Chương 275: Kỳ tích
Yêu Dạ
14/04/2021
- Đỗ Tranh!
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên một tia ngưng trọng, hai người Dạ Tra không rõ tình huống bên ngoài, cho nên cũng không có phản ứng quá lớn.
Người đứng thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng, tồn tại xếp hạng còn trên cả Thiên Ngục Lão Nhân. Nếu hắn xuất thủ, bốn người Dạ Tra Minh Vũ thực sự là không đáng để trong mắt.
Lục Ly có chút tò mò nhìn về phía Vũ Hóa Thần, hỏi:
- Nghe đồn trong Quỷ Cốc có một cường giả thần bí, giúp các ngươi kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, người đó có phải là Đỗ Tranh không?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, nói:
- Không chắc, nhưng theo ta đoán, có tám phần khả năng.
- Không chắc.
Lục Ly rất kinh ngạc, trong mắt Minh Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chuyện Quỷ Cốc rõ ràng chính là đám người Vũ Hóa Thần mưu đồ bí mật, hắn không ngờ lại không biết thân phận của cường giả thần bí?
Vũ Hóa Thần giải thích:
- Trên thực tế, chuyện lần này không phải Vũ gia chúng ta chủ đạo, mà là quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành chủ đạo. Bao gồm cả chuyện hai người Vũ Phi Nông đột kích giết ngươi, kỳ thật là cố ý phái hai người đi tìm chết. Mục đích chính là triệt để chọc giận Thiên Ngục Lão Nhân, dẫn hắn rời Thiên Đảo Hồ tới Quỷ Cốc để lừa giết.
- Hả?
Lục Ly kinh hãi, không ngờ mục đích chủ yếu của Vũ Phi Nông không phải là giết hắn, mà là đi tìm chết? Thế này cũng quá độc ác rồi.
Vũ Hóa Thần tiếp tục nói:
- Lần trước sau khi Bạch Hỉ trở về từ Vũ Đế Thành, Đỗ Hành liền phái người liên hệ với chúng ta. Ta bí mật tới Thiên Hàn Quốc một chuyến, Đỗ Hành định ra sách lược, tộc trưởng của hai vương tộc còn lại cũng đều tới. Đỗ Hành cam đoan có thể kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới bố trí cạm bẫy.
- Cường giả thần bí đó là Đỗ Hành mời đến.
Vũ Hóa Thần dừng một chút, nói:
- Người thần bí đó không trực tiếp động thủ, mà là giúp chúng ta bố trí đại trận trong Quỷ Cốc, vây khốn Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới có thể kích sát hắn. Cũng chính bởi vì bọn họ không động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân mới có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng, Bạch Hỉ mới có thể kéo một Quân Hầu cảnh đồng quy vu tận, Bạch Lãnh mới có thể trốn thoát.
- Nếu cường giả thần bí đó động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân tuyệt đối không có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng. Bởi vì ta cảm thấy chiến lực của người đó vô cùng khủng bố, không kém Thiên Ngục Lão Nhân, ở Bắc Mạc chỉ có hai người mạnh hơn Thiên Ngục Lão Nhân. Người của Thần Miếu không thể động thủ, vậy chỉ có Đỗ Tranh!
- Sở dĩ suy đoán ra Đỗ Tranh, kỳ thật cũng có liên quan tới việc hắn không động thủ. Đỗ Tranh là người của Trung Châu Đỗ gia, mấy đại tộc và thế lực lớn đỉnh phong bên Trung Châu từng có ước định. Thế lực của gia tộc ở Trung Châu không thể nhúng tay vào phân tranh của các đại châu còn lại, trừ phi Đỗ gia từ bỏ địa bàn Trung Châu, toàn tâm toàn ý đến Bắc Mạc phát triển...
- Còn có một điểm, các thế lực của Bắc Mạc kỳ thật vẫn hoài nghiThiên Hàn Quốc Đỗ gia và Trung Châu Đỗ gia là có quan hệ với nhau. Rất có khả năng, Thiên Hàn Quốc Đỗ gia kỳ thật chính là một chi nhánh của Trung Châu Đỗ gia.
- Trung Châu Đỗ gia âm thầm phái một chi nhánh đến Bắc Mạc phát triển, sau đó nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Cường giả thần bí lại là Đỗ Hành mời đến, cho nên khả năng cường giả thần bí chính là Đỗ Tranh đạt tới tám phần.
Dưới một phen giải thích của Vũ Hóa Thần, Lục Ly và Minh Vũ xem như đã hiểu, hai người Dạ Tra thì cái hiểu cái không, nên cũng không hỏi nhiều.
Lục Ly chỉnh lý lại suy nghĩ một chút, phát hiện suy đoán của Vũ Hóa Thần rất có đạo lý.
Bởi vì Thiên Hàn Quốc hình như mới lập quốc được mười năm năm? Mà thời gian Thiên Phạt Phách Mại Tràng tiến vào Bắc Mạc cũng không dài. Quốc chủ của Thiên Hàn Quốc họ Đỗ, sau lưng Thiên Phạt Phách Mại Tràng cũng là Đỗ gia, thế không khỏi quá trùng hợp rồi?
- Không đúng...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một nghi hoặc, hắn hỏi:
- Vũ Hóa Thần, ngươi không phải nói Đỗ Tranh không thể nhúng tay vào phân tranh của Bắc Mạc à? Vậy không phải đại biểu cho hắn không thể quang minh chính đại động thủ? Nếu hắn không thể động thủ, vậy chúng ta còn ngại gì.
Vũ Hóa Thần cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Thiếu chủ, không thể quang minh chính đại động thủ là vì không thể lưu lại chứng cớ. Nếu Đỗ Tranh cường hành động thủ, sau đó tiêu diệt hết người ở toàn trường thì sao? Nếu hắn cải trang lặng lẽ xuất thủ thì sao? Chỉ cần không có chứng cớ thì đại tộc bên Trung Châu làm sao mà quản được? Đối với Trung Châu đại tộc mà nói, Bắc Mạc chính là một vùng đất hoang vu chim không ỉa mà thôi.
Minh Vũ nghĩ nghĩ, khuyên:
- Thiếu chủ, không thể làm việc lỗ mãng, nếu Đỗ Tranh thật sự có quan hệ với Đỗ Hành, Trung Châu Đỗ gia muốn nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Ngươi đi tới Bạch Đế Sơn chính là làm hỏng chuyện tốt của Đỗ gia, Đỗ Tranh tuyệt đối sẽ ra tay.
Hai người Dạ Tra không nói gì, đối với hai người mà nói, bất kỳ quyết định nào của Lục Ly cũng là chính xác, hai người chỉ biết cắm đầu chấp hành. Bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ, hai người là tùy tùng trung thành của hắn.
- Trước tiên cứ xem tình huống đã.
Lục Ly không dám hành động mạo muội, đắc tội với người đứng thứ hai Bắc Mạc không phải là trò đùa, làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt.
Lục Ly gọi Bùi An tới, bảo hắn truyền tin hỏi tình huống bên Bạch Đế Sơn, sau đó lấy tịnh chế động, chờ đợi thời cơ.
...
Tình huống bên Bạch Đế Sơn không tốt cũng không xấu, mấy trăm người không ngừng oanh kích hộ sơn đại trận, đại trận đó lại giống như một cái xác rùa, mãi không phá được. Mấy trăm người giống như một đám tiểu hài tử cầm gậy gỗ, đập thế nào cũng không làm vỡ được xác rùa. Hộ sơn đại trận chỉ không ngừng lấp lánh quang mang, lại không có một tia rung động.
Người phía dưới đã triệt để yên tâm, nhìn tình huống thì ít nhất mấy ngày cũng không phá được. Còn có người vô tâm vô phế, tâm tư đơn thuần, cho rằng người bên ngoài vĩnh viễn không phá được hộ sơn đại trận, không ngờ bắt đầu cười nhạo khiêu khích võ giả bên ngoài, thậm chí có người còn trực tiếp nhục mạ bọn Đỗ Hành.
Yên phu nhân nhìn vòng bảo hộ bảy màu trên đỉnh đầu mấy lần, tựa vào tọa ỷ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nàng ta phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói:
- Chắc có thể kiên trì được năm sáu ngày, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện!
- Kỳ tích?
Bạch Hạ Sương có chút tò mò hỏi:
- Tiểu cô, ngươi là nói Lục Ly sẽ đến cứu chúng ta sao?
- Ha ha!
Yên phu nhân cười chua chát, nói:
- Đừng hy vọng vào Lục Ly, ta rất hiểu tính cách của hắn, nếu có thể thì hắn đã sớm tới hỗ trợ rồi. Ta là hy vọng vào hai phe khác, đương nhiên... Hy vọng kỳ thật cũng không lớn.
- Hai phe?
Bạch Thu Tuyết rất kinh ngạc, nàng ta thật sự không nghĩ ra Bắc Mạc còn có ai có thể giúp Bạch gia, Yên phu nhân không ngờ lại bất động thanh sắc tìm hai nhà hỗ trợ?
Yên phu nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng giải thích:
- Một phe là Thần Miếu, ta đã lấy ra tất cả tài phú và linh tài bảo vật của Bạch gia, thỉnh cầu Thần Miếu Đại tổng quản xuất thủ. Rất rõ ràng... Thần Miếu không để ý đến, nếu không đám người của Thiên Ngục Thành cũng không vào được.
Bạch Thu Tuyết gật đầu, Thần Miếu chưa bao giờ nhúng tay vào phân tranh của bất kỳ thế lực nào, mấy chục vạn năm qua đều không có ngoại lệ, không thể bởi vì một số linh tài bảo vật của Bạch gia mà xuất thủ.
Nàng ta hỏi:
- Tiểu cô, vậy phe còn lại thì sao?
Yên phu nhân chỉ vào phía đông nam nói:
- Thanh Châu, Thanh Châu đệ nhất bá chủ Thần Dương Điện là gia tộc thất phẩm. Chỉ cần Thần Dương Điện xuất động mấy cường giả tới đây, thế cục của Bắc Mạc lập tức được cởi bỏ. Sau khi lão tổ tông gặp chuyện không may, ta lập tức vận dụng phương thức đặc thù truyền tin cho một tiểu gia tộc của Thanh Châu, nhờ bọn họ liên hệ với Thần Dương Điện, đáng tiếc hiện tại vẫn không có tin tức truyền đến.
- Thần Dương Điện!
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương hơi dấy lên một tia hy vọng, bọn họ có nghe nói tới Thần Dương Điện, là bá chủ hoàn toàn xứng đáng của Thanh Châu. Thế lực như Thần Nữ Cung cũng hoàn toàn không thể chống lại nó, gia tộc thất phẩm chính là có ba Nhân Hoàng cảnh, tùy tiện phái một Nhân Hoàng tới là có thể trấn áp tất cả thế lực của Bắc Mạc.
Đại tộc đỉnh phong của Trung Châu có ước định, gia tộc và thế lực Trung Châu không thể nhập chủ các đại châu còn lại.
Nhưng Trung Châu đại tộc không quản được lục địa còn lại, cường giả của Thanh Châu tới Bắc Mạc hỗ trợ lại không phải là đại sự gì. Năm đó Minh Xà Bà Bà còn tới Hàn Băng Thâm Uyên cướp đoạt tinh huyết của Thú Hoàng, đồng thời giết người của Vũ gia.
- Năm sáu ngày!
Bạch Thu Tuyết nắm chặt quyền đầu, có thể xuất hiện kỳ tích hay không thì phải trông vào năm sáu ngày này. Nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng ta thà chết chứ không muốn tham sống sợ chết tới tiểu thế giới sống nốt quãng đời còn lại một cách uất ức.
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên một tia ngưng trọng, hai người Dạ Tra không rõ tình huống bên ngoài, cho nên cũng không có phản ứng quá lớn.
Người đứng thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng, tồn tại xếp hạng còn trên cả Thiên Ngục Lão Nhân. Nếu hắn xuất thủ, bốn người Dạ Tra Minh Vũ thực sự là không đáng để trong mắt.
Lục Ly có chút tò mò nhìn về phía Vũ Hóa Thần, hỏi:
- Nghe đồn trong Quỷ Cốc có một cường giả thần bí, giúp các ngươi kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, người đó có phải là Đỗ Tranh không?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, nói:
- Không chắc, nhưng theo ta đoán, có tám phần khả năng.
- Không chắc.
Lục Ly rất kinh ngạc, trong mắt Minh Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chuyện Quỷ Cốc rõ ràng chính là đám người Vũ Hóa Thần mưu đồ bí mật, hắn không ngờ lại không biết thân phận của cường giả thần bí?
Vũ Hóa Thần giải thích:
- Trên thực tế, chuyện lần này không phải Vũ gia chúng ta chủ đạo, mà là quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành chủ đạo. Bao gồm cả chuyện hai người Vũ Phi Nông đột kích giết ngươi, kỳ thật là cố ý phái hai người đi tìm chết. Mục đích chính là triệt để chọc giận Thiên Ngục Lão Nhân, dẫn hắn rời Thiên Đảo Hồ tới Quỷ Cốc để lừa giết.
- Hả?
Lục Ly kinh hãi, không ngờ mục đích chủ yếu của Vũ Phi Nông không phải là giết hắn, mà là đi tìm chết? Thế này cũng quá độc ác rồi.
Vũ Hóa Thần tiếp tục nói:
- Lần trước sau khi Bạch Hỉ trở về từ Vũ Đế Thành, Đỗ Hành liền phái người liên hệ với chúng ta. Ta bí mật tới Thiên Hàn Quốc một chuyến, Đỗ Hành định ra sách lược, tộc trưởng của hai vương tộc còn lại cũng đều tới. Đỗ Hành cam đoan có thể kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới bố trí cạm bẫy.
- Cường giả thần bí đó là Đỗ Hành mời đến.
Vũ Hóa Thần dừng một chút, nói:
- Người thần bí đó không trực tiếp động thủ, mà là giúp chúng ta bố trí đại trận trong Quỷ Cốc, vây khốn Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới có thể kích sát hắn. Cũng chính bởi vì bọn họ không động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân mới có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng, Bạch Hỉ mới có thể kéo một Quân Hầu cảnh đồng quy vu tận, Bạch Lãnh mới có thể trốn thoát.
- Nếu cường giả thần bí đó động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân tuyệt đối không có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng. Bởi vì ta cảm thấy chiến lực của người đó vô cùng khủng bố, không kém Thiên Ngục Lão Nhân, ở Bắc Mạc chỉ có hai người mạnh hơn Thiên Ngục Lão Nhân. Người của Thần Miếu không thể động thủ, vậy chỉ có Đỗ Tranh!
- Sở dĩ suy đoán ra Đỗ Tranh, kỳ thật cũng có liên quan tới việc hắn không động thủ. Đỗ Tranh là người của Trung Châu Đỗ gia, mấy đại tộc và thế lực lớn đỉnh phong bên Trung Châu từng có ước định. Thế lực của gia tộc ở Trung Châu không thể nhúng tay vào phân tranh của các đại châu còn lại, trừ phi Đỗ gia từ bỏ địa bàn Trung Châu, toàn tâm toàn ý đến Bắc Mạc phát triển...
- Còn có một điểm, các thế lực của Bắc Mạc kỳ thật vẫn hoài nghiThiên Hàn Quốc Đỗ gia và Trung Châu Đỗ gia là có quan hệ với nhau. Rất có khả năng, Thiên Hàn Quốc Đỗ gia kỳ thật chính là một chi nhánh của Trung Châu Đỗ gia.
- Trung Châu Đỗ gia âm thầm phái một chi nhánh đến Bắc Mạc phát triển, sau đó nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Cường giả thần bí lại là Đỗ Hành mời đến, cho nên khả năng cường giả thần bí chính là Đỗ Tranh đạt tới tám phần.
Dưới một phen giải thích của Vũ Hóa Thần, Lục Ly và Minh Vũ xem như đã hiểu, hai người Dạ Tra thì cái hiểu cái không, nên cũng không hỏi nhiều.
Lục Ly chỉnh lý lại suy nghĩ một chút, phát hiện suy đoán của Vũ Hóa Thần rất có đạo lý.
Bởi vì Thiên Hàn Quốc hình như mới lập quốc được mười năm năm? Mà thời gian Thiên Phạt Phách Mại Tràng tiến vào Bắc Mạc cũng không dài. Quốc chủ của Thiên Hàn Quốc họ Đỗ, sau lưng Thiên Phạt Phách Mại Tràng cũng là Đỗ gia, thế không khỏi quá trùng hợp rồi?
- Không đúng...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một nghi hoặc, hắn hỏi:
- Vũ Hóa Thần, ngươi không phải nói Đỗ Tranh không thể nhúng tay vào phân tranh của Bắc Mạc à? Vậy không phải đại biểu cho hắn không thể quang minh chính đại động thủ? Nếu hắn không thể động thủ, vậy chúng ta còn ngại gì.
Vũ Hóa Thần cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Thiếu chủ, không thể quang minh chính đại động thủ là vì không thể lưu lại chứng cớ. Nếu Đỗ Tranh cường hành động thủ, sau đó tiêu diệt hết người ở toàn trường thì sao? Nếu hắn cải trang lặng lẽ xuất thủ thì sao? Chỉ cần không có chứng cớ thì đại tộc bên Trung Châu làm sao mà quản được? Đối với Trung Châu đại tộc mà nói, Bắc Mạc chính là một vùng đất hoang vu chim không ỉa mà thôi.
Minh Vũ nghĩ nghĩ, khuyên:
- Thiếu chủ, không thể làm việc lỗ mãng, nếu Đỗ Tranh thật sự có quan hệ với Đỗ Hành, Trung Châu Đỗ gia muốn nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Ngươi đi tới Bạch Đế Sơn chính là làm hỏng chuyện tốt của Đỗ gia, Đỗ Tranh tuyệt đối sẽ ra tay.
Hai người Dạ Tra không nói gì, đối với hai người mà nói, bất kỳ quyết định nào của Lục Ly cũng là chính xác, hai người chỉ biết cắm đầu chấp hành. Bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ, hai người là tùy tùng trung thành của hắn.
- Trước tiên cứ xem tình huống đã.
Lục Ly không dám hành động mạo muội, đắc tội với người đứng thứ hai Bắc Mạc không phải là trò đùa, làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt.
Lục Ly gọi Bùi An tới, bảo hắn truyền tin hỏi tình huống bên Bạch Đế Sơn, sau đó lấy tịnh chế động, chờ đợi thời cơ.
...
Tình huống bên Bạch Đế Sơn không tốt cũng không xấu, mấy trăm người không ngừng oanh kích hộ sơn đại trận, đại trận đó lại giống như một cái xác rùa, mãi không phá được. Mấy trăm người giống như một đám tiểu hài tử cầm gậy gỗ, đập thế nào cũng không làm vỡ được xác rùa. Hộ sơn đại trận chỉ không ngừng lấp lánh quang mang, lại không có một tia rung động.
Người phía dưới đã triệt để yên tâm, nhìn tình huống thì ít nhất mấy ngày cũng không phá được. Còn có người vô tâm vô phế, tâm tư đơn thuần, cho rằng người bên ngoài vĩnh viễn không phá được hộ sơn đại trận, không ngờ bắt đầu cười nhạo khiêu khích võ giả bên ngoài, thậm chí có người còn trực tiếp nhục mạ bọn Đỗ Hành.
Yên phu nhân nhìn vòng bảo hộ bảy màu trên đỉnh đầu mấy lần, tựa vào tọa ỷ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nàng ta phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói:
- Chắc có thể kiên trì được năm sáu ngày, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện!
- Kỳ tích?
Bạch Hạ Sương có chút tò mò hỏi:
- Tiểu cô, ngươi là nói Lục Ly sẽ đến cứu chúng ta sao?
- Ha ha!
Yên phu nhân cười chua chát, nói:
- Đừng hy vọng vào Lục Ly, ta rất hiểu tính cách của hắn, nếu có thể thì hắn đã sớm tới hỗ trợ rồi. Ta là hy vọng vào hai phe khác, đương nhiên... Hy vọng kỳ thật cũng không lớn.
- Hai phe?
Bạch Thu Tuyết rất kinh ngạc, nàng ta thật sự không nghĩ ra Bắc Mạc còn có ai có thể giúp Bạch gia, Yên phu nhân không ngờ lại bất động thanh sắc tìm hai nhà hỗ trợ?
Yên phu nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng giải thích:
- Một phe là Thần Miếu, ta đã lấy ra tất cả tài phú và linh tài bảo vật của Bạch gia, thỉnh cầu Thần Miếu Đại tổng quản xuất thủ. Rất rõ ràng... Thần Miếu không để ý đến, nếu không đám người của Thiên Ngục Thành cũng không vào được.
Bạch Thu Tuyết gật đầu, Thần Miếu chưa bao giờ nhúng tay vào phân tranh của bất kỳ thế lực nào, mấy chục vạn năm qua đều không có ngoại lệ, không thể bởi vì một số linh tài bảo vật của Bạch gia mà xuất thủ.
Nàng ta hỏi:
- Tiểu cô, vậy phe còn lại thì sao?
Yên phu nhân chỉ vào phía đông nam nói:
- Thanh Châu, Thanh Châu đệ nhất bá chủ Thần Dương Điện là gia tộc thất phẩm. Chỉ cần Thần Dương Điện xuất động mấy cường giả tới đây, thế cục của Bắc Mạc lập tức được cởi bỏ. Sau khi lão tổ tông gặp chuyện không may, ta lập tức vận dụng phương thức đặc thù truyền tin cho một tiểu gia tộc của Thanh Châu, nhờ bọn họ liên hệ với Thần Dương Điện, đáng tiếc hiện tại vẫn không có tin tức truyền đến.
- Thần Dương Điện!
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương hơi dấy lên một tia hy vọng, bọn họ có nghe nói tới Thần Dương Điện, là bá chủ hoàn toàn xứng đáng của Thanh Châu. Thế lực như Thần Nữ Cung cũng hoàn toàn không thể chống lại nó, gia tộc thất phẩm chính là có ba Nhân Hoàng cảnh, tùy tiện phái một Nhân Hoàng tới là có thể trấn áp tất cả thế lực của Bắc Mạc.
Đại tộc đỉnh phong của Trung Châu có ước định, gia tộc và thế lực Trung Châu không thể nhập chủ các đại châu còn lại.
Nhưng Trung Châu đại tộc không quản được lục địa còn lại, cường giả của Thanh Châu tới Bắc Mạc hỗ trợ lại không phải là đại sự gì. Năm đó Minh Xà Bà Bà còn tới Hàn Băng Thâm Uyên cướp đoạt tinh huyết của Thú Hoàng, đồng thời giết người của Vũ gia.
- Năm sáu ngày!
Bạch Thu Tuyết nắm chặt quyền đầu, có thể xuất hiện kỳ tích hay không thì phải trông vào năm sáu ngày này. Nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng ta thà chết chứ không muốn tham sống sợ chết tới tiểu thế giới sống nốt quãng đời còn lại một cách uất ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.