Chương 511: Chết vinh không bằng sống nhục
Yêu Dạ
06/06/2021
Răng lợi Tiểu Bạch trước nay một mực rất sắc bén, là hàm răng sắc bén nhất mà Lục Ly từng gặp qua. Mệnh Luân tầng năm nó đều có thể nhẹ nhàng cắn nát, Lục Ly cảm thấy không có thứ gì là Tiểu Bạch không cắn nát được.
Nhưng không bao gồm bán Thần khí!
Bán Thần khí cứng rắn cỡ nào? Thậm chí huyết trảo của Lục Ly đều không thể lưu lại vết rách trên đó.
Thế mà hôm nay Tiểu Bạch lại làm được, mở ra một lỗ thủng trên bán Thần khí, Lục Ly không biết Tiểu Bạch làm bằng cách nào, lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Hắn bao lần trải qua huyết chiến sinh tử, tốc độ phản ứng cực nhanh, giữa lúc khẩn cấp như này làm sao có thời gian đi nghĩ mấy chuyện kia, cơ hội tốt như vậy há có thể không nắm chặt?
- Hưu!
Lục Ly như cuồng long lao vụt mà ra, vừa đi ra khỏi Man Thần Đỉnh, thần niệm lập tức quét tới bốn phía, đợi khi thăm dò được Thiết Duệ đang sửng sốt nhìn về phía này, thần niệm tức thì không chút do dự hóa thành đao nhọn cường đại, hung hăng đâm tới Hồn Đàm Thiết Duệ. Đồng thời thân hình hắn một phân thành hai, hai phân thành bốn, biến ra tổng cộng hơn sáu mươi tên Lục Ly, đồng loạt bay về phía Thiết Duệ.
Cấm chế Man Thần Đỉnh bị phá hư, không cách nào thu nhỏ, khôi phục lại nguyên dạng, cứ thế nằm chỏng chơ trên đất. Vừa nãy Thiết Duệ đang bưng lấy Man Thần đỉnh, lúc này lại kéo không được, cả người giật lui ra sau mấy bước.
Lục Ly bắn ra, hắn kinh hãi một lúc mới hồi thần được, lại chỉ thấy đao nhọn thần niệm của Lục Ly đã cắm vào trong linh hồn. Cảnh tượng đập vào trước mắt cũng là huyết trảo Lục Ly đang càng lúc càng phóng đại...
Không gian sinh hồn chìm trong hỗn loạn, sâu trong linh hồn còn truyền đến nguy cơ trí mạng, Thiết Duệ theo bản năng rống to:
- Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Man Thần Đỉnh là thủ đoạn mạnh nhất của Thiết Duệ, Man Thần Đỉnh đều bị phá, Thiết Duệ rất tự biết mình, nếu hắn còn không phản ứng kịp thời, một giây sau liền sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Ánh mắt Lục Ly lạnh lẽo như băng, trên mặt không một tia cảm xúc, từng đạo thần niệm nối tiếp nhau tràn vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ, huyết trảo hung hăng chộp tới.
Xuy xuy!
Sừng thú trên đỉnh đầu Thiết Duệ lấp lánh lôi quang, chẳng qua hắn không đi công kích Lục Ly, mà tuôn lôi điện vào trong đầu, ý đồ xoắn nát đao nhọn thần niệm Lục Ly đang xâm nhập bên trong, đồng thời bảo hộ não hải.
- Hừ!
Lục Ly vòng ra phía sau lưng Thiết Duệ, huyết trảo nhắm chuẩn phần lưng hung hăng chộp tới. Huyết trảo sắc bén cỡ nào? Thoáng chốc liền nhẹ nhàng đâm vào sau lưng Thiết Duệ, cắm thẳng đến trái tim đối phương, chỉ cần bóp nát tim Thiết Duệ, hắn liền chỉ có một đường chết.
- A!
Thiết Duệ hét ra một tiếng kêu thảm, lúc này Man tộc bốn phía mới kinh hãi hồi thần, ai nấy đều bị dọa cho mất mật. Thiết Duệ là vương tử Man tộc, là vương tử chí cao vô thượng của bọn họ, nếu Thiết Duệ chết rồi, bọn hắn nhất định cũng không sống nổi.
Vù vù!
Vô số Man tộc ùn ùn kéo đến, sừng thú trên đầu phát sáng, chuẩn bị bắn ra lôi điện, khoan nói đánh giết Lục Ly, chí ít cũng phải ngăn cản không cho Lục Ly đánh giết Thiết Duệ.
- Tất cả dừng tay!
Thiết Duệ bạo rống, không thể không nói hắn là người vô cùng thông minh. Nếu đám Man tộc này động thủ, hắn liền triệt để đi đứt. Lôi điện còn chưa bắn tới, tâm tạng hắn đã bị Lục Ly bóp nát.
Thời khắc sống còn, Thiết Duệ đảo mắt nhìn về phía Man Thần Đỉnh, khẽ chớp chớp mắt, rống to nói:
- Nhân tộc, đừng giết ta, ta tặng Man Thần Đỉnh cho ngươi! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể chữa lành Man Thần Đỉnh, sau đó nguyên vẹn đưa tặng cho ngươi!
- Ách?
Huyết trảo Lục Ly đã nắm lấy trái tim Thiết Duệ, chỉ cần khẽ bóp nhẹ một cái, trái tim liền sẽ nát vụn.
Hắn bị lời này của Thiết Duệ đánh động, đây chính là bán Thần khí a. Nếu có thể được đến bán Thần khí này, chiến lực hắn sẽ đề thăng. Man Thần Đỉnh khủng bố thế nào hắn đã được kiến thức qua, sợ rằng Nhân Hoàng bình thường mà bị hút vào, kết cục cũng sẽ bị oanh sát.
Tròng mắt hắn chợt lóe, thần niệm một mực khóa chặt Thiết Duệ, nếu đối phương có nửa điểm dị động, hắn tuyệt đối sẽ lập tức bóp nát tâm tạng đối phương.
Suy nghĩ một lúc, hắn quát khẽ nói:
- Để tất cả Man tộc lui ra sau trăm dặm, không một ai được lưu lại!
Ánh mắt Thiết Duệ chớp qua một tia hỉ sắc, xem ra hành động vừa rồi làm rất kịp thời, nếu hắn dùng lôi điện đi tấn công Lục Ly, nếu không quát dừng không cho Man tộc công kích, lúc này hắn nhất định đã chết.
Lập tức hắn rống giận mấy tiếng, đám Man tộc kia thoáng ngần ngừ, song cuối cùng vẫn rút đi như thủy triều, không để lại một ai.
Thành ý được Thiết Duệ thể hiện rất đủ, hắn tứ chi phát đạt, đầu óc lại vô cùng thông minh, cũng vô cùng sợ chết. Sau lưng hắn vẫn đang
đổ máu, nhưng lại không hề để ý, thậm chí không dám có bất kỳ dị động nào, hắn trầm giọng nói:
- Được rồi, Nhân tộc, người của ta đã rút lui. Ta có thể đưa tặng bán Thần khí này cho ngươi, ta chỉ cầu mạng sống.
Lục Ly quét mắt nhìn lướt qua đỉnh tròn ở bên cạnh, nhìn nắp đỉnh bị Tiểu Bạch cắn ra một lỗ nhỏ, hắn cau mày nói:
- Bán Thần khí đã bị hủy, ngươi làm sao chữa lành được? Còn nữa ... Man Thần Đỉnh này là chí bảo của Ma tộc các ngươi, ngươi cam lòng đưa cho ta?
- Ha ha!
Trên mặt Thiết Duệ chớp qua vẻ cười khổ, nói:
- Ta chết rồi, chẳng phải Man Thần Đỉnh này cũng rơi vào tay ngươi, đám thủ hạ kia của ta đều không làm gì được. Nếu Man Thần Đỉnh đã nhất định rơi vào tay ngươi, vì sao ta không cầm thứ này đổi lấy mạng của mình? Bán Thần khí như này, Ma tộc chúng ta còn có mấy món, thất lạc một món, bản vương tử đi về cùng lắm chỉ bị phạt nặng, chứ không đến nỗi bị xử tử. Nhân tộc các ngươi có một câu rất hay, chết vinh không bằng sống nhục, còn sống mới có hy vọng, đúng không nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ, lại không biết phải nói gì, tên Man tộc tứ chi phát đạt này không ngờ tâm tư còn tinh tế hơn cả Nhân tộc.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi hỏi tiếp:
- Sao ngươi chữa lành được Man Thần Đỉnh? Nếu có nửa câu dối trá, ngươi liền đi gặp lão tổ tông Man Thần của mình đi.
Thần niệm Lục Ly một mực khóa chặt Thiết Duệ, Thiết Duệ cũng vô cùng rõ ràng, chỉ cần mình nói sai nửa câu, hoặc có bất kỳ dị động nào, liền thật sẽ được đi gặp Man Thần.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Nếu là thân Man Thần Đỉnh bị phá hư, đừng nói ta, dù có là phụ hoàng ta, Man Thần đương nhiệm đều đừng hòng chữa lành được. May mà giờ chỉ là hư hại nắp đỉnh, ta có thể phục hồi được, trên người ta có mang vật liệu phục hồi, dùng lôi điện tôi luyện một ngày là xong.
- Chẳng qua!
Thiết Duệ thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Khôi phục Man Thần Đỉnh không vấn đề, nhưng ta muốn ngươi lập xuống Đấu Thiên huyết thệ, chỉ cần ta phục hồi Man Thần Đỉnh cho ngươi, ngươi liền không thể giết hại ta. Bản vương tử cũng cam đoan, sau này sẽ không bước ra Man Thần đại bản doanh nửa bước, đợi thời gian nửa năm vừa đến, lập tức dẫn người quay về Bắc Man đại địa.
Đấu Thiên huyết thệ, đó là lời thề trang trọng nhất ở Đấu Thiên Giới, có ý nghĩa cực lớn đối với Nhân tộc. Lời này này không thể tùy tiện lập ra, nếu vi phạm, sẽ bị Đấu Thiên Đại Đế hạ xuống thần phạt, thoáng chốc liền hóa thành tro bụi.
Giết Thiết Duệ hay không đều không sao cả, nếu có thể được đến Man Thần Đỉnh hoàn chỉnh, buông tha cho Thiết Duệ không phải là điều không thể. Lục Ly chỉ sợ đây là âm mưu của Thiết Duệ, dù sao tên Man tộc này cũng thông minh và âm hiểm hơn xa Nhân tộc bình thường.
Hắn trầm ngâm một lát mới nói:
- Ngươi trước giải trừ liên hệ tinh thần với Man Thần Đỉnh, để ta luyện hóa Man Thần Đỉnh đã. Đồng thời địa điểm ngươi phục hồi nắp đỉnh phải cách chỗ này trăm dặm, phương viên trăm dặm không được có Man tộc. Còn nữa... Ta sẽ để Tiểu Bạch chui vào trong người ngươi, nếu ngươi có bất kỳ dị động nào, Tiểu Bạch sẽ lập tức bóp nát tâm tạng ngươi, ngươi đồng ý, ta mới có thể tha mạng cho ngươi.
Tròng mắt Thiết Duệ thoáng lấp lánh, cắn răng nói:
- Thành giao!
Nhưng không bao gồm bán Thần khí!
Bán Thần khí cứng rắn cỡ nào? Thậm chí huyết trảo của Lục Ly đều không thể lưu lại vết rách trên đó.
Thế mà hôm nay Tiểu Bạch lại làm được, mở ra một lỗ thủng trên bán Thần khí, Lục Ly không biết Tiểu Bạch làm bằng cách nào, lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Hắn bao lần trải qua huyết chiến sinh tử, tốc độ phản ứng cực nhanh, giữa lúc khẩn cấp như này làm sao có thời gian đi nghĩ mấy chuyện kia, cơ hội tốt như vậy há có thể không nắm chặt?
- Hưu!
Lục Ly như cuồng long lao vụt mà ra, vừa đi ra khỏi Man Thần Đỉnh, thần niệm lập tức quét tới bốn phía, đợi khi thăm dò được Thiết Duệ đang sửng sốt nhìn về phía này, thần niệm tức thì không chút do dự hóa thành đao nhọn cường đại, hung hăng đâm tới Hồn Đàm Thiết Duệ. Đồng thời thân hình hắn một phân thành hai, hai phân thành bốn, biến ra tổng cộng hơn sáu mươi tên Lục Ly, đồng loạt bay về phía Thiết Duệ.
Cấm chế Man Thần Đỉnh bị phá hư, không cách nào thu nhỏ, khôi phục lại nguyên dạng, cứ thế nằm chỏng chơ trên đất. Vừa nãy Thiết Duệ đang bưng lấy Man Thần đỉnh, lúc này lại kéo không được, cả người giật lui ra sau mấy bước.
Lục Ly bắn ra, hắn kinh hãi một lúc mới hồi thần được, lại chỉ thấy đao nhọn thần niệm của Lục Ly đã cắm vào trong linh hồn. Cảnh tượng đập vào trước mắt cũng là huyết trảo Lục Ly đang càng lúc càng phóng đại...
Không gian sinh hồn chìm trong hỗn loạn, sâu trong linh hồn còn truyền đến nguy cơ trí mạng, Thiết Duệ theo bản năng rống to:
- Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Man Thần Đỉnh là thủ đoạn mạnh nhất của Thiết Duệ, Man Thần Đỉnh đều bị phá, Thiết Duệ rất tự biết mình, nếu hắn còn không phản ứng kịp thời, một giây sau liền sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Ánh mắt Lục Ly lạnh lẽo như băng, trên mặt không một tia cảm xúc, từng đạo thần niệm nối tiếp nhau tràn vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ, huyết trảo hung hăng chộp tới.
Xuy xuy!
Sừng thú trên đỉnh đầu Thiết Duệ lấp lánh lôi quang, chẳng qua hắn không đi công kích Lục Ly, mà tuôn lôi điện vào trong đầu, ý đồ xoắn nát đao nhọn thần niệm Lục Ly đang xâm nhập bên trong, đồng thời bảo hộ não hải.
- Hừ!
Lục Ly vòng ra phía sau lưng Thiết Duệ, huyết trảo nhắm chuẩn phần lưng hung hăng chộp tới. Huyết trảo sắc bén cỡ nào? Thoáng chốc liền nhẹ nhàng đâm vào sau lưng Thiết Duệ, cắm thẳng đến trái tim đối phương, chỉ cần bóp nát tim Thiết Duệ, hắn liền chỉ có một đường chết.
- A!
Thiết Duệ hét ra một tiếng kêu thảm, lúc này Man tộc bốn phía mới kinh hãi hồi thần, ai nấy đều bị dọa cho mất mật. Thiết Duệ là vương tử Man tộc, là vương tử chí cao vô thượng của bọn họ, nếu Thiết Duệ chết rồi, bọn hắn nhất định cũng không sống nổi.
Vù vù!
Vô số Man tộc ùn ùn kéo đến, sừng thú trên đầu phát sáng, chuẩn bị bắn ra lôi điện, khoan nói đánh giết Lục Ly, chí ít cũng phải ngăn cản không cho Lục Ly đánh giết Thiết Duệ.
- Tất cả dừng tay!
Thiết Duệ bạo rống, không thể không nói hắn là người vô cùng thông minh. Nếu đám Man tộc này động thủ, hắn liền triệt để đi đứt. Lôi điện còn chưa bắn tới, tâm tạng hắn đã bị Lục Ly bóp nát.
Thời khắc sống còn, Thiết Duệ đảo mắt nhìn về phía Man Thần Đỉnh, khẽ chớp chớp mắt, rống to nói:
- Nhân tộc, đừng giết ta, ta tặng Man Thần Đỉnh cho ngươi! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể chữa lành Man Thần Đỉnh, sau đó nguyên vẹn đưa tặng cho ngươi!
- Ách?
Huyết trảo Lục Ly đã nắm lấy trái tim Thiết Duệ, chỉ cần khẽ bóp nhẹ một cái, trái tim liền sẽ nát vụn.
Hắn bị lời này của Thiết Duệ đánh động, đây chính là bán Thần khí a. Nếu có thể được đến bán Thần khí này, chiến lực hắn sẽ đề thăng. Man Thần Đỉnh khủng bố thế nào hắn đã được kiến thức qua, sợ rằng Nhân Hoàng bình thường mà bị hút vào, kết cục cũng sẽ bị oanh sát.
Tròng mắt hắn chợt lóe, thần niệm một mực khóa chặt Thiết Duệ, nếu đối phương có nửa điểm dị động, hắn tuyệt đối sẽ lập tức bóp nát tâm tạng đối phương.
Suy nghĩ một lúc, hắn quát khẽ nói:
- Để tất cả Man tộc lui ra sau trăm dặm, không một ai được lưu lại!
Ánh mắt Thiết Duệ chớp qua một tia hỉ sắc, xem ra hành động vừa rồi làm rất kịp thời, nếu hắn dùng lôi điện đi tấn công Lục Ly, nếu không quát dừng không cho Man tộc công kích, lúc này hắn nhất định đã chết.
Lập tức hắn rống giận mấy tiếng, đám Man tộc kia thoáng ngần ngừ, song cuối cùng vẫn rút đi như thủy triều, không để lại một ai.
Thành ý được Thiết Duệ thể hiện rất đủ, hắn tứ chi phát đạt, đầu óc lại vô cùng thông minh, cũng vô cùng sợ chết. Sau lưng hắn vẫn đang
đổ máu, nhưng lại không hề để ý, thậm chí không dám có bất kỳ dị động nào, hắn trầm giọng nói:
- Được rồi, Nhân tộc, người của ta đã rút lui. Ta có thể đưa tặng bán Thần khí này cho ngươi, ta chỉ cầu mạng sống.
Lục Ly quét mắt nhìn lướt qua đỉnh tròn ở bên cạnh, nhìn nắp đỉnh bị Tiểu Bạch cắn ra một lỗ nhỏ, hắn cau mày nói:
- Bán Thần khí đã bị hủy, ngươi làm sao chữa lành được? Còn nữa ... Man Thần Đỉnh này là chí bảo của Ma tộc các ngươi, ngươi cam lòng đưa cho ta?
- Ha ha!
Trên mặt Thiết Duệ chớp qua vẻ cười khổ, nói:
- Ta chết rồi, chẳng phải Man Thần Đỉnh này cũng rơi vào tay ngươi, đám thủ hạ kia của ta đều không làm gì được. Nếu Man Thần Đỉnh đã nhất định rơi vào tay ngươi, vì sao ta không cầm thứ này đổi lấy mạng của mình? Bán Thần khí như này, Ma tộc chúng ta còn có mấy món, thất lạc một món, bản vương tử đi về cùng lắm chỉ bị phạt nặng, chứ không đến nỗi bị xử tử. Nhân tộc các ngươi có một câu rất hay, chết vinh không bằng sống nhục, còn sống mới có hy vọng, đúng không nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ, lại không biết phải nói gì, tên Man tộc tứ chi phát đạt này không ngờ tâm tư còn tinh tế hơn cả Nhân tộc.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi hỏi tiếp:
- Sao ngươi chữa lành được Man Thần Đỉnh? Nếu có nửa câu dối trá, ngươi liền đi gặp lão tổ tông Man Thần của mình đi.
Thần niệm Lục Ly một mực khóa chặt Thiết Duệ, Thiết Duệ cũng vô cùng rõ ràng, chỉ cần mình nói sai nửa câu, hoặc có bất kỳ dị động nào, liền thật sẽ được đi gặp Man Thần.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Nếu là thân Man Thần Đỉnh bị phá hư, đừng nói ta, dù có là phụ hoàng ta, Man Thần đương nhiệm đều đừng hòng chữa lành được. May mà giờ chỉ là hư hại nắp đỉnh, ta có thể phục hồi được, trên người ta có mang vật liệu phục hồi, dùng lôi điện tôi luyện một ngày là xong.
- Chẳng qua!
Thiết Duệ thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Khôi phục Man Thần Đỉnh không vấn đề, nhưng ta muốn ngươi lập xuống Đấu Thiên huyết thệ, chỉ cần ta phục hồi Man Thần Đỉnh cho ngươi, ngươi liền không thể giết hại ta. Bản vương tử cũng cam đoan, sau này sẽ không bước ra Man Thần đại bản doanh nửa bước, đợi thời gian nửa năm vừa đến, lập tức dẫn người quay về Bắc Man đại địa.
Đấu Thiên huyết thệ, đó là lời thề trang trọng nhất ở Đấu Thiên Giới, có ý nghĩa cực lớn đối với Nhân tộc. Lời này này không thể tùy tiện lập ra, nếu vi phạm, sẽ bị Đấu Thiên Đại Đế hạ xuống thần phạt, thoáng chốc liền hóa thành tro bụi.
Giết Thiết Duệ hay không đều không sao cả, nếu có thể được đến Man Thần Đỉnh hoàn chỉnh, buông tha cho Thiết Duệ không phải là điều không thể. Lục Ly chỉ sợ đây là âm mưu của Thiết Duệ, dù sao tên Man tộc này cũng thông minh và âm hiểm hơn xa Nhân tộc bình thường.
Hắn trầm ngâm một lát mới nói:
- Ngươi trước giải trừ liên hệ tinh thần với Man Thần Đỉnh, để ta luyện hóa Man Thần Đỉnh đã. Đồng thời địa điểm ngươi phục hồi nắp đỉnh phải cách chỗ này trăm dặm, phương viên trăm dặm không được có Man tộc. Còn nữa... Ta sẽ để Tiểu Bạch chui vào trong người ngươi, nếu ngươi có bất kỳ dị động nào, Tiểu Bạch sẽ lập tức bóp nát tâm tạng ngươi, ngươi đồng ý, ta mới có thể tha mạng cho ngươi.
Tròng mắt Thiết Duệ thoáng lấp lánh, cắn răng nói:
- Thành giao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.