Bất Diệt Long Đế

Chương 383: Bắt lại tên tiểu bạch kiểm này.

Yêu Dạ

06/05/2021

- Thật ư?

Ánh mắt Lục Phi Tuyết lập tức sáng lên, chỉ cần có thể xác định được tung tích Lục Nhân Hoàng, như vậy sớm muộn đều có thể nghĩ cách cứu ra a.

Nghĩ đến đây Lục Phi Tuyết bỗng chốc như được tiếp thêm sức sống, cẩn thận dò hỏi sự tình về Lục Nhân Hoàng, Lục Ly lần lượt trả lời từng thắc mắc, lại không nói rõ là nơi tuyệt địa nào, hắn sợ Lục Phi Tuyết làm loạn.

- Ngươi muốn về Bắc Mạc? Định nhất thống Bắc Mạc?

Sau đó Lục Ly nói ra dự định trong lòng mình cho Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, có chút lo lắng nói:

- Dù Bắc Mạc chỉ là một nơi hẻo lánh, nhưng muốn nhất thống chắc cũng không phải chuyện dễ dàng? Dù Bắc Mạc không có Nhân Hoàng, song Quân Hầu Cảnh hẳn là không ít?

- Đúng là không ít!

Lục Ly khẽ cười nói:

- Chẳng qua ở nơi đó ta còn có mấy tên thủ hạ Quân Hầu Cảnh, quan hệ giữa ta với cường giả xếp thứ hai trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc cũng không sai. Ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng nhất thống Bắc Mạc, chỉ là không có thời gian đi quản lý, bởi vì ta phải tu luyện. Cô cô giúp ta quản lý, được không? Ta cần được cung cấp tài nguyên cuồn cuộn không ngừng, như thế mới có thể tu luyện càng nhanh, trở nên càng mạnh.

- Quản lý?

Lục Phi Tuyết thoáng kinh ngạc, tiếp sau lại lo lắng nói:

- Cô cô không biết quản lý a? Ta có thể làm được ư?

- Ha ha ha!

Lục Ly cười to nói:

- Không gì là không được cả, ai không phục cứ giết là xong. Cô cô ngươi là tiểu thư xuất thân đại gia tộc, nơi cỏn con như Bắc Mạc chẳng lẽ còn không quản được?

- Vậy được rồi, đến lúc đó để ta thử xem.

Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, sắc mặt rõ ràng khá hơn một chút, trong lòng Lục Ly cũng dần trầm tĩnh lại. Hắn không phải không có người quản lý, Vũ Hóa Thần liền có thể quản lý, hắn chỉ là muốn cho Lục Phi Tuyết có việc để làm, như vậy mới không đến nỗi nghĩ đông nghĩ tây.

Thời gian sau đó, phi thuyền thiết giáp một đường phi hành dọc theo ven biển, một mực mở ra cấm chế, bằng vào mắt thường không cách nào nhìn thấy phi thuyền, trừ phi là cường giả dùng thần niệm thăm dò.

Ở gần biển, vừa không gặp phải Huyền thú đại dương cường đại, vừa không chạm trán hải tặc. Lục Ly cứ thế ngồi suốt ngày trong khoang thuyền, tập trung tu luyện.

Hắn vừa mới ngưng tụ Mệnh Luân, Huyền lực hao phí quá nhiều, bởi thế hắn cần tu luyện một đoạn thời gian, ổn định cảnh giới. Đồng thời muốn nắm giữ và làm quen Mệnh Luân cũng cần thời gian.

Tu luyện sau Mệnh Luân Cảnh cần không ngừng ngưng tụ Mệnh Luân, những Mệnh Luân tiếp sau lại không phải cứ tùy tiện ngưng tụ là được, thậm chí còn phiền phức hơn cả Mệnh Luân đầu tiên. Nếu căn cơ Lục Ly bất ổn, sau này căn bản không cách nào tiếp tục tu luyện.

Lục Phi Tuyết cũng bắt đầu tu luyện, nàng nghĩ đến đi Bắc Mạc giúp Lục Ly, liền phải nghĩ cách trước đột phá Quân Hầu Cảnh. Hiện tại nàng có linh tài, chỉ cần cố gắng tu luyện, tỷ lệ đột phá vẫn là rất lớn.

Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thay phiên tu luyện nghỉ ngơi, điều khiển phi thuyền thiết giáp phi hành. Một trong hai người chia nhau phóng thích thần niệm thăm dò, một khi có bất kỳ tình huống nào sẽ lập tức cảnh báo.



Bốn năm ngày sau đó đều rất an tĩnh, trên đường chỉ gặp mấy chiếc phi thuyền thiết giáp, chẳng qua song phương đều dùng thần niệm quét nhìn đối phương một lượt, sau đó lập tức tách ra.

Chiếc phi thuyền thiết giáp này là phi thuyền đỉnh cấp của Lục gia, tốc độ nhanh như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra được đây là phi thuyền thiết giáp của đại gia tộc, ai dám không hơi đâu mà đi gây chuyện?

Lại qua năm ngày, Lục Phi Tuyết đột nhiên đi ra khoang thuyền, đánh thức Lục Ly.

Lục Phi Tuyết đã bế quan mấy ngày, tâm tính và thân thể đều đạt đến trạng thái đỉnh phong, nàng chuẩn bị xung kích Quân Hầu Cảnh, cần mấy người Lục Ly hộ pháp cho nàng.

Đoạn đường này muốn tới Lưu Vân Thành thì còn cần hơn một tháng, thời gian dài như vậy rất thích hợp để tu luyện. Lục Phi Tuyết có được Kim Cương huyết mạch, sau khi đột phá Quân Hầu Cảnh, chiến lực tự nhiên sẽ được tăng nhiều, khả năng giúp được Lục Ly không ít chuyện.

Lục Phi Tuyết muốn xung kích Quân Hầu Cảnh, Lục Ly tự nhiên vui vẻ đáp ứng. Dặn nàng cứ toàn lực xung kích, không cần phải bận tâm điều gì, hết thảy đã có bọn hắn.

Thời gian xung kích Quân Hầu Cảnh tương đối dài, ít nhất phải mất năm sáu ngày, trong thời gian đó bất luận kẻ nào đều không được quấy nhiễu Lục Phi Tuyết, bằng không sẽ lãng phí những linh tài đắt đỏ kia.

Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, tiến vào trong khoang thuyền, Lục Ly không dám bế quan, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cũng đều đi ra. Lục Ly xếp bằng ngoài khoang thuyền Lục Phi Tuyết, Vũ Hóa Thần thì đi tới trước boong tàu, Minh Vũ điều khiển phi thuyền thiết giáp phi hành.

Vũ Hóa Thần và Minh Vũ tản ra thần niệm, thời thời khắc khắc thăm dò chung quanh, Lục Ly đều đích thân tọa trấn, bọn hắn sao dám chủ quan?

Lục Ly ngồi một lát, thấy hai người vẫn đang một mực thăm dò, hắn không có thần niệm cũng chẳng giúp được gì, bèn dứt khoát khoanh chân tu luyện ngay ngoài cửa khoang thuyền. Dù sao nếu có người muốn tập kích Lục Phi Tuyết, hắn sẽ lập tức biết được.

Liên tiếp bốn ngày đều bình an vô sự, bốn này liên tục không ngủ khiến Lục Ly rốt cục chịu hết nổi, phải tựa trên thành tàu nghỉ ngơi một lát.

Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cũng rất buồn ngủ, chẳng qua bọn họ thực lực cường đại, còn có thể tiếp tục chịu đựng, hai người không dám có chút nào buông lỏng, tiếp tục dùng thần niệm thăm dò.

- Thiếu chủ, địch tập!

Trong mơ màng, Lục Ly đột nhiên nghe được tiếng quát khẽ của Vũ Hóa Thần, hắn lập tức mở mắt ra, ngước mắt nhìn lên trước mặt.

Quả nhiên, trước mặt xuất hiện sáu chiếc phi thuyền thiết giáp tản ra thành hình quạt, chắn ngang đường đi. Minh Vũ điều khiển phi thuyền thiết giáp ngừng lại, tung người bay vụt tới, đứng ở bên cạnh Lục Ly.

- Hẳn là hải tặc, có sáu tên Quân Hầu Cảnh, một tên trong đó là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, ba tên là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ. Bất Diệt Cảnh có hai mươi mấy tên, số còn lại đều là Mệnh Luân Cảnh, tổng cộng hơn một trăm người.

Minh Vũ giải thích nói, ánh mắt Lục Ly bất giác lộ ra một tia nghi hoặc, hỏi:

- Sao bọn hắn biết được hành tung của chúng ta? Phi thuyền thiết giáp của bọn hắn đuổi không kịp chúng ta mới đúng?

Vũ Hóa Thần quay đầu nhìn một cái rồi nói:

- Chắc là ven đường có hải phỉ thăm dò được chúng ta, truyền tin để bọn hắn sớm đến đây chặn đường. Thiếu chủ, giờ làm thế nào?

- Trước nói chuyện cái đã!

Đối phương không lập tức công kích, Lục Phi Tuyết lại đang xung kích Quân Hầu Cảnh, hơn nữa đối phương có tận sáu tên Quân Hầu Cảnh, đánh nhau sẽ rất thua thiệt. Lục Ly có thể chém giết Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng mình vô địch khi đối đầu Quân Hầu Cảnh.



Vũ Hóa Thần mở ra cấm chế, cấm chế này không có được lực phòng ngự quá lớn, chỉ có thể dùng để ẩn thân mà thôi.

Hắn phóng thích Bản Mệnh Châu bay ra, đứng sừng sững giữa hư không, hét lớn nói:

- Chư vị là thế lực nào? Ngăn lại thuyền chúng ta là có chuyện gì?

- Không có việc gì!

Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phía đối diện nhếch môi cười một tiếng, trên mặt hắn có vết sẹo, nhìn rất dữ tợn, người này bộ dáng trung niên, lưng hùm vai gấu, trong tay xách theo một thanh cự phủ, cười lạnh hai tiếng nói:

- Bỉ nhân Lưu Nhân Hùng, là chủ nhân phương hải vực này. Các ngươi là ai? Tùy tiện phi hành trong địa bàn của ta, chẳng hiểu chút quy củ gì hết.

Bản thân Vũ Hóa Thần chính là bá chủ một phương, khí độ bất phàm, hắn lạnh lùng cười nói:

- Thì ra là Lưu đương gia, chúng ta là ai không quan trọng, các ngươi có quy củ gì, cứ nói thẳng đi.

Vũ Hóa Thần rất biết điều, Lưu Nhân Hùng nhếch môi cười nói:

- Ta có nhiều huynh đệ thế này, ai cũng phải ăn cơm, mong các ngươi tuỳ tiện thưởng chút Huyền Tinh cho chúng ta tiêu xài, cũng không cần nhiều, đưa hai trăm ức Huyền Tinh là được.

- Hai trăm ức?

Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia cười lạnh, đối phương thật tưởng bọn hắn là quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được?

Lục Ly trầm tư một lát liền đi lên boong tàu, chắp tay nói:

- Tại hạ Thiên Thần Phủ Khâu Trạch, Lưu đương gia, hai trăm ức Huyền Tinh đối với Thiên Thần Phủ chúng ta mà nói thì không tính là gì. Nhưng lần này chúng ta đi ra vội vàng, không mang theo nhiều Huyền Tinh như vậy. Ta cùng lắm chỉ cầm ra được mười ức, Lưu đương gia nhường đường được không?

- Thiên Thần Phủ?

Hàn quang lóe lên trong mắt Lưu Nhân Hùng, nói:

- Thiên Thần Phủ thì làm gì quản được tới trên biển, nói nhảm ít thôi, không đưa hai trăm ức, băm hết các ngươi cho cá ăn!

Thần sắc Lục Ly không khỏi chuyển lạnh, Mệnh Luân trong bụng lấp lánh, quát khẽ nói:

- Vậy tức là không còn gì để thương lượng? Nếu các ngươi đã muốn chiến, chúng ta đành phải phụng bồi. Dù giết chúng ta, đại quân Thiên Thần Phủ rất nhanh liền sẽ tới, sớm muộn các ngươi đều phải chết!

- Ha ha ha!

Lưu Nhân Hùng bật cười, vung lên cự phủ trong tay, quát to:

- Các huynh đệ, đây là cá lớn. Bắt lại tên tiểu bạch kiểm này, đòi Thiên Thần Phủ một ngàn ức tiền chuộc, người người đều có thịt ăn, giết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook