Chương 364: Dỡ luôn cung điện
Yêu Dạ
02/05/2021
Thần Khải cấp năm!
Đó là Thần Khải rất cao cấp, Kim Cương huyết mạch của Lục gia không phải vừa thức tỉnh liền có được phòng ngự vô địch, mà phải thông qua tu luyện một loại bí thuật đặc thù.
Đương nhiên chỉ cần đã thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, dù là ngộ tính rất kém cỏi, mấy chục trên trăm năm cũng có thể tu luyện tới tầng bốn tầng năm.
Cấp bậc càng cao, màu sắc Thần Khải cũng sẽ khác, tương tự như đẳng cấp huyết mạch, chia làm chín màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím đen vàng.
Trong lịch sử chỉ có lão tổ khai tộc là tu luyện Thần Khải tới tầng thứ chín, Thần Khải màu vàng.
Dù là tộc Vương Lục gia Lục Chính Dương hay Lục Nhân Hoàng có được thiên tư kiêu hoành thì cũng mới chỉ tu luyện tới tầng thứ tám, đẳng cấp Thần Khải càng cao, sức phòng ngự sẽ càng mạnh. Lục Chính Dương chính là bằng vào Thần Khải cấp tám, cộng với áo nghĩa phòng ngự đặc biệt mới được danh xưng người có sức phòng ngự khủng bố nhất Trung Châu, xếp hạng thứ chín trên Chiến Thần Bảng Trung Châu.
Sau khi nghe Lục Hồng Ngư giải thích một phen, Lục Ly mới hiểu rõ phần nào đối với Thần Khải. Bên kia Lục Lân đang xử lý vết thương, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, hắn cười khổ nói:
- Lục Ly, ngươi đúng là biến thái, thú trảo này của ngươi là gì? Bí thuật? Huyết mạch thần kỹ? Hay là thứ gì đó khác
- Bí thuật thượng cổ!
Lục Ly giải trừ thú trảo, bất quá tay áo đã rách toác, hắn liền về lại gian phòng đổi một thân áo bào mới đi ra, lúc này mới nói:
- Đây là bí thuật ta được đến trong phần mộ một Đại Đế tại Bắc Mạc, cả tiếng rống các ngươi nghe được trước kia cũng vậy, đều là bí thuật thượng cổ.
Đây là bí mật của Lục Ly, Thái Thượng trưởng lão hỏi hắn đều không nói thực tình, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không nói ra thực tình cho Lục Lân và Lục Hồng Ngư.
- Lợi hại!
Lục Lân ngấm ngầm gật đầu, sau đó lại cười khổ nói:
- Ta đi về trước, Thần Khải bị ngươi phá, ta phải an dưỡng hai ngày, quay đầu lại tìm ngươi nói tán gẫu. À, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi dạo quanh Thần Khải Thành, làm quen mấy vị bằng hữu.
- Đám hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Lục Hồng Ngư lườm Lục Lân một cái, sau đó không chút dè dặt như nữ tử bình thường, đưa tay ôm bả vai Lục Ly nói:
- Lục Ly đệ đệ, quay đầu tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp các tiểu thư xinh đẹp của đại gia tộc trong thành, ngươi nhìn trúng ai cứ nói với tỷ tỷ, ta giúp ngươi xe chỉ luồn kim, hì hì …
Hai người nhiệt tình như vậy, Lục Ly không tiện cự tuyệt, đành gật đầu đáp ứng, sau đó hai người liền cáo từ rời đi.
Lục Ly đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, thấy hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần trầm mặc đứng ở bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Các ngươi cảm thấy ở Lục gia quá nhàm chán?
Minh Vũ là người trầm mặc ít nói, tính cách rất lạnh lùng, hắn lắc đầu đáp:
- Không phải, ở đâu cũng như nhau.
Ánh mắt Vũ Hóa Thần lại có chút phức tạp, hắn tưởng là Lục Ly trở lại Lục gia hắn liền có thể được đến không ít chỗ tốt. Giờ lại phát hiện tựa hồ Lục Ly không hề quá được người Lục gia chào đón. Đừng nói chỗ tốt, hiện tại hắn vẫn cứ là nô lệ, hơn nữa trước đó không lâu còn thiếu chút đi đứt.
Lục Ly nhìn sang Vũ Hóa Thần, kẻ sau vội vàng chắp tay nói:
- Thiếu chủ ở đâu, chúng ta ở đó.
- Được rồi!
Lục Ly khẽ cười một tiếng, hắn há lại đoán không được Vũ Hóa Thần đang suy nghĩ gì, hắn vỗ vỗ vai Vũ Hóa Thần nói:
- Ngươi cũng đừng u oán, chờ mấy tháng nữa, mấy tháng sau tỷ tỷ ta hẳn sẽ trở về, nếu gia gia ta có thể đi ra, vậy liền không còn gì tốt bằng. Mấy tháng sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, ngươi muốn đi muốn ở gì cũng được. À, hai người các ngươi muốn linh tài tu luyện gì cứ nói với ta một tiếng, quý giá không dám nói, chứ linh tài bình thường ta hẳn sẽ lấy được.
Cảnh giới càng cao, tu luyện càng khó khăn, không có đại gia tộc đứng sau hỗ trợ, tốc độ tu luyện sẽ cực chậm, hai người hẳn đều không có quá nhiều linh tài.
Ánh mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần khẽ sáng lên, hai người đều rất nghèo, hơn nữa cũng không có chỗ để mua linh tài, ngày ngày buồn bực ở Đằng Long Các, nếu Lục Ly có thể cung cấp linh tài, tuyệt đối sẽ trợ giúp rất lớn cho tốc độ tu luyện của hai người.
Minh Vũ không khách khí, lập tức liệt ra một số linh tài, Vũ Hóa Thần nhìn thoáng qua danh sách Minh Vũ đưa ra, gật đầu nói:
- Thế được rồi, những này linh tài có thể cung cấp hai phần, đủ cho chúng ta tu luyện một năm.
- Được!
Lục Ly cầm danh sách đi ra ngoài, tìm đến hộ vệ ngoài cửa, đưa đi qua nói:
- Cầm danh sách linh tài này đến hỏi Bát trưởng lão lấy hai phần, cứ nói ta dùng để tu luyện.
Tên binh sĩ nhìn lướt qua linh tài trên đó, không khỏi âm thầm líu lưỡi, vị tiểu gia này cũng ác thật, hai phần linh tài như trên đây ít nhất cũng phải giá trị vài chục ức Huyền Tinh.
Lục Ly thấy tên binh sĩ không có hành động gì, trừng mắt nói:
- Còn không đi?
Mặt tên binh sĩ kia nhăng lại như trái mướp đắng, trả tờ danh sách lại cho Lục Ly, nói:
- Tiểu thiếu gia, mấy thứ này chúng ta không yêu cầu được, tốt nhất vẫn là ngươi đích thân đi Trưởng Lão Đường một chuyến.
Lục Ly suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng là làm khó tên binh sĩ này, hắn vung tay lên nói:
- Ngươi dẫn đường, ta đích thân đi tìm các trưởng lão yêu cầu.
Mấy tên binh sĩ như trút được gánh nặng, một tên trong đó vội vàng đi trước dẫn đường. Lần này Lục Ly rất quy củ, không bay lên giữa trời, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ không ở bên, hắn có muốn cũng không bay được.
Đi ra Đằng Long Các, dạo qua từng lầu viện trong thành bảo, khắp nơi đều có thể thấy được tộc nhân Lục gia. Cường giả ở Thần Khải Sơn nhiều lắm, tuỳ tiện đụng phải một ông già cũng đều có thể là Quân Hầu Cảnh.
Trên đường đi có rất nhiều người chú ý tới Lục Ly, có người từ xa xa nhìn hắn, chỉ trỏ bàn luận. Cũng có người cung kính hành lễ, hô một tiếng tiểu thiếu gia.
Lục Ly đối với những tộc nhân phổ thông này đều rất khách khí, ai hành lễ hắn đều mỉm cười đáp lại. Khiến rất nhiều người tưởng là mình nhìn nhầm, đây đúng thật là tên tiểu thiếu gia hung tàn bạo ngược kia ư?
Hiện tại tiếng tăm Lục Ly ở Lục gia rất lớn, đương nhiên danh tiếng bạo ngược hung tàn của hắn lại càng thịnh. Dù sao dám động thủ ở Trưởng Lão Đường, còn là mãnh nhân hai lần thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch ngay trước mặt đám trưởng lão, kẻ như thế làm sao có thể là hạng người thiện lương?
Qua bảy tám khúc rẽ, đi chừng mấy nén hương hắn mới đến được Trưởng Lão Đường.
Lỗ thủng trên tường viện sớm đã được lấp lại, đứng ở phía ngoài là bốn tên hộ vệ Bất Diệt Cảnh, vừa nhìn thấy Lục Ly đi tới, bốn tên binh sĩ này theo bản năng khẽ giật mình cả kinh, một người lập tức đi vào thông báo.
Lần này Lục Ly không mạo muội tiến vào, mà thành thành thật thật đứng đợi bên ngoài, lát sau một tên binh sĩ đi ra nói:
- Tiểu thiếu gia, Bát trưởng lão cho mời.
- Cảm ơn!
Lục Ly mỉm cười rảo bước tiến vào trong, khiến bốn tên binh sĩ đứng canh phía ngoài hơi ngớ, không ngờ Lục Ly lại nói cảm ơn với bọn hắn.
Người trong Trưởng Lão Đường không nhiều, phỏng chừng nếu không có việc gì đám người Lục Phong Hỏa cũng sẽ không thường xuyên tới đây, bên trong chỉ có một mình Bát trưởng lão.
Lục Ly tiến vào đại điện, chắp tay hành lễ với Bát trưởng lão, nói:
- Lục Ly gặp qua Bát trưởng lão.
- Đừng giả bộ với ta.
Bát trưởng lão đang uống trà, lườm Lục Ly một cái hỏi:
- Nói đi, lại muốn làm cái gì?
- Hắc hắc!
Lục Ly không chút khách khí đi đến ngồi xuống bên cạnh Bát trưởng lão, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đưa qua tờ danh sách nói:
- Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi, ta cần một ít dược liệu tu luyện. Bát trưởng lão, ngươi cũng biết rồi đấy, ta về được trở lại gia tộc đều là mượn Huyền Tinh truyền tống tới, ta nghèo rớt mồng tơi a, bằng không cũng sẽ không mặt dày mày dạn mở miệng muốn mấy thứ này…Đúng rồi, nhớ lấy thêm một phần linh dược xung kích Quân Hầu Cảnh, Thăng Long Thảo hay gì đó cũng được.
Bát trưởng lão nhìn lướt qua, sầm mặt xuống nói:
- Phiền Lê Diệp, Long Hạt Phấn … đây là dược liệu bình thường? Còn muốn Thăng Long Thảo? Lục Ly, trong thân thể ngươi đều là huyết nguyên, đó chính là linh dược trân quý nhất. Giờ ngươi chỉ cần an tâm tu luyện là được, những dược thảo này ngươi có muốn cũng vô dụng, đừng lãng phí tài nguyên gia tộc.
Lục Ly hết cách, đành phải nói thật, thở dài một tiếng nói:
- Mấy thứ này đều là cho hai tên gia nô kia của ta. Bọn hắn một đường theo ta cửu tử nhất sinh, ngàn khó vạn khổ mới đưa ta về được đây, ta làm chủ tử không thể bạc đãi bọn hắn a. Còn linh tài xung kích Quân Hầu Cảnh là để cho cô cô, Bát trưởng lão, ta đều đích thân đến đây rồi, cho chút mặt mũi, được không?
- Không cho!
Bát trưởng lão trầm mặt xuống nói:
- Gia tộc có quy củ của gia tộc, chúng ta cũng rất khó xử. Nếu ai đều giống như ngươi, người người muốn gì được nấy, hơn nữa đều là công phu sư tử ngoạm. Dù Lục gia nhà lớn nghiệp lớn đến mấy cũng sẽ sụp đổ, ngươi không biết mấy năm này Lục gia …
- Không cho thì thôi, nói nhảm nhiều như thế làm gì?
Sắc mặt Lục Ly chuyển lạnh, trực tiếp đoạt lại tờ danh sách, đứng dậy đi ra ngoài.
Bát trưởng lão thấy vậy lập tức bị dọa sợ, vị tiểu gia này ta lại muốn ồn ào gì nữa đây? Thế là vội vàng quát nói:
- Dừng lại, Lục Ly ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì!
Lục Ly nhún vai, quay đầu lại nói:
- Thái Thượng trưởng lão đáp ứng ta, muốn cái gì đều cho. Ngươi đã không đưa đồ, ta đành phải tìm hắn đòi thôi. Nếu hắn còn không cho, ta dỡ luôn cung điện của hắn …
- Làm càn!
Bát trưởng lão tức tối đứng bật dậy, tiểu tử này đại náo Trưởng Lão Đường thì cũng thôi, còn muốn đi đại náo hành cung của Thái Thượng trưởng lão?
Bát trưởng lão nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải đen mặt lại nói:
- Đưa danh sách lại đây, chỉ lần này thôi đấy, lần sau còn dám hồ nháo, ta thay gia gia lột da ngươi.
Đó là Thần Khải rất cao cấp, Kim Cương huyết mạch của Lục gia không phải vừa thức tỉnh liền có được phòng ngự vô địch, mà phải thông qua tu luyện một loại bí thuật đặc thù.
Đương nhiên chỉ cần đã thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, dù là ngộ tính rất kém cỏi, mấy chục trên trăm năm cũng có thể tu luyện tới tầng bốn tầng năm.
Cấp bậc càng cao, màu sắc Thần Khải cũng sẽ khác, tương tự như đẳng cấp huyết mạch, chia làm chín màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím đen vàng.
Trong lịch sử chỉ có lão tổ khai tộc là tu luyện Thần Khải tới tầng thứ chín, Thần Khải màu vàng.
Dù là tộc Vương Lục gia Lục Chính Dương hay Lục Nhân Hoàng có được thiên tư kiêu hoành thì cũng mới chỉ tu luyện tới tầng thứ tám, đẳng cấp Thần Khải càng cao, sức phòng ngự sẽ càng mạnh. Lục Chính Dương chính là bằng vào Thần Khải cấp tám, cộng với áo nghĩa phòng ngự đặc biệt mới được danh xưng người có sức phòng ngự khủng bố nhất Trung Châu, xếp hạng thứ chín trên Chiến Thần Bảng Trung Châu.
Sau khi nghe Lục Hồng Ngư giải thích một phen, Lục Ly mới hiểu rõ phần nào đối với Thần Khải. Bên kia Lục Lân đang xử lý vết thương, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, hắn cười khổ nói:
- Lục Ly, ngươi đúng là biến thái, thú trảo này của ngươi là gì? Bí thuật? Huyết mạch thần kỹ? Hay là thứ gì đó khác
- Bí thuật thượng cổ!
Lục Ly giải trừ thú trảo, bất quá tay áo đã rách toác, hắn liền về lại gian phòng đổi một thân áo bào mới đi ra, lúc này mới nói:
- Đây là bí thuật ta được đến trong phần mộ một Đại Đế tại Bắc Mạc, cả tiếng rống các ngươi nghe được trước kia cũng vậy, đều là bí thuật thượng cổ.
Đây là bí mật của Lục Ly, Thái Thượng trưởng lão hỏi hắn đều không nói thực tình, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không nói ra thực tình cho Lục Lân và Lục Hồng Ngư.
- Lợi hại!
Lục Lân ngấm ngầm gật đầu, sau đó lại cười khổ nói:
- Ta đi về trước, Thần Khải bị ngươi phá, ta phải an dưỡng hai ngày, quay đầu lại tìm ngươi nói tán gẫu. À, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi dạo quanh Thần Khải Thành, làm quen mấy vị bằng hữu.
- Đám hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Lục Hồng Ngư lườm Lục Lân một cái, sau đó không chút dè dặt như nữ tử bình thường, đưa tay ôm bả vai Lục Ly nói:
- Lục Ly đệ đệ, quay đầu tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp các tiểu thư xinh đẹp của đại gia tộc trong thành, ngươi nhìn trúng ai cứ nói với tỷ tỷ, ta giúp ngươi xe chỉ luồn kim, hì hì …
Hai người nhiệt tình như vậy, Lục Ly không tiện cự tuyệt, đành gật đầu đáp ứng, sau đó hai người liền cáo từ rời đi.
Lục Ly đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, thấy hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần trầm mặc đứng ở bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Các ngươi cảm thấy ở Lục gia quá nhàm chán?
Minh Vũ là người trầm mặc ít nói, tính cách rất lạnh lùng, hắn lắc đầu đáp:
- Không phải, ở đâu cũng như nhau.
Ánh mắt Vũ Hóa Thần lại có chút phức tạp, hắn tưởng là Lục Ly trở lại Lục gia hắn liền có thể được đến không ít chỗ tốt. Giờ lại phát hiện tựa hồ Lục Ly không hề quá được người Lục gia chào đón. Đừng nói chỗ tốt, hiện tại hắn vẫn cứ là nô lệ, hơn nữa trước đó không lâu còn thiếu chút đi đứt.
Lục Ly nhìn sang Vũ Hóa Thần, kẻ sau vội vàng chắp tay nói:
- Thiếu chủ ở đâu, chúng ta ở đó.
- Được rồi!
Lục Ly khẽ cười một tiếng, hắn há lại đoán không được Vũ Hóa Thần đang suy nghĩ gì, hắn vỗ vỗ vai Vũ Hóa Thần nói:
- Ngươi cũng đừng u oán, chờ mấy tháng nữa, mấy tháng sau tỷ tỷ ta hẳn sẽ trở về, nếu gia gia ta có thể đi ra, vậy liền không còn gì tốt bằng. Mấy tháng sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, ngươi muốn đi muốn ở gì cũng được. À, hai người các ngươi muốn linh tài tu luyện gì cứ nói với ta một tiếng, quý giá không dám nói, chứ linh tài bình thường ta hẳn sẽ lấy được.
Cảnh giới càng cao, tu luyện càng khó khăn, không có đại gia tộc đứng sau hỗ trợ, tốc độ tu luyện sẽ cực chậm, hai người hẳn đều không có quá nhiều linh tài.
Ánh mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần khẽ sáng lên, hai người đều rất nghèo, hơn nữa cũng không có chỗ để mua linh tài, ngày ngày buồn bực ở Đằng Long Các, nếu Lục Ly có thể cung cấp linh tài, tuyệt đối sẽ trợ giúp rất lớn cho tốc độ tu luyện của hai người.
Minh Vũ không khách khí, lập tức liệt ra một số linh tài, Vũ Hóa Thần nhìn thoáng qua danh sách Minh Vũ đưa ra, gật đầu nói:
- Thế được rồi, những này linh tài có thể cung cấp hai phần, đủ cho chúng ta tu luyện một năm.
- Được!
Lục Ly cầm danh sách đi ra ngoài, tìm đến hộ vệ ngoài cửa, đưa đi qua nói:
- Cầm danh sách linh tài này đến hỏi Bát trưởng lão lấy hai phần, cứ nói ta dùng để tu luyện.
Tên binh sĩ nhìn lướt qua linh tài trên đó, không khỏi âm thầm líu lưỡi, vị tiểu gia này cũng ác thật, hai phần linh tài như trên đây ít nhất cũng phải giá trị vài chục ức Huyền Tinh.
Lục Ly thấy tên binh sĩ không có hành động gì, trừng mắt nói:
- Còn không đi?
Mặt tên binh sĩ kia nhăng lại như trái mướp đắng, trả tờ danh sách lại cho Lục Ly, nói:
- Tiểu thiếu gia, mấy thứ này chúng ta không yêu cầu được, tốt nhất vẫn là ngươi đích thân đi Trưởng Lão Đường một chuyến.
Lục Ly suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng là làm khó tên binh sĩ này, hắn vung tay lên nói:
- Ngươi dẫn đường, ta đích thân đi tìm các trưởng lão yêu cầu.
Mấy tên binh sĩ như trút được gánh nặng, một tên trong đó vội vàng đi trước dẫn đường. Lần này Lục Ly rất quy củ, không bay lên giữa trời, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ không ở bên, hắn có muốn cũng không bay được.
Đi ra Đằng Long Các, dạo qua từng lầu viện trong thành bảo, khắp nơi đều có thể thấy được tộc nhân Lục gia. Cường giả ở Thần Khải Sơn nhiều lắm, tuỳ tiện đụng phải một ông già cũng đều có thể là Quân Hầu Cảnh.
Trên đường đi có rất nhiều người chú ý tới Lục Ly, có người từ xa xa nhìn hắn, chỉ trỏ bàn luận. Cũng có người cung kính hành lễ, hô một tiếng tiểu thiếu gia.
Lục Ly đối với những tộc nhân phổ thông này đều rất khách khí, ai hành lễ hắn đều mỉm cười đáp lại. Khiến rất nhiều người tưởng là mình nhìn nhầm, đây đúng thật là tên tiểu thiếu gia hung tàn bạo ngược kia ư?
Hiện tại tiếng tăm Lục Ly ở Lục gia rất lớn, đương nhiên danh tiếng bạo ngược hung tàn của hắn lại càng thịnh. Dù sao dám động thủ ở Trưởng Lão Đường, còn là mãnh nhân hai lần thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch ngay trước mặt đám trưởng lão, kẻ như thế làm sao có thể là hạng người thiện lương?
Qua bảy tám khúc rẽ, đi chừng mấy nén hương hắn mới đến được Trưởng Lão Đường.
Lỗ thủng trên tường viện sớm đã được lấp lại, đứng ở phía ngoài là bốn tên hộ vệ Bất Diệt Cảnh, vừa nhìn thấy Lục Ly đi tới, bốn tên binh sĩ này theo bản năng khẽ giật mình cả kinh, một người lập tức đi vào thông báo.
Lần này Lục Ly không mạo muội tiến vào, mà thành thành thật thật đứng đợi bên ngoài, lát sau một tên binh sĩ đi ra nói:
- Tiểu thiếu gia, Bát trưởng lão cho mời.
- Cảm ơn!
Lục Ly mỉm cười rảo bước tiến vào trong, khiến bốn tên binh sĩ đứng canh phía ngoài hơi ngớ, không ngờ Lục Ly lại nói cảm ơn với bọn hắn.
Người trong Trưởng Lão Đường không nhiều, phỏng chừng nếu không có việc gì đám người Lục Phong Hỏa cũng sẽ không thường xuyên tới đây, bên trong chỉ có một mình Bát trưởng lão.
Lục Ly tiến vào đại điện, chắp tay hành lễ với Bát trưởng lão, nói:
- Lục Ly gặp qua Bát trưởng lão.
- Đừng giả bộ với ta.
Bát trưởng lão đang uống trà, lườm Lục Ly một cái hỏi:
- Nói đi, lại muốn làm cái gì?
- Hắc hắc!
Lục Ly không chút khách khí đi đến ngồi xuống bên cạnh Bát trưởng lão, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đưa qua tờ danh sách nói:
- Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi, ta cần một ít dược liệu tu luyện. Bát trưởng lão, ngươi cũng biết rồi đấy, ta về được trở lại gia tộc đều là mượn Huyền Tinh truyền tống tới, ta nghèo rớt mồng tơi a, bằng không cũng sẽ không mặt dày mày dạn mở miệng muốn mấy thứ này…Đúng rồi, nhớ lấy thêm một phần linh dược xung kích Quân Hầu Cảnh, Thăng Long Thảo hay gì đó cũng được.
Bát trưởng lão nhìn lướt qua, sầm mặt xuống nói:
- Phiền Lê Diệp, Long Hạt Phấn … đây là dược liệu bình thường? Còn muốn Thăng Long Thảo? Lục Ly, trong thân thể ngươi đều là huyết nguyên, đó chính là linh dược trân quý nhất. Giờ ngươi chỉ cần an tâm tu luyện là được, những dược thảo này ngươi có muốn cũng vô dụng, đừng lãng phí tài nguyên gia tộc.
Lục Ly hết cách, đành phải nói thật, thở dài một tiếng nói:
- Mấy thứ này đều là cho hai tên gia nô kia của ta. Bọn hắn một đường theo ta cửu tử nhất sinh, ngàn khó vạn khổ mới đưa ta về được đây, ta làm chủ tử không thể bạc đãi bọn hắn a. Còn linh tài xung kích Quân Hầu Cảnh là để cho cô cô, Bát trưởng lão, ta đều đích thân đến đây rồi, cho chút mặt mũi, được không?
- Không cho!
Bát trưởng lão trầm mặt xuống nói:
- Gia tộc có quy củ của gia tộc, chúng ta cũng rất khó xử. Nếu ai đều giống như ngươi, người người muốn gì được nấy, hơn nữa đều là công phu sư tử ngoạm. Dù Lục gia nhà lớn nghiệp lớn đến mấy cũng sẽ sụp đổ, ngươi không biết mấy năm này Lục gia …
- Không cho thì thôi, nói nhảm nhiều như thế làm gì?
Sắc mặt Lục Ly chuyển lạnh, trực tiếp đoạt lại tờ danh sách, đứng dậy đi ra ngoài.
Bát trưởng lão thấy vậy lập tức bị dọa sợ, vị tiểu gia này ta lại muốn ồn ào gì nữa đây? Thế là vội vàng quát nói:
- Dừng lại, Lục Ly ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì!
Lục Ly nhún vai, quay đầu lại nói:
- Thái Thượng trưởng lão đáp ứng ta, muốn cái gì đều cho. Ngươi đã không đưa đồ, ta đành phải tìm hắn đòi thôi. Nếu hắn còn không cho, ta dỡ luôn cung điện của hắn …
- Làm càn!
Bát trưởng lão tức tối đứng bật dậy, tiểu tử này đại náo Trưởng Lão Đường thì cũng thôi, còn muốn đi đại náo hành cung của Thái Thượng trưởng lão?
Bát trưởng lão nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải đen mặt lại nói:
- Đưa danh sách lại đây, chỉ lần này thôi đấy, lần sau còn dám hồ nháo, ta thay gia gia lột da ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.