Chương 467: Cường xông
Yêu Dạ
24/05/2021
Hạc công tử là con trai thứ tư của điện chủ Thái Thiên Điện, cũng là người con trai có thiên tư tốt nhất, được điện chủ yêu thích nhất, rất nhiều người đã coi hắn là thiếu điện chủ.
Bởi thế Hạc công tử muốn điều mấy người là điều quá đơn giản, dù sao cũng chỉ là gây chút chuyện ở thành tây, giả bộ như đang ám sát. Hạc công tử nói hết thảy trách nhiệm đều do hắn gánh, mọi người nghĩ cuối cùng điện chủ chắc sẽ không phạt nặng mình đâu.
Chẳng qua lần này bọn hắn sai rồi!
Bởi vì sau khi Khương Dực nhìn thấy truyền tống trận bị nổ nát, cả khuôn mặt đen như đáy nồi, trên thân sát khí đằng đằng, lập tức thả ra vực trường. Sát cơ khủng bố tuôn trào, trong tay còn hiện ra một chiếc chiến đao, thân thể chợt lóe hung hăng chẻ xuống đầu Hạc công tử.
Điện chủ Thái Thiên Điện bị dọa sợ, vội vàng trầm giọng hống lên:
- Dực trưởng lão hạ thủ lưu tình, đó là khuyển tử!
Vừa nãy Khương Dực không biết đây là con trai điện chủ Thái Thiên Điện, nghe được câu này mới thu hồi chiến đao, chẳng qua sắc mặt vẫn vô cùng khó coi, hắn xông tới một truyền tống trận khác, nói:
- Đứa con trai ngu ngốc này của ngươi làm ra một chuyện cực ngu ngốc, nếu tiểu thư xảy ra bất trắc gì, cả nhà ngươi đều chuẩn bị tinh thần tuẫn táng theo nàng.
Khương Khinh Linh dùng đủ cách gạt hắn ra, khẳng định là muốn cùng Lục Ly đi tới chỗ nào đó không nên đi, bằng không đã không muốn dẫn hắn đi theo. Chỗ không nên đi không cần nói cũng biết rất nguy hiểm, bởi thế Khương Dực mới phẫn nộ đến vậy.
Sắc mặt điện chủ Thái Thiên Điện đen lại, rống giận nói:
- Người đâu, giam thằng ngu này, và tất cả những người tham dự chuyện vừa rồi. Nếu Khinh tiểu thư xảy ra chuyện, đưa bọn hắn tới Linh Lung Các tự sát tạ tội.
Bịch
Mấy tên trưởng lão chấp sự bị Hạc công tử giật dây không khỏi run lên, ai nấy quỳ rạp xuống đất, thần sắc thẫn thờ ngây dại.
Lục Ly Khương Khinh Linh không ngừng truyền tống, một đường tiến thẳng về hướng đông nam, bọn hắn phải cướp thời gian, tranh thủ đến Hàm Thành trước khi thủ vệ truyền tống trận nơi đó được đến tin tức!
Không sai!
Lối vào hướng bắc của Thí Ma chiến trường nằm ở ngay Hàm Thành, lối vào này không phải là tuỳ tiện liền có thể tu kiến, mà là tự nhiên hình thành, bằng không mười hai Vương thành dự tính đều sẽ tu kiến lối vào cho riêng mình.
Khương Dực nhất định sẽ phái người đưa tin tới tất cả thành trì để chặn đường bọn hắn, chẳng qua muốn đưa tin cần có thời gian. Có hai phương thức đưa tin, một là ngồi truyền tống trận đi đưa tin. Cách này tương đối chậm, hai người Lục Ly một đường không ngừng, người phía sau làm sao có thể đuổi được.
Cách thứ hai là thông qua mật trận để đưa tin, Khương Khinh Linh sợ chính là cách này. Chẳng qua Thái Thiên Điện chỉ có thể đưa tin trong địa bàn của mình. Còn địa bàn Đỗ gia Tần gia thì Thái Thiên Điện không quản được, trừ phi là phía Linh Lung Các đưa tin, nhưng từ Thái Thiên Điện đưa tin tới Linh Lung Các cũng cần thời gian.
Bạch Vân Thành cách Hàm Thành không xa, chỉ cần truyền tống vài chục lần là được. Lúc này Khương Khinh Linh và Lục Ly đã truyền tống tổng cộng tám lần, sắp ra khỏi địa bàn Thái Thiên Điện, chỉ cần đến Hàm Thành Khương Khinh Linh liền an tâm.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Lại lần nữa truyền tống, Khương Khinh Linh kéo Lục Ly xông vào một truyền tống trận khác, sau đó rống lên:
- Bóc mở truyền tống trận, lập tức.
Thống lĩnh thủ vệ truyền tống trận nhướng mày, đợi lúc thấy rõ ràng người đến, tinh thần không khỏi khẽ rung, rống to:
- Mở ra truyền tống trận.
Liên tục truyền tống mấy lần, phải khi đặt chân đến Hàm Thành, Khương Khinh Linh mới nhẹ bỗng cả người. Nàng không phóng thích Bản Mệnh Châu mà kéo Lục Ly chạy nhanh tới một quần thành bảo cực lớn.
Quần thành bảo kia chính là địa bàn Đỗ gia, bên ngoài có binh sĩ thủ vệ. Thấy hai đạo nhân ảnh bay vụt đến, mấy tên Bất Diệt Cảnh thủ vệ lập tức căng thẳng, một người trong đó gầm lên:
- Dừng lại, đây là đại viện Đỗ gia, dám xông loạn giết không cần luận.
- Mở to mắt chó của ngươi ra, truyền báo Đỗ Vũ, nói Khương Khinh Linh ta tới.
Bước chân Khương Khinh Linh không ngừng, miệng khẽ kêu một tiếng, mấy tên Bất Diệt Cảnh rốt cục nhận ra Khương Khinh Linh. Tròng mắt bất giác co rụt lại, không ai dám ngăn trở, một người cấp tốc tiến vào bẩm báo cho tộc trưởng và các trưởng lão Đỗ gia.
- Thì ra là Khinh tiểu thư, mời qua bên này!
Một tên Bất Diệt Cảnh cùng theo Khương Khinh Linh đi vào, dọc đường một mực cười bồi hướng dẫn. Ai ngờ Khương Khinh Linh căn bản không đi theo hướng chỉ dẫn, ngược lại phóng tới một hướng khác.
Võ giả Bất Diệt Cảnh kia không dám ngăn trở, đành phải một đường đi theo, rất nhanh Khương Khinh Linh liền tìm đến một tòa thành bảo, quay sang nói với Lục Ly:
- Chính là chỗ này, đi!
- Hai người cấp tốc xông đến cửa thành bảo, chỉ là thủ vệ bên ngoài thành bảo vô cùng sâm nghiêm, thậm chí có tận hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh đỉnh phong trông giữ.
- Dừng lại!
Hai người đứng ở chính giữa cửa lớn, chặn ngang lối đi, một người trong đó nói:
- Nơi này là cấm địa Đỗ gia, không có lệnh bài của tộc trưởng, ai cũng không được phép tiến vào.
- Muốn chết? Ta là Khương Khinh Linh, mau tránh đường!
Khương Khinh Linh phát nộ, sát khí đằng đằng nói.
Lần này danh tiếng Khương Khinh Linh không mấy tác dụng, hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh đỉnh phong căn bản không có ý tránh người, người vừa nãy lạnh lùng nói tiếp:
- Không có lệnh bài, ai cũng không được phép tiến vào.
Lục Ly hơi hoảng, dự tính không bao lâu nữa Khương Dực liền sẽ đuổi tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cho hắn đi vào. Khương Khinh Linh không chút nói nhảm, trong bụng chớp hiện Bản Mệnh Châu, một lời không hợp liền định ra tay.
- Ầm!
Khoảng cách giữa song phương quá gần, tốc độ Bản Mệnh Châu lại cực nhanh, nháy mắt một người trong đó đã bị đụng bay, người thứ hai kịp có phản ứng, Bản Mệnh Châu như một khối vẫn thạch trùng trùng đánh tới.
- Oanh!
Vách tường bị đụng ra một lỗ thủng to tướng, người kia thổ huyết bay ngược ra sau, may mà Khương Khinh Linh hạ thủ lưu tình, bằng không sợ rằng lúc này hai người đều đã chết.
- Khinh tiểu thư, cái này …
Tên hộ vệ Bất Diệt Cảnh đi theo nhìn mà trợn tròn mắt, không dám ngăn cản, cũng không dám nói gì, chỉ biết trầm mặt nhìn Khương Khinh Linh.
Hưu hưu hưu
Đánh nhau bên này kinh động tới rất nhiều cường giả Đỗ gia, mấy tên Quân Hầu Cảnh đằng không mà lên, bay vụt tới bên này.
- Đi!
Khương Khinh Linh không nhìn người kia lấy một lần, dẫn theo Lục Ly chạy vội mà đi, xông vào thành bảo. Trong đại điện thành bảo có một truyền tống cỡ lớn, trên đó lấp lánh quang mang bảy màu.
Chẳng qua.
Trước cửa truyền tống trận ngồi một vị lão giả râu tóc bạc trắng, trên mặt toàn là nếp nhăn, tuổi tác nhìn qua có vẻ rất lớn.
Lúc hai người Khương Khinh Linh bước đến, tròng mắt lão giả đột ngột mở ra. Tròng mắt không đục ngầu mà lập loè tinh mang, trên thân lộ ra khí tức hùng hậu như núi.
- Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia đắng chát, cường giả ở cấp bậc này rất khó đánh bại, trừ phi hắn sử dụng hết toàn bộ thần thông, may ra mới có thể đánh một trận.
Nhưng nơi này là Đỗ gia, Đỗ Tranh là bằng hữu của hắn, Đỗ gia cũng tính là có ân với hắn, sao hắn có thể ra tay cho được?
Phía sau, trưởng lão Đỗ gia đã sắp đuổi tới, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh. Nếu nàng nói động thủ, Lục Ly đành phải làm theo.
Khương Khinh Linh lại không động thủ, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài bằng bạch ngọc, mặt phía khác hai chữ lớn “Linh Lung”, nàng giơ lên lệnh bài nói:
- Nhường đường, chúng ta muốn tiến vào Thí Ma chiến trường, đây là Linh Lung Lệnh cấp bậc tối cao!
Mắt Lão giả quét qua trên tấm lệnh bài, bờ môi khẽ động nói:
- Tiểu tử này có thể đi vào, chẳng qua Khinh tiểu thư ngươi không thể đi vào, bằng không Khương các chủ sẽ lấy mạng bản tọa mất.
- Được!
Khương Khinh Linh khẽ kêu một tiếng nói:
- Lục Ly, nhanh vào đi!
Lục Ly đại hỉ, thân hình lóe lên, vọt thẳng vào trong truyền tống trận bảy màu, cả người lấp lánh rồi tan biến không thấy. Đúng lúc này, ấn ký hồ điệp màu đen trên cổ Khương Khinh Linh chợt lóe sáng, từng con bướm đen nhánh hiện ra, bay múa giữa không trung, như lợi kiếm phóng thẳng về phía lão giả.
- Phệ Hồn Ma Điệp!
Lão giả kinh hô, sắc mặt đại biến. Đây chính là huyết mạch bát phẩm, Khương gia có thể trở thành một trong mười hai Vương tộc chính là dựa vào huyết mạch thần kỹ này.
- Khinh tiểu thư, ngươi không thể đi vào!
- Khinh tiểu thư dừng bước, nếu không ngươi sẽ hại chết Đỗ gia!
- Khinh tiểu thư ..
Phía đằng sau mấy tiếng hét phẫn nộ vang lên, đáng tiếc thân hình Khương Khinh Linh đã lóe lên, được vô số hồ điệp kéo vào trong truyền tống trận bảy màu, sau đó biến mất không thấy.
Bởi thế Hạc công tử muốn điều mấy người là điều quá đơn giản, dù sao cũng chỉ là gây chút chuyện ở thành tây, giả bộ như đang ám sát. Hạc công tử nói hết thảy trách nhiệm đều do hắn gánh, mọi người nghĩ cuối cùng điện chủ chắc sẽ không phạt nặng mình đâu.
Chẳng qua lần này bọn hắn sai rồi!
Bởi vì sau khi Khương Dực nhìn thấy truyền tống trận bị nổ nát, cả khuôn mặt đen như đáy nồi, trên thân sát khí đằng đằng, lập tức thả ra vực trường. Sát cơ khủng bố tuôn trào, trong tay còn hiện ra một chiếc chiến đao, thân thể chợt lóe hung hăng chẻ xuống đầu Hạc công tử.
Điện chủ Thái Thiên Điện bị dọa sợ, vội vàng trầm giọng hống lên:
- Dực trưởng lão hạ thủ lưu tình, đó là khuyển tử!
Vừa nãy Khương Dực không biết đây là con trai điện chủ Thái Thiên Điện, nghe được câu này mới thu hồi chiến đao, chẳng qua sắc mặt vẫn vô cùng khó coi, hắn xông tới một truyền tống trận khác, nói:
- Đứa con trai ngu ngốc này của ngươi làm ra một chuyện cực ngu ngốc, nếu tiểu thư xảy ra bất trắc gì, cả nhà ngươi đều chuẩn bị tinh thần tuẫn táng theo nàng.
Khương Khinh Linh dùng đủ cách gạt hắn ra, khẳng định là muốn cùng Lục Ly đi tới chỗ nào đó không nên đi, bằng không đã không muốn dẫn hắn đi theo. Chỗ không nên đi không cần nói cũng biết rất nguy hiểm, bởi thế Khương Dực mới phẫn nộ đến vậy.
Sắc mặt điện chủ Thái Thiên Điện đen lại, rống giận nói:
- Người đâu, giam thằng ngu này, và tất cả những người tham dự chuyện vừa rồi. Nếu Khinh tiểu thư xảy ra chuyện, đưa bọn hắn tới Linh Lung Các tự sát tạ tội.
Bịch
Mấy tên trưởng lão chấp sự bị Hạc công tử giật dây không khỏi run lên, ai nấy quỳ rạp xuống đất, thần sắc thẫn thờ ngây dại.
Lục Ly Khương Khinh Linh không ngừng truyền tống, một đường tiến thẳng về hướng đông nam, bọn hắn phải cướp thời gian, tranh thủ đến Hàm Thành trước khi thủ vệ truyền tống trận nơi đó được đến tin tức!
Không sai!
Lối vào hướng bắc của Thí Ma chiến trường nằm ở ngay Hàm Thành, lối vào này không phải là tuỳ tiện liền có thể tu kiến, mà là tự nhiên hình thành, bằng không mười hai Vương thành dự tính đều sẽ tu kiến lối vào cho riêng mình.
Khương Dực nhất định sẽ phái người đưa tin tới tất cả thành trì để chặn đường bọn hắn, chẳng qua muốn đưa tin cần có thời gian. Có hai phương thức đưa tin, một là ngồi truyền tống trận đi đưa tin. Cách này tương đối chậm, hai người Lục Ly một đường không ngừng, người phía sau làm sao có thể đuổi được.
Cách thứ hai là thông qua mật trận để đưa tin, Khương Khinh Linh sợ chính là cách này. Chẳng qua Thái Thiên Điện chỉ có thể đưa tin trong địa bàn của mình. Còn địa bàn Đỗ gia Tần gia thì Thái Thiên Điện không quản được, trừ phi là phía Linh Lung Các đưa tin, nhưng từ Thái Thiên Điện đưa tin tới Linh Lung Các cũng cần thời gian.
Bạch Vân Thành cách Hàm Thành không xa, chỉ cần truyền tống vài chục lần là được. Lúc này Khương Khinh Linh và Lục Ly đã truyền tống tổng cộng tám lần, sắp ra khỏi địa bàn Thái Thiên Điện, chỉ cần đến Hàm Thành Khương Khinh Linh liền an tâm.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Lại lần nữa truyền tống, Khương Khinh Linh kéo Lục Ly xông vào một truyền tống trận khác, sau đó rống lên:
- Bóc mở truyền tống trận, lập tức.
Thống lĩnh thủ vệ truyền tống trận nhướng mày, đợi lúc thấy rõ ràng người đến, tinh thần không khỏi khẽ rung, rống to:
- Mở ra truyền tống trận.
Liên tục truyền tống mấy lần, phải khi đặt chân đến Hàm Thành, Khương Khinh Linh mới nhẹ bỗng cả người. Nàng không phóng thích Bản Mệnh Châu mà kéo Lục Ly chạy nhanh tới một quần thành bảo cực lớn.
Quần thành bảo kia chính là địa bàn Đỗ gia, bên ngoài có binh sĩ thủ vệ. Thấy hai đạo nhân ảnh bay vụt đến, mấy tên Bất Diệt Cảnh thủ vệ lập tức căng thẳng, một người trong đó gầm lên:
- Dừng lại, đây là đại viện Đỗ gia, dám xông loạn giết không cần luận.
- Mở to mắt chó của ngươi ra, truyền báo Đỗ Vũ, nói Khương Khinh Linh ta tới.
Bước chân Khương Khinh Linh không ngừng, miệng khẽ kêu một tiếng, mấy tên Bất Diệt Cảnh rốt cục nhận ra Khương Khinh Linh. Tròng mắt bất giác co rụt lại, không ai dám ngăn trở, một người cấp tốc tiến vào bẩm báo cho tộc trưởng và các trưởng lão Đỗ gia.
- Thì ra là Khinh tiểu thư, mời qua bên này!
Một tên Bất Diệt Cảnh cùng theo Khương Khinh Linh đi vào, dọc đường một mực cười bồi hướng dẫn. Ai ngờ Khương Khinh Linh căn bản không đi theo hướng chỉ dẫn, ngược lại phóng tới một hướng khác.
Võ giả Bất Diệt Cảnh kia không dám ngăn trở, đành phải một đường đi theo, rất nhanh Khương Khinh Linh liền tìm đến một tòa thành bảo, quay sang nói với Lục Ly:
- Chính là chỗ này, đi!
- Hai người cấp tốc xông đến cửa thành bảo, chỉ là thủ vệ bên ngoài thành bảo vô cùng sâm nghiêm, thậm chí có tận hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh đỉnh phong trông giữ.
- Dừng lại!
Hai người đứng ở chính giữa cửa lớn, chặn ngang lối đi, một người trong đó nói:
- Nơi này là cấm địa Đỗ gia, không có lệnh bài của tộc trưởng, ai cũng không được phép tiến vào.
- Muốn chết? Ta là Khương Khinh Linh, mau tránh đường!
Khương Khinh Linh phát nộ, sát khí đằng đằng nói.
Lần này danh tiếng Khương Khinh Linh không mấy tác dụng, hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh đỉnh phong căn bản không có ý tránh người, người vừa nãy lạnh lùng nói tiếp:
- Không có lệnh bài, ai cũng không được phép tiến vào.
Lục Ly hơi hoảng, dự tính không bao lâu nữa Khương Dực liền sẽ đuổi tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cho hắn đi vào. Khương Khinh Linh không chút nói nhảm, trong bụng chớp hiện Bản Mệnh Châu, một lời không hợp liền định ra tay.
- Ầm!
Khoảng cách giữa song phương quá gần, tốc độ Bản Mệnh Châu lại cực nhanh, nháy mắt một người trong đó đã bị đụng bay, người thứ hai kịp có phản ứng, Bản Mệnh Châu như một khối vẫn thạch trùng trùng đánh tới.
- Oanh!
Vách tường bị đụng ra một lỗ thủng to tướng, người kia thổ huyết bay ngược ra sau, may mà Khương Khinh Linh hạ thủ lưu tình, bằng không sợ rằng lúc này hai người đều đã chết.
- Khinh tiểu thư, cái này …
Tên hộ vệ Bất Diệt Cảnh đi theo nhìn mà trợn tròn mắt, không dám ngăn cản, cũng không dám nói gì, chỉ biết trầm mặt nhìn Khương Khinh Linh.
Hưu hưu hưu
Đánh nhau bên này kinh động tới rất nhiều cường giả Đỗ gia, mấy tên Quân Hầu Cảnh đằng không mà lên, bay vụt tới bên này.
- Đi!
Khương Khinh Linh không nhìn người kia lấy một lần, dẫn theo Lục Ly chạy vội mà đi, xông vào thành bảo. Trong đại điện thành bảo có một truyền tống cỡ lớn, trên đó lấp lánh quang mang bảy màu.
Chẳng qua.
Trước cửa truyền tống trận ngồi một vị lão giả râu tóc bạc trắng, trên mặt toàn là nếp nhăn, tuổi tác nhìn qua có vẻ rất lớn.
Lúc hai người Khương Khinh Linh bước đến, tròng mắt lão giả đột ngột mở ra. Tròng mắt không đục ngầu mà lập loè tinh mang, trên thân lộ ra khí tức hùng hậu như núi.
- Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia đắng chát, cường giả ở cấp bậc này rất khó đánh bại, trừ phi hắn sử dụng hết toàn bộ thần thông, may ra mới có thể đánh một trận.
Nhưng nơi này là Đỗ gia, Đỗ Tranh là bằng hữu của hắn, Đỗ gia cũng tính là có ân với hắn, sao hắn có thể ra tay cho được?
Phía sau, trưởng lão Đỗ gia đã sắp đuổi tới, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh. Nếu nàng nói động thủ, Lục Ly đành phải làm theo.
Khương Khinh Linh lại không động thủ, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài bằng bạch ngọc, mặt phía khác hai chữ lớn “Linh Lung”, nàng giơ lên lệnh bài nói:
- Nhường đường, chúng ta muốn tiến vào Thí Ma chiến trường, đây là Linh Lung Lệnh cấp bậc tối cao!
Mắt Lão giả quét qua trên tấm lệnh bài, bờ môi khẽ động nói:
- Tiểu tử này có thể đi vào, chẳng qua Khinh tiểu thư ngươi không thể đi vào, bằng không Khương các chủ sẽ lấy mạng bản tọa mất.
- Được!
Khương Khinh Linh khẽ kêu một tiếng nói:
- Lục Ly, nhanh vào đi!
Lục Ly đại hỉ, thân hình lóe lên, vọt thẳng vào trong truyền tống trận bảy màu, cả người lấp lánh rồi tan biến không thấy. Đúng lúc này, ấn ký hồ điệp màu đen trên cổ Khương Khinh Linh chợt lóe sáng, từng con bướm đen nhánh hiện ra, bay múa giữa không trung, như lợi kiếm phóng thẳng về phía lão giả.
- Phệ Hồn Ma Điệp!
Lão giả kinh hô, sắc mặt đại biến. Đây chính là huyết mạch bát phẩm, Khương gia có thể trở thành một trong mười hai Vương tộc chính là dựa vào huyết mạch thần kỹ này.
- Khinh tiểu thư, ngươi không thể đi vào!
- Khinh tiểu thư dừng bước, nếu không ngươi sẽ hại chết Đỗ gia!
- Khinh tiểu thư ..
Phía đằng sau mấy tiếng hét phẫn nộ vang lên, đáng tiếc thân hình Khương Khinh Linh đã lóe lên, được vô số hồ điệp kéo vào trong truyền tống trận bảy màu, sau đó biến mất không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.