Bất Diệt Long Đế

Chương 492: Thành phủ

Yêu Dạ

30/05/2021

Rất rõ ràng, hai người Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liên hợp lại hoàn toàn đủ để quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường, dù gặp phải đại quân dị tộc cũng đều có thể nhẹ nhàng ứng đối.

Uy năng bán Thần khí căn bản không cách nào chống lại, dù là với tốc độ như Lục Ly đều không dám chắc né tránh được. Trừ phi hắn sớm liền phóng thích thuật phân thân đào tẩu, còn một khi để áp sát lại gần, hắn tuyệt đối chỉ có một chữ, “chết”.

Cành liễu kia nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong lại khiến người sợ hãi, tuỳ tiện vung tới liền nện chết Vũ tộc, một kích mất mạng, Lục Ly không cho rằng nhục thân của mình mạnh hơn quá nhiều so với Vũ tộc.

Dù một kích đánh không chết, cành liễu có thể liên tục đánh a, liệu hắn chống được nổi mấy lần?

Cơ Mộng Điềm là con em Vương tộc, nàng còn có được huyết mạch bát phẩm và những thần thông khủng bố khác. Đều không cần phóng thích thần thông còn lại, chỉ bằng bán Thần khí đã đủ khiến Lục Ly sinh tâm kiêng dè với nàng.

Nữ nhân này không chỉ xinh đẹp, thiên tư kiêu hoành, chiến lực còn rất dọa người!

Lúc này, Lục Ly mới như chợt hiểu ra, mỗi lần Cơ Mộng Điềm ra tay, không chỉ mỗi biểu hiện chiến lực, mà còn muốn dùng đó uy hiếp Lục Ly.

Nếu Lục Ly không hợp tác với nàng, vậy thì chính là kẻ địch, nói không chừng Cơ Mộng Điềm yên ắng vung cành liễu đánh tới, Lục Ly liền đi đứt.

Đây là một loại uy hiếp vô hình, ngay cả Khương Khinh Linh lúc này đều cảm thấy thua kém Cơ Mộng Điềm một bậc. Nàng là thiên kiêu tương lai, nhưng còn chưa tán phát ra được hào quang của riêng mình, thật ra hào quang của mỹ nhân đệ nhất Trung Châu vẫn nằm ở trên thân Cơ Mộng Điềm.

Điều này cũng không trách được Khương Khinh Linh, mấy năm trước Khương Khinh Linh một mực sống trong cảnh được chăng hay chớ, không chỉ không tu luyện, còn sản sinh tâm lý chán ghét đối với nhân sinh, đối với chính bản thân, tự nhiên là sẽ có chút thiếu tự tin.

Nàng hoang phế mấy năm tốt đẹp nhất của đời người, chiến lực tâm tính khí độ … đều kém thua Cơ Mộng Điềm một ít.

Nữ nhân tự tin mới là nữ nhân đẹp nhất, Cơ Mộng Điềm một mực khoác lên mình xưng hiệu mỹ nhân đệ nhất Trung Châu, tự tin đến từ tận sâu trong cốt tủy. Nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều có thể câu hồn đoạt phách, so với Cơ Mộng Điềm thì Khương Khinh Linh chỉ là một nha đầu còn chưa trưởng thành mà thôi.

Vẻ đẹp của nữ nhân không chỉ nằm ở trên túi da, mà còn nằm ở khí chất thần thái cử động, dù là một ánh mắt, một động tác vuốt tóc, đều có thể thêm điểm rất nhiều.

Ở trong mắt Lục Ly, ở các phương diện này Cơ Mộng Điềm đều là điểm tối đa, đây là một hồng nhan tuyệt thế đủ khiến mọi nam tử trong thiên hạ điên đảo thần hồn. Đương nhiên, Lục Ly không thích nàng, ngược lại còn có một loại kiêng dè rất sâu đối với nàng, nữ nhân này không chỉ có độc, trong lòng cũng độc!

Chiến đấu kết thúc rất nhanh, bốn mươi ba tên Vũ tộc toàn quân lật chìm, không một ai sống sót.

Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ bay trở về, Điệp Phi Vũ có chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu, Cơ Mộng Điềm lại vẫn an tình như giếng nước, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, tựa như một tiểu thư vừa đi du xuân ngoạn thủy trở về.

Dù Cơ Mộng Điềm không có bất kỳ ý tứ khoe khoang nào, nhưng Khương Khinh Linh vẫn ngấm ngầm cảm thấy khó chịu, cảm thấy danh tiếng bị người chiếm mất, xoay mặt quay đi chỗ khác.

Lục Ly lại tươi cười nghênh đón, chắp tay nói:



- Hai vị tiểu thư đại triển thần uy, Điệp tiểu thư Thần thuật kinh thiên chấn tứ phương. Cơ tiểu thư chiến lực thông thiên, giết người như cắt cỏ, khiến chúng ta được một phen đại khai nhãn giới, Lục mỗ bái phục!

Thần sắc Điệp Phi Vũ đầy vẻ phấn chấn, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng, Cơ Mộng Điềm lại vẫn bất động thanh sắc, khẽ cười một tiếng nói:

- Lục công tử quá khen, Mộng Điềm chỉ là mượn nhờ uy năng Huyền khí thôi, không tính là gì.

Lục Ly đảo mắt nhìn xuống chiếc bình màu xanh biếc trong tay Cơ Mộng Điềm, rất là vô lễ mở miệng nói:

- Chiếc bình này của Cơ tiểu thư tên là gì? Có thể cho Lục mỗ nhìn xem một lát được không?

- Ách?

Đám người Điệp Phi Vũ không khỏi ngạc nhiên, Khương Khinh Linh cũng há hốc mồm, mấy người Khương Hỗ thì trợn tròn cả mắt. Yêu cầu này của Lục Ly quá mức lạ đời, đây chính là bán Thần khí a, có thể tuỳ tiện cho ngươi nhìn được ư? Vạn nhất ngươi cầm rồi chạy thì sao? Vạn nhất bị phá hư hay hủy đi thì sao?

Lục Ly nhìn chằm chằm vào mắt Cơ Mộng Điềm, hắn cố ý làm vậy để muốn thử xem phản ứng của đối phương, chẳng qua kết quả lại khiến hắn không khỏi bất ngờ.

Bởi vì trong mắt Cơ Mộng Điềm không có vẻ gì là tức giận, cũng không chút quấn quít, tròng mắt đều không co rút lại, thoải mái đưa chiếc bình màu xanh biếc cho hắn, nói:

- Lục công tử thích thì cứ cầm lấy mà xem.

Lục Ly đưa tay nhận lấy, tùy ý lật xem một lượt rồi đưa trả Cơ Mộng Điềm, hắn cảm khái nói:

- Thứ tốt, thứ tốt a, đa tạ Cơ tiểu thư.

 

Ngoài mặt thần sắc Lục Ly không có gì lạ thường, trong lòng lại ngấm ngầm chấn không thôi.

Lòng dạ, khí độ của Cơ Mộng Điềm đã gần như yêu quái, bán Thần khí nói đưa liền đưa, quan trọng hơn chính là trên mặt, trong mắt nàng không hề lộ ra bất kỳ dị sắc nào. Đừng nói một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dù là có lão thái bà sống gần hết đời người đều không có được lòng dạ như thế?

Lục Ly mới chỉ gặp qua một người có được lòng dạ sâu như thế, chính là đường huynh của hắn, Lục Toan. Hai người này chắc là Thái Sơn sụp xuống trước mặt đều sẽ không biến sắc?

Quả thật hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân!

Lục Ly tự than không bằng, trong lòng lại càng thêm đề phòng đối với Cơ Mộng Điềm, ngày sau nhất định phải cẩn thận với nữ tử này, bằng không bị nàng lừa chết lúc nào mà vẫn không biết.

- Nơi đây vừa phát sinh chiến đấu, sợ là sẽ dẫn tới dị tộc xung quanh để ý, chúng ta vẫn nên rời đi trước thì hơn.



Cơ Mộng Điềm nhìn quanh bốn phía một lượt, từ tốn nói.

Nàng nói xong, tất cả mọi người đều bất giác chuẩn bị rút lui, thậm chí đám người Khương Hỗ đều vô thức nghe theo lệnh của nàng, tựa hồ nữ tử này có được một loại khí chất lãnh tụ vô hình, có thể khiến người tin phục.

Sắc mặt Khương Khinh Linh thoáng chốc trầm xuống, Lục Ly khẽ quay sang lắc đầu. Trước đó Lục Ly còn muốn tránh ra Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, nhưng giờ hắn lại không muốn đi.

Bởi vì Cơ Mộng Điềm quá nguy hiểm, Lục Ly và Khương Khinh Linh đi theo bên cạnh liền có thể giám thị nhất cử nhất động của nàng, không đến mức bị nàng lừa. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Cơ Mộng Điềm không khả năng quang minh chính đại đánh giết hai người được.

Trong lòng Lục Ly đã giả định Cơ Mộng Điềm thành địch nhân, một địch nhân mà hiện tại hắn chọc không nổi, một địch nhân sớm muộn cũng sẽ đứng ở phía đối lập với mình.

Bởi thế Lục Ly muốn đi cùng nàng, muốn quan sát thêm về thủ đoạn của nàng, hiểu rõ thêm về nàng, như vậy mới có thể tìm thấy khuyết điểm và sơ hở, sau này đến lúc thực sự trở mặt đối địch, cũng không đến mức bó tay hết cách.

Cả đám nhanh chóng tiến tới, địa thế nơi này tương đối kì dị, không thích hợp đại bộ đội hành quân, nhân số hai bên cộng lại đã quá bốn mươi lăm người, bởi thế đội ngũ khó mà tránh khỏi bị kéo dài.

Lục Ly và Khương Khinh Linh đi cùng với nhau, chúng nhân không ai phóng thích Bản Mệnh Châu hay Mệnh Luân, hoàn toàn dựa vào hai bắp chân đi đường, như vậy mới càng thoải mái.

Điệp Phi Vũ dẫn theo mấy người đi ở tuyến đầu, có thể nói Điệp Phi Vũ là một khiên thịt siêu cấp, Tiểu Cường đánh mãi không chết. Cơ Mộng Điềm thì đi ở chính giữa, tựa như đại nguyên soái nằm ở trung tâm, trù tính toàn cục, còn đám người Lục Ly lại đi ở mặt sau cùng.

Bôn tẩu hơn một canh giờ, phía trước lại gặp phải dị tộc, hơn nữa số lượng còn không ít, toàn là Man tộc, nhân số chừng mười mấy tên.

Cơ Mộng Điềm hạ lệnh vây giết, vẫn cứ là Điệp Phi Vũ đi trước hấp dẫn Man tộc, Cơ Mộng Điềm phái người lặng lẽ vu hồi bọc đánh, phòng ngừa Man tộc thoát đi.

Chẳng qua lần này Cơ Mộng Điềm không đích thân ra tay, nàng như một con hồ điệp xinh xắn nhẹ nhàng đi tới, đứng ở trước mặt Lục Ly Khương Khinh Linh, mỉm cười nói:

- Khương tiểu thư, Lục công tử, vừa rồi Mộng Điềm vận dụng Huyền khí giết địch, nguyên khí hơi có chút thương tổn. Lần này không biết liệu có thể mời hai vị ra tay, chém giết đám Man tộc kia?

Ngữ khí Cơ Mộng Điềm rất là bình thản, nhưng nghe vào trong tai Khương Khinh Linh lại chói tai dị thường, nàng gần như không chút do dự, lập tức mở miệng nói:

- Được thôi, lần này Cơ tiểu thư đứng đây xem, để chúng ta đi ra giết địch.

Lục Ly khẽ thở dài, biết khó mà thoái thác được, lần này không ra tay lần sau Cơ Mộng Điềm nhất định sẽ buộc bọn hắn ra tay.

Bụng dưới hắn lóe lên Mệnh Luân, quay sang Khương Khinh Linh vẫy vẫy tay, kẻ sau bay vọt lên, sau đó Lục Ly điều khiển Mệnh Luân hóa thành một đạo hồng quang phá không mà đi.

Cơ Mộng Điềm đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly, khóe miệng thoáng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, như một đóa mẫu đơn hé mở, đẹp đến nao lòng, khiến cho đám người Khương Hỗ đứng gần đó hít thở không thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook