Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 5 - Chương 179: Trung niên áo đen

Thập Bộ Hành

01/04/2013



Khí Phong Mang kinh thiên chỉ thẳng Nguyên Thiên Phong, sinh ra trong không gian vô số cuộn sóng không gian, giống như biển cả gầm gào, đổ nhào về phía Nguyên Thiên Phong. Thần sắc Tam trưởng lão tỏ ra ngưng trọng, trầm giọng quát: - Thiên Phong Hộ Bích! - Vút. .. Trong nháy mắt, thần kiếm của ba tên trong lúc nhất thời ra khỏi vỏ, pháp tắc Thiên Phong được dẫn động từ chín tầng mây, bắn nhanh ra khắp ba mặt Nguyên Thiên Phong. Ba tên trưởng lão đều tu luyện kiếm khí Thiên Phong, vả lại tu vi tương đương, ba đạo pháp tắc Thiên Phong này cũng vừa khéo, lúc đánh ra rơi vào ba mặt không gian Nguyên Thiên Phong. Chỉ trong thoáng chốc, dưới chân núi xung quanh Nguyên Thiên Phong bất chợt dậy lên Thiên Phong đầy trời, Thiên Phong màu xanh trắng xông thẳng lên mây, xoay tròn thành cơn trốt xoáy to chừng vài dặm. Ba cơn trốt xoáy Thiên Phong bảo vệ Nguyên Thiên Phong vào trong. Cự Kiếm Phong mang ba ngàn trượng chém tới, ba cơn trốt xoáy Thiên Phong kia lập tức xoáy tròn nhanh hơn. Ngay tức khắc, có một cơn trốt xoáy Thiên Phong khổng lồ khác sinh ra, bao vây hoàn toàn Nguyên Thiên Phong vào trong. -Rắc. .. Vô số đạo không gian Động Hư vắt ngang vài dặm mở ra, xếp dày đặc bên ngoài Nguyên Thiên Phong. Không gian loạn lưu hiện ra, vô số đá vụn, dung nham bị hút lên, bay vào trong đó. Bụi đất mịt mờ bốc lên bốn phía, uy thế kinh khủng trấn áp ngàn dặm. Chỉ trong nháy mắt, toàn Nguyên Thiên tông ai nấy đều hoảng sợ, rất nhiều Kiếm Giả tỏ ra kinh hãi. Chủ Phong bị tấn công, ngay cả kiếm trận Địa giai đỉnh Phong Thiên Phong Hộ Bích cũng đã mở ra, lúc này bọn chủng mới tin vào lời đồn một năm trước hóa ra là sự thật. Quả thật là kể cả Chưởng tông Nguyên Thiên tông của bọn chúng, đã có mười Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ngã xuống. Khoan nói đến chuyện toàn Nguyên Thiên tông lúc này lòng người chao đảo. ở một nơi phía trước Nguyên Thiên Phong chừng ba mươi dặm, sáu mươi hai người bọn Lục Thanh đứng giữa không trung, nhìn thấy cự Kiếm mở đường đã bị kiếm trận sinh ra Thiên Phong ngăn trở, cũng không quan tâm mấy. Nếu một tông môn đứng sừng sững hàng ngàn năm trên giới Kim Thiên như Nguyên Thiên tông, một chút thủ đoạn cũng không có, vậy đã uổng công bọn Lục Thanh đánh giá cao bọn chúng rồi. Trên bầu trời Nguyên Thiên Phong, đám Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn Tam trưởng lão của Nguyên Thiên tông phóng mắt nhìn lại, trong lòng cũng than thở không thời. Tuy rằng Tử Hà tông mới bước vào giới Kim Thiên, nhưng thực lực của tông môn này, dĩ nhiên là không tính Lục Thanh, cũng đã thoát khỏi hàng ngũ nhưng tông môn dưới đáy giới Kim Thiên, chỉ cần thời gian thai nghén nội tình là có thể nổi lên. Vừa nghĩ tới đây. Tam trưởng lão vận khởi kiểm nguyên, cất cao giọng quát: - Lục Thanh, ngươi thân là Tông sư Kiếm Phách, sao dám không để ý tới Kiếm Thần Điện, muốn làm khó Nguyên Thiên tông ta như vậy? Chuyện gì cũng phải chừa lại một con đường sống, mười người Chưởng tông ta đã gặp phải độc thủ của ngươi, ngươi vẫn còn muốn chém tận giết tuyệt phải không? Ánh mắt Lục Thanh bình thản như nước, nhìn về phía bọn Tam trưởng lão, hàng chục dặm hư không giong như gần ngay trước mắt. Ánh mắt Lục Thanh vừa quét qua, bọn Tam trưởng lão chỉ thấy như có một vùng trời đất đè ép tâm thần, tuy rằng không có hình ảnh hoành tráng hùng vĩ, nhưng uy nghiêm nắm quyền sinh sát kia cũng đã xâm nhập đáy lòng bọn chúng. - Nếu biết như vậy, trước kia tạo nghiệt làm chi? Mối nhân quả này, các người nhất định phải gánh lấy! Giọng Lục Thanh bình thản, nhưng giọng nói của hắn không cho phép nghi ngờ. Tam trưởng lão giận quá hóa cười, tránh ra một bên, ngay cả bọn hộ pháp trưởng lão bên cạnh cũng nép sang bên chừa ra một lối đi, lúc này mới lộ ra trung niên áo đen đứng ở phía sau. - Mong Đại nhân ra tay tru sát tên này, Nguyên Thiên tông ta vô cùng cảm kích! Lục Thanh cau mày, lúc này hắn mới phát hiện ra trung niên áo đen kia, mà trước đó, hắn không có cảm ứng gì cả. Người này thu liễm khí tức, ngay cả khí tức hồn phách cũng ẩn giấu đi, ngay cả Kiếm Hồn Kinh cũng không thể cảm ứng được. Ngay cả Chân Long Nhãn cũng không thể nhìn thấu tu vi của trung niên áo đen kia.

Giống như bị một màn sương mù màu đen cản lại. Chân Long Nhãn xâm nhập vào màn sương mù đen ấy như xâm nhập vào trong Cửu u địa Lục Thanh không hề do dự, vung kiếm chỉ lên vạch một cái. Lĩnh Vực Phong Lôi lại mở ra. Chỉ trong thoáng chốc, vài cỗ khí tức hung ác bắn nhanh rạ, theo đó là một cỗ khí tức Man Hoang nồng đậm tinh thuần. Rống. ..

Tiếng rống rung trời truyền ra ngàn dặm, ngay tức khắc, năm bỏng dáng khổng lồ hiện ra giữa không trung. - Linh thú thất giai! Không, là hung thú! Mộc Thanh Nguyên tức khắc kêu lên, nhìn sang Tử Dương Kiếm Hoàng, cả hai người cùng nhận ra đối phương có cùng suy nghĩ với mình. Lúc này xuất hiện giữa không trung là năm con hung thú thất giai khổng lồ cao sáu, bảy trăm trượng, linh uy kinh khủng trấn áp không gian. Phạm vi không gian trăm dặm đã bị năm hung thú này liên thủ giam cầm. Đương nhiên trong phạm vi trăm dặm không gian trên Nguyên Thiên Phong này, nếu không có Lục Thanh lên tiếng, chúng sẽ giữ lại tất cả mọi người. Năm hung thủ trước mặt chính là năm hung thủ thất giai: Thất Thải Thôn Thiên Thử. Huyền Băng Thần Mãng, Nguyên Hỏa Liệt Địa Sư. Kim Bối Địa Long, Lôi Dực Thiên Bằng. Bảy hung thú này rõ ràng là hung thú có huyết mạch Man Hoang thuần khiết, không phải là linh thú đương thời. Một thân khí tức hung ác của chúng càng khiến cho chúng trở nên oai vệ vô cùng. Năm hung thú thất giai này đủ để sánh ngang với năm tên tam kiếp Kiếm Hoàng, huống chỉ hung Thú thất giai này, lúc trước Lục Thanh chọn lựa toàn là nhưng con sắp sửa đột phá. Hung thú bát giai, đặc biệt là hung thú Man Hoang này, nếu là tam kiếp Kiếm Hoàng thông thường cũng phải chết ngay tại chỗ. Sắc mặt Tam trưởng lão đại biến, lão thật không ngờ Lục Thanh còn có thủ đoạn như vậy. Lúc trước Chưởng tông Nguyên Phá Thiên của Nguyên Thiên tông vì muốn uy hiếp Tử Hà tông, cho nên đã mang đi hơn phân nửa lực lượng Nguyên Thiên tông. Hiện tại Nguyên Thiên tông lão chỉ còn có bốn tên Kiếm Hoàng kể cả lão, một tên tam kiếp, hai tên nhị kiếp, một tên nhất kiếp Kiếm Hoàng, ngoài ra còn có sáu tên Kiếm Tông, mười tên Kiếm Vương, e rằng không thể nào đối phó với hai hung thú như vậy, đừng nói là năm con, lại còn mười một người Tử Dương Kiếm Hoàng. - Đại nhân! Lúc này đã ở vào bước đường cùng. Tam trưởng lão đành quay sang khom người cầu cứu trung niên áo đen. Thế nhưng trung niên áo đen chỉ toát ra một cỗ khí tức như có như không tập trung vào Lục Thanh, không chút để ý tới lời cầu xin của Tam trưởng lão. -Vậy. .. Tam trưởng lão nổi giận đùng đùng, nhưng cường địch trước mặt, lão không thể không cúi đầu bên nảy ra một ý: - Xin Đại nhân ra tay tương trợ. Nguyên Thiên tông ta băng lòng dâng thêm một quyên bí pháp thần thông trung phẩm! Bí pháp thần thông trung phẩm, đừng nói ở giới Kim Thiên, dù ở giới Bạch Linh cũng vô cùng quý báu. Kiếm Giả độ lôi kiếp, thành tựu Kiếm Cốt tự nhiên nhờ hệ pháp tắc của bản thân mà lãnh ngộ thần thông của bản thân, nhưng tám, chín phần mười chỉ có thần thông hạ phẩm, thậm chí không được, bởi vì lãnh ngộ không đủ mà không hoàn chỉnh. Còn thần thông trung phẩm, ngay cả trên bốn giới cũng hiếm có người lãnh ngộ, từ đó có thể thấy được, nếu có được một môn thần thông trung phẩm để tu luyện, sẽ quý giá đến mức nào. Thần thông Kiếm Đạo không thể tăng cường uy lực Kiếm Đạo hay tu vi, mà chú trọng tới biến hóa, thông thường có thế tạo ra tác dụng ngoài tưởng tượng, thậm chí không phải là không có khả năng lật ngược tình thế trong chiến cục. Giờ phút này. Tam trưởng lão vừa dứt lời, trung niên áo đen kia cũng không thấy có động tác gì, lập tức có một phân thân màu đen từ trong thân thể y tách ra. Phân thân này vừa hiện ra, sắc mặt Lục Thanh tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Có thế sử dụng Thần Niệm Hóa Hình, tối thiểu phải là Kiếm Giả cái thế, tuy chỉ là một đạo thần niệm, nhưng trong đó chứa ý chí Kiếm Đạo, lại có thể điều động thế thiên địa. Cho dù là năm con hung thú thất giai kia cũng tuyệt đối chỉ có bó tay chờ chết. - Huyền Băng! Lục Thanh khẽ quát một tiếng, cánh cửa màu tím trắng lại mở ra, một tên trung niên áo trắng bước nhanh ra. Lúc này đôi mắt vốn nhắm chặt của trung niên áo đen kia lần đầu tiến bừng mở. Đây là một đòi mắt hai màu đen đỏ, không có đồng tử tồn tại chỉ có toàn tròng trắng nhưng lại pha hai màu đen đỏ. Trong khoảnh khắc ánh mắt này vừa mờ, đám người Tử Dương Kiếm Hoàng chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, vốn ngọn Nguyên Thiên Phong đang được Thiên Phong bảo vệ lại biến ra thành núi xương biển máu, sóng máu ngập trời thổi quét khắp nơi, chỉ có duy nhất khí Sát Lục vô tận tồn tại trong cả vùng trời đất. Sát Lục là trời, Sát Lúc cũng là đất, cả trời đất đều do Sát Lục ngưng tụ mà thành. Bọn Tử Dương Kiếm Hoàng cảm nhận được ý chí Sát Lục linh hoạt sắc bén đè ép tới, nỗi sợ khôn cùng khiến cho mọi người không có lực chống cự. Nhưng trong khoảnh khắc này, một luồng khí Phong Mang màu trắng đục đã phóng vút lên cao, bên trong núi xương biển máu kia bất chợt nứt ra một khe nứt lớn. Giống như Địa Hỏa phun trào, khí Phong Mang màu trắng đục kia giống như Kiếm khí gào thét, lập tức đâm vào trong biển máu. - Ầm. .. Trên chín tầng mây, lôi quang màu đen đỏ hội tụ, trong đó cũng nổi lên ý chí Sát Lục vô biên. Biển máu bốc hơi, núi xương bùng nổ, vô số máu thịt bay tung tóe, tràn ngập cả một vùng trời đất. - Bụi trần không dính, thế tục không nhiễm, hồn nhiên vô vật, có không cùng sinh, khó dễ cùng thành. Thiên địa vô bờ, vạn vật về một mối. Hoa bay lá rụng, khiêm tốn vô cùng, trăm mối ưu phiền, gạt khỏi lòng mình. Linh Đài thanh tịnh, tâm này vô ngại. ý không chỗ chấp, tâm thần giải khai, hồn nhiên thuần khiết. Nước chảy tâm không loạn, mây bay ý ung dung, một lòng không chút bợn, cổ kim vẫn tiêu dao.

Lúc này trong đầu bọn Lạc Tâm Vũ bỗng nhiên vang lên từng tiếng kiếm ngâm, nhưng tiếng kiếm ngâm này hóa thành nhưng câu hát vang vang, trấn áp tại Thần Đình thức hải của mọi người. Mà theo tiếng hát vang lên, cứ mỗi một câu như vậy, khí Phong Mang càng ngưng tụ lại thêm một phần, dần dần đã có hình dáng một thanh kiếm. Đến khi câu hát cuối cùng vừa dứt, giữa đất trời đột ngột nổi lẽn một tiếng kiếm ngâm kinh thiên, một thanh cự kiếm màu trắng đục chém xuống, như muốn chém toạc cả đất trời. -Phập. .. Ngay sau đó, vùng trời đất Sát Lục kia lập tức bị một kiếm chém đứt, làm lộ ra trời xanh trong sáng. Bọn Lạc Tâm Vũ vần đứng nguyên tại chỗ, nhưng ai nấy toát mỗ hôi lạnh toàn thân, đừng nói tới năm mươi tên Kiếm Chủ phía sau đã gần như uể oải không còn chút lực. Người này thật là đáng sợ! Mọi người hoảng sợ trong lòng, chỉ là một ánh mắt đã khiến cho tất cả phải lâm vào ảo cảnh khôn cùng. Nếu không nhờ có tiếng hát kia vang lên trán áp, nhất định bọn họ đã bị đoạt mất tâm thần, bỏ tay chờ chết. Ánh mắt bọn Lạc Tâm Vũ lập tức tập trung vào Lục Thanh. Lúc này dường như Lục Thanh đã hòa mình cùng trời đất, trong đôi mắt hắn không biết từ khi nào đã bốc lên một ngọn lửa hư ảo màu tím trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook