Chương 662: Công đầu
Yêu Dạ
10/07/2021
- Ầm ầm ầm...
Bên ngoài địa cung, ba tên Nhân Hoàng không ngừng đánh ra lưu quang, mãnh liệt công kích một cái cửa.
Trong ba người có một người đầu trọc nhìn vô cùng bắt mắt, hắn chính là Long Dương cư sĩ, hai người khác một cái là đại hán khôi ngô, trên mặt có râu quai nón, nhìn giống là một tên tội phạm, người còn lại là một lão đầu nhỏ gầy mặc hắc bào.
- Nhanh hơn chút nữa, là có thể phá vỡ!
Long Dương cư sĩ thấy tia sáng trên cánh cửa càng lúc càng mờ đi, thì trong mắt loé lên vẻ âm tàn, sát khí trên người cuồn cuộn mà ra. Kim hoàng thiết côn xuất hiện trong cánh tay còn lại của hắn, đề phòng người bên trong lao ra.
Đại hán khôi ngô lấy ra một cái khiên lớn, lão đầu thấp bé thì lấy ra một cây tử sắc trường cung, nửa thân thể dấu ở phía sau đại hán khôi ngô. Rất rõ ràng hắn ưa thích đánh lén, ưa thích chiến pháp hèn mọn.
Ba người không ngừng đánh ra huyền lực, như vậy không sẽ hao phí khí lực và tinh lực, cửa lớn sắp bị phá vỡ rồi, chút thời gian này không đủ.
Lục Ly và Hồ Lang đoán không sai, ba người không chỉ biết người của Vệ gia, Đại Phật Tự và Lục Linh không thể chạy tới nhanh như vậy, ba người còn biết viện quân không có nửa tháng thì không tới được!
Bởi vì...
Toàn bộ truyền tống trận của Cửu U Đảo đều đã bị bọn họ hủy diệt, không có truyền tống trận, cho dù Địa Tiên muốn bay tới, không có nửa tháng tuyệt đối không thể. Trừ phi mấy lão quái vật Thí Ma Điện có được đại thần thông không gian na di.
Cho nên ba người Long Dương cư sĩ căn bản không nóng nảy, đừng nói cánh cửa sắp bị phá vỡ, cho dù liên tục tấn công bốn năm ngày, ba người cũng sẽ không có bất kỳ phiền chán.
- Tiểu rác rưởi, đợi lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, nhất định lão phu sẽ khiến ngươi thoải mái một trận, băm thành ngươi mười tám đoạn.
Long Dương cư sĩ nghiến răng nghiến lợi nói, hai tên Nhân Hoàng còn lại liếc mắt nhìn nhau, trên người nổi lên da gà. Mặc dù trên mặt hai người không có biểu lộ gì, nhưng nội tâm lại cực kỳ chán ghét.
- Rầm rầm rầm...
Hai người không có đi quản Long Dương cư sĩ, chuyên tâm tấn công cửa lớn, nhiệm vụ lần này chỉ cần tiêu diệt Lục Ly, về phần giết như thế nào, thì không quan tâm.
...
Bên trong trong điện, Hồ Lang và Vệ Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lục Ly, vẻ đau khổ trên mặt Lục Ly vẫn chưa tan biến, tâm thần hai người càng thêm trầm trọng.
Hồ Lang biết tốc độ của Lục Ly, nếu như Lục Ly không có chuyện gì mà nói, hắn và Vệ Nguyên xông ra chống đỡ, lấy tốc độ của Lục Ly khả năng chạy trốn đạt tới bảy thành. Nhưng nếu Lục Ly vẫn không có khôi phục như cũ, để Vệ Nguyên mang theo hắn chạy trốn mà nói... Cơ hội sẽ ít đi rất nhiều, rất có thể ba người sẽ phải chết ở đây.
Vấn đề như thế, Hồ Lang ngoại trừ lo lắng, còn có thể có biện pháp gì?
- Rầm rầm rầm...
Tiếng cửa nổ lớn càng lúc càng vang, tia sáng càng ngày càng mờ nhạt, đoán chừng nhiều nhất nửa canh giờ cánh cửa sẽ vỡ.
Một nén nhang, hai nén nhang!
Để Hồ Lang và Vệ Nguyên hơi tiêu sầu chính là, sắc mặt Lục Ly rốt cục cũng hòa hoãn xuống, thế nhưng hắn vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt trắng bệch, giống như thân thể tiêu hao rất nhiều nguyên khí, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
- Ly thiếu!
Hồ Lang thu hồi vực trường, sải bước đi tới, muốn hỏi thăm một ít tình huống. Lục Ly không có mở mắt, khoát tay áo không nói, Hồ Lang chỉ có thể nuốt xuống nửa câu nói còn lại.
- Vệ Nguyên, trông chừng Ly thiếu, đợi lát nữa tìm cơ hội xông ra!
Hồ Lang nhìn thoáng qua Vệ Nguyên, Vệ Nguyên gật đầu đi tới, đứng ở bên cạnh Lục Ly. Hồ Lang thì cầm cự phủ đi tới cửa, chậm rãi đợi một khắc cánh cửa bị phá vỡ.
Nhìn dáng dấp Lục Ly quá hư nhược rồi, dựa vào chính hắn sợ là không cách nào chạy trốn, Hồ Lang cảm giác áp lực của mình lớn hơn vài phần. Hắn muốn nghĩ hết biện pháp trước tiên áp chế ba tên Nhân Hoàng bên ngoài, cho Vệ Nguyên cơ hội mang theo Lục Ly chạy trốn.
- Rầm rầm rầm oanh...
Âm thanh ngoài cửa càng lúc càng lớn, huyền lực điên cuồng vận chuyển bên trong thân thể Hồ Lang, cự phủ trong tay sáng lên, hàn mang trong mắt vạn trượng, như một đầu cự thú nhắm người chuẩn bị cắn.
Vệ Nguyên khẩn trương không thôi, một cánh tay tùy thời chuẩn bị kéo Lục Ly ra bên ngoài chạy. Trên người hắn mặc một món nội giáp, bên ngoài còn phủ thêm một món chiến giáp, thế nhưng đều là huyền khí Thiên giai. Hắn không phải sợ chết, chỉ sợ không cách nào thành công đưa Lục Ly ra ngoài.
Lục Ly vẫn là bộ dạng nửa chết nửa sống, mắt hoàn toàn không cách nào mở ra, cả người xụi lơ trên mặt đất, giống như suy yếu đến mức độ không cách nào ngồi xếp bằng vậy.
- Oanh...
Sau một nén nhang, rốt cục cánh cửa cũng bị vỡ, vô số mảnh nhỏ văng ra đầy trời, kình phong cuồng bạo cuồn cuộn tràn vào, rất nhiều mảnh nhỏ hóa thành ám khí bắn về phía Hồ Lang, Vệ Nguyên và Lục Ly.
- Yaa!
Hồ Lang không hề tránh né, trong nháy mắt cánh cửa nổ tung, cự phủ của hắn đã xoay tròn như đại phong xa. Thiên địa huyền lực tụ tập về phía hắn, hư ảnh một con cự thú màu đen ngưng tụ ở phía trước hắn, gầm gừ phóng ra phía ngoài.
Hồ Lang tính toán thời gian công kích rất chuẩn, ba người bên ngoài thấy cánh cửa vừa vỡ, thần niệm còn chưa có đi vào, hư ảnh một con cự thú đã gào thét mà ra. Long Dương cư sĩ dẫn đầu đứng mũi chịu sào, không cách nào tránh né bị cự thú đụng vào.
- Phanh!
Mặc dù Long Dương cư sĩ ở lúc mấu chốt phóng ra một cái quang thuẫn, nhưng thân thể vẫn bị đánh bay ra ngoài. Người ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, thoạt nhìn không có bị thương trí mạng, nhưng khẳng định thụ thương không nhẹ.
- Grào...
Hồ Lang xông ra như một con cuồng sư, cự phủ nhanh chóng biến lớn, hung hăng bổ về phía cung chủ Thủy Tinh Cung, Triệu Mặc Dương. Trên rìu này có khí lưu màu xanh lưu chuyển, lưỡi rìu có ánh sáng kim sắc lấp lánh, hiển nhiên vận dụng lực lượng kim duệ.
- Vệ Nguyên!
Trong nháy mắt Hồ Lang xông ra gầm lên một tiếng. Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, một tay nắm lấy Lục Ly, dưới chân xuất hiện bản mạng châu, thoát ra khỏi cửa như một đầu u hồ, mục tiêu là lối ra ở trong góc.
- A a!
Thân thể Triệu Mặc Dương không có di động, chỉ giơ lên tấm khiên nặng nề, trực tiếp chống đỡ một kích toàn lực của Hồ Lang.
- Phanh!
Hồ Lang nổi giận liên tục nện cự phủ xuống, Long Dương cư sĩ thụ thương tạm thời bị đánh lui, nếu như có thể đánh Triệu Mặc Dương bị thương, là hắn có thể cuốn lấy tên Nhân Hoàng còn dư lại, Vệ Nguyên sẽ có đầy đủ thời gian bỏ chạy đến lối ra.
Nhưng rõ ràng hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
- Hưu...
Phía dưới Triệu Mặc Dương có một đạo lưu quang loé lên, một mũi tên màu xanh nhanh chóng bắn đến. Mũi tên kia như có linh hồn, có thể chuyển hướng, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh, Hồ Lang căn bản không tránh thoát.
- Phanh!
- Phanh!
Gần như cùng lúc, cự phủ của Hồ Lang bổ lên tấm khiên Triệu Mặc Dương, mũi tên cũng bắn trúng Hồ Lang.
Tấm khiến trong tay Triệu Mặc Dương bay đi, Triệu Mặc Dương bị một luồng lực lượng cường đại chấn động liên tiếp lui về phía sau, ước chừng lui về phía sau mấy chục trượng mới đứng vững.
- Phốc...
Chiến giáp trước ngực Hồ Lang vỡ ra từng lớp, vậy mà chiến giáp Thánh giai lại không ngăn được mũi tên kia? Mặc dù cuối cùng trường tiễn không có hoàn toàn cắm vào bên trong thân thể Hồ Lang, nhưng vẫn đâm vào một tấc, lực lượng cường đại chấn thương nội tạng Hồ Lang.
- Muốn chạy trốn sao?
Thái thượng trưởng lão Tinh Minh, Lực Ương, cười lạnh nhìn Vệ Nguyên từ bên trong cửa thoát ra, thấy Lục Ly nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch thì hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Long Dương, lần này công đầu thuộc về ta.
- Hưu hưu!
Lực Ương liên tục rút động trường cung trong tay hai lần, ánh sáng màu tím trên thân cung léo lên vạn trượng, hai mũi tên màu đen một trước một sau, mang theo hơi thở phá hủy tất cả phân biệt nhắm vào Lục Ly và Vệ Nguyên.
- Ly thiếu!
Thân thể Hồ Lang bị lực lượng cường đại của mũi tên chấn động nên vẫn đang lui về phía sau, thấy một màn như vậy thì nhất thời kinh hoàng rống to. Nếu như Lục Ly còn bất tỉnh, sợ là sẽ bị mũi tên này trực tiếp bắn chết...
Bên ngoài địa cung, ba tên Nhân Hoàng không ngừng đánh ra lưu quang, mãnh liệt công kích một cái cửa.
Trong ba người có một người đầu trọc nhìn vô cùng bắt mắt, hắn chính là Long Dương cư sĩ, hai người khác một cái là đại hán khôi ngô, trên mặt có râu quai nón, nhìn giống là một tên tội phạm, người còn lại là một lão đầu nhỏ gầy mặc hắc bào.
- Nhanh hơn chút nữa, là có thể phá vỡ!
Long Dương cư sĩ thấy tia sáng trên cánh cửa càng lúc càng mờ đi, thì trong mắt loé lên vẻ âm tàn, sát khí trên người cuồn cuộn mà ra. Kim hoàng thiết côn xuất hiện trong cánh tay còn lại của hắn, đề phòng người bên trong lao ra.
Đại hán khôi ngô lấy ra một cái khiên lớn, lão đầu thấp bé thì lấy ra một cây tử sắc trường cung, nửa thân thể dấu ở phía sau đại hán khôi ngô. Rất rõ ràng hắn ưa thích đánh lén, ưa thích chiến pháp hèn mọn.
Ba người không ngừng đánh ra huyền lực, như vậy không sẽ hao phí khí lực và tinh lực, cửa lớn sắp bị phá vỡ rồi, chút thời gian này không đủ.
Lục Ly và Hồ Lang đoán không sai, ba người không chỉ biết người của Vệ gia, Đại Phật Tự và Lục Linh không thể chạy tới nhanh như vậy, ba người còn biết viện quân không có nửa tháng thì không tới được!
Bởi vì...
Toàn bộ truyền tống trận của Cửu U Đảo đều đã bị bọn họ hủy diệt, không có truyền tống trận, cho dù Địa Tiên muốn bay tới, không có nửa tháng tuyệt đối không thể. Trừ phi mấy lão quái vật Thí Ma Điện có được đại thần thông không gian na di.
Cho nên ba người Long Dương cư sĩ căn bản không nóng nảy, đừng nói cánh cửa sắp bị phá vỡ, cho dù liên tục tấn công bốn năm ngày, ba người cũng sẽ không có bất kỳ phiền chán.
- Tiểu rác rưởi, đợi lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, nhất định lão phu sẽ khiến ngươi thoải mái một trận, băm thành ngươi mười tám đoạn.
Long Dương cư sĩ nghiến răng nghiến lợi nói, hai tên Nhân Hoàng còn lại liếc mắt nhìn nhau, trên người nổi lên da gà. Mặc dù trên mặt hai người không có biểu lộ gì, nhưng nội tâm lại cực kỳ chán ghét.
- Rầm rầm rầm...
Hai người không có đi quản Long Dương cư sĩ, chuyên tâm tấn công cửa lớn, nhiệm vụ lần này chỉ cần tiêu diệt Lục Ly, về phần giết như thế nào, thì không quan tâm.
...
Bên trong trong điện, Hồ Lang và Vệ Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lục Ly, vẻ đau khổ trên mặt Lục Ly vẫn chưa tan biến, tâm thần hai người càng thêm trầm trọng.
Hồ Lang biết tốc độ của Lục Ly, nếu như Lục Ly không có chuyện gì mà nói, hắn và Vệ Nguyên xông ra chống đỡ, lấy tốc độ của Lục Ly khả năng chạy trốn đạt tới bảy thành. Nhưng nếu Lục Ly vẫn không có khôi phục như cũ, để Vệ Nguyên mang theo hắn chạy trốn mà nói... Cơ hội sẽ ít đi rất nhiều, rất có thể ba người sẽ phải chết ở đây.
Vấn đề như thế, Hồ Lang ngoại trừ lo lắng, còn có thể có biện pháp gì?
- Rầm rầm rầm...
Tiếng cửa nổ lớn càng lúc càng vang, tia sáng càng ngày càng mờ nhạt, đoán chừng nhiều nhất nửa canh giờ cánh cửa sẽ vỡ.
Một nén nhang, hai nén nhang!
Để Hồ Lang và Vệ Nguyên hơi tiêu sầu chính là, sắc mặt Lục Ly rốt cục cũng hòa hoãn xuống, thế nhưng hắn vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt trắng bệch, giống như thân thể tiêu hao rất nhiều nguyên khí, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
- Ly thiếu!
Hồ Lang thu hồi vực trường, sải bước đi tới, muốn hỏi thăm một ít tình huống. Lục Ly không có mở mắt, khoát tay áo không nói, Hồ Lang chỉ có thể nuốt xuống nửa câu nói còn lại.
- Vệ Nguyên, trông chừng Ly thiếu, đợi lát nữa tìm cơ hội xông ra!
Hồ Lang nhìn thoáng qua Vệ Nguyên, Vệ Nguyên gật đầu đi tới, đứng ở bên cạnh Lục Ly. Hồ Lang thì cầm cự phủ đi tới cửa, chậm rãi đợi một khắc cánh cửa bị phá vỡ.
Nhìn dáng dấp Lục Ly quá hư nhược rồi, dựa vào chính hắn sợ là không cách nào chạy trốn, Hồ Lang cảm giác áp lực của mình lớn hơn vài phần. Hắn muốn nghĩ hết biện pháp trước tiên áp chế ba tên Nhân Hoàng bên ngoài, cho Vệ Nguyên cơ hội mang theo Lục Ly chạy trốn.
- Rầm rầm rầm oanh...
Âm thanh ngoài cửa càng lúc càng lớn, huyền lực điên cuồng vận chuyển bên trong thân thể Hồ Lang, cự phủ trong tay sáng lên, hàn mang trong mắt vạn trượng, như một đầu cự thú nhắm người chuẩn bị cắn.
Vệ Nguyên khẩn trương không thôi, một cánh tay tùy thời chuẩn bị kéo Lục Ly ra bên ngoài chạy. Trên người hắn mặc một món nội giáp, bên ngoài còn phủ thêm một món chiến giáp, thế nhưng đều là huyền khí Thiên giai. Hắn không phải sợ chết, chỉ sợ không cách nào thành công đưa Lục Ly ra ngoài.
Lục Ly vẫn là bộ dạng nửa chết nửa sống, mắt hoàn toàn không cách nào mở ra, cả người xụi lơ trên mặt đất, giống như suy yếu đến mức độ không cách nào ngồi xếp bằng vậy.
- Oanh...
Sau một nén nhang, rốt cục cánh cửa cũng bị vỡ, vô số mảnh nhỏ văng ra đầy trời, kình phong cuồng bạo cuồn cuộn tràn vào, rất nhiều mảnh nhỏ hóa thành ám khí bắn về phía Hồ Lang, Vệ Nguyên và Lục Ly.
- Yaa!
Hồ Lang không hề tránh né, trong nháy mắt cánh cửa nổ tung, cự phủ của hắn đã xoay tròn như đại phong xa. Thiên địa huyền lực tụ tập về phía hắn, hư ảnh một con cự thú màu đen ngưng tụ ở phía trước hắn, gầm gừ phóng ra phía ngoài.
Hồ Lang tính toán thời gian công kích rất chuẩn, ba người bên ngoài thấy cánh cửa vừa vỡ, thần niệm còn chưa có đi vào, hư ảnh một con cự thú đã gào thét mà ra. Long Dương cư sĩ dẫn đầu đứng mũi chịu sào, không cách nào tránh né bị cự thú đụng vào.
- Phanh!
Mặc dù Long Dương cư sĩ ở lúc mấu chốt phóng ra một cái quang thuẫn, nhưng thân thể vẫn bị đánh bay ra ngoài. Người ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, thoạt nhìn không có bị thương trí mạng, nhưng khẳng định thụ thương không nhẹ.
- Grào...
Hồ Lang xông ra như một con cuồng sư, cự phủ nhanh chóng biến lớn, hung hăng bổ về phía cung chủ Thủy Tinh Cung, Triệu Mặc Dương. Trên rìu này có khí lưu màu xanh lưu chuyển, lưỡi rìu có ánh sáng kim sắc lấp lánh, hiển nhiên vận dụng lực lượng kim duệ.
- Vệ Nguyên!
Trong nháy mắt Hồ Lang xông ra gầm lên một tiếng. Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, một tay nắm lấy Lục Ly, dưới chân xuất hiện bản mạng châu, thoát ra khỏi cửa như một đầu u hồ, mục tiêu là lối ra ở trong góc.
- A a!
Thân thể Triệu Mặc Dương không có di động, chỉ giơ lên tấm khiên nặng nề, trực tiếp chống đỡ một kích toàn lực của Hồ Lang.
- Phanh!
Hồ Lang nổi giận liên tục nện cự phủ xuống, Long Dương cư sĩ thụ thương tạm thời bị đánh lui, nếu như có thể đánh Triệu Mặc Dương bị thương, là hắn có thể cuốn lấy tên Nhân Hoàng còn dư lại, Vệ Nguyên sẽ có đầy đủ thời gian bỏ chạy đến lối ra.
Nhưng rõ ràng hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
- Hưu...
Phía dưới Triệu Mặc Dương có một đạo lưu quang loé lên, một mũi tên màu xanh nhanh chóng bắn đến. Mũi tên kia như có linh hồn, có thể chuyển hướng, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh, Hồ Lang căn bản không tránh thoát.
- Phanh!
- Phanh!
Gần như cùng lúc, cự phủ của Hồ Lang bổ lên tấm khiên Triệu Mặc Dương, mũi tên cũng bắn trúng Hồ Lang.
Tấm khiến trong tay Triệu Mặc Dương bay đi, Triệu Mặc Dương bị một luồng lực lượng cường đại chấn động liên tiếp lui về phía sau, ước chừng lui về phía sau mấy chục trượng mới đứng vững.
- Phốc...
Chiến giáp trước ngực Hồ Lang vỡ ra từng lớp, vậy mà chiến giáp Thánh giai lại không ngăn được mũi tên kia? Mặc dù cuối cùng trường tiễn không có hoàn toàn cắm vào bên trong thân thể Hồ Lang, nhưng vẫn đâm vào một tấc, lực lượng cường đại chấn thương nội tạng Hồ Lang.
- Muốn chạy trốn sao?
Thái thượng trưởng lão Tinh Minh, Lực Ương, cười lạnh nhìn Vệ Nguyên từ bên trong cửa thoát ra, thấy Lục Ly nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch thì hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Long Dương, lần này công đầu thuộc về ta.
- Hưu hưu!
Lực Ương liên tục rút động trường cung trong tay hai lần, ánh sáng màu tím trên thân cung léo lên vạn trượng, hai mũi tên màu đen một trước một sau, mang theo hơi thở phá hủy tất cả phân biệt nhắm vào Lục Ly và Vệ Nguyên.
- Ly thiếu!
Thân thể Hồ Lang bị lực lượng cường đại của mũi tên chấn động nên vẫn đang lui về phía sau, thấy một màn như vậy thì nhất thời kinh hoàng rống to. Nếu như Lục Ly còn bất tỉnh, sợ là sẽ bị mũi tên này trực tiếp bắn chết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.