Chương 373: Đừng trách Lục Ly vô tình!
Yêu Dạ
04/05/2021
- Cô cô!
Lục Ly bay tới, vọt đến bên người Lục Phi Tuyết, thấy được cả người nàng toàn là máu, được cái không bị thương tổn gì quá nghiêm trọng, lúc này mới thở phào một hơi dài.
Lục Phi Tuyết đầu bù tóc rối, rất nhiều chỗ trên áo bào rách bươm, trên mặt toàn là máu, trong mắt hiện đầy vẻ điên cuồng, tựa như một nữ nhân điên. Nàng thấy Lục Ly vọt tới, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó nước mắt bất giác trút nghiêng mà ra, trường kiếm trong tay trượt xuống, bỗng chốc nhào vào trong ngực Lục Ly kêu gào khóc lớn.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông đến, hai người dùng thần niệm nhìn quét một phen, nội tâm triệt để trầm xuống, hiện trường chí ít đã chết hơn trăm người, to chuyện rồi.
- Được, được rồi, cô cô đừng sợ, chất nhi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi!
Cảm nhận được thân mình Lục Phi Tuyết khẽ run lên, nước mắt rơi như mưa, trong lòng nhất định là đang sợ hãi cực độ, Lục Ly vội vàng vỗ vai nàng an ủi.
Hắn không biết vì sao tối nay Lục Phi Tuyết lại ra tay giết người, còn động thủ với cả một đám hộ vệ hạ nhân thị nữ. Nhưng hắn có thể đoán được Lục Phi Tuyết nhất định đã phải chịu kích thích gì đó rất lớn nên mới điên cuồng như thế.
Bất luận nguyên nhân gì, Lục Ly quyết định vẫn phải bảo hộ Lục Phi Tuyết, ai dám tổn thương nàng thì nhất định phải bước qua xác hắn.
- Cô cô, chúng ta về nhà!
Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy bốn phía đứng rất nhiều hộ vệ, trong mắt toàn là phẫn nộ và sợ hãi, lại không ai dám tới gần. Hắn nói khẽ bên tai Lục Phi Tuyết một câu, sau đó ôm nàng định đi ra ngoài viện.
- Muốn chạy? Cản bọn họ lại, dù có chết hết cũng phải chờ ta phụ thân trở về!
Trong sân truyền đến một tiếng bạo rống, người lại không dám đi ra, tựa hồ sợ bị Lục Phi Tuyết chém giết. Đám hộ vệ tại trường liếc nhau, cắn răng phóng tới cửa chính, chắn ngang đường đi ra ngoài.
Viện tử này rất lớn, rất xa hoa, hẳn là biệt viện của trưởng lão Ngoại đường, vừa rồi hộ vệ cũng nói là viện tử của Lý trưởng lão, theo tình hình thì tên trưởng lão kia không ở nhà, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy của Lục Phi Tuyết, làm gì giết được nhiều người như vậy.
Bất luận thế nào, tối nay Lục Phi Tuyết giết người trước mắt bàn dân thiên hạ, còn hạ sát nhiều hạ nhân như vậy, bản thân chuyện này đã không đúng. Lục Ly cũng không muốn đợi Lý trưởng lão trở về để bị bắt ngay hiện trường. Giờ rút lui, dù sau này Lý trưởng lão có tới Thần Khải Sơn gây chuyện thì cũng còn có đường lùi.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, lập tức thả ra Mệnh Luân, mang theo Lục Phi Tuyết bay vụt lên, đồng thời quát khẽ với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly vừa mới bay lên không, từ phía bắc một bóng người đang dùng tốc độ khủng bố xé gió lao tới. Là một lão nhân áo trắng, khí tức như rồng như hổ, cảnh giới hẳn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly liếc mắt nhìn liền nhận ra người này. Ngày đó lúc Lục Chính Đàn trở về, người này cũng tại trường, là một trưởng lão Ngoại đường.
- Phụ thân!
Trong hậu viện, ba tên trung niên lao vút lên, tất cả đều là Bất Diệt Cảnh, ai nấy cùng đồng loạt thả ra Mệnh Luân, một người hét lớn với lão giả:
- Lục Phi Tuyết không biết tại sao lại phát điên, đại khai sát giới trong nhà chúng ta, mấy người Sơn nhi Lệ nhi đều bị Lục Phi Tuyết giết rồi.
- Hả?
Sắc mặt lão giả trầm xuống, sát khí tràn ra trên thân, ánh mắt quét nhìn về phía Lục Phi Tuyết, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm. Hắn dùng thần niệm đảo quanh một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết tiểu thư, dù ngươi là tiểu thư Lục gia, nhưng đâu thể vô duyên vô cớ giết người được? Hôm nay không cho lão phu công đạo, lão phu đành phải mạo phạm!
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần bay vụt lên, thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly giao Lục Phi Tuyết cho Minh Vũ, chắp tay nói:
- Dám hỏi có phải là Lý trưởng lão? Ta cũng vừa mới tới, không biết ngọn nguồn sự tình. Cô cô ta giết người là không đúng, chẳng qua việc này có thể giao cho Trưởng Lão Đường phán quyết được không?
- Ha ha ha!
Lý trưởng lão cười ha hả, giễu cợt nói:
- Phán quyết? Lý Nguyên ta cả đời bán mạng cho Lục gia các ngươi, Lục gia các ngươi lại vừa một lời không hợp liền đồ sát cháu trai cháu gái ta? Trước lúc giết ngươi sao không nhớ đến phán quyết? Người nhà ta có sai vì sao không trước thẩm phán rồi hẵng giết? Hôm nay không cho lão phu một lời giải thích, lão phu đành phải lấy máu trả máu, chém giết Lục Phi Tuyết, sau đó lại đích thân tới Trưởng Lão Đường thỉnh tội.
Lời này của Lý trưởng lão cũng là thật tình, Lục Phi Tuyết và người Lý gia có xung đột, hoàn toàn có thể thỉnh cầu Trưởng Lão Đường phán quyết. Thậm chí dù có giết một hai người, chỉ cần không động đến con cháu đích hệ Lý gia liền không việc gì.
Khăng khăng Lục Phi Tuyết lại trực tiếp giết người, việc này có nói thế nào cũng là Lục Phi Tuyết sai. Lý trưởng lão trở về nhìn thấy một đống người chết, cháu trai cháu gái đều bỏ mạng, nổi giận cũng là điều bình thường.
- Không có gì hay để giải thích cả!
Lúc này tròng mắt Lục Phi Tuyết đột nhiên đỏ hồng, cắn răng nói:
- Tiện nhân Lý Lệ kia đáng chết, người Lý gia các ngươi đều đáng chết.
- Được, được lắm!
Lý trưởng lão giận quá mà cười, sát khí trên người càng lúc càng nồng nặc, hắn nhìn sang Lục Ly nói:
- Ly thiếu gia tránh ra, hôm nay lão phu đành phải mạo phạm.
- Lý trưởng lão, mong ngươi tỉnh táo.
Lục Ly đương nhiên sẽ không nhường, hắn chắp tay nói:
- Cô cô ta trước nay tính cách ôn hòa, giờ rõ ràng là bị kích thích. Còn mong Lý trưởng lão chờ một lát, rất nhanh sẽ có người Trưởng Lão Đường đến đây, có thể đương chúng thẩm phán, nếu việc này đích thật là cô cô sai, Lục Ly ta một mình gánh chịu.
- Ha ha ha!
Lời này của Lục Ly lại triệt để chọc giận Lý trưởng lão, hắn cười lớn nói:
- Tính cách ôn hòa? Đến cả hạ nhân đều không buông tha, chém giết cả một sân đầy xác người, ngươi còn nói nàng tính cách ôn hòa? Một mình gánh chịu, ngươi gánh chịu kiểu gì? Giết người thì đền mạng, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến. Ngươi định thay cô cô ngươi đi chịu chết? Hay là định bao che nàng?
Thấy Lý trưởng lão càng lúc càng phẫn nộ, trong lòng Lục Ly càng thêm gấp gáp, hắn không muốn sự tình tiếp tục khuếch đại, bằng không sẽ càng lúc càng bất lợi với Lục Phi Tuyết.
Hắn đảo mắt nhìn về hướng bắc, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Bát trưởng lão Tứ trưởng lão còn chưa tới? Trưởng lão Lục gia cũng chẳng thấy ai xuất hiện … chẳng lẽ chuyện tối nay là cố ý nhằm vào bọn mình?
Bất cứ đại gia tộc nào cũng đều có được hệ thống truyền báo tin tức đặc biệt, bằng không một khi có gian tế trà trộn vào trong thành đại khai sát giới thì biết phải làm sao? Lục gia phản ứng chậm như thế, thậm chí Thành Vệ Quân bên ngoài đều không tới mấy người, Phong trưởng lão phụ trách Thành Vệ Quân cũng không thấy xuất hiện. Nếu người Lục gia không phải hạng giá áo túi cơm, việc này nhất định có vấn đề!
Lục gia chính là một trong mười hai Vương tộc, là hào môn đỉnh cấp sừng sững ở Trung Châu, nếu người Lục gia đều phế vật như thế, hẳn sớm đã bị người diệt tộc mới đúng.
Bởi thế, sự tình tối nay rất kỳ quặc, rất có thể có người đứng sau màn thúc đẩy.
Chỉ trong chớp mắt Lục Ly đã suy nghĩ thông suốt, hắn đảo mắt liếc quanh một vòng, xác định Phong trưởng lão phụ trách trị an nội thành vẫn chưa tới, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười khẩy nói:
- Lý trưởng lão, ta cho rằng việc này có kỳ quặc, lão nhân gia ngươi có thể tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, khẳng định cũng không phải đứa ngốc, ngươi cứ suy nghĩ kỹ thử xem. Nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn động thủ, Lục Ly đành phải phụng bồi…
- Chỉ bằng ngươi?
Chẳng biết Lý trưởng lão có nghe ra được thâm ý trong lời Lục Ly hay không, lại vẫn bạo nộ hét lên, chưa đợi Lục Ly dứt lời hắn đã kéo ra một đạo tàn ảnh, khua múa lợi kiếm trong tay, tựa như ngàn vạn lá liễu phất phới, vô thanh vô tức đâm tới Lục Phi Tuyết, theo sau đó là tiếng quát lớn:
- Phi Tuyết tiểu thư, Lý Nguyên đắc tội, chém giết ngươi xong, Lý Nguyên tự nhiên sẽ đi Trưởng Lão Đường chịu chết.
- Muốn giết cô cô ta? Ngươi còn chưa có năng lực đó!
Thân hình Lục Ly hơi lắc, biến ra hơn phân thân, Mệnh Luân dưới chân hắn cũng bất ngờ huyễn hóa theo. Dưới chân mỗi Lục Ly lại đều có một Mệnh Luân, mười tên Lục Ly bay đầy trời, không chút yếu thế xông về phía Lý trưởng lão.
Thần kỹ này rất lợi hại, bên trong ẩn chứa Kính Tượng áo nghĩa. Ở bắc bộ Trung Châu, yêu ma khống chế mười mấy phân thân Lục Ly, mỗi phân thân đều kéo lấy Long Đế Quan, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể phân biệt ra được.
Lúc này Lý trưởng lão tự nhiên cũng không phân biệt được, tay áo phải Lục Ly tầng tầng nổ tung, một thú trảo huyễn lệ xuất hiện, sát cơ sâm hàn bỗng chốc bao phủ Lý trưởng lão.
Tiếng hét phẫn nộ của Lục Ly vang vọng khắp phương viên vài dặm:
- Lý trưởng lão, cho ngươi một cơ hội, có lùi hay không? Không lùi, đừng trách Lục Ly ta vô tình!
Lục Ly bay tới, vọt đến bên người Lục Phi Tuyết, thấy được cả người nàng toàn là máu, được cái không bị thương tổn gì quá nghiêm trọng, lúc này mới thở phào một hơi dài.
Lục Phi Tuyết đầu bù tóc rối, rất nhiều chỗ trên áo bào rách bươm, trên mặt toàn là máu, trong mắt hiện đầy vẻ điên cuồng, tựa như một nữ nhân điên. Nàng thấy Lục Ly vọt tới, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó nước mắt bất giác trút nghiêng mà ra, trường kiếm trong tay trượt xuống, bỗng chốc nhào vào trong ngực Lục Ly kêu gào khóc lớn.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông đến, hai người dùng thần niệm nhìn quét một phen, nội tâm triệt để trầm xuống, hiện trường chí ít đã chết hơn trăm người, to chuyện rồi.
- Được, được rồi, cô cô đừng sợ, chất nhi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi!
Cảm nhận được thân mình Lục Phi Tuyết khẽ run lên, nước mắt rơi như mưa, trong lòng nhất định là đang sợ hãi cực độ, Lục Ly vội vàng vỗ vai nàng an ủi.
Hắn không biết vì sao tối nay Lục Phi Tuyết lại ra tay giết người, còn động thủ với cả một đám hộ vệ hạ nhân thị nữ. Nhưng hắn có thể đoán được Lục Phi Tuyết nhất định đã phải chịu kích thích gì đó rất lớn nên mới điên cuồng như thế.
Bất luận nguyên nhân gì, Lục Ly quyết định vẫn phải bảo hộ Lục Phi Tuyết, ai dám tổn thương nàng thì nhất định phải bước qua xác hắn.
- Cô cô, chúng ta về nhà!
Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy bốn phía đứng rất nhiều hộ vệ, trong mắt toàn là phẫn nộ và sợ hãi, lại không ai dám tới gần. Hắn nói khẽ bên tai Lục Phi Tuyết một câu, sau đó ôm nàng định đi ra ngoài viện.
- Muốn chạy? Cản bọn họ lại, dù có chết hết cũng phải chờ ta phụ thân trở về!
Trong sân truyền đến một tiếng bạo rống, người lại không dám đi ra, tựa hồ sợ bị Lục Phi Tuyết chém giết. Đám hộ vệ tại trường liếc nhau, cắn răng phóng tới cửa chính, chắn ngang đường đi ra ngoài.
Viện tử này rất lớn, rất xa hoa, hẳn là biệt viện của trưởng lão Ngoại đường, vừa rồi hộ vệ cũng nói là viện tử của Lý trưởng lão, theo tình hình thì tên trưởng lão kia không ở nhà, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy của Lục Phi Tuyết, làm gì giết được nhiều người như vậy.
Bất luận thế nào, tối nay Lục Phi Tuyết giết người trước mắt bàn dân thiên hạ, còn hạ sát nhiều hạ nhân như vậy, bản thân chuyện này đã không đúng. Lục Ly cũng không muốn đợi Lý trưởng lão trở về để bị bắt ngay hiện trường. Giờ rút lui, dù sau này Lý trưởng lão có tới Thần Khải Sơn gây chuyện thì cũng còn có đường lùi.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, lập tức thả ra Mệnh Luân, mang theo Lục Phi Tuyết bay vụt lên, đồng thời quát khẽ với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly vừa mới bay lên không, từ phía bắc một bóng người đang dùng tốc độ khủng bố xé gió lao tới. Là một lão nhân áo trắng, khí tức như rồng như hổ, cảnh giới hẳn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly liếc mắt nhìn liền nhận ra người này. Ngày đó lúc Lục Chính Đàn trở về, người này cũng tại trường, là một trưởng lão Ngoại đường.
- Phụ thân!
Trong hậu viện, ba tên trung niên lao vút lên, tất cả đều là Bất Diệt Cảnh, ai nấy cùng đồng loạt thả ra Mệnh Luân, một người hét lớn với lão giả:
- Lục Phi Tuyết không biết tại sao lại phát điên, đại khai sát giới trong nhà chúng ta, mấy người Sơn nhi Lệ nhi đều bị Lục Phi Tuyết giết rồi.
- Hả?
Sắc mặt lão giả trầm xuống, sát khí tràn ra trên thân, ánh mắt quét nhìn về phía Lục Phi Tuyết, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm. Hắn dùng thần niệm đảo quanh một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết tiểu thư, dù ngươi là tiểu thư Lục gia, nhưng đâu thể vô duyên vô cớ giết người được? Hôm nay không cho lão phu công đạo, lão phu đành phải mạo phạm!
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần bay vụt lên, thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly giao Lục Phi Tuyết cho Minh Vũ, chắp tay nói:
- Dám hỏi có phải là Lý trưởng lão? Ta cũng vừa mới tới, không biết ngọn nguồn sự tình. Cô cô ta giết người là không đúng, chẳng qua việc này có thể giao cho Trưởng Lão Đường phán quyết được không?
- Ha ha ha!
Lý trưởng lão cười ha hả, giễu cợt nói:
- Phán quyết? Lý Nguyên ta cả đời bán mạng cho Lục gia các ngươi, Lục gia các ngươi lại vừa một lời không hợp liền đồ sát cháu trai cháu gái ta? Trước lúc giết ngươi sao không nhớ đến phán quyết? Người nhà ta có sai vì sao không trước thẩm phán rồi hẵng giết? Hôm nay không cho lão phu một lời giải thích, lão phu đành phải lấy máu trả máu, chém giết Lục Phi Tuyết, sau đó lại đích thân tới Trưởng Lão Đường thỉnh tội.
Lời này của Lý trưởng lão cũng là thật tình, Lục Phi Tuyết và người Lý gia có xung đột, hoàn toàn có thể thỉnh cầu Trưởng Lão Đường phán quyết. Thậm chí dù có giết một hai người, chỉ cần không động đến con cháu đích hệ Lý gia liền không việc gì.
Khăng khăng Lục Phi Tuyết lại trực tiếp giết người, việc này có nói thế nào cũng là Lục Phi Tuyết sai. Lý trưởng lão trở về nhìn thấy một đống người chết, cháu trai cháu gái đều bỏ mạng, nổi giận cũng là điều bình thường.
- Không có gì hay để giải thích cả!
Lúc này tròng mắt Lục Phi Tuyết đột nhiên đỏ hồng, cắn răng nói:
- Tiện nhân Lý Lệ kia đáng chết, người Lý gia các ngươi đều đáng chết.
- Được, được lắm!
Lý trưởng lão giận quá mà cười, sát khí trên người càng lúc càng nồng nặc, hắn nhìn sang Lục Ly nói:
- Ly thiếu gia tránh ra, hôm nay lão phu đành phải mạo phạm.
- Lý trưởng lão, mong ngươi tỉnh táo.
Lục Ly đương nhiên sẽ không nhường, hắn chắp tay nói:
- Cô cô ta trước nay tính cách ôn hòa, giờ rõ ràng là bị kích thích. Còn mong Lý trưởng lão chờ một lát, rất nhanh sẽ có người Trưởng Lão Đường đến đây, có thể đương chúng thẩm phán, nếu việc này đích thật là cô cô sai, Lục Ly ta một mình gánh chịu.
- Ha ha ha!
Lời này của Lục Ly lại triệt để chọc giận Lý trưởng lão, hắn cười lớn nói:
- Tính cách ôn hòa? Đến cả hạ nhân đều không buông tha, chém giết cả một sân đầy xác người, ngươi còn nói nàng tính cách ôn hòa? Một mình gánh chịu, ngươi gánh chịu kiểu gì? Giết người thì đền mạng, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến. Ngươi định thay cô cô ngươi đi chịu chết? Hay là định bao che nàng?
Thấy Lý trưởng lão càng lúc càng phẫn nộ, trong lòng Lục Ly càng thêm gấp gáp, hắn không muốn sự tình tiếp tục khuếch đại, bằng không sẽ càng lúc càng bất lợi với Lục Phi Tuyết.
Hắn đảo mắt nhìn về hướng bắc, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Bát trưởng lão Tứ trưởng lão còn chưa tới? Trưởng lão Lục gia cũng chẳng thấy ai xuất hiện … chẳng lẽ chuyện tối nay là cố ý nhằm vào bọn mình?
Bất cứ đại gia tộc nào cũng đều có được hệ thống truyền báo tin tức đặc biệt, bằng không một khi có gian tế trà trộn vào trong thành đại khai sát giới thì biết phải làm sao? Lục gia phản ứng chậm như thế, thậm chí Thành Vệ Quân bên ngoài đều không tới mấy người, Phong trưởng lão phụ trách Thành Vệ Quân cũng không thấy xuất hiện. Nếu người Lục gia không phải hạng giá áo túi cơm, việc này nhất định có vấn đề!
Lục gia chính là một trong mười hai Vương tộc, là hào môn đỉnh cấp sừng sững ở Trung Châu, nếu người Lục gia đều phế vật như thế, hẳn sớm đã bị người diệt tộc mới đúng.
Bởi thế, sự tình tối nay rất kỳ quặc, rất có thể có người đứng sau màn thúc đẩy.
Chỉ trong chớp mắt Lục Ly đã suy nghĩ thông suốt, hắn đảo mắt liếc quanh một vòng, xác định Phong trưởng lão phụ trách trị an nội thành vẫn chưa tới, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười khẩy nói:
- Lý trưởng lão, ta cho rằng việc này có kỳ quặc, lão nhân gia ngươi có thể tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, khẳng định cũng không phải đứa ngốc, ngươi cứ suy nghĩ kỹ thử xem. Nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn động thủ, Lục Ly đành phải phụng bồi…
- Chỉ bằng ngươi?
Chẳng biết Lý trưởng lão có nghe ra được thâm ý trong lời Lục Ly hay không, lại vẫn bạo nộ hét lên, chưa đợi Lục Ly dứt lời hắn đã kéo ra một đạo tàn ảnh, khua múa lợi kiếm trong tay, tựa như ngàn vạn lá liễu phất phới, vô thanh vô tức đâm tới Lục Phi Tuyết, theo sau đó là tiếng quát lớn:
- Phi Tuyết tiểu thư, Lý Nguyên đắc tội, chém giết ngươi xong, Lý Nguyên tự nhiên sẽ đi Trưởng Lão Đường chịu chết.
- Muốn giết cô cô ta? Ngươi còn chưa có năng lực đó!
Thân hình Lục Ly hơi lắc, biến ra hơn phân thân, Mệnh Luân dưới chân hắn cũng bất ngờ huyễn hóa theo. Dưới chân mỗi Lục Ly lại đều có một Mệnh Luân, mười tên Lục Ly bay đầy trời, không chút yếu thế xông về phía Lý trưởng lão.
Thần kỹ này rất lợi hại, bên trong ẩn chứa Kính Tượng áo nghĩa. Ở bắc bộ Trung Châu, yêu ma khống chế mười mấy phân thân Lục Ly, mỗi phân thân đều kéo lấy Long Đế Quan, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể phân biệt ra được.
Lúc này Lý trưởng lão tự nhiên cũng không phân biệt được, tay áo phải Lục Ly tầng tầng nổ tung, một thú trảo huyễn lệ xuất hiện, sát cơ sâm hàn bỗng chốc bao phủ Lý trưởng lão.
Tiếng hét phẫn nộ của Lục Ly vang vọng khắp phương viên vài dặm:
- Lý trưởng lão, cho ngươi một cơ hội, có lùi hay không? Không lùi, đừng trách Lục Ly ta vô tình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.