Chương 210: Mộ tổ bị đào
Yêu Dạ
07/04/2021
Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly đổ bộ Huyết Sát Đảo từ một đường khác, sau đó về lại Long Tượng Sơn rồi mới lộn về Huyết Sát Bảo, như vậy người Huyết Sát Đảo sẽ cho rằng hắn vẫn còn ở trên Long Tượng Sơn.
Chuyện hắn dọn nhà tới hành cung Địa Long Đảo chỉ có Thất trưởng lão và Liễu Di biết. Làm thế dù sau này có gian tế lẻn vào thăm dò tin tức hay thích khách đến tập kích thì đều có thể trước một bước đề phòng.
Đi đến phụ cận Huyết Sát Bảo, trên đường vô số người gặp được Lục Ly đều cung kính hành lễ, trong mắt toàn là sùng bái và cuồng nhiệt, Lục Ly nhất nhất gật đầu đáp lễ.
Bên trong thạch bảo, Thất trưởng lão và Liễu Di sớm đã ngồi chờ, ngoài ra còn có ba tên thanh niên Liễu gia đứng ở một bên. Sau khi thấy Lục Ly đi đến, tinh thần ba người lập tức khẽ rung, một người bộ dạng trắng trẻo thân thiết kêu lên:
- Lục Ly, ta là Liễu Minh, ngươi còn nhớ ta không?
- Không biết lớn nhỏ, gọi đảo chủ!
Thất trưởng lão lập tức đứng dậy khiển trách, sau đó cười cười giải thích với Lục Ly:
- Đảo chủ, đây là tên đệ tử bất hiếu của mạch chúng ta, sau trận chiến Vũ Lăng Thành thì bị lạc đường. Gần đây mới đến được bên ngoài Thiên Đảo Hồ, bị Lộc lão tam phát hiện mang về.
- Liễu Minh?
Cái tên này rất lạ lẫm, nhưng gương mặt trắng trẻo kia ngược lại khá là quen mắt, nhìn bộ dạng công tử của hắn, Lục Ly đã phần nào đoán được sự tình.
Lạc đường cái gì?
Rõ ràng là tên công tử này tham sống sợ chết, thừa loạn trốn đi, định cao chạy xa bay tìm nơi hẻo lánh nào đó mai danh ẩn tích sống tiếp. Đến sau chắc là nghe nói Liễu gia làm ăn không sai ở Thiên Đảo Hồ mới tìm đến để tiếp tục làm thiếu gia như trước.
Loại ký sinh trùng này mỗi gia tộc đều có, Lục Ly chưa tới mức chán ghét, thế là khẽ gật đầu đi đến ngồi xuống chủ vị. Dù hắn nhìn qua còn nhỏ hơn Liễu Minh mấy tuổi, nhưng khí trường quá mạnh, ép cho mấy người Liễu Minh có chút hít thở không thông.
Liễu Minh tỉnh ngộ ra, vội vàng cười bồi nói:
- Gặp qua đảo chủ, Liễu Minh không hiểu chuyện, mong đảo chủ thứ lỗi.
Lục Ly qua đây không phải để nghe hắn nói nhảm, liền trầm giọng hỏi:
- Bộ lạc Địch Long làm sao?
Liễu Di và Thất trưởng lão vừa nghe được Lục Ly tra hỏi, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên, Liễu Minh lại ba hoa chích choè nói:
- Hiện tại Vũ Lăng Thành đang bị Bộ gia, một gia tộc tam phẩm chiếm cứ, gia tộc này là chó săn phụ dung Vũ gia. Bọn hắn vì thỉnh công với Vũ gia, tứ xứ tìm bắt đệ tử Liễu gia thất lạc bên ngoài như chúng ta, mấy lần ta thiếu chút bị đánh chết, may mà tính là có chút bản lĩnh, bằng không lúc này đã không gặp được chư vị …
Lục Ly nghe mà phiền chán không thôi, thanh âm lạnh mấy phần:
- Nói trọng điểm!
Thất trưởng lão vội vàng trừng Liễu Minh một cái, kẻ sau mới nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bộ gia vì lấy lòng Vũ gia, đã giết sạch người bộ lạc Địch Long!
- Hả?
Ánh mắt Lục Ly nháy mắt chuyển lạnh, những người khác chết hắn không để ý, nhưng Lục thúc công lại là người có ân với chị em hắn, dù Lục thúc công vốn cũng đã sắp chết già, lúc hắn rời khỏi bộ lạc sớm đã bệnh liệt giường, nhưng chết già với bị giết là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
- Bộ gia đúng không? Được, được lắm!
Lục Ly lạnh lùng hô lên mấy tiếng, lúc này ở trong lòng hắn, võ giả Bộ gia đều đã thành người chết. Hắn định chờ khi đám người Dạ Tra đi ra được bên ngoài, lập tức sẽ phái bọn hắn đi chém giết tất cả võ giả Bộ gia.
Câu tiếp theo của Liễu Minh lại khiến Lục Ly thiếu chút bạo tẩu:
- Bộ gia còn treo thi thể tất cả mọi người lên hàng rào bên ngoài bộ lạc Địch Long, già trẻ lớn bé tổng cộng mấy ngàn người, thi thể đều bốc mùi. Hiện giờ khu vực đó không ai dám tới gần, việc này thậm chí dẫn lên oanh động trên khắp Vũ Lăng Quận.
- Cái gì?
Sắc mặt Lục Ly đại biến, Bộ gia làm thế quá không nhân tính, già trẻ lớn bé bị giết sạch, còn treo thi thể lên hàng rào, như thế đã không thể dùng tàn bạo để hình dung …
- Lục thúc công!
Nghĩ đến lão nhân hiền lành hòa ái kia giờ này còn đang phơi thây nơi hoang dã, trong lòng Lục Ly bùng lên lửa giận ngút trời, hận không thể lập tức lẻn tới Vũ Lăng Thành giết sạch toàn bộ người Bộ gia.
- Không được, phải đi bộ lạc Địch Long một chuyến!
Lục Ly ngấm ngầm cắn răng nói, Lục thúc công chắc còn đang phơi thây hoang dã, hắn thân là hậu bối không nói báo thù, đi tận chút hiếu đạo, giúp nhập thổ vi an cũng là điều nên làm.
- Còn nữa, còn có một chuyện, ta không dám nói!
Liễu Minh đột nhiên lại mở miệng nói tiếp, chỉ là bộ dạng muốn nói lại thôi, trong mắt Lục Ly khẽ chớp qua hàn quang, lạnh giọng quát:
- Còn có chuyện gì mà không dám nói!
Liễu Minh quay sang nhìn Thất trưởng lão, kẻ sau khẽ gật đầu đành chịu, Liễu Minh cắn răng nói:
- Đảo chủ, mộ phần ông ngoại ngươi bị đào, toàn bộ mảnh mộ tổ nơi đó đều bị đào, hài cốt vung vãi khắp đất!
Oanh!
Lục Ly nổi giận vỗ ghế đứng bật dậy, chiếc ghế chấn tan tành, sát khí cuộn trào trên người, hắn giận dữ hét:
- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, Bộ gia ta không diệt cả nhà ngươi, ta thề không làm người!
Nếu nói Lục thúc công bị phơi thây hoang dã đã thổi bùng lên lửa giận trong lòng Lục Ly, như vậy chuyện nghĩa địa nơi có mộ ông ngoại hắn bị đào, lại càng khiến Lục Ly không cách nào bình tĩnh được.
- Đi Vũ Lăng Thành, đi Vũ Lăng Thành!
Trong đầu Lục Ly chỉ còn mỗi ý niệm đó, không chém tận giết tuyệt toàn bộ người Bộ gia thì không cách nào lắng lại lửa giận trong lòng hắn.
Đó chính ông ngoại ruột thịt của hắn, giờ đây chết rồi mà vẫn không được an bình, bị người bới ra, hài cốt quăng vãi tứ xứ. Nếu không đi Vũ Lăng Thành báo thù, sau này hắn còn mặt mũi nào đi gặp mẹ mình?
- Phong tỏa toàn đảo, ngoại trừ trưởng lão ra bất cứ kẻ nào đều không được ra ngoài, đến khi ta trở lại mới thôi.
Lục Ly lập tức hạ lệnh, sau đó quay mặt nhìn về phía Thiên Đà Tử, trầm giọng quát:
- Thiên Đà Tử, đi.
Thiên Đà Tử là nô lệ của Lục Ly, mặc dù trong lòng không quá tình nguyện, nhưng không dám ngỗ nghịch, lập tức đứng dậy đi tới.
Liễu Di và Thất trưởng lão lại bị dọa sợ, Thất trưởng lão vội vàng kéo lấy Lục Ly, khuyên nhủ nói:
- Đảo chủ, không thể xung động, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
- Lục Ly, tỉnh táo!
Liễu Di lao đến, ngăn cản Lục Ly nói:
- Nếu ngươi đi ra Thiên Đảo Hồ, một khi bị Vũ gia thăm dò được, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng.
- Cút ra!
Lục Ly nhìn chằm chằm Liễu Di, quát lạnh nói:
- Mộ tổ bị đào không phải của nhà ngươi, ngươi tự nhiên sẽ nói như vậy. Ông ngoại ta chết rồi còn không được an bình, thù này không báo, Lục Ly ta còn là người ư?
Liễu Di nhìn cặp mắt đỏ ngầu, nét mặt dữ tợn kia của Lục Ly, lập tức sợ đến cả người lui ra sau mấy bước, Lục Ly cứ thế dẫn theo Thiên Đà Tử dương trường mà đi, thoáng chốc đã tan biến bên ngoài Huyết Sát Bảo.
Đợi lúc Liễu Di và Thất trưởng lão đuổi theo đi ra, Lục Ly và Thiên Đà Tử sớm đã biến mất ở phương xa, tốc độ Thiên Đà Tử nhanh như vậy, bọn họ sao mà đuổi được?
- Xảy ra chuyện rồi!
Liễu Di và Thất trưởng lão liếc nhau, đều có chút hối hận đáng lý không nên nói chuyện này cho Lục Ly, nhưng hai người sợ sau này bị Lục Ly biết được sẽ trách tội, sợ hắn bỏ mặc Liễu gia không quản.
Hai người lòng như lửa đốt, Lục Ly mà cứ thế lỗ mãng xông ra Thiên Đảo Hồ, rất có thể sẽ bị Vũ gia thăm dò được. Một khi bị phát hiện, đối phương khẳng định sẽ phái ra võ giả Bất Diệt Cảnh truy sát, đến lúc đó Lục Ly tất chết không nghi ngờ.
- Thất gia gia, giờ làm thế nào?
Liễu Di quay đầu nhìn lại Thất trưởng lão, Thất trưởng lão cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chỉ còn một cách, chúng ta lập tức lên đường đi Thiên Ngục đảo, tìm Yên phu nhân!
- Đúng rồi!
Mắt Liễu Di khẽ sáng lên, nếu được Bạch gia hỗ trợ, Lục Ly liền an toàn hơn nhiều, hoặc tệ nhất cũng có thể cản lại Lục Ly.
- Lão cửu!
Thất trưởng lão hạ lệnh:
- Ngươi lập tức dẫn theo Lục Ải Nhân đi trấn thủ Huyết Sát Đảo, bất kỳ người nào cũng đều chỉ cho vào không cho ra, ai dám ra đảo, giết không cần luận!
Tuyệt đối không thể để rò rỉ tin tức, bằng không sợ rằng Lục Ly vừa ra Thiên Đảo Hồ, sát thủ Vũ gia liền tìm được.
Hạ lệnh xong, Thất trưởng lão mang theo Liễu Di cuồng chạy mà đi, chuẩn bị tới gặp Yên phu nhân, nhờ ngăn lại Lục Ly.
Chuyện hắn dọn nhà tới hành cung Địa Long Đảo chỉ có Thất trưởng lão và Liễu Di biết. Làm thế dù sau này có gian tế lẻn vào thăm dò tin tức hay thích khách đến tập kích thì đều có thể trước một bước đề phòng.
Đi đến phụ cận Huyết Sát Bảo, trên đường vô số người gặp được Lục Ly đều cung kính hành lễ, trong mắt toàn là sùng bái và cuồng nhiệt, Lục Ly nhất nhất gật đầu đáp lễ.
Bên trong thạch bảo, Thất trưởng lão và Liễu Di sớm đã ngồi chờ, ngoài ra còn có ba tên thanh niên Liễu gia đứng ở một bên. Sau khi thấy Lục Ly đi đến, tinh thần ba người lập tức khẽ rung, một người bộ dạng trắng trẻo thân thiết kêu lên:
- Lục Ly, ta là Liễu Minh, ngươi còn nhớ ta không?
- Không biết lớn nhỏ, gọi đảo chủ!
Thất trưởng lão lập tức đứng dậy khiển trách, sau đó cười cười giải thích với Lục Ly:
- Đảo chủ, đây là tên đệ tử bất hiếu của mạch chúng ta, sau trận chiến Vũ Lăng Thành thì bị lạc đường. Gần đây mới đến được bên ngoài Thiên Đảo Hồ, bị Lộc lão tam phát hiện mang về.
- Liễu Minh?
Cái tên này rất lạ lẫm, nhưng gương mặt trắng trẻo kia ngược lại khá là quen mắt, nhìn bộ dạng công tử của hắn, Lục Ly đã phần nào đoán được sự tình.
Lạc đường cái gì?
Rõ ràng là tên công tử này tham sống sợ chết, thừa loạn trốn đi, định cao chạy xa bay tìm nơi hẻo lánh nào đó mai danh ẩn tích sống tiếp. Đến sau chắc là nghe nói Liễu gia làm ăn không sai ở Thiên Đảo Hồ mới tìm đến để tiếp tục làm thiếu gia như trước.
Loại ký sinh trùng này mỗi gia tộc đều có, Lục Ly chưa tới mức chán ghét, thế là khẽ gật đầu đi đến ngồi xuống chủ vị. Dù hắn nhìn qua còn nhỏ hơn Liễu Minh mấy tuổi, nhưng khí trường quá mạnh, ép cho mấy người Liễu Minh có chút hít thở không thông.
Liễu Minh tỉnh ngộ ra, vội vàng cười bồi nói:
- Gặp qua đảo chủ, Liễu Minh không hiểu chuyện, mong đảo chủ thứ lỗi.
Lục Ly qua đây không phải để nghe hắn nói nhảm, liền trầm giọng hỏi:
- Bộ lạc Địch Long làm sao?
Liễu Di và Thất trưởng lão vừa nghe được Lục Ly tra hỏi, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên, Liễu Minh lại ba hoa chích choè nói:
- Hiện tại Vũ Lăng Thành đang bị Bộ gia, một gia tộc tam phẩm chiếm cứ, gia tộc này là chó săn phụ dung Vũ gia. Bọn hắn vì thỉnh công với Vũ gia, tứ xứ tìm bắt đệ tử Liễu gia thất lạc bên ngoài như chúng ta, mấy lần ta thiếu chút bị đánh chết, may mà tính là có chút bản lĩnh, bằng không lúc này đã không gặp được chư vị …
Lục Ly nghe mà phiền chán không thôi, thanh âm lạnh mấy phần:
- Nói trọng điểm!
Thất trưởng lão vội vàng trừng Liễu Minh một cái, kẻ sau mới nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bộ gia vì lấy lòng Vũ gia, đã giết sạch người bộ lạc Địch Long!
- Hả?
Ánh mắt Lục Ly nháy mắt chuyển lạnh, những người khác chết hắn không để ý, nhưng Lục thúc công lại là người có ân với chị em hắn, dù Lục thúc công vốn cũng đã sắp chết già, lúc hắn rời khỏi bộ lạc sớm đã bệnh liệt giường, nhưng chết già với bị giết là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
- Bộ gia đúng không? Được, được lắm!
Lục Ly lạnh lùng hô lên mấy tiếng, lúc này ở trong lòng hắn, võ giả Bộ gia đều đã thành người chết. Hắn định chờ khi đám người Dạ Tra đi ra được bên ngoài, lập tức sẽ phái bọn hắn đi chém giết tất cả võ giả Bộ gia.
Câu tiếp theo của Liễu Minh lại khiến Lục Ly thiếu chút bạo tẩu:
- Bộ gia còn treo thi thể tất cả mọi người lên hàng rào bên ngoài bộ lạc Địch Long, già trẻ lớn bé tổng cộng mấy ngàn người, thi thể đều bốc mùi. Hiện giờ khu vực đó không ai dám tới gần, việc này thậm chí dẫn lên oanh động trên khắp Vũ Lăng Quận.
- Cái gì?
Sắc mặt Lục Ly đại biến, Bộ gia làm thế quá không nhân tính, già trẻ lớn bé bị giết sạch, còn treo thi thể lên hàng rào, như thế đã không thể dùng tàn bạo để hình dung …
- Lục thúc công!
Nghĩ đến lão nhân hiền lành hòa ái kia giờ này còn đang phơi thây nơi hoang dã, trong lòng Lục Ly bùng lên lửa giận ngút trời, hận không thể lập tức lẻn tới Vũ Lăng Thành giết sạch toàn bộ người Bộ gia.
- Không được, phải đi bộ lạc Địch Long một chuyến!
Lục Ly ngấm ngầm cắn răng nói, Lục thúc công chắc còn đang phơi thây hoang dã, hắn thân là hậu bối không nói báo thù, đi tận chút hiếu đạo, giúp nhập thổ vi an cũng là điều nên làm.
- Còn nữa, còn có một chuyện, ta không dám nói!
Liễu Minh đột nhiên lại mở miệng nói tiếp, chỉ là bộ dạng muốn nói lại thôi, trong mắt Lục Ly khẽ chớp qua hàn quang, lạnh giọng quát:
- Còn có chuyện gì mà không dám nói!
Liễu Minh quay sang nhìn Thất trưởng lão, kẻ sau khẽ gật đầu đành chịu, Liễu Minh cắn răng nói:
- Đảo chủ, mộ phần ông ngoại ngươi bị đào, toàn bộ mảnh mộ tổ nơi đó đều bị đào, hài cốt vung vãi khắp đất!
Oanh!
Lục Ly nổi giận vỗ ghế đứng bật dậy, chiếc ghế chấn tan tành, sát khí cuộn trào trên người, hắn giận dữ hét:
- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, Bộ gia ta không diệt cả nhà ngươi, ta thề không làm người!
Nếu nói Lục thúc công bị phơi thây hoang dã đã thổi bùng lên lửa giận trong lòng Lục Ly, như vậy chuyện nghĩa địa nơi có mộ ông ngoại hắn bị đào, lại càng khiến Lục Ly không cách nào bình tĩnh được.
- Đi Vũ Lăng Thành, đi Vũ Lăng Thành!
Trong đầu Lục Ly chỉ còn mỗi ý niệm đó, không chém tận giết tuyệt toàn bộ người Bộ gia thì không cách nào lắng lại lửa giận trong lòng hắn.
Đó chính ông ngoại ruột thịt của hắn, giờ đây chết rồi mà vẫn không được an bình, bị người bới ra, hài cốt quăng vãi tứ xứ. Nếu không đi Vũ Lăng Thành báo thù, sau này hắn còn mặt mũi nào đi gặp mẹ mình?
- Phong tỏa toàn đảo, ngoại trừ trưởng lão ra bất cứ kẻ nào đều không được ra ngoài, đến khi ta trở lại mới thôi.
Lục Ly lập tức hạ lệnh, sau đó quay mặt nhìn về phía Thiên Đà Tử, trầm giọng quát:
- Thiên Đà Tử, đi.
Thiên Đà Tử là nô lệ của Lục Ly, mặc dù trong lòng không quá tình nguyện, nhưng không dám ngỗ nghịch, lập tức đứng dậy đi tới.
Liễu Di và Thất trưởng lão lại bị dọa sợ, Thất trưởng lão vội vàng kéo lấy Lục Ly, khuyên nhủ nói:
- Đảo chủ, không thể xung động, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
- Lục Ly, tỉnh táo!
Liễu Di lao đến, ngăn cản Lục Ly nói:
- Nếu ngươi đi ra Thiên Đảo Hồ, một khi bị Vũ gia thăm dò được, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng.
- Cút ra!
Lục Ly nhìn chằm chằm Liễu Di, quát lạnh nói:
- Mộ tổ bị đào không phải của nhà ngươi, ngươi tự nhiên sẽ nói như vậy. Ông ngoại ta chết rồi còn không được an bình, thù này không báo, Lục Ly ta còn là người ư?
Liễu Di nhìn cặp mắt đỏ ngầu, nét mặt dữ tợn kia của Lục Ly, lập tức sợ đến cả người lui ra sau mấy bước, Lục Ly cứ thế dẫn theo Thiên Đà Tử dương trường mà đi, thoáng chốc đã tan biến bên ngoài Huyết Sát Bảo.
Đợi lúc Liễu Di và Thất trưởng lão đuổi theo đi ra, Lục Ly và Thiên Đà Tử sớm đã biến mất ở phương xa, tốc độ Thiên Đà Tử nhanh như vậy, bọn họ sao mà đuổi được?
- Xảy ra chuyện rồi!
Liễu Di và Thất trưởng lão liếc nhau, đều có chút hối hận đáng lý không nên nói chuyện này cho Lục Ly, nhưng hai người sợ sau này bị Lục Ly biết được sẽ trách tội, sợ hắn bỏ mặc Liễu gia không quản.
Hai người lòng như lửa đốt, Lục Ly mà cứ thế lỗ mãng xông ra Thiên Đảo Hồ, rất có thể sẽ bị Vũ gia thăm dò được. Một khi bị phát hiện, đối phương khẳng định sẽ phái ra võ giả Bất Diệt Cảnh truy sát, đến lúc đó Lục Ly tất chết không nghi ngờ.
- Thất gia gia, giờ làm thế nào?
Liễu Di quay đầu nhìn lại Thất trưởng lão, Thất trưởng lão cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chỉ còn một cách, chúng ta lập tức lên đường đi Thiên Ngục đảo, tìm Yên phu nhân!
- Đúng rồi!
Mắt Liễu Di khẽ sáng lên, nếu được Bạch gia hỗ trợ, Lục Ly liền an toàn hơn nhiều, hoặc tệ nhất cũng có thể cản lại Lục Ly.
- Lão cửu!
Thất trưởng lão hạ lệnh:
- Ngươi lập tức dẫn theo Lục Ải Nhân đi trấn thủ Huyết Sát Đảo, bất kỳ người nào cũng đều chỉ cho vào không cho ra, ai dám ra đảo, giết không cần luận!
Tuyệt đối không thể để rò rỉ tin tức, bằng không sợ rằng Lục Ly vừa ra Thiên Đảo Hồ, sát thủ Vũ gia liền tìm được.
Hạ lệnh xong, Thất trưởng lão mang theo Liễu Di cuồng chạy mà đi, chuẩn bị tới gặp Yên phu nhân, nhờ ngăn lại Lục Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.