Chương 541: Thà chết đứng
Yêu Dạ
15/06/2021
Chuyện trong tiểu chiến trường vốn là bên Lục Ly và Khương Khinh Linh chiếm lý.
Dù sao bọn hắn cũng không chủ động gây sự, mà là đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm mưu hại bọn hắn trước. Nếu không phải Khương Khinh Linh truyền thần lực cho Lục Ly, còn tặng cho cho hắn rất nhiều hồn lực, lúc này Khương Khinh Linh và Lục Ly hẳn đều đã chết.
Thậm chí đến sau Lục Ly cũng không hành xử quá phận.
Đám người Lục Toan bố xuống Khốn Ma Trận, lần nữa đặt bẫy hạ sát Lục Ly, Lục Ly cũng vẫn không chém giết đám người Cơ Mộng Điềm. Chẳng qua chỉ là giết mười mấy tên thủ hạ dưới trướng, đối với đám Cơ Mộng Điềm mà nói thì mấy mạng kia thực sự không tính là gì.
Chuyện Cơ Nộ và Dương Kỳ, bên sai cũng không phải Lục Ly.
Là Cơ Nộ và Dương Kỳ dẫn người vây giết Khương Khinh Linh trước, còn chém giết hơn bốn mươi người, Lục Ly trả thù giết hơn hai trăm người, thật ra không tính có gì quá đáng.
Hai lần thiếu chút bị hại chết, Lục Ly lại chỉ nhốt đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan trong Man Thần Đỉnh, dày vò ngược đãi hơn một tháng, nghiêm cách mà nói thì không tính quá sai.
Chuyện này sai là sai ở chỗ địa vị song phương quá bất cân xứng, nếu Lục Ly là thiếu cung chủ Luân Hồi Cung, đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan là tiểu nhân vật. Đừng nói dày vò ngược đãi, dù có giết mấy chục lần đều không quá đáng.
Năm người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan là công tử tiểu thư nổi đình nổi đám của tứ đại thế lực, mạng của bọn họ rất quý giá, đồng thời bọn họ cũng đại diện cho mặt mũi tứ đại thế lực.
Thế giới này trước nay luôn không có đạo lý!
Tứ đại thế lực đứng ngạo nghễ trên đỉnh Thần Châu đại địa, nắm đấm của bọn hắn đủ lớn đủ mạnh, vậy lời của bọn hắn chính là đạo lý.
Một tiểu nhân vật, đánh mặt tứ đại thế lực, còn muốn đòi công đạo? Còn muốn an nhiên sống tiếp? Người này hoặc là kẻ điên, hoặc là quá mức ngây thơ.
Lúc này Lục Ly đã nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, đồng thời cũng nhận thức được Nhị điện chủ là người chống lưng cho tứ đại thế lực, không khỏi cảm giác dù mình nói gì, làm gì cũng đều vô ích.
Hắn tựa như một con kiến hôi, trong khi tứ đại thế lực lại là đại thụ che trời, cành lá sum suê, còn có vô số rễ sâu đan chéo dưới đất.
Nhị điện chủ cất tiếng khiến toàn trường an tĩnh lại, lời này đã để lộ lập trường của Nhị điện chủ, ai sẽ bởi vì Lục Ly mà đi đối nghịch Nhị điện chủ?
Đại điện chủ là đệ nhất nhân Nhân tộc, Nhị điện chủ này đương nhiên cũng là người có chiến lực xếp hàng thứ hai của Nhân tộc. Hơn nữa sau lưng Nhị điện chủ không phải chỉ có một người, mà là cả một thế lực vô cùng khủng khiếp.
Có thể nói thế này, nếu Nhị điện chủ quyết tâm muốn tiêu diệt thế lực nào đó, vậy thì dù có là Linh Lung Các cũng có khả năng tiêu thành tro bụi.
Bởi thế Khương Thiên Thuận sợ, Dạ Lạc bị cường hành mang về Thiên Địa Trủng.
- Chẳng lẽ tên Nhị điện chủ này xuất thân từ Luân Hồi Cung hoặc U Minh Giáo?
-
Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn trầm mặc thoáng chốc sau đó cười lên một tiếng đắng chát, bất ngờ không giãy dụa nữa mà trải tay ra nói:
- Nếu không phải trưởng lão chấp pháp sưu hồn, vậy thì thôi đi. Nhị điện chủ, trực tiếp tuyên phán đi, muốn chém muốn giết thế nào, Lục Ly nhận hết!
Lời này của Lục Ly rất có thâm ý, không ít cường giả trong đại điện đều nghe hiểu được, chẳng qua không ai lên tiếng. Lúc này ai mà dám ra mặt, vậy chính là đối nghịch với Nhị điện chủ.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm lộ ra một tia cười lạnh, kỳ thực Lục Ly đã đoán trúng, Nhị điện chủ họ Cơ, là lão tổ tông của nàng. Từ khi Nhị điện chủ ra mặt, kết cục chuyện này sớm đã được chú định.
Sắc mặt Nhị điện chủ khôi phục vẻ trầm lặng như nước, hắn không lập tức mở miệng mà liếc nhìn chúng nhân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt trưởng lão chấp pháp.
Chuyện này những người còn lại nhìn nhận thế nào, Nhị điện chủ có thể không thèm để ý. Nhưng Lục Ly dù sao cũng là tằng tôn của trưởng lão chấp pháp, hắn vẫn phải cố kỵ phần nào.
Trưởng lão chấp pháp lại không nhìn Nhị điện chủ, mà nhìn Lục Ly một cái, sau đó ánh mắt khẽ di động sang bên cạnh, quét tới lão giả lông mày nâu xám cách đó không xa.
Lão giả lông mày nâu xám họ Bàng, xếp hạng thứ sáu trong mười đại trưởng lão, tính là người tương đối quan trọng trong Thí Ma Điện. Hắn cảm nhận được ánh mắt trưởng lão chấp pháp, sắc mặt thoáng có chút khó coi.
Sau đó, hắn cắn răng đứng lên, nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sai thì cũng đã sai rồi, thành thành thật thật nhận lầm với Nhị điện chủ, sau đó xin lỗi mấy đứa nhóc nhà Cơ gia Dương gia một tiếng. Ở trong tiểu chiến trường ngươi cũng tính là có công, công tội bù nhau, chỉ cần thái độ ngươi tốt chút, không chừng Nhị điện chủ sẽ khoan dung độ lượng, giơ cao đánh khẽ với ngươi.
Lời này dù là phát ra từ miệng lão giả lông mày nâu xám, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được chuyện diễn ra ở đằng sau.
Rất nhiều người đều biết Bàng trưởng lão này một mực lấy trưởng lão chấp pháp làm đầu, trưởng lão chấp pháp gián tiếp ra mặt tỏ rõ thái độ, để Lục Ly cúi đầu, nhận lầm xin lỗi, tranh thủ phạt nhẹ, Nhị điện chủ làm sao cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi, ít nhất không đến nỗi xử tử.
- Nhận lầm? Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, sắc mặt đột nhiên có chút dữ tợn, cộng thêm ngân quang lóng lánh trong mắt, nhìn rất là hãi người.
Dù hắn đang cười, ánh mắt lại lạnh lùng như hàn băng, hắn quét nhìn chúng nhân một lượt, cuối cùng khóa chặt lên thân Bàng trưởng lão, nói:
- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt ta phải nhận lầm? Dựa vào cái gì mà muốn ta cúi đầu?
Cúi đầu nhận tội, có thể không chết, nhưng kết cục tuyệt đối sẽ như khi hắn ở Lục gia trước đây, lưu vong tuyệt địa. Như thế mặc dù có thể sống, cũng có hi vọng, lại cần Lục Ly vứt bỏ tôn nghiêm, cúi đầu với đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan!
- Cúi đầu?
Trong miệng Lục Ly lẩm nhẩm hai chữ này, vẻ giễu cợt trên mặt vẻ càng đậm mấy phần, hắn chỉ vào Lục Toan nói:
- Người này là đường huynh của ta, lại âm thầm mưu hại ta rất nhiều lần, trong tiểu chiến trường hai lần đặt bẫy muốn lừa giết ta, ngươi muốn ta cúi đầu trước hắn?
Ngón tay hắn di động sang bên cạnh, chỉ vào Cơ Mộng Điềm tiếp tục nói:
- Vị đệ nhất tiểu thư Luân Hồi Cung này dung mạo tuyệt mỹ, tâm địa lại như rắn rết. Chúng ta coi nàng là bằng hữu, nàng lại không chút dự triệu bán đứng chúng ta, dẫn chúng ta vào trong mai phục của tứ tộc, khiến để ta cúi đầu với loại người như thế?
- Còn có Dương Hiên công tử, Điệp Phi Vũ tiểu thư!
Lục Ly lại quét mắt nhìn về phía Dương Hiên và Điệp Phi Vũ, lạnh lùng nói:
- Trước khi tiến vào tiểu chiến trường, chúng ta không quen không biết. Lại chỉ bởi vì Khương Khinh Linh có khả năng sẽ trở thành thiên kiêu tương lai, bọn hắn liền dám thông đồng với nhau mưu đồ hãm hại chúng ta. Loại người tâm địa đố kỵ, lòng dạ độc ác như thế, ngươi muốn ta cúi đầu với chúng?
Dương Hiên mặt không biểu tình, Điệp Phi Vũ dù đeo khăn che mặt, lại vẫn không khỏi xấu hổ quay mặt đi, không dám đối mặt với Lục Ly.
Cuối cùng ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Nhị điện chủ, đưa tay chỉ thẳng mặt hắn, nói:
- Vị này là Nhị điện chủ Thí Ma Điện, cường giả xếp hạng thứ hai của Nhân tộc, là tổ thần trong lòng vô số con dân Trung Châu. Nếu đúng thật là thần, không cần các ngươi khuyên, Lục Ly ta vừa gặp liền bái. Đáng tiếc... Hắn không phân phải trái đúng sai, điên đảo thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, nối giáo cho giặc. Ngươi muốn ta cúi đầu trước hắn? Nằm mơ!
- Lục Ly ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là nam nhi đỉnh thiên lập địa. Ta thà chết đứng chứ không sống quỳ!
Từng tiếng từng tiếng hùng hồn to rõ!
Lúc Lục Ly cất tiếng, rất nhiều người biết chuyện lần này rắc rối to, chẳng qua trưởng lão chấp pháp không có bất kỳ biểu thị nào, Nhị điện chủ không mở miệng, ai cũng không tiện cắt ngang.
Sau khi nghe hắn nói xong, ánh mắt rất nhiều người thoáng ảm đạm, Lục Ly đẩy bản thân mình vào tuyệt lộ, giờ dù có là trưởng lão chấp pháp cũng không cách nào xin tha được cho hắn.
Chẳng qua trên mặt không ít người đều lộ ra một tia thổn thức, người ở đây niên kỷ đều không nhỏ, đã sống qua năm tháng dài dặc ở Thí Ma Thành, nhuệ khí của bọn họ sớm đã bị dòng chảy thời gian san bằng. Mấy câu cuối cùng của Lục Ly bất giác lần nữa thiêu đốt lên nhiệt huyết chôn sâu trong lòng bọn họ bao năm qua.
Một ít lão giả thậm chí lộ vẻ xấu hổ, tự than còn không có ngạo cốt tôn nghiêm bằng một đứa trẻ nít mười mấy tuổi
Sắc mặt Nhị điện chủ vẫn không có biến hóa gì quá lớn, mà chỉ lạnh lùng phất tay nói:
- Nếu ngươi đã muốn chết, vậy bản tọa liền thành toàn cho ngươi. Dương trưởng lão, mang Lục Ly đi ra, đương chúng xử tử, lấy đó làm răn đe!
Dù sao bọn hắn cũng không chủ động gây sự, mà là đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm mưu hại bọn hắn trước. Nếu không phải Khương Khinh Linh truyền thần lực cho Lục Ly, còn tặng cho cho hắn rất nhiều hồn lực, lúc này Khương Khinh Linh và Lục Ly hẳn đều đã chết.
Thậm chí đến sau Lục Ly cũng không hành xử quá phận.
Đám người Lục Toan bố xuống Khốn Ma Trận, lần nữa đặt bẫy hạ sát Lục Ly, Lục Ly cũng vẫn không chém giết đám người Cơ Mộng Điềm. Chẳng qua chỉ là giết mười mấy tên thủ hạ dưới trướng, đối với đám Cơ Mộng Điềm mà nói thì mấy mạng kia thực sự không tính là gì.
Chuyện Cơ Nộ và Dương Kỳ, bên sai cũng không phải Lục Ly.
Là Cơ Nộ và Dương Kỳ dẫn người vây giết Khương Khinh Linh trước, còn chém giết hơn bốn mươi người, Lục Ly trả thù giết hơn hai trăm người, thật ra không tính có gì quá đáng.
Hai lần thiếu chút bị hại chết, Lục Ly lại chỉ nhốt đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan trong Man Thần Đỉnh, dày vò ngược đãi hơn một tháng, nghiêm cách mà nói thì không tính quá sai.
Chuyện này sai là sai ở chỗ địa vị song phương quá bất cân xứng, nếu Lục Ly là thiếu cung chủ Luân Hồi Cung, đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan là tiểu nhân vật. Đừng nói dày vò ngược đãi, dù có giết mấy chục lần đều không quá đáng.
Năm người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan là công tử tiểu thư nổi đình nổi đám của tứ đại thế lực, mạng của bọn họ rất quý giá, đồng thời bọn họ cũng đại diện cho mặt mũi tứ đại thế lực.
Thế giới này trước nay luôn không có đạo lý!
Tứ đại thế lực đứng ngạo nghễ trên đỉnh Thần Châu đại địa, nắm đấm của bọn hắn đủ lớn đủ mạnh, vậy lời của bọn hắn chính là đạo lý.
Một tiểu nhân vật, đánh mặt tứ đại thế lực, còn muốn đòi công đạo? Còn muốn an nhiên sống tiếp? Người này hoặc là kẻ điên, hoặc là quá mức ngây thơ.
Lúc này Lục Ly đã nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, đồng thời cũng nhận thức được Nhị điện chủ là người chống lưng cho tứ đại thế lực, không khỏi cảm giác dù mình nói gì, làm gì cũng đều vô ích.
Hắn tựa như một con kiến hôi, trong khi tứ đại thế lực lại là đại thụ che trời, cành lá sum suê, còn có vô số rễ sâu đan chéo dưới đất.
Nhị điện chủ cất tiếng khiến toàn trường an tĩnh lại, lời này đã để lộ lập trường của Nhị điện chủ, ai sẽ bởi vì Lục Ly mà đi đối nghịch Nhị điện chủ?
Đại điện chủ là đệ nhất nhân Nhân tộc, Nhị điện chủ này đương nhiên cũng là người có chiến lực xếp hàng thứ hai của Nhân tộc. Hơn nữa sau lưng Nhị điện chủ không phải chỉ có một người, mà là cả một thế lực vô cùng khủng khiếp.
Có thể nói thế này, nếu Nhị điện chủ quyết tâm muốn tiêu diệt thế lực nào đó, vậy thì dù có là Linh Lung Các cũng có khả năng tiêu thành tro bụi.
Bởi thế Khương Thiên Thuận sợ, Dạ Lạc bị cường hành mang về Thiên Địa Trủng.
- Chẳng lẽ tên Nhị điện chủ này xuất thân từ Luân Hồi Cung hoặc U Minh Giáo?
-
Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn trầm mặc thoáng chốc sau đó cười lên một tiếng đắng chát, bất ngờ không giãy dụa nữa mà trải tay ra nói:
- Nếu không phải trưởng lão chấp pháp sưu hồn, vậy thì thôi đi. Nhị điện chủ, trực tiếp tuyên phán đi, muốn chém muốn giết thế nào, Lục Ly nhận hết!
Lời này của Lục Ly rất có thâm ý, không ít cường giả trong đại điện đều nghe hiểu được, chẳng qua không ai lên tiếng. Lúc này ai mà dám ra mặt, vậy chính là đối nghịch với Nhị điện chủ.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm lộ ra một tia cười lạnh, kỳ thực Lục Ly đã đoán trúng, Nhị điện chủ họ Cơ, là lão tổ tông của nàng. Từ khi Nhị điện chủ ra mặt, kết cục chuyện này sớm đã được chú định.
Sắc mặt Nhị điện chủ khôi phục vẻ trầm lặng như nước, hắn không lập tức mở miệng mà liếc nhìn chúng nhân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt trưởng lão chấp pháp.
Chuyện này những người còn lại nhìn nhận thế nào, Nhị điện chủ có thể không thèm để ý. Nhưng Lục Ly dù sao cũng là tằng tôn của trưởng lão chấp pháp, hắn vẫn phải cố kỵ phần nào.
Trưởng lão chấp pháp lại không nhìn Nhị điện chủ, mà nhìn Lục Ly một cái, sau đó ánh mắt khẽ di động sang bên cạnh, quét tới lão giả lông mày nâu xám cách đó không xa.
Lão giả lông mày nâu xám họ Bàng, xếp hạng thứ sáu trong mười đại trưởng lão, tính là người tương đối quan trọng trong Thí Ma Điện. Hắn cảm nhận được ánh mắt trưởng lão chấp pháp, sắc mặt thoáng có chút khó coi.
Sau đó, hắn cắn răng đứng lên, nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sai thì cũng đã sai rồi, thành thành thật thật nhận lầm với Nhị điện chủ, sau đó xin lỗi mấy đứa nhóc nhà Cơ gia Dương gia một tiếng. Ở trong tiểu chiến trường ngươi cũng tính là có công, công tội bù nhau, chỉ cần thái độ ngươi tốt chút, không chừng Nhị điện chủ sẽ khoan dung độ lượng, giơ cao đánh khẽ với ngươi.
Lời này dù là phát ra từ miệng lão giả lông mày nâu xám, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được chuyện diễn ra ở đằng sau.
Rất nhiều người đều biết Bàng trưởng lão này một mực lấy trưởng lão chấp pháp làm đầu, trưởng lão chấp pháp gián tiếp ra mặt tỏ rõ thái độ, để Lục Ly cúi đầu, nhận lầm xin lỗi, tranh thủ phạt nhẹ, Nhị điện chủ làm sao cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi, ít nhất không đến nỗi xử tử.
- Nhận lầm? Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, sắc mặt đột nhiên có chút dữ tợn, cộng thêm ngân quang lóng lánh trong mắt, nhìn rất là hãi người.
Dù hắn đang cười, ánh mắt lại lạnh lùng như hàn băng, hắn quét nhìn chúng nhân một lượt, cuối cùng khóa chặt lên thân Bàng trưởng lão, nói:
- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt ta phải nhận lầm? Dựa vào cái gì mà muốn ta cúi đầu?
Cúi đầu nhận tội, có thể không chết, nhưng kết cục tuyệt đối sẽ như khi hắn ở Lục gia trước đây, lưu vong tuyệt địa. Như thế mặc dù có thể sống, cũng có hi vọng, lại cần Lục Ly vứt bỏ tôn nghiêm, cúi đầu với đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan!
- Cúi đầu?
Trong miệng Lục Ly lẩm nhẩm hai chữ này, vẻ giễu cợt trên mặt vẻ càng đậm mấy phần, hắn chỉ vào Lục Toan nói:
- Người này là đường huynh của ta, lại âm thầm mưu hại ta rất nhiều lần, trong tiểu chiến trường hai lần đặt bẫy muốn lừa giết ta, ngươi muốn ta cúi đầu trước hắn?
Ngón tay hắn di động sang bên cạnh, chỉ vào Cơ Mộng Điềm tiếp tục nói:
- Vị đệ nhất tiểu thư Luân Hồi Cung này dung mạo tuyệt mỹ, tâm địa lại như rắn rết. Chúng ta coi nàng là bằng hữu, nàng lại không chút dự triệu bán đứng chúng ta, dẫn chúng ta vào trong mai phục của tứ tộc, khiến để ta cúi đầu với loại người như thế?
- Còn có Dương Hiên công tử, Điệp Phi Vũ tiểu thư!
Lục Ly lại quét mắt nhìn về phía Dương Hiên và Điệp Phi Vũ, lạnh lùng nói:
- Trước khi tiến vào tiểu chiến trường, chúng ta không quen không biết. Lại chỉ bởi vì Khương Khinh Linh có khả năng sẽ trở thành thiên kiêu tương lai, bọn hắn liền dám thông đồng với nhau mưu đồ hãm hại chúng ta. Loại người tâm địa đố kỵ, lòng dạ độc ác như thế, ngươi muốn ta cúi đầu với chúng?
Dương Hiên mặt không biểu tình, Điệp Phi Vũ dù đeo khăn che mặt, lại vẫn không khỏi xấu hổ quay mặt đi, không dám đối mặt với Lục Ly.
Cuối cùng ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Nhị điện chủ, đưa tay chỉ thẳng mặt hắn, nói:
- Vị này là Nhị điện chủ Thí Ma Điện, cường giả xếp hạng thứ hai của Nhân tộc, là tổ thần trong lòng vô số con dân Trung Châu. Nếu đúng thật là thần, không cần các ngươi khuyên, Lục Ly ta vừa gặp liền bái. Đáng tiếc... Hắn không phân phải trái đúng sai, điên đảo thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, nối giáo cho giặc. Ngươi muốn ta cúi đầu trước hắn? Nằm mơ!
- Lục Ly ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là nam nhi đỉnh thiên lập địa. Ta thà chết đứng chứ không sống quỳ!
Từng tiếng từng tiếng hùng hồn to rõ!
Lúc Lục Ly cất tiếng, rất nhiều người biết chuyện lần này rắc rối to, chẳng qua trưởng lão chấp pháp không có bất kỳ biểu thị nào, Nhị điện chủ không mở miệng, ai cũng không tiện cắt ngang.
Sau khi nghe hắn nói xong, ánh mắt rất nhiều người thoáng ảm đạm, Lục Ly đẩy bản thân mình vào tuyệt lộ, giờ dù có là trưởng lão chấp pháp cũng không cách nào xin tha được cho hắn.
Chẳng qua trên mặt không ít người đều lộ ra một tia thổn thức, người ở đây niên kỷ đều không nhỏ, đã sống qua năm tháng dài dặc ở Thí Ma Thành, nhuệ khí của bọn họ sớm đã bị dòng chảy thời gian san bằng. Mấy câu cuối cùng của Lục Ly bất giác lần nữa thiêu đốt lên nhiệt huyết chôn sâu trong lòng bọn họ bao năm qua.
Một ít lão giả thậm chí lộ vẻ xấu hổ, tự than còn không có ngạo cốt tôn nghiêm bằng một đứa trẻ nít mười mấy tuổi
Sắc mặt Nhị điện chủ vẫn không có biến hóa gì quá lớn, mà chỉ lạnh lùng phất tay nói:
- Nếu ngươi đã muốn chết, vậy bản tọa liền thành toàn cho ngươi. Dương trưởng lão, mang Lục Ly đi ra, đương chúng xử tử, lấy đó làm răn đe!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.