Chương 621: Đánh bại Nhân Hoàng
Yêu Dạ
02/07/2021
Nửa năm trước, lực lượng sóng chấn động Lục Ly đã đạt đến mười tầng, đến sau một mực lĩnh hội bí thuật này, lực lượng sóng chấn động giờ đã lên đến hai mươi nảy tầng, sóng chấn động linh hồn cũng tu luyện đến mười hai tầng.
Đây là lực độ công kích vô cùng khủng bố, chẳng qua có thể một chiêu chấn vỡ Hồn Đàm Long Dương cư sĩ hay không, Lục Ly vẫn không dám chắc.
Hai mươi sáu tầng lực lượng cường đại không ngừng chấn động tiến vào, sau khi đến được Hồn Đàm, từng tầng từng tầng tóe ra, liên tục xung kích Hồn Đàn Long Dương cư sĩ.
- Ách?
Tròng mắt Long Dương cư sĩ đột nhiên co rụt lại, sâu trong con ngươi hiện ra một tia hoảng sợ, Hồn Đàm, đó là nơi trọng yếu nhất của con người, bởi vì linh hồn chính ở trong đó. Nếu Hồn Đàm nổ tung, người cũng sẽ hồn phi phách tán, mới đầu hắn còn định trước bóp nát Tiểu Bạch, sau mới quay đầu chém giết Lục Ly, nhưng lúc này hắn đã không cố được nhiều như vậy, lập tức nhắm mắt nội thị não hải, phòng ngự Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm
Lực lượng cường đại không ngừng chấn động Hồn Đàm, không một khắc ngừng nghỉ, cảm giác hệt như một người đứng dưới thác nước, mặc cho dòng chảy xung kích mãnh liệt lên người.
Tốc độ phản ứng của Long Dương cư sĩ cực nhanh, thoáng chốc liền điều tập Huyền lực hình thành nên một đạo bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm, đương cự lại với sức tấn công từ lực lượng sóng chấn động của Lục Ly. Đáng tiếc sóng chấn động của Lục Ly quá cường đại, nhẹ nhàng chấn vỡ đạo phòng ngự hắn ngưng kết ra, tiếp tục công vào Hồn Đàm.
Trong Hồn Đàm truyền đến đau nhức kịch liệt, linh hồn đều bị chấn động, tựa như bị xé toạc ra, Long Dương cư sĩ thiếu chút từ bỏ kháng cự, mặc cho lực lượng Lục Ly xung kích vào.
Long Dương cư sĩ đã sống suốt năm trăm năm, tâm tính rất cường đại, lúc này mặc dù linh hồn bị thương, song hắn vẫn cắn răng tiếp tục ngưng tụ Huyền lực chống lại xung kích từ Lục Ly.
Mười tầng, hai mươi tầng, hai mươi sáu tầng!
Vẻn vẹn một hơi, hai mươi sáu tầng lực lượng sóng xung kích đánh tới, Long Dương cư sĩ lại cảm giác như đã qua hai mươi sáu năm.
Hồn Đàm hắn bị chấn ra một vết rách to lớn, cũng may còn chưa nổ tung, bằng không lúc này sợ rằng hắn đã đi đứt.
Ngay lúc hắn âm thầm thở phào, sóng chấn động linh hồn của Lục Ly lại kéo tới.
Thân là Nhân Hoàng, làm sao có thể không có bảo vật phòng ngự linh hồn? Bên ngoài Hồn Đàm Long Dương cư sĩ tự nhiên cũng có một kiện bảo vật, đó là một hạt châu có thể hấp thu công kích linh hồn.
Chỉ là …
Sóng chấn động linh hồn này nhẹ nhàng chấn vào trong không gian linh hồn của hắn, bảo vật phòng ngự linh hồn căn bản không ngăn cản được, từng đạo Hồn lực bắt đầu xung kích linh hồn, khiến linh hồn hắn vốn đã bị thương nay lại lần nữa đối mặt với xung kích mãnh liệt.
Nếu Long Dương cư sĩ không phải Nhân Hoàng, nếu hắn không phải lão quái vật sống đến năm trăm năm, nếu linh hồn của hắn không đủ cường đại, lúc này phỏng chừng linh hồn đã tiêu tán, chí ít cũng bị chấn thành đứa ngốc!
Vấn đề là không có chữ nếu!
Cuối cùng Long Dương cư sĩ vẫn trụ vững được, hắn ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng phẫn nộ, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, nhìn không khác gì Lệ Quỷ. Trong tiếng hú là đau đớn thống khổ xé gan nứt phổi, linh hồn bị trọng thương khiến hắn khó mà chịu đựng nổi, thiếu chút trực tiếp ngất đi.
Nói thì chậm, diễn biến lại nhanh, thật ra hết thảy đều chỉ diễn ra trong tích tắc, Lục Ly thấy Long Dương cư sĩ phát ra tiếng hét, trong lòng khe khẽ thở dài, hắn biết lực lượng sóng chấn động của mình còn chưa đủ nhiều, nếu lại thêm chừng hai mươi tầng, Hồn Đàm Long Dương cư sĩ nhất định sẽ bị chấn nát.
Oanh!
Hắn có được tổng cộng hai mươi bảy tầng sóng chấn động, nhưng chỉ chấn vào hai mươi sáu tầng, lưu lại một tầng sau cùng tự nhiên là vì phòng ngừa bất trắc. Tầng sóng chấn động cuối cùng đó không xung kích vào, mà nện lên trên đầu Long Dương cư sĩ.
Phanh
Long Dương cư sĩ bị lực lượng cường đại chấn bay, Tiểu Bạch nhảy vụt trở về. Vừa rồi vực trường của Long Dương cư sĩ sớm đã sụp đổ, linh hồn hắn bị trọng thương như thế, làm sao còn có thể duy trì vực trường? Bởi vậy mới sẽ bị Lục Ly nện bay.
Thật ra….
Khoảnh khắc vừa rồi Lục Ly có thể mạo hiểm, vực trường tan biến, nếu hắn như thiểm điện lần nữa bổ tới một đao, lấy tình trạng hiện tại của Long Dương cư sĩ, tuyệt đối không ngăn được.
Song Lục Ly không dám đánh cược, Nhân Hoàng quay giáo một kích trước lúc chết, hắn chịu nổi ư? Khi đó dù có thể đánh chết Long Dương cư sĩ, hắn cũng sẽ thịt nát xương tan.
Phốc
Long Dương cư sĩ bị đánh bật lên giữa trời, miệng cuồng phún máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc dữ tợn hệt như một con cuồng thú.
Tê tê
Phía dưới vang lên vô số tiếng hít thở sâu, trong mắt chúng nhân tại trường chất đầy vẻ chấn kinh và không dám tin tưởng, xa xa Cơ Mộng Dao há hốc mồm, đến độ có thể nhét vào nguyên một quả trứng gà.
- Cái này …
Thậm chí ngay cả Hồ Lang đều kinh hãi, vừa rồi hắn bị đánh bay, không để ý tới bên này, ánh mắt vừa quét tới liền đã thấy Lục Ly vung đao đánh bay Long Dương cư sĩ, xem ra tựa hồ còn bị thương không nhẹ!
Điều này sao có thể?
Trong đầu vô số người bất giác hiện ra ý nghĩ này, một chiêu từ Bất Diệt Cảnh lại có thể đánh trọng thương Nhân Hoàng Cảnh? Đây không phải đang đùa đấy chứ? Nhưng thứ phun ra kia chính là máu tươi, vẻ thống khổ trên mặt Long Dương cư sĩ hay là tiếng kêu thất thanh vừa rồi đều chứng tỏ một điều, Long Dương cư sĩ quả thực đau đến xé tim nứt phổi!
Long Dương cư sĩ không phải đang giả vờ, vậy thì là Lục Ly ẩn giấu thực lực? Vấn đề là lúc này rõ ràng Lục Ly đang đứng trên Mệnh Luân chín tầng, Mệnh Luân thì làm sao mà giả được?
Ở Thần Châu đại địa, đẳng cấp cảnh giới võ giả được chia tách rất rõ ràng. Chênh lệch một cảnh giới, thực lực liền khác biệt như trời với đất, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Quân Hầu Cảnh, muốn đánh giết Nhân Hoàng cơ hồ cũng là điều không thể. Trừ phi tên Quân Hầu Cảnh kia cảm ngộ áo nghĩa nghịch thiên, hoặc là có được huyết mạch cường đại. Ngoài ra còn phải có một tiền đề, Nhân Hoàng kia là một tên phế vật …
- Biến thái!
Trong đầu Hồ Lang và Cơ Mộng Dao bất giác hiện lên hai chữ này, trước kia Lục Ly từng đánh giết Hỏa Báo Vương, nhưng đó là phối hợp với Tiểu Bạch và Minh Vũ chung tay đánh giết, hơn nữa Hỏa Báo Vương sớm đã bị thương nặng. Khi đó Hồ Lang cũng không chấn kinh như bây giờ, lúc này hắn đã có thể cảm ứng được rõ ràng, thực lực Long Dương cư sĩ còn mạnh hơn hắn một phần, tự nhiên khó tránh khỏi cảm khái.
Cơ Mộng Dao thì lại nhớ tới muội muội Cơ Mộng Điềm, đó là em gái ruột của nàng, hơn nữa còn là người em gái khiến nàng tự thẹn không bằng. Trước kia nàng là đệ nhất tiểu thư Cơ gia, sau khi Cơ Mộng Điềm trưởng thành, vị trí này liền thuộc về Cơ Mộng Điềm, Cơ Mộng Dao cũng vui vẻ chấp nhận.
Nàng mãi vẫn nghĩ không thông, tại sao Cơ Mộng Dao lại té ở trong tay tiểu tử Lục Ly này, giờ đây rốt cục nàng đã biết. Sở dĩ Lục Ly có thể được đến ưu ái từ điện chủ Thí Ma Điện, có thể danh chấn Trung Châu, quả thực không phải chỉ dựa vào may mắn.
- Hay lắm!
Hồ Lang tung người bay vọt lên, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể lỡ qua? Lập tức như nộ long vút thẳng đến chỗ Long Dương cư sĩ. Nhân lúc này, hắn muốn xé nát Long Dương cư sĩ thành mảnh nhỏ.
- Trốn!
Long Dương cư sĩ rất thức thời, bằng không năm đó lúc đắc tội Bách Hoa Các sớm đã không trốn ra được, hắn lập tức lao ra bên ngoài đại trận. Linh hồn hắn đã bị thương nặng, không có linh dược đỉnh cấp và thời gian nửa năm tĩnh dưỡng thì căn bản không cách nào khôi phục.
Lúc này trong linh hồn còn đang không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn đâu còn sức nào mà ứng phó được với Nhân Hoàng Cảnh Hồ Lang?
Hưu
Đại trận hoàn toàn không chút trói buộc gì đối với hắn, thoáng chốc liền đã bay vụt ra, hóa thành một đạo lưu tinh nhắm thẳng hướng đông mà chạy, rất nhanh liền tan biến ở chân trời phía xa.
Long Dương cư sĩ vừa trốn những người còn lại đều sửng sốt. Đòn tấn công vừa rồi của Hồ Lang rõ ràng là có được năng lực phá trận, đại trận bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian, đến khi đó bọn hắn còn có thể sống được ư?
Đương nhiên then chốt nhất vẫn là chủ soái đào tẩu, đấu chí bọn hắn lập tức hạ thấp, trong lòng sợ hãi, quân tâm bất ổn.
- Đi!
Cơ Mộng Dao cũng sợ, thấy hơn ngàn người bày trận có thể tán đi bất cứ lúc nàng, vội vàng khẽ kêu một tiếng, dẫn theo ba tên công tử khôi ngô bay thẳng về hướng nam.
Đây là lực độ công kích vô cùng khủng bố, chẳng qua có thể một chiêu chấn vỡ Hồn Đàm Long Dương cư sĩ hay không, Lục Ly vẫn không dám chắc.
Hai mươi sáu tầng lực lượng cường đại không ngừng chấn động tiến vào, sau khi đến được Hồn Đàm, từng tầng từng tầng tóe ra, liên tục xung kích Hồn Đàn Long Dương cư sĩ.
- Ách?
Tròng mắt Long Dương cư sĩ đột nhiên co rụt lại, sâu trong con ngươi hiện ra một tia hoảng sợ, Hồn Đàm, đó là nơi trọng yếu nhất của con người, bởi vì linh hồn chính ở trong đó. Nếu Hồn Đàm nổ tung, người cũng sẽ hồn phi phách tán, mới đầu hắn còn định trước bóp nát Tiểu Bạch, sau mới quay đầu chém giết Lục Ly, nhưng lúc này hắn đã không cố được nhiều như vậy, lập tức nhắm mắt nội thị não hải, phòng ngự Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm
Lực lượng cường đại không ngừng chấn động Hồn Đàm, không một khắc ngừng nghỉ, cảm giác hệt như một người đứng dưới thác nước, mặc cho dòng chảy xung kích mãnh liệt lên người.
Tốc độ phản ứng của Long Dương cư sĩ cực nhanh, thoáng chốc liền điều tập Huyền lực hình thành nên một đạo bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm, đương cự lại với sức tấn công từ lực lượng sóng chấn động của Lục Ly. Đáng tiếc sóng chấn động của Lục Ly quá cường đại, nhẹ nhàng chấn vỡ đạo phòng ngự hắn ngưng kết ra, tiếp tục công vào Hồn Đàm.
Trong Hồn Đàm truyền đến đau nhức kịch liệt, linh hồn đều bị chấn động, tựa như bị xé toạc ra, Long Dương cư sĩ thiếu chút từ bỏ kháng cự, mặc cho lực lượng Lục Ly xung kích vào.
Long Dương cư sĩ đã sống suốt năm trăm năm, tâm tính rất cường đại, lúc này mặc dù linh hồn bị thương, song hắn vẫn cắn răng tiếp tục ngưng tụ Huyền lực chống lại xung kích từ Lục Ly.
Mười tầng, hai mươi tầng, hai mươi sáu tầng!
Vẻn vẹn một hơi, hai mươi sáu tầng lực lượng sóng xung kích đánh tới, Long Dương cư sĩ lại cảm giác như đã qua hai mươi sáu năm.
Hồn Đàm hắn bị chấn ra một vết rách to lớn, cũng may còn chưa nổ tung, bằng không lúc này sợ rằng hắn đã đi đứt.
Ngay lúc hắn âm thầm thở phào, sóng chấn động linh hồn của Lục Ly lại kéo tới.
Thân là Nhân Hoàng, làm sao có thể không có bảo vật phòng ngự linh hồn? Bên ngoài Hồn Đàm Long Dương cư sĩ tự nhiên cũng có một kiện bảo vật, đó là một hạt châu có thể hấp thu công kích linh hồn.
Chỉ là …
Sóng chấn động linh hồn này nhẹ nhàng chấn vào trong không gian linh hồn của hắn, bảo vật phòng ngự linh hồn căn bản không ngăn cản được, từng đạo Hồn lực bắt đầu xung kích linh hồn, khiến linh hồn hắn vốn đã bị thương nay lại lần nữa đối mặt với xung kích mãnh liệt.
Nếu Long Dương cư sĩ không phải Nhân Hoàng, nếu hắn không phải lão quái vật sống đến năm trăm năm, nếu linh hồn của hắn không đủ cường đại, lúc này phỏng chừng linh hồn đã tiêu tán, chí ít cũng bị chấn thành đứa ngốc!
Vấn đề là không có chữ nếu!
Cuối cùng Long Dương cư sĩ vẫn trụ vững được, hắn ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng phẫn nộ, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, nhìn không khác gì Lệ Quỷ. Trong tiếng hú là đau đớn thống khổ xé gan nứt phổi, linh hồn bị trọng thương khiến hắn khó mà chịu đựng nổi, thiếu chút trực tiếp ngất đi.
Nói thì chậm, diễn biến lại nhanh, thật ra hết thảy đều chỉ diễn ra trong tích tắc, Lục Ly thấy Long Dương cư sĩ phát ra tiếng hét, trong lòng khe khẽ thở dài, hắn biết lực lượng sóng chấn động của mình còn chưa đủ nhiều, nếu lại thêm chừng hai mươi tầng, Hồn Đàm Long Dương cư sĩ nhất định sẽ bị chấn nát.
Oanh!
Hắn có được tổng cộng hai mươi bảy tầng sóng chấn động, nhưng chỉ chấn vào hai mươi sáu tầng, lưu lại một tầng sau cùng tự nhiên là vì phòng ngừa bất trắc. Tầng sóng chấn động cuối cùng đó không xung kích vào, mà nện lên trên đầu Long Dương cư sĩ.
Phanh
Long Dương cư sĩ bị lực lượng cường đại chấn bay, Tiểu Bạch nhảy vụt trở về. Vừa rồi vực trường của Long Dương cư sĩ sớm đã sụp đổ, linh hồn hắn bị trọng thương như thế, làm sao còn có thể duy trì vực trường? Bởi vậy mới sẽ bị Lục Ly nện bay.
Thật ra….
Khoảnh khắc vừa rồi Lục Ly có thể mạo hiểm, vực trường tan biến, nếu hắn như thiểm điện lần nữa bổ tới một đao, lấy tình trạng hiện tại của Long Dương cư sĩ, tuyệt đối không ngăn được.
Song Lục Ly không dám đánh cược, Nhân Hoàng quay giáo một kích trước lúc chết, hắn chịu nổi ư? Khi đó dù có thể đánh chết Long Dương cư sĩ, hắn cũng sẽ thịt nát xương tan.
Phốc
Long Dương cư sĩ bị đánh bật lên giữa trời, miệng cuồng phún máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc dữ tợn hệt như một con cuồng thú.
Tê tê
Phía dưới vang lên vô số tiếng hít thở sâu, trong mắt chúng nhân tại trường chất đầy vẻ chấn kinh và không dám tin tưởng, xa xa Cơ Mộng Dao há hốc mồm, đến độ có thể nhét vào nguyên một quả trứng gà.
- Cái này …
Thậm chí ngay cả Hồ Lang đều kinh hãi, vừa rồi hắn bị đánh bay, không để ý tới bên này, ánh mắt vừa quét tới liền đã thấy Lục Ly vung đao đánh bay Long Dương cư sĩ, xem ra tựa hồ còn bị thương không nhẹ!
Điều này sao có thể?
Trong đầu vô số người bất giác hiện ra ý nghĩ này, một chiêu từ Bất Diệt Cảnh lại có thể đánh trọng thương Nhân Hoàng Cảnh? Đây không phải đang đùa đấy chứ? Nhưng thứ phun ra kia chính là máu tươi, vẻ thống khổ trên mặt Long Dương cư sĩ hay là tiếng kêu thất thanh vừa rồi đều chứng tỏ một điều, Long Dương cư sĩ quả thực đau đến xé tim nứt phổi!
Long Dương cư sĩ không phải đang giả vờ, vậy thì là Lục Ly ẩn giấu thực lực? Vấn đề là lúc này rõ ràng Lục Ly đang đứng trên Mệnh Luân chín tầng, Mệnh Luân thì làm sao mà giả được?
Ở Thần Châu đại địa, đẳng cấp cảnh giới võ giả được chia tách rất rõ ràng. Chênh lệch một cảnh giới, thực lực liền khác biệt như trời với đất, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Quân Hầu Cảnh, muốn đánh giết Nhân Hoàng cơ hồ cũng là điều không thể. Trừ phi tên Quân Hầu Cảnh kia cảm ngộ áo nghĩa nghịch thiên, hoặc là có được huyết mạch cường đại. Ngoài ra còn phải có một tiền đề, Nhân Hoàng kia là một tên phế vật …
- Biến thái!
Trong đầu Hồ Lang và Cơ Mộng Dao bất giác hiện lên hai chữ này, trước kia Lục Ly từng đánh giết Hỏa Báo Vương, nhưng đó là phối hợp với Tiểu Bạch và Minh Vũ chung tay đánh giết, hơn nữa Hỏa Báo Vương sớm đã bị thương nặng. Khi đó Hồ Lang cũng không chấn kinh như bây giờ, lúc này hắn đã có thể cảm ứng được rõ ràng, thực lực Long Dương cư sĩ còn mạnh hơn hắn một phần, tự nhiên khó tránh khỏi cảm khái.
Cơ Mộng Dao thì lại nhớ tới muội muội Cơ Mộng Điềm, đó là em gái ruột của nàng, hơn nữa còn là người em gái khiến nàng tự thẹn không bằng. Trước kia nàng là đệ nhất tiểu thư Cơ gia, sau khi Cơ Mộng Điềm trưởng thành, vị trí này liền thuộc về Cơ Mộng Điềm, Cơ Mộng Dao cũng vui vẻ chấp nhận.
Nàng mãi vẫn nghĩ không thông, tại sao Cơ Mộng Dao lại té ở trong tay tiểu tử Lục Ly này, giờ đây rốt cục nàng đã biết. Sở dĩ Lục Ly có thể được đến ưu ái từ điện chủ Thí Ma Điện, có thể danh chấn Trung Châu, quả thực không phải chỉ dựa vào may mắn.
- Hay lắm!
Hồ Lang tung người bay vọt lên, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể lỡ qua? Lập tức như nộ long vút thẳng đến chỗ Long Dương cư sĩ. Nhân lúc này, hắn muốn xé nát Long Dương cư sĩ thành mảnh nhỏ.
- Trốn!
Long Dương cư sĩ rất thức thời, bằng không năm đó lúc đắc tội Bách Hoa Các sớm đã không trốn ra được, hắn lập tức lao ra bên ngoài đại trận. Linh hồn hắn đã bị thương nặng, không có linh dược đỉnh cấp và thời gian nửa năm tĩnh dưỡng thì căn bản không cách nào khôi phục.
Lúc này trong linh hồn còn đang không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn đâu còn sức nào mà ứng phó được với Nhân Hoàng Cảnh Hồ Lang?
Hưu
Đại trận hoàn toàn không chút trói buộc gì đối với hắn, thoáng chốc liền đã bay vụt ra, hóa thành một đạo lưu tinh nhắm thẳng hướng đông mà chạy, rất nhanh liền tan biến ở chân trời phía xa.
Long Dương cư sĩ vừa trốn những người còn lại đều sửng sốt. Đòn tấn công vừa rồi của Hồ Lang rõ ràng là có được năng lực phá trận, đại trận bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian, đến khi đó bọn hắn còn có thể sống được ư?
Đương nhiên then chốt nhất vẫn là chủ soái đào tẩu, đấu chí bọn hắn lập tức hạ thấp, trong lòng sợ hãi, quân tâm bất ổn.
- Đi!
Cơ Mộng Dao cũng sợ, thấy hơn ngàn người bày trận có thể tán đi bất cứ lúc nàng, vội vàng khẽ kêu một tiếng, dẫn theo ba tên công tử khôi ngô bay thẳng về hướng nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.