Chương 687: Giết một người
Yêu Dạ
15/07/2021
Có màn hào quang do hạt châu của Lãnh Vô Hinh bao phủ, Lục Ly ung dung đi lên thông thiên sơn. Sau khi đi lên tầng mây, thế giới lại thay đổi lần nữa, bọn họ xuất hiện ở trong biển rộng mênh mông vô bờ.
- Quả nhiên là thủy ngục!
Lục Ly trợn mắt, nhìn quanh bốn phía mấy lần, trầm giọng dò hỏi Lãnh Vô Hinh:
- Có phải tầng tiếp theo là Kim Ngục hay không? Tầng thứ sáu tên là gì?
- Không sai!
Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, không có ý tứ giấu diếm, thuận miệng giải thích:
- Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi. Đây chính là mười ngục hỗn độn, nếu như ngươi có thể tiến vào tầng thứ mười, đồng thời lên thông thiên lộ mà nói. Ngươi sẽ có thể phá toái hư không, bạch nhật phi thăng. Động tâm không? Nếu không một mình ngươi xông vào một lần xem?
Xông vào một lần?
Lục Ly ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Lãnh Vô Hinh nói mười ngục hỗn độn một tầng so với một tầng càng khủng bố hơn, hắn ở tầng thứ ba đã sống không nổi, còn đi lên tầng thứ mười làm gì? Chuyện này và lão thọ tinh treo ngược có gì khác biệt sao?
Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi!
Lục Ly âm thầm nhớ kỹ, phía trước là ngũ hành rất dễ nhớ, băng ngục phong ngục lôi ngục rất dễ hiểu, ám ngục và hồn ngục là cái gì? Chẳng lẽ ám ngục là một mảnh đen tối, hồn ngục có rất nhiều Hỗn Độn Thú hiểu công kích linh hồn sao?
Lôi ngục!
Đây là tầng tối cao trong hỗn độn luyện ngục, xông qua lôi ngục là có thể bạch nhật phi thăng, có được năng lực của thần sao? Thật ra Lục Ly cũng có một chút ước mơ với chuyện này, mục tiêu tối cao của võ giả không phải là phá toái hư không, đạp đất thành thần giống như Đấu Thiên đại đế sao?
- Lôi ngục sẽ khủng bố cỡ nào? Chẳng lẽ bên trong đều là lôi đình cuồng bạo? Và bên trong lôi đình thai nghén ra Diệt Thế Thần Thú sao?
Thời điểm Lục Ly trầm ngâm, Lãnh Vô Hinh đã phóng hoa sen ra, thân thể bay vọt lên, quay mắt nhìn Lục Ly một cái nói:
- Có đi không?
Lục Ly vội vàng phi thân lên, gật đầu nói:
- Đi!
Đây là thủy ngục, tầng thứ tư trong hỗn độn luyện ngục, tầng thứ ba đã kinh khủng như thế rồi, tầng thứ tư sẽ có bao nhiêu khủng bố đây? Lục Ly không cách nào tưởng tượng!
Cánh hoa khép lại, tiếp theo phát ra tia sáng nhanh chóng bay về nơi xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ mấy chục tức thời gian đã đạt được tốc độ của Địa Tiên cảnh. Có lẽ tốc độ nhanh nhất của hoa sen nên chính là như vậy, Lục Ly có thể nhìn ra Lãnh Vô Hinh muốn nhanh chóng trở về.
Cuộc sống sau đó lại là trầm mặc và tĩnh mịch, Lãnh Vô Hinh luôn luôn ngồi xếp bằng bế quan, mặc dù ngồi xếp bằng ở phía trước Lục Ly một trượng, Lục Ly giơ tay lên là có thể chụp chết nàng. Nhưng Lục Ly không dám động, hắn không có xúc động như vậy, không muốn uổng phí chịu chết.
Trong lòng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn phóng thích một chút sát ý, sợ không kịp động thủ, Lãnh Vô Hinh đã lập tức biết. Toàn thân cô gái này đều là bảo vật, Lục Ly không có nắm chắc trong nháy mắt giết chết nàng.
Cô gái này vô cùng máu lạnh, trên tay nhuộm dần máu tươi, hơn nữa đối với nàng mà nói, Lục Ly chỉ là thổ dân một tiểu thế giới. Thử hỏi Lục Ly sẽ nhân từ nương tay với một tên thổ dân sao? Nếu như tên thổ dân này muốn giết mình, nhất định Lục Ly sẽ một chiêu giết hắn.
Cho nên Lục Ly không dám động!
Hắn rất quý trọng sinh mệnh của mình, hắn không hoàn toàn sống cho mình. Hắn còn sống vì Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, Lục Phi Tuyết, vì Minh Vũ, Mông Thần, Mông Trí, Dạ Tra, Bạch gia, Tử gia, Vũ gia mà sống, vì vô số người có quan hệ với hắn.
Kỳ hạn mười năm sắp tới, đao phong tứ đại thế lực vẫn trực chỉ, Vân Châu, Bắc Mạc, U Châu, Hoang Giới cũng sẽ biến thành núi thây biển máu. Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp sống sót, phải nghĩ biện pháp trở nên mạnh mẽ, phải nghĩ biện pháp trở về trước khi kỳ hạn mười năm đến!
- Trở về, ta nhất định phải trở về, bất kể có khổ sở, khó khăn bao nhiêu, ta cũng nhất định phải sống sót, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly âm thầm gào thét trong nội tâm, ép buộc chính mình khu trừ tạp niệm, bắt đầu toàn tâm toàn lực tu luyện. Hắn muốn đột phá Quân Hầu cảnh rồi, linh tài hắn có, hắn chỉ còn kém chút ít tích lũy.
Sau khi Lục Ly nhập định, Lãnh Vô Hinh mở mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
...
Trong thủy ngục toàn là nước biển, không có đại lục, cũng không có hải đảo, một đường bay đi đều là biển cả mênh mông vô bờ, nước biển u lam, sâu không thấy đáy, không biết phía dưới cất dấu cái gì.
Vẫn là bay mười ngày mười đêm như cũ, hoa sen to lớn dừng lại ở dưới một tòa thông thiên sơn. Nhưng lần này Lãnh Vô Hinh không có vội vã đi tới, mà ho khan một tiếng, đánh thức Lục Ly đang trong tu luyện dậy.
- Đến rồi sao? Ân, đi thôi!
Lục Ly mở mắt, nhìn thoáng qua thông thiên sơn, muốn bay xuống, nhưng Lãnh Vô Hinh không có mở cánh hoa sen ra, nét mặt nàng trở nên trịnh trọng, nghiêm nghị nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu thổ dân, ngươi tên là gì?
- Tiểu thổ dân?
Lục Ly trợn mắt nói:
- Lãnh tiểu thư, chúng ta không chênh lệch nhiều tuổi lắm? Sai... có lẽ ta lớn hơn so với ngươi một chút, sinh nhật mười tám tuổi của ta đã qua nửa năm rồi. Mặt khác, ta không phải thổ dân, ta gọi là Lục Ly.
- Ha ha...
Lãnh Vô Hinh cười nhạt một tiếng, không có tranh luận cùng Lục Ly, mà chỉ chớp chớp đôi mắt to, hỏi:
- Ngươi có muốn còn sống trở về hay không?
- Nói thừa!
Lục Ly trả lời:
- Nếu có thể hạnh phúc an khang, người nào lại nguyện ý sống lang thang?
- Thơ hay!
Lãnh Vô Hinh nhẩm lại hai lần hơi gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lục Ly nói:
- Lúc trước ta nói muốn ngươi làm ba việc, hiện tại ta thay đổi chủ ý... chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, ta không chỉ đích thân đưa ngươi trở về, còn có thể biếu tặng ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, bán thần khí trên người của ta cũng có thể đưa ngươi một món.
Lời này của Lãnh Vô Hinh vừa vào tai trái Lục Ly liền ra tai phải, tại sao lúc này thấy Lãnh Vô Hinh thế nào cũng giống như một quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương đi mua kẹo đường...
Thế nhưng Lục Ly không có đường khác để chọn, hắn chỉ có thể trầm giọng hỏi:
- Trước tiên nói một chút xem là chuyện gì đã?
- Giết một người!
Giọng nói Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh giá, sát khí trên người lặng lẽ tràn ngập ra, nàng giải thích:
- Người kia năm nay mười sáu tuổi, là một cái tuyệt thế thiên tài, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, tổng hợp lại thực lực có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh. Nếu như ngươi có thể giúp ta giết hắn, chuyện ta nói cũng sẽ thực hiện, ta có thể phát ra lời thề độc.
Thề độc hay không thề độc Lục Ly không thèm để ý, hắn bĩu môi, khẽ thở dài một cái nói:
- Lãnh tiểu thư, ta thấy ngươi hay là giết ta đi. Mười sáu tuổi? Nhân Hoàng sơ kỳ? Có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh! Có lẽ người ngươi muốn giết là công tử siêu cấp gia tộc? Đều thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch giống như ngươi? Một thân bán thần khí đúng không? Ngươi cảm thấy chút thực lực này của ta, có thể đến gần hắn trăm dặm sao?
Đây là một cái nhiệm vụ căn bản là không thể hoàn thành!
Con cháu siêu cấp gia tộc, đoán chừng lúc nào bên cạnh cũng có Địa Tiên bảo hộ. Cho dù không có Địa Tiên, một thân bán thần khí đứng cho hắn đánh cũng đánh không chết.
- Ừ!
Lãnh Vô Hinh không có giấu diếm, thẳng thắn nói ra:
- Hắn đúng là con cháu siêu cấp gia tộc, còn là một vị hoàng tử, thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch rồi, một thân bán thần khí, hắn là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó ra trong hoàng tộc. Không có bất ngờ gì xảy ra chờ hắn đột phá Địa Tiên, sẽ là thiếu tộc trưởng!
- Hoàng tộc? Một thân bán thần khí? Thiếu tộc trưởng?
Trên trán Lục Ly xuất hiện mấy cái hắc tuyến, ngượng ngùng sờ mũi nói:
- Lãnh tiểu thư, ngươi đừng đùa bỡn chơi ta có được không? Với chút thực lực này của ta, ngươi bảo ta đi giết một tên Quân Hầu cảnh, ta còn có lòng tin. Người này thật sự là giết không được, thực lực ngươi biến thái như vậy, vì sao ngươi không tự mình động thủ chứ?
- Ta không thể động thủ!
Lãnh Vô Hinh không biểu cảm lắc đầu nói:
- Nếu như ta có thể động thủ, ta còn cần ngươi làm cái gì? Nếu như ta giết hắn, ta và mẫu thân cũng sẽ bị phụ hoàng xử tử, tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
- Phụ hoàng?
Lục Ly ngạc nhiên, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, vẻ mặt lộ ra kinh sợ nói:
- Người ngươi muốn giết không phải là đệ đệ ngươi chứ?
Khóe miệng Lãnh Vô Hinh lộ ra một tia giễu cợt, nhưng lại gật đầu nói:
- Không sai, là đệ đệ ta, đệ đệ cùng cha khác mẹ.
- Quả nhiên là thủy ngục!
Lục Ly trợn mắt, nhìn quanh bốn phía mấy lần, trầm giọng dò hỏi Lãnh Vô Hinh:
- Có phải tầng tiếp theo là Kim Ngục hay không? Tầng thứ sáu tên là gì?
- Không sai!
Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, không có ý tứ giấu diếm, thuận miệng giải thích:
- Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi. Đây chính là mười ngục hỗn độn, nếu như ngươi có thể tiến vào tầng thứ mười, đồng thời lên thông thiên lộ mà nói. Ngươi sẽ có thể phá toái hư không, bạch nhật phi thăng. Động tâm không? Nếu không một mình ngươi xông vào một lần xem?
Xông vào một lần?
Lục Ly ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Lãnh Vô Hinh nói mười ngục hỗn độn một tầng so với một tầng càng khủng bố hơn, hắn ở tầng thứ ba đã sống không nổi, còn đi lên tầng thứ mười làm gì? Chuyện này và lão thọ tinh treo ngược có gì khác biệt sao?
Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi!
Lục Ly âm thầm nhớ kỹ, phía trước là ngũ hành rất dễ nhớ, băng ngục phong ngục lôi ngục rất dễ hiểu, ám ngục và hồn ngục là cái gì? Chẳng lẽ ám ngục là một mảnh đen tối, hồn ngục có rất nhiều Hỗn Độn Thú hiểu công kích linh hồn sao?
Lôi ngục!
Đây là tầng tối cao trong hỗn độn luyện ngục, xông qua lôi ngục là có thể bạch nhật phi thăng, có được năng lực của thần sao? Thật ra Lục Ly cũng có một chút ước mơ với chuyện này, mục tiêu tối cao của võ giả không phải là phá toái hư không, đạp đất thành thần giống như Đấu Thiên đại đế sao?
- Lôi ngục sẽ khủng bố cỡ nào? Chẳng lẽ bên trong đều là lôi đình cuồng bạo? Và bên trong lôi đình thai nghén ra Diệt Thế Thần Thú sao?
Thời điểm Lục Ly trầm ngâm, Lãnh Vô Hinh đã phóng hoa sen ra, thân thể bay vọt lên, quay mắt nhìn Lục Ly một cái nói:
- Có đi không?
Lục Ly vội vàng phi thân lên, gật đầu nói:
- Đi!
Đây là thủy ngục, tầng thứ tư trong hỗn độn luyện ngục, tầng thứ ba đã kinh khủng như thế rồi, tầng thứ tư sẽ có bao nhiêu khủng bố đây? Lục Ly không cách nào tưởng tượng!
Cánh hoa khép lại, tiếp theo phát ra tia sáng nhanh chóng bay về nơi xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ mấy chục tức thời gian đã đạt được tốc độ của Địa Tiên cảnh. Có lẽ tốc độ nhanh nhất của hoa sen nên chính là như vậy, Lục Ly có thể nhìn ra Lãnh Vô Hinh muốn nhanh chóng trở về.
Cuộc sống sau đó lại là trầm mặc và tĩnh mịch, Lãnh Vô Hinh luôn luôn ngồi xếp bằng bế quan, mặc dù ngồi xếp bằng ở phía trước Lục Ly một trượng, Lục Ly giơ tay lên là có thể chụp chết nàng. Nhưng Lục Ly không dám động, hắn không có xúc động như vậy, không muốn uổng phí chịu chết.
Trong lòng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn phóng thích một chút sát ý, sợ không kịp động thủ, Lãnh Vô Hinh đã lập tức biết. Toàn thân cô gái này đều là bảo vật, Lục Ly không có nắm chắc trong nháy mắt giết chết nàng.
Cô gái này vô cùng máu lạnh, trên tay nhuộm dần máu tươi, hơn nữa đối với nàng mà nói, Lục Ly chỉ là thổ dân một tiểu thế giới. Thử hỏi Lục Ly sẽ nhân từ nương tay với một tên thổ dân sao? Nếu như tên thổ dân này muốn giết mình, nhất định Lục Ly sẽ một chiêu giết hắn.
Cho nên Lục Ly không dám động!
Hắn rất quý trọng sinh mệnh của mình, hắn không hoàn toàn sống cho mình. Hắn còn sống vì Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, Lục Phi Tuyết, vì Minh Vũ, Mông Thần, Mông Trí, Dạ Tra, Bạch gia, Tử gia, Vũ gia mà sống, vì vô số người có quan hệ với hắn.
Kỳ hạn mười năm sắp tới, đao phong tứ đại thế lực vẫn trực chỉ, Vân Châu, Bắc Mạc, U Châu, Hoang Giới cũng sẽ biến thành núi thây biển máu. Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp sống sót, phải nghĩ biện pháp trở nên mạnh mẽ, phải nghĩ biện pháp trở về trước khi kỳ hạn mười năm đến!
- Trở về, ta nhất định phải trở về, bất kể có khổ sở, khó khăn bao nhiêu, ta cũng nhất định phải sống sót, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly âm thầm gào thét trong nội tâm, ép buộc chính mình khu trừ tạp niệm, bắt đầu toàn tâm toàn lực tu luyện. Hắn muốn đột phá Quân Hầu cảnh rồi, linh tài hắn có, hắn chỉ còn kém chút ít tích lũy.
Sau khi Lục Ly nhập định, Lãnh Vô Hinh mở mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
...
Trong thủy ngục toàn là nước biển, không có đại lục, cũng không có hải đảo, một đường bay đi đều là biển cả mênh mông vô bờ, nước biển u lam, sâu không thấy đáy, không biết phía dưới cất dấu cái gì.
Vẫn là bay mười ngày mười đêm như cũ, hoa sen to lớn dừng lại ở dưới một tòa thông thiên sơn. Nhưng lần này Lãnh Vô Hinh không có vội vã đi tới, mà ho khan một tiếng, đánh thức Lục Ly đang trong tu luyện dậy.
- Đến rồi sao? Ân, đi thôi!
Lục Ly mở mắt, nhìn thoáng qua thông thiên sơn, muốn bay xuống, nhưng Lãnh Vô Hinh không có mở cánh hoa sen ra, nét mặt nàng trở nên trịnh trọng, nghiêm nghị nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu thổ dân, ngươi tên là gì?
- Tiểu thổ dân?
Lục Ly trợn mắt nói:
- Lãnh tiểu thư, chúng ta không chênh lệch nhiều tuổi lắm? Sai... có lẽ ta lớn hơn so với ngươi một chút, sinh nhật mười tám tuổi của ta đã qua nửa năm rồi. Mặt khác, ta không phải thổ dân, ta gọi là Lục Ly.
- Ha ha...
Lãnh Vô Hinh cười nhạt một tiếng, không có tranh luận cùng Lục Ly, mà chỉ chớp chớp đôi mắt to, hỏi:
- Ngươi có muốn còn sống trở về hay không?
- Nói thừa!
Lục Ly trả lời:
- Nếu có thể hạnh phúc an khang, người nào lại nguyện ý sống lang thang?
- Thơ hay!
Lãnh Vô Hinh nhẩm lại hai lần hơi gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lục Ly nói:
- Lúc trước ta nói muốn ngươi làm ba việc, hiện tại ta thay đổi chủ ý... chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, ta không chỉ đích thân đưa ngươi trở về, còn có thể biếu tặng ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, bán thần khí trên người của ta cũng có thể đưa ngươi một món.
Lời này của Lãnh Vô Hinh vừa vào tai trái Lục Ly liền ra tai phải, tại sao lúc này thấy Lãnh Vô Hinh thế nào cũng giống như một quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương đi mua kẹo đường...
Thế nhưng Lục Ly không có đường khác để chọn, hắn chỉ có thể trầm giọng hỏi:
- Trước tiên nói một chút xem là chuyện gì đã?
- Giết một người!
Giọng nói Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh giá, sát khí trên người lặng lẽ tràn ngập ra, nàng giải thích:
- Người kia năm nay mười sáu tuổi, là một cái tuyệt thế thiên tài, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, tổng hợp lại thực lực có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh. Nếu như ngươi có thể giúp ta giết hắn, chuyện ta nói cũng sẽ thực hiện, ta có thể phát ra lời thề độc.
Thề độc hay không thề độc Lục Ly không thèm để ý, hắn bĩu môi, khẽ thở dài một cái nói:
- Lãnh tiểu thư, ta thấy ngươi hay là giết ta đi. Mười sáu tuổi? Nhân Hoàng sơ kỳ? Có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh! Có lẽ người ngươi muốn giết là công tử siêu cấp gia tộc? Đều thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch giống như ngươi? Một thân bán thần khí đúng không? Ngươi cảm thấy chút thực lực này của ta, có thể đến gần hắn trăm dặm sao?
Đây là một cái nhiệm vụ căn bản là không thể hoàn thành!
Con cháu siêu cấp gia tộc, đoán chừng lúc nào bên cạnh cũng có Địa Tiên bảo hộ. Cho dù không có Địa Tiên, một thân bán thần khí đứng cho hắn đánh cũng đánh không chết.
- Ừ!
Lãnh Vô Hinh không có giấu diếm, thẳng thắn nói ra:
- Hắn đúng là con cháu siêu cấp gia tộc, còn là một vị hoàng tử, thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch rồi, một thân bán thần khí, hắn là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó ra trong hoàng tộc. Không có bất ngờ gì xảy ra chờ hắn đột phá Địa Tiên, sẽ là thiếu tộc trưởng!
- Hoàng tộc? Một thân bán thần khí? Thiếu tộc trưởng?
Trên trán Lục Ly xuất hiện mấy cái hắc tuyến, ngượng ngùng sờ mũi nói:
- Lãnh tiểu thư, ngươi đừng đùa bỡn chơi ta có được không? Với chút thực lực này của ta, ngươi bảo ta đi giết một tên Quân Hầu cảnh, ta còn có lòng tin. Người này thật sự là giết không được, thực lực ngươi biến thái như vậy, vì sao ngươi không tự mình động thủ chứ?
- Ta không thể động thủ!
Lãnh Vô Hinh không biểu cảm lắc đầu nói:
- Nếu như ta có thể động thủ, ta còn cần ngươi làm cái gì? Nếu như ta giết hắn, ta và mẫu thân cũng sẽ bị phụ hoàng xử tử, tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
- Phụ hoàng?
Lục Ly ngạc nhiên, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, vẻ mặt lộ ra kinh sợ nói:
- Người ngươi muốn giết không phải là đệ đệ ngươi chứ?
Khóe miệng Lãnh Vô Hinh lộ ra một tia giễu cợt, nhưng lại gật đầu nói:
- Không sai, là đệ đệ ta, đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.