuyệt đối không ra tay trong khu vực tông môn nào, chỉ ở bên ngoài chờ đợi, cũng chưa bao giờ ra tay với Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Không nghĩ tới lần này lại đụng phải Lục Thanh.
Nghe người này thuật lại, sáu người Lục Thanh cũng hoàn toàn nhận thức sự sai biệt của bốn tầng thế giới, trách không được các tông môn đều coi trọng việc tiến giai. Đây không chỉ là việc thực lực của tông môn tăng lên, đồng thời cũng là hoàn cảnh tu luyện sai biệt. Việc tiến giai đối với một tông môn mà nói, đây tuyệt đối là công việc thiên thu, lợi cho muôn đời.
Kim Thiên giới! Trong một khắc này, sáu người Lục Thanh đều cảm thấy chờ mong. Kim Thiên giới, rốt cuộc có hoàn cảnh tu luyện như thế nào, nếu Tử Hà tông bọn họ có thể tiến vào đó, thời gian trăm năm, đến tột cùng có thể đản sinh bao nhiêu Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.
Lúc này đây hết thảy đều ký thác vào trên người bọn họ!
……
Thanh Phàm sơn.
Trên một tòa núi cao chừng vạn trượng, một tòa đại điện màu xanh lẳng lặng đứng, giống như mãi mãi không đổi. Cho dù chung quanh từng cơn lốc gào thét, giống như ngọn núi dưới chân, bất động không diêu.
Cả đại điện như được làm thành từ ngọc xanh, lộ ra tia khí sắc bén mờ ảo. Trên cánh cửa có treo một tấm bảng, lộ ra ba chữ như rồng bay phương múa: Thanh Phàm điện!
Ở bên cạnh tòa đại điện, có vô số tòa điện lớn nhỏ không đồng nhất, so với tòa đại điện có vẻ đơn sơ hơn nhiều, nhưng cũng là nạm vàng khảm ngọc, khí thế bất phàm. Nhưng khiến người khác ngạc nhiên nhất chính là, vô số tòa điện này đều phát ra một tầng tia khí xuyên thấu mây mù, phá khai từng đạo chân không.
Giữa vô số đạo chân không, có một đạo chân không hình dáng một thanh kiếm, đem mây mù xung quanh phá vỡ. Từ xa nhìn lại, thật giống như một thanh thông thiên cự kiếm thẳng tới tận trời, muốn đem ngọn núi một phân thành hai.
Lúc này, cánh cửa lớn màu trắng của Thanh Phàm điện tựa hồ đã rất lâu chưa mở bỗng phát ra tiếng vang trầm đục, sau đó từ từ hé mở ra hai bên. Giống như một con cự thú hoang dã yên lặng nhiều năm, mở ra chiếc miệng to lớn sâu thẳm.
Ở đó, có bốn thân ảnh lẳng lặng đứng. Trong đó có ba lão nhân và một người trung niên. Cả bốn người đều mặc trường bào màu vàng, trên ngực có thêu hoa văn kiếm ấn màu vàng kim, không biết do vật gì chế tạo thành.
Bốn người yên lặng đứng thật giống như cùng xung quanh hòa hợp làm một, cho dù thấy được bốn người, cũng sẽ cảm thấy trước mắt tựa hồ là mộng ảo, ngay lập tức có thể tan biến.
"Đại điện chủ, không sai biệt lắm bọn họ đã muốn tới." Người trung niên mở miệng đầu tiên.
"Đúng vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới. Bọn họ cư nhiên có một con Long Mãng tứ giai có được huyết mạch chân long. Phong Lôi Long Mãng, có ý tứ!" Ánh mắt lão nhân đứng giữa lộ ra ý vị sâu xa, ngẩng đầu nhìn về phương xa lẩm bẩm: "Luyện Tâm kiếm Lục Thanh, Vấn Tâm kiếm Lục Thiên Thư, nghìn năm Lục gia, quả nhiên bất phàm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.