Bất Diệt Long Đế

Chương 691: Ảnh thiền châu

Yêu Dạ

16/07/2021

- Ồ?

Ba tên Nhân Hoàng trẻ tuổi thấy Lục Ly đột nhiên dùng tốc độ khủng bố bỏ chạy về phía sau, thì ba người đều ngẩn ra theo bản năng. Bởi vì Lục Ly chỉ có tu vi Bất Diệt cảnh đỉnh phong, dưới chân hắn vẫn còn giẫm lên Mệnh Luân, nhưng tốc độ của hắn lại đạt đến Nhân Hoàng trung kỳ?

Điều này làm cho ba người có chút không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, dĩ nhiên ngây ngẩn cả người, thế nhưng ba người phản ứng rất nhanh, dưới chân người gọi là Hạo Dương lập tức xuất hiện bản mạng châu, tốc độ tăng lên bão táp, bổ ra một đạo kiếm quang thật dài, bổ một tòa kim sơn phía trước ra, hắn gầm lên giận dữ:

- Cháu trai ngoan, vậy mà ẩn nấp sâu như vậy? Trốn chỗ nào?

Tốc độ Hạo Dương cũng tăng lên cực hạn, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, nhưng lại không kém gì Lục Ly, hơn nữa còn nhanh hơn so với Lục Ly một chút, hắn điên cuồng đuổi theo Lục Ly.

- Có chút ý tứ, đuổi theo đi, trò mèo bắt chuột cũng rất thú vị.

Tên tiểu bạch kiểm thanh tú nhếch miệng cười một tiếng, chiến xa màu đồng thau cũng lấp lánh tia sáng, vạch phá trường không đuổi theo như lưu tinh, tốc độ đạt đến Nhân Hoàng hậu kỳ, vô cùng khủng bố.

- Mẹ kiếp...

Lục Ly cảm thụ được Hạo Dương phía sau càng lúc càng gần, nội tâm âm thầm kêu khổ, nếu như chỉ là một Nhân Hoàng, hắn còn có thể liều mạng đấu một trận, ba tên Nhân Hoàng thì chơi như thế nào? Hắn không có bất tử chi thân.

- Đúng rồi!

Đột nhiên Lục Ly nhớ tới vừa rồi hắn đi ngang qua một tòa núi lớn, bên trong có hai con Hỗn Độn Thú? Không biết ba người này có loại bảo vật như phật châu hay không? Nếu như không có bảo vật như vậy, hắn có thể mượn Hỗn Độn Thú tấn công ba người, từ đó ung dung chạy trốn.

- Được!

Mắt hắn lộ ra một chút hi vọng, sau đó thay đổi phương hướng, bay về phía tòa cự sơn. Sau khi xông vào sơn mạch, Long Đế Thần Binh trong tay của hắn sáng lên, xông qua địa bàn một con Hỗn Độn Thú trông coi, đột nhiên hắn bổ ra một đạo đao mang.

- Oanh!

Đao mang đánh lên phía trên một tảng đá màu vàng kim ở dưới kim sơn, tảng đá kia lập tức động, bên trong tảng đá có một cái đầu thò ra, trong nháy mắt con ngươi lấp lánh kim quang quét tới chỗ Lục Ly.

Thế nhưng...

Con Hỗn Độn Thú này chỉ nhìn lướt qua chỗ hắn, lại lập tức quét về phía sau, rất nhanh ánh mắt khóa chặt Hạo Dương theo sát phía sau.

- Băng...

Cự thú phát ra một tiếng gầm nặng nề, thân thể to lớn đứng lên, đó là một con Hỗn Độn Thú tương tự cự viên. Toàn thân đều là kim loại màu vàng nhạt đúc thành, tản ra hơi thở hung lệ, lúc này nó nổi giận gầm to, mở cái miệng rộng màu vàng nhạt chứa đầy răng nanh ra.

- Ha ha!

Hạo Dương ở phía sau cười lạnh một tiếng, thấy Hỗn Độn Thú phóng tới, cũng không có kinh hãi quá nhiều, hắn vung cự kiếm trong tay lên, đánh ra thiết quyền về phía Hỗn Độn Thú.

- Oanh!

Lúc sắp bổ trúng Hỗn Độn Thú, trên cổ Hạo Dương có hắc sắc quang mang lấp lánh, tiếp theo hơi thở bên trong thân thể của hắn trầm trọng như núi, hùng hậu đến cực hạn.



- Phanh!

Trọng kiếm và bàn tay to lớn của Hỗn Độn Thú chạm vào nhau, phát ra một tiếng va chạm nặng nề, thanh âm kia có thể khiến người bình thường chấn động đến hộc máu. Một tia lửa sáng lên, sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra, vậy mà cự viên lại bị Hạo Dương dùng một kiếm nện bay, còn thân thể Hạo Dương chỉ vẻn vẹn lui về phía sau mấy trượng...

- Làm sao chuyện này có thể xảy ra?

Lục Ly âm thầm líu lưỡi, Hỗn Độn Thú to lớn chiến lực tuyệt đối không kém gì Hỏa Báo Vương bên trong Hỏa Ngục, tức là cũng đạt được thực lực thú hoàng. Một con cự thú kinh thiên như thế, lại bị nhẹ nhàng nện bay, phương diện lực lượng không bằng nhân loại?

- Xem ra tên Hạo Dương này được huyết mạch tăng phúc lực lượng, ừ... bát phẩm huyết mạch, đúng là rất mạnh.

Lục Ly không dám dừng lại, tiếp tục điên cuồng bay về phía trước, hắn biết bên trong vùng núi này còn có một con Hỗn Độn Thú, không biết có bao nhiêu?

- Hưu hưu hưu...

Lục Ly dứt khoát bắn ra huyền lực, tấn công khắp nơi, xem phía dưới sơn mạch có còn Hỗn Độn Thú ẩn nấp hay không? Hắn loạn đánh một trận, quả thực có chuyện lớn xảy ra, bên trong các sơn mạch vang lên từng tiếng gầm gừ trầm thấp, tiếp theo từng con Hỗn Độn Thú lớn nhỏ bắn ra, chúng nó quét nhìn một vòng đều coi thường Lục Ly, nhắm về phía Hạo Dương ở đằng sau bay đến.

Tiểu bạch kiểm thanh tú ngồi chiến xa màu đồng thau ở phía sau Hạo Dương, kỳ lạ là Hỗn Độn Thú cũng không nhìn thấy hai người này. Rất rõ ràng cái chiến xa đồng thau kia và phật châu Lục Ly đeo trên cổ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều có thể ngăn cách cảm giác của Hỗn Độn Thú.

- Băng...

- Lỗ lỗ...

- Kèn kẹt...

Từng con Hỗn Độn Thú lớn nhỏ từ phía dưới bay vụt lên, chen chúc về phía Hạo Dương. Tiểu bạch kiểm thanh tú bên trong chiến xa nhướng mày, nói với một thanh niên khác:

- Ngươi ở đây giúp Hạo Dương một tay, giết chết hoặc là đánh lui những Hỗn Độn Thú này, ta sẽ tự mình đi săn giết tên kia.

- Hạo Xuyên công tử!

Một người khác lại lắc đầu nói:

- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi, tiểu tử kia có một chút quỷ dị, công tử vẫn không nên đi mạo hiểm, nếu không... Ta sẽ đuổi theo giết hắn?

- Mệnh Luân không lừa được người, cho dù tiểu tử này có một ít bản lĩnh thì có thể mạnh đến mức nào?

Hạo Xuyên công tử không cho là đúng, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của thanh niên này, thì hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Đi, ngươi đuổi theo giết hắn, đừng để hắn chạy, mau đi đi. Ta đi giúp Hạo Dương, thuận tiện hoạt động gân cốt, lịch luyện một phen.

Hạo Xuyên công tử thu hồi chiến xa, bạch ngân chiến giáp bên ngoài cơ thể sáng lấp lánh, khí lưu không tên lưu chuyển, mơ hồ có phù văn thần bí lấp lánh, rõ ràng là bán thần khí.

- Hạo Xuyên công tử, các ngươi chờ ta ở đây, rất nhanh ta sẽ trở lại.

Trên người thanh niên chợt lóe tia sáng, dưới chân xuất hiện bản mạng châu, từ bên cạnh lướt đi như một con u hồ, cảnh giới chỉ có Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng tốc độ lại đạt đến Nhân Hoàng hậu kỳ.



Thân hình của hắn rất mờ ảo, như quỷ ảnh, Hỗn Độn Thú bên kia đều bị Hạo Xuyên và Hạo Dương hấp dẫn, không có chú ý hắn. Hắn ung dung một đường bay đi, không ngừng kéo gần khoảng cách với Lục Ly.

- Rầm rầm rầm oanh...

Lục Ly phóng thích huyền lực tấn công khắp nơi, sau khi thấy kinh động ít nhất mấy chục con Hỗn Độn Thú lớn mạnh không giống nhau, mới ngưng tấn công lại.

- Đi...

Hắn không dám dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy hai bóng người bị Hỗn Độn Thú cuốn lấy, nội tâm của hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Hai người? Không đúng!

Nội tâm Lục Ly chấn động, thần niệm lập tức phán tán ra bốn phía, rất nhanh khóa chặt một bóng dáng như quỷ hồn bên trái khe suối, bóng dáng kia lấy tốc độ khủng bố đang áp sát tới hắn.

- Đi!

Ánh mắt Lục Ly hơi chuyển bay về nơi xa, một người đuổi theo hắn cũng không sợ, hơn nữa hắn có thể không ngừng dẫn dắt Hỗn Độn Thú tấn công.

Nếu hai người bên kia bị quấn lấy, tự nhiên Lục Ly không thể bỏ qua cơ hội như thế, tốc độ hắn đạt đến cực hạn lần nữa, bay về nơi xa.

Thanh niên theo sát không bỏ, Lục Ly không hề tấn công Hỗn Độn Thú ở xung quanh nữa. Không biết tên thanh niên này dùng biện pháp gì thu liễm khí tức trên người, vậy mà cũng không làm kinh động bất kỳ một con Hỗn Độn Thú nào.

Tốc độ của thanh niên nhanh hơn so với Lục Ly, khoảng cách song phương không ngừng gần hơn, chỉ nửa nén hương thời gian, khoảng cách song phương chỉ còn mấy trăm trượng.

Lục Ly không dám tiếp tục trốn, nếu như lại gần hơn, hắn sẽ rất nguy hiểm, ai biết thanh niên phía sau có được thần thông dạng gì?

- Phía trước có một con Hỗn Độn Thú!

Lục Ly thấy phía trước có một con cự đại Hỗn Độn Thú đang lang thang, thì lập tức vung vẩy thần binh trong tay, đánh ra một đạo huyền lực, sau đó lại đánh ra một đạo huyền lực về phía sau.

- Oanh! Oanh!

Đạo huyền lực thứ nhất đánh vào trên người Hỗn Độn Thú, đạo huyền lực thứ hai bị thanh niên phía sau ung dung né tránh, đánh vào trên núi lớn màu đen, khiến núi lớn bạo liệt, kim loại đen rơi rụng.

- Cô...

Hỗn Độn Thú giận tím mặt, quét nhìn chung quanh, nhưng khiến Lục Ly kinh ngạc chính là... Hỗn Độn Thú lại không nhìn thấy thanh niên phía sau, mờ mịt quét nhìn một vòng, liền điên cuồng chạy về phía Hạo Xuyên và Hạo Dương đang chiến đấu nơi xa.

- Ha ha!

Một tiếng cười lạnh vang lên, âm thanh châm chọc của thanh niên truyền đến:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi có Ảnh Thiền Châu sao? Ngươi chạy không thoát đâu, chịu chết đi!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook