Chương 667: Thần thú chi uy
Yêu Dạ
11/07/2021
- Hưu...
Cự thú phía trước di động như một tòa núi lớn, nổ bắn mà đến, Hồ Lang dùng một tay bắt lấy tay Lục Ly, đột nhiên ném hắn ra ngoài. Còn mình thì ngạo nghễ vung cự phủ bổ tới cự thú.
- Phanh!
Cự thú vươn ra một cái cự trảo to lớn hơn nhiều lần so với con người, chộp về phía tầng tầng lớp lớp cự phủ của Hồ Lang, một tiếng nổ nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi. Thân thể cự thú bị đánh bay ra mấy trượng, cự phủ trong tay Hồ Lang bị đánh bay, thân thể nện bay ra ngoài, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
- Grào...
Dường như móng vuốt cự thú bị Hồ Lang làm tổn thương, nên nó nổi giận ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh bay về phía Hồ Lang. Trong miệng ngưng tụ ra khí lưu màu lam, giống như chuẩn bị ra đòn tấn công mạnh mẽ.
- Hưu...
Cùng lúc đó, phía cuối chân trời phía nam có hai điểm đen phá không bay đến, một tiếng cười lớn từ xa truyền đến:
- Ha ha ha, Hồ Lang, tiểu tạp chủng, hôm nay ta xem các ngươi trốn đi nơi nào?
- Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương!
Hồ Lang quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên ảm đạm, hắn điên cuồng hét to:
- Ly thiếu, chạy mau, để ta cầm chân chúng. Nếu ngươi không trốn, lão hồ ta chết cũng không nhắm mắt.
- Trốn cái gì?
Mệnh Luân xuất hiện phía dưới bụng Lục Ly, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh xông vào giữa Hồ Lang và Lam Sư. Hắn không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, trong mắt chỉ lấp lánh ngân quang, một luồng khí tức khó hiểu tràn ngập thân thể mà ra.
- Ngao...
Tốc độ Lam Sư rất nhanh, giơ móng vuốt khổng lồ lên chỉ muốn một trảo chụp chết tên nhân loại nhỏ bé trước mặt. Hồ Lang cực kỳ hoảng sợ, giận dữ hét:
- Ly thiếu, ngươi điên rồi sao?
Lục Ly không chút biến sắc, không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Sư phía trước, ngân quang trong mắt càng thịnh. Thân thể hắn có khí lưu nhàn nhạt vờn quanh, khiến khí tức khó hiểu bên trong thân thể hắn càng phát tán mạnh hơn.
Loại khí tức này khiến Hồ Lang có một ít quen thuộc, hắn xa xa nhìn Lục Ly, đột nhiên cảm giác Lục Ly không giống một nhân loại nhỏ bé.
Mà giống là một đầu cự long!
Hồ Lang giật mình tỉnh lại, khí tức trên người Lục Ly, nhất định là khí tức ngân sắc cự long phong thích bên trong cung điện dưới mặt đất. Khí lưu mơ hồ lưu chuyển trên người hắn, chính là long khí lưu chuyển trên người thần long.
- Ngao...
Thú hoàng ngửa mặt lên trời rống to, cự trảo nặng nề đập về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lục Ly.
Nhưng...
Cái cự trảo cứng rắn kia lại ngừng ở trước mặt Lục Ly một trượng, lúc này xuất hiện giống như dừng hình vậy.
Một con cự thú có hình thể vượt qua trăm trượng như một tòa núi lớn, cùng một nhân loại nhỏ bé, bản thân nó đã có cảm giác chênh lệch thị giác to lớn. Lúc này thú trảo to lớn sắp chụp chết nhân loại nhỏ bé, nhưng lại dừng ở giữa không trung, chậm chạp không dám chụp xuống, hình tượng này quá không hợp, khiến đám tâm thần người bị xung kích vô cùng lớn...
Thời điểm Hồ Lang ngoảnh đầu lại nhìn thú hoàng, thấy mắt nó lộ ra vẻ hoảng sợ, hình tượng này cảm càng thêm không đúng, khiến đầu Hồ Lang cũng có chút không xoay chuyển được.
- Súc sinh, quỳ xuống!
Ngân quang trong mắt Lục Ly tăng thêm lần nữa, nếu như Hồ Lang đứng ở đối diện hắn mà nói... Nhất định có thể thấy trong con ngươi hắn có hai con ngân long đang gào thét uốn lượn. Từ phía đối diện đến nhìn Lục Ly, Lục Ly càng giống như là một đầu cự long hình người.
- Ngao... ô...
Cự thú màu lam vốn định phát ra một tiếng gầm nổi giận, nhưng cuối cùng lại trở thành một tiếng kêu nức nở ai oán như chó con. Sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồ Lang, con cự thú kia thật sự gập tứ chi lại, quỳ ở giữa không trung...
- Chuyện này!
Hồ Lang ngẩn người, hắn sống hơn ba trăm năm, đây là lần đầu gặp qua chuyện lạ như thế. Nếu như không phải phía sau còn có Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương càng lúc càng gần, hắn đều cho rằng mình đang nằm mơ.
Thú hoàng!
Thú hoàng có thể sánh ngang Nhân Hoàng cảnh, đó là hoàng giả trong thú, không dám tấn công Lục Ly thì thôi, vậy mà lại ở dưới một tiếng gầm của Lục Ly, quỳ ở giữa không trung?
Lừa thiên hạ sao!
Đừng nói Lục Ly là một nhân loại, cho dù là một con thú hoàng, cũng không thể khiến thú hoàng khác quỳ xuống? Trừ phi Lục Ly là thú thần, mới có thể ép thú hoàng mạnh mẽ quỳ xuống?
- Thú thần!
Đột nhiên hai mắt Hồ Lang phát sáng, hắn nhớ tới móng vuốt nhìn thấy ở bên trong địa cung, cái thú trảo bị Lục Ly luyện hóa!
Khí tức cái thú trảo kia quá bá đạo quá mạnh mẽ, so với thú trảo của thú hoàng mạnh hơn gấp trăm lần vạn lần. Khi đó hắn đã hoài nghi cái thú trảo kia có phải là thú thần chi trảo trong truyền thuyết hay không.
Liên hệ với cảnh tượng ở hiện tại, suy đoán trong lòng Hồ Lang càng thêm kiên định... Lục Ly luyện hóa thú thần chi trảo, trên người có được thú thần chi uy, cho nên mới có năng lực trấn áp thú hoàng, khiến nó quỳ xuống!
Cấp bậc của Huyền Thú rất nghiêm, Huyền Thú mạnh mẽ dựa vào thú uy là có thể uy hiếp vạn thú, cũng chỉ có thú uy mạnh hơn mới có thể uy hiếp thú hoàng.
- Tốt!
Hồ Lang lớn tiếng khen ngợi trong lòng, hắn thấy Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương càng lúc càng gần, thì gầm lên với Lục Ly:
- Ly thiếu, thử xem có thể khống chế đầu thú hoàng này đi tấn công hai người Triệu Mặc Dương hay không!
- Nhìn ta!
Thân thể Lục Ly bay vụt lên, vậy mà đứng trên đầu thú hoàng. Con thú hoàng kia nổi giận gầm to mấy tiếng, giống như cảm giác thấy rất khuất nhục, khí tức trên người Lục Ly tăng lên, con Lam Sư này chỉ có thể nức nở mấy tiếng.
- Tấn công hai tên nhân loại kia!
Lục Ly dùng một ngón tay chỉ về phía Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ ở nơi xa, Lam Sư lắc đầu bất mãn gầm lên mấy tiếng, Lục Ly hung hăng giẫm mấy cái lên đầu Lam Sư, Lam Sư nổi giận phóng về phía Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ.
- Thật sự khống chế được thú hoàng...
Hồ Lang kích động đến mức thân thể cũng run rẩy lên, vậy mà Lục Ly có thể khống chế thú hoàng, năng lực này quá nghịch thiên rồi. Mặc dù cái thế giới này có rất nhiều thú hoàng bị chém chết, nhưng thú hoàng còn sót lại không có một ngàn cũng có tám trăm.
Nếu như khống chế được toàn bộ những thú hoàng này, vậy đó chính là một luồng lực lượng kinh khủng, một luồng lực lượng có thể làm cho Vương Tộc Trung Châu cũng phải run rẩy!
- Chuyện này, này...
Nơi xa có hai bóng người phá không bay đến như lưu tinh, thấy một con cự thú bay tới, đột nhiên hai người dừng lại ở giữa không trung.
Sau khi hai người thấy Lục Ly đứng ở trên đầu cự thú, thì đều có chút trợn tròn mắt.
Thú hoàng chính là hoàng giả trong thú, không chỉ có linh trí cao, mà còn có ngạo khí và tôn nghiêm vô thượng. Không phải trong lịch sử không có nhân tộc muốn khống chế Huyền Thú, các đời trước đã nghĩ hết biện pháp, nhưng vẫn chỉ có thể khống chế một ít Huyền Thú cấp thấp. Khống chế thú hoàng chính là nằm mơ, trong lịch sử chưa có người nào có thể thuần phục thú hoàng.
Cho dù có người thuần hóa thú hoàng từ nhỏ, nhưng sau khi nó lớn lên trở thành thú hoàng chân chính, nó cũng sẽ lặng lẽ rời đi, trở về núi rừng. Thú hoàng có ngạo khí và sự tôn nghiêm, sẽ không để cho mình biến thành tọa kỵ và linh thú của nhân loại.
Ở trong mắt thú hoàng, cho dù nhân loại có được thần thông và lực lượng to lớn, đó cũng là sinh vật nhỏ bé, bọn chúng sẽ tuyệt đối không thần phục dưới chân nhân loại.
Hôm nay Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đã gặp quỷ, rõ ràng Lục Ly đứng ở trên đầu một con thú hoàng, lúc này thú hoàng còn bị hắn khống chế tới tấn công hai người.
- Ngao...
Lam Sư giận dữ phát ra một tiếng gầm kinh thiên, điên cuồng bắn ra khí lưu màu lam trong miệng, hóa thành một dòng nước lạnh, thoáng cái bao phủ không gian trăm dặm phía trước. Nơi dòng nước lạnh đi qua, toàn bộ không gian bị đóng băng, uy thế kinh thiên.
- Lui!
Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương thấy Lam Sư đánh ra thần thông kinh thiên như thế, thì thân thể lập tức rút lui, sợ bị đông lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không có chạy trốn, mà chuẩn bị liều chết chiến một trận.
Đây là cơ hội cuối cùng của hai người, hoặc là giết chết Lục Ly, hoặc là hai người vùi thân phía trên biển cả này.
Cự thú phía trước di động như một tòa núi lớn, nổ bắn mà đến, Hồ Lang dùng một tay bắt lấy tay Lục Ly, đột nhiên ném hắn ra ngoài. Còn mình thì ngạo nghễ vung cự phủ bổ tới cự thú.
- Phanh!
Cự thú vươn ra một cái cự trảo to lớn hơn nhiều lần so với con người, chộp về phía tầng tầng lớp lớp cự phủ của Hồ Lang, một tiếng nổ nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi. Thân thể cự thú bị đánh bay ra mấy trượng, cự phủ trong tay Hồ Lang bị đánh bay, thân thể nện bay ra ngoài, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
- Grào...
Dường như móng vuốt cự thú bị Hồ Lang làm tổn thương, nên nó nổi giận ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh bay về phía Hồ Lang. Trong miệng ngưng tụ ra khí lưu màu lam, giống như chuẩn bị ra đòn tấn công mạnh mẽ.
- Hưu...
Cùng lúc đó, phía cuối chân trời phía nam có hai điểm đen phá không bay đến, một tiếng cười lớn từ xa truyền đến:
- Ha ha ha, Hồ Lang, tiểu tạp chủng, hôm nay ta xem các ngươi trốn đi nơi nào?
- Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương!
Hồ Lang quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên ảm đạm, hắn điên cuồng hét to:
- Ly thiếu, chạy mau, để ta cầm chân chúng. Nếu ngươi không trốn, lão hồ ta chết cũng không nhắm mắt.
- Trốn cái gì?
Mệnh Luân xuất hiện phía dưới bụng Lục Ly, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh xông vào giữa Hồ Lang và Lam Sư. Hắn không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, trong mắt chỉ lấp lánh ngân quang, một luồng khí tức khó hiểu tràn ngập thân thể mà ra.
- Ngao...
Tốc độ Lam Sư rất nhanh, giơ móng vuốt khổng lồ lên chỉ muốn một trảo chụp chết tên nhân loại nhỏ bé trước mặt. Hồ Lang cực kỳ hoảng sợ, giận dữ hét:
- Ly thiếu, ngươi điên rồi sao?
Lục Ly không chút biến sắc, không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Sư phía trước, ngân quang trong mắt càng thịnh. Thân thể hắn có khí lưu nhàn nhạt vờn quanh, khiến khí tức khó hiểu bên trong thân thể hắn càng phát tán mạnh hơn.
Loại khí tức này khiến Hồ Lang có một ít quen thuộc, hắn xa xa nhìn Lục Ly, đột nhiên cảm giác Lục Ly không giống một nhân loại nhỏ bé.
Mà giống là một đầu cự long!
Hồ Lang giật mình tỉnh lại, khí tức trên người Lục Ly, nhất định là khí tức ngân sắc cự long phong thích bên trong cung điện dưới mặt đất. Khí lưu mơ hồ lưu chuyển trên người hắn, chính là long khí lưu chuyển trên người thần long.
- Ngao...
Thú hoàng ngửa mặt lên trời rống to, cự trảo nặng nề đập về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lục Ly.
Nhưng...
Cái cự trảo cứng rắn kia lại ngừng ở trước mặt Lục Ly một trượng, lúc này xuất hiện giống như dừng hình vậy.
Một con cự thú có hình thể vượt qua trăm trượng như một tòa núi lớn, cùng một nhân loại nhỏ bé, bản thân nó đã có cảm giác chênh lệch thị giác to lớn. Lúc này thú trảo to lớn sắp chụp chết nhân loại nhỏ bé, nhưng lại dừng ở giữa không trung, chậm chạp không dám chụp xuống, hình tượng này quá không hợp, khiến đám tâm thần người bị xung kích vô cùng lớn...
Thời điểm Hồ Lang ngoảnh đầu lại nhìn thú hoàng, thấy mắt nó lộ ra vẻ hoảng sợ, hình tượng này cảm càng thêm không đúng, khiến đầu Hồ Lang cũng có chút không xoay chuyển được.
- Súc sinh, quỳ xuống!
Ngân quang trong mắt Lục Ly tăng thêm lần nữa, nếu như Hồ Lang đứng ở đối diện hắn mà nói... Nhất định có thể thấy trong con ngươi hắn có hai con ngân long đang gào thét uốn lượn. Từ phía đối diện đến nhìn Lục Ly, Lục Ly càng giống như là một đầu cự long hình người.
- Ngao... ô...
Cự thú màu lam vốn định phát ra một tiếng gầm nổi giận, nhưng cuối cùng lại trở thành một tiếng kêu nức nở ai oán như chó con. Sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồ Lang, con cự thú kia thật sự gập tứ chi lại, quỳ ở giữa không trung...
- Chuyện này!
Hồ Lang ngẩn người, hắn sống hơn ba trăm năm, đây là lần đầu gặp qua chuyện lạ như thế. Nếu như không phải phía sau còn có Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương càng lúc càng gần, hắn đều cho rằng mình đang nằm mơ.
Thú hoàng!
Thú hoàng có thể sánh ngang Nhân Hoàng cảnh, đó là hoàng giả trong thú, không dám tấn công Lục Ly thì thôi, vậy mà lại ở dưới một tiếng gầm của Lục Ly, quỳ ở giữa không trung?
Lừa thiên hạ sao!
Đừng nói Lục Ly là một nhân loại, cho dù là một con thú hoàng, cũng không thể khiến thú hoàng khác quỳ xuống? Trừ phi Lục Ly là thú thần, mới có thể ép thú hoàng mạnh mẽ quỳ xuống?
- Thú thần!
Đột nhiên hai mắt Hồ Lang phát sáng, hắn nhớ tới móng vuốt nhìn thấy ở bên trong địa cung, cái thú trảo bị Lục Ly luyện hóa!
Khí tức cái thú trảo kia quá bá đạo quá mạnh mẽ, so với thú trảo của thú hoàng mạnh hơn gấp trăm lần vạn lần. Khi đó hắn đã hoài nghi cái thú trảo kia có phải là thú thần chi trảo trong truyền thuyết hay không.
Liên hệ với cảnh tượng ở hiện tại, suy đoán trong lòng Hồ Lang càng thêm kiên định... Lục Ly luyện hóa thú thần chi trảo, trên người có được thú thần chi uy, cho nên mới có năng lực trấn áp thú hoàng, khiến nó quỳ xuống!
Cấp bậc của Huyền Thú rất nghiêm, Huyền Thú mạnh mẽ dựa vào thú uy là có thể uy hiếp vạn thú, cũng chỉ có thú uy mạnh hơn mới có thể uy hiếp thú hoàng.
- Tốt!
Hồ Lang lớn tiếng khen ngợi trong lòng, hắn thấy Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương càng lúc càng gần, thì gầm lên với Lục Ly:
- Ly thiếu, thử xem có thể khống chế đầu thú hoàng này đi tấn công hai người Triệu Mặc Dương hay không!
- Nhìn ta!
Thân thể Lục Ly bay vụt lên, vậy mà đứng trên đầu thú hoàng. Con thú hoàng kia nổi giận gầm to mấy tiếng, giống như cảm giác thấy rất khuất nhục, khí tức trên người Lục Ly tăng lên, con Lam Sư này chỉ có thể nức nở mấy tiếng.
- Tấn công hai tên nhân loại kia!
Lục Ly dùng một ngón tay chỉ về phía Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ ở nơi xa, Lam Sư lắc đầu bất mãn gầm lên mấy tiếng, Lục Ly hung hăng giẫm mấy cái lên đầu Lam Sư, Lam Sư nổi giận phóng về phía Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ.
- Thật sự khống chế được thú hoàng...
Hồ Lang kích động đến mức thân thể cũng run rẩy lên, vậy mà Lục Ly có thể khống chế thú hoàng, năng lực này quá nghịch thiên rồi. Mặc dù cái thế giới này có rất nhiều thú hoàng bị chém chết, nhưng thú hoàng còn sót lại không có một ngàn cũng có tám trăm.
Nếu như khống chế được toàn bộ những thú hoàng này, vậy đó chính là một luồng lực lượng kinh khủng, một luồng lực lượng có thể làm cho Vương Tộc Trung Châu cũng phải run rẩy!
- Chuyện này, này...
Nơi xa có hai bóng người phá không bay đến như lưu tinh, thấy một con cự thú bay tới, đột nhiên hai người dừng lại ở giữa không trung.
Sau khi hai người thấy Lục Ly đứng ở trên đầu cự thú, thì đều có chút trợn tròn mắt.
Thú hoàng chính là hoàng giả trong thú, không chỉ có linh trí cao, mà còn có ngạo khí và tôn nghiêm vô thượng. Không phải trong lịch sử không có nhân tộc muốn khống chế Huyền Thú, các đời trước đã nghĩ hết biện pháp, nhưng vẫn chỉ có thể khống chế một ít Huyền Thú cấp thấp. Khống chế thú hoàng chính là nằm mơ, trong lịch sử chưa có người nào có thể thuần phục thú hoàng.
Cho dù có người thuần hóa thú hoàng từ nhỏ, nhưng sau khi nó lớn lên trở thành thú hoàng chân chính, nó cũng sẽ lặng lẽ rời đi, trở về núi rừng. Thú hoàng có ngạo khí và sự tôn nghiêm, sẽ không để cho mình biến thành tọa kỵ và linh thú của nhân loại.
Ở trong mắt thú hoàng, cho dù nhân loại có được thần thông và lực lượng to lớn, đó cũng là sinh vật nhỏ bé, bọn chúng sẽ tuyệt đối không thần phục dưới chân nhân loại.
Hôm nay Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đã gặp quỷ, rõ ràng Lục Ly đứng ở trên đầu một con thú hoàng, lúc này thú hoàng còn bị hắn khống chế tới tấn công hai người.
- Ngao...
Lam Sư giận dữ phát ra một tiếng gầm kinh thiên, điên cuồng bắn ra khí lưu màu lam trong miệng, hóa thành một dòng nước lạnh, thoáng cái bao phủ không gian trăm dặm phía trước. Nơi dòng nước lạnh đi qua, toàn bộ không gian bị đóng băng, uy thế kinh thiên.
- Lui!
Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương thấy Lam Sư đánh ra thần thông kinh thiên như thế, thì thân thể lập tức rút lui, sợ bị đông lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không có chạy trốn, mà chuẩn bị liều chết chiến một trận.
Đây là cơ hội cuối cùng của hai người, hoặc là giết chết Lục Ly, hoặc là hai người vùi thân phía trên biển cả này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.