Chương 567: Lui cái gì?
Yêu Dạ
21/06/2021
Thánh Nữ Vân Thủy Điện quá thần bí, điều này khiến đám người Lục Ly không khỏi đau đầu.
Ba tòa thành trì, hai tòa khả năng có Nhân Hoàng, tùy tiện xông loạn đi vào, rất có thể sẽ lập tức bị phát hiện. Mục đích đám Lục Ly tới là để cướp người, người đều không tìm được, làm sao cướp?
Trước khi nhìn thấy Lục Linh, thân phận bọn hắn tuyệt đối không thể bại lộ, bằng không toàn bộ cường giả Vân Châu đều có khả năng tới vây giết. Chiến tranh giữa Vân Thủy Điện và ba đại thế lực có thể sẽ dừng lại, cứ trước giết Mông Thần rồi tính, dù sao Mông Thần cũng là dị tộc, là kẻ thù chung của Nhân tộc.
Hết cách rồi!
Lục Ly đành phải chờ đợi, một bên để mấy người Dạ Tra tiếp tục thăm dò, một bên nghe ngóng tin tức Thánh Nữ xuất hiện. Cũng may huyễn cảnh do Kha Mang bố trí ra rất cường đại, đám người Lục Ly không cần lo lắng bị phát hiện, có thể nhàn nhã nghỉ ngơi tu luyện bên trong sơn động.
Lục Ly biết việc này không thể gấp, nếu chỉ là một thân một mình hắn thì không sao. Nhưng giờ mang theo cả đám Mông Thần Dạ Tra Kha Mang, nếu hắn làm loạn, sẽ rất dễ hại chết mấy người này.
Dạ Tra để Tam trưởng lão đợi trong sơn động, một mình đích thân đi ra, lần này hắn không bắt về thám báo mà định tiến vào thành nhỏ xem thử, hoặc là nghĩ cách lẻn vào trong ba tòa chủ thành.
Làm vậy sẽ có chút mạo hiểm, Lục Ly dặn hắn không được vọng động, nhất định phải cẩn thận. Nếu không thể được thì đừng cố, dù sao liên quân ba đại thế lực còn chưa đánh tới, thời gian và cơ hội vẫn còn.
Dạ Tra gật đầu lao vút đi ra, chỉ cần hắn không mạo hiểm, Lục Ly không cần lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện, Dạ Tra đã đạt đến Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, trừ Nhân Hoàng ra, không ai có thể giữ hắn lại được.
Lần này xem ra Dạ Tra sẽ đi tương đối lâu, Lục Ly dứt khoát bế quan, một bên tu luyện Huyền lực, một bên cảm ngộ bí thuật Toái Hồn.
Hắn đã miễn cưỡng tính là cảm ngộ thành công bí thuật Toái Hồng, chỉ là chưa có cơ hội thực chiến với địch thủ cường đại, không biết uy lực cụ thể thế nào. Đương nhiên, cầm bí thuật Toái Hồn đi đối phó Nhân Hoàng rõ ràng còn chưa đủ dùng, trừ phi Lục Ly có thể gia tăng cường độ chấn động lên rất nhiều lần.
Mông Thần gợi ý cho Lục Ly một ý tưởng rất tốt, đáng tiếc là tính khả thi rất thấp, trừ phi có thể cảm ngộ một áo nghĩa khác, đồng thời còn phải dung hợp hoàn mỹ vào trong bí thuật Toái Hồn.
- Áo nghĩa loại hình nào mới có thể đề thăng cường độ chấn động?
Lục Ly không khỏi có chút đau đầu, áo nghĩa là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, muốn cưỡng hành đi cảm ngộ áo nghĩa, rõ ràng là khó càng thêm khó.
- Dẫn động thiên địa chi lực, đề thăng lực lượng hoặc áp súc lực lượng vào trong cơ thể sau đó tiến hành dẫn nổ?
- Dẫn động thiên địa chi lực, Thế của Minh Vũ cũng có thể làm được, chỉ là dẫn động thiên địa chi lực, những thiên địa chi lực kia lại không hoàn toàn bị ta khống chế, liệu có thể hóa thành sóng chấn động trực tiếp tiến vào trong cơ thể địch nhân được không?
- Áp súc lực lượng, tiến vào cơ thể địch nhân rồi dẫn nổ, vậy lại càng khó. Lực lượng phải áp súc thế nào, linh hồn chi lực phải áp súc thế nào?
Lục Ly không ngừng thôi diễn, chỉ là càng thôi diễn lại càng cảm thấy khó khăn, Mông Thần chỉ điểm cho hắn chỉ điểm một con đường, nhưng hắn cảm giác con đường này rất dài rất gập ghềnh, muốn đi đến điểm cuối thực sự vô cùng gian nan.
Nơi này không thể phóng thích Man Thần Đỉnh, Tiểu Bạch không thể rèn thể, không khỏi cảm thấy nhàm chán, sau khi nuốt chửng mấy viên Hồn Tinh liền chui vào trong góc ngủ say. Mông Thần nhìn qua cũng đang ngồi xếp bằng nhập định, không biết là đang tu luyện hay nghỉ ngơi, Kha Mang không dám có chút nào chủ quan, một mực theo dõi động tĩnh bốn phía và huyễn trận ở bên ngoài.
…..
Tu luyện quên cả thời gian, lần này Lục Ly bế quan liền suốt sáu ngày, Dạ Tra mãi vẫn chưa thấy quay về, cũng không biết đã đi đâu. Mông Thần chẳng hề có vẻ gì là gấp gáp, ngược lại còn rất nhàn nhã, Tam trưởng lão vốn định ra ngoài đi tìm Dạ Tra, nhưng không thấy Lục Ly hạ lệnh nên đành phải dằn lòng xuống.
Lục Ly tỉnh lại, ăn chút đồ ăn, hỏi dò tình hình, sau đó liền ngủ say, tỉnh dậy lại tiếp tục bế quan. Trước khi Dạ Tra thăm dò rõ ràng thế cục, bọn hắn tốt nhất đừng nên vọng động.
Tam trưởng lão không đi ra, bởi thế chúng nhân ở trong này đều mù tịt về tình huống bên ngoài, đành phải chờ đợi Dạ Tra trở về mới tính tiếp. Lần nữa bế quan năm ngày, Lục Ly lại xuất quan.
Huyền lực đã có chút tích lũy, bí thuật Toái Hồn lại không thu được tiến triển nào đáng kể. Lục Ly dứt khoát tạm ngừng thôi diễn, quyết định đi ra thực chiến một phen.
Nghe được Lục Ly nói muốn ra ngoài thực chiến, Mông Thần mở mắt ra, sau đó không nói gì mà tiếp tục nhắm mắt lại, Tam trưởng lão thì đứng dậy nói:
- Thánh Chủ, ta đi cùng với ngươi, như vậy cũng có thể chiếu ứng cho nhau.
- Được rồi!
Lục Ly ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy có Tam trưởng lão đi cùng, làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện chút, thế là bèn khẽ gật đầu với Kha Mang một cái, mang theo Tiểu Bạch đi ra bên ngoài.
Lục Ly đã từng chém giết rất nhiều tử tù, thí nghiệm bí thuật Toái Hồn một phen. Nhưng đám tử tù kia đều là đứng yên cho hắn giết, hơn nữa thực lực đều quá thấp, không thể tính là thực chiến được.
Bất kỳ loại bí thuật công kích nào, chỉ có trong thực chiến mới có thể tiến bộ nhanh hơn.
Ra khỏi sơn động, Lục Ly dặn dò Tam trưởng lão:
- Ngươi một đường đi theo là được, nếu lúc ta khai chiến kinh động đến kẻ địch xung quanh, ngươi trước cuốn lấy, đừng để chúng chạy mất.
Trên Vân Vụ Sơn này hẳn không có bao nhiêu cường giả, dù có Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly cũng không sợ, đối với hắn Quân Hầu Cảnh đã không tạo được áp lực quá lớn. Thậm chí hắn còn muốn chủ động đi tìm Quân Hầu Cảnh, như vậy mới có thể rèn luyện bí thuật Toái Hồn càng thêm hiệu quả.
Mặc dù Tam trưởng lão có chút lo lắng, dù sao Lục Ly chỉ mới là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, vạn nhất gặp phải Quân Hầu Cảnh đỉnh phong liệu có bị nguy hiểm không? Nhưng nhớ đến đánh giá của Dạ Tra về chiến lực Lục Ly, hắn không tiện nói gì, chỉ biết âm thầm theo sát phía sau.
Lục Ly không ẩn tàng hành tung, tốc độ lao đi cũng không quá nhanh, miễn cho hấp dẫn tới quá nhiều thám báo. Hắn vác theo thần binh Long Đế, cứ vậy tùy ý nghênh ngang đi đường, thần niệm lại lặng lẽ quét ra, thăm dò tình hình bốn phía.
Chỉ sau vẻn vẹn hai nén hương, Lục Ly liền phát hiện ra một tên thám báo, hơn nữa tên thám báo này còn sử dụng thuật ngụy trang tiềm phục dưới lòng đất. Nếu thần niệm Lục Ly không đủ cường đại, phỏng chừng phải tới gần mới phát hiện ra được.
- Bất Diệt Cảnh trung kỳ? Không sai!
Lục Ly cảm ứng một phen, giả bộ không phát hiện tên trinh sát này, cứ thế tiếp tục nghênh ngang đi tới. Tam trưởng lão phía sau sớm phát hiện ra, có lòng muốn nhắc nhở, lại phát hiện Lục Ly vòng tay ra sau lưng lắc lắc, rõ ràng đang nhắc nhở hắn đừng làm loạn.
Phanh
Đợi khi đi đến cách tên thám báo kia còn chừng trăm thước, mặt đất đột nhiên nổ tung, một bóng đen tay cầm đoản kiếm vút lên, như rắn độc đâm thẳng về phía Lục Ly.
Ha ha!
Lục Ly khẽ cười một tiếng, thong dong rút ra thần binh Long Đế sau lưng, trùng trùng bổ lên chủy thủ trong tay người kia.
Chủy thủ chỉ là Huyền khí bình thường, chớp mắt liền bị Lục Ly chém nát, thần binh Long Đế phách thẳng xuống, trùng trùng nện lên đầu người kia.
Ầm!
Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, thân thể người kia khẽ chấn động một cái, lại không bị đánh bay, chỉ là thân thể ngã rạp xuống đất. Sau đó thất khiếu bắt đầu chảy máu, đầu cũng không thấy nổ tung.
Tam trưởng lão ở phía sau phóng thích thần niệm dò xét tới, ngấm ngầm gật đầu, mới rồi hắn đã quá căng thẳng, chiến lực Lục Ly quả nhiên cường đại, đối với Lục Ly mà nói, giết Bất Diệt Cảnh không khác gì thịt gà mổ dê.
- Quá yếu ..
Lục Ly nhấc chân lên giẫm nát đầu lâu tên thám báo kia, làm vậy sẽ không khiến người phát giác được dị dạng, hắn thu lại thần binh Long Đế, tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được chừng một nén hương, Lục Ly lại phát hiện một tên thám báo khác, tên thám báo này mới vừa từ nơi xa tiềm hành tới. Thân hình Lục Ly chợt lóe, yên ắng tiềm phục vào trong bụi cây, chờ đợi thám báo kia đi đến.
Hưu
Thám báo còn chưa tới, Tam trưởng lão đã len lén ẩn núp đến sát bên cạnh, có chút căng thẳng thấp giọng nhắc nhở nói:
- Thánh Chủ, bên kia tới bốn tên thám báo, là người Vân Thủy Điện, trong đó có một tên Quân Hầu Cảnh, chúng ta lui trước đi!
- Lui cái gì?
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia hưng phấn, nói:
- Giết sạch, ngươi tránh qua một bên, quan sát tình hình xung quanh. Lát nữa ta sẽ bắt lại tên Quân Hầu Cảnh kia, ngươi sưu hồn xem thử có thu được tin tức nào không?!
Ba tòa thành trì, hai tòa khả năng có Nhân Hoàng, tùy tiện xông loạn đi vào, rất có thể sẽ lập tức bị phát hiện. Mục đích đám Lục Ly tới là để cướp người, người đều không tìm được, làm sao cướp?
Trước khi nhìn thấy Lục Linh, thân phận bọn hắn tuyệt đối không thể bại lộ, bằng không toàn bộ cường giả Vân Châu đều có khả năng tới vây giết. Chiến tranh giữa Vân Thủy Điện và ba đại thế lực có thể sẽ dừng lại, cứ trước giết Mông Thần rồi tính, dù sao Mông Thần cũng là dị tộc, là kẻ thù chung của Nhân tộc.
Hết cách rồi!
Lục Ly đành phải chờ đợi, một bên để mấy người Dạ Tra tiếp tục thăm dò, một bên nghe ngóng tin tức Thánh Nữ xuất hiện. Cũng may huyễn cảnh do Kha Mang bố trí ra rất cường đại, đám người Lục Ly không cần lo lắng bị phát hiện, có thể nhàn nhã nghỉ ngơi tu luyện bên trong sơn động.
Lục Ly biết việc này không thể gấp, nếu chỉ là một thân một mình hắn thì không sao. Nhưng giờ mang theo cả đám Mông Thần Dạ Tra Kha Mang, nếu hắn làm loạn, sẽ rất dễ hại chết mấy người này.
Dạ Tra để Tam trưởng lão đợi trong sơn động, một mình đích thân đi ra, lần này hắn không bắt về thám báo mà định tiến vào thành nhỏ xem thử, hoặc là nghĩ cách lẻn vào trong ba tòa chủ thành.
Làm vậy sẽ có chút mạo hiểm, Lục Ly dặn hắn không được vọng động, nhất định phải cẩn thận. Nếu không thể được thì đừng cố, dù sao liên quân ba đại thế lực còn chưa đánh tới, thời gian và cơ hội vẫn còn.
Dạ Tra gật đầu lao vút đi ra, chỉ cần hắn không mạo hiểm, Lục Ly không cần lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện, Dạ Tra đã đạt đến Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, trừ Nhân Hoàng ra, không ai có thể giữ hắn lại được.
Lần này xem ra Dạ Tra sẽ đi tương đối lâu, Lục Ly dứt khoát bế quan, một bên tu luyện Huyền lực, một bên cảm ngộ bí thuật Toái Hồn.
Hắn đã miễn cưỡng tính là cảm ngộ thành công bí thuật Toái Hồng, chỉ là chưa có cơ hội thực chiến với địch thủ cường đại, không biết uy lực cụ thể thế nào. Đương nhiên, cầm bí thuật Toái Hồn đi đối phó Nhân Hoàng rõ ràng còn chưa đủ dùng, trừ phi Lục Ly có thể gia tăng cường độ chấn động lên rất nhiều lần.
Mông Thần gợi ý cho Lục Ly một ý tưởng rất tốt, đáng tiếc là tính khả thi rất thấp, trừ phi có thể cảm ngộ một áo nghĩa khác, đồng thời còn phải dung hợp hoàn mỹ vào trong bí thuật Toái Hồn.
- Áo nghĩa loại hình nào mới có thể đề thăng cường độ chấn động?
Lục Ly không khỏi có chút đau đầu, áo nghĩa là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, muốn cưỡng hành đi cảm ngộ áo nghĩa, rõ ràng là khó càng thêm khó.
- Dẫn động thiên địa chi lực, đề thăng lực lượng hoặc áp súc lực lượng vào trong cơ thể sau đó tiến hành dẫn nổ?
- Dẫn động thiên địa chi lực, Thế của Minh Vũ cũng có thể làm được, chỉ là dẫn động thiên địa chi lực, những thiên địa chi lực kia lại không hoàn toàn bị ta khống chế, liệu có thể hóa thành sóng chấn động trực tiếp tiến vào trong cơ thể địch nhân được không?
- Áp súc lực lượng, tiến vào cơ thể địch nhân rồi dẫn nổ, vậy lại càng khó. Lực lượng phải áp súc thế nào, linh hồn chi lực phải áp súc thế nào?
Lục Ly không ngừng thôi diễn, chỉ là càng thôi diễn lại càng cảm thấy khó khăn, Mông Thần chỉ điểm cho hắn chỉ điểm một con đường, nhưng hắn cảm giác con đường này rất dài rất gập ghềnh, muốn đi đến điểm cuối thực sự vô cùng gian nan.
Nơi này không thể phóng thích Man Thần Đỉnh, Tiểu Bạch không thể rèn thể, không khỏi cảm thấy nhàm chán, sau khi nuốt chửng mấy viên Hồn Tinh liền chui vào trong góc ngủ say. Mông Thần nhìn qua cũng đang ngồi xếp bằng nhập định, không biết là đang tu luyện hay nghỉ ngơi, Kha Mang không dám có chút nào chủ quan, một mực theo dõi động tĩnh bốn phía và huyễn trận ở bên ngoài.
…..
Tu luyện quên cả thời gian, lần này Lục Ly bế quan liền suốt sáu ngày, Dạ Tra mãi vẫn chưa thấy quay về, cũng không biết đã đi đâu. Mông Thần chẳng hề có vẻ gì là gấp gáp, ngược lại còn rất nhàn nhã, Tam trưởng lão vốn định ra ngoài đi tìm Dạ Tra, nhưng không thấy Lục Ly hạ lệnh nên đành phải dằn lòng xuống.
Lục Ly tỉnh lại, ăn chút đồ ăn, hỏi dò tình hình, sau đó liền ngủ say, tỉnh dậy lại tiếp tục bế quan. Trước khi Dạ Tra thăm dò rõ ràng thế cục, bọn hắn tốt nhất đừng nên vọng động.
Tam trưởng lão không đi ra, bởi thế chúng nhân ở trong này đều mù tịt về tình huống bên ngoài, đành phải chờ đợi Dạ Tra trở về mới tính tiếp. Lần nữa bế quan năm ngày, Lục Ly lại xuất quan.
Huyền lực đã có chút tích lũy, bí thuật Toái Hồn lại không thu được tiến triển nào đáng kể. Lục Ly dứt khoát tạm ngừng thôi diễn, quyết định đi ra thực chiến một phen.
Nghe được Lục Ly nói muốn ra ngoài thực chiến, Mông Thần mở mắt ra, sau đó không nói gì mà tiếp tục nhắm mắt lại, Tam trưởng lão thì đứng dậy nói:
- Thánh Chủ, ta đi cùng với ngươi, như vậy cũng có thể chiếu ứng cho nhau.
- Được rồi!
Lục Ly ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy có Tam trưởng lão đi cùng, làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện chút, thế là bèn khẽ gật đầu với Kha Mang một cái, mang theo Tiểu Bạch đi ra bên ngoài.
Lục Ly đã từng chém giết rất nhiều tử tù, thí nghiệm bí thuật Toái Hồn một phen. Nhưng đám tử tù kia đều là đứng yên cho hắn giết, hơn nữa thực lực đều quá thấp, không thể tính là thực chiến được.
Bất kỳ loại bí thuật công kích nào, chỉ có trong thực chiến mới có thể tiến bộ nhanh hơn.
Ra khỏi sơn động, Lục Ly dặn dò Tam trưởng lão:
- Ngươi một đường đi theo là được, nếu lúc ta khai chiến kinh động đến kẻ địch xung quanh, ngươi trước cuốn lấy, đừng để chúng chạy mất.
Trên Vân Vụ Sơn này hẳn không có bao nhiêu cường giả, dù có Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly cũng không sợ, đối với hắn Quân Hầu Cảnh đã không tạo được áp lực quá lớn. Thậm chí hắn còn muốn chủ động đi tìm Quân Hầu Cảnh, như vậy mới có thể rèn luyện bí thuật Toái Hồn càng thêm hiệu quả.
Mặc dù Tam trưởng lão có chút lo lắng, dù sao Lục Ly chỉ mới là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, vạn nhất gặp phải Quân Hầu Cảnh đỉnh phong liệu có bị nguy hiểm không? Nhưng nhớ đến đánh giá của Dạ Tra về chiến lực Lục Ly, hắn không tiện nói gì, chỉ biết âm thầm theo sát phía sau.
Lục Ly không ẩn tàng hành tung, tốc độ lao đi cũng không quá nhanh, miễn cho hấp dẫn tới quá nhiều thám báo. Hắn vác theo thần binh Long Đế, cứ vậy tùy ý nghênh ngang đi đường, thần niệm lại lặng lẽ quét ra, thăm dò tình hình bốn phía.
Chỉ sau vẻn vẹn hai nén hương, Lục Ly liền phát hiện ra một tên thám báo, hơn nữa tên thám báo này còn sử dụng thuật ngụy trang tiềm phục dưới lòng đất. Nếu thần niệm Lục Ly không đủ cường đại, phỏng chừng phải tới gần mới phát hiện ra được.
- Bất Diệt Cảnh trung kỳ? Không sai!
Lục Ly cảm ứng một phen, giả bộ không phát hiện tên trinh sát này, cứ thế tiếp tục nghênh ngang đi tới. Tam trưởng lão phía sau sớm phát hiện ra, có lòng muốn nhắc nhở, lại phát hiện Lục Ly vòng tay ra sau lưng lắc lắc, rõ ràng đang nhắc nhở hắn đừng làm loạn.
Phanh
Đợi khi đi đến cách tên thám báo kia còn chừng trăm thước, mặt đất đột nhiên nổ tung, một bóng đen tay cầm đoản kiếm vút lên, như rắn độc đâm thẳng về phía Lục Ly.
Ha ha!
Lục Ly khẽ cười một tiếng, thong dong rút ra thần binh Long Đế sau lưng, trùng trùng bổ lên chủy thủ trong tay người kia.
Chủy thủ chỉ là Huyền khí bình thường, chớp mắt liền bị Lục Ly chém nát, thần binh Long Đế phách thẳng xuống, trùng trùng nện lên đầu người kia.
Ầm!
Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, thân thể người kia khẽ chấn động một cái, lại không bị đánh bay, chỉ là thân thể ngã rạp xuống đất. Sau đó thất khiếu bắt đầu chảy máu, đầu cũng không thấy nổ tung.
Tam trưởng lão ở phía sau phóng thích thần niệm dò xét tới, ngấm ngầm gật đầu, mới rồi hắn đã quá căng thẳng, chiến lực Lục Ly quả nhiên cường đại, đối với Lục Ly mà nói, giết Bất Diệt Cảnh không khác gì thịt gà mổ dê.
- Quá yếu ..
Lục Ly nhấc chân lên giẫm nát đầu lâu tên thám báo kia, làm vậy sẽ không khiến người phát giác được dị dạng, hắn thu lại thần binh Long Đế, tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được chừng một nén hương, Lục Ly lại phát hiện một tên thám báo khác, tên thám báo này mới vừa từ nơi xa tiềm hành tới. Thân hình Lục Ly chợt lóe, yên ắng tiềm phục vào trong bụi cây, chờ đợi thám báo kia đi đến.
Hưu
Thám báo còn chưa tới, Tam trưởng lão đã len lén ẩn núp đến sát bên cạnh, có chút căng thẳng thấp giọng nhắc nhở nói:
- Thánh Chủ, bên kia tới bốn tên thám báo, là người Vân Thủy Điện, trong đó có một tên Quân Hầu Cảnh, chúng ta lui trước đi!
- Lui cái gì?
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia hưng phấn, nói:
- Giết sạch, ngươi tránh qua một bên, quan sát tình hình xung quanh. Lát nữa ta sẽ bắt lại tên Quân Hầu Cảnh kia, ngươi sưu hồn xem thử có thu được tin tức nào không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.