Chương 272: Giết người là một loại nghệ thuật
Yêu Dạ
14/04/2021
Phía tây bắc Lạc Nhật Đảo có một hòn đảo nhỏ vô danh, hòn đảo này nhỏ đến không thể đủ cho người ở, bên trên cái gì cũng không có, chỉ có một số đá vụn và cỏ dại.
Khi Lục Ly và Minh Vũ tới đây, Dạ Tra đã chờ từ lâu, tốc độ của hắn quá khủng bố. Dạ Kiêu lại không thấy bóng dáng, chắc là đi tra xét xung quanh.
- Công tử!
Dạ Tra hơi khom người, Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi chắp tay với Dạ Tra, Dạ Tra gật đầu xem như đáp lễ. Người đứng đầu Ngũ quái của Thiên Đảo Hồ tính tình rất quái, Minh Vũ có thể chắp tay với Dạ Tra, đã cho thấy sự tán thành đối với thực lực của hắn.
Ánh mắt của Lục Ly nhìn về phía nam, lẳng lặng chờ đợi, Minh Vũ và Dạ Tra đứng sau hắn, hai người một người mặt rất mơ hồ, một người đeo mặt nạ Quỷ Sát, cho nên không nhìn rõ biến hóa trên khuôn mặt.
- Vù!
Sau thời gian hai nén hương, xa xa một cơn gió bay tới, ngưng kết ở trước mặt Lục Ly. Dạ Kiêu đã trở lại, hắn chắp tay nói:
- Tới rồi, sau ba nén hương nữa là đến bên này.
- Tốt!
Lục Ly hơi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, trong linh hồn không có một gợn sóng. Dường như chiến đấu sắp phát sinh chỉ là cấp bậc Hồn Đàm, chứ không phải Quân Hầu cảnh.
Trong ánh mắt Minh Vũ lộ ra một tia thưởng thức, cho dù bên này chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng dù sao Lục Ly cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thực lực Hồn Đàm cảnh, đối mặt với chiến đấu cấp bậc này không ngờ vẫn thong dong lạnh lùng như vậy, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm.
Thời gian từng chút trôi qua, sau hai nén hương, phía nam truyền đến một tiếng xé gió, tiếp theo một điểm đen nhỏ đang không ngừng phóng to, một chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến.
Vũ Hóa Thần đứng ở phía trước phi thuyền thiết giáp, phía sau là ba Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh. Không phải hắn không muốn mang theo nhiều võ giả hơn, mà là Bất Diệt cảnh của Vũ gia chỉ còn lại ba người....
Dáng người của hắn rất khôi ngô, đứng trên giáp bản, giống như một con cự thú hình người tỏa ra hung uy khó hiểu. Trong mắt hắn đều là sát ý và giận dữ, trong lòng thầm quyết định lần này không chỉ phải giết chết Lục Ly, còn phải trảm sát tất cả mọi người trong phạm vi thế lực của Lạc Thần Đảo, một người cũng không bỏ sót.
Tốc độ của phi thuyền thiết giáp đạt tới tốc độ cao nhất, rất nhanh liền phá không mà đến, phương hướng không nhắm tới tiểu đảo, chắc sẽ bay qua cách tiểu đảo một dặm.
Lực cảm giác của Vũ Hóa Thần rất khủng bố, khi cách tiểu đảo mười dặm, con ngươi lồi lên của Vũ Hóa Thần quét về phía tiểu đảo. Sau khi hắn mơ hồ cảm giác được bốn bóng người, lập tức vung tay nói:
- Dừng lại.
Một võ giả Mệnh Luân cảnh vội vàng khống chế chiến thuyền dừng lại, ánh mắt Vũ Hóa Thần nhìn về phía tiểu đảo với vẻ nghi ngờ, cự ly hơi xa, hắn không cảm ứng được cảnh giới của họ, chỉ biết bên này có bốn người.
- Thu liễm khí tức một chút.
Lục Ly nói khẽ, sau đó cao giọng hét lớn:
- Vũ tộc trưởng, tại hạ Lục Ly đặc biệt đến cung nghênh.
Mười mấy người trên phi thuyền đều ầm ĩ cả lên, Lục Ly không ngờ dám xuất hiện ở đây? Còn cố ý tới đón bọn họ? Nếu Lục Ly không phải bị điên thì chính là có chỗ dựa nào đó.
Hung quang trong mắt Vũ Hóa Thần lập tức sáng lên, sau đó phất tay nói:
- Tới gần một chút, lão Lục, đi tra xét tình huống xung quanh.
Vỳ.
Một Bất Diệt cảnh bay xuống khỏi phi thuyền thiết giáp, bay tới phụ cận tra xét tình báo. Phi thuyền chậm rãi tới gần, thần niệm của Vũ Hóa Thần quét về phía trước, muốn tra xét tình huống của Lục Ly và ba người phía sau.
Chờ sau khi phi thuyền tới gần ba bốn dặm, Vũ Hóa Thần cuối cùng cũng đã điều tra xong, sát khí trên người trên người cũng càng lúc càng thịnh. Phía trước đúng là Lục Ly, hắn đã xem qua bức họa của Lục Ly rất nhiều lần, tôn tử Vũ Linh Hư của hắn chính là bị Lục Ly giết chết.
Có điều hắn lại không mạo muội hành động, bởi vì ba người đứng phía sau Lục Ly. Một người hắn có thể tra xét rõ, chính là Minh Vũ, mặt nạ Quỷ Sát không thể giấu được sự tra xét của Quân Hầu cảnh. Hai người khác thì hắn lại không thể tra xét được rõ ràng, hơn nữa... Cũng không cảm ứng được cảnh giới.
Không tra rõ được mặt, vậy có thể dùng bí thuật cường đại để giải thích, nhưng cảnh giới cũng không tra xét được thì lại có chút dọa người, vạn nhất là hai Nhân Hoàng thì sao?
- Không thể là Nhân Hoàng!
Vũ Hóa Thần rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này, nếu phía sau Lục Ly có hai Nhân Hoàng đi theo, lúc này e là đã sớm giết tới Bạch Đế Sơn rồi.
Nếu là hai Quân Hầu cảnh thì sao?
Trong lòng Vũ Hóa Thần có chút lo lắng, vạn nhất là Quân Hầu cảnh thì hắn hôm nay e là phải ngã xuống ở đây rồi. Mắt hắn lấp lánh, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Vù.
Bất Diệt cảnh hắn phái ra rất nhanh đã bay về, chắp tay nói:
- Tộc trưởng, phụ cận không có ai, chỉ có bốn người bọn họ.
Vũ Hóa Thần vẫn không nói gì, khống chế phi thuyền dựng lại tại chỗ, trong lòng đang thiên nhân giao chiến.
- Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, giễu cợt nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi từ Thiên Ngục Thành xa xôi vạn dặm chạy tới đây, không phải là vì giết ta sao? Vì sao lúc này lại không động thủ: Ngươi không muốn báo thù cho bọn Vũ Linh Hư Vũ Phi Nông à? Đúng rồi... Quên nói với ngươi, Vũ Luân không chết, lúc này bị ta gieo Hồn trùng, hay là ta cũng gieo cho ngươi mấy con nhé?
- Lớn mật!
Người của Vũ gia giận tím mặt, Vũ Hóa Thần lại càng bất an.
Lục Ly đã chờ tới bực mình, vung tay lên nói:
- Trừ Vũ Hóa Thần ra thì giết hết toàn bộ, bắt sống Vũ Hóa Thần, nếu không bắt được thì... Cũng giết đi!
Vừa rồi chỉ là tùy tiện trêu chọc, nhưng lúc này Lục Ly lại có chút động lòng. Nếu có thể bắt Vũ Hóa Thần rồi gieo Hồn trùng, có một nô lệ Quân Hầu cảnh, đó chính là chuyện rất không tồi.
Vù.
Dạ Tra lao ra đầu tiên, Minh Vũ theo sát đằng sau, Dạ Kiêu cũng động.
Ba người không để lại người bảo hộ Lục Ly, bởi vì ba người vô cùng tự tin, ba người liên thủ thì có thể thoải mái trảm sát Vũ Hóa Thần, không ai có thể lướt qua bọn họ mà giết chết Lục Ly.
- Ba Quân Hầu cảnh!
Con ngươi giống như hung thú của Vũ Hóa Thần co rút lại, hoang mang gầm lên. Trong đầu hắn xoay chuyển rất nhanh, lập tức đưa ra chủ ý, vung tay lên nói:
- Toàn bộ động thủ, tiêu diệt Lục Ly tiêu diệt!
- Vù!
Cường giả của Vũ gia tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tộc trưởng, toàn bộ lao ra.
Vũ Hóa Thần cũng động, trong bụng hắn một viên Bản Mệnh Châu to bằng hai ngón tay xuất hiện, sau đó Bản Mệnh Châu cấp tốc phóng to, biến thành một viên thiên thạch. Thân thể hắn bắn lên trên Bản Mệnh Châu, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay về phía nam.
Đúng vậy!
Vũ Hóa Thần bay về phía nam, hắn không ngờ để tộc nhân đi chịu chết, bản thân thì bỏ chạy.
Có thể trở thành tộc trưởng, Vũ Hóa Thần khẳng định không phải hạng người ngu xuẩn, ở tình huống này hắn làm như vậy là lựa chọn chính xác nhất. Nếu không trốn, toàn bộ đều phải chết ở đây, mà hắn chết thì Vũ gia cũng xong đời.
- Có thể trốn được à?
Dạ Tra cười cợt, theo hắc quang trên gáy lóe lên, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, Lục Ly cũng không nhìn rõ bóng người của hắn. Dạ Kiêu cũng vậy, phóng ra huyết mạch thần kỹ, tốc độ tăng vọt đuổi theo Vũ Hóa Thần.
Minh Vũ không góp vui, trong bụng hắn một viên Bản Mệnh Châu xuất hiện, giận dữ hét:
- Thế, trấn áp!
Bản Mệnh Châu lấp lánh quang mang, gió mây xung quanh đều động, vô số huyền khí ùa về phía bên này. Tiếp theo toàn bộ thế giới đều như dừng hình, ba Bất Diệt cảnh và mười mấy Mệnh Luân cảnh toàn bộ không thể động đậy, bị thế của Minh Vũ trấn áp.
- Trảm.
Minh Vũ từ sau lưng rút ra một thanh bảo kiếm màu bạc, nhẹ nhàng chém về phía trước, một đạo kiếm mang giống như sóng biển ùa ra, một phát chặt ngang người bốn năm Mệnh Luân cảnh và một Bất Diệt cảnh ở phía trước.
Trường kiếm của Minh Vũ lại nhẹ nhàng bay lượn, hai đạo kiếm mang bay ra, một thân thể bị chặt đứt ngang hông. Máu tươi bay lả tả trong không trung, thân thể tàn phế rơi xuống phía dưới, võ giả của Vũ gia lần này theo đến trong hai hơi thở đã bị giết toàn bộ.
- Minh Vũ, ngươi giết người rất tao nhã.
Lục Ly không nhịn được mà cảm khái, Minh Vũ cắm lại ngân kiếm vào sau lưng, nghiêng người nhìn Lục Ly, thản nhiên nói:
- Giết người là một loại nghệ thuật.
Vù.
Thân thể của hắn lại hóa thành một cơn gió bay về phía trước, Lục Ly cao giọng quát to:
- Có thể bắt sống là tốt nhất, nô lệ Quân Hầu cảnh thực sự rất đáng giá.
Khi Lục Ly và Minh Vũ tới đây, Dạ Tra đã chờ từ lâu, tốc độ của hắn quá khủng bố. Dạ Kiêu lại không thấy bóng dáng, chắc là đi tra xét xung quanh.
- Công tử!
Dạ Tra hơi khom người, Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi chắp tay với Dạ Tra, Dạ Tra gật đầu xem như đáp lễ. Người đứng đầu Ngũ quái của Thiên Đảo Hồ tính tình rất quái, Minh Vũ có thể chắp tay với Dạ Tra, đã cho thấy sự tán thành đối với thực lực của hắn.
Ánh mắt của Lục Ly nhìn về phía nam, lẳng lặng chờ đợi, Minh Vũ và Dạ Tra đứng sau hắn, hai người một người mặt rất mơ hồ, một người đeo mặt nạ Quỷ Sát, cho nên không nhìn rõ biến hóa trên khuôn mặt.
- Vù!
Sau thời gian hai nén hương, xa xa một cơn gió bay tới, ngưng kết ở trước mặt Lục Ly. Dạ Kiêu đã trở lại, hắn chắp tay nói:
- Tới rồi, sau ba nén hương nữa là đến bên này.
- Tốt!
Lục Ly hơi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, trong linh hồn không có một gợn sóng. Dường như chiến đấu sắp phát sinh chỉ là cấp bậc Hồn Đàm, chứ không phải Quân Hầu cảnh.
Trong ánh mắt Minh Vũ lộ ra một tia thưởng thức, cho dù bên này chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng dù sao Lục Ly cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thực lực Hồn Đàm cảnh, đối mặt với chiến đấu cấp bậc này không ngờ vẫn thong dong lạnh lùng như vậy, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm.
Thời gian từng chút trôi qua, sau hai nén hương, phía nam truyền đến một tiếng xé gió, tiếp theo một điểm đen nhỏ đang không ngừng phóng to, một chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến.
Vũ Hóa Thần đứng ở phía trước phi thuyền thiết giáp, phía sau là ba Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh. Không phải hắn không muốn mang theo nhiều võ giả hơn, mà là Bất Diệt cảnh của Vũ gia chỉ còn lại ba người....
Dáng người của hắn rất khôi ngô, đứng trên giáp bản, giống như một con cự thú hình người tỏa ra hung uy khó hiểu. Trong mắt hắn đều là sát ý và giận dữ, trong lòng thầm quyết định lần này không chỉ phải giết chết Lục Ly, còn phải trảm sát tất cả mọi người trong phạm vi thế lực của Lạc Thần Đảo, một người cũng không bỏ sót.
Tốc độ của phi thuyền thiết giáp đạt tới tốc độ cao nhất, rất nhanh liền phá không mà đến, phương hướng không nhắm tới tiểu đảo, chắc sẽ bay qua cách tiểu đảo một dặm.
Lực cảm giác của Vũ Hóa Thần rất khủng bố, khi cách tiểu đảo mười dặm, con ngươi lồi lên của Vũ Hóa Thần quét về phía tiểu đảo. Sau khi hắn mơ hồ cảm giác được bốn bóng người, lập tức vung tay nói:
- Dừng lại.
Một võ giả Mệnh Luân cảnh vội vàng khống chế chiến thuyền dừng lại, ánh mắt Vũ Hóa Thần nhìn về phía tiểu đảo với vẻ nghi ngờ, cự ly hơi xa, hắn không cảm ứng được cảnh giới của họ, chỉ biết bên này có bốn người.
- Thu liễm khí tức một chút.
Lục Ly nói khẽ, sau đó cao giọng hét lớn:
- Vũ tộc trưởng, tại hạ Lục Ly đặc biệt đến cung nghênh.
Mười mấy người trên phi thuyền đều ầm ĩ cả lên, Lục Ly không ngờ dám xuất hiện ở đây? Còn cố ý tới đón bọn họ? Nếu Lục Ly không phải bị điên thì chính là có chỗ dựa nào đó.
Hung quang trong mắt Vũ Hóa Thần lập tức sáng lên, sau đó phất tay nói:
- Tới gần một chút, lão Lục, đi tra xét tình huống xung quanh.
Vỳ.
Một Bất Diệt cảnh bay xuống khỏi phi thuyền thiết giáp, bay tới phụ cận tra xét tình báo. Phi thuyền chậm rãi tới gần, thần niệm của Vũ Hóa Thần quét về phía trước, muốn tra xét tình huống của Lục Ly và ba người phía sau.
Chờ sau khi phi thuyền tới gần ba bốn dặm, Vũ Hóa Thần cuối cùng cũng đã điều tra xong, sát khí trên người trên người cũng càng lúc càng thịnh. Phía trước đúng là Lục Ly, hắn đã xem qua bức họa của Lục Ly rất nhiều lần, tôn tử Vũ Linh Hư của hắn chính là bị Lục Ly giết chết.
Có điều hắn lại không mạo muội hành động, bởi vì ba người đứng phía sau Lục Ly. Một người hắn có thể tra xét rõ, chính là Minh Vũ, mặt nạ Quỷ Sát không thể giấu được sự tra xét của Quân Hầu cảnh. Hai người khác thì hắn lại không thể tra xét được rõ ràng, hơn nữa... Cũng không cảm ứng được cảnh giới.
Không tra rõ được mặt, vậy có thể dùng bí thuật cường đại để giải thích, nhưng cảnh giới cũng không tra xét được thì lại có chút dọa người, vạn nhất là hai Nhân Hoàng thì sao?
- Không thể là Nhân Hoàng!
Vũ Hóa Thần rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này, nếu phía sau Lục Ly có hai Nhân Hoàng đi theo, lúc này e là đã sớm giết tới Bạch Đế Sơn rồi.
Nếu là hai Quân Hầu cảnh thì sao?
Trong lòng Vũ Hóa Thần có chút lo lắng, vạn nhất là Quân Hầu cảnh thì hắn hôm nay e là phải ngã xuống ở đây rồi. Mắt hắn lấp lánh, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Vù.
Bất Diệt cảnh hắn phái ra rất nhanh đã bay về, chắp tay nói:
- Tộc trưởng, phụ cận không có ai, chỉ có bốn người bọn họ.
Vũ Hóa Thần vẫn không nói gì, khống chế phi thuyền dựng lại tại chỗ, trong lòng đang thiên nhân giao chiến.
- Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, giễu cợt nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi từ Thiên Ngục Thành xa xôi vạn dặm chạy tới đây, không phải là vì giết ta sao? Vì sao lúc này lại không động thủ: Ngươi không muốn báo thù cho bọn Vũ Linh Hư Vũ Phi Nông à? Đúng rồi... Quên nói với ngươi, Vũ Luân không chết, lúc này bị ta gieo Hồn trùng, hay là ta cũng gieo cho ngươi mấy con nhé?
- Lớn mật!
Người của Vũ gia giận tím mặt, Vũ Hóa Thần lại càng bất an.
Lục Ly đã chờ tới bực mình, vung tay lên nói:
- Trừ Vũ Hóa Thần ra thì giết hết toàn bộ, bắt sống Vũ Hóa Thần, nếu không bắt được thì... Cũng giết đi!
Vừa rồi chỉ là tùy tiện trêu chọc, nhưng lúc này Lục Ly lại có chút động lòng. Nếu có thể bắt Vũ Hóa Thần rồi gieo Hồn trùng, có một nô lệ Quân Hầu cảnh, đó chính là chuyện rất không tồi.
Vù.
Dạ Tra lao ra đầu tiên, Minh Vũ theo sát đằng sau, Dạ Kiêu cũng động.
Ba người không để lại người bảo hộ Lục Ly, bởi vì ba người vô cùng tự tin, ba người liên thủ thì có thể thoải mái trảm sát Vũ Hóa Thần, không ai có thể lướt qua bọn họ mà giết chết Lục Ly.
- Ba Quân Hầu cảnh!
Con ngươi giống như hung thú của Vũ Hóa Thần co rút lại, hoang mang gầm lên. Trong đầu hắn xoay chuyển rất nhanh, lập tức đưa ra chủ ý, vung tay lên nói:
- Toàn bộ động thủ, tiêu diệt Lục Ly tiêu diệt!
- Vù!
Cường giả của Vũ gia tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tộc trưởng, toàn bộ lao ra.
Vũ Hóa Thần cũng động, trong bụng hắn một viên Bản Mệnh Châu to bằng hai ngón tay xuất hiện, sau đó Bản Mệnh Châu cấp tốc phóng to, biến thành một viên thiên thạch. Thân thể hắn bắn lên trên Bản Mệnh Châu, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay về phía nam.
Đúng vậy!
Vũ Hóa Thần bay về phía nam, hắn không ngờ để tộc nhân đi chịu chết, bản thân thì bỏ chạy.
Có thể trở thành tộc trưởng, Vũ Hóa Thần khẳng định không phải hạng người ngu xuẩn, ở tình huống này hắn làm như vậy là lựa chọn chính xác nhất. Nếu không trốn, toàn bộ đều phải chết ở đây, mà hắn chết thì Vũ gia cũng xong đời.
- Có thể trốn được à?
Dạ Tra cười cợt, theo hắc quang trên gáy lóe lên, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, Lục Ly cũng không nhìn rõ bóng người của hắn. Dạ Kiêu cũng vậy, phóng ra huyết mạch thần kỹ, tốc độ tăng vọt đuổi theo Vũ Hóa Thần.
Minh Vũ không góp vui, trong bụng hắn một viên Bản Mệnh Châu xuất hiện, giận dữ hét:
- Thế, trấn áp!
Bản Mệnh Châu lấp lánh quang mang, gió mây xung quanh đều động, vô số huyền khí ùa về phía bên này. Tiếp theo toàn bộ thế giới đều như dừng hình, ba Bất Diệt cảnh và mười mấy Mệnh Luân cảnh toàn bộ không thể động đậy, bị thế của Minh Vũ trấn áp.
- Trảm.
Minh Vũ từ sau lưng rút ra một thanh bảo kiếm màu bạc, nhẹ nhàng chém về phía trước, một đạo kiếm mang giống như sóng biển ùa ra, một phát chặt ngang người bốn năm Mệnh Luân cảnh và một Bất Diệt cảnh ở phía trước.
Trường kiếm của Minh Vũ lại nhẹ nhàng bay lượn, hai đạo kiếm mang bay ra, một thân thể bị chặt đứt ngang hông. Máu tươi bay lả tả trong không trung, thân thể tàn phế rơi xuống phía dưới, võ giả của Vũ gia lần này theo đến trong hai hơi thở đã bị giết toàn bộ.
- Minh Vũ, ngươi giết người rất tao nhã.
Lục Ly không nhịn được mà cảm khái, Minh Vũ cắm lại ngân kiếm vào sau lưng, nghiêng người nhìn Lục Ly, thản nhiên nói:
- Giết người là một loại nghệ thuật.
Vù.
Thân thể của hắn lại hóa thành một cơn gió bay về phía trước, Lục Ly cao giọng quát to:
- Có thể bắt sống là tốt nhất, nô lệ Quân Hầu cảnh thực sự rất đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.