Chương 357: Lưu đày Thiên Ma Đảo
Yêu Dạ
02/05/2021
Tiếng rống này của Lục Ly quả thực truyền khắp toàn thành, toàn bộ Thần Khải Thành đều rối loạn, vô số điểm đen ùn ùn về hướng Thần Khải Sơn. Đó là những trưởng lão Ngoại đường Lục gia, bởi vì không phải con em đích hệ Lục gia cho nên không có được tư cách ở tại Thần Khải Sơn.
Long Ngâm thần kỹ của Lục Ly quá bá đạo, đến tận giờ phút này tiếng vang vẫn còn văng vẳng trong thành. Cũng may con dân bình thường của Thần Khải Thành đều gặp qua thế sự, nếu như là con dân quận thành khác chắc là đã sợ đến kinh hồn táng đảm.
Lục Phong Hỏa nổi giận đùng đùng, trên thân bùng lên một luồng khí tức khủng bố, trực tiếp trấn áp Lục Ly và Vũ Hóa Thần, đồng thời bạo nộ nhìn sang đám binh sĩ hét:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt lại, đánh vào đại lao.
Đám binh sĩ chen chúc mà lên, có hai binh sĩ tay cầm tỏa liên (xích sắt) màu đỏ sậm, quấn quanh toàn thân Lục Ly và Vũ Hóa Thần khiến hai người như thành hai chiếc bánh ú.
Xích sắt màu đỏ sậm kia tựa hồ có được loại ma lực nào đó, sau khi bị xích sắt cuốn lấy, Huyền lực trong người Lục Ly liền không cách nào vận chuyển, Vũ Hóa Thần cũng tương tự.
Bên phía hồ nhỏ vẫn là một mảnh yên tĩnh, Thái Thượng trưởng lão chưa hề đi ra, trong lòng Lục Ly không khỏi trầm xuống, cảm giác bạo nộ càng dâng trào.
Hôm nay hắn đại náo Thần Khải Sơn, mặc dù đúng là hơi kích động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí. Hết thảy những gì hắn làm đều được cân nhắc qua, chứ không phải mù quáng làm loạn.
Hắn muốn tìm công đạo cho Lục Phi Tuyết, mà phu quân Lục Phi Tuyết là thiếu chủ Thiên Thần Phủ. Thiên Thần Phủ lại là một trong ba đại thế lực thất phẩm dưới trướng Lục gia, Lục Phi Tuyết gả người, đó chính là nước tát ra ngoài, lợi ích gia tộc nặng hơn hết thảy, các trưởng lão Lục gia chắc chắn sẽ không vì Lục Phi Tuyết mà đi động tới Khâu Văn Trạch.
Bởi thế hắn nhất định phải náo càng lớn chuyện càng tốt, kinh động đến Thái Thượng trưởng lão, nếu có thể kinh động được cả gia gia, vậy liền hoàn mỹ.
Đáng tiếc …
Xem ra gia gia hắn không ra được, Thái Thượng trưởng lão cũng không có bất cứ động tĩnh gì? Tiếng long ngâm này của hắn, Thái Thượng trưởng lão không khả năng không nghe thấy.
Chẳng lẽ Thái Thượng trưởng lão không muốn để ý? Hoặc là Thái Thượng trưởng lão thật ra là đứng về phía Lục Phong Hỏa
Hôm nay Khâu Văn Trạch mặt mũi mất sạch, lúc này thấy Lục Ly bị bắt lại, lập tức trầm mặt xuống lạnh lùng nói:
- Chư vị trưởng lão, vừa rồi Lục Ly thiếu chút nữa liền giết ta, mong rằng chư vị trưởng lão cho Thiên Thần Phủ chúng ta một câu trả lời hợp lý, bằng không về sau chúng ta còn làm sao tín nhiệm Lục gia?
Lời này của Khâu Văn Trạch rất nặng, nếu Lục gia không cho một câu trả lời hợp lý, người Thiên Thần Phủ liền sẽ hàn tâm …
Lục Phong Hỏa gật đầu nói:
- Văn Trạch, ngươi yên tâm, việc này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định cho các ngươi một câu trả lời mãn ý.
- Vậy là được!
Khâu Văn Trạch mắt lạnh nhìn sang Lục Ly, nói:
- Loại người bạo ngược như thế này, tay còn biến thành thú trảo, trên thân cũng có khí tức Huyền thú, đúng là người không ra người thú không ra thú. Làm sao có thể là con trai Nhân Hoàng được? Ta thấy hắn càng giống một tên Tà Ma, ta đề nghị trực tiếp giết đi.
- Ồ …
Ánh mắt mấy tên trưởng lão chợt lóe, bộ dạng lúc này của Lục Ly đúng thật có chút không giống nhân loại bình thường. Nhất là thú trảo kia, trên đó có từng mảnh lân phiến màu bạc, trong mắt còn chớp hiện ngân quang, trên người có một cỗ khí lực kỳ dị lưu chuyển, nhìn qua quả thực càng giống như một quái thú hình người.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lên tự giễu, trong lòng càng nhìn Khâu Văn Trạch không thuận mắt, từ ánh mắt âm lãnh của đối phương và vẻ nho nhã khiêm tốn trước đó, Lục Ly đã có thể nhìn ra được rất nhiều thứ. Tên Khâu Văn Trạch này là một kẻ mặt người dạ thú, tính cách hẳn là có chút biến thái, bằng không cũng đã không tra tấn Lục Phi Tuyết.
Nghĩ đến vết roi đan xen trên người Lục Phi Tuyết, ánh mắt Lục Ly càng lạnh thêm mấy phần, hắn nhếch miệng cười nói:
- Khâu Văn Trạch Khâu thiếu chủ, ngươi muốn giết ta? Giờ ta bị trói lại, ngươi cứ tới giết thử xem. Chẳng qua ta sợ ngươi đến cả dũng khí tới gần ta đều không có. …
Khâu Văn Trạch đại nộ, hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi, việc này rất nhanh cũng sẽ được truyền bá ra, về sau hắn còn làm sao lăn lộn ở đông bộ Trung Châu?
Lục Ly lần nữa dùng lời lẽ khiêu khích, Khâu Văn Trạch rốt cục nhịn không được, thân hình hắn lóe lên vọt tới Lục Ly, đưa tay muốn tát Lục Ly một cái.
Vừa rồi hắn không dám động, giờ Lục Ly bị trói chặt, xích sắt màu đỏ sậm này hắn biết, gọi là Tù Ma liên, Nhân Hoàng Cảnh trở xuống đều sẽ bị trói buộc, Huyền lực bị áp chế. Huyền lực là căn bản của võ giả, không sử dụng được Huyền lực, chiến lực tự nhiên cũng bị áp chế.
- Khâu …
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão khẽ nhíu mày, Tứ trưởng lão muốn lên tiếng, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Khâu Văn Trạch lại không động thủ giết người, chỉ là cho Lục Ly ăn chút khổ, phát tiết phẫn uất, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
- Tiểu Bạch!
Đúng lúc này, Lục Ly quát lớn một tiếng, từ trong tay áo Lục Ly một con tiểu thú hiện ra, há miệng nhắm tới xích sắt đỏ sậm mà cắn.
Xích sắt to tướng thoáng chốc liền bị cắn nát, quang mang Huyền lực trên thân Lục Ly lần nữa lóe lên, hắn lắc mình một cái, mấy phân thân xuất hiện, đồng loạt vung lên thú trảo chộp tới tay Khâu Văn Trạch …
- A ..
Tay Khâu Văn Trạch đã rất gần Lục Ly, lúc này Lục Ly đột ngột huyễn hóa ra mười mấy phân thân, căn bản không phân biệt được đâu là thật giả. Thú trảo Lục Ly phút chốc liền chộp trúng cánh tay hắn, tiếp sau bàn tay hắn liền bị xoắn nát với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Lục Ly thuận thế tiếp tục xoắn tới, muốn bẻ vụn toàn bộ cánh tay Khâu Văn Trạch, đồng thời giết tươi hắn.
Ông!
Tất cả trưởng lão tại trường đều kinh hãi, gần như đồng loạt thả ra vực trường, Lục Phong Hỏa còn như lợi kiếm xông thẳng đến.
Chẳng ai ngờ rằng Lục Ly bị Tù Ma Liên trói buộc còn có thể động thủ, cộng thêm cự ly giữa Lục Ly và Khâu Văn Trạch quá gần, tốc độ Tiểu Bạch cắn đứt Tù Ma Liên quá nhanh. Nếu mấy người ở đây không phải Nhân Hoàng Cảnh, sợ rằng lúc này Khâu Văn Trạch đã bị Lục Ly vồ chết.
Vực trường phóng thích ra, Lục Ly tự nhiên không động được, hắn mới chỉ vặn nát nửa cánh tay Khâu Văn Trạch, nếu cho hắn thêm thời gian một nhịp thở, hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể vồ nát tâm tạng Khâu Văn Trạch.
Hưu
Lục Phong Hỏa trong cơn bạo nộ lao vọt tới, một bàn tay to tướng trùng trùng quất tới mặt Lục Ly, trên bàn tay kia lấp lánh quang mang Huyền lực, tốc độ cực nhanh, kéo theo tiếng rít ghê người.
Một chưởng này rõ ràng lực đạo đủ mười, nếu Lục Ly bị đánh trúng, hẳn rằng sẽ đầu rơi máu chảy. Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng hoảng, Tứ trưởng lão vội kinh hô:
- Nhị ca hạ thủ lưu tình.
Lục Phong Hỏa nghe được lời Tứ trưởng lão, tay thoáng dừng lại, thu hồi một chút lực đạo, song vẫn trùng trùng nện lên mặt Lục Ly.
Ầm!
Miệng Lục Ly lập tức phun ra một búng máu tươi, bay rớt ra sau, đụng bay hai tên binh sĩ gần đó. Cả người Lục Ly còn lộn tận mười mấy vòng, cuối cùng trùng trùng đâm sầm vào tường viện Trưởng Lão Đường.
Oanh!
Tường viện bị nện ra một lỗ thủng to tướng, hù cho đám người xem náo nhiệt bên ngoài sợ nhảy dựng. Vô số người thấy được Lục Ly máu me đầy mặt, lại xuyên qua lỗ thủng chứng kiến cảnh Khâu Văn Trạch đang kêu gào thảm thiết ở bên trong, khóe miệng ai nấy đều co quắp, trên mặt chất đầy vẻ kinh hãi.
Gia hỏa này mạnh quá?
Vừa rồi thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, giờ bị Tù Ma Liên trói lại, nhưng vẫn có thể giãy thoát ra được, đồng thời lại lần nữa thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch ngay trước mặt một đám trưởng lão.
Hồn Đàm Cảnh hai lần xử đẹp Quân Hầu Cảnh, dù Khâu Văn Trạch có là đứa ngu, vậy cũng là Quân Hầu Cảnh a. Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên hung tàn, hổ phụ không sinh khuyển tử a.
- Phản, phản rồi!
Lục Phong Hỏa nổi giận rống to:
- Lục Ly, ngươi dám ra tay giết người ngay trước mắt chúng ta, còn công nhiên đối kháng tộc quy, lần này nếu không trừng phạt ngươi, đám trưởng lão chúng ta đều nên về vườn. Ta thấy cũng không cần giải vào đại lao nữa, cứ thẩm phán hắn ngay tại đây. Lục Ly này tội không thể tha, trực tiếp lưu vong Thiên Ma Đảo trăm năm để làm răn đe!
Long Ngâm thần kỹ của Lục Ly quá bá đạo, đến tận giờ phút này tiếng vang vẫn còn văng vẳng trong thành. Cũng may con dân bình thường của Thần Khải Thành đều gặp qua thế sự, nếu như là con dân quận thành khác chắc là đã sợ đến kinh hồn táng đảm.
Lục Phong Hỏa nổi giận đùng đùng, trên thân bùng lên một luồng khí tức khủng bố, trực tiếp trấn áp Lục Ly và Vũ Hóa Thần, đồng thời bạo nộ nhìn sang đám binh sĩ hét:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt lại, đánh vào đại lao.
Đám binh sĩ chen chúc mà lên, có hai binh sĩ tay cầm tỏa liên (xích sắt) màu đỏ sậm, quấn quanh toàn thân Lục Ly và Vũ Hóa Thần khiến hai người như thành hai chiếc bánh ú.
Xích sắt màu đỏ sậm kia tựa hồ có được loại ma lực nào đó, sau khi bị xích sắt cuốn lấy, Huyền lực trong người Lục Ly liền không cách nào vận chuyển, Vũ Hóa Thần cũng tương tự.
Bên phía hồ nhỏ vẫn là một mảnh yên tĩnh, Thái Thượng trưởng lão chưa hề đi ra, trong lòng Lục Ly không khỏi trầm xuống, cảm giác bạo nộ càng dâng trào.
Hôm nay hắn đại náo Thần Khải Sơn, mặc dù đúng là hơi kích động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí. Hết thảy những gì hắn làm đều được cân nhắc qua, chứ không phải mù quáng làm loạn.
Hắn muốn tìm công đạo cho Lục Phi Tuyết, mà phu quân Lục Phi Tuyết là thiếu chủ Thiên Thần Phủ. Thiên Thần Phủ lại là một trong ba đại thế lực thất phẩm dưới trướng Lục gia, Lục Phi Tuyết gả người, đó chính là nước tát ra ngoài, lợi ích gia tộc nặng hơn hết thảy, các trưởng lão Lục gia chắc chắn sẽ không vì Lục Phi Tuyết mà đi động tới Khâu Văn Trạch.
Bởi thế hắn nhất định phải náo càng lớn chuyện càng tốt, kinh động đến Thái Thượng trưởng lão, nếu có thể kinh động được cả gia gia, vậy liền hoàn mỹ.
Đáng tiếc …
Xem ra gia gia hắn không ra được, Thái Thượng trưởng lão cũng không có bất cứ động tĩnh gì? Tiếng long ngâm này của hắn, Thái Thượng trưởng lão không khả năng không nghe thấy.
Chẳng lẽ Thái Thượng trưởng lão không muốn để ý? Hoặc là Thái Thượng trưởng lão thật ra là đứng về phía Lục Phong Hỏa
Hôm nay Khâu Văn Trạch mặt mũi mất sạch, lúc này thấy Lục Ly bị bắt lại, lập tức trầm mặt xuống lạnh lùng nói:
- Chư vị trưởng lão, vừa rồi Lục Ly thiếu chút nữa liền giết ta, mong rằng chư vị trưởng lão cho Thiên Thần Phủ chúng ta một câu trả lời hợp lý, bằng không về sau chúng ta còn làm sao tín nhiệm Lục gia?
Lời này của Khâu Văn Trạch rất nặng, nếu Lục gia không cho một câu trả lời hợp lý, người Thiên Thần Phủ liền sẽ hàn tâm …
Lục Phong Hỏa gật đầu nói:
- Văn Trạch, ngươi yên tâm, việc này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định cho các ngươi một câu trả lời mãn ý.
- Vậy là được!
Khâu Văn Trạch mắt lạnh nhìn sang Lục Ly, nói:
- Loại người bạo ngược như thế này, tay còn biến thành thú trảo, trên thân cũng có khí tức Huyền thú, đúng là người không ra người thú không ra thú. Làm sao có thể là con trai Nhân Hoàng được? Ta thấy hắn càng giống một tên Tà Ma, ta đề nghị trực tiếp giết đi.
- Ồ …
Ánh mắt mấy tên trưởng lão chợt lóe, bộ dạng lúc này của Lục Ly đúng thật có chút không giống nhân loại bình thường. Nhất là thú trảo kia, trên đó có từng mảnh lân phiến màu bạc, trong mắt còn chớp hiện ngân quang, trên người có một cỗ khí lực kỳ dị lưu chuyển, nhìn qua quả thực càng giống như một quái thú hình người.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lên tự giễu, trong lòng càng nhìn Khâu Văn Trạch không thuận mắt, từ ánh mắt âm lãnh của đối phương và vẻ nho nhã khiêm tốn trước đó, Lục Ly đã có thể nhìn ra được rất nhiều thứ. Tên Khâu Văn Trạch này là một kẻ mặt người dạ thú, tính cách hẳn là có chút biến thái, bằng không cũng đã không tra tấn Lục Phi Tuyết.
Nghĩ đến vết roi đan xen trên người Lục Phi Tuyết, ánh mắt Lục Ly càng lạnh thêm mấy phần, hắn nhếch miệng cười nói:
- Khâu Văn Trạch Khâu thiếu chủ, ngươi muốn giết ta? Giờ ta bị trói lại, ngươi cứ tới giết thử xem. Chẳng qua ta sợ ngươi đến cả dũng khí tới gần ta đều không có. …
Khâu Văn Trạch đại nộ, hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi, việc này rất nhanh cũng sẽ được truyền bá ra, về sau hắn còn làm sao lăn lộn ở đông bộ Trung Châu?
Lục Ly lần nữa dùng lời lẽ khiêu khích, Khâu Văn Trạch rốt cục nhịn không được, thân hình hắn lóe lên vọt tới Lục Ly, đưa tay muốn tát Lục Ly một cái.
Vừa rồi hắn không dám động, giờ Lục Ly bị trói chặt, xích sắt màu đỏ sậm này hắn biết, gọi là Tù Ma liên, Nhân Hoàng Cảnh trở xuống đều sẽ bị trói buộc, Huyền lực bị áp chế. Huyền lực là căn bản của võ giả, không sử dụng được Huyền lực, chiến lực tự nhiên cũng bị áp chế.
- Khâu …
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão khẽ nhíu mày, Tứ trưởng lão muốn lên tiếng, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Khâu Văn Trạch lại không động thủ giết người, chỉ là cho Lục Ly ăn chút khổ, phát tiết phẫn uất, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
- Tiểu Bạch!
Đúng lúc này, Lục Ly quát lớn một tiếng, từ trong tay áo Lục Ly một con tiểu thú hiện ra, há miệng nhắm tới xích sắt đỏ sậm mà cắn.
Xích sắt to tướng thoáng chốc liền bị cắn nát, quang mang Huyền lực trên thân Lục Ly lần nữa lóe lên, hắn lắc mình một cái, mấy phân thân xuất hiện, đồng loạt vung lên thú trảo chộp tới tay Khâu Văn Trạch …
- A ..
Tay Khâu Văn Trạch đã rất gần Lục Ly, lúc này Lục Ly đột ngột huyễn hóa ra mười mấy phân thân, căn bản không phân biệt được đâu là thật giả. Thú trảo Lục Ly phút chốc liền chộp trúng cánh tay hắn, tiếp sau bàn tay hắn liền bị xoắn nát với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Lục Ly thuận thế tiếp tục xoắn tới, muốn bẻ vụn toàn bộ cánh tay Khâu Văn Trạch, đồng thời giết tươi hắn.
Ông!
Tất cả trưởng lão tại trường đều kinh hãi, gần như đồng loạt thả ra vực trường, Lục Phong Hỏa còn như lợi kiếm xông thẳng đến.
Chẳng ai ngờ rằng Lục Ly bị Tù Ma Liên trói buộc còn có thể động thủ, cộng thêm cự ly giữa Lục Ly và Khâu Văn Trạch quá gần, tốc độ Tiểu Bạch cắn đứt Tù Ma Liên quá nhanh. Nếu mấy người ở đây không phải Nhân Hoàng Cảnh, sợ rằng lúc này Khâu Văn Trạch đã bị Lục Ly vồ chết.
Vực trường phóng thích ra, Lục Ly tự nhiên không động được, hắn mới chỉ vặn nát nửa cánh tay Khâu Văn Trạch, nếu cho hắn thêm thời gian một nhịp thở, hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể vồ nát tâm tạng Khâu Văn Trạch.
Hưu
Lục Phong Hỏa trong cơn bạo nộ lao vọt tới, một bàn tay to tướng trùng trùng quất tới mặt Lục Ly, trên bàn tay kia lấp lánh quang mang Huyền lực, tốc độ cực nhanh, kéo theo tiếng rít ghê người.
Một chưởng này rõ ràng lực đạo đủ mười, nếu Lục Ly bị đánh trúng, hẳn rằng sẽ đầu rơi máu chảy. Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng hoảng, Tứ trưởng lão vội kinh hô:
- Nhị ca hạ thủ lưu tình.
Lục Phong Hỏa nghe được lời Tứ trưởng lão, tay thoáng dừng lại, thu hồi một chút lực đạo, song vẫn trùng trùng nện lên mặt Lục Ly.
Ầm!
Miệng Lục Ly lập tức phun ra một búng máu tươi, bay rớt ra sau, đụng bay hai tên binh sĩ gần đó. Cả người Lục Ly còn lộn tận mười mấy vòng, cuối cùng trùng trùng đâm sầm vào tường viện Trưởng Lão Đường.
Oanh!
Tường viện bị nện ra một lỗ thủng to tướng, hù cho đám người xem náo nhiệt bên ngoài sợ nhảy dựng. Vô số người thấy được Lục Ly máu me đầy mặt, lại xuyên qua lỗ thủng chứng kiến cảnh Khâu Văn Trạch đang kêu gào thảm thiết ở bên trong, khóe miệng ai nấy đều co quắp, trên mặt chất đầy vẻ kinh hãi.
Gia hỏa này mạnh quá?
Vừa rồi thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, giờ bị Tù Ma Liên trói lại, nhưng vẫn có thể giãy thoát ra được, đồng thời lại lần nữa thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch ngay trước mặt một đám trưởng lão.
Hồn Đàm Cảnh hai lần xử đẹp Quân Hầu Cảnh, dù Khâu Văn Trạch có là đứa ngu, vậy cũng là Quân Hầu Cảnh a. Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên hung tàn, hổ phụ không sinh khuyển tử a.
- Phản, phản rồi!
Lục Phong Hỏa nổi giận rống to:
- Lục Ly, ngươi dám ra tay giết người ngay trước mắt chúng ta, còn công nhiên đối kháng tộc quy, lần này nếu không trừng phạt ngươi, đám trưởng lão chúng ta đều nên về vườn. Ta thấy cũng không cần giải vào đại lao nữa, cứ thẩm phán hắn ngay tại đây. Lục Ly này tội không thể tha, trực tiếp lưu vong Thiên Ma Đảo trăm năm để làm răn đe!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.