Chương 459: An bài
Yêu Dạ
22/05/2021
Mấy ngày sau đó, Lục Ly một bên xử lý chính vụ, một bên bồi cùng Khương Khinh Linh du sơn ngoạn thủy.
Dạ Tra trở lại Hoang giới, mang theo mấy chỉ lệnh từ Lục Ly. Chuyện trong Hoang giới, trừ Khương Khinh Linh ra, ngay cả Lục Phi Tuyết và Minh Vũ Lục Ly đều không cho biết, chuyện nơi đó người biết càng ít càng tốt.
Nửa tháng sau, Dạ Tra đi ra, mang đến một tin tức tốt. Hoang giới đã nhất thống, Tinh Không Tộc bị chém tận giết tuyệt, ngoài ra còn có năm chủng tộc cũng bị diệt. Cường giả mấy chủng tộc khác đều bị chém giết, hiện tại toàn bộ Hoang giới chỉ còn một tiếng nói duy nhất, tiếng nói của Mông Thần.
Lượng lớn linh tài được vơ vét tới, chất thành mấy đống như núi ở lối vào Hoang giới. Mông Thần rất hiền hậu, linh tài tịch thu được không giữ lại nửa phần, đều nộp lên hết cả, mặc cho Lục Ly đi xử lý.
Đương nhiên, đây cũng là chỗ thông minh của Mông Thần. Lãnh địa của hắn đã có không ít linh tài, đủ cho Thái Thản Tộc bọn hắn tu luyện. Thứ hắn cần không phải linh tài bình thường, mà là linh tài quý hiếm dùng để xung kích Nhân Hoàng, đồng thời còn có linh tài dành cho Nhân Hoàng Cảnh tu luyện.
Lục Ly để Lục Phi Tuyết Yên phu nhân dẫn Khương Khinh Linh chơi đùa mấy ngày, hắn và Dạ Tra đi Hoang giới một chuyến, mang theo mười mấy chiếc Không Gian Giới Chỉ.
Khương Khinh Linh không đi ra chơi, ngược lại mỗi ngày đều bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ tán gẫu. Lúc đối mặt Lục Phi Tuyết nàng vô cùng khôn khéo, không có nửa phần phóng đãng, cực giống một tiểu thư khuê các, dịu dàng mê người.
Lúc đến Hoang giới, Lục Ly cũng bị mấy tòa núi linh tài trước mắt dọa cho hơi sững.
Bãi đất trống nơi lối vào Hoang giới đã chất đầy vô số khoáng thạch, linh dược, tinh thạch, Huyền thú nội đan, huyền tài … vân vân.
Mông Thần trấn thủ ngay sát kế bên, thật ra dù hắn không ở đây, cũng chẳng ai dám động tới những linh tài này. Hắn là cố ý ở đây chờ Lục Ly, nhằm biểu thị sự trung thành.
- Tham kiến Thánh Chủ!
Không chỉ có Mông Thần, Nghiệp Cơ và toàn bộ tộc trưởng các đại tộc đều tới, cả đám đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Lục Ly.
Lục Ly gật đầu nói:
- Đều đứng lên đi, Mông Thần, các ngươi vất vả rồi.
Mông Thần đứng dậy, thân hình như một ngọn núi, Lục Ly chỉ có thể ngước nhìn. Hắn thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng nói:
- Không khổ cực, Thánh Chủ chém giết Tinh Hóa, những chuyện còn lại thật ra không tính là gì. Hoang giới đã nhất thống, tiếp theo Thánh Chủ định xử lý thế nào? Có cần chỉnh hợp tài nguyên, phái người giám thị ….
- Không cần!
Lục Ly khoát tay nói:
- Ta sẽ không nhúng tay vào sự vụ Hoang giới, chủ nhân Hoang giới vẫn sẽ là Mông Thần ngươi, chứ không phải Lục Ly ta. Mọi chuyện đều do ngươi quyết định, bao gồm cả những linh tài này, ta sẽ không chiếm lấy, mà cầm đi Trung Châu bí mật bán ra, giúp các ngươi đổi lấy linh tài tu luyện cần thiết. Mông Thần, lát nữa ngươi liệt kê ra thành danh sáng cho ta, các ngươi cần những linh tài gì, ta đều có thể mua giúp.
- Hả?
Sắc mặt Mông Thần không có gì biến hóa, ngược lại ánh mắt mấy tộc trưởng các đại tộc còn lại đều sáng rực lên. Chỉ cần có đầy đủ linh tài, một vài người trong bọn hắn liền sẽ có hy vọng xung kích Nhân Hoàng, mặc dù không nhất định có thể thành công, nhưng rốt cuộc cũng có cơ hội, đúng không nào?
- Không!
Mông Thần lại lắc đầu nói:
- Ngươi là Thánh Chủ của Thái Thản Tộc chúng ta, cũng chính là Thánh Chủ của tất cả đại tộc nơi này. Chủ nhân Hoang giới là ngươi, không phải ta. Sự vụ nơi đây phải do Thánh Chủ phán quyết, ta không am hiểu quản lý, hết thảy vẫn nên do Thánh Chủ quyết định thì hơn.
Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Mông Thần biết rõ mình không phải người thích hợp quản lý, hắn rất thông minh, biết nhất định phải tỏ rõ thái độ, bằng không sẽ khiến Lục Ly sinh tâm khúc mắc.
- Mông Thần ngươi đừng đa tâm.
Lục Ly hiểu suy nghĩ trong lòng Mông Thần, hắn khẽ cười nói:
- Dạ Tra biết con người ta, chuyện Bắc Mạc ta cũng mặc kệ, ta phải tu luyện, không có thời gian quản những chuyện này. Cụ thể ngươi cứ thương lượng với Dạ Tra, ta không can thiệp.
- Được rồi!
Mông Thần thấy Lục Ly kiên trì, liền cũng không tiện nói gì thêm, hắn nghĩ nghĩ một lát mới ngưng trọng nói tiếp:
- Thánh Chủ, thứ cho Mông Thần mạo muội, những linh tài này ngươi định bán ra thế nào? Chừng ấy linh tài dù là đặt ở Trung Châu cũng được tính là rất khan hiếm, một hơi bán ra nhiều như vậy, khẳng định sẽ khiến đại tộc Trung Châu chú ý.
Lục Ly biết lo lắng của Mông Thần, gật đầu tán đồng nói:
- Ngươi nói ta đều hiểu, tin tưởng ta, ta sẽ xử trí thích đáng. Đương nhiên vì lý do an toàn, các ngươi vẫn nên phái một số người đi tới trấn giữ các lối vào tiểu thế giới. Một khi có ngoại địch xâm nhập, lập tức hủy đi những thông đạo kia.
Lục Ly đã nói vậy rồi, đám người Mông Thần tự nhiên không có dị nghị. Bọn hắn cũng phái ra một số người tới trấn thủ tiểu thế giới Lục Ải Nhân, một khi có cường giả đại tộc xâm lấn, tùy thời có thể hủy đi thông đạo, như vậy Hoang giới liền được an toàn.
- Dạ Tra!
Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang Dạ Tra dặn dò:
- Lát nữa đi ra kiếm chút vật liệu truyền tống trận, kiến tạo một ít truyền tống trận trong Hoang giới, miễn cho lúc xảy ra chuyện mọi người phản ứng không kịp. À, từ chỗ này đến Dạ Xoa Tộc cũng tu kiến một truyền tống trận, người truyền tống vào đây tu luyện không được phép ra ngoài. Phàm là người tiến vào Hoang giới đều không được phép ra ngoài.
Tin tức về nơi này nhất định phải được giữ bí mật tuyệt đối, ba tên trưởng lão Bạch gia đi theo Bạch Hạ Sương Lục Ly đều không tính toán thả ra. Không phải hắn không tin tưởng người Bạch gia, chỉ là việc này quá lớn, một khi truyền ra liền sẽ là ngày tận thế của Bắc Mạc.
Sau đó lại tiếp tục thương nghị một số sự vụ với đám người Mông Thần, Mông Thần và tộc trưởng các tộc thảo luận một phen, liệt kê ra một tờ danh sách, ghi lại những linh tài mà Hoang giới không có, hơn nữa nhất định phải là linh tài trân quý.
Lục Ly thu lấy tờ danh sách, để Dạ Tra chứa mấy toà linh tài chất đống như núi kia vào trong Không Gian Giới Chỉ. Mông Thần giải thích nói, những linh tài này chỉ là nhóm đầu tiên, tiếp sau còn có mấy nhóm, giá trị gấp mấy chục lần chỗ này.
Thiên địa Huyền khí trong Hoang giới cực nồng đậm, nơi này hàng năm sẽ nuôi dưỡng ra rất nhiều linh tài. Phần nhiều linh tài đều là chủng loại tương đồng, căn bản dùng không hết. Địa bàn Hoang giới rất lớn, nhân khẩu lại không nhiều, tỉ như Tinh Không Tộc là một trong những đại tộc Hoang giới, song nhân khẩu chỉ mới mấy chục vạn. Phải biết tùy tiện một quận thành ở thế giới Nhân tộc bên ngoài, nhân khẩu chí ít cũng phải mấy chục vạn.
Năm đó một trong những nguyên nhân rất quan trọng khiến cho vạn tộc không địch lại Nhân tộc chính là bởi năng lực sinh sôi của Nhân tộc quá mạnh. Vạn tộc đều có Thần Thông, thể chất biến thái, sau khi thành niên không cần tu luyện chiến lực đều không yếu, chẳng qua rất ít chủng tộc có được tốc độ gây giống đủ nhanh.
Nhân tộc thì ngược lại, bọn họ sinh sôi quá nhanh, hơn nữa Nhân tộc còn rất thông minh, giỏi về học tập, dung hợp tinh hoa vạn tộc, tìm hiểu áo nghĩa thiên địa, không ngừng lớn mạnh, cuối cùng trở thành bá chủ thế giới này.
- Được rồi.
Sự tình nói rõ ràng, Lục Ly không quản đám người Mông Thần nữa. Dù sao sau này chỉ cần dựng lên truyền tống trận, gặp mặt liền đơn giản, rất nhanh là có thể truyền tống tới được.
Mông Thần dẫn theo tộc trưởng các tộc rời đi, mặc dù Hoang giới đã nhất thống, nhưng vẫn còn rất nhiều dư nghiệt đại tộc lẩn trốn. Những dư nghiệt này nhất định sẽ nghĩ cách báo thù ám sát rửa hận, tất phải tìm tới diệt sạch, như thế Hoang giới mới tính là triệt để bình định.
Các loại linh sơn khoáng mạch tài nguyên cần chỉnh hợp, địa bàn cũng cần lần nữa phân chia. Mông Thần không bồi cùng Lục Ly đi Thiên Long Tuyết Sơn, Dạ Tra ra ngoài an bài người kiến tạo truyền tống trận, ba người Lục Ly và Nghiệp Cơ Mông Họa bay tới Thiên Long Long Tuyết Sơn.
Phía tuyết sơn còn có hai tên trưởng lão Thái Thản Tộc trấn thủ, lại thêm đám người Mông Trí ở đây, dù là dư nghiệt đại tộc cũng không cách nào đến gần.
Bay mấy ngày đến địa bàn Dạ Xoa Tộc, Lục Ly không chút ngừng chân, trực tiếp tiến vào Thiên Long Tuyết Sơn. Hắn khẽ gật đầu với đám người Mông Trí trú thủ ở phụ cận, cứ thế một thân một mình tiến vào thành bảo trên đỉnh núi.
Trong thành bảo, Bạch Hạ Sương lặng lẽ ngồi xếp bằng tu luyện, nhìn có vẻ như đã nhập định mấy ngày. Từ sau khi Bạch Thu Tuyết xảy ra chuyện, nha đầu ham chơi này rõ ràng đã trưởng thành lên nhiều.
Lục Ly tiến vào trong phòng băng, nhìn Bạch Thu Tuyết lẳng lặng nằm trong băng phong, trên mặt hắn bất giác chớp qua một tia thống khổ.
Hắn quỳ gối bên giường, đưa tay định vuốt ve lên mặt Bạch Thu Tuyết, cảm giác nơi tay lại hoàn toàn lạnh lẽo, không vuốt được tới mặt nàng.
Tầng băng dày kia tựa như ngăn cách hai người ra hai thế giới.
Dạ Tra trở lại Hoang giới, mang theo mấy chỉ lệnh từ Lục Ly. Chuyện trong Hoang giới, trừ Khương Khinh Linh ra, ngay cả Lục Phi Tuyết và Minh Vũ Lục Ly đều không cho biết, chuyện nơi đó người biết càng ít càng tốt.
Nửa tháng sau, Dạ Tra đi ra, mang đến một tin tức tốt. Hoang giới đã nhất thống, Tinh Không Tộc bị chém tận giết tuyệt, ngoài ra còn có năm chủng tộc cũng bị diệt. Cường giả mấy chủng tộc khác đều bị chém giết, hiện tại toàn bộ Hoang giới chỉ còn một tiếng nói duy nhất, tiếng nói của Mông Thần.
Lượng lớn linh tài được vơ vét tới, chất thành mấy đống như núi ở lối vào Hoang giới. Mông Thần rất hiền hậu, linh tài tịch thu được không giữ lại nửa phần, đều nộp lên hết cả, mặc cho Lục Ly đi xử lý.
Đương nhiên, đây cũng là chỗ thông minh của Mông Thần. Lãnh địa của hắn đã có không ít linh tài, đủ cho Thái Thản Tộc bọn hắn tu luyện. Thứ hắn cần không phải linh tài bình thường, mà là linh tài quý hiếm dùng để xung kích Nhân Hoàng, đồng thời còn có linh tài dành cho Nhân Hoàng Cảnh tu luyện.
Lục Ly để Lục Phi Tuyết Yên phu nhân dẫn Khương Khinh Linh chơi đùa mấy ngày, hắn và Dạ Tra đi Hoang giới một chuyến, mang theo mười mấy chiếc Không Gian Giới Chỉ.
Khương Khinh Linh không đi ra chơi, ngược lại mỗi ngày đều bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ tán gẫu. Lúc đối mặt Lục Phi Tuyết nàng vô cùng khôn khéo, không có nửa phần phóng đãng, cực giống một tiểu thư khuê các, dịu dàng mê người.
Lúc đến Hoang giới, Lục Ly cũng bị mấy tòa núi linh tài trước mắt dọa cho hơi sững.
Bãi đất trống nơi lối vào Hoang giới đã chất đầy vô số khoáng thạch, linh dược, tinh thạch, Huyền thú nội đan, huyền tài … vân vân.
Mông Thần trấn thủ ngay sát kế bên, thật ra dù hắn không ở đây, cũng chẳng ai dám động tới những linh tài này. Hắn là cố ý ở đây chờ Lục Ly, nhằm biểu thị sự trung thành.
- Tham kiến Thánh Chủ!
Không chỉ có Mông Thần, Nghiệp Cơ và toàn bộ tộc trưởng các đại tộc đều tới, cả đám đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Lục Ly.
Lục Ly gật đầu nói:
- Đều đứng lên đi, Mông Thần, các ngươi vất vả rồi.
Mông Thần đứng dậy, thân hình như một ngọn núi, Lục Ly chỉ có thể ngước nhìn. Hắn thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng nói:
- Không khổ cực, Thánh Chủ chém giết Tinh Hóa, những chuyện còn lại thật ra không tính là gì. Hoang giới đã nhất thống, tiếp theo Thánh Chủ định xử lý thế nào? Có cần chỉnh hợp tài nguyên, phái người giám thị ….
- Không cần!
Lục Ly khoát tay nói:
- Ta sẽ không nhúng tay vào sự vụ Hoang giới, chủ nhân Hoang giới vẫn sẽ là Mông Thần ngươi, chứ không phải Lục Ly ta. Mọi chuyện đều do ngươi quyết định, bao gồm cả những linh tài này, ta sẽ không chiếm lấy, mà cầm đi Trung Châu bí mật bán ra, giúp các ngươi đổi lấy linh tài tu luyện cần thiết. Mông Thần, lát nữa ngươi liệt kê ra thành danh sáng cho ta, các ngươi cần những linh tài gì, ta đều có thể mua giúp.
- Hả?
Sắc mặt Mông Thần không có gì biến hóa, ngược lại ánh mắt mấy tộc trưởng các đại tộc còn lại đều sáng rực lên. Chỉ cần có đầy đủ linh tài, một vài người trong bọn hắn liền sẽ có hy vọng xung kích Nhân Hoàng, mặc dù không nhất định có thể thành công, nhưng rốt cuộc cũng có cơ hội, đúng không nào?
- Không!
Mông Thần lại lắc đầu nói:
- Ngươi là Thánh Chủ của Thái Thản Tộc chúng ta, cũng chính là Thánh Chủ của tất cả đại tộc nơi này. Chủ nhân Hoang giới là ngươi, không phải ta. Sự vụ nơi đây phải do Thánh Chủ phán quyết, ta không am hiểu quản lý, hết thảy vẫn nên do Thánh Chủ quyết định thì hơn.
Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Mông Thần biết rõ mình không phải người thích hợp quản lý, hắn rất thông minh, biết nhất định phải tỏ rõ thái độ, bằng không sẽ khiến Lục Ly sinh tâm khúc mắc.
- Mông Thần ngươi đừng đa tâm.
Lục Ly hiểu suy nghĩ trong lòng Mông Thần, hắn khẽ cười nói:
- Dạ Tra biết con người ta, chuyện Bắc Mạc ta cũng mặc kệ, ta phải tu luyện, không có thời gian quản những chuyện này. Cụ thể ngươi cứ thương lượng với Dạ Tra, ta không can thiệp.
- Được rồi!
Mông Thần thấy Lục Ly kiên trì, liền cũng không tiện nói gì thêm, hắn nghĩ nghĩ một lát mới ngưng trọng nói tiếp:
- Thánh Chủ, thứ cho Mông Thần mạo muội, những linh tài này ngươi định bán ra thế nào? Chừng ấy linh tài dù là đặt ở Trung Châu cũng được tính là rất khan hiếm, một hơi bán ra nhiều như vậy, khẳng định sẽ khiến đại tộc Trung Châu chú ý.
Lục Ly biết lo lắng của Mông Thần, gật đầu tán đồng nói:
- Ngươi nói ta đều hiểu, tin tưởng ta, ta sẽ xử trí thích đáng. Đương nhiên vì lý do an toàn, các ngươi vẫn nên phái một số người đi tới trấn giữ các lối vào tiểu thế giới. Một khi có ngoại địch xâm nhập, lập tức hủy đi những thông đạo kia.
Lục Ly đã nói vậy rồi, đám người Mông Thần tự nhiên không có dị nghị. Bọn hắn cũng phái ra một số người tới trấn thủ tiểu thế giới Lục Ải Nhân, một khi có cường giả đại tộc xâm lấn, tùy thời có thể hủy đi thông đạo, như vậy Hoang giới liền được an toàn.
- Dạ Tra!
Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang Dạ Tra dặn dò:
- Lát nữa đi ra kiếm chút vật liệu truyền tống trận, kiến tạo một ít truyền tống trận trong Hoang giới, miễn cho lúc xảy ra chuyện mọi người phản ứng không kịp. À, từ chỗ này đến Dạ Xoa Tộc cũng tu kiến một truyền tống trận, người truyền tống vào đây tu luyện không được phép ra ngoài. Phàm là người tiến vào Hoang giới đều không được phép ra ngoài.
Tin tức về nơi này nhất định phải được giữ bí mật tuyệt đối, ba tên trưởng lão Bạch gia đi theo Bạch Hạ Sương Lục Ly đều không tính toán thả ra. Không phải hắn không tin tưởng người Bạch gia, chỉ là việc này quá lớn, một khi truyền ra liền sẽ là ngày tận thế của Bắc Mạc.
Sau đó lại tiếp tục thương nghị một số sự vụ với đám người Mông Thần, Mông Thần và tộc trưởng các tộc thảo luận một phen, liệt kê ra một tờ danh sách, ghi lại những linh tài mà Hoang giới không có, hơn nữa nhất định phải là linh tài trân quý.
Lục Ly thu lấy tờ danh sách, để Dạ Tra chứa mấy toà linh tài chất đống như núi kia vào trong Không Gian Giới Chỉ. Mông Thần giải thích nói, những linh tài này chỉ là nhóm đầu tiên, tiếp sau còn có mấy nhóm, giá trị gấp mấy chục lần chỗ này.
Thiên địa Huyền khí trong Hoang giới cực nồng đậm, nơi này hàng năm sẽ nuôi dưỡng ra rất nhiều linh tài. Phần nhiều linh tài đều là chủng loại tương đồng, căn bản dùng không hết. Địa bàn Hoang giới rất lớn, nhân khẩu lại không nhiều, tỉ như Tinh Không Tộc là một trong những đại tộc Hoang giới, song nhân khẩu chỉ mới mấy chục vạn. Phải biết tùy tiện một quận thành ở thế giới Nhân tộc bên ngoài, nhân khẩu chí ít cũng phải mấy chục vạn.
Năm đó một trong những nguyên nhân rất quan trọng khiến cho vạn tộc không địch lại Nhân tộc chính là bởi năng lực sinh sôi của Nhân tộc quá mạnh. Vạn tộc đều có Thần Thông, thể chất biến thái, sau khi thành niên không cần tu luyện chiến lực đều không yếu, chẳng qua rất ít chủng tộc có được tốc độ gây giống đủ nhanh.
Nhân tộc thì ngược lại, bọn họ sinh sôi quá nhanh, hơn nữa Nhân tộc còn rất thông minh, giỏi về học tập, dung hợp tinh hoa vạn tộc, tìm hiểu áo nghĩa thiên địa, không ngừng lớn mạnh, cuối cùng trở thành bá chủ thế giới này.
- Được rồi.
Sự tình nói rõ ràng, Lục Ly không quản đám người Mông Thần nữa. Dù sao sau này chỉ cần dựng lên truyền tống trận, gặp mặt liền đơn giản, rất nhanh là có thể truyền tống tới được.
Mông Thần dẫn theo tộc trưởng các tộc rời đi, mặc dù Hoang giới đã nhất thống, nhưng vẫn còn rất nhiều dư nghiệt đại tộc lẩn trốn. Những dư nghiệt này nhất định sẽ nghĩ cách báo thù ám sát rửa hận, tất phải tìm tới diệt sạch, như thế Hoang giới mới tính là triệt để bình định.
Các loại linh sơn khoáng mạch tài nguyên cần chỉnh hợp, địa bàn cũng cần lần nữa phân chia. Mông Thần không bồi cùng Lục Ly đi Thiên Long Tuyết Sơn, Dạ Tra ra ngoài an bài người kiến tạo truyền tống trận, ba người Lục Ly và Nghiệp Cơ Mông Họa bay tới Thiên Long Long Tuyết Sơn.
Phía tuyết sơn còn có hai tên trưởng lão Thái Thản Tộc trấn thủ, lại thêm đám người Mông Trí ở đây, dù là dư nghiệt đại tộc cũng không cách nào đến gần.
Bay mấy ngày đến địa bàn Dạ Xoa Tộc, Lục Ly không chút ngừng chân, trực tiếp tiến vào Thiên Long Tuyết Sơn. Hắn khẽ gật đầu với đám người Mông Trí trú thủ ở phụ cận, cứ thế một thân một mình tiến vào thành bảo trên đỉnh núi.
Trong thành bảo, Bạch Hạ Sương lặng lẽ ngồi xếp bằng tu luyện, nhìn có vẻ như đã nhập định mấy ngày. Từ sau khi Bạch Thu Tuyết xảy ra chuyện, nha đầu ham chơi này rõ ràng đã trưởng thành lên nhiều.
Lục Ly tiến vào trong phòng băng, nhìn Bạch Thu Tuyết lẳng lặng nằm trong băng phong, trên mặt hắn bất giác chớp qua một tia thống khổ.
Hắn quỳ gối bên giường, đưa tay định vuốt ve lên mặt Bạch Thu Tuyết, cảm giác nơi tay lại hoàn toàn lạnh lẽo, không vuốt được tới mặt nàng.
Tầng băng dày kia tựa như ngăn cách hai người ra hai thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.