Chương 521: Có việc nên làm, có việc không nên làm
Yêu Dạ
08/06/2021
Xuy xuy
Lục Ly để Tiểu Bạch tăng cường uy lực hoặc oanh thêm mấy đạo lôi điện, sau khi Tiểu Bạch liên tiếp bắn ra mấy đạo hồ quang điện, tình hình trong Man Thần Đỉnh lập tức có biến chuyển.
Lần này nắp đỉnh không còn ngưng tụ thần lôi, mà là hồ quang điện bay đầy trời, từng đạo hồ quang trút nghiêng xuống, liên miên không ngừng, đánh choo đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên bên dưới bị dọa gần chết.
Chẳng qua...
Lôi điện đánh xuống này rõ ràng uy lực không lớn, vừa rồi thần lôi còn thô to chừng cánh tay, lần này lại chỉ khoảng hai ngón tay, uy lực so với trước thì yếu đi nhiều lắm.
Được cái số lượng rất đông đảo, hồ quang bay đầy trời, đuổi giết cho người bên trong chạy loạn tứ phía.
Vù vù
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm lách mình tránh né, nhanh chân đào thoát, nhưng vẫn không ngừng bị lôi điện bổ trúng. Da lông tóc tai ai nấy đều bốc khói, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người toàn là mùi cháy khét.
Uy lực lôi điện này không mạnh, nhưng cũng là lôi điện, hơn nữa số lượng lại rất rất nhiều, căn bản không tránh né hết được. Nguyên một đám như thể bị Lệ Quỷ xua đuổi, bay loạn khắp nơi.
Rất nhanh ai nấy đều bị đánh cho xơ xác, lông mày cháy rụi, quần áo tả tơi. Có người không ngừng rung rung tựa như bị động kinh, còn có người miệng sùi bọt mép.
Cũng may uy lực lôi điện tương đối yếu, giật không chết người. Thỉnh thoảng Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên giúp bọn họ trị liệu.
- Lục Ly, ta tất giết ngươi, tất giết ngươi!
- Lục Ly, tên chó đẻ, tạp chủng sinh con ra không có lỗ đít, có giỏ thì thả ta ra, chúng ta quyết một trận sinh tử.
- Lục Ly, tên khốn khiếp, tên tạp chủng, ngươi …
- Lục Ly, đừng đánh, Phi Vũ biết sai rồi, ngươi muốn thế nào cũng được, đừng đánh...
Cả đám bị đánh cho kêu gào khóc thét, mấy người Lục Nghê Dương Hiên chửi ầm lên, Cơ Mộng Điềm cũng chửi rủa không ngừng. Điệp Phi Vũ lại luôn miệng cầu khẩn, mặc dù nàng có Sinh Mệnh Chi Nguyên, song cũng đã bị lôi điện đánh cho không thành hình người, da dẻ toàn thân cháy xém, tưởng như sắp bị nướng chín đến nơi.
Dạ Lạc thăm dò một phen, trong lòng dần yên tâm. Xem ra bán Thần khí này ở trong tay Tiểu Bạch không phóng thích ra được uy lực đáng kể. Nếu chỉ tụ một đạo lôi điện thì cần thời gian ngưng tụ, đám người Lục Toan liền có thời gian chuẩn bị. Nếu hóa thành mấy chục đạo, uy lực lại sẽ biến yếu, đánh không chết người.
Sắc mặt Lục Ly thoáng chút khó coi, liếc nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Không thể tăng thêm uy lực?
Hí hí
Tiểu Bạch lắc đầu, tỏ ý đây đã là năng lực lớn nhất của nó.
Lục Ly nhíu mày, bán Thần khí đúng là khủng bố, nhưng cũng phải xem là do người nào sử dụng. Tiểu Bạch dù sao cũng là Huyền thú, có thể khống chế Man Thần đỉnh đã rất lợi hại, hắn không thể hi vọng càng nhiều.
- Vậy cứ tiếp tục đánh đi, đừng ngừng, đánh chết tên nào hay tên đó, để ta xem bọn chúng có thể chống đỡ bao lâu?
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói, sau đó ném trả tiểu đỉnh cho Tiểu Bạch:
- Thu lại đi, nếu bọn họ có dị động lập tức báo cho ta, nếu không có dị động thì tiếp tục đánh, đánh khi nào chết mới thôi!
Hí hí
Tiểu Bạch rất nghe lời, Man Thần Đỉnh lóe lên quang mang rồi tan biến nơi mi tâm Tiểu Bạch. Lục Ly không quản nó nữa mà quay sang Dạ Lạc chắp tay nói:
- Dạ công tử, lần này cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, Lục mỗ muốn kết bạn với ngươi, ngày sau có gì cần giúp, Lục Ly vung ra cái mạng này cũng sẽ tận lực viện trợ.
Dạ Lạc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lục Ly, không cần khách khí vậy đâu. Ta và Lục Hồng Ngư Lục Lân đều là bằng hữu, chuyện của ngươi ta có nghe nói qua, dũng khí nhân phẩm chiến lực của ngươi đều khiến Dạ Lạc tự thẹn không bằng, có thể kết giao với bằng hữu như ngươi, đó là vinh hạnh cho Dạ Lạc.
- Hồng Ngư tỷ?
Lục Ly như có điều suy tư, Lục Hồng Ngư là một mỹ nhân không sai, rất có cá tính, xem ra Dạ Lạc chính đang theo đuổi Lục Hồng Ngư a.
Hắn lần nữa chắp tay nói:
- Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, ta còn phải đi săn giết dị tộc kiếm điểm tích lũy, ngày sau gặp lại.
- Được rồi, ngày sau gặp lại!
Dạ Lạc khẽ gật đầu, thấy Lục Ly định rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên nhủ:
- Lục Ly, nếu có thể không giết người, vậy tốt nhất vẫn nên đừng giết, đắc tội tứ đại thế lực... Hậu quả khó mà lường được.
Lục Ly hơi nghiêng mặt, bước chân thoáng dừng, lại không nói gì, cứ thế trực tiếp rời đi.
Dạ Lạc không có ý trách cứ Lục Ly, ngược lại biết Lục Ly làm thế là vì tốt cho mình. Nếu sau cùng những người kia bị Lục Ly giết chết, Dạ Lạc lại ở cùng với hắn, đối với Dạ Lạc mà nói thì không phải chuyện tốt gì.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như kiếm của Lục Ly dần khuất xa, sắc mặt Dạ Lạc càng lúc càng ngưng trọng, hiển nhiên lời thuyết phục vừa rồi của hắn không có mấy tác dụng. Lục Ly rất kiên định, phỏng chừng sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết cho bằng được đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên.
- Đi!
Dạ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy muốn xử lý việc này chỉ còn cách nhanh chóng trở lại đại bản doanh, tìm tới Lục Hồng Ngư Lục Lân Khương Khinh Linh thuyết phục Lục Ly, bằng không sợ rằng sẽ ủ thành đại họa.
...
Lục Ly không trở về đại bản doanh, sau khi ra khỏi sơn động, hắn một đường hướng thẳng tới đại bản doanh Man tộc.
Đúng là hắn quyết tâm muốn giết mấy người kia, còn về sau khi giết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không rảnh để cân nhắc.
Đại trượng phu làm chuyện mà cứ sợ đầu sợ đuôi, vậy tốt nhất đừng bước lên con đường võ giả. Có vị cường giả đứng ngạo nghễ trên đỉnh cao nào mà không phải giẫm lên vô số thi cốt người để thượng vị, nếu cái này không dám giết, cái kia không dám giết, cuối cùng người chết nhất định sẽ là chính ngươi.
- Hừ hừ, nếu tứ đại thế lực vây công, ta liền trốn vào Hoang giới, sau đó hủy đi thông đạo, tiềm tu ở bên trong mấy chục năm rồi tính.
Lục Ly hạ quyết tâm, lần này đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm đã triệt để chọc giận hắn, nhất là loại người như Lục Toan, giờ mà không giết sau này tất thành hậu hoạn khôn lường.
Nếu thả mấy người kia ra, phỏng chừng Nhân Hoàng tứ đại thế lực rất nhanh liền sẽ tới.
Trong khi bên phía hắn chỉ có một Nhân Hoàng là Mông Thần, làm sao có thể chống lại được? Đến lúc đó Bắc Mạc vẫn sẽ bị san thành bình địa, hắn và tất cả mọi người đều phải chết.
Đã vậy, không bằng hắn giết luôn mấy người, triệt để đứt đi hậu hoạn. Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, ở trong mắt Lục Ly, việc này là việc nên làm.
Lục Ly một đường tiến thẳng tới đại bản doanh Man tộc, trên đường phàm là gặp phải dị tộc, hết thảy đều bị hắn nhẹ nhàng diệt sát. Hắn có được công kích linh hồn và Man Thần Đỉnh cường đại, đã không còn ai trong tiểu thế giới này có thể địch lại được.
...
Bên kia Dạ Lạc lấy tốc độ nhanh nhất chạy về đại bản doanh, tìm tới Lục Lân Lục Hồng Ngư và Khương Khinh Linh. Sau khi ba người biết được Lục Ly dùng bán Thần khí nhốt lại đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan, hơn nữa còn một lòng muốn diệt sát, ai nấy đều kinh hãi không thôi.
Dù là Khương Khinh Linh không sợ trời không sợ đất cũng không dám làm ra chuyện như vậy. Dù sao năm người kia đều là công tử tiểu thư đỉnh cấp của tứ đại thế lực, một khi bỏ mạng, toàn bộ Trung Châu đều sẽ chấn động.
Đến lúc đó cường giả tứ đại thế lực sẽ hàng lâm Bắc Mạc, Lục Ly và bằng hữu thủ hạ của hắn đều chết không chỗ chôn.
- Khương Hỗ!
Khương Khinh Linh chỉ trầm tư chừng nửa nén hương, sau đó lập tức hạ lệnh:
- Phái người ra ngoài, phát ra hết nhân lực có thể điều động được, nhất định phải tìm tới Lục Ly. Sau khi tìm được Lục Ly, chuyển cáo ý ta, nói không thể giết người!
Lục Hồng Ngư và Lục Lân cũng điều người, đồng thời cả hai cũng tự thân xuất động, đi tìm Lục Ly. Nhân lúc sự tình còn chưa triệt để ác hóa, nhất định phải tìm tới Lục Ly, đồng thời ngăn cản hắn.
Điều động nhiều người như vậy, tin tức khó tránh khỏi tiết lộ đi ra. Sau khi vô số võ giả biết được đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị Lục Ly bắt đi, lúc nào cũng có thể mất mạng, trọn cả đại bản doanh lập tức sôi trào.
Ai nấy đều kinh hãi, cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống bất cứ lúc nào, một khi năm người kia bị giết, Thí Ma Thành và Trung Châu tuyệt đối sẽ trời long đất lở.
Lục Ly để Tiểu Bạch tăng cường uy lực hoặc oanh thêm mấy đạo lôi điện, sau khi Tiểu Bạch liên tiếp bắn ra mấy đạo hồ quang điện, tình hình trong Man Thần Đỉnh lập tức có biến chuyển.
Lần này nắp đỉnh không còn ngưng tụ thần lôi, mà là hồ quang điện bay đầy trời, từng đạo hồ quang trút nghiêng xuống, liên miên không ngừng, đánh choo đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên bên dưới bị dọa gần chết.
Chẳng qua...
Lôi điện đánh xuống này rõ ràng uy lực không lớn, vừa rồi thần lôi còn thô to chừng cánh tay, lần này lại chỉ khoảng hai ngón tay, uy lực so với trước thì yếu đi nhiều lắm.
Được cái số lượng rất đông đảo, hồ quang bay đầy trời, đuổi giết cho người bên trong chạy loạn tứ phía.
Vù vù
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm lách mình tránh né, nhanh chân đào thoát, nhưng vẫn không ngừng bị lôi điện bổ trúng. Da lông tóc tai ai nấy đều bốc khói, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người toàn là mùi cháy khét.
Uy lực lôi điện này không mạnh, nhưng cũng là lôi điện, hơn nữa số lượng lại rất rất nhiều, căn bản không tránh né hết được. Nguyên một đám như thể bị Lệ Quỷ xua đuổi, bay loạn khắp nơi.
Rất nhanh ai nấy đều bị đánh cho xơ xác, lông mày cháy rụi, quần áo tả tơi. Có người không ngừng rung rung tựa như bị động kinh, còn có người miệng sùi bọt mép.
Cũng may uy lực lôi điện tương đối yếu, giật không chết người. Thỉnh thoảng Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên giúp bọn họ trị liệu.
- Lục Ly, ta tất giết ngươi, tất giết ngươi!
- Lục Ly, tên chó đẻ, tạp chủng sinh con ra không có lỗ đít, có giỏ thì thả ta ra, chúng ta quyết một trận sinh tử.
- Lục Ly, tên khốn khiếp, tên tạp chủng, ngươi …
- Lục Ly, đừng đánh, Phi Vũ biết sai rồi, ngươi muốn thế nào cũng được, đừng đánh...
Cả đám bị đánh cho kêu gào khóc thét, mấy người Lục Nghê Dương Hiên chửi ầm lên, Cơ Mộng Điềm cũng chửi rủa không ngừng. Điệp Phi Vũ lại luôn miệng cầu khẩn, mặc dù nàng có Sinh Mệnh Chi Nguyên, song cũng đã bị lôi điện đánh cho không thành hình người, da dẻ toàn thân cháy xém, tưởng như sắp bị nướng chín đến nơi.
Dạ Lạc thăm dò một phen, trong lòng dần yên tâm. Xem ra bán Thần khí này ở trong tay Tiểu Bạch không phóng thích ra được uy lực đáng kể. Nếu chỉ tụ một đạo lôi điện thì cần thời gian ngưng tụ, đám người Lục Toan liền có thời gian chuẩn bị. Nếu hóa thành mấy chục đạo, uy lực lại sẽ biến yếu, đánh không chết người.
Sắc mặt Lục Ly thoáng chút khó coi, liếc nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Không thể tăng thêm uy lực?
Hí hí
Tiểu Bạch lắc đầu, tỏ ý đây đã là năng lực lớn nhất của nó.
Lục Ly nhíu mày, bán Thần khí đúng là khủng bố, nhưng cũng phải xem là do người nào sử dụng. Tiểu Bạch dù sao cũng là Huyền thú, có thể khống chế Man Thần đỉnh đã rất lợi hại, hắn không thể hi vọng càng nhiều.
- Vậy cứ tiếp tục đánh đi, đừng ngừng, đánh chết tên nào hay tên đó, để ta xem bọn chúng có thể chống đỡ bao lâu?
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói, sau đó ném trả tiểu đỉnh cho Tiểu Bạch:
- Thu lại đi, nếu bọn họ có dị động lập tức báo cho ta, nếu không có dị động thì tiếp tục đánh, đánh khi nào chết mới thôi!
Hí hí
Tiểu Bạch rất nghe lời, Man Thần Đỉnh lóe lên quang mang rồi tan biến nơi mi tâm Tiểu Bạch. Lục Ly không quản nó nữa mà quay sang Dạ Lạc chắp tay nói:
- Dạ công tử, lần này cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, Lục mỗ muốn kết bạn với ngươi, ngày sau có gì cần giúp, Lục Ly vung ra cái mạng này cũng sẽ tận lực viện trợ.
Dạ Lạc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lục Ly, không cần khách khí vậy đâu. Ta và Lục Hồng Ngư Lục Lân đều là bằng hữu, chuyện của ngươi ta có nghe nói qua, dũng khí nhân phẩm chiến lực của ngươi đều khiến Dạ Lạc tự thẹn không bằng, có thể kết giao với bằng hữu như ngươi, đó là vinh hạnh cho Dạ Lạc.
- Hồng Ngư tỷ?
Lục Ly như có điều suy tư, Lục Hồng Ngư là một mỹ nhân không sai, rất có cá tính, xem ra Dạ Lạc chính đang theo đuổi Lục Hồng Ngư a.
Hắn lần nữa chắp tay nói:
- Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, ta còn phải đi săn giết dị tộc kiếm điểm tích lũy, ngày sau gặp lại.
- Được rồi, ngày sau gặp lại!
Dạ Lạc khẽ gật đầu, thấy Lục Ly định rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên nhủ:
- Lục Ly, nếu có thể không giết người, vậy tốt nhất vẫn nên đừng giết, đắc tội tứ đại thế lực... Hậu quả khó mà lường được.
Lục Ly hơi nghiêng mặt, bước chân thoáng dừng, lại không nói gì, cứ thế trực tiếp rời đi.
Dạ Lạc không có ý trách cứ Lục Ly, ngược lại biết Lục Ly làm thế là vì tốt cho mình. Nếu sau cùng những người kia bị Lục Ly giết chết, Dạ Lạc lại ở cùng với hắn, đối với Dạ Lạc mà nói thì không phải chuyện tốt gì.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như kiếm của Lục Ly dần khuất xa, sắc mặt Dạ Lạc càng lúc càng ngưng trọng, hiển nhiên lời thuyết phục vừa rồi của hắn không có mấy tác dụng. Lục Ly rất kiên định, phỏng chừng sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết cho bằng được đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên.
- Đi!
Dạ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy muốn xử lý việc này chỉ còn cách nhanh chóng trở lại đại bản doanh, tìm tới Lục Hồng Ngư Lục Lân Khương Khinh Linh thuyết phục Lục Ly, bằng không sợ rằng sẽ ủ thành đại họa.
...
Lục Ly không trở về đại bản doanh, sau khi ra khỏi sơn động, hắn một đường hướng thẳng tới đại bản doanh Man tộc.
Đúng là hắn quyết tâm muốn giết mấy người kia, còn về sau khi giết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không rảnh để cân nhắc.
Đại trượng phu làm chuyện mà cứ sợ đầu sợ đuôi, vậy tốt nhất đừng bước lên con đường võ giả. Có vị cường giả đứng ngạo nghễ trên đỉnh cao nào mà không phải giẫm lên vô số thi cốt người để thượng vị, nếu cái này không dám giết, cái kia không dám giết, cuối cùng người chết nhất định sẽ là chính ngươi.
- Hừ hừ, nếu tứ đại thế lực vây công, ta liền trốn vào Hoang giới, sau đó hủy đi thông đạo, tiềm tu ở bên trong mấy chục năm rồi tính.
Lục Ly hạ quyết tâm, lần này đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm đã triệt để chọc giận hắn, nhất là loại người như Lục Toan, giờ mà không giết sau này tất thành hậu hoạn khôn lường.
Nếu thả mấy người kia ra, phỏng chừng Nhân Hoàng tứ đại thế lực rất nhanh liền sẽ tới.
Trong khi bên phía hắn chỉ có một Nhân Hoàng là Mông Thần, làm sao có thể chống lại được? Đến lúc đó Bắc Mạc vẫn sẽ bị san thành bình địa, hắn và tất cả mọi người đều phải chết.
Đã vậy, không bằng hắn giết luôn mấy người, triệt để đứt đi hậu hoạn. Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, ở trong mắt Lục Ly, việc này là việc nên làm.
Lục Ly một đường tiến thẳng tới đại bản doanh Man tộc, trên đường phàm là gặp phải dị tộc, hết thảy đều bị hắn nhẹ nhàng diệt sát. Hắn có được công kích linh hồn và Man Thần Đỉnh cường đại, đã không còn ai trong tiểu thế giới này có thể địch lại được.
...
Bên kia Dạ Lạc lấy tốc độ nhanh nhất chạy về đại bản doanh, tìm tới Lục Lân Lục Hồng Ngư và Khương Khinh Linh. Sau khi ba người biết được Lục Ly dùng bán Thần khí nhốt lại đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan, hơn nữa còn một lòng muốn diệt sát, ai nấy đều kinh hãi không thôi.
Dù là Khương Khinh Linh không sợ trời không sợ đất cũng không dám làm ra chuyện như vậy. Dù sao năm người kia đều là công tử tiểu thư đỉnh cấp của tứ đại thế lực, một khi bỏ mạng, toàn bộ Trung Châu đều sẽ chấn động.
Đến lúc đó cường giả tứ đại thế lực sẽ hàng lâm Bắc Mạc, Lục Ly và bằng hữu thủ hạ của hắn đều chết không chỗ chôn.
- Khương Hỗ!
Khương Khinh Linh chỉ trầm tư chừng nửa nén hương, sau đó lập tức hạ lệnh:
- Phái người ra ngoài, phát ra hết nhân lực có thể điều động được, nhất định phải tìm tới Lục Ly. Sau khi tìm được Lục Ly, chuyển cáo ý ta, nói không thể giết người!
Lục Hồng Ngư và Lục Lân cũng điều người, đồng thời cả hai cũng tự thân xuất động, đi tìm Lục Ly. Nhân lúc sự tình còn chưa triệt để ác hóa, nhất định phải tìm tới Lục Ly, đồng thời ngăn cản hắn.
Điều động nhiều người như vậy, tin tức khó tránh khỏi tiết lộ đi ra. Sau khi vô số võ giả biết được đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị Lục Ly bắt đi, lúc nào cũng có thể mất mạng, trọn cả đại bản doanh lập tức sôi trào.
Ai nấy đều kinh hãi, cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống bất cứ lúc nào, một khi năm người kia bị giết, Thí Ma Thành và Trung Châu tuyệt đối sẽ trời long đất lở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.