Chương 457: Chúng ta không làm gì cả
Yêu Dạ
22/05/2021
Lúc Lục Ly trở lại Lục gia, Lục Chính Đàn và Lục Toan Lục Nghê đã rời khỏi Thần Khải Thành.
Khi đó Lục Ly còn lấy làm lạ, vì sao Lục gia phong thành, Lục Chính Đàn và Lục Toan Lục Nghê lại như không việc gì đi ra ngoài, thì ra là dẫn theo hai người đi Thí Ma chiến trường.
Thí Ma chiến trường có ba lối vào, phía nam phía bắc trung bộ lần lượt có một lối vào, phụ cận Linh Lung Thành cũng có một lối vào. Chẳng qua gia tộc ngũ phẩm trở xuống không tư cách biết được điều này, hơn nữa không phải con em đại gia tộc hoặc thế lực lớn thì đều không tư cách tiến vào, đây cũng là một trong những đặc quyền của đại gia tộc.
Khương Khinh Linh đáp ứng Lục Ly, một năm rưỡi sau sẽ nghĩ cách dẫn hắn tiến vào, Lục Ly lập tức yên tâm. Vừa khéo Hoang giới bên này cũng còn nhiều chuyện cần xử lý, cảnh giới của hắn cần tăng lên, sau một năm rưỡi hẳn là Hoang giới và Bắc Mạc sẽ đi vào ổn định.
Xác định xong việc này, Lục Ly an tâm phần nào, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái đi nhiều. Chỉ cần có đường, có phương hướng, hắn liền có thể đi cố gắng, đi phấn đấu, đi liều mạng. Chỉ sợ không có đường, cố gắng thế nào đều vô dụng.
Lục Ly ngồi trầm tư một lát, sau đó nhìn sang Khương Khinh Linh, nghiêm mặt nói:
- Khinh Linh, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi không?
Khương Khinh Linh ngạc nhiên, sau đó có chút tức giận, trừng Lục Ly một cái, nói:
- Nếu ngươi không tin tưởng, vậy đừng nói gì nữa, ta không muốn nghe.
Nhìn bộ dạng giận dỗi của Khương Khinh Linh, Lục Ly khẽ cười, đại tiểu thư này đúng là người ngay thẳng, một điểm không làm bộ, dám yêu dám hận dám đùa dám điên. Thế giới này hẳn nàng không sợ ai? Một người tùy thời có thể đi chết thì còn có gì để sợ?
- Là ta lỡ lời, ta xin lỗi.
Lục Ly áy náy nói, sau đó đứng lên nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lục Ly đứng dậy đi ra, Khương Khinh Linh nhìn theo, có chút nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy. Hai người men theo hành lang tiến vào một thiền điện, sau đó Lục Ly mở ra một cánh cửa mật thất, dẫn theo Khương Khinh Linh tiến vào.
Sau khi tiến vào mật thất, tay Lục Ly vỗ lên cơ quan, cấm chế trong mật thất lập tức sáng lấp lánh. Khương Khinh Linh nhíu mày nhìn lại, phát hiện bên trong tia sáng rất ảm đạm, diện tích lại rất rộng, chỉ là có một ít đồ vật kỳ quái.
Bên trong đặt một bộ giường lớn, một ít roi da, dây xích, nến đỏ … bầu không khí tràn ngập khí tức kiều diễm dâm tà.
Khương Khinh Linh nhìn mấy lần, đột nhiên tỉnh ngộ đỏ mặt nói:
- Đây đều là dùng để ngược đãi nô lệ tình dục? Lục Ly ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cảnh giới ta cao hơn ngươi. Ngươi đừng làm loạn, ta kêu lên bây giờ!
Lục Ly lườm nàng một cái, nói:
- Ta là người đứng đắn, mấy thứ này đều là quốc chủ trước kia nơi lưu lại. Tiến vào đây là muốn không cho trưởng lão nhà ngươi nghe được chúng ta nói chuyện, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không ta sẽ chết không chỗ chôn.
Thấy ngữ khí Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, Khương Khinh Linh nghiêm mặt lại, lắc hông đi đến bên giường, cầm lên một chiếc roi da, vung vẫy về phía Lục Ly nói:
- Nói đi, bản tiểu thư nghe đâu.
- Ta phát hiện một tiểu thế giới ở Bắc Mạc.
Lục Ly giải thích nói:
- Trong tiểu thế giới kia có một ít chủng tộc đặc thù, đều là chủng tộc từng bị Nhân tộc tiêu diệt nhưng may mắn trốn thoát. Ta đã chinh phục tiểu thế giới đó, hiện tại rất nhiều chủng tộc tuyên thệ trung thành với ta. Ta cũng được đến rất nhiều linh tài hi hữu trong tiểu thế giới kia, chẳng qua ta không dám cầm đi bán, ngươi hẳn là hiểu được đạo lý trong đó.
Tròng mắt Khương Khinh Linh khẽ híp lại, cười như một con hồ ly, nàng xách lấy roi da đi tới chỗ Lục Ly, cười hì hì nói:
- Ngươi sợ bị người chú ý? Còn sợ bị mười hai Vương tộc phát hiện ra dư nghiệt của những chủng tộc đặc thù kia? Bởi thế mới muốn ta giúp ngươi đi bán? Ngươi tin tưởng ta vậy ư? Không sợ ta để lộ tin tức? Không sợ ta nuốt lấy linh tài?
Lục Ly trải tay ra nói:
- Bằng hữu của ta rất ít, ngươi thuộc trong số không nhiều ấy, cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ. Ta đành phải trông cậy vào ngươi, không phải giúp không, ngươi rút lấy một thành Huyền Tinh. Còn nếu ngươi nuốt mất, ta tự nhận xui xẻo.
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh cười lên yêu kiều, cả người rung lên, nàng kiêu ngạo nhìn Lục Ly nói:
- Một thành? Ngươi coi bản tiểu thư là ăn xin chắc? Chia đều năm năm!
Lục Ly trợn tròn mắt, mong mỏi nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Đại tiểu thư, những linh tài kia không phải của riêng ta, ta còn phải nuôi một đống người, phải giúp bọn hắn mua sắm linh tài quý hiếm. Nếu ngươi muốn năm thành, ta còn lại được bao nhiêu, ngươi cảm thấy với chút vốn liếng Bắc Mạc hiện giờ, ta bù được nổi không?
- Thế ta từ bỏ phân hồng, một thành cũng không rút.
Ánh mắt Khương Khinh Linh đột nhiên trở nên yêu mị, cầm lấy roi da khẽ đảo qua trên mặt Lục Ly, chỉ vào giường lớn nói:
- Vậy tới trên giường cho bản tiểu thư chơi đùa một lần, xem như phí tổn, thế nào?
Trên trán Lục Ly gồ lên mấy đạo gân xanh, hắn đành chịu nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Đại tiểu thư, ngươi đừng đùa được không?
- Đùa?
Khương Khinh Linh nghiêng đầu cười nói:
- Ngươi không muốn phản bội người ngươi yêu? Hay là chướng mắt với bản tiểu thư, ghét bỏ ta là tàn hoa bại liễu? Chơi đùa mà thôi, cứ xem như tình một đêm là được.
Lục Ly khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Khinh Linh, ta rất trân quý hữu nghị giữa chúng ta, ta không hy vọng trộn tạp thứ khác, hủy đi tình nghĩa của chúng ta.
- Ta không muốn hữu nghị.
Khương Khinh Linh như cười mà không phải cười nói:
- Ta không coi ngươi là bằng hữu, ta chỉ coi ngươi là tình nhân, tiểu tình nhân của ta. Ngươi cũng có thể làm tình nhân, hồng nhan tri kỷ của ta mà.
Lục Ly vẫn nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, ta giận đấy.
- Được rồi!
Khương Khinh Linh khẽ cười nghịch ngợm, uốn ba tất lưỡi nói:
- Ngươi chẳng thú vị gì cả, đùa ngươi một lát mà thôi, cứ đường đường chính chính như vậy làm gì. Nói cứ như thể ngươi đứng đắn lắm, vừa rồi lúc rửa chân cho ta sao lại vuốt ve mãi không buông?
- Ta không có!
Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, chân ngọc của Khương Khinh Linh đúng là kiệt tác tạo hóa, vừa rồi yêu thích đến độ không nỡ rời tay, chẳng qua trong lòng hắn không hề có ý niệm bất chính, chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi.
- Ha ha ha!
Thấy mặt Lục Ly thoáng đỏ lên, Khương Khinh Linh bật cười ha hả, ánh mắt sáng lấp lánh như một con hồ ly.
- Được rồi , nói chính sự.
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Linh tài ngươi định xử lý thế nào? Ta không muốn để bất kỳ ai phát hiện ra manh mối. Hơn nữa ta có thể còn cần mua sắm một ít linh tài xung kích Nhân Hoàng Cảnh, những thứ này khẳng định đều sẽ dẫn lên đại gia tộc chú ý, ngươi có cách nào không?
- Việc nhỏ, việc nhỏ.
Khương Khinh Linh lại kiêu ngạo ngẩng đầu nói:
- Ngươi yên tâm, cứ giao hết cho ta là được. Ta đảm bảo sẽ không để ai truy tra được đến ngươi, dù có là người Linh Lung Các đều sẽ không phát giác ra. Ngươi đừng xem thường bản tiểu thư, ta mạnh hơn đám công tử tiểu thư giá cao túi cơm của Lục gia các ngươi nhiều.
Khương Khinh Linh thề thốt khẳng định, Lục Ly không tiện nói thêm điều gì, khẽ gật đầu đi ra ngoài. Khương Dực đang ở ngay trong thiền điện gần đó, hai người nói chuyện quá lâu sẽ khiến đối phương sinh nghi.
Khương Khinh Linh đi theo sau lưng Lục Ly sau lưng, chẳng qua trong mắt nàng lại lộ ra một tia giảo hoạt, tay đột nhiên vò vò trên áo bào một trận, làm cho quần áo xộc xệch hết cả, còn mở ra một nút cúc áo.
Ông!
Lục Ly mở cấm chế đi ra ngoài, Khương Khinh Linh nhăn nhăn nhó nhó theo sau, còn một bên chỉnh lý y phục, nét mặt xấu hổ.
- Ách?
Lục Ly tiến ra, nhìn thấy Khương Dực và Yên phu nhân đều ở bên ngoài mật thất, hơn nữa ánh mắt hai người đều quét nhìn lên Khương Khinh Linh ở sau lưng. Sắc mặt Khương Dực thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, trên thân tuôn trào sát khí.
Lục Ly quét nhìn Khương Khinh Linh một cái, thần sắc không giấu được ngạc nhiên, sau đó vội vàng khoát tay nói:
- Chờ chút, chúng ta không làm gì cả, Khương Khinh Linh, ngươi làm cái quỷ gì vậy?
Khương Khinh Linh thần tình u oán, nhìn chằm chằm Lục Ly tựa hồ như đang yên ắng trách cứ hắn ăn xong quịt mỏ không thừa nhận, sát khí trên người Khương Dực theo đó càng đậm mấy phần.
Yên phu nhân biết Khương Dực không dám ra tay, cũng không lo lắng cái này, nàng có chút hiếu kỳ đánh giá Lục Ly vài lần nói:
- Đại Đế, sao nhanh thế đã đi ra? Thân thể ngươi có vấn đề gì không?
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh nhìn bộ dạng Lục Ly bực bội đến thiếu chút thổ huyết, không khỏi cười rộ lên, cả người run rẩy, tựa như một đóa hoa hồng đong đưa giữa trời đêm.
Khi đó Lục Ly còn lấy làm lạ, vì sao Lục gia phong thành, Lục Chính Đàn và Lục Toan Lục Nghê lại như không việc gì đi ra ngoài, thì ra là dẫn theo hai người đi Thí Ma chiến trường.
Thí Ma chiến trường có ba lối vào, phía nam phía bắc trung bộ lần lượt có một lối vào, phụ cận Linh Lung Thành cũng có một lối vào. Chẳng qua gia tộc ngũ phẩm trở xuống không tư cách biết được điều này, hơn nữa không phải con em đại gia tộc hoặc thế lực lớn thì đều không tư cách tiến vào, đây cũng là một trong những đặc quyền của đại gia tộc.
Khương Khinh Linh đáp ứng Lục Ly, một năm rưỡi sau sẽ nghĩ cách dẫn hắn tiến vào, Lục Ly lập tức yên tâm. Vừa khéo Hoang giới bên này cũng còn nhiều chuyện cần xử lý, cảnh giới của hắn cần tăng lên, sau một năm rưỡi hẳn là Hoang giới và Bắc Mạc sẽ đi vào ổn định.
Xác định xong việc này, Lục Ly an tâm phần nào, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái đi nhiều. Chỉ cần có đường, có phương hướng, hắn liền có thể đi cố gắng, đi phấn đấu, đi liều mạng. Chỉ sợ không có đường, cố gắng thế nào đều vô dụng.
Lục Ly ngồi trầm tư một lát, sau đó nhìn sang Khương Khinh Linh, nghiêm mặt nói:
- Khinh Linh, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi không?
Khương Khinh Linh ngạc nhiên, sau đó có chút tức giận, trừng Lục Ly một cái, nói:
- Nếu ngươi không tin tưởng, vậy đừng nói gì nữa, ta không muốn nghe.
Nhìn bộ dạng giận dỗi của Khương Khinh Linh, Lục Ly khẽ cười, đại tiểu thư này đúng là người ngay thẳng, một điểm không làm bộ, dám yêu dám hận dám đùa dám điên. Thế giới này hẳn nàng không sợ ai? Một người tùy thời có thể đi chết thì còn có gì để sợ?
- Là ta lỡ lời, ta xin lỗi.
Lục Ly áy náy nói, sau đó đứng lên nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lục Ly đứng dậy đi ra, Khương Khinh Linh nhìn theo, có chút nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy. Hai người men theo hành lang tiến vào một thiền điện, sau đó Lục Ly mở ra một cánh cửa mật thất, dẫn theo Khương Khinh Linh tiến vào.
Sau khi tiến vào mật thất, tay Lục Ly vỗ lên cơ quan, cấm chế trong mật thất lập tức sáng lấp lánh. Khương Khinh Linh nhíu mày nhìn lại, phát hiện bên trong tia sáng rất ảm đạm, diện tích lại rất rộng, chỉ là có một ít đồ vật kỳ quái.
Bên trong đặt một bộ giường lớn, một ít roi da, dây xích, nến đỏ … bầu không khí tràn ngập khí tức kiều diễm dâm tà.
Khương Khinh Linh nhìn mấy lần, đột nhiên tỉnh ngộ đỏ mặt nói:
- Đây đều là dùng để ngược đãi nô lệ tình dục? Lục Ly ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cảnh giới ta cao hơn ngươi. Ngươi đừng làm loạn, ta kêu lên bây giờ!
Lục Ly lườm nàng một cái, nói:
- Ta là người đứng đắn, mấy thứ này đều là quốc chủ trước kia nơi lưu lại. Tiến vào đây là muốn không cho trưởng lão nhà ngươi nghe được chúng ta nói chuyện, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không ta sẽ chết không chỗ chôn.
Thấy ngữ khí Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, Khương Khinh Linh nghiêm mặt lại, lắc hông đi đến bên giường, cầm lên một chiếc roi da, vung vẫy về phía Lục Ly nói:
- Nói đi, bản tiểu thư nghe đâu.
- Ta phát hiện một tiểu thế giới ở Bắc Mạc.
Lục Ly giải thích nói:
- Trong tiểu thế giới kia có một ít chủng tộc đặc thù, đều là chủng tộc từng bị Nhân tộc tiêu diệt nhưng may mắn trốn thoát. Ta đã chinh phục tiểu thế giới đó, hiện tại rất nhiều chủng tộc tuyên thệ trung thành với ta. Ta cũng được đến rất nhiều linh tài hi hữu trong tiểu thế giới kia, chẳng qua ta không dám cầm đi bán, ngươi hẳn là hiểu được đạo lý trong đó.
Tròng mắt Khương Khinh Linh khẽ híp lại, cười như một con hồ ly, nàng xách lấy roi da đi tới chỗ Lục Ly, cười hì hì nói:
- Ngươi sợ bị người chú ý? Còn sợ bị mười hai Vương tộc phát hiện ra dư nghiệt của những chủng tộc đặc thù kia? Bởi thế mới muốn ta giúp ngươi đi bán? Ngươi tin tưởng ta vậy ư? Không sợ ta để lộ tin tức? Không sợ ta nuốt lấy linh tài?
Lục Ly trải tay ra nói:
- Bằng hữu của ta rất ít, ngươi thuộc trong số không nhiều ấy, cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ. Ta đành phải trông cậy vào ngươi, không phải giúp không, ngươi rút lấy một thành Huyền Tinh. Còn nếu ngươi nuốt mất, ta tự nhận xui xẻo.
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh cười lên yêu kiều, cả người rung lên, nàng kiêu ngạo nhìn Lục Ly nói:
- Một thành? Ngươi coi bản tiểu thư là ăn xin chắc? Chia đều năm năm!
Lục Ly trợn tròn mắt, mong mỏi nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Đại tiểu thư, những linh tài kia không phải của riêng ta, ta còn phải nuôi một đống người, phải giúp bọn hắn mua sắm linh tài quý hiếm. Nếu ngươi muốn năm thành, ta còn lại được bao nhiêu, ngươi cảm thấy với chút vốn liếng Bắc Mạc hiện giờ, ta bù được nổi không?
- Thế ta từ bỏ phân hồng, một thành cũng không rút.
Ánh mắt Khương Khinh Linh đột nhiên trở nên yêu mị, cầm lấy roi da khẽ đảo qua trên mặt Lục Ly, chỉ vào giường lớn nói:
- Vậy tới trên giường cho bản tiểu thư chơi đùa một lần, xem như phí tổn, thế nào?
Trên trán Lục Ly gồ lên mấy đạo gân xanh, hắn đành chịu nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Đại tiểu thư, ngươi đừng đùa được không?
- Đùa?
Khương Khinh Linh nghiêng đầu cười nói:
- Ngươi không muốn phản bội người ngươi yêu? Hay là chướng mắt với bản tiểu thư, ghét bỏ ta là tàn hoa bại liễu? Chơi đùa mà thôi, cứ xem như tình một đêm là được.
Lục Ly khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Khinh Linh, ta rất trân quý hữu nghị giữa chúng ta, ta không hy vọng trộn tạp thứ khác, hủy đi tình nghĩa của chúng ta.
- Ta không muốn hữu nghị.
Khương Khinh Linh như cười mà không phải cười nói:
- Ta không coi ngươi là bằng hữu, ta chỉ coi ngươi là tình nhân, tiểu tình nhân của ta. Ngươi cũng có thể làm tình nhân, hồng nhan tri kỷ của ta mà.
Lục Ly vẫn nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, ta giận đấy.
- Được rồi!
Khương Khinh Linh khẽ cười nghịch ngợm, uốn ba tất lưỡi nói:
- Ngươi chẳng thú vị gì cả, đùa ngươi một lát mà thôi, cứ đường đường chính chính như vậy làm gì. Nói cứ như thể ngươi đứng đắn lắm, vừa rồi lúc rửa chân cho ta sao lại vuốt ve mãi không buông?
- Ta không có!
Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, chân ngọc của Khương Khinh Linh đúng là kiệt tác tạo hóa, vừa rồi yêu thích đến độ không nỡ rời tay, chẳng qua trong lòng hắn không hề có ý niệm bất chính, chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi.
- Ha ha ha!
Thấy mặt Lục Ly thoáng đỏ lên, Khương Khinh Linh bật cười ha hả, ánh mắt sáng lấp lánh như một con hồ ly.
- Được rồi , nói chính sự.
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Linh tài ngươi định xử lý thế nào? Ta không muốn để bất kỳ ai phát hiện ra manh mối. Hơn nữa ta có thể còn cần mua sắm một ít linh tài xung kích Nhân Hoàng Cảnh, những thứ này khẳng định đều sẽ dẫn lên đại gia tộc chú ý, ngươi có cách nào không?
- Việc nhỏ, việc nhỏ.
Khương Khinh Linh lại kiêu ngạo ngẩng đầu nói:
- Ngươi yên tâm, cứ giao hết cho ta là được. Ta đảm bảo sẽ không để ai truy tra được đến ngươi, dù có là người Linh Lung Các đều sẽ không phát giác ra. Ngươi đừng xem thường bản tiểu thư, ta mạnh hơn đám công tử tiểu thư giá cao túi cơm của Lục gia các ngươi nhiều.
Khương Khinh Linh thề thốt khẳng định, Lục Ly không tiện nói thêm điều gì, khẽ gật đầu đi ra ngoài. Khương Dực đang ở ngay trong thiền điện gần đó, hai người nói chuyện quá lâu sẽ khiến đối phương sinh nghi.
Khương Khinh Linh đi theo sau lưng Lục Ly sau lưng, chẳng qua trong mắt nàng lại lộ ra một tia giảo hoạt, tay đột nhiên vò vò trên áo bào một trận, làm cho quần áo xộc xệch hết cả, còn mở ra một nút cúc áo.
Ông!
Lục Ly mở cấm chế đi ra ngoài, Khương Khinh Linh nhăn nhăn nhó nhó theo sau, còn một bên chỉnh lý y phục, nét mặt xấu hổ.
- Ách?
Lục Ly tiến ra, nhìn thấy Khương Dực và Yên phu nhân đều ở bên ngoài mật thất, hơn nữa ánh mắt hai người đều quét nhìn lên Khương Khinh Linh ở sau lưng. Sắc mặt Khương Dực thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, trên thân tuôn trào sát khí.
Lục Ly quét nhìn Khương Khinh Linh một cái, thần sắc không giấu được ngạc nhiên, sau đó vội vàng khoát tay nói:
- Chờ chút, chúng ta không làm gì cả, Khương Khinh Linh, ngươi làm cái quỷ gì vậy?
Khương Khinh Linh thần tình u oán, nhìn chằm chằm Lục Ly tựa hồ như đang yên ắng trách cứ hắn ăn xong quịt mỏ không thừa nhận, sát khí trên người Khương Dực theo đó càng đậm mấy phần.
Yên phu nhân biết Khương Dực không dám ra tay, cũng không lo lắng cái này, nàng có chút hiếu kỳ đánh giá Lục Ly vài lần nói:
- Đại Đế, sao nhanh thế đã đi ra? Thân thể ngươi có vấn đề gì không?
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh nhìn bộ dạng Lục Ly bực bội đến thiếu chút thổ huyết, không khỏi cười rộ lên, cả người run rẩy, tựa như một đóa hoa hồng đong đưa giữa trời đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.