Chương 120: Oan đại đầu
Yêu Dạ
29/03/2021
Kích trên thực tế là hợp thể giữa qua và mâu, nó vừa có lưỡi ngang lại vừa có lưỡi dọc, thành hình chữ “Thập” (十) hoặc chữ “Bặc” (卜). Bởi thế kích mới có đủ các loại công dụng như móc, mổ, đâm, cắt, năng lực sát thương cũng hơn hẳn qua và mâu.
Nếu là kích bình thường, Lục Ly khẳng định sẽ cảm thấy dùng không thuận tay, cũng không phù hợp. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến Kình Thiên Kích, Lục Ly lại thật lòng yêu thích.
Kích bình thường hình dạng tương tự như mâu, riêng thanh kích này lại càng giống một thanh trọng kiếm. Kích dài phải đến hai mét, không hề có lưỡi ngang và lưỡi dọc, mà là lưỡi thẳng như kiếm, phần đỉnh vạt phẳng, rộng chừng một xích. Lưỡi rất dày nặng, toàn thân được rèn đúc bởi một loại hàn thiết màu đen kỳ dị, mặt trên điêu khắc từng đạo hoa văn tinh tế, nhìn rất hoa lệ.
Nói theo cách trực quan nhất thì thanh kích này càng giống một thanh xích sắt hai bên có mũi nhọn, phần dưới xích sắt là một chuôi kiếm dài nửa thước.
Lục Ly tiến lại, một tay nắm lấy cán Kình Thiên Kích, chậm rãi nâng lên, tròng mắt lóe lên quang mang, thanh chiến kích này quả thực rất nặng, chí ít phải cỡ một vạn cân trở lên.
Ông!
Lục Ly vận chuyển Huyền lực, toàn thanh chiến kích sáng lên hắc quang, hoa văn trên thân kích ẩn ẩn có cảm giác du tẩu huyền diệu, lộng lẫy bá khí dị thường.
Xuy xuy
Lục Ly tùy ý khua múa chiến kích, không trung lập tức phát ra tiếng rít, chiến kích hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, Lục Ly kinh dị thốt lên:
- Kình Thiên Kích này thật là …
- Hắc hắc!
Chưởng quỹ mỉm cười nói:
- Thanh chiến kích này là tác phẩm đắc ý của một vị Luyện Khí Tông Sư Huyền Khí Các chúng ta, mặc dù phẩm cấp chỉ là Địa giai tam phẩm, nhưng hắn lại cho rằng giá trị thanh binh khí này vượt trên cả Địa giai ngũ phẩm. Bởi vì trong chiến kích còn được gia trì một cấm chế phi thường huyền diệu, có thể mượn nhờ lực lượng của gió, khiến tốc độ tấn công của chiến kích càng nhanh!
- Quả nhiên!
Lục Ly giờ mới hiểu, vừa nãy hắn chỉ tùy ý khua múa một cái, không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy. Tròng mắt hắn bất giác sáng lên, thanh chiến kích này dù không phải chiến đao, nhưng đủ để hắn phát huy toàn bộ chiến lực, trước mắt là binh khí thích hợp nhất mà hắn từng gặp được.
Chưởng quỹ thấy được vẻ thèm khát trong mắt Lục Ly, lần nữa giải thích nói:
- Kình Thiên Kích nặng một vạn tám ngàn cân, toàn do Thiên Cương Thiết luyện chế mà thành. Trừ Huyền khí Thiên phẩm ra, Huyền khí Địa giai khác tuyệt đối không cách nào chặt đứt. Thanh chiến kích này vốn là bảo vật trấn điếm của phân các chúng ta, nếu không phải hai vị, chúng ta cũng sẽ lấy ra.
Mấy lời sau đó rõ ràng đều là nói nhảm, tên chưởng quỹ này thấy Lục Ly yêu thích mới bắt đầu cố tình nâng giá. Liễu Di nhìn ra ý đồ chưởng quỹ, chẳng qua Lục Ly quả thực rất thích kích này, nàng liền trực tiếp hỏi:
- Báo giá đi.
Chưởng quỹ không nói nhảm, trực tiếp báo giá nói:
- Mười vạn Huyền Tinh!
Tê
Lục Ly và Liễu Di đồng thời hít sâu một hơi khí lạnh, tên chưởng quỹ này báo giá quá ác, chỉ mỗi thanh binh khí thôi đã đủ đổi lấy hai tên Lục Ải Nhân.
Lục Ly liếc mắt liền nhìn ra mưu đồ chặt chém của chưởng quỹ, hắn thả xuống Kình Thiên Kích nói:
- Mua không nổi, cáo từ.
Dù hắn thật rất yêu thích thanh chiến kích này, nhưng không có nghĩa tùy ý mặc người chặt chém. Thiên Ngục thương hội cũng có phân bộ ở Lạc Thần đảo, hắn có thể qua đó xem xem.
- Tiểu ca đừng vội, giá ta nói vừa rồi chỉ là báo giá với bên ngoài!
Chưởng quỹ vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Bảo kiếm phối anh hùng, chiến kích này được tiểu ca coi trọng, cũng tính là phúc khí của nó. Tiểu ca trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Thần Hải Cảnh trung kỳ, ngày sau khẳng định tiền đồ vô lượng, Huyền Khí Các chúng ta muốn kết bạn với ngươi, một giá thôi, năm vạn Huyền Tinh.
Bỗng chốc chém đi phân nửa, Lục Ly và Liễu Di đều không biết phải nói gì. Hai người liếc nhau, Lục Ly trực tiếp trả giá nói:
- Hai vạn Huyền Tinh, nhiều nữa ta liền đi.
- Tiểu ca ngươi trả giá ác quá? Hai vạn, giá thành cũng phải hơn số đó.
Chưởng quỹ mặt ủ mày chau nói, sau đó lại khoát tay nói tiếp:
- Thôi được rồi, hai vạn thì hai vạn, xem ra Huyền Khí Các chúng ta kết bạn với tiểu ca ngươi.
- Ách!!
Lục Ly lần nữa liếc nhìn Liễu Di, hai người đều cảm thấy tựa hồ bị mắc lừa. Nhìn bộ dạng kia của tên chưởng quỹ, đừng nói hai vạn, sợ là một vạn cũng sẽ lập tức đáp ứng? Xem ra hai người vẫn là quá non.
Nghĩ lại Lục Ly liền cũng hiểu, kỳ thực báo giá của mình đã rất cao.
Chiến kích này là Huyền khí Địa giai tam phẩm, thường thường người dùng Huyền khí cấp bậc này đều là Thần Hải Cảnh. Mà với lực lượng Thần Hải Cảnh, dùng binh khí nặng như vậy rất là bất tiện, không cách nào linh hoạt vận dụng huyền kỹ, bởi thế chiến kích này thật ra không dễ bán, hôm nay xem như hắn làm một lần oan đại đầu.
Liễu Di lại không sao cả, chỉ cần Lục Ly yêu thích, hai vạn Huyền Tinh không tính là gì. Nếu đã thỏa thuận xong nàng cũng lười trả giá, trực tiếp thanh toán Huyền Tinh, Lục Ly xách theo hộp sắt đi ra Huyền Khí Các.
- Rốt cuộc cũng bán được cục sắt kia.
Chưởng quỹ đưa mắt nhìn hai người Lục Ly rời đi, khóe miệng nhếch lên ý cười. Kình Thiên Kích này đích thật là “Trấn điếm chi bảo” a, đã đặt trong điếm chỉnh chỉnh mười năm đều không bán ra được. Hôm nay đừng nói hai vạn Huyền Tinh, năm ngàn hắn đều sẽ bán…
Đợi đến xế chiều, Lục Ly Liễu Di hội hợp với mấy vị trưởng lão, đan dược và cấm chế Cửu trưởng lão cần đều đã mua xong.
Bên phía Thất trưởng lão lại không mấy thuận lợi, hai vị trưởng lão Hứa gia kia tuy nhận Huyền Tinh, lại không tỏ thái độ gì, không nói giúp Liễu gia xuất chiến, ngay cả trung lập đều không lên tiếng đảm bảo.
Lạc Thần đảo là bá chủ trong ngàn dặm hải vực quanh đây, bọn hắn không tỏ rõ thái độ cũng là điều bình thường, Huyền Tinh cúng được đi ra, chúng nhân cũng tính là an tâm phần nào. Còn nếu Lạc Thần đảo tham chiến, trận này cũng không cần đánh làm gì, mọi người ngồi im chờ chết là xong.
Chúng nhân ngồi chiến thuyền chạy về Huyết Long Đảo, vừa mới lên đảo Thất trưởng lão đột ngột quét mắt về phía rừng cây nhỏ trong đảo, trong mắt chớp qua một tia phẫn nộ.
Đám người Liễu Di Lục Ly quét mắt nhìn theo, lại không phát hiện được gì, Liễu Di nghi hoặc hỏi:
- Thất gia gia, sao thế?
Thất trưởng lão nhẹ giọng giải thích nói:
- Thám báo Huyết Sát đảo tiềm phục trong bụi cỏ kia.
Sát ý chợt lóe trong mắt Cửu trưởng lão, sát khí đằng đằng nói:
- Thất ca, ta đi xử lý?
- Thôi đi.
Thất trưởng lão nghĩ nghĩ một lát liền lắc đầu nói:
- Thân phận chúng ta không tiện động thủ, đến lúc đó sẽ thành cái cớ cho Huyết Cừu.
- Hừ!
Lục Ly lại không cho là đúng, đã đến bước này rồi, còn giữa thể diện cái gì nữa? Rõ ràng biết thám báo kẻ địch tiềm phục trên đảo, mọi nhất cử nhất động bên này đối phương đều rõ như lòng bàn tay, vậy còn đánh làm sao được nữa?
Hắn mở ra hộp sắt, xách lấy Kình Thiên Kích, Huyền lực lấp lánh như một con mãnh hổ lao vút mà đi, vung lên chiến kích dài hai thước trùng trùng phách xuống bụi cỏ.
Trong bụi cỏ quả nhiên tiềm phục một tên thám báo, mới đầu y còn không dám động, đến lúc muốn động thì đã muộn. Thanh chiến kích như lưỡi hái tử thần trong tay Lục Ly đã hóa thành tàn ảnh chém xuống, nháy mắt liền đánh chết đối phương.
- Tiểu Bạch, đi ra!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, Tiểu Bạch từ trong tay áo chui ra, Lục Ly hạ lệnh:
- Đi trên đảo tuần tra, thăm dò thám báo từ ngoài đảo tiềm phục vào.
Tiểu Bạch chui vào trong bụi cỏ rồi tan biến, Lục Ly quay đầu nhìn Thất trưởng lão nói:
- Các ngươi không tiện xuất thủ, vậy để ta ra tay. Giúp các ngươi thanh lý sạch sẽ toàn bộ thám báo trên đảo.
- Được rồi, Lục Ly, chú ý an toàn!
Thất trưởng lão khẽ gật đầu, trên thực tế hắn không phải không muốn thanh lý thám báo, vừa rồi nói vậy mục đích cũng là để chờ Lục Ly ra tay.
Như thế vạn nhất thế cục đến lúc không thể vãn hồi, hắn có thể đẩy hết mọi chuyện lên thân Lục Ly, chừa ra cho bọn hắn một con đường lui.
Nếu là kích bình thường, Lục Ly khẳng định sẽ cảm thấy dùng không thuận tay, cũng không phù hợp. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến Kình Thiên Kích, Lục Ly lại thật lòng yêu thích.
Kích bình thường hình dạng tương tự như mâu, riêng thanh kích này lại càng giống một thanh trọng kiếm. Kích dài phải đến hai mét, không hề có lưỡi ngang và lưỡi dọc, mà là lưỡi thẳng như kiếm, phần đỉnh vạt phẳng, rộng chừng một xích. Lưỡi rất dày nặng, toàn thân được rèn đúc bởi một loại hàn thiết màu đen kỳ dị, mặt trên điêu khắc từng đạo hoa văn tinh tế, nhìn rất hoa lệ.
Nói theo cách trực quan nhất thì thanh kích này càng giống một thanh xích sắt hai bên có mũi nhọn, phần dưới xích sắt là một chuôi kiếm dài nửa thước.
Lục Ly tiến lại, một tay nắm lấy cán Kình Thiên Kích, chậm rãi nâng lên, tròng mắt lóe lên quang mang, thanh chiến kích này quả thực rất nặng, chí ít phải cỡ một vạn cân trở lên.
Ông!
Lục Ly vận chuyển Huyền lực, toàn thanh chiến kích sáng lên hắc quang, hoa văn trên thân kích ẩn ẩn có cảm giác du tẩu huyền diệu, lộng lẫy bá khí dị thường.
Xuy xuy
Lục Ly tùy ý khua múa chiến kích, không trung lập tức phát ra tiếng rít, chiến kích hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, Lục Ly kinh dị thốt lên:
- Kình Thiên Kích này thật là …
- Hắc hắc!
Chưởng quỹ mỉm cười nói:
- Thanh chiến kích này là tác phẩm đắc ý của một vị Luyện Khí Tông Sư Huyền Khí Các chúng ta, mặc dù phẩm cấp chỉ là Địa giai tam phẩm, nhưng hắn lại cho rằng giá trị thanh binh khí này vượt trên cả Địa giai ngũ phẩm. Bởi vì trong chiến kích còn được gia trì một cấm chế phi thường huyền diệu, có thể mượn nhờ lực lượng của gió, khiến tốc độ tấn công của chiến kích càng nhanh!
- Quả nhiên!
Lục Ly giờ mới hiểu, vừa nãy hắn chỉ tùy ý khua múa một cái, không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy. Tròng mắt hắn bất giác sáng lên, thanh chiến kích này dù không phải chiến đao, nhưng đủ để hắn phát huy toàn bộ chiến lực, trước mắt là binh khí thích hợp nhất mà hắn từng gặp được.
Chưởng quỹ thấy được vẻ thèm khát trong mắt Lục Ly, lần nữa giải thích nói:
- Kình Thiên Kích nặng một vạn tám ngàn cân, toàn do Thiên Cương Thiết luyện chế mà thành. Trừ Huyền khí Thiên phẩm ra, Huyền khí Địa giai khác tuyệt đối không cách nào chặt đứt. Thanh chiến kích này vốn là bảo vật trấn điếm của phân các chúng ta, nếu không phải hai vị, chúng ta cũng sẽ lấy ra.
Mấy lời sau đó rõ ràng đều là nói nhảm, tên chưởng quỹ này thấy Lục Ly yêu thích mới bắt đầu cố tình nâng giá. Liễu Di nhìn ra ý đồ chưởng quỹ, chẳng qua Lục Ly quả thực rất thích kích này, nàng liền trực tiếp hỏi:
- Báo giá đi.
Chưởng quỹ không nói nhảm, trực tiếp báo giá nói:
- Mười vạn Huyền Tinh!
Tê
Lục Ly và Liễu Di đồng thời hít sâu một hơi khí lạnh, tên chưởng quỹ này báo giá quá ác, chỉ mỗi thanh binh khí thôi đã đủ đổi lấy hai tên Lục Ải Nhân.
Lục Ly liếc mắt liền nhìn ra mưu đồ chặt chém của chưởng quỹ, hắn thả xuống Kình Thiên Kích nói:
- Mua không nổi, cáo từ.
Dù hắn thật rất yêu thích thanh chiến kích này, nhưng không có nghĩa tùy ý mặc người chặt chém. Thiên Ngục thương hội cũng có phân bộ ở Lạc Thần đảo, hắn có thể qua đó xem xem.
- Tiểu ca đừng vội, giá ta nói vừa rồi chỉ là báo giá với bên ngoài!
Chưởng quỹ vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Bảo kiếm phối anh hùng, chiến kích này được tiểu ca coi trọng, cũng tính là phúc khí của nó. Tiểu ca trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Thần Hải Cảnh trung kỳ, ngày sau khẳng định tiền đồ vô lượng, Huyền Khí Các chúng ta muốn kết bạn với ngươi, một giá thôi, năm vạn Huyền Tinh.
Bỗng chốc chém đi phân nửa, Lục Ly và Liễu Di đều không biết phải nói gì. Hai người liếc nhau, Lục Ly trực tiếp trả giá nói:
- Hai vạn Huyền Tinh, nhiều nữa ta liền đi.
- Tiểu ca ngươi trả giá ác quá? Hai vạn, giá thành cũng phải hơn số đó.
Chưởng quỹ mặt ủ mày chau nói, sau đó lại khoát tay nói tiếp:
- Thôi được rồi, hai vạn thì hai vạn, xem ra Huyền Khí Các chúng ta kết bạn với tiểu ca ngươi.
- Ách!!
Lục Ly lần nữa liếc nhìn Liễu Di, hai người đều cảm thấy tựa hồ bị mắc lừa. Nhìn bộ dạng kia của tên chưởng quỹ, đừng nói hai vạn, sợ là một vạn cũng sẽ lập tức đáp ứng? Xem ra hai người vẫn là quá non.
Nghĩ lại Lục Ly liền cũng hiểu, kỳ thực báo giá của mình đã rất cao.
Chiến kích này là Huyền khí Địa giai tam phẩm, thường thường người dùng Huyền khí cấp bậc này đều là Thần Hải Cảnh. Mà với lực lượng Thần Hải Cảnh, dùng binh khí nặng như vậy rất là bất tiện, không cách nào linh hoạt vận dụng huyền kỹ, bởi thế chiến kích này thật ra không dễ bán, hôm nay xem như hắn làm một lần oan đại đầu.
Liễu Di lại không sao cả, chỉ cần Lục Ly yêu thích, hai vạn Huyền Tinh không tính là gì. Nếu đã thỏa thuận xong nàng cũng lười trả giá, trực tiếp thanh toán Huyền Tinh, Lục Ly xách theo hộp sắt đi ra Huyền Khí Các.
- Rốt cuộc cũng bán được cục sắt kia.
Chưởng quỹ đưa mắt nhìn hai người Lục Ly rời đi, khóe miệng nhếch lên ý cười. Kình Thiên Kích này đích thật là “Trấn điếm chi bảo” a, đã đặt trong điếm chỉnh chỉnh mười năm đều không bán ra được. Hôm nay đừng nói hai vạn Huyền Tinh, năm ngàn hắn đều sẽ bán…
Đợi đến xế chiều, Lục Ly Liễu Di hội hợp với mấy vị trưởng lão, đan dược và cấm chế Cửu trưởng lão cần đều đã mua xong.
Bên phía Thất trưởng lão lại không mấy thuận lợi, hai vị trưởng lão Hứa gia kia tuy nhận Huyền Tinh, lại không tỏ thái độ gì, không nói giúp Liễu gia xuất chiến, ngay cả trung lập đều không lên tiếng đảm bảo.
Lạc Thần đảo là bá chủ trong ngàn dặm hải vực quanh đây, bọn hắn không tỏ rõ thái độ cũng là điều bình thường, Huyền Tinh cúng được đi ra, chúng nhân cũng tính là an tâm phần nào. Còn nếu Lạc Thần đảo tham chiến, trận này cũng không cần đánh làm gì, mọi người ngồi im chờ chết là xong.
Chúng nhân ngồi chiến thuyền chạy về Huyết Long Đảo, vừa mới lên đảo Thất trưởng lão đột ngột quét mắt về phía rừng cây nhỏ trong đảo, trong mắt chớp qua một tia phẫn nộ.
Đám người Liễu Di Lục Ly quét mắt nhìn theo, lại không phát hiện được gì, Liễu Di nghi hoặc hỏi:
- Thất gia gia, sao thế?
Thất trưởng lão nhẹ giọng giải thích nói:
- Thám báo Huyết Sát đảo tiềm phục trong bụi cỏ kia.
Sát ý chợt lóe trong mắt Cửu trưởng lão, sát khí đằng đằng nói:
- Thất ca, ta đi xử lý?
- Thôi đi.
Thất trưởng lão nghĩ nghĩ một lát liền lắc đầu nói:
- Thân phận chúng ta không tiện động thủ, đến lúc đó sẽ thành cái cớ cho Huyết Cừu.
- Hừ!
Lục Ly lại không cho là đúng, đã đến bước này rồi, còn giữa thể diện cái gì nữa? Rõ ràng biết thám báo kẻ địch tiềm phục trên đảo, mọi nhất cử nhất động bên này đối phương đều rõ như lòng bàn tay, vậy còn đánh làm sao được nữa?
Hắn mở ra hộp sắt, xách lấy Kình Thiên Kích, Huyền lực lấp lánh như một con mãnh hổ lao vút mà đi, vung lên chiến kích dài hai thước trùng trùng phách xuống bụi cỏ.
Trong bụi cỏ quả nhiên tiềm phục một tên thám báo, mới đầu y còn không dám động, đến lúc muốn động thì đã muộn. Thanh chiến kích như lưỡi hái tử thần trong tay Lục Ly đã hóa thành tàn ảnh chém xuống, nháy mắt liền đánh chết đối phương.
- Tiểu Bạch, đi ra!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, Tiểu Bạch từ trong tay áo chui ra, Lục Ly hạ lệnh:
- Đi trên đảo tuần tra, thăm dò thám báo từ ngoài đảo tiềm phục vào.
Tiểu Bạch chui vào trong bụi cỏ rồi tan biến, Lục Ly quay đầu nhìn Thất trưởng lão nói:
- Các ngươi không tiện xuất thủ, vậy để ta ra tay. Giúp các ngươi thanh lý sạch sẽ toàn bộ thám báo trên đảo.
- Được rồi, Lục Ly, chú ý an toàn!
Thất trưởng lão khẽ gật đầu, trên thực tế hắn không phải không muốn thanh lý thám báo, vừa rồi nói vậy mục đích cũng là để chờ Lục Ly ra tay.
Như thế vạn nhất thế cục đến lúc không thể vãn hồi, hắn có thể đẩy hết mọi chuyện lên thân Lục Ly, chừa ra cho bọn hắn một con đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.