Chương 178: Hạ lưu
Yêu Dạ
04/04/2021
Lục Ly vừa phát nộ, Bạch Hạ Sương liền nổi giận, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Tính tình Lục Ly trước nay luôn là ăn mềm không ăn cứng, nếu hôm nay Bạch Hạ Sương muốn đấu đến cùng, hắn tuyệt sẽ không ra tay dựng nhà cho nàng.
Mấy vị tiểu thư ở bên cạnh mới đầu còn hí hửng cùng theo, giờ thấy cảnh này đều cuống lên. Tính khí Lục Ly thế nào các nàng sớm đã lĩnh giáo, nếu tiếp tục giang lên, đêm nay các nàng lại phải ngủ trên đất.
Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, ánh mắt băng lãnh, nhìn rất hung tợn, Bạch Hạ Sương trừng mắt với hắn một lát, trong mắt toát ra hơi nước, cúi đầu xuống, nức nở nói:
- Không phải chỉ đá một cái thôi sao? Ngươi hung cái gì? Đại lão gia gì mà chỉ biết bắt nạt nữ tử?
Bạch Hạ Sương vừa khóc, Lục Ly liền cũng dịu xuống, ánh mắt ôn hòa trở lại, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta dựng nhà cho các ngươi. Chẳng qua các ngươi phải giúp ta, nhiều nhà gỗ như vậy, dựa vào một mình ta sao làm hết cho xuể.
Lập tức, Bạch Hạ Sương nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu nói:
- Được được, chúng ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta dựng mấy căn nhà thật đẹp.
Nhiều người như vậy đi thăm dò lối ra đều không tìm được, xem ra trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy, chỉ có thể chậm rãi thăm dò. Các vị tiểu thư tự nhiên hi vọng có thể ăn ngủ tốt chút, tìm hay không tìm được bảo vật đều không sao, các nàng chỉ coi đây như là một chuyến du ngoạn.
Một đám tiểu thư tràn đầy phấn khởi chạy đi hỗ trợ, lại càng giúp càng rối, Lục Ly dứt khoát để các nàng làm chút chuyện đơn giản nhất, còn lại hắn tự xử lý một mình.
Tùy theo từng căn nhà gỗ xinh xắn được dựng lên, nguyên một đám tiểu thư đều hưng phấn không thôi, trên mặt toàn là nụ cười xán lạn. Còn kiếm về hoa cỏ khắp nơi tân trang tô điểm cho nhà gỗ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp sơn cốc.
Bạch Thu Tuyết bị hấp dẫn tới, nhìn thấy Lục Ly dựng lên cho nàng một gian riêng, rất là cảm kích, lại cũng không nói gì, chỉ hướng Lục Ly cười cười, tiếp tục dẫn người đi tìm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết vừa đi, Tử Liên Nhi lại dẫn theo bốn năm vị tiểu thư bước tới.
Nàng rửa mặt một phen, đổi một thân váy dài xanh biếc, tóc búi trâm cài, trong tay cầm tiêu ngọc màu trắng, dung mạo khí độ diễm áp toàn trường, chỉ có Bạch Hạ Sương là có thể cầm ra so sánh với nàng.
Lục Ly đeo mặt nạ, còn đang bận rộn dựng nhà, Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương khách sáo vài câu, sau đó đi đến bên người Lục Ly, khẽ khom lưng vái tạ nói:
- Đa tạ ân tặng thịt của vị công tử này, Tử Liên Nhi đặc ý tới bái tạ.
Lục Ly quay đầu nhìn Tử Liên Nhi một cái, trong lòng nhớ lại trường cảnh lúc gặp nàng ở Hàn Vân Sơn, tinh thần bất giác có chút hoảng hốt, quên cả đáp lời.
Bạch Hạ Sương thấy Lục Ly tròn mắt nhìn Tử Liên Nhi, không khỏi âm thầm khó chịu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, nói:
- Lục Ly, sao ngươi không nói gì.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền khôi phục tỉnh táo, quét mắt quét Bạch Hạ Sương một cái, hắn đã sớm dặn dò Bạch Thu Tuyết, để mọi người đừng gọi tên thật hắn, lúc này Bạch Hạ Sương lại quên mất.
- Lục Ly?
Trong mắt Tử Liên Nhi lóe lên quang mang, tử tế coi chừng Lục Ly một lúc lâu, càng nhìn càng thấy giống, nàng như có điều suy tư nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lục Ly công tử, chúng ta cũng tính là cố nhân, chẳng lẽ không thể dùng mặt thật gặp người?
Không ngờ Tử Liên Nhi lại biết mình? Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó gỡ xuống mặt nạ, cười khổ nói:
- Lục Ly gặp qua Tử tiểu thư.
Tử Liên Nhi thấy mặt Lục Ly, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nàng hồi tưởng lại đêm mưa ở Vũ Lăng Thành, nhớ tới cảnh Lục Ly chém giết Thanh trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhớ tới tỷ tỷ Lục Ly dục hỏa trùng sinh …
Giờ nhìn lại Lục Ly, lúc này chính đang đi cùng người Thiên Đảo Hồ, còn nhanh như thế đột phá Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nàng bất giác có chút thổn thức.
Tử Liên Nhi không nói gì thêm, cũng không nói đêm đó nàng từng quan chiến ở Vũ Lăng Thành, chỉ là quét mắt nhìn nhà gỗ vài lần, nói:
- Lục công tử, căn nhà gỗ này của ngươi đẹp quá, có thể giúp ta dựng một căn không?
Cảm quan của Lục Ly đối với Tử Liên Nhi không sai, hôm đó ở Hàn Vân Sơn Tử Liên Nhi từng nhắc nhở hắn cẩn thận, dù chỉ là một câu, nhưng khi đó Lục Ly lại xem Tử Liên Nhi tựa như tiên nữ trên trời, thân phận địa vị hai người cách biệt quá xa, đối với điều này Lục Ly vẫn luôn rất cảm kích.
Hắn không chút do dự gật đầu đáp ứng:
- Có thể cống hiến sức lực cho Tử tiểu thư, đó là vinh hạnh của Lục mỗ.
- Hừ!
Chứng kiến bộ dạng này của Lục Ly, Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu. Tử Liên Nhi là minh châu Thiên Vũ Quốc, nàng cũng là minh châu Thiên Đảo Hồ, nàng tự thấy thân phận địa vị dung mạo đều không kém gì Tử Liên Nhi, tại sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến vậy?
Bạch Hạ Sương tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, lập tức bĩu môi lẩm bẩm nói:
- Lục Ly, ngươi đáp ứng chúng ta trước, không trước giúp chúng ta xây xong, sao có thể đi giúp người ngoài?
Một câu người ngoài khiến sắc mặt đám tiểu thư bên phía Tử Liên Nhi khẽ biến. Tử Liên Nhi lại mặt không đổi sắc, cười nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Sương tiểu thư, lời ấy sai rồi, Lục Ly sinh ra ở Lăng quận Thiên Vũ Quốc, hắn là người Thiên Vũ Quốc chúng ta, chúng ta sao lại thành người ngoài được?
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương càng khó chịu, ngữ khí càng thêm không hữu hảo, không cam tâm yếu thế, phản bác nói:
- Hiện tại Lục Ly chính là đảo chủ một hòn đảo tại Thiên Đảo Hồ chúng ta, hắn phải tiến vào Thiên Đảo Hồ, điều này chứng tỏ Thiên Vũ Quốc các ngươi không quá hữu hảo với Lục Ly. Hắn không sống tiếp được ở Thiên Vũ Quốc mới phải đến Thiên Đảo Hồ chúng ta.
Lục Ly đầu lớn như hai đấu, hai vị tiểu thư đấu võ mồm, hắn kẹp ở giữa lúng túng không thôi, vội vàng ôm quyền nói:
- Hai vị tiểu thư, các ngươi cứ tiếp tục như thế, nhà gỗ này không mất mấy ngày sợ rằng dựng không xong. Tử tiểu thư, ngươi về trước đi, lát nữa đợi bên này làm xong, ta sẽ qua đó, được không?
Tử Liên Nhi khẽ cười một tiếng, thi lễ sau đó dẫn người trở về, Bạch Hạ Sương đợi Tử Liên Nhi đi rồi, lập tức trừng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi chính là người Thiên Đảo Hồ chúng ta, không thể cấu kết làm bậy với tiểu thư bên ngoài.
- …
Lục Ly lườm nàng một cái, không chút khách khí nói:
- Không thể cấu kết với tiểu thư bên ngoài, thế chẳng lẽ cấu kết với các ngươi?
- Phi, hạ lưu!
Mặt Bạch Hạ Sương đỏ bừng lên, thẹn không biết chui đầu vào đâu, giậm chân một cái quay người chạy đi như một con gió. Lục Ly bật cười ha hả, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng xấu hổ không thôi, đều không giúp đỡ, quay người chạy theo Bạch Hạ Sương.
Duy nhất lưu lại chính là Hứa Phương Phỉ, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi của nàng dẫn lên Lục Ly hiếu kì, hắn hỏi:
- Hứa tiểu thư, sao ngươi không chạy với các nàng? Chẳng lẽ định chuẩn bị cấu kết với ta?
- Phi …
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt phi một tiếng, sau đó cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá mức si tâm vọng tưởng, bằng thân phận của ngươi không khả năng cưới được Sương tiểu thư Tuyết tiểu thư, ngươi nên chết phần tâm tư kia đi. Bằng không dẫn lên chúng giận, Hứa gia chúng ta cũng không giữ được Huyết Sát Đảo các ngươi.
- Thân phận? Ha ha!
Lục Ly cười nhạt một tiếng, nếu hắn báo ra thân phận mình là con em Lục gia, sợ rằng khi đó sẽ đến lượt Bạch Hạ Sương không xứng với hắn mất.
Chẳng qua hắn đúng thật không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn trêu chọc phiền toái cho mình, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không phải không có lý.
Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết chính là nữ thần trong lòng đám công tử Thiên Đảo Hồ, hắn và hai vị nữ thần đi lại quá gần, sau này đi ra mộ Long Đế khẳng định sẽ mang đến phiền phức không ngừng cho Huyết Sát Đảo.
Hắn quét mắt nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà mị, nói:
- Hứa tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không có bất kỳ ý nghĩ nào với hai vị tiểu thư, trong lòng ta chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người.
- Ai?
Hứa Phương Phỉ tò mò đạo, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Ly với Tử Liên Nhi, chẳng lẽ người Lục Ly yêu thích là Tử Liên Nhi?
Lục Ly cười thần bí, ánh mắt đảo qua trên thân Hứa Phương Phỉ, nói:
- Nữ tử kia đẹp như tiên nữ, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nàng họ Hứa, tên Phương Phỉ.
- Phi!
Hứa Phương Phỉ thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Lục Ly, làm gì còn không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, lập tức phẫn nộ trùng trùng phun một tiếng, quay người bước nhanh mà đi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, trong đầu bất giác lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Lục Linh.
Thầm nghĩ nếu trên đời có nữ tử như Lục Linh, hắn nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi, trong lòng hắn Lục Linh mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trên thế gian.
Tính tình Lục Ly trước nay luôn là ăn mềm không ăn cứng, nếu hôm nay Bạch Hạ Sương muốn đấu đến cùng, hắn tuyệt sẽ không ra tay dựng nhà cho nàng.
Mấy vị tiểu thư ở bên cạnh mới đầu còn hí hửng cùng theo, giờ thấy cảnh này đều cuống lên. Tính khí Lục Ly thế nào các nàng sớm đã lĩnh giáo, nếu tiếp tục giang lên, đêm nay các nàng lại phải ngủ trên đất.
Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, ánh mắt băng lãnh, nhìn rất hung tợn, Bạch Hạ Sương trừng mắt với hắn một lát, trong mắt toát ra hơi nước, cúi đầu xuống, nức nở nói:
- Không phải chỉ đá một cái thôi sao? Ngươi hung cái gì? Đại lão gia gì mà chỉ biết bắt nạt nữ tử?
Bạch Hạ Sương vừa khóc, Lục Ly liền cũng dịu xuống, ánh mắt ôn hòa trở lại, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta dựng nhà cho các ngươi. Chẳng qua các ngươi phải giúp ta, nhiều nhà gỗ như vậy, dựa vào một mình ta sao làm hết cho xuể.
Lập tức, Bạch Hạ Sương nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu nói:
- Được được, chúng ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta dựng mấy căn nhà thật đẹp.
Nhiều người như vậy đi thăm dò lối ra đều không tìm được, xem ra trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy, chỉ có thể chậm rãi thăm dò. Các vị tiểu thư tự nhiên hi vọng có thể ăn ngủ tốt chút, tìm hay không tìm được bảo vật đều không sao, các nàng chỉ coi đây như là một chuyến du ngoạn.
Một đám tiểu thư tràn đầy phấn khởi chạy đi hỗ trợ, lại càng giúp càng rối, Lục Ly dứt khoát để các nàng làm chút chuyện đơn giản nhất, còn lại hắn tự xử lý một mình.
Tùy theo từng căn nhà gỗ xinh xắn được dựng lên, nguyên một đám tiểu thư đều hưng phấn không thôi, trên mặt toàn là nụ cười xán lạn. Còn kiếm về hoa cỏ khắp nơi tân trang tô điểm cho nhà gỗ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp sơn cốc.
Bạch Thu Tuyết bị hấp dẫn tới, nhìn thấy Lục Ly dựng lên cho nàng một gian riêng, rất là cảm kích, lại cũng không nói gì, chỉ hướng Lục Ly cười cười, tiếp tục dẫn người đi tìm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết vừa đi, Tử Liên Nhi lại dẫn theo bốn năm vị tiểu thư bước tới.
Nàng rửa mặt một phen, đổi một thân váy dài xanh biếc, tóc búi trâm cài, trong tay cầm tiêu ngọc màu trắng, dung mạo khí độ diễm áp toàn trường, chỉ có Bạch Hạ Sương là có thể cầm ra so sánh với nàng.
Lục Ly đeo mặt nạ, còn đang bận rộn dựng nhà, Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương khách sáo vài câu, sau đó đi đến bên người Lục Ly, khẽ khom lưng vái tạ nói:
- Đa tạ ân tặng thịt của vị công tử này, Tử Liên Nhi đặc ý tới bái tạ.
Lục Ly quay đầu nhìn Tử Liên Nhi một cái, trong lòng nhớ lại trường cảnh lúc gặp nàng ở Hàn Vân Sơn, tinh thần bất giác có chút hoảng hốt, quên cả đáp lời.
Bạch Hạ Sương thấy Lục Ly tròn mắt nhìn Tử Liên Nhi, không khỏi âm thầm khó chịu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, nói:
- Lục Ly, sao ngươi không nói gì.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền khôi phục tỉnh táo, quét mắt quét Bạch Hạ Sương một cái, hắn đã sớm dặn dò Bạch Thu Tuyết, để mọi người đừng gọi tên thật hắn, lúc này Bạch Hạ Sương lại quên mất.
- Lục Ly?
Trong mắt Tử Liên Nhi lóe lên quang mang, tử tế coi chừng Lục Ly một lúc lâu, càng nhìn càng thấy giống, nàng như có điều suy tư nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lục Ly công tử, chúng ta cũng tính là cố nhân, chẳng lẽ không thể dùng mặt thật gặp người?
Không ngờ Tử Liên Nhi lại biết mình? Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó gỡ xuống mặt nạ, cười khổ nói:
- Lục Ly gặp qua Tử tiểu thư.
Tử Liên Nhi thấy mặt Lục Ly, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nàng hồi tưởng lại đêm mưa ở Vũ Lăng Thành, nhớ tới cảnh Lục Ly chém giết Thanh trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhớ tới tỷ tỷ Lục Ly dục hỏa trùng sinh …
Giờ nhìn lại Lục Ly, lúc này chính đang đi cùng người Thiên Đảo Hồ, còn nhanh như thế đột phá Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nàng bất giác có chút thổn thức.
Tử Liên Nhi không nói gì thêm, cũng không nói đêm đó nàng từng quan chiến ở Vũ Lăng Thành, chỉ là quét mắt nhìn nhà gỗ vài lần, nói:
- Lục công tử, căn nhà gỗ này của ngươi đẹp quá, có thể giúp ta dựng một căn không?
Cảm quan của Lục Ly đối với Tử Liên Nhi không sai, hôm đó ở Hàn Vân Sơn Tử Liên Nhi từng nhắc nhở hắn cẩn thận, dù chỉ là một câu, nhưng khi đó Lục Ly lại xem Tử Liên Nhi tựa như tiên nữ trên trời, thân phận địa vị hai người cách biệt quá xa, đối với điều này Lục Ly vẫn luôn rất cảm kích.
Hắn không chút do dự gật đầu đáp ứng:
- Có thể cống hiến sức lực cho Tử tiểu thư, đó là vinh hạnh của Lục mỗ.
- Hừ!
Chứng kiến bộ dạng này của Lục Ly, Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu. Tử Liên Nhi là minh châu Thiên Vũ Quốc, nàng cũng là minh châu Thiên Đảo Hồ, nàng tự thấy thân phận địa vị dung mạo đều không kém gì Tử Liên Nhi, tại sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến vậy?
Bạch Hạ Sương tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, lập tức bĩu môi lẩm bẩm nói:
- Lục Ly, ngươi đáp ứng chúng ta trước, không trước giúp chúng ta xây xong, sao có thể đi giúp người ngoài?
Một câu người ngoài khiến sắc mặt đám tiểu thư bên phía Tử Liên Nhi khẽ biến. Tử Liên Nhi lại mặt không đổi sắc, cười nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Sương tiểu thư, lời ấy sai rồi, Lục Ly sinh ra ở Lăng quận Thiên Vũ Quốc, hắn là người Thiên Vũ Quốc chúng ta, chúng ta sao lại thành người ngoài được?
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương càng khó chịu, ngữ khí càng thêm không hữu hảo, không cam tâm yếu thế, phản bác nói:
- Hiện tại Lục Ly chính là đảo chủ một hòn đảo tại Thiên Đảo Hồ chúng ta, hắn phải tiến vào Thiên Đảo Hồ, điều này chứng tỏ Thiên Vũ Quốc các ngươi không quá hữu hảo với Lục Ly. Hắn không sống tiếp được ở Thiên Vũ Quốc mới phải đến Thiên Đảo Hồ chúng ta.
Lục Ly đầu lớn như hai đấu, hai vị tiểu thư đấu võ mồm, hắn kẹp ở giữa lúng túng không thôi, vội vàng ôm quyền nói:
- Hai vị tiểu thư, các ngươi cứ tiếp tục như thế, nhà gỗ này không mất mấy ngày sợ rằng dựng không xong. Tử tiểu thư, ngươi về trước đi, lát nữa đợi bên này làm xong, ta sẽ qua đó, được không?
Tử Liên Nhi khẽ cười một tiếng, thi lễ sau đó dẫn người trở về, Bạch Hạ Sương đợi Tử Liên Nhi đi rồi, lập tức trừng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi chính là người Thiên Đảo Hồ chúng ta, không thể cấu kết làm bậy với tiểu thư bên ngoài.
- …
Lục Ly lườm nàng một cái, không chút khách khí nói:
- Không thể cấu kết với tiểu thư bên ngoài, thế chẳng lẽ cấu kết với các ngươi?
- Phi, hạ lưu!
Mặt Bạch Hạ Sương đỏ bừng lên, thẹn không biết chui đầu vào đâu, giậm chân một cái quay người chạy đi như một con gió. Lục Ly bật cười ha hả, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng xấu hổ không thôi, đều không giúp đỡ, quay người chạy theo Bạch Hạ Sương.
Duy nhất lưu lại chính là Hứa Phương Phỉ, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi của nàng dẫn lên Lục Ly hiếu kì, hắn hỏi:
- Hứa tiểu thư, sao ngươi không chạy với các nàng? Chẳng lẽ định chuẩn bị cấu kết với ta?
- Phi …
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt phi một tiếng, sau đó cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá mức si tâm vọng tưởng, bằng thân phận của ngươi không khả năng cưới được Sương tiểu thư Tuyết tiểu thư, ngươi nên chết phần tâm tư kia đi. Bằng không dẫn lên chúng giận, Hứa gia chúng ta cũng không giữ được Huyết Sát Đảo các ngươi.
- Thân phận? Ha ha!
Lục Ly cười nhạt một tiếng, nếu hắn báo ra thân phận mình là con em Lục gia, sợ rằng khi đó sẽ đến lượt Bạch Hạ Sương không xứng với hắn mất.
Chẳng qua hắn đúng thật không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn trêu chọc phiền toái cho mình, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không phải không có lý.
Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết chính là nữ thần trong lòng đám công tử Thiên Đảo Hồ, hắn và hai vị nữ thần đi lại quá gần, sau này đi ra mộ Long Đế khẳng định sẽ mang đến phiền phức không ngừng cho Huyết Sát Đảo.
Hắn quét mắt nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà mị, nói:
- Hứa tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không có bất kỳ ý nghĩ nào với hai vị tiểu thư, trong lòng ta chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người.
- Ai?
Hứa Phương Phỉ tò mò đạo, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Ly với Tử Liên Nhi, chẳng lẽ người Lục Ly yêu thích là Tử Liên Nhi?
Lục Ly cười thần bí, ánh mắt đảo qua trên thân Hứa Phương Phỉ, nói:
- Nữ tử kia đẹp như tiên nữ, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nàng họ Hứa, tên Phương Phỉ.
- Phi!
Hứa Phương Phỉ thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Lục Ly, làm gì còn không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, lập tức phẫn nộ trùng trùng phun một tiếng, quay người bước nhanh mà đi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, trong đầu bất giác lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Lục Linh.
Thầm nghĩ nếu trên đời có nữ tử như Lục Linh, hắn nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi, trong lòng hắn Lục Linh mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trên thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.