Chương 573: Ám sát Thánh Nữ
Yêu Dạ
22/06/2021
Nơi uống rượu nằm ngay trong đổ trường, là một gian lầu các khá trang nhã.
Thất tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư trực hệ của Đồ gia, còn thường xuyên đến đổ trường chơi, muốn mượn một gian nhã các uống rượu là điều quá đơn giản.
Ba mặt nhã các đều có cửa sổ, trên cửa sổ treo rèm mỏng màu hồng phấn, gió mát nhè nhẹ, rèm cửa dập dờn, ánh nến đong đưa. Vừa tiến vào Lục Ly liền cảm nhận được một cỗ khí tức ái muội, hắn phát hiện bên trong nhã các còn có thông đạo nối thẳng với một gian phòng khác, xem ra nơi này chuyên được thiết kế dành cho các đại nhân vật bí mật gặp gỡ.
Hai tên thị nữ quỳ dưới đất, chuẩn bị phục vụ cho Lục Ly và Thất tiểu thư. Trong đổ trường Thất tiểu thư có một bạn gái và hai tên công tử bạn trai, chẳng qua những người này đều không được mang vào, mà chỉ dẫn theo một tỳ nữ.
- Mời ngồi!
Thất tiểu thư chỉ vào đài hoàng kim phía đối diện, Lục Ly không chút khách sáo, nhanh chân đi đến, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Thất tiểu thư tiến tới đài hoàng kim còn lại, hai tên thị nữ quỳ dưới đất lập tức bắt đầu rót rượu.
Sau khi ngồi xuống, Thất tiểu thư khẽ cười nhìn Lục Ly hỏi:
- Giờ đã có thể cho ta biết tên ngươi rồi chứ?
- Ha ha!
Lục Ly cười sảng lảng nói:
- Tên chỉ để gọi mà thôi, dễ nghe đến mấy cũng không thú vị bằng người, đúng không nào? Ngươi ta bèo nước gặp nhau, không chừng qua tối nay sẽ không ngày gặp lại, cần gì phải cố chấp hỏi tên làm gì? Nếu Thất tiểu thư nhất định phải muốn xưng hô, vậy cứ gọi ta là Vô Danh!
Phốc phốc
Thất tiểu thư cười lên khanh khách, vui vẻ nói:
- Ngươi thật thú vị, đúng là diệu nhân. Ta có một nghi vấn, theo lý thuyết diệu nhân như ngươi hẳn phải sớm nổi danh mới đúng, Vân Thủy Điện cũng không lớn, sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua về ngươi?
Khí chất Lục Ly rất bất phàm, tối nay hắn lại vung tiền như rác, một lần đặt cược cả chục ức Huyền Tinh, cuối cùng mất sạch, lại vẫn mặt không đổi sắc cười lớn rời đi, từ chuyện này liền có thể thấy được phần nào tính cách Lục Ly.
Người có được khí chất và tính cách như thế, thường thường đều như ngôi sao sáng chói giữa đêm tối, dù ở đâu cũng không che giấu được hào quang.
Mặc dù cảnh giới Lục Ly không cao, nhưng theo như Thất tiểu thư thấy, chỉ cần gặp được hắn liền sẽ rất khó mà quên đi. Nếu Lục Ly là người Đồ gia, vì sao trước nay nàng chưa từng nghe nói qua về người này? Thế nên nàng mới không khỏi nghi hoặc.
Thần sắc Lục Ly không biến, trong lòng lại ngấm ngầm đề phòng, dù sao Thất tiểu thư cũng xuất thân đại gia tộc, thấy nhiều biết rộng. Nhất thời không cẩn thận bị nàng nhìn ra vấn đề, tối nay liền thành công cốc, thậm chí còn sẽ có phiền phức to.
Đầu óc hắn khẽ chuyển, trong lòng tự có định kế, hắn bưng chén rượu lên, dốc một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra vẻ chán chường, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Có một số chuyện ta không muốn nói, ngươi có thể hiểu thế này, có mấy năm ta tinh thần sa sút, thích rượu như mạng, cả ngày say khướt, ai sẽ để ý ta?
Nhìn sắc mặt ảm đạm của Lục Ly, Thất tiểu thư có chút ngại ngùng, tựa hồ nàng vừa bóc lại thương sẹo trong lòng hắn?
Trong lòng lại như có điều hiểu ra, có vẻ mấy năm trước Lục Ly từng gặp chút chuyện, bởi thế mới ý chí tiêu trầm sa đọa mấy năm, một tên ma cờ bạc nát rượu thì làm sao có thể xuất chúng cho được?
- Xin lỗi!
Chứng kiến vẻ bi thương trong đôi mắt thâm thúy cùng với đường nét cương nghị trên mặt Lục Ly, Thất tiểu thư mím môi một cái, bưng chén rượu lên nói:
- Là ta đường đột, ta tự phạt một chén.
Chén rượu vào bụng, trên mặt Thất tiểu thư lập tức hiển hiện hai mạt ráng hồng, càng thêm mấy phần quyến rũ. Nàng phất tay để thị nữ và tỳ nữ lui xuống, tự rót cho mình một chén, sau đó lần nữa nâng chén nói:
- Vô Danh đại hiệp, đến, ta mời ngươi, ngươi là một nam nhân ... rất có vị đạo.
Lục Ly rót rượu đáp lại, nhìn chăm chú Thất tiểu thư nói:
- Thất tiểu thư cũng là một nữ nhân có chuyện xưa, nữ nhân như vậy … rất có vị đạo.
Bị ánh mắt sáng ngời của thần của Lục Ly nhìn chăm chú, Thất tiểu thư cảm giác nội tâm mình như bị nhìn xuyên, biến thành một người trong suốt không còn có chút bí mật nào. Nhịp tim nàng khẽ tăng nhanh, hệt như thiếu nữ nhìn thấy nam tử ngưỡng mộ trong lòng, phương tâm loạn nhịp.
Lục Ly có chút hiểu rõ đối với đãng phụ, đãng phụ chia làm hai loại, một loại là trời sinh phóng đãng, trời sinh yêu thích ***, loại còn lại thật ra là nữ nhân đáng thương từng chịu đau khổ, bị thế đạo hoặc bị tình ái tổn hại. Nữ nhân như thế thường không thể nào tiếp thu được hiện thực, chọn phá bình phá té, tự sa đọa chính mình, để mình sống tiếp mà trong lòng không đến nỗi quá mức thống khổ.
Không chút nghi ngờ, Khương Khinh Linh và Thất tiểu thư đều thuộc về loại thứ hai.
Lục Ly và Khương Khinh Linh ở chung lâu như vậy, đối với loại nữ nhân này hắn rất có thủ đoạn. Thất tiểu thư vài chén xuống bụng, cả người mềm nhũn, ánh mắt mê ly, dập dờn sóng tình, toàn thân nóng hổi, nét mặt tràn đầy ý xuân. Nếu lúc này Lục Ly đứng dậy ôm nàng hơi ve vãn một tí, dự tính nàng sẽ lập tức triển lộ ra mặt phóng đãng nhất của nữ nhân.
Đương nhiên Lục Ly sẽ không tiếp tục ve vãn Thất tiểu thư, hắn mồi chài Thất tiểu thư là có mục đích, chứ không phải thật muốn đùa bỡn nàng.
Bởi thế hắn nâng chén lên rồi lại trùng trùng đặt xuống, có chút phiền muộn nói:
- Trận chiến này giữa Vân Thủy Điện chúng ta với ba đại thế lực, xem ra phía chúng ta nằm ở thế yếu a. Chết một ít võ giả cũng không sao, dù gì ăn uống đều do Vân Thủy Điện nuôi, cũng nên đến lúc bỏ mạng phục vụ Vân Thủy Điện. Chỉ là một khi chiến bại, Vân Thủy Vực liền sẽ sinh linh đồ thán, Đồ gia và Vưu gia cũng không còn đặt chân ở Vân Châu.
- Ha ha.
Thất tiểu thư lại chẳng hề để ý nói:
- Chết sống có số, giàu có nhờ trời, Đại gia gia kia của ta tự mình tìm chết, ai có thể ngăn được? Không hơi đâu lại đi trêu chọc ba đại thế lực và Thái Dương Cung, bại thì bại thôi, cùng lắm lại chết một lần, chứ sống thế này cũng chẳng sung sướng gì.
Lục Ly mừng thầm trong lòng, hắn nói mấy lời này là để gợi chuyện, Thất tiểu thư rất biết phối hợp mở ra máy hát, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Lập tức ánh mắt sáng lên, nhìn chăm chăm Thất tiểu thư nói:
- Thất tiểu thư, ngươi băng tuyết thông minh, dù rất nhiều chuyện không quan tâm nghe ngóng, lại tuỳ tiện đều có thể suy tính ra, ngươi cảm thấy trận chiến này chúng ta có bao nhiêu phần thắng?
- Phần thắng? Hừ!
Thất tiểu thư khẽ cười, tự giễu nói:
- Từ khi Đại gia gia tin vào quỷ kế của nữ nhân kia, Vân Thủy Điện liền đã chú định hủy diệt. Nữ nhân kia quá âm độc, người như thế sẽ chỉ mang đến tai nạn vô tận cho Vân Thủy Điện, ngươi xem? Chẳng phải tai họa đến rồi ư?
- Nữ nhân?
Cả người Lục Ly khẽ rung lên, tròng mắt sáng rực, hắn cố điều chỉnh tâm tình, khống chế nhịp thở không đến nỗi quá gấp rút, ngữ điệu tận lực bình thản chút, trầm giọng hỏi:
- Thất tiểu thư, nữ nhân mà ngươi nói kia là Thánh Nữ?
- Trừ nàng thì còn có thể là ai?
Thất tiểu thư bưng chén rượu lên uống cạn, sau đó cười lạnh nói:
- Từ sau khi Thánh Nữ không biết chui ra từ đâu này tới Vân Thủy Điện, cả một đám lão gia hỏa đều như bị ma xui quỷ ám, ai cũng tin tưởng nàng. Mấy năm nay Vân Thủy Điện làm ra không biết bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, lần này càng là đưa tới tai họa ngập đầu. Ha ha, hơn một năm trước ta đã nói với đại gia gia, rằng nữ nhân này là độc dược, sẽ hại chết chúng ta. Bọn hắn khăng khăng lại không nghe!
- Vốn đại chiến lần này có thể tránh khỏi, chỉ cần chúng ta chịu cúi đầu với Thái Dương Cung, Thái Dương Cung nhất định sẽ nhúng tay vào đại chiến. Thái Dương Cung vừa ra lệnh, ba đại thế lực lập tức thoái lui. Sau đó chúng ta chỉ cần nghĩ cách ly gián ba đại thế lực, thù hận lần này liền có thể nhẹ nhàng được báo. Khăng khăng Thánh Nữ kia cứ muốn chết gánh đến cùng, tuyệt không chịu thua, mấy lão gia hỏa đều rất tin tưởng nàng, nàng muốn hại chết tất cả chúng ta a…
- Cái này?
Trong lòng Lục Ly cuộn lên sóng cả kinh thiên, hắn sớm đã hoài nghi Thánh Nữ chính là Lục Linh. Lại không ngờ Lục Linh lợi hại đến vậy, vượt hẳn ra ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn tưởng rằng địa vị Lục Linh ở Vân Thủy Điện chỉ là tương đối, lại không nghĩ tới nguyên một đám lão gia hỏa đều rất tin tưởng nàng.
Lục Ly bưng chén rượu lên, cố đè ép kích động trong lòng, đợi chén rượu vào bụng xong, hắn mới đột nhiên trùng trùng ném mạnh chén rượu xuống đất, nói:
- Mấy huynh đệ của ta đều chiến tử ở bên ngoài, thậm chí còn không được toàn thây, hóa ra bọn hắn đều chết oan. Thánh Nữ này quá độc, sợ rằng sẽ hại chết tất cả huynh đệ Vân Thủy Điện. Tối nay ta liền lẻn vào phòng ám sát nàng, báo thù thay cho các huynh đệ chết uổng, dù sao nếu đại chiến cứ tiếp tục thì sớm muộn cũng sẽ chết, không bằng chết như vậy cho thống khoái.
Thất tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư trực hệ của Đồ gia, còn thường xuyên đến đổ trường chơi, muốn mượn một gian nhã các uống rượu là điều quá đơn giản.
Ba mặt nhã các đều có cửa sổ, trên cửa sổ treo rèm mỏng màu hồng phấn, gió mát nhè nhẹ, rèm cửa dập dờn, ánh nến đong đưa. Vừa tiến vào Lục Ly liền cảm nhận được một cỗ khí tức ái muội, hắn phát hiện bên trong nhã các còn có thông đạo nối thẳng với một gian phòng khác, xem ra nơi này chuyên được thiết kế dành cho các đại nhân vật bí mật gặp gỡ.
Hai tên thị nữ quỳ dưới đất, chuẩn bị phục vụ cho Lục Ly và Thất tiểu thư. Trong đổ trường Thất tiểu thư có một bạn gái và hai tên công tử bạn trai, chẳng qua những người này đều không được mang vào, mà chỉ dẫn theo một tỳ nữ.
- Mời ngồi!
Thất tiểu thư chỉ vào đài hoàng kim phía đối diện, Lục Ly không chút khách sáo, nhanh chân đi đến, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Thất tiểu thư tiến tới đài hoàng kim còn lại, hai tên thị nữ quỳ dưới đất lập tức bắt đầu rót rượu.
Sau khi ngồi xuống, Thất tiểu thư khẽ cười nhìn Lục Ly hỏi:
- Giờ đã có thể cho ta biết tên ngươi rồi chứ?
- Ha ha!
Lục Ly cười sảng lảng nói:
- Tên chỉ để gọi mà thôi, dễ nghe đến mấy cũng không thú vị bằng người, đúng không nào? Ngươi ta bèo nước gặp nhau, không chừng qua tối nay sẽ không ngày gặp lại, cần gì phải cố chấp hỏi tên làm gì? Nếu Thất tiểu thư nhất định phải muốn xưng hô, vậy cứ gọi ta là Vô Danh!
Phốc phốc
Thất tiểu thư cười lên khanh khách, vui vẻ nói:
- Ngươi thật thú vị, đúng là diệu nhân. Ta có một nghi vấn, theo lý thuyết diệu nhân như ngươi hẳn phải sớm nổi danh mới đúng, Vân Thủy Điện cũng không lớn, sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua về ngươi?
Khí chất Lục Ly rất bất phàm, tối nay hắn lại vung tiền như rác, một lần đặt cược cả chục ức Huyền Tinh, cuối cùng mất sạch, lại vẫn mặt không đổi sắc cười lớn rời đi, từ chuyện này liền có thể thấy được phần nào tính cách Lục Ly.
Người có được khí chất và tính cách như thế, thường thường đều như ngôi sao sáng chói giữa đêm tối, dù ở đâu cũng không che giấu được hào quang.
Mặc dù cảnh giới Lục Ly không cao, nhưng theo như Thất tiểu thư thấy, chỉ cần gặp được hắn liền sẽ rất khó mà quên đi. Nếu Lục Ly là người Đồ gia, vì sao trước nay nàng chưa từng nghe nói qua về người này? Thế nên nàng mới không khỏi nghi hoặc.
Thần sắc Lục Ly không biến, trong lòng lại ngấm ngầm đề phòng, dù sao Thất tiểu thư cũng xuất thân đại gia tộc, thấy nhiều biết rộng. Nhất thời không cẩn thận bị nàng nhìn ra vấn đề, tối nay liền thành công cốc, thậm chí còn sẽ có phiền phức to.
Đầu óc hắn khẽ chuyển, trong lòng tự có định kế, hắn bưng chén rượu lên, dốc một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra vẻ chán chường, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Có một số chuyện ta không muốn nói, ngươi có thể hiểu thế này, có mấy năm ta tinh thần sa sút, thích rượu như mạng, cả ngày say khướt, ai sẽ để ý ta?
Nhìn sắc mặt ảm đạm của Lục Ly, Thất tiểu thư có chút ngại ngùng, tựa hồ nàng vừa bóc lại thương sẹo trong lòng hắn?
Trong lòng lại như có điều hiểu ra, có vẻ mấy năm trước Lục Ly từng gặp chút chuyện, bởi thế mới ý chí tiêu trầm sa đọa mấy năm, một tên ma cờ bạc nát rượu thì làm sao có thể xuất chúng cho được?
- Xin lỗi!
Chứng kiến vẻ bi thương trong đôi mắt thâm thúy cùng với đường nét cương nghị trên mặt Lục Ly, Thất tiểu thư mím môi một cái, bưng chén rượu lên nói:
- Là ta đường đột, ta tự phạt một chén.
Chén rượu vào bụng, trên mặt Thất tiểu thư lập tức hiển hiện hai mạt ráng hồng, càng thêm mấy phần quyến rũ. Nàng phất tay để thị nữ và tỳ nữ lui xuống, tự rót cho mình một chén, sau đó lần nữa nâng chén nói:
- Vô Danh đại hiệp, đến, ta mời ngươi, ngươi là một nam nhân ... rất có vị đạo.
Lục Ly rót rượu đáp lại, nhìn chăm chú Thất tiểu thư nói:
- Thất tiểu thư cũng là một nữ nhân có chuyện xưa, nữ nhân như vậy … rất có vị đạo.
Bị ánh mắt sáng ngời của thần của Lục Ly nhìn chăm chú, Thất tiểu thư cảm giác nội tâm mình như bị nhìn xuyên, biến thành một người trong suốt không còn có chút bí mật nào. Nhịp tim nàng khẽ tăng nhanh, hệt như thiếu nữ nhìn thấy nam tử ngưỡng mộ trong lòng, phương tâm loạn nhịp.
Lục Ly có chút hiểu rõ đối với đãng phụ, đãng phụ chia làm hai loại, một loại là trời sinh phóng đãng, trời sinh yêu thích ***, loại còn lại thật ra là nữ nhân đáng thương từng chịu đau khổ, bị thế đạo hoặc bị tình ái tổn hại. Nữ nhân như thế thường không thể nào tiếp thu được hiện thực, chọn phá bình phá té, tự sa đọa chính mình, để mình sống tiếp mà trong lòng không đến nỗi quá mức thống khổ.
Không chút nghi ngờ, Khương Khinh Linh và Thất tiểu thư đều thuộc về loại thứ hai.
Lục Ly và Khương Khinh Linh ở chung lâu như vậy, đối với loại nữ nhân này hắn rất có thủ đoạn. Thất tiểu thư vài chén xuống bụng, cả người mềm nhũn, ánh mắt mê ly, dập dờn sóng tình, toàn thân nóng hổi, nét mặt tràn đầy ý xuân. Nếu lúc này Lục Ly đứng dậy ôm nàng hơi ve vãn một tí, dự tính nàng sẽ lập tức triển lộ ra mặt phóng đãng nhất của nữ nhân.
Đương nhiên Lục Ly sẽ không tiếp tục ve vãn Thất tiểu thư, hắn mồi chài Thất tiểu thư là có mục đích, chứ không phải thật muốn đùa bỡn nàng.
Bởi thế hắn nâng chén lên rồi lại trùng trùng đặt xuống, có chút phiền muộn nói:
- Trận chiến này giữa Vân Thủy Điện chúng ta với ba đại thế lực, xem ra phía chúng ta nằm ở thế yếu a. Chết một ít võ giả cũng không sao, dù gì ăn uống đều do Vân Thủy Điện nuôi, cũng nên đến lúc bỏ mạng phục vụ Vân Thủy Điện. Chỉ là một khi chiến bại, Vân Thủy Vực liền sẽ sinh linh đồ thán, Đồ gia và Vưu gia cũng không còn đặt chân ở Vân Châu.
- Ha ha.
Thất tiểu thư lại chẳng hề để ý nói:
- Chết sống có số, giàu có nhờ trời, Đại gia gia kia của ta tự mình tìm chết, ai có thể ngăn được? Không hơi đâu lại đi trêu chọc ba đại thế lực và Thái Dương Cung, bại thì bại thôi, cùng lắm lại chết một lần, chứ sống thế này cũng chẳng sung sướng gì.
Lục Ly mừng thầm trong lòng, hắn nói mấy lời này là để gợi chuyện, Thất tiểu thư rất biết phối hợp mở ra máy hát, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Lập tức ánh mắt sáng lên, nhìn chăm chăm Thất tiểu thư nói:
- Thất tiểu thư, ngươi băng tuyết thông minh, dù rất nhiều chuyện không quan tâm nghe ngóng, lại tuỳ tiện đều có thể suy tính ra, ngươi cảm thấy trận chiến này chúng ta có bao nhiêu phần thắng?
- Phần thắng? Hừ!
Thất tiểu thư khẽ cười, tự giễu nói:
- Từ khi Đại gia gia tin vào quỷ kế của nữ nhân kia, Vân Thủy Điện liền đã chú định hủy diệt. Nữ nhân kia quá âm độc, người như thế sẽ chỉ mang đến tai nạn vô tận cho Vân Thủy Điện, ngươi xem? Chẳng phải tai họa đến rồi ư?
- Nữ nhân?
Cả người Lục Ly khẽ rung lên, tròng mắt sáng rực, hắn cố điều chỉnh tâm tình, khống chế nhịp thở không đến nỗi quá gấp rút, ngữ điệu tận lực bình thản chút, trầm giọng hỏi:
- Thất tiểu thư, nữ nhân mà ngươi nói kia là Thánh Nữ?
- Trừ nàng thì còn có thể là ai?
Thất tiểu thư bưng chén rượu lên uống cạn, sau đó cười lạnh nói:
- Từ sau khi Thánh Nữ không biết chui ra từ đâu này tới Vân Thủy Điện, cả một đám lão gia hỏa đều như bị ma xui quỷ ám, ai cũng tin tưởng nàng. Mấy năm nay Vân Thủy Điện làm ra không biết bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, lần này càng là đưa tới tai họa ngập đầu. Ha ha, hơn một năm trước ta đã nói với đại gia gia, rằng nữ nhân này là độc dược, sẽ hại chết chúng ta. Bọn hắn khăng khăng lại không nghe!
- Vốn đại chiến lần này có thể tránh khỏi, chỉ cần chúng ta chịu cúi đầu với Thái Dương Cung, Thái Dương Cung nhất định sẽ nhúng tay vào đại chiến. Thái Dương Cung vừa ra lệnh, ba đại thế lực lập tức thoái lui. Sau đó chúng ta chỉ cần nghĩ cách ly gián ba đại thế lực, thù hận lần này liền có thể nhẹ nhàng được báo. Khăng khăng Thánh Nữ kia cứ muốn chết gánh đến cùng, tuyệt không chịu thua, mấy lão gia hỏa đều rất tin tưởng nàng, nàng muốn hại chết tất cả chúng ta a…
- Cái này?
Trong lòng Lục Ly cuộn lên sóng cả kinh thiên, hắn sớm đã hoài nghi Thánh Nữ chính là Lục Linh. Lại không ngờ Lục Linh lợi hại đến vậy, vượt hẳn ra ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn tưởng rằng địa vị Lục Linh ở Vân Thủy Điện chỉ là tương đối, lại không nghĩ tới nguyên một đám lão gia hỏa đều rất tin tưởng nàng.
Lục Ly bưng chén rượu lên, cố đè ép kích động trong lòng, đợi chén rượu vào bụng xong, hắn mới đột nhiên trùng trùng ném mạnh chén rượu xuống đất, nói:
- Mấy huynh đệ của ta đều chiến tử ở bên ngoài, thậm chí còn không được toàn thây, hóa ra bọn hắn đều chết oan. Thánh Nữ này quá độc, sợ rằng sẽ hại chết tất cả huynh đệ Vân Thủy Điện. Tối nay ta liền lẻn vào phòng ám sát nàng, báo thù thay cho các huynh đệ chết uổng, dù sao nếu đại chiến cứ tiếp tục thì sớm muộn cũng sẽ chết, không bằng chết như vậy cho thống khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.