Chương 86: Bình thuốc có vấn đề
Yêu Dạ
26/03/2021
Triệu Duệ đứt mất một chân, cả người toàn là máu, hơn nữa chiến giáp trên thân còn bị lột xuống, đầu bù tóc rối nhìn không khác gì Lệ Quỷ.
Thấy thảm trạng như thế của đứa con trai mình yêu nhất, trong lòng Triệu Côi bùng lên liệt hỏa hừng hực, hận không thể chém giết mấy vạn người để lắng lại lửa giận trong lòng.
Hắn đề thăng tốc độ tới cực hạn, ánh mắt khóa chặt tên thiếu niên mặc chiến giáp của con trai mình, sát khí trên người không ngừng ngưng tụ. Chẳng qua trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc, bởi vì khí tức Lục Ly rõ ràng chỉ mới vừa đột phá Thần Hải Cảnh, làm sao có thể chém giết được Thanh trưởng lão?
Lục Ly thoáng ngừng bước, sắc mặt ngưng trọng dị thường, nhủ thầm may mà không giết Triệu Duệ, bằng không lúc này hắn đã không còn bài tẩy gì để dùng.
Khí huyết Triệu Côi như rồng như hổ, rõ ràng là cường giả Hồn Đàm cảnh, dù Lục Ly còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng hắn không cuồng vọng đến mức cho rằng mình có thể đối kháng được với cường giả Hồn Đàm cảnh.
Ở Bắc Mạc, chênh lệch cảnh giới như chênh lệch giữa trời với đất, cảnh giới cao hơn một cấp đủ để quét ngang nguyên một đám võ giả cảnh giới thấp hơn.
Tỉ như Thần Hải Cảnh, Huyền lực ngưng đọng hơn xa Huyền Vũ cảnh, tốc độ lực lượng sức phòng ngự hay năng lực phản ứng đều sai lệch quá lớn, một đám Huyền Vũ cảnh đều không thể vây giết Thần Hải Cảnh.
Với Hồn Đàm cảnh sai lệch lại càng lớn!
Hồn Đàm cảnh chính là rèn đúc ra một ao đầm trong linh hồn, khiến linh hồn càng thêm cường đại, từ đó tăng cường cảm giác, phản ứng … và các năng lực khác.
Thị lực, thính lực, khứu giác, cảm giác lực của võ giả Hồn Đàm cảnh đều mạnh hơn Thần Hải Cảnh rất nhiều. Động tác của ngươi rất nhanh, nhưng ở trong mắt Hồn Đàm cảnh lại được thả chậm gấp mười, ngươi còn chưa ra chiêu, đối phương đã có cách ứng đối, ngươi đấu lại kiểu gì?
Hồn Đàm cảnh còn có một đặc thù rõ rệt, đó chính là có thể phóng ra Huyền lực. Tốc độ phóng ra Huyền lực còn rất nhanh, rất sắc bén, ngang với công kích từ Huyền khí Địa giai, có thể cách không giết người.
Bởi thế, Lục Ly trước là dừng lại, giẫm một chân lên đầu Triệu Duệ, đồng thời đặt Thiên Lân Đao lên cổ Triệu Duệ, ánh mắt băng lãnh nhìn Triệu Côi đang không ngừng tiếp cận.
Túc mệnh sau cùng dành cho võ giả chính là tử vong!
Đây là lời Lục Linh từng nói, Lục Ly không sợ chết, nếu Triệu Côi muốn giết hắn, hắn liền kéo theo Triệu Duệ chôn cùng.
Hưu!
Cùng lúc, trong con hẻm nhỏ phía sau, một bóng người đột nhiên cuồng chạy mà đến, trên lưng người này còn cõng theo một người khác, thấy cảnh đó lập tức ngừng bước lại.
Liễu Di và Lục Linh chạy tới, chẳng qua lúc này Liễu Di cũng thấy được Triệu Côi đang gào thét lao đến như Hồng Hoang mãnh thú.
Lục Linh tụt xuống từ trên lưng Liễu Di, tay chống quải trượng nhẹ giọng nói:
- Di tiểu thư, ngươi đi đi, nếu ngươi muốn giữ mạng thì mau lập tức triệt thoái từ Tây Môn, Liễu gia các ngươi xong rồi.
Liễu Di theo bản năng thối lui ra sau, chẳng qua đến khi về lại trong hẻm nhỏ, nàng lại quỷ thần xui khiến dừng bước. Nàng muốn xem xem Lục Ly cầm lấy con tin, liệu có thể toàn thân trở ra trong tay Triệu Côi đang phẫn nộ hay không.
Đám người Tử Liên Nhi cũng rất hiếu kì, dù có con tin, nhưng Triệu Côi lại là Hồn Đàm cảnh, còn là Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, Triệu Côi có cả trăm cách để giết chết Lục Ly.
Vẻn vẹn mấy nhịp thở Triệu Côi đã băng băng mà tới, hạ xuống trên mặt đất cách Lục Ly chừng chục trượng. Khoảng cách này của hắn rất hợp lý, Lục Ly sẽ không cảm thấy bị uy hiếp, đồng thời hắn vẫn có thể phóng ra Huyền lực, nháy mắt kích sát Lục Ly.
Triệu Duệ mất máu quá nhiều, đang trong trạng thái hôn mê, chân gãy vẫn còn đổ máu, Triệu Côi cường hành áp chế nộ khí trong lòng, quát lạnh nói:
- Tiểu tử, thả con trai ta ra, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Lời này chẳng khác gì chuyện cười, nếu Lục Ly tin tưởng Triệu Côi thì hắn chính là đứa ngốc. Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Triệu Côi, một mực lưu ý bất kỳ cử động nào của đối phương, nếu Triệu Côi dám làm loạn, hắn sẽ một đao chém giết Triệu Duệ.
Hắn thoáng trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói:
- Triệu tộc trưởng, lúc này con ngươi vẫn đang chảy máu đấy. Dù chân hắn đã gãy, nhưng nếu ngươi dùng tới đan dược Thiên giai, chân cụt vẫn có thể mọc lại được. Song nếu cứ tiếp tục chảy máu thế này, dù ngươi có tìm tới thần tiên cũng cứu không được. Bởi vậy ngươi nên cầm ra chút thành ý thì hơn.
Triệu Côi nhướng mày, cảm giác có chút vướng tay, Lục Ly có sự trầm ổn vượt xa niên kỷ, nếu cứ tiếp diễn thế này, Triệu Duệ thật có khả năng mất máu quá nhiều mà chết.
Hắn trầm tư rồi nói:
- Ngươi ra điều kiện đi, ta muốn con trai ta còn sống. Hắn mà chết, cả nhà ngươi đều phải chết.
- Rất đơn giản!
Trong lòng Lục Ly sớm có kế hoạch, mở miệng nói:
- Tìm cho ta một chiếc xe ngựa, ta dẫn theo con ngươi ra khỏi thành, ngươi không thể sai người theo dõi và truy sát ta. Sau khi đi được ba trăm dặm, ta cam đoan sẽ thả hắn, nếu ta không thả người, ngươi cứ việc dẫn người đuổi theo giết ta.
Lục Linh để Lục Ly bắt sống Triệu Duệ, ý tứ không cần nói cũng biết, đó chính là cường hành mang theo con tin thoát đi. Lục Ly yêu cầu rời cách thành ba trăm dặm mới thả người, khi đó Triệu gia có muốn đuổi giết cũng đã rất khó khăn, hắn có thể nhẹ nhàng mang theo Lục Linh đào tẩu.
Triệu Côi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng nói:
- Người có thể mang đi, xe ngựa cũng có thể bố trí cho ngươi, chẳng qua ta muốn ngươi tuyệt đối bảo đảm an toàn cho Duệ nhi. Còn nữa, ta nói trước cho ngươi biết, ở Bắc Mạc Vũ đại nhân có năng lượng vượt xa tưởng tượng của ngươi, nếu ngươi dám giết hại Duệ nhi, ta cam đoan dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển ta đều có thể tìm tới, giết sạch ngươi và tất cả những người có liên quan.
Nghe được lời này của Triệu Côi, Lục Ly như trút gánh nặng, xem ra Triệu Côi quả thực rất thương yêu Triệu Duệ, không dám làm loạn.
Còn về uy hiếp sau đó, Lục Ly xem như không nghe thấy, Vũ đại nhân có năng lượng lớn thật, nhưng Triệu Côi không đáng để Vũ đại nhân vận dụng toàn bộ lực lượng đuổi giết hắn …
- Đây là một bình thuốc chữa thương, ngươi trước dùng thuốc bột cho nhi tử ta uống, ta sẽ sai người đi tìm xe ngựa giúp ngươi.
Triệu Duệ từ trong ngực lấy ra một bình thuốc, tiện tay ném qua, sau đó quay lưng tựa hồ chuẩn bị đi sai người bố trí xe ngựa.
Lục Ly thấy là bình thuốc bình thường, cũng không để ý, chuẩn bị tiện tay tiếp lấy.
Xa xa Lục Linh lại cảm giác được một tia không đúng, bởi vì nàng thấy được lúc quay người trong mắt Triệu Duệ chớp lên một tia hàn quang. Nàng chống quải trượng bước nhanh đi tới, lớn tiếng khẽ kêu:
- Đệ đệ, bình thuốc này có vấn đề!
Bình thuốc đã bay vụt tới, Lục Ly đang định giơ tay đi bắt, nghe được Lục Linh nhắc nhở, hắn thoáng ngơ ngác, sau đó liền kịp có phản ứng, vung tay muốn đập bay bình thuốc đi.
- Đã muộn!
Triệu Côi đột nhiên quay lưng, quát khẽ một tiếng:
- Nổ!
Ầm!
Bình thuốc đột nhiên nổ tung, bột trắng bay đầy trời, đầu và thân mình Lục Ly bị đổ đầy bột thuốc, trong mắt cũng bị dính vào không ít, hắn đau đến hừ lên một tiếng, lảo đảo hai bước, thiếu chút ngã ngồi ra đất.
- Chết!
Lục Ly cảm giác hai mắt nhói đau khó nhịn, căn bản không mở ra được, chẳng qua hắn lại có thể phỏng đoán ra phương vị Triệu Duệ, nổi giận vung lên Thiên Lân Đao, định hung hăng một đao chém chết Triệu Duệ.
- Hừ!
Triệu Côi là Hồn Đàm cảnh, nếu lúc này rồi còn bị Lục Ly chém giết Triệu Duệ, mấy năm qua chẳng phải đều sống uổng. Hắn vung tay bắn ra một đạo quyền ảnh màu xanh, Huyền lực ngoại phóng, quyền ảnh mang theo tiếng rít khủng bố nện tới Lục Ly.
Tốc độ phóng ra Huyền lực quá nhanh, Triệu Côi lại cách Lục Ly chỉ mười trượng, chớp mắt đã đến nơi, trước lúc Thiên Lân Đao vung xuống, quyền ảnh gào thét đấm tới.
Tiếng rít chói tai, Huyền lực ngoại phóng mang theo khí tức khủng bố, khiến Lục Ly cảm giác được nguy hiểm trí mạng.
Hắn theo bản năng giơ lên Thiên Lân Đao chắn ngang trước người, trực giác nói cho hắn biết, Thiên Lân Đao còn chưa bổ trúng Triệu Duệ thì hắn đã bị đấm trúng, bởi thế hắn chọn cách tự vệ.
Quyền ảnh màu xanh chỉ lớn bằng nắm tay, càng giống như là một quầng sáng trong suốt màu xanh.
Quyền ảnh đánh trúng Thiên Lân Đao, một đạo cự lực khủng bố truyền đến, Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly trực tiếp bị chấn bay, sau đó quyền ảnh đánh trúng vào ngực Lục Ly.
- Ầm!
Cả người hắn bay rớt ra sau, miệng cuồng phun búng máu tươi ngay giữa không trung, thân thể như bao tải rách bỗng chốc bị nện bay vài chục trượng, khảm vào trong thạch bảo, chưa biết sống chết thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.