Quyển 5 - Chương 142: Vạn Thú Linh Kiếm Đồ (Trung)
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Phượng tộc!
Lục Thanh nhíu mày, nói thật ra, hắn chỉ nghe nói qua Long tộc, còn sự tồn tại của Phượng tộc, dường như lúc trước Diệp lão có đề cập sơ qua, nhưng không nói tỉ mỉ, dường như hiện tại đang ở giới Tử Hoàng.
Lục Thanh không giấu diếm, lúc này nói hết ra nhưng điểu mình biết,
Làm sao có thể như vậy được? Nói như vậy, hiện tại bất kể là đại lục hay Tam Thiên hải đảo đều là nhân tộc nắm quyền rồi...
Lần đầu tiên ánh mắt Hỏa Phượng lộ vẻ dao động.
Lục Thanh không phủ nhận, gật gật đầu.
Linh thú! Không ngờ hung thú bên ngoài đã thoái hóa trở thành linh th, thật là nực cười. Hung thú chúng ta vốn do linh khí thiên địa thai nghén, bản thân có được thần thông dẫn động linh khí Thiên địa, sao lại có cái tên linh thú chứ? Phải chQng vô tận năm tháng trôi qua, ngay cả một thân khí bản nguyên cũng bỏ bê không tu luyện?
Hỏa Phượng gáy dài một tiếng, lộ vẻ căm phẫn khôn tả. Nhược Thủy Cổ Ngạc rống lên, khí tức hung ác bộc phát toàn thân, gần như xông đen tận trời, ép bức không gian.
- Đại tỷ, chúng ta nghĩ cách ra ngoài đi thôi!
Hai mắt Long Quy sa sầm, trong con ngươi đen nhánh toát ra khí Man Hoang nồng đậm. Không gian xung quanh lập tức trở nên u ám, tựa như trở về thời thượng cổ. Bất chợt vô số hung thú rống thành tiếng kéo dài phía trên toàn hải vực, trong lúc nhất thời hung thú rống liên miên, tiếng vang chấn điếc màng tai.
Dường như cũng bị cuốn hút. Lục Thanh cảm thấy huyết mạch của mình xao động một trận, nhưng ngay tức khắc. Lục Thanh biến sắc. Bởi vì hắn cảm thấy lúc này khí Man Hoang trong không trung dường như bị dẫn động, chui vào trong không gian Động Hư nằm bên tay phải hắn. Mà hắn không có năng lực ngăn cản điều này, dù là lực Lĩnh Vực cũng không được, trong nháy mắt cũng bị xuyên qua.
Khí Man Hoang tụ lại làm dậy nên một trận cuồng phong vô hình, biến hóa như vậy không thể nào giấu được ba mươi ba hung thú bọn Hỏa Phượng.
- Ngươi muốn làm gì?
Hỏa Phượng quát lạnh, lập tức há miệng phun ra một đạo hỏa trụ. Hỏa trụ này chỉ rộng một trượng, nhưng ngọn lửa bên trong gần như ngưng tụ thành thực chất, lộ ra nhiều đốm lửa màu vàng, đồng thời bên ngoài còn có nhiều đóa sen lửa bao vây, vờn quanh hỏa trụ. Một vũng không gian sụp đổ màu trắng sáng lập tức hiện ra xung quanh hỏa trụ.
Áp lực nặng nề khiển người ngạt thở truyền đến, thân hình Lục Thanh vốn đứng thẳng trên không lập tức trầm xuống. Linh khí hệ Hỏa này của Hỏa Phượng cũng giống như Kiếm Giả đã lãnh ngộ tới căn nguyên nguồn cội, lực lượng uy nghiêm gần như đạt tới cực hạn, dù là linh lực hệ Chân Hỏa cũng không thể nào sánh kịp.
Uy áp giáng xuống chỉ trong nháy mắt, chẳng những Lục Thanh không né tránh, thậm chí không có phản ứng gì.
- Dừng tay!
Huyền Băng Hải Long Thú sửng sốt, lập tức cũng há miệng phun ra một đạo băng trụ. Băng trụ này lạnh thấu xương, thậm chí không gian xung quanh đều sinh ra tiếng đóng băng răng rắc, giống như tiếng gương vỡ tan tành.
Sau khi Huyền Băng Hải Long Thú ra tay được vài lần hô hấp, một cỗ khí thế uy nghiêm đồng thời từ trên người nó lan tràn ra ngoài những nếp gấp trên thân thể càng thêm lộ rõ, chậm rãi hiện ra một bộ long lân, cỗ khí thế này vừa phát tán ra, khí thế của Huyền Băng Hải Long Thú từ bát giai đỉnh phong bắt đầu tăng vọt, tuy rằng tăng không nhiều, nhưng rõ ràng đã vượt qua ba hung thú khác, nếu so với Hỏa Phượng cũng không kém mảy may nào.
Hai linh trụ một đỏ một trắng chạm vào nhau trước mặt Lục Thanh vài dặm, hai cỗ linh lực này vốn tương khắc với nhau, giờ phút này ngưng tụ trên không thành một linh cầu màu trắng đỏ. Linh cầu này có chu vi mười mấy dặm, bên trong chứa đựng linh lực hệ Hỏa và hệ Huyền Băng vô cùng kinh khủng. Tuy rằng Hỏa Phượng chưa dốc hết toàn lực, trong hỏa trụ cũng không có lực Lĩnh Vực, nhưng hai hung thú bát giai đỉnh phong ra tay cùng lúc, hai cỗ linh lực tương khắc này trong lúc nhất thời đã đi vào trạng thái giằng co.
- Ẩm...
Giữa linh cầu lúc này vang lên tiếng sấm rền vang, từng đạo lôi điện màu tím đang nhộn nhạo phía trong linh cầu. Thủy Hỏa bất dung, chính là lúc này.
Bất chợt một điểm trắng sáng chói hiện ra ở giữa linh cầu, chỉ có điểu bị hai cỗ linh lực tương khắc cùng nhau trấn áp nên không thể bành trướng trong nháy mắt. Dù là như vậy, uy thế kinh khủng lộ ra khiến cho hung thú bát giai thông thường cũng phải vô cùng e ngại.
Không xong!
Huyền Băng Hải Long Thú kinh hãi quát to:
- Mau lui lại!
Không biết nó quát lên gọi ai, chỉ trong thoáng chốc, ngoại trừ Long Quy, ba mươi hai hung thú bát giai đồng thời cấp tốc lui lại. Đám hung thủ lục giai, thất giai cũng vội vàng lui nhanh, chỉ có đám hung thú tam giai, tứ giai vì không đủ thực lực nên không thể tránh né hoàn toàn.
Một cỗ dao động linh lực huyền ảo khuếch tán ra, linh lực màu trắng đỏ ngập tràn, trong không gian sụp đổ màu trắng sáng kia. Lục Thanh thấy rất rõ ràng một điểm sáng có hai màu đen trắng. Điểm sáng có hai màu đen trắng này giống như được thiên địa sinh ra, vừa xuất hiện đã làm cho tâm thần Lục Thanh xúc động. Trong cơ thể hắn, kiếm nguyên Phong Lôi dường như không tự chủ được, bắt đầu lưu chuyển. Phong Lôi quyết tầng mười không ngừng hoàn thiện dưới sự kinh ngạc của Lục Thanh. Chỉ trong thời gian nửa lần hô hấp. Lục Thanh cảm thấy kiếm nguyên trong kinh mạch của mình trở nên linh hoạt thông suốt không bút nào tả xiết.
Nhưng Lục Thanh còn chưa kịp có cảm ngộ nhiều hơn, điểm sáng hai màu đen trắng đã tiêu tan, chỉ còn lại một cỗ linh lực khiến cho người ta khiếp vía kinh hồn khuếch tán ra.
Lục Thanh không tránh né cỗ linh lực này, không hiểu vì sao, hắn có cảm giác rằng mình sẽ không bị thương.
Lục Thanh chưa từng nghi ngờ cảm giác của mình, sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, ý niệm của Lục Thanh càng thêm kiên định.
Nếu một người nghi ngờ ngay cả bản thân mình, bất kể thế nào cũng không có tư cách lãnh ngộ Kiếm Đạo, đừng nói tới chuyện bước trên con đường Kiếm Đạo vô thượng.
Quả nhiên ngay sau đó. ánh sáng xanh chợt lóe giữa không trung, cỗ quan tài bằng đồng xanh dài một trượng hiện ra trước mặt.
Là nó!
Kiếm quang lưu chuyển trong mắt, ánh mắt Lục Thanh nhìn chăm chú vào cỗ quan tài bằng đồng xanh, đã rất lâu không thấy nó nảy sinh ra biên hóa gì, nhưng Lục Thanh không hề nghi ngờ uy năng của nó. Cảnh giới tu vi của Lục Thanh càng lên cao. Lục Thanh càng cảm nhận được rõ ràng một luồng sức mạnh rộng lớn mênh mông.
-Vù...
Chỉ trong thoáng chốc, một luồng ánh sáng vàng chói mắt chóp động.
Tiếng gầm rống vang trời như tiếng ai kêu gọi từ thời thượng cổ, giống như tồn tại từ ngàn xưa, lại không hề bị thời gian ngăn cách, nháy mắt vang vọng toàn tầng bốn kiếm mộ.
Trong tai Hỏa Phượng, nếu tiếng gầm của Huyền Băng Hải Long Thủ như tiếng sét, như vậy tiếng long ngầm hiện tại giống như uy trời mênh mông bát ngát. Uy trời mênh mông cuồn cuộn, nhiếp hồn đoạt phách!
- Long Hoàng! Đây là thanh âm của Chân Long Long Hoàng ta!
Huyền Băng Hải Long Thú chấn động tâm thần. Đây là thanh âm truyền thừa đã vang lên trong đầu nó vô số năm qua, lần này vừa nghe thấy, nó lập tức nhận ra.
Huyền Băng Hải Long Thú ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long ngâm, trong đó chứa đày niềm vui sướng đến mức run rầy, giống như thú nhỏ lạc lối không thề về nhà, bát chợt gặp được phụ mẫu mình vậy. Thanh âm biểu lộ niềm vui bất ngờ khiến cho bọn hung thủ bát giai Hỏa Phượng cảm thấy tâm thần chấn động. Đồng thời từ tiếng long ngâm của Long Hoàng, chúng cảm nhận được một cỗ uy nghiêm không thể chống lại. Trước mặt cỗ uy nghiêm này, chúng gần như không thể tự chủ được, tất cả đều phủ phục giữa không trung.
Một tiếng phượng gáy vang thánh thót khắp không gian, lúc này duy nhất còn lại một mình Hỏa Phượng không phủ phục. Thân là Phượng Hoàng nhất tộc nổi danh sánh ngang Chân Long nhất tộc, huyết mạch trong người Hỏa Phượng cao quỹ không kém huyết mạch Chần Long. Nỗi kiêu ngạo của bộ tộc Phượng Hoàng khiến cho nó không sợ uy nghiêm Long Hoàng trước mặt vẫn cố gắng chống đỡ, không phủ phục như nhưng hung thú khác.
Ngay tức khắc, giữa cơn trốt xoáy do hai luồng linh lực trắng đỏ giao nhau, một điểm sáng vàng dần dần khuếch đại không gian xung quanh dường như dần dần ngưng trệ, nhưng tốc độ khuếch tán của điểm sáng vàng kia không chút giảm đi. Ngay sau đó, một quả trứng rồng màu vàng khổng lồ từ trong đó bay ra.
Tiếng long ngâm mênh mông dường như do cả vùng trời đất cùng gầm rống, truyền khắp toàn bộ tầng bốn kiếm mộ.
Ngoài mấy vạn dặm, hai mươi bảy đạo kiếm quang dừng lại giữa không trung, hạ xuống một hòn đảo lẻ loi giữa biển rộng chừng vài dặm.
Hai mươi bảy đôi mắt nhìn về phía trung ương hải vực, ai nấy đều lộ ra vẻ e ngại trong ánh mắt.
- Đây là thanh âm gì vậy, chẳng lẽ là Huyền Băng Hải Long Thú kia lột xác tiến hóa, trở thành Chân Long Long Vương?
Sắc mặt trung niên áo tím ngưng trọng, đồng thời nhìn sang sáu người bên cạnh:
- Các vị thấy thế nào?
- E rằng tầng bốn kiếm mộ đã có biến cố không nhỏ!
Một lão nhân trầm giọng nói lão nhân này một thân áo trắng, hai mắt khép hờ, lông mày bạc trắng rũ xuống hai bên cằm, đưa mắt nhìn cuồng phong sóng lớn dậy lên ở xa xa, đôi mày cau lai gần như dính liền vào nhau.
- Đúng vậy, tiếng long ngâm này không thể chống lại. e rằng...
- Không phải Kiếm Giả tuyệt thế thì không chống nổi.
Trung niên áo tím trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn sáu người bên cạnh mình:
- Theo các vị, phải chăng là vật ấy đã xuất thế?
Trung niên áo tím vừa nói vậy, cả hai mươi sáu gương mặt đồng thời biến sắc, dường như nghĩ tới cái gì, tức khắc tất cả trở nên trầm mặc. Trong lúc nhất thời, không khí trở nên hết sức nặng nề, không gian xung quanh bị mọi người trấn áp ngưng trệ
Rất lâu sau, trung niên áo tím kia nhìn quanh một vòng, trong mắt thoáng có kiếm quang màu tím chớp động.
- Các vị, thà tin rằng có, không thề tin rằng không! Nếu quả thật là như vậy, tất cả các vị ở đây, ai bằng vào bản lãnh của người đó mà tranh đoạt. Bất quả tên khốn kia cũng không dễ đối phó chút nào, muốn lấy được vật kia, e rằng phải làm mạnh tay mới được.
- Nếu không có thì sao?
Lão nhân áo trắng bên cạnh nhướng mày:
- Muốn bắt được bọn chúng, phải hao tổn rất nhiều sức lực, nếu cuối cùng tay trắng trở về, ta nghĩ chẳng những là Đoạn huynh, e rằng tất cả chúng ta ở đây cũng không biết phải ăn nói thế nào...
- Mưu sự tại nhản, thành sự tại thiên!
Trong mắt trung niên áo tím dường như có lôi quang chớp động, trầm giọng quát:
- Nên làm mà mà không làm, ngược lại sẽ bị hại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.