Chương 205: Lục Ly sống không quá nửa năm
Yêu Dạ
07/04/2021
Oanh!
Đông bộ Vũ Đế Thành Thiên Vũ Quốc, trong một tòa thành bảo xa hoa chợt truyền ra tiếng nổ vang trầm muộn. Vách tường thành bảo bị oanh ra một cái lỗ thủng to, có bóng người bay ra, thân thể be bét máu thịt, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng liền tắt thở.
Trong thành bảo xa hoa đứng đấy một đám đại nhân vật Vũ gia, ai nấy đều nhìn vào một nam tử trung niên khôi ngô, miệng câm như hến.
Lúc này Vũ Phi Nông cũng đứng ở trong đó, trên mặt chất đầy vẻ sợ hãi. Vừa rồi tộc trưởng Vũ gia Vũ Hóa Thần trong cơn phẫn nộ đã chém giết một tên trinh sát tới báo tin.
Dù chỉ là một tên trinh sát, nhưng nhìn bộ dạng đó của Vũ Hóa Thần, không ai dám hó hé lời nào, lỡ không cẩn thận nói nhầm, phỏng chừng cũng sẽ bị một chiêu đánh chết.
Tuổi tác Vũ Hóa Thần nhìn qua chỉ chừng trung niên, lưng hùm vai gấu, mái tóc đen xõa sau lưng, thân khoác trường bào hoa lệ. Hắn có một đôi tròng mắt rất lớn rất to, lúc này bộ dáng nổi giận càng giống một con vua sư tử đang phát uy.
- Thiên Đảo Hồ đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Vũ Hóa Thần trầm hống, nương theo tiếng rống của hắn còn có một cỗ khí tức hung lệ như cự thú, khiến mười mấy người đứng đấy càng thêm thấp thỏm bất an.
Rống lên vài tiếng, khí tức hung ác bạo ngược trên thân Vũ Hóa Thần mới dần yếu bớt, sắc mặt cũng không còn giận dữ như trước, nhưng vẫn cứ rất âm trầm.
Hắn quét mắt nhìn đám người trong đại điện, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao không nói chuyện? Đều câm hết cả rồi? Món nợ này chúng ta phải làm sao mới đòi được, thù của Linh Hư phải báo thế nào? Các ngươi nói đi…
Vũ Hóa Thần định ra phương châm hành động, nợ nhất định phải đòi, thù của Vũ Linh Hư cũng nhất định phải báo. Một tên trưởng lão gầy yếu nghĩ nghĩ một lát rồi đứng ra nói:
- Tộc trưởng, hay là phái người lẻn vào Thiên Đảo Hồ, tìm cơ hội ám sát Lục Ly, sau đó quay trở về? Chỉ cần không bị bắt được chứng cứ, Thiên Ngục lão nhân cũng sẽ không nói được gì.
Ánh mắt rất nhiều trưởng lão khẽ sáng lên, hết thảy đều bởi vì Lục Ly mà lên, Vũ Linh Hư cũng là Lục Ly giết. Chỉ cần tiêu diệt Lục Ly, thù của Vũ Linh Hư được báo, mặt mũi Vũ gia bị mất cũng tìm được trở về phần nào.
Còn trả thù Bạch Lãnh hoặc Bạch gia? Bọn họ căn bản chưa từng có có ý nghĩ đó, chỉ cần một ngày Thiên Ngục lão nhân chưa chết, đừng nói Vũ gia, sợ rằng Tử gia đều không có lá gan như thế.
Một tên trưởng lão đứng ra nói:
- Không sai, chỉ cần chúng ta sớm bố cục, tìm kiếm cơ hội, một kích liền rút lui. Bạch gia lấy không được chứng cứ, Thiên Ngục lão nhân khẳng định không dám làm to chuyện.
Rất nhiều người gật đầu phụ họa, Vũ Hóa Thần lại cười lạnh nói:
- Nếu bị bắt được chứng cớ thì sao? Năm đó Thiên Ngục lão quỷ từng có hiệp nghị với ba phương thế lực, nếu chúng ta phái người đi vào, một khi bị bắt được, hoặc để lại chứng cứ bất lợi gì, sợ rằng cơ nghiệp vạn năm của Vũ gia sẽ bị hủy trong thoáng chốc.
Toàn trường an tĩnh, chúng nhân ngẫm lại đều cảm giác sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không cầm được chứng cứ, tất cả đều dễ nói chuyện, nhưng mọi thứ đều có vạn nhất, nếu Bạch gia an bài người bên cạnh Lục Ly thì sao?
Vạn nhất Bạch gia ngầm bố cục trong đối, để người Vũ gia cố tình lẻn vào, sau đó bắt lại. Khi ấy Thiên Ngục lão nhân có thể nhân cơ hội viễn chinh Vũ Đế Thành, dù có là Tử gia đều không chặn được nổi.
- Vấn đề này cũng dễ thôi!
Tên trưởng lão nhỏ gầy kia lại lạnh lùng nói:
- Chúng ta không vào Thiên Đảo Hồ cũng có cách giết chết được Lục Ly. Chúng ta không dùng âm mưu, mà dùng dương mưu đường đường chính chính, Thiên Ngục lão nhân dù biết cũng không làm gì được.
- Hả?
Trong mắt Vũ Hóa Thần lóe lên tinh mang, lão giả nhỏ gầy này tên Vũ Luân, thực lực không mạnh, chỉ có Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, nhưng địa vị ở Vũ gia lại hết sức quan trọng. Bởi vì hắn là túi khôn của Vũ gia, ngoại hiệu Độc Xà. Hắn nói như thế, khẳng định là rất có tự tin.
Toàn bộ đám trưởng lão còn lại đều nhìn về phía Vũ Luân, chờ đợi hắn nói ra cao kiến, Vũ Luân ngạo nghễ cười nói:
- Chúng ta không đi vào, lại có thể đặt bẫy để nhử Lục Ly ra. Cũng có thể để người trong Thiên Đảo Hồ giết chết Lục Ly, Lục Ly đi ra hoặc là bị người Thiên Đảo Hồ giết chết, Thiên Ngục lão nhân liền không thể nói được gì.
- Có lý!
Mấy tên trưởng lão khẽ gật đầu, một người hỏi:
- Vậy phải như thế nào mới nhử được Lục Ly ra? Hiện tại Lục Ly hẳn rất được Bạch gia xem trọng, võ giả trong Thiên Đảo Hồ sao dám động Lục Ly?
Vũ Luân cười thần bí, quay sang Vũ Hóa Thần chắp tay nói:
- Tộc trưởng, việc này cứ giao cho lão hủ, ta cam đoan Lục Ly sống không quá nửa năm.
- Được!
Vũ Hóa Thần hài lòng gật đầu nói:
- Tất cả trưởng lão trong gia tộc đều sẽ toàn lực phối hợp ngươi, cần cái gì sẽ có cái đó, ta muốn trong vòng nửa năm ngươi xách đầu lâu Lục Ly trở về tế điện cháu ta.
- Tuân mệnh!
Chúng trưởng lão lĩnh mệnh, trong lòng đều rất phấn chấn. Vũ Luân tự tin như thế, việc này cơ bản sẽ thành, trong vòng nửa năm Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ.
…
Huyết Sát đảo.
Lục Ly không biết có một con rắn độc chính đang nhắm đến mình, thời gian này hắn sống rất an nhàn, Long Tượng Sơn mang đến cho hắn cảm giác như ở nhà, tâm thần hay thể xác đều vô cùng thoải mái.
Thương thế đã đỡ nhiều, mấy ngày nay hắn một bên tu luyện Huyền lực, một bên nếm thử cảm ngộ huyền kỹ Thiên giai “Di hình hoán ảnh”, đây là quyển huyền kỹ Thiên giai đầu tiên hắn có được. Nắm trong tay đồ tốt mà có Huyền Tinh đều rất khó mua được, tự nhiên phải sớm tập trung lĩnh hội.
Huyền kỹ Thiên giai này vô cùng thâm ảo phức tạp, cảm ngộ mấy ngày, Lục Ly mới chỉ sờ đến chút da lông, đừng nói tu luyện, nhập môn đều rất khó.
Đoạn thời gian này Huyết Sát Đảo cũng rất náo nhiệt, các thế lực gia tộc cấp hai và cấp ba quanh bốn phía đều đến tặng lễ, trên danh nghĩa là nói tới thăm Lục Ly bị thương. Lục Ly lại chẳng gặp một ai, nhân vật ở cấp bậc này cũng không cần hắn ra mặt. Liễu Di và Thất trưởng lão nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, cả hai đều cảm thấy rất có mặt mũi.
Chuyện Lục Ly nhắn nhủ, Thất trưởng lão rất để tâm, đoạn thời gian này đích thân đi Hứa gia một chuyến để đáp lễ. Qua mấy ngày lại tới bái kiến trưởng lão Hứa gia, còn dẫn theo một đám người mua sắm các loại đồ vật, từ hạt giống Huyết Trùng Thảo, Huyết Tê, cho đến Huyền thú huyền kỹ cấp thấp…
Khắp nơi trong Lạc Thần thành đều có dấu ấn Liễu gia, người trong thành cũng sớm đã quen. Hiện tại Lục Ly đang rất nổi danh, người Liễu gia đắc ý chút cũng là điều bình thường. Liễu gia điên cuồng mua sắm tài liệu, các đại thế lực cũng đều hiểu được.
Xế chiều ngày nọ, Thất trưởng lão đích thân mang theo mấy rương sách về Long Tượng Sơn. Một đống thư tịch ghi chép về các loại linh tài cao cấp mà Lục Ly nhắn gửi đã được mua về, số lượng ước chừng mấy chục quyển, ghi lại tường tận tất cả linh tài quý hiếm ở Bắc Mạc, thậm chí là Trung Châu.
Lục Ly rất phấn chấn, lật xem ngay trong đêm, đồng thời lấy ra linh dược trong Không Gian Giới Chỉ để so sánh xác minh.
Trong đống sách này ghi chép trên mấy vạn loại linh tài, miêu tả trên đó rất đơn giản, chỉ là giới thiệu đại khái rằng linh tài hình dạng thế nào, công dụng ra sao … vân vân.
Nhưng chừng đó cũng đã đủ, Lục Ly lật nhìn nguyên một đêm, càng xem hắn càng kích động, hắn đã giám định xong gần như toàn bộ ba mươi mấy gốc linh tài trong Không Gian Giới Chỉ.
Bảo vật của Long Đế quả nhiên không có thứ nào là hàng cấp thấp, toàn bộ đều ở cùng đẳng cấp tương đương như Thiên Xà Quả, nói cách khác giá trị ba mươi sáu gốc linh tài linh dược kia không cách nào đong đếm nổi.
Lần nữa tiêu tốn mấy nén hương, Lục Ly hoàn tất giám định. Giờ chỉ còn lại một loại cuối cùng, đó là sáu gốc long thảo hoàng kim trong hộp ngọc.
Hắn lật xem từng quyển sách, đọc chi tiết phần giới thiệu về các loại linh tài, nhưng khiến hắn thất vọng là: Lật xem trọn vẹn hơn hai mươi quyển sách, lại vẫn không tìm được loại linh dược tương cận với long thảo hoàng kim.
Tiếp tục lật xem năm sáu quyển, Lục Ly rốt cuộc tìm được giới thiệu về long thảo hoàng kim. Xác định được rồi, cả người hắn bất giác đều run rẩy, bởi vì loại long thảo hoàng kim này tên thật là Thăng Long Thảo.
Một gốc liền có thể bán tám ức, mười ức Huyền Tinh!
Đông bộ Vũ Đế Thành Thiên Vũ Quốc, trong một tòa thành bảo xa hoa chợt truyền ra tiếng nổ vang trầm muộn. Vách tường thành bảo bị oanh ra một cái lỗ thủng to, có bóng người bay ra, thân thể be bét máu thịt, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng liền tắt thở.
Trong thành bảo xa hoa đứng đấy một đám đại nhân vật Vũ gia, ai nấy đều nhìn vào một nam tử trung niên khôi ngô, miệng câm như hến.
Lúc này Vũ Phi Nông cũng đứng ở trong đó, trên mặt chất đầy vẻ sợ hãi. Vừa rồi tộc trưởng Vũ gia Vũ Hóa Thần trong cơn phẫn nộ đã chém giết một tên trinh sát tới báo tin.
Dù chỉ là một tên trinh sát, nhưng nhìn bộ dạng đó của Vũ Hóa Thần, không ai dám hó hé lời nào, lỡ không cẩn thận nói nhầm, phỏng chừng cũng sẽ bị một chiêu đánh chết.
Tuổi tác Vũ Hóa Thần nhìn qua chỉ chừng trung niên, lưng hùm vai gấu, mái tóc đen xõa sau lưng, thân khoác trường bào hoa lệ. Hắn có một đôi tròng mắt rất lớn rất to, lúc này bộ dáng nổi giận càng giống một con vua sư tử đang phát uy.
- Thiên Đảo Hồ đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Vũ Hóa Thần trầm hống, nương theo tiếng rống của hắn còn có một cỗ khí tức hung lệ như cự thú, khiến mười mấy người đứng đấy càng thêm thấp thỏm bất an.
Rống lên vài tiếng, khí tức hung ác bạo ngược trên thân Vũ Hóa Thần mới dần yếu bớt, sắc mặt cũng không còn giận dữ như trước, nhưng vẫn cứ rất âm trầm.
Hắn quét mắt nhìn đám người trong đại điện, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao không nói chuyện? Đều câm hết cả rồi? Món nợ này chúng ta phải làm sao mới đòi được, thù của Linh Hư phải báo thế nào? Các ngươi nói đi…
Vũ Hóa Thần định ra phương châm hành động, nợ nhất định phải đòi, thù của Vũ Linh Hư cũng nhất định phải báo. Một tên trưởng lão gầy yếu nghĩ nghĩ một lát rồi đứng ra nói:
- Tộc trưởng, hay là phái người lẻn vào Thiên Đảo Hồ, tìm cơ hội ám sát Lục Ly, sau đó quay trở về? Chỉ cần không bị bắt được chứng cứ, Thiên Ngục lão nhân cũng sẽ không nói được gì.
Ánh mắt rất nhiều trưởng lão khẽ sáng lên, hết thảy đều bởi vì Lục Ly mà lên, Vũ Linh Hư cũng là Lục Ly giết. Chỉ cần tiêu diệt Lục Ly, thù của Vũ Linh Hư được báo, mặt mũi Vũ gia bị mất cũng tìm được trở về phần nào.
Còn trả thù Bạch Lãnh hoặc Bạch gia? Bọn họ căn bản chưa từng có có ý nghĩ đó, chỉ cần một ngày Thiên Ngục lão nhân chưa chết, đừng nói Vũ gia, sợ rằng Tử gia đều không có lá gan như thế.
Một tên trưởng lão đứng ra nói:
- Không sai, chỉ cần chúng ta sớm bố cục, tìm kiếm cơ hội, một kích liền rút lui. Bạch gia lấy không được chứng cứ, Thiên Ngục lão nhân khẳng định không dám làm to chuyện.
Rất nhiều người gật đầu phụ họa, Vũ Hóa Thần lại cười lạnh nói:
- Nếu bị bắt được chứng cớ thì sao? Năm đó Thiên Ngục lão quỷ từng có hiệp nghị với ba phương thế lực, nếu chúng ta phái người đi vào, một khi bị bắt được, hoặc để lại chứng cứ bất lợi gì, sợ rằng cơ nghiệp vạn năm của Vũ gia sẽ bị hủy trong thoáng chốc.
Toàn trường an tĩnh, chúng nhân ngẫm lại đều cảm giác sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không cầm được chứng cứ, tất cả đều dễ nói chuyện, nhưng mọi thứ đều có vạn nhất, nếu Bạch gia an bài người bên cạnh Lục Ly thì sao?
Vạn nhất Bạch gia ngầm bố cục trong đối, để người Vũ gia cố tình lẻn vào, sau đó bắt lại. Khi ấy Thiên Ngục lão nhân có thể nhân cơ hội viễn chinh Vũ Đế Thành, dù có là Tử gia đều không chặn được nổi.
- Vấn đề này cũng dễ thôi!
Tên trưởng lão nhỏ gầy kia lại lạnh lùng nói:
- Chúng ta không vào Thiên Đảo Hồ cũng có cách giết chết được Lục Ly. Chúng ta không dùng âm mưu, mà dùng dương mưu đường đường chính chính, Thiên Ngục lão nhân dù biết cũng không làm gì được.
- Hả?
Trong mắt Vũ Hóa Thần lóe lên tinh mang, lão giả nhỏ gầy này tên Vũ Luân, thực lực không mạnh, chỉ có Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, nhưng địa vị ở Vũ gia lại hết sức quan trọng. Bởi vì hắn là túi khôn của Vũ gia, ngoại hiệu Độc Xà. Hắn nói như thế, khẳng định là rất có tự tin.
Toàn bộ đám trưởng lão còn lại đều nhìn về phía Vũ Luân, chờ đợi hắn nói ra cao kiến, Vũ Luân ngạo nghễ cười nói:
- Chúng ta không đi vào, lại có thể đặt bẫy để nhử Lục Ly ra. Cũng có thể để người trong Thiên Đảo Hồ giết chết Lục Ly, Lục Ly đi ra hoặc là bị người Thiên Đảo Hồ giết chết, Thiên Ngục lão nhân liền không thể nói được gì.
- Có lý!
Mấy tên trưởng lão khẽ gật đầu, một người hỏi:
- Vậy phải như thế nào mới nhử được Lục Ly ra? Hiện tại Lục Ly hẳn rất được Bạch gia xem trọng, võ giả trong Thiên Đảo Hồ sao dám động Lục Ly?
Vũ Luân cười thần bí, quay sang Vũ Hóa Thần chắp tay nói:
- Tộc trưởng, việc này cứ giao cho lão hủ, ta cam đoan Lục Ly sống không quá nửa năm.
- Được!
Vũ Hóa Thần hài lòng gật đầu nói:
- Tất cả trưởng lão trong gia tộc đều sẽ toàn lực phối hợp ngươi, cần cái gì sẽ có cái đó, ta muốn trong vòng nửa năm ngươi xách đầu lâu Lục Ly trở về tế điện cháu ta.
- Tuân mệnh!
Chúng trưởng lão lĩnh mệnh, trong lòng đều rất phấn chấn. Vũ Luân tự tin như thế, việc này cơ bản sẽ thành, trong vòng nửa năm Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ.
…
Huyết Sát đảo.
Lục Ly không biết có một con rắn độc chính đang nhắm đến mình, thời gian này hắn sống rất an nhàn, Long Tượng Sơn mang đến cho hắn cảm giác như ở nhà, tâm thần hay thể xác đều vô cùng thoải mái.
Thương thế đã đỡ nhiều, mấy ngày nay hắn một bên tu luyện Huyền lực, một bên nếm thử cảm ngộ huyền kỹ Thiên giai “Di hình hoán ảnh”, đây là quyển huyền kỹ Thiên giai đầu tiên hắn có được. Nắm trong tay đồ tốt mà có Huyền Tinh đều rất khó mua được, tự nhiên phải sớm tập trung lĩnh hội.
Huyền kỹ Thiên giai này vô cùng thâm ảo phức tạp, cảm ngộ mấy ngày, Lục Ly mới chỉ sờ đến chút da lông, đừng nói tu luyện, nhập môn đều rất khó.
Đoạn thời gian này Huyết Sát Đảo cũng rất náo nhiệt, các thế lực gia tộc cấp hai và cấp ba quanh bốn phía đều đến tặng lễ, trên danh nghĩa là nói tới thăm Lục Ly bị thương. Lục Ly lại chẳng gặp một ai, nhân vật ở cấp bậc này cũng không cần hắn ra mặt. Liễu Di và Thất trưởng lão nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, cả hai đều cảm thấy rất có mặt mũi.
Chuyện Lục Ly nhắn nhủ, Thất trưởng lão rất để tâm, đoạn thời gian này đích thân đi Hứa gia một chuyến để đáp lễ. Qua mấy ngày lại tới bái kiến trưởng lão Hứa gia, còn dẫn theo một đám người mua sắm các loại đồ vật, từ hạt giống Huyết Trùng Thảo, Huyết Tê, cho đến Huyền thú huyền kỹ cấp thấp…
Khắp nơi trong Lạc Thần thành đều có dấu ấn Liễu gia, người trong thành cũng sớm đã quen. Hiện tại Lục Ly đang rất nổi danh, người Liễu gia đắc ý chút cũng là điều bình thường. Liễu gia điên cuồng mua sắm tài liệu, các đại thế lực cũng đều hiểu được.
Xế chiều ngày nọ, Thất trưởng lão đích thân mang theo mấy rương sách về Long Tượng Sơn. Một đống thư tịch ghi chép về các loại linh tài cao cấp mà Lục Ly nhắn gửi đã được mua về, số lượng ước chừng mấy chục quyển, ghi lại tường tận tất cả linh tài quý hiếm ở Bắc Mạc, thậm chí là Trung Châu.
Lục Ly rất phấn chấn, lật xem ngay trong đêm, đồng thời lấy ra linh dược trong Không Gian Giới Chỉ để so sánh xác minh.
Trong đống sách này ghi chép trên mấy vạn loại linh tài, miêu tả trên đó rất đơn giản, chỉ là giới thiệu đại khái rằng linh tài hình dạng thế nào, công dụng ra sao … vân vân.
Nhưng chừng đó cũng đã đủ, Lục Ly lật nhìn nguyên một đêm, càng xem hắn càng kích động, hắn đã giám định xong gần như toàn bộ ba mươi mấy gốc linh tài trong Không Gian Giới Chỉ.
Bảo vật của Long Đế quả nhiên không có thứ nào là hàng cấp thấp, toàn bộ đều ở cùng đẳng cấp tương đương như Thiên Xà Quả, nói cách khác giá trị ba mươi sáu gốc linh tài linh dược kia không cách nào đong đếm nổi.
Lần nữa tiêu tốn mấy nén hương, Lục Ly hoàn tất giám định. Giờ chỉ còn lại một loại cuối cùng, đó là sáu gốc long thảo hoàng kim trong hộp ngọc.
Hắn lật xem từng quyển sách, đọc chi tiết phần giới thiệu về các loại linh tài, nhưng khiến hắn thất vọng là: Lật xem trọn vẹn hơn hai mươi quyển sách, lại vẫn không tìm được loại linh dược tương cận với long thảo hoàng kim.
Tiếp tục lật xem năm sáu quyển, Lục Ly rốt cuộc tìm được giới thiệu về long thảo hoàng kim. Xác định được rồi, cả người hắn bất giác đều run rẩy, bởi vì loại long thảo hoàng kim này tên thật là Thăng Long Thảo.
Một gốc liền có thể bán tám ức, mười ức Huyền Tinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.