Quyển 4 - Chương 132: Uy lực của Luyện Tâm
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Luyện Tâm Kiếm chẳng hề biến hóa cầu kỳ, cứ thế chém xuống.
Trong da thịt, khí huyết của hắn trở nên cuồn cuộn, hóa thành một nguồn sức mạnh vô tận. Trong nháy mắt, tám mươi vạn cân sức lực đã bùng nổ.
Không gian giam cầm bị phá vỡ. Pháp tắc hệ Thổ ngưng trệ như bị xé rách, đồng thời khí phong mang cũng đón lấy thần kiếm trong tay Lạc Trọng Sơn.
Huyền Thổ Thần Kiếm là một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên cấp cao nhất không hề kém hơn Luyện Tâm Kiếm của Lục Thanh. Nhưng so về tài liệu đúc thì nó không thể so sánh được.
Thâm Hải Trầm Ngân vạn năm được coi như tài liệu đúc kiếm rắn nhất, nặng nhất trên đại lục Kiếm Thần. Nó gần như loại bỏ toàn bộ tính chất huyền thiết của Luyện Tâm Kiếm trước đó. Toàn bộ Thâm Hải Trầm Ngâm được ngưng tụ thành Luyện Tâm Kiếm khiến cho nó nặng tới ba vạn sáu ngàn cân.
Với lực chấn động như vậy, cho dù Lạc Trọng Sơn có lĩnh ngộ pháp tắc với căn nguyên hệ Thổ thì cũng không thể ngăn cản nổi. Tám mươi cân vạn sức lực hoàn toàn vượt qua những gì miêu tả trong Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh.
Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh đạt tới tầng thứ tám có được năm mươi vạn cân sức lực. Khi đạt tới đỉnh phong, nhiều lắm cũng chỉ đạt tới sáu mươi vạn cân. Tất nhiên đó là những gì mà Diệp lão là người sáng tạo ra nó đã trải qua.
Còn Lục Thanh thì bản thân có được chân thân Bán Long nên bản chất thân thể cao hơn. Một khi đạt tới liền có được uy lực mạnh mẽ hơn nữa.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Lạc Trọng Sơn, thanh Thần Kiếm trong tay y được bao phủ bởi pháp tắc kiếm cương giống như một tảng băng bị đập vỡ. Thanh trường kiếm màu tím trắng kia, bên trên không hề có kiếm cương di chuyển nhưng khi hai kiếm chạm nhau, Lạc Trọng Sơn liền cảm nhận được một cơn gió sắc bén đẩy nhanh về phía mình.
Hai kiếm chạm nhau, một nguồn lực kinh khủng trong nháy mắt truyền sang người y.
Lạc Trọng Sơn theo bản năng vận khởi thần thông. Một bộ linh giáp tỏa ra ánh sáng màu vàng trong phút chốc bọc lấy bên ngoài thân thể. Đồng thời trong đó còn có cả những tia khí màu xanh.
Một tiếng nổ rung trời vang lên. Lát sau, trong ánh mắt không thể tin nổi của đám người Vân Thiên Âm. Lạc Trọng Sơn hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ bay thẳng tới một vách núi cách đó vài dặm. Bộ linh giáp của y giống như một tờ giấy bị xét nát thành những điểm sáng.
Những giọt máu tươi phun đầy trời. Vào lúc này, Lạc Trọng Sơn có cảm giác thân thể mình như bị nghiền nát. Kiếm Cốt của y, kêu răng rắc, đồng thời cánh tay phải không còn cảm giác.
Cuối cùng thì Lạc Trọng Sơn cũng hiểu được cái cảm giac khi đối mặt với người có tu vi cao hơn như thế nào. Khắp toàn thân y không có chỗ nào là không đau. Nhờ có pháp tắc hệ Thổ nên ngăn chặn được thân thể không cho chạm vào vách núi, nhưng thân thể của y hoàn toàn tê dại. Cho dù kiếm nguyên vẫn tràn đầy nhưng lại không thể cử động được.
Mà tới lúc này, Triệu Bất Cùng cũng bước vào trong Luân Hồi.
Sinh tử luân hồi màu xám nhanh chóng thu lại rồi xoay tròn, hóa thành một điểm sáng màu xám rồi biến mất.
Trong cả quá trình đó, chín người Lăng Ý không hề nhúc nhích. Vào lúc này, sự chú ý của bọn họ đã tập trung về phía Lục Thanh. )
Người này là ai? Thuộc tính của Kiếm Cương là gì? Theo thời gian, đám người Lăng Ý càng có cảm giác rằng Lục Thanh hết sức thần bí.
Chẳng lẽ lại là một nhân vật yêu quái khác?
Bọn họ nhanh chóng lắc đầu, hủy bỏ suy nghĩ vừa đó, Rồi ngay lập tức ánh mắt của mấy người Lăng Ý nhìn về phía Lạc Trọng Sơn hạ xuống.
- Sực lực mạnh thật. Hắn không phải là người.
Được pháp tắc hệ Thổ bao bọc mà hạ xuống từ trong không trung, Lạc Trọng Sơn cắn răng nuốt một viên đan dược do Vân Thiên Âm đưa cho. Xương cốt toàn thân y liền vang lên những tiếng răng rắc rồi một vầng ánh sáng màu vàng tỏa ra từ người Lạc Trọng Sơn.
Bằng mắt thường có thể thấy được, cánh tay phải của Lạc Trọng Sơn vốn vặn vẹo liền nhanh chóng hồi phục. Sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào.
Ánh sáng pháp tắc tản đi, Lạc Trọng Sơn đứng thẳng người dậy.
Điều này khiến cho mấy người Lăng Ý càng thêm chấn động. Cần phải có sức lực như thế nào mới có thể làm cho thân thể Lạc Trọng Sơn mạnh như vậy cũng chịu không nổi?
- Không gian giam cầm bởi pháp tắc hệ Thổ của ta cho dù là Kiếm Hoàng nhị kiếp đừng mong thoát được. Nhưng thể hắn quá mạnh. Trừ khi ta có thể vượt qua được Lôi Kiếp lần thứ hai nếu không, không thể nào giam cầm được hắn. –Lạc Trọng Sơn lên tiếng.
Vào lúc này, trên mặt hắn không còn có những nét như trước. Cho dù bị một kiếm của Lục Thanh đánh bay nhưng ý chí chiến đấu trên người ý chẳng hề thấp đi chút nào.
- Kiếm Hoàng nhị kiếp? Vân Thiên Âm nhướng mày.
- Một cái giới Thanh Phàm nhỏ bé không ngờ lại có được một người như vậy. Xem ra, sau này Thánh Giới đối với ba giới khác coi trọng hơn mới được.
- Ta nghĩ người tu luyện thần thông kiếm đạo hiếm thấy nào đó. Không ngờ lại có thể rèn luyện thân thể tới mức như vậy. Chúng ta đã đánh giá thấp ngươi. – Vân Thiên Âm mỉm cười.
- Khả năng còn có chút tác dụng của Huyết mạch. – Lạc Trọng Sơn gật đầu.
- Sư huynh! Ít nhất hắn có tới năm mươi vạn cân sức lực. Chỉ sợ rằng Ngân Giáp địa long cũng không thể hơn hắn được.
Lực lượng thân thể còn mạnh hơn Ngân Giáp địa long. Trên lưng Cửu U Huyền Xà, người con gái đeo khăn mặt đen thò cái lưỡi thơm tho mà liếm đôi môi đỏ thắm. Ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Lục Thanh.
Lục Thanh nhíu mày, hắn cảm nhận được ánh mắt của người con gái đó có chút quái dị. Nó khiến cho hắn cảm thấy máu huyết trong lòng người như sôi lên, đồng thời thân thể cũng nóng hơn.
Nhưng với Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh thì mức độ khống chế thân thể cơ bản không phải là thứ mà người thường có thể tưởng tượng. Trong nháy mắt, Lục Thanh liền đè nén sự rung động đó xuống.
Cuối cùng, nét mặt người con gái đó có chút kinh ngạc, nhưng rồi sau đó nhanh chóng biến mất. )
Lúc này, Lăng Ý rất ít khi mở miệng, nhìn thanh Luyện Tâm Kiếm trong tay Lục Thanh mà nói:
- Thanh kiếm này là gì, nặng bao nhiêu?
Lục Thanh liếc mắt nhìn Lăng Ý rồi nói:
- Kiếm tên Luyện Tâm Kiếm, nặng ba vạn sáu ngàn cân.
Kiếm tên Luyện Tâm Kiếm, nặng ba vạn sáu ngàn cân.
- Thâm Hải Trầm Ngâm.
Nữ tử áo trắng vuốt ve con hạc kinh dị mà nói. )
- Không ngờ trên đời lại có người dùng nó để đúc Thần Kiếm. – Chiến ý lại xuất hiện trên người Lạc Trọng Sơn. Y hít một hơi thật sâu rồi bước lên hai bước nói:
- Sư huynh! Để ta cho ta tái chiến với hắn một trận nữa.
Nhưng Vân Thiên Âm lắc đầu nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
- Ta còn chưa sử dụng…..
- Không! Cho dù có dùng thì phần thắng cũng chưa tới ba phần. Lực lượng thân thể hắn vượt qua ngươi nhiều lắm.
- Nhưng…. – Lạc Trọng Sơn đỏ mặt, còn định nói tiếp gì đó.
- Không nhưng gì cả. Ngươi lui ra.
- Sư huynh!
- Thế nào! Ngươi không nghe lời ta nói hay sao? – Ánh mắt Vân Thiên Âm sắc bén lên mà nhìn Lạc Trọng Sơn:
- Vâng! Sư huynh!
Mặc dù không cam lòng, nhưng Lạc Trọng Sơn vẫn lui ra sau. Nhưng ý chí chiến đấu trên người càng lúc càng mạnh tập trung về phía Lục Thanh.
- Vân huynh! – Lăng Ý mở miệng nói.
Vân Thiên Âm gật đầu, bước lên. Ánh mắt gã nhìn Lục Thanh nói:
- Lăng huynh! Nên trận này để cho ta đòi lại.
Mặc dù đối với mười người này, Lục Thanh chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Nhưng hắn không thể không thừa nhận rặng thực lực của họ là không hề giả dối. Từ trên người Vân Thiên Âm tỏa ra một thứ uy nghiêm vô cùng ngưng trọng, đồng thời có một làn hơi thở lạnh lẽo cũng xuất hiện. Nhưng Lục Thanh lại phát hiện, cho dù có xuất kiếm như thế nào thì đối phương đều có thể đáp lại với tốc độ nhanh nhất.
- Mười vị kiếm sứ. – Mộc Thanh Nguyên không nhịn được phải mở miệng nói. Đồng thời, ánh mắt có chút lo lắng nhìn về phía Lục Thanh.
- Lục đại sư.
Mặc dù trước đó, Lục Thanh đã thể hiện được thực lực kinh người. Nhưng Mộc Thanh Nguyên lại biết lúc trước, Lạc Trọng Sơn cơ bản là coi thường, nếu không thì còn chưa biết được. Thực lực của Kiếm Hoàng ở Tử Hoàng Giới cũng không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
Mặc dù y thấy Lục Thanh cũng không thể nhìn thấu, nhưng Mộc Thanh Nguyên cũng không ôm nhiều hy vọng.
- Đánh một trận với ta. Chỉ cần có thể tiếp được ta ba kiếm thì chuyện trước đó xóa bỏ. – Âm thanh của Vân Thiên Âm trầm trầm. Đồng thời một thứ đại thế chợt bốc lên từ người gã. Đại thế của Thánh Giới Tử Hoàng khiến cho đại thế của Giới Thần sơn cũng phải run rẩy.
Không gian lập tức thay đổi. Những cơn gió lạnh thấu xương bắt đầu xuất hiện. Ngay cả vòng ánh sáng che chở cho Giới Thần Sơn cũng bắt đầu dao động.
Chẳng biết đã bao lâu, Lục Thanh chưa được nghe cái giọng như vậy.
“Tiếp được ba kiếm…” Lục Thanh còn nhớ rõ, lần đầu tiên là ở trên núi Tử Hà.
- Lục đại sư! – Mộc Thanh Nguyên lại nói.
- Nghe được lời nói của Mộc Thanh Nguyên có ý khuyên can, nhưng lục thanh vẫn lắc đầu nói:
- Ta đã đồng ý với Triệu điện chủ là phải cho bọn họ thấy. Chưa nói, trên con đường kiếm đạo chỉ có tiến về phía trước chứ không có lùi.
Một tia sáng lóe lên trong mắt, Vân Thiên Âm nói.
- Tốt! Nếu hôm nay ngươi không chết thì sau năm mươi năm, Kiếm Hoàng bảng chắc chắn sẽ có tên ngươi.
Giống như bước lên những bậc thang, Vân Thiên Âm nhẹ nhàng đi tới bằng với Lục Thanh. Phía bên dưới, chín người Lăng Ý cùng với Mộc Thanh Nguyên đều lui ra sau vài dặm. Tám người Mộc Thanh Nguyên cũng thở dài một tiếng rồi lui lại vài dặm như vậy.
Thanh kiếm địch trong tay Vân Thiên Âm từ từ giơ lên. Một vầng sáng màu kim giống như dòng nước quấn quanh người gã. Những cơn gió nhẹ thổi xyên qua lỗ của cây địch phát ra những tiếng u u giống như tiếng long ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.