Bất Diệt Long Đế

Chương 31: Gieo gió gặt bão

Yêu Dạ

21/03/2021

 

 

 

 

 

Ba trăm con chiến mã bôn tẩu ở trong hoang lĩnh, làm cho mặt đất chấn động. Gió tuyết đã ngừng một đoạn thời gian, nhưng không có hòa tan, cũng may tuyết đọng không dày, lại bị chà đạp thường xuyên nên đi khá dễ dàng.

 

Đi tầm hai canh giờ, Lục Ly liền triệt để khống chế chiến mã, hắn một đường quan sát võ giả Liễu gia phía trước, vừa nhìn vừa học, nắm lấy bí quyết cưỡi ngựa.

 

Cưỡi ngựa không thể dùng lực lượng quá lớn, mà phải linh hoạt, không chỉ muốn ngựa phối hợp với người, người còn phải phối hợp với ngựa. Như vậy ngựa chạy băng băng mới sẽ không cố sức, nó cũng sẽ nhận thức chủ nhân mới trên lưng.

 

Giữa trưa, đại bộ đội dừng lại nghỉ ngơi ở bên một rừng cây, võ giả Liễu gia nổi lửa nướng thịt. Lục Ly không quen những võ giả Liễu gia này, cũng không có người để ý đến hắn, hắn chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây, lấy thịt khô mà Lục Linh chuẩn bị cho hắn gặm ăn.

 

Nơi xa Liễu Di bị một đám người vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt, nàng nhìn thoáng qua bên này, nhưng không có gọi hắn cùng đi ăn cơm. Lục Ly cũng không tự đòi mất mặt, một người gặm thịt khô, nghe mấy võ giả ở cách đó không xa tán gẫu.

 

- Lần này bị những đại gia tộc kia hại thảm rồi...

 

- Đúng vậy, bọn họ vì có được bổn nguyên tinh huyết của Thú Hoàng, làm hại chúng ta gặp tai ương, Tam ca của ta đã chiến tử ở Hàn Vân Sơn rồi!

 

- Thú Hoàng, kia là cường giả có thể sánh bằng Nhân Hoàng cảnh. Mặc dù Thú Hoàng kia vừa mới sinh, hơn nữa đã đến ngày đại hạn, nhưng thực lực đáng sợ cỡ nào? Những đại gia tộc kia sợ rằng cũng đã chết không ít người? Lâu như vậy vẫn không thể đánh giết được Thú Hoàng...

 

- Cũng không biết lần thú triều này khi nào mới có thể trấn áp? Nếu còn kéo dài, những gia tộc ở Vũ Lăng Thành kia cũng không chịu nổi!

 

- ...

 

Nghe một lúc, từ trong miệng các võ giả Liễu gia, Lục Ly lấy được rất nhiều tình báo, cũng rõ ràng nguyên nhân của lần thú triều này.

 

Nghe những võ giả kia nói, trong Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng sắp chết già, nhưng lại sinh ra hậu đại, nguyên khí tổn thương nặng nề.

 

Những gia tộc siêu cấp kia biết được tin tức này, toàn bộ chen chúc đến, muốn đạt được bổn nguyên tinh huyết và nội đan tài liệu quý giá trong thân thể Thú Hoàng.

 

Bất quá bọn họ đánh giá thấp lực lượng của Thú Hoàng, bị Thú Hoàng đánh lui mấy lần, hao binh tổn tướng. Thú Hoàng trong cơn giận dữ, hiệu lệnh vô số Huyền thú xung kích, dẫn phát thú triều lúc trước.

 

Mặc dù các gia tộc phái tới không ít cường giả, nhưng nhiều Huyền thú như vậy, có khả năng vây được sao? Cho nên chỉ có thể dựa vào các gia tộc ở Vũ Lăng Thành. Tất cả gia tộc ở Vũ Lăng Thành đều xuất động, còn có nam tử trưởng thành của các bộ lạc, lúc này đều ở Hàn Vân Sơn hợp thành mấy phòng tuyến, chống cự thú triều xung kích.

 

- Thú Hoàng...

 

Lục Ly nghe mà thổn thức không ngớt, Thú Hoàng là Huyền thú thất phẩm, phỏng chừng tùy tiện nhất kích cũng có thể hủy diệt Vũ Lăng Thành? Những cường giả gia tộc siêu cấp kia khai chiến với Thú Hoàng, sẽ là một hình ảnh tráng lệ dọa người bực nào.

 

...

 

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, đại bộ đội lên đường lần nữa, lần này chạy đến lúc hoàng hôn mới ngừng lại.

 

Phía trước có một sơn mạch to lớn như lạch trời ngăn cản, từ trong miệng võ giả Liễu gia biết được, nơi đây nhất định Hàn Vân Sơn rồi, vượt qua Hàn Vân Sơn chính là địa giới của Hàn Băng Thâm Uyên.

 

Đát đát đát!



 

Nơi xa có vài thớt Ngân Lang phi nhanh đến, cùng Liễu Di trò chuyện mấy câu, Liễu Di vung tay lên nói:

 

- Đi Hàn Vân Cốc, lần này nhiệm vụ của chúng ta là thủ Hàn Vân Cốc nửa tháng.

 

Liễu Di mang theo đại bộ đội dọc theo sơn đạo quanh co đi về phía trước, ở lúc sắc trời hoàn toàn đen lại, đại bộ đội đã tới ngoài một hẽm núi. Nơi này có rất nhiều lều, cũng có không ít võ giả Liễu gia.

 

Thảm thiết!

 

Nương theo ánh đuốc, Lục Ly đánh giá bốn phía, nội tâm âm thầm ngơ ngác. Khắp nơi đều là vết máu và hài cốt Huyền thú, ở cửa cốc, trên cự thạch mặt đất đều là vết cắt, rất rõ ràng nơi đây đã xảy ra vô số lần chiến đấu thảm thiết. Võ giả ở trong doanh trại, rất nhiều đều bị thương nặng, có người gãy tay đứt chân...

 

Có người đến dàn xếp võ giả Liễu gia, Lục Ly được phân vào trong một trướng bồng lớn. Bên trong sặc mùi thảo dược, bên cạnh nằm năm người bị thương, thấy Lục Ly cũng không để ý, riêng phần mình nghỉ ngơi điều dưỡng.

 

Lục Ly ăn chút lương khô, cái gì cũng không quan tâm, ngồi ở trên giường nhập định tu luyện. Đối với hắn mà nói, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ quý giá, mỗi nâng cao một phần chiến lực, thì có thể nhiều một phần cơ hội sống sót.

 

Tu luyện đến nửa đêm, Lục Ly ngủ thật say, lúc hừng đông, trong cốc truyền đến tiếng huyên náo, còn có tiếng gầm giận dữ của Huyền thú.

 

Hắn đứng dậy đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy ở cửa cốc có hai mươi mấy võ giả Liễu gia, đang ngăn chặn đám Huyền thú gầm gừ lao ra.

 

Lục Ly không phải quân sĩ Liễu gia, chẳng qua là tới tham gia nhiệm vụ khảo hạch, nên căn bản không có ai phái hắn đi tham chiến. Hắn suy nghĩ một chút, qua loa ăn ít thịt khô, sau đó cầm Thiên Lân Đao đi về phía cửa cốc.

 

Nhiệm vụ khảo hạch là phải săn giết một trăm con Huyền thú nhất phẩm, hoặc một con Huyền thú nhị phẩm. Lần này lao ra rõ ràng đều là Huyền thú nhất phẩm, hắn mới có thể ung dung chém giết.

 

Ở bên ngoài thời thời khắc khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm, ai biết sẽ xuất hiện ngoài ý muốn lúc nào? Lục Ly càng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

 

Hắn nhanh chóng đ tới cửa cốc, thấy Liễu Di và Hồng lão đều ở phụ cận, còn có một cường giả trung niên của Liễu gia, cảm thụ khí tức một chút, hẳn là đã đạt đến Thần Hải cảnh. Bất quá bọn họ đều không có xuất thủ, chỉ ở xa xa quan chiến.

 

- Di tiểu thư, ta muốn tham chiến!

 

Lục Ly đi tới xin chỉ thị của Liễu Di, nàng hơi gật đầu, Lục Ly giống như một con mãnh hổ lao ra cửa cốc.

 

- Ô ô...

 

Trong cốc không quá rộng, chỉ có thể cho mười mấy con Huyền thú song song thông qua, xa xa đều là Huyền thú, là một bầy đại lang màu đen.

 

Những con sói này không giống sói bình thường, trên đầu có sừng sắc bén, trên lưng còn có mấy cây cốt thứ (*gai xương), răng nanh rất dài, hình thể lớn hơn sói bình thường gấp đôi, có thể sánh bằng Ngân Lang mà Liễu Di cưỡi.

 

Thiết Thứ Lang!

 

Đây là một loại Huyền thú tương đối thường gặp, trước kia Lục Ly cũng gặp qua, đương nhiên... nếu hắn gặp phải mà nói, thường thường sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.

 

Bởi vì Thiết Thứ Lang này hoặc là không xuất động, vừa xuất động ít nhất trên trăm con, trước kia hắn không tu huyền lực, nếu như bị vây công, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

 

Lục Ly chạy nhanh ra, xâm nhập vào trong đám người, hắn thấy một con Thiết Thứ Lang gào thét lao đến, liền vận chuyển huyền lực vung Thiên Lân Đao chém xuống.

 

- Phanh!

 



Lục Ly có vạn cân cự lực, lúc này sử dụng huyền lực, lực lượng gia tăng mấy ngàn cân, cộng thêm Thiên Lân Đao nặng hơn hai ngàn cân. Cho nên một đao kia lực lượng rất mạnh, một đao nện bay Thiết Thứ Lang, hơn nữa đầu bị chém nát, biến thành một đoàn thịt nhão.

 

- Tốt!

 

Một võ giả Liễu gia ở bên cạnh lớn tiếng khen ngợi, hắn là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, nhưng đối phó Thiết Thứ Lang lại có chút miễn cưỡng. Lục Ly vừa ra tay liền đánh chết Thiết Thứ Lang, không thể nghi ngờ là một viện quân mạnh mẽ, để áp lực của hắn giảm nhiều.

 

Đám người Liễu Di cũng chú ý bên này, nàng và Hồng lão đều thở dài, trưởng lão Ngoại đường của Liễu gia kia nhướng mày hỏi:

 

- Di tiểu thư, thiếu niên này khí lực thật lớn, lại là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, coi như hạt giống không tệ, vì sao không nhận vào Ngoại đường?

 

- Đâu chỉ là không tệ.

 

Liễu Di lắc đầu nói:

 

- Ta phỏng chừng hắn tu luyện ra huyền lực đến Huyền Vũ cảnh trung kỳ, chỉ dùng không tới một tháng, thiên tư cực kỳ khủng bố.

 

Trong mắt trưởng lão Ngoại đường lóe sáng, lòng có chút nghi ngờ, Hồng lão giải thích:

 

- Không phải tiểu thư không nguyện ý chiêu dụ, mà là tiểu tử này chỉ nguyện ý gia nhập Khách đường, khuyên như thế nào cũng không chịu...

 

- Không biết phân biệt!

 

Ánh mắt trưởng lão Ngoại đường lạnh lùng nói:

 

- Không có tài nguyên của gia tộc bồi dưỡng, cho dù thiên tư khá hơn nữa cũng có tiền đồ gì? Tiểu tử này quá ngu xuẩn rồi.

 

Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt!

 

Bất kỳ một cảnh giới nào tăng lên, đều khó như lên trời, tỷ như ngưng tụ Thần Hải, nếu có đại gia tộc giúp đỡ, ban cho đan dược quý trọng... tốc độ ngưng tụ sẽ nâng cao rất nhiều.

 

Ngược lại dựa vào mình đi thu thập linh tài sẽ cực kỳ khó khăn, không có linh tài phụ trợ, ngưng tụ Thần Hải sẽ rất khó.

 

Võ giả Huyền Vũ cảnh của các bộ lạc không ít, nhưng cường giả Thần Hải cảnh lại ít đến đáng thương. Tỷ như Địch Long bộ lạc, chỉ có Địch Bá là Thần Hải cảnh, nguyên nhân bởi vì không có tài nguyên.

 

Vì sao Địch Bá phải gia nhập Triệu gia, bị Triệu gia quản lý? Bởi vì Triệu gia có tài nguyên mà Địch Long bộ lạc không có, có thể để tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh, để hắn trở nên mạnh hơn.

 

- Quả thực rất ngu xuẩn!

 

Liễu Di than thở, bất đắc dĩ nói:

 

- Nếu như vẫn khư khư cố chấp, ta sẽ không quản hắn nữa. Nếu như bị Địch Bá ám sát, chính là hắn gieo gió gặt bão.

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook