Chương 170: Đoạt bảo
Yêu Dạ
03/04/2021
- Không ngờ lại đẩy ra được!
Bạch Hạ Sương kinh dị thốt lên, Bạch Thu Tuyết cũng quay mắt nhìn về phía Lục Ly, trong mắt đẹp toàn là dị sắc.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu được vì sao Yên phu nhân lại muốn để Lục Ly đi cùng các nàng vào đây. Nhiều người tìm kiếm lâu như vậy mà đều không thấy được cơ quan, Lục Ly lại nhẹ nhàng khám phá ra.
Lục Ly tự nhiên không phải nhẹ nhàng khám phá!
Hắn quan sát thật lâu, nhiều người như vậy, đủ mọi loại cách đều được dùng qua, nhưng vẫn không cách nào mở ra cửa đá. Cửa đá không khả năng không mở ra được, bằng không cấm chế phía ngoài mộ Long Đế ai cũng đừng hòng vào, Long Đế đã thả cho thanh thiếu niên hai mươi tuổi trở xuống vào đây, như vậy nhất định là phải có đường.
Lục Ly chứng kiến mọi người thử qua hết mọi loại cách, lại không ai nghĩ tới đẩy mặt dưới cửa đá.
Đương nhiên, mọi người căn bản không nghĩ tới đẩy mặt dưới, dù sao cửa bình thường đều là mở sang hai bên trái phải, chứ ai lại xốc lên như xốc rèm.
Lục Ly đoán rằng Long Đế khẳng định sẽ nghĩ theo cách khác người, không chừng đẩy bên dưới liền có thể đẩy ra, chẳng ngờ hắn đã đoán đúng.
- Đi vào!
Bạch Thu Tuyết hạ lệnh, đệ tử đại gia tộc kia vẫn cứ dùng hai tay chống lấy cửa lớn, để mọi người đi vào trước. Ba nhóm còn lại dồn dập bắt chước, quả nhiên đều nhẹ nhàng đẩy ra cửa đá.
Bên trong cửa đá vẫn là một thông đạo, rộng ngang với bên ngoài, chạy dọc thẳng tắp về phía xa, cũng không biết sâu bao nhiêu.
Lục Ly đê điều đi ở mặt sau cùng, chờ tất cả mọi người tiến vào, đệ tử đại gia tộc đỡ lấy cửa đá cũng lách mình vào bên trong, xông vào thông đạo. Cửa đá kia lập tức trượt xuống, lần nữa đóng lại.
Lục Ly không lập tức tiến lên cùng theo đám đông mà ngồi xổm xuống thử đẩy ra phía ngoài. Song lần này lại không nhúc nhích tí nào, Lục Ly nhướng mày, xem ra con đường này chỉ có thể vào mà không thể ra.
Đám người Bạch Thu Tuyết đang chậm rãi đi tới, Lục Ly đành phải đứng dậy đuổi theo. Hắn đi ở mặt sau đội ngũ, phía trước có một tiểu thư liếc mắt nhìn ra sau, thấy mặt nạ Quỷ Sát của hắn, theo bản năng có chút sợ sệt, vội rảo chân bước nhanh về phía trước.
Mặt sau cùng là hai tên đệ tử đại gia tộc, một người trong đó chính là kẻ đẩy ra cửa đá, cũng không biết là công tử gia tộc nào, nhìn thấy Lục Ly cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Mặt trước nhất là ba tên công tử Bạch gia dò đường, đều là Hồn Đàm Cảnh, hơn nữa đều có huyết mạch ngũ phẩm, chiến lực bưu hãn.
Tốc độ ba người không nhanh không chậm, bằng vào cảm giác lực cường đại của Hồn Đàm Cảnh, một mực chăm chú dò xét tình huống chung quanh cũng như cấm chế ba động.
Một đường an toàn, đi lại hơn một dặm, trước mặt xuất hiện một đại điện. Còn chưa tiến vào đại điện, ánh mắt vô số người đã sáng lên, bởi vì bên trong đại điện có một cái pho tượng. Trong tay pho tượng cầm một thanh trường kiếm, ngoài ra còn có một chiếc Không Gian Giới Chỉ, bên tay còn lại thì cầm một quyển sổ.
- Huyền khí Thiên giai, Không Gian Giới Chỉ, huyền kỹ cao cấp!
Có người kinh hô, bảo vật có thể xuất hiện ở đây tự nhiên không phải hàng cấp thấp. Ba tên đệ tử Bạch gia lập tức lao tới trước mặt, lần này tiến vào đoạt bảo đã định quy củ, ai lấy được trước bảo vật liền thuộc về người đó, không được cướp đoạt.
- Trở về!
Một tiếng quát lớn vang lên, Lục Ly lên tiếng quá đột nhiên, chấn cho chúng nhân rung lên. Bạch Thu Tuyết giật mình, cũng vội khẽ quát:
- Cẩn thận!
Đáng tiếc hai người lên tiếng quá muộn, ba tên đệ tử Bạch gia vọt tới bên cạnh pho tượng, đang định chia nhau cướp đoạt ba kiện bảo vật kia.
Xùy
Pho tượng đột nhiên phát sáng, Huyền khí trong tay đại thịnh, khẽ nhấc tay khua múa trường kiếm, ba đạo đao mang sáng ngời bắn ra, lần lượt bắn về phía ba tên đệ tử Bạch gia.
Ầm!
Tốc độ đao mang quá nhanh, ba người căn bản không kịp tránh né, lần lượt bị đao mang đánh trúng, chiến giáp khoác trên người tầng tầng nứt vỡ, thổ huyết bay ngược ra sau.
- Ảnh công tử, Đồ công tử, Vanh công tử!
Đám người Đinh Hằng vội vàng chạy tới đỡ dậy ba người, lấy ra đan dược chữa thương cho bọn họ nuốt vào. Nhìn bộ dạng máu thịt be bét, chiến giáp tan tành trước ngực ba người, chúng nhân không khỏi âm thầm kinh hãi. Nếu không phải ba người đều mặc chiến giáp Địa giai cửu phẩm, sợ rằng vừa rồi cả ba sớm đã chết đi.
Bạch Thu Tuyết nhìn về phía pho tượng một cái, sau đó quét mắt nhìn sang Lục Ly, lại chỉ thấy được đôi tròng mắt trắng đen phân minh đằng sau tấm mặt nạ Quỷ Sát, Bạch Thu Tuyết lên tiếng hỏi:
- Lục Ly, sao ngươi biết pho tượng sẽ công kích?
Rất nhiều ánh mắt quét tới, ai nấy đều rất hiếu kì. Vừa rồi pho tượng kia thoạt nhìn như là vật chết, căn bản không có cấm chế ba động, tất cả mọi người đều không nhìn ra vấn đề, chỉ có Lục Ly là khám phá ra được
Lục Ly nhún vai, nói một câu khiến chúng nhân đều phải nghẹn lời:
- Ta tuỳ ý đoán thôi, không ngờ lại trúng.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương nhàn nhạt hừ một tiếng sau đó liền quay đầu đi, Bạch Thu Tuyết cũng rất có thâm ý nhìn Lục Ly một cái, nếu chỉ là đoán, không lý nào lại liên tục đoán đúng hai lần? Vừa rồi đẩy ra cửa đá đã khiến Bạch Thu Tuyết âm thầm bội phục Lục Ly, lúc này hắn lại càng khiến nàng lau mắt mà nhìn.
Lục Ly trầm mặc đứng đó, nhìn chăm chú pho tượng không thốt một lời, Bạch Thu Tuyết thì lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Nàng phát hiện đại điện này hơi khác với đại điện lúc trước, bên trái nhiều thêm một đầu hành lang, cũng không biết thông đi tới đâu.
Đám công tử tiểu thư từ xa xa vây quanh pho tượng, trong mắt toàn là lửa nóng, song không ai dám tiến lên lấy bảo vật, với đao mang vừa rồi kia, rất nhiều người sợ là không đỡ được.
Sa sa sa!
Một tên công tử không kìm nén được, chậm rãi đi về phía pho tượng, trên chân lấp lánh Huyền lực, tay giơ chiến đao chắn ngang trước ngực, tùy thời chuẩn bị rút lui.
Ba mét, một mét, nửa mét!
Ngay lúc hắn tiếp cận pho tượng nửa mét, pho tượng đột nhiên sáng lên, thanh kiếm bất ngờ quét qua, một đạo đao mang hình bán nguyệt gào thét mà tới.
Hưu!
Tên công tử kia lui rất nhanh, đáng tiếc vẫn không nhanh bằng đao mang, đến thời khắc sau cùng hắn mới cuống cuồng dùng Huyền khí ngăn ở trước mặt.
Ầm!
Huyền khí Địa giai cửu phẩm nổ tung, nội giáp trong người tên công tử này tầng tầng nứt ra, máu me đầm đìa nện bay ra sau.
Đám công tử tiểu thư phụ cận vội vàng chạy tới, sơ cứu vết thương cho hắn, cũng may người này dùng Huyền khí ngăn cản phần nào lực lượng, cho nên thương thế mới không quá nặng.
- Ta đi thử xem!
Bạch Hạ Sương nóng lòng muốn thử, vào đây chính là để đoạt bảo, có lý nào thấy được bảo vật lại không muốn, thế thì còn tiến vào làm gì?
- Sương nhi, trở về!
Bạch Thu Tuyết đưa tay bắt lấy Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương cắn răng nhịn xuống, đám đông ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám động.
Lục Ly đi tới, hắn thấy chúng nhân không dám bước lên, đột nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, bảo vật này các ngươi có muốn hay không? Nếu không muốn … Ta đi lấy nhé.
Hoa
Đám đông xôn xao, rất nhiều người lần nữa kích động, nhưng lại do dự không dám tiến tới. Trên thân Bạch Hạ Sương sáng lên một đạo Huyền lực, ấn ký vầng trăng khuyết trên cổ lấp lánh, nhưng Bạch Thu Tuyết lần nữa vỗ vỗ vai nàng, để nàng đừng động.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thu Tuyết liền đã trầm ổn thông minh hơn nàng nhiều, nàng một mực rất nghe lời Bạch Thu Tuyết, lúc này tự nhiên không dám hành động mạo hiểm.
Bạch Thu Tuyết mỉm cười nhìn bốn phía một lượt rồi nói:
- Lục đảo chủ, chúng ta lần này vào đây, ai đoạt được bảo vật thì là của người đó. Bảo vật người người đều có thể tranh, nếu ngươi đã có cách, mời tùy ý đi lấy.
Đám công tử lộ ra vẻ khinh miệt, theo bọn hắn thấy Lục Ly chỉ là đang giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư, nhằm hấp dẫn chú ý từ hai vị tiểu thư thôi. Lục Ly mà thật có gan đi đoạt bảo, phỏng chừng trong nháy mắt sẽ bị chém chết.
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, xuất hiện từng viên Huyền Tinh, một vài người không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Lục Ly lại có Không Gian Giới Chỉ?
Hưu!
Lục Ly tiện tay cầm một viên Huyền Tinh ném mạnh về phía pho tượng, đám người xung quanh bị dọa nhảy dựng, dồn dập lui ra sau, sợ pho tượng lại phóng ra Huyền lực công kích.
Ầm!
Huyền Tinh nện trên pho tượng phát ra thanh âm rất nhỏ, pho tượng lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Ly âm thầm gật đầu, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, đi kéo quyển sổ trên tay kia về đây.
Hưu!
Trong tay áo Lục Ly chớp qua một đạo bóng trắng, một con thú nhỏ chạy vội mà đi, thoáng chốc liền đã xông lên trên cánh tay pho tượng.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là pho tượng không có bất kỳ động tĩnh gì, mặc cho Tiểu Bạch nâng lên quyển sổ trên tay, sau đó như một đạo lợi kiếm bay vụt trở về.
Bạch Hạ Sương kinh dị thốt lên, Bạch Thu Tuyết cũng quay mắt nhìn về phía Lục Ly, trong mắt đẹp toàn là dị sắc.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu được vì sao Yên phu nhân lại muốn để Lục Ly đi cùng các nàng vào đây. Nhiều người tìm kiếm lâu như vậy mà đều không thấy được cơ quan, Lục Ly lại nhẹ nhàng khám phá ra.
Lục Ly tự nhiên không phải nhẹ nhàng khám phá!
Hắn quan sát thật lâu, nhiều người như vậy, đủ mọi loại cách đều được dùng qua, nhưng vẫn không cách nào mở ra cửa đá. Cửa đá không khả năng không mở ra được, bằng không cấm chế phía ngoài mộ Long Đế ai cũng đừng hòng vào, Long Đế đã thả cho thanh thiếu niên hai mươi tuổi trở xuống vào đây, như vậy nhất định là phải có đường.
Lục Ly chứng kiến mọi người thử qua hết mọi loại cách, lại không ai nghĩ tới đẩy mặt dưới cửa đá.
Đương nhiên, mọi người căn bản không nghĩ tới đẩy mặt dưới, dù sao cửa bình thường đều là mở sang hai bên trái phải, chứ ai lại xốc lên như xốc rèm.
Lục Ly đoán rằng Long Đế khẳng định sẽ nghĩ theo cách khác người, không chừng đẩy bên dưới liền có thể đẩy ra, chẳng ngờ hắn đã đoán đúng.
- Đi vào!
Bạch Thu Tuyết hạ lệnh, đệ tử đại gia tộc kia vẫn cứ dùng hai tay chống lấy cửa lớn, để mọi người đi vào trước. Ba nhóm còn lại dồn dập bắt chước, quả nhiên đều nhẹ nhàng đẩy ra cửa đá.
Bên trong cửa đá vẫn là một thông đạo, rộng ngang với bên ngoài, chạy dọc thẳng tắp về phía xa, cũng không biết sâu bao nhiêu.
Lục Ly đê điều đi ở mặt sau cùng, chờ tất cả mọi người tiến vào, đệ tử đại gia tộc đỡ lấy cửa đá cũng lách mình vào bên trong, xông vào thông đạo. Cửa đá kia lập tức trượt xuống, lần nữa đóng lại.
Lục Ly không lập tức tiến lên cùng theo đám đông mà ngồi xổm xuống thử đẩy ra phía ngoài. Song lần này lại không nhúc nhích tí nào, Lục Ly nhướng mày, xem ra con đường này chỉ có thể vào mà không thể ra.
Đám người Bạch Thu Tuyết đang chậm rãi đi tới, Lục Ly đành phải đứng dậy đuổi theo. Hắn đi ở mặt sau đội ngũ, phía trước có một tiểu thư liếc mắt nhìn ra sau, thấy mặt nạ Quỷ Sát của hắn, theo bản năng có chút sợ sệt, vội rảo chân bước nhanh về phía trước.
Mặt sau cùng là hai tên đệ tử đại gia tộc, một người trong đó chính là kẻ đẩy ra cửa đá, cũng không biết là công tử gia tộc nào, nhìn thấy Lục Ly cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Mặt trước nhất là ba tên công tử Bạch gia dò đường, đều là Hồn Đàm Cảnh, hơn nữa đều có huyết mạch ngũ phẩm, chiến lực bưu hãn.
Tốc độ ba người không nhanh không chậm, bằng vào cảm giác lực cường đại của Hồn Đàm Cảnh, một mực chăm chú dò xét tình huống chung quanh cũng như cấm chế ba động.
Một đường an toàn, đi lại hơn một dặm, trước mặt xuất hiện một đại điện. Còn chưa tiến vào đại điện, ánh mắt vô số người đã sáng lên, bởi vì bên trong đại điện có một cái pho tượng. Trong tay pho tượng cầm một thanh trường kiếm, ngoài ra còn có một chiếc Không Gian Giới Chỉ, bên tay còn lại thì cầm một quyển sổ.
- Huyền khí Thiên giai, Không Gian Giới Chỉ, huyền kỹ cao cấp!
Có người kinh hô, bảo vật có thể xuất hiện ở đây tự nhiên không phải hàng cấp thấp. Ba tên đệ tử Bạch gia lập tức lao tới trước mặt, lần này tiến vào đoạt bảo đã định quy củ, ai lấy được trước bảo vật liền thuộc về người đó, không được cướp đoạt.
- Trở về!
Một tiếng quát lớn vang lên, Lục Ly lên tiếng quá đột nhiên, chấn cho chúng nhân rung lên. Bạch Thu Tuyết giật mình, cũng vội khẽ quát:
- Cẩn thận!
Đáng tiếc hai người lên tiếng quá muộn, ba tên đệ tử Bạch gia vọt tới bên cạnh pho tượng, đang định chia nhau cướp đoạt ba kiện bảo vật kia.
Xùy
Pho tượng đột nhiên phát sáng, Huyền khí trong tay đại thịnh, khẽ nhấc tay khua múa trường kiếm, ba đạo đao mang sáng ngời bắn ra, lần lượt bắn về phía ba tên đệ tử Bạch gia.
Ầm!
Tốc độ đao mang quá nhanh, ba người căn bản không kịp tránh né, lần lượt bị đao mang đánh trúng, chiến giáp khoác trên người tầng tầng nứt vỡ, thổ huyết bay ngược ra sau.
- Ảnh công tử, Đồ công tử, Vanh công tử!
Đám người Đinh Hằng vội vàng chạy tới đỡ dậy ba người, lấy ra đan dược chữa thương cho bọn họ nuốt vào. Nhìn bộ dạng máu thịt be bét, chiến giáp tan tành trước ngực ba người, chúng nhân không khỏi âm thầm kinh hãi. Nếu không phải ba người đều mặc chiến giáp Địa giai cửu phẩm, sợ rằng vừa rồi cả ba sớm đã chết đi.
Bạch Thu Tuyết nhìn về phía pho tượng một cái, sau đó quét mắt nhìn sang Lục Ly, lại chỉ thấy được đôi tròng mắt trắng đen phân minh đằng sau tấm mặt nạ Quỷ Sát, Bạch Thu Tuyết lên tiếng hỏi:
- Lục Ly, sao ngươi biết pho tượng sẽ công kích?
Rất nhiều ánh mắt quét tới, ai nấy đều rất hiếu kì. Vừa rồi pho tượng kia thoạt nhìn như là vật chết, căn bản không có cấm chế ba động, tất cả mọi người đều không nhìn ra vấn đề, chỉ có Lục Ly là khám phá ra được
Lục Ly nhún vai, nói một câu khiến chúng nhân đều phải nghẹn lời:
- Ta tuỳ ý đoán thôi, không ngờ lại trúng.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương nhàn nhạt hừ một tiếng sau đó liền quay đầu đi, Bạch Thu Tuyết cũng rất có thâm ý nhìn Lục Ly một cái, nếu chỉ là đoán, không lý nào lại liên tục đoán đúng hai lần? Vừa rồi đẩy ra cửa đá đã khiến Bạch Thu Tuyết âm thầm bội phục Lục Ly, lúc này hắn lại càng khiến nàng lau mắt mà nhìn.
Lục Ly trầm mặc đứng đó, nhìn chăm chú pho tượng không thốt một lời, Bạch Thu Tuyết thì lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Nàng phát hiện đại điện này hơi khác với đại điện lúc trước, bên trái nhiều thêm một đầu hành lang, cũng không biết thông đi tới đâu.
Đám công tử tiểu thư từ xa xa vây quanh pho tượng, trong mắt toàn là lửa nóng, song không ai dám tiến lên lấy bảo vật, với đao mang vừa rồi kia, rất nhiều người sợ là không đỡ được.
Sa sa sa!
Một tên công tử không kìm nén được, chậm rãi đi về phía pho tượng, trên chân lấp lánh Huyền lực, tay giơ chiến đao chắn ngang trước ngực, tùy thời chuẩn bị rút lui.
Ba mét, một mét, nửa mét!
Ngay lúc hắn tiếp cận pho tượng nửa mét, pho tượng đột nhiên sáng lên, thanh kiếm bất ngờ quét qua, một đạo đao mang hình bán nguyệt gào thét mà tới.
Hưu!
Tên công tử kia lui rất nhanh, đáng tiếc vẫn không nhanh bằng đao mang, đến thời khắc sau cùng hắn mới cuống cuồng dùng Huyền khí ngăn ở trước mặt.
Ầm!
Huyền khí Địa giai cửu phẩm nổ tung, nội giáp trong người tên công tử này tầng tầng nứt ra, máu me đầm đìa nện bay ra sau.
Đám công tử tiểu thư phụ cận vội vàng chạy tới, sơ cứu vết thương cho hắn, cũng may người này dùng Huyền khí ngăn cản phần nào lực lượng, cho nên thương thế mới không quá nặng.
- Ta đi thử xem!
Bạch Hạ Sương nóng lòng muốn thử, vào đây chính là để đoạt bảo, có lý nào thấy được bảo vật lại không muốn, thế thì còn tiến vào làm gì?
- Sương nhi, trở về!
Bạch Thu Tuyết đưa tay bắt lấy Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương cắn răng nhịn xuống, đám đông ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám động.
Lục Ly đi tới, hắn thấy chúng nhân không dám bước lên, đột nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, bảo vật này các ngươi có muốn hay không? Nếu không muốn … Ta đi lấy nhé.
Hoa
Đám đông xôn xao, rất nhiều người lần nữa kích động, nhưng lại do dự không dám tiến tới. Trên thân Bạch Hạ Sương sáng lên một đạo Huyền lực, ấn ký vầng trăng khuyết trên cổ lấp lánh, nhưng Bạch Thu Tuyết lần nữa vỗ vỗ vai nàng, để nàng đừng động.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thu Tuyết liền đã trầm ổn thông minh hơn nàng nhiều, nàng một mực rất nghe lời Bạch Thu Tuyết, lúc này tự nhiên không dám hành động mạo hiểm.
Bạch Thu Tuyết mỉm cười nhìn bốn phía một lượt rồi nói:
- Lục đảo chủ, chúng ta lần này vào đây, ai đoạt được bảo vật thì là của người đó. Bảo vật người người đều có thể tranh, nếu ngươi đã có cách, mời tùy ý đi lấy.
Đám công tử lộ ra vẻ khinh miệt, theo bọn hắn thấy Lục Ly chỉ là đang giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư, nhằm hấp dẫn chú ý từ hai vị tiểu thư thôi. Lục Ly mà thật có gan đi đoạt bảo, phỏng chừng trong nháy mắt sẽ bị chém chết.
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, xuất hiện từng viên Huyền Tinh, một vài người không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Lục Ly lại có Không Gian Giới Chỉ?
Hưu!
Lục Ly tiện tay cầm một viên Huyền Tinh ném mạnh về phía pho tượng, đám người xung quanh bị dọa nhảy dựng, dồn dập lui ra sau, sợ pho tượng lại phóng ra Huyền lực công kích.
Ầm!
Huyền Tinh nện trên pho tượng phát ra thanh âm rất nhỏ, pho tượng lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Ly âm thầm gật đầu, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, đi kéo quyển sổ trên tay kia về đây.
Hưu!
Trong tay áo Lục Ly chớp qua một đạo bóng trắng, một con thú nhỏ chạy vội mà đi, thoáng chốc liền đã xông lên trên cánh tay pho tượng.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là pho tượng không có bất kỳ động tĩnh gì, mặc cho Tiểu Bạch nâng lên quyển sổ trên tay, sau đó như một đạo lợi kiếm bay vụt trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.