Chương 285: Mười hai chủ thành
Yêu Dạ
16/04/2021
Thiên Ngục Thành gần đây đích xác rất lạnh lẽo buồn tẻ, tuy trong thành cũng có không ít người hành tẩu, nhưng cảnh tượng lại khác xa với ngựa xe như nước ngày xưa.
Thời gian giữa trưa, truyền tống trận sáng lên, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ xuất hiện trong truyền tống trận, sau đó lập tức tới hội đấu giá. Rất nhanh truyền tống trận không ngừng lấp lánh quang mang, vô số người lại truyền tống tới, rất nhiều tộc trưởng trưởng lão của gia tộc trong thành đều đi ra. Thiên Ngục Thành vốn đang tử khí trầm trầm sau khi Lục Ly tới dường như có chút sống lại.
Lục Ly dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, được đưa tới một thiên điện, Đỗ Tranh đang ngồi bên trong, hai thị nữ xinh đẹp đang bóp vai cho hắn.
Nhìn thấy Lục Ly tiến vào, hắn đứng dậy nghênh đón, cười cười vẫy tay nói:
- Lục lão đệ, ngươi đã đến rồi à, ta không khách sáo với ngươi đâu, cứ tùy tiện ngồi đi.
Đỗ Tranh nhìn thì chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, diện mạo nho nhã, nụ cười như gió xuân, khiến người ta tự nhiên có hảo cảm.
Lúc này hắn không khách sáo và hàn huyên, ngược lại khiến người ta thoải mái, hắn vẫy tay với Minh Vũ, ý bảo Minh Vũ cũng ngồi xuống. Hắn thì an vị bên cạnh Đỗ Tranh, cầm một linh quả trên khay hoàng kim lên ăn.
- Lục lão đệ, nghe nói ngày hôm qua Độc Quả Phụ tới chỗ ngươi à?
Đỗ Tranh đột nhiên ghé tới, lộ ra một nụ cười đáng khinh, nói:
- Ngươi không bị nàng ta lừa lên giường chứ? Tâm kế của nữ nhân này rất lợi hại, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.
Giữa nam nhân vừa nhắc tới mỹ nữ, cự ly lập tức dường như lập tức được kéo gần lại, Lục Ly trợn mắt nói:
- Nghĩ gì thế, ta không phải loại người đó!
- Ha ha ha!
Đỗ Tranh cười ha hả, kéo một thị nữ sau lưng vào trong lòng sờ mó một phen, nói:
- Anh hùng thích mỹ nhân, đây là bản sắc của là nam nhân. Quả phụ đó là vưu vật, chỉ là tâm cơ hơi nặng. Có điều, ở thế giới này thực lực mới là căn bản, chỉ cần có thực lực và địa vị, loại nữ nhân nào mà không có được? Lục lão đệ đừng trầm mê nữ sắc là được.
Lục Ly lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta sắp đi rồi, không có thời gian để chơi, Đỗ tổng quản nghĩ nhiều rồi. Lần này đến chính là muốn nhờ Đỗ tổng quản, khi ta đi rồi thì chiếu cố cho Bạch gia và Liễu gia.
- Không thành vấn đề!
Đỗ Tranh đẩy mỹ nhân trong lòng ra, thần sắc trở nên trịnh trọng, nói:
- Lục lão đệ muốn về Lục gia à? Từ bỏ Bắc Mạc này sao?
- Cũng đúng thôi...
Đỗ Tranh nghĩ nghĩ một chút, có chút mất mát nói:
- Dù sao Bắc Mạc cũng quá nhỏ, Trung Châu mới là vũ đài của cường giả, quyết định của Lục lão đệ là chính xác. Ta còn tưởng rằng Lục lão đệ sẽ ở lại Bắc Mạc một đoạn thời gian, còn muốn giúp ngươi nhất thống Bắc Mạc.
Đỗ Tranh bàyra một đại cục này, muốn tặng cho Lục Ly một phần đại lễ. Lại phát hiện Lục Ly căn bản không cần, thoáng cái lại muốn đi, tất nhiên có chút mất mát. Tuy bố cục này đối với hắn mà nói chỉ là việc một cái nhấc tay, cũng không phải quá cực nhọc gì, nhưng cũng phí một phen tâm tư.
Lục Ly nhìn thấy vẻ mất mát trong mắt Đỗ Tranh, liền mấp máy môi. Hắn đích xác không thích lễ vật này, nhưng Đỗ Tranh vì giao hảo với hắn mà tiêu phí tâm tư lớn như vậy, không thể không cho chút mặt mũi, hắn lên tiếng nói:
- Đỗ đại ca xem trọng Lục Ly, nguyện kết giao với bằng hữu với ta, Lục Ly cảm kích cảm kích. Có điều ta kết giao bằng hữu thích chân thành đãi người. Giống như Liễu gia, bọn họ từng giúp ta, cho nên ta không vứt bỏ bọn họ, đây là chuẩn tắc làm người của Lục Ly ta.
Đỗ Tranh như hiểu ra gì đó, bưng chén rượu lên uống một ngụm, nói:
- Là Đỗ mỗ sai rồi, ta tự phạt một ly. Ài. . . Trước kia ở Trung Châu một đoạn thời gian, tư duy cũng có chút bị vặn vẹo. Quên kết giao bằng hữu là cần thành tâm, chứ không phải ở chỗ trao đổi lợi ích. Lục lão đệ, vì một tiếng Đỗ đại ca này của ngươi, sau này nếu ngươi cần gì, ta tùy thời có thể đi liều mạng thay ngươi.
Ngữ khí của Đỗ Tranh rất thành khẩn, lời nói cũng dễ khiến người ta cảm động, Lục Ly lại không dám tin. Kết giao bằng hữu không phải chuyện ngày một ngày hai, cũng không phải chuyện một hai câu nói, lâu ngày mới có thể thấy lòng người.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Đỗ đại ca nói quá lời rồi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Bạch gia và Liễu gia, ta đã vô cùng cảm kích.
- Ngươi yên tâm đi!
Đỗ Tranh rất nghiêm túc nói:
- Chỉ cần một ngày Đỗ Tranh vẫn ở Bắc Mạc, Bạch gia và Liễu gia sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu không ngươi quay về cứ chỉ vào mũi ta mà chửi.
Có những lời này của Đỗ Tranh, Lục Ly xem như đã triệt để yên tâm, hắn cầm chén lên cạch với Đỗ Tranh, uống cạn một ly.
Đỗ Tranh trầm ngâm một chút hỏi:
- Lục lão đệ, lần này về Lục gia, là có người của Lục gia đến tới đón ngươi à?
Đỗ Tranh đã biết rất nhiều nội tình của mình, cho nên Lục Ly cũng không giấu diếm:
- Không, ta tự mình đi tìm Lục gia. Đúng rồi, Đỗ đại ca, ngươi biết Lục gia ở đâu không?
- Đương nhiên là biết...
Đỗ Tranh nhăn mày, nói:
- Lục gia ở Thần Khải Vực phía đông Trung Châu, nếu ngươi không có người của Lục gia tới nghênh đón, muốn đến Lục gia e là rất phiền.
- Phiền?
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, hỏi:
- Sao mà phiền? Đỗ đại ca, Đỗ gia các ngươi không phải là đại gia tộc ở Trung Châu à? Các ngươi có thể dẫn ta tới Lục giakhông?
- Đại gia tộc?
Đỗ Tranh cười khổ lắc đầu:
- Lục lão đệ, so với gia tộc của Bắc Mạc thì Đỗ gia so với chúng ta đúng là đại gia tộc, nhưng ở Trung Châu thì lại không tính là gì. Hơn nữa...Nếu ngươi muốn tới Thần Khải Vực thì Đỗ gia chúng ta thực sự không giúp được gì, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể phái hai Quân Hầu cảnh của gia tộc một đường bảo hộ ngươi.
Quân Hầu cảnh thì Lục Ly tất nhiên không cần, hắn dẫn theo hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đã đủ để chống lại công kích của Quân Hầu cảnh bình thường rồi. Nếu Quân Hầu cảnh cường đại hoặc là Nhân Hoàng muốn giết hắn, cho dù Đỗ gia phái bốn năm Quân Hầu cảnh đi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn cự tuyệt hảo ý của Đỗ Tranh, người sau trầm mặc một lát, sau đó sai người lấy ra bút, hắn ở trên giấy trắng vạch một điểm ở phía đông và phía bắc, nói:
- Thần Khải Vực mà ngươi muốn tới là ở phía đông, ngươi từ Bắc Mạc tới Trung Châu, chỉ có thể truyền tống tới phía bắc Trung Châu. Cho nên ngươi phải cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, từ phía bắc Trung Châu tới phía đông Trung Châu. Trung Châu rất lớn, cho dù trên đường không xuất hiện bất kỳ bất ngờ gì, ngươi ít nhất cũng cũng cần hai năm.
- Cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn? Không có truyền tống trận à?
Lục Ly và Minh Vũ càng không hiểu. Bắc Mạc còn có rất nhiều truyền tống trận, Trung Châu sao có thể không có? Không thể trực tiếp từ phía bắc Trung Châu ngồi truyền tống trận siêu cấp bay thẳng tới Thần Khải Vực sao?
- Truyền tống trận thì có!
Đỗ Tranh vẽ một vòng tròn trên bản đồ, sau đó giải thích:
- Ở Trung Châu chỉ những thành trì cùng cấp bậc mới có thể truyền tống với nhau, thành trì cấp bậc còn lại thì không thể truyền tống với nhau. Thần Khải Thành là một trong mười hai chủ thành, cho nên chỉ có mười một tòa chủ thành còn lại mới có thể truyền tống. Bắc bộ Trung Châu có một tòa chủ thành, nhưng. . . Truyền tống trận của Thần Khải Thành mười năm trước đã bị phong bế, cho nên hiện tại bất kỳ truyền tống trận nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành được.
- Truyền tống trận của Thần Khải Thành bị phong bế!
Lục Ly càng thêm ngạc nhiên, hắn khó hiểu hỏi:
- Đỗ đại ca, nghe khẩu khí của ngươi, Lục gia là rất cường đại? Một khi đã như vậy, vì sao bọn họ phải phong bế truyền tống trận? Chẳng lẽ là Lục gia đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết tình huống của Lục gia à? Lục gia là một trong mười hai vương tộc của Trung Châu, gia tộc có huyết mạch phòng ngự mạnh nhất Trung Châu, cũng là gia tộc bát phẩm, đó là cự bá Trung Châu.
Lần này đến phiên Đỗ Tranh kinh ngạc, hắn nghĩ nghĩ một cách rồi nói:
- Còn... Vì sao Lục gia lại phong bế truyền tống trận, việc này ngoại giới cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chắc chỉ có mười một vương tộc còn lại mới biết được.
Thời gian giữa trưa, truyền tống trận sáng lên, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ xuất hiện trong truyền tống trận, sau đó lập tức tới hội đấu giá. Rất nhanh truyền tống trận không ngừng lấp lánh quang mang, vô số người lại truyền tống tới, rất nhiều tộc trưởng trưởng lão của gia tộc trong thành đều đi ra. Thiên Ngục Thành vốn đang tử khí trầm trầm sau khi Lục Ly tới dường như có chút sống lại.
Lục Ly dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, được đưa tới một thiên điện, Đỗ Tranh đang ngồi bên trong, hai thị nữ xinh đẹp đang bóp vai cho hắn.
Nhìn thấy Lục Ly tiến vào, hắn đứng dậy nghênh đón, cười cười vẫy tay nói:
- Lục lão đệ, ngươi đã đến rồi à, ta không khách sáo với ngươi đâu, cứ tùy tiện ngồi đi.
Đỗ Tranh nhìn thì chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, diện mạo nho nhã, nụ cười như gió xuân, khiến người ta tự nhiên có hảo cảm.
Lúc này hắn không khách sáo và hàn huyên, ngược lại khiến người ta thoải mái, hắn vẫy tay với Minh Vũ, ý bảo Minh Vũ cũng ngồi xuống. Hắn thì an vị bên cạnh Đỗ Tranh, cầm một linh quả trên khay hoàng kim lên ăn.
- Lục lão đệ, nghe nói ngày hôm qua Độc Quả Phụ tới chỗ ngươi à?
Đỗ Tranh đột nhiên ghé tới, lộ ra một nụ cười đáng khinh, nói:
- Ngươi không bị nàng ta lừa lên giường chứ? Tâm kế của nữ nhân này rất lợi hại, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.
Giữa nam nhân vừa nhắc tới mỹ nữ, cự ly lập tức dường như lập tức được kéo gần lại, Lục Ly trợn mắt nói:
- Nghĩ gì thế, ta không phải loại người đó!
- Ha ha ha!
Đỗ Tranh cười ha hả, kéo một thị nữ sau lưng vào trong lòng sờ mó một phen, nói:
- Anh hùng thích mỹ nhân, đây là bản sắc của là nam nhân. Quả phụ đó là vưu vật, chỉ là tâm cơ hơi nặng. Có điều, ở thế giới này thực lực mới là căn bản, chỉ cần có thực lực và địa vị, loại nữ nhân nào mà không có được? Lục lão đệ đừng trầm mê nữ sắc là được.
Lục Ly lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta sắp đi rồi, không có thời gian để chơi, Đỗ tổng quản nghĩ nhiều rồi. Lần này đến chính là muốn nhờ Đỗ tổng quản, khi ta đi rồi thì chiếu cố cho Bạch gia và Liễu gia.
- Không thành vấn đề!
Đỗ Tranh đẩy mỹ nhân trong lòng ra, thần sắc trở nên trịnh trọng, nói:
- Lục lão đệ muốn về Lục gia à? Từ bỏ Bắc Mạc này sao?
- Cũng đúng thôi...
Đỗ Tranh nghĩ nghĩ một chút, có chút mất mát nói:
- Dù sao Bắc Mạc cũng quá nhỏ, Trung Châu mới là vũ đài của cường giả, quyết định của Lục lão đệ là chính xác. Ta còn tưởng rằng Lục lão đệ sẽ ở lại Bắc Mạc một đoạn thời gian, còn muốn giúp ngươi nhất thống Bắc Mạc.
Đỗ Tranh bàyra một đại cục này, muốn tặng cho Lục Ly một phần đại lễ. Lại phát hiện Lục Ly căn bản không cần, thoáng cái lại muốn đi, tất nhiên có chút mất mát. Tuy bố cục này đối với hắn mà nói chỉ là việc một cái nhấc tay, cũng không phải quá cực nhọc gì, nhưng cũng phí một phen tâm tư.
Lục Ly nhìn thấy vẻ mất mát trong mắt Đỗ Tranh, liền mấp máy môi. Hắn đích xác không thích lễ vật này, nhưng Đỗ Tranh vì giao hảo với hắn mà tiêu phí tâm tư lớn như vậy, không thể không cho chút mặt mũi, hắn lên tiếng nói:
- Đỗ đại ca xem trọng Lục Ly, nguyện kết giao với bằng hữu với ta, Lục Ly cảm kích cảm kích. Có điều ta kết giao bằng hữu thích chân thành đãi người. Giống như Liễu gia, bọn họ từng giúp ta, cho nên ta không vứt bỏ bọn họ, đây là chuẩn tắc làm người của Lục Ly ta.
Đỗ Tranh như hiểu ra gì đó, bưng chén rượu lên uống một ngụm, nói:
- Là Đỗ mỗ sai rồi, ta tự phạt một ly. Ài. . . Trước kia ở Trung Châu một đoạn thời gian, tư duy cũng có chút bị vặn vẹo. Quên kết giao bằng hữu là cần thành tâm, chứ không phải ở chỗ trao đổi lợi ích. Lục lão đệ, vì một tiếng Đỗ đại ca này của ngươi, sau này nếu ngươi cần gì, ta tùy thời có thể đi liều mạng thay ngươi.
Ngữ khí của Đỗ Tranh rất thành khẩn, lời nói cũng dễ khiến người ta cảm động, Lục Ly lại không dám tin. Kết giao bằng hữu không phải chuyện ngày một ngày hai, cũng không phải chuyện một hai câu nói, lâu ngày mới có thể thấy lòng người.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Đỗ đại ca nói quá lời rồi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Bạch gia và Liễu gia, ta đã vô cùng cảm kích.
- Ngươi yên tâm đi!
Đỗ Tranh rất nghiêm túc nói:
- Chỉ cần một ngày Đỗ Tranh vẫn ở Bắc Mạc, Bạch gia và Liễu gia sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu không ngươi quay về cứ chỉ vào mũi ta mà chửi.
Có những lời này của Đỗ Tranh, Lục Ly xem như đã triệt để yên tâm, hắn cầm chén lên cạch với Đỗ Tranh, uống cạn một ly.
Đỗ Tranh trầm ngâm một chút hỏi:
- Lục lão đệ, lần này về Lục gia, là có người của Lục gia đến tới đón ngươi à?
Đỗ Tranh đã biết rất nhiều nội tình của mình, cho nên Lục Ly cũng không giấu diếm:
- Không, ta tự mình đi tìm Lục gia. Đúng rồi, Đỗ đại ca, ngươi biết Lục gia ở đâu không?
- Đương nhiên là biết...
Đỗ Tranh nhăn mày, nói:
- Lục gia ở Thần Khải Vực phía đông Trung Châu, nếu ngươi không có người của Lục gia tới nghênh đón, muốn đến Lục gia e là rất phiền.
- Phiền?
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, hỏi:
- Sao mà phiền? Đỗ đại ca, Đỗ gia các ngươi không phải là đại gia tộc ở Trung Châu à? Các ngươi có thể dẫn ta tới Lục giakhông?
- Đại gia tộc?
Đỗ Tranh cười khổ lắc đầu:
- Lục lão đệ, so với gia tộc của Bắc Mạc thì Đỗ gia so với chúng ta đúng là đại gia tộc, nhưng ở Trung Châu thì lại không tính là gì. Hơn nữa...Nếu ngươi muốn tới Thần Khải Vực thì Đỗ gia chúng ta thực sự không giúp được gì, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể phái hai Quân Hầu cảnh của gia tộc một đường bảo hộ ngươi.
Quân Hầu cảnh thì Lục Ly tất nhiên không cần, hắn dẫn theo hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đã đủ để chống lại công kích của Quân Hầu cảnh bình thường rồi. Nếu Quân Hầu cảnh cường đại hoặc là Nhân Hoàng muốn giết hắn, cho dù Đỗ gia phái bốn năm Quân Hầu cảnh đi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn cự tuyệt hảo ý của Đỗ Tranh, người sau trầm mặc một lát, sau đó sai người lấy ra bút, hắn ở trên giấy trắng vạch một điểm ở phía đông và phía bắc, nói:
- Thần Khải Vực mà ngươi muốn tới là ở phía đông, ngươi từ Bắc Mạc tới Trung Châu, chỉ có thể truyền tống tới phía bắc Trung Châu. Cho nên ngươi phải cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, từ phía bắc Trung Châu tới phía đông Trung Châu. Trung Châu rất lớn, cho dù trên đường không xuất hiện bất kỳ bất ngờ gì, ngươi ít nhất cũng cũng cần hai năm.
- Cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn? Không có truyền tống trận à?
Lục Ly và Minh Vũ càng không hiểu. Bắc Mạc còn có rất nhiều truyền tống trận, Trung Châu sao có thể không có? Không thể trực tiếp từ phía bắc Trung Châu ngồi truyền tống trận siêu cấp bay thẳng tới Thần Khải Vực sao?
- Truyền tống trận thì có!
Đỗ Tranh vẽ một vòng tròn trên bản đồ, sau đó giải thích:
- Ở Trung Châu chỉ những thành trì cùng cấp bậc mới có thể truyền tống với nhau, thành trì cấp bậc còn lại thì không thể truyền tống với nhau. Thần Khải Thành là một trong mười hai chủ thành, cho nên chỉ có mười một tòa chủ thành còn lại mới có thể truyền tống. Bắc bộ Trung Châu có một tòa chủ thành, nhưng. . . Truyền tống trận của Thần Khải Thành mười năm trước đã bị phong bế, cho nên hiện tại bất kỳ truyền tống trận nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành được.
- Truyền tống trận của Thần Khải Thành bị phong bế!
Lục Ly càng thêm ngạc nhiên, hắn khó hiểu hỏi:
- Đỗ đại ca, nghe khẩu khí của ngươi, Lục gia là rất cường đại? Một khi đã như vậy, vì sao bọn họ phải phong bế truyền tống trận? Chẳng lẽ là Lục gia đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết tình huống của Lục gia à? Lục gia là một trong mười hai vương tộc của Trung Châu, gia tộc có huyết mạch phòng ngự mạnh nhất Trung Châu, cũng là gia tộc bát phẩm, đó là cự bá Trung Châu.
Lần này đến phiên Đỗ Tranh kinh ngạc, hắn nghĩ nghĩ một cách rồi nói:
- Còn... Vì sao Lục gia lại phong bế truyền tống trận, việc này ngoại giới cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chắc chỉ có mười một vương tộc còn lại mới biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.