Chương 430: Thứ hỗn đản
Yêu Dạ
15/05/2021
Thái Thản Tộc cách Dạ Xoa Tộc không xa cũng không gần, khoảng cách tương đương với từ Thiên Vũ Thành đến Thiên Đảo Hồ. Trong Hoang giới lại không có truyền tống trận, bởi thế dù trưởng lão Thái Thản Tộc lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, chí ít cũng phải mất bốn năm ngày.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết ở lại trong hoàng cung Dạ Xoa Tộc, mấy người Dạ Tra cũng ở bên trong, đám Mông Trí thì lại ở trong sơn động.
Ngồi chừng hơn một canh giờ, Lục Ly có vẻ khá là nhàm chán, định ra ngoài đi dạo, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt gật đầu nói:
- Đi dạo cũng tốt, ta cũng đi dạo.
Lục Ly thấy Bạch Thu Tuyết đỏ mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi đi đâu? Hay là đi chung? Dù sao nơi này ngươi cũng quen thuộc hơn ta.
- Ngươi cứ đi của ngươi.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng đỏ.
Lục Ly lập tức chợt hiểu, xem ra Bạch Thu Tuyết muốn tới sơn động giam mình khi trước, tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật. Tròng mắt hắn khẽ đảo nói:
- Được rồi, ngươi đi của ngươi, ta và Dạ tộc trưởng dạo quanh một phen.
Bạch Thu Tuyết đỏ mặt rời đi, Lục Ly ngược lại không lo lắng cho an toàn của nàng, từ thái độ của đám người Nghiệp Cơ đối với Bạch Thu Tuyết liền có thể thấy được, bọn họ thật sự phụng Bạch Thu Tuyết làm thần, tuyệt đối không dám thương hại đến nàng.
Lục Ly và mấy người Dạ Tra dạo quanh trong cấm địa, Nghiệp Cơ để một tên Phi Thiên Dạ Xoa bồi cùng. Trong cấm địa này có không ít kiến trúc kì lạ, tỉ như chùa miếu hình tròn, tỉ như một vài cột trụ đồ đằng cao lớn.
Chẳng qua …
Bất luận là chùa miếu hay trụ đồ đằng, hoặc là vách đá trên giả sơn, chỗ nào cũng đều có rất nhiều phù điêu. Những phù điêu kia khắc họa toàn là xuân cung đồ, ghi lại cảnh nam nữ Dạ Xoa Tộc hoan hảo, đủ loại tư thế, đủ loại động tác độ khó cực cao …
Rất kỳ dị là, Lục Ly và mấy người Dạ Tra ngắm nhìn những bức điêu khắc cảnh hoan hảo này lại không cảm thấy dâm tà, ngược lại rất có tính thưởng thức, không khác đang nhìn tác phẩm nghệ thuật.
- Hạ lưu, dơ bẩn, khó coi!
Lục Ly vừa đi vừa nghĩ, miệng không ngừng thì thào, ánh mắt lại tròn xoe nhìn chằm chằm, quan sát không sót một bức nào.
Dạ Tra một đường tròn mắt đi theo, mấy tên trưởng lão còn lại cũng tán đồng nói:
- Dạ Xoa Tộc đúng là hạ lưu, dơ bẩn, dâm tà.
- Vô sỉ đến cực điểm, Dạ Xoa Tộc đúng là cặn bã!
- Đúng đúng, các ngươi nhìn bức này xem, không ngờ còn treo người lên, có còn vương pháp hay không? Giới hạn đạo đức ở đâu?
- Khó coi, khó coi a!
Mấy tên trưởng lão một đường hùng hùng hổ hổ, nhưng ánh mắt lại như nam châm, dính chặt lên mấy bức phù điêu không thể dời đi.
Lần nữa đi qua một tấm phù điêu, Lục Ly thấy mấy tên trưởng lão còn đang tròn mắt ngắm nhìn, bất giác liếc mắt nhìn xuống hạ bộ bọn hắn, cười hắc hắc nói:
- Mấy vị trưởng lão, các ngươi đều bảo đao chưa già a, hay là để ta bảo Nghiệp Cơ bố trí mấy tên mỹ nữ Dạ Xoa Tộc hầu hạ các ngươi một lúc?
Dạ Tra lúng túng không thôi, bốn tên trưởng lão lập tức nghiêm mặt, Đại trưởng lão ra vẻ đường hoàng khoát tay nói:
- Thánh Chủ, chúng ta không phải người như thế!
- Đúng đúng!
Nhị trưởng lão gật đầu phụ họa:
- Chúng ta chỉ đang phê phán phù điêu dâm uế của Dạ Xoa Tộc mà thôi, thật sự là quá không ra gì.
Tam trưởng lão tán thành nói:
- Đại thiên thế giới đúng là không gì không có, chủng tộc dâm tà như Dạ Xoa Tộc này đáng lý không nên tồn tại trên thế gian. Ta cho rằng phải triệt để hủy diệt các nàng, hủy diệt từ tận linh hồn đến thể xác!
- Không sai!
Tứ trưởng lão phẫn nộ nói:
- Ta đề nghị lát nữa chúng ta phải tiến một bước nghiên cứu sâu thêm về Dạ Xoa Tộc, nhìn xem làm sao hủy diệt chủng tộc này. Thánh Chủ, chuyện này không nên chậm trễ, thỉnh cầu ngươi gọi Nghiệp Cơ tới, đưa mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc vào trong phòng chúng ta, chúng ta phải triển khai thủ đoạn tàn khốc nhất đối với chủng tộc này.
- …
Lục Ly ngao ngán, cái tên già đầu mà chưa chết này đứa nào đứa ấy đều không biết xấu hổ là gì, rõ ràng nhìn thấy phù điêu trong lòng rất là động tâm với Dạ Xoa Tộc, ngoài miệng lại vẫn cứ hùng hồn.
Lục Ly quay sang nhìn Dạ Tra một cái, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ngươi thì sao? Cũng muốn đi hủy diệt mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc?
- Đám hỗn đản lão nhị khiến Thánh Chủ chê cười.
Trên mặt Dạ Tra hiện lên vẻ hổ thẹn, lắc đầu thở dài nói:
- Lão phu thì thôi đi, thể chất lão phu tốt hơn bọn hắn một chút, mấy tên sợ là không thỏa mãn được.
Bịch!
Trước mắt Lục Ly tối sầm lại, trực tiếp té ngã trên đất, vừa rồi Dạ Tra vẫn luôn một mực rất nghiêm túc, không ngờ cũng là loại người này.
- Được rồi, Thu Tuyết đang ở ngay trong sơn động, ta đi tìm nàng.
Lục Ly phất phất tay nói:
- Chính các ngươi đi tìm Nghiệp Cơ, nhớ đừng đi ra cấm địa là được.
Mấy người Dạ Tra biết Bạch Thu Tuyết đang ở trong sơn động trước mặt, liền cũng yên tâm cáo từ đi tìm Nghiệp Cơ. Lục Ly thấy Dạ Tra mặt mũi đỏ bừng, thần sắc hớn hở, trước mắt lần nữa tối sầm, hắn nhìn lầm mấy lão già này rồi …
Bên ngoài sơn động có hai tên Phi Thiên Dạ Xoa canh giữ, hai người này đều biết thân phận Lục Ly, tự nhiên không dám ngăn cản.
Sơn động rất lớn, bên trong có một ít đèn dầu, tia sáng vàng vọt hắt lên khiến bầu không khí bên trong có chút ái muội. Một đường hướng vào trong, trên vách tường toàn là phù điêu cảnh nam nữ hoan hảo, dâm tà đến tận xương tủy.
Đi vào trăm thước, bên trong bất ngờ xuất hiện một đại điện, hai bên trái phải đại điện đều có gian phòng, chính tiền phương cũng có một gian phòng.
Một tên Phi Thiên Dạ Xoa chỉ vào gian phòng trước mặt nói lải nhải mấy câu, Lục Ly biết Bạch Thu Tuyết ở trong, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Gian phòng không tính lớn, vách tường rất chỉnh tề, còn có một bộ giường lớn, trên vách tường bốn phía đều khắc họa phù điêu tương tự bên ngoài.
Chẳng qua phù điêu nơi này cũng có điểm khác biệt với bên ngoài, bởi vì phù điêu nơi đây được tô thêm màu, khắc họa sinh động như thật, cảm giác không khác gì người thật.
Bạch Thu Tuyết đứng trước một mặt vách tường, mặt đỏ gấc như máu, cổ cũng đỏ lên, mắt nhắm lại, không biết đang cảm ngộ cái gì.
Lục Ly nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn mấy lượt, trong lòng lần nữa thầm mắng khó coi, hô hấp dần có chút gấp rút, có lẽ bên cạnh là người yêu tuyệt mỹ khiến hắn khó mà kìm nổi tà hỏa.
Hắn quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết, nhìn dung nhan tuyệt sắc, thân hình thướt tha của nàng. Rõ ràng là nữ tử vô cùng thánh khiết, lại đứng trong gian phòng dâm tà thế này, bất giác sinh ra một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, khăng khăng cảm giác ấy lại vô cùng kích thích.
Bên ngoài như thánh nữ, trong nhà như phu nhân, trên giường như đãng phụ …
Đây là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng rất nhiều nam tử, hiện tại Bạch Thu Tuyết đang có xu thế phát triển theo hướng này. Lục Ly âm thầm cảm khái mình có phúc khí, được nữ như thế, còn cầu mong gì nữa?
Bất tri bất giác, nhịp thở Lục Ly càng thêm gấp rút, cuối cùng khiến cho Bạch Thu Tuyết thức tỉnh. Trong mắt nàng chớp qua một tia kinh ngạc, thấy là Lục Ly, lập tức xấu hổ cúi đầu không dám gặp người, tựa như giận dỗi thẹn ngượng, vẻ kiều mị khiến Lục Ly nhìn mà ngây dại.
- Thu Tuyết!
Lục Ly thâm tình nhìn Bạch Thu Tuyết, đưa tay ôm lấy nàng đi về phía giường, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, Lục Ly áp chế không nổi, chuẩn bị hôm nay đại chiến một trận.
Hai đôi môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, không cách nào tách ra …
Hai thân thể ôm chặt, dây lụa trượt xuống, quần áo trên thân Bạch Thu Tuyết bị Lục Ly thô lỗ lột bỏ, lộ ra yếm màu hồng phấn bên trong, đôi song phong mất đi trói buộc dựng lên ngạo nghễ, trong cổ họng Lục Ly phát ra một tiếng trầm hống như dã thú, triệt để đè nén không được …
- Không, không được!
Bạch Thu Tuyết đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, tròng mắt mê ly đột nhiên thanh tỉnh, một tay đẩy ra Lục Ly, kinh hô:
- Không được, hôm nay không được, người ta tới ngày.
- Mẹ nó!
Lục Ly buồn bực đến mức chỉ muốn thổ huyết, tà hỏa trên người nháy mắt cũng tan biến vô tung vô ảnh, thần sắc ủ rũ cúi đầu xuống, tựa như sương đánh lên quả cà.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết ở lại trong hoàng cung Dạ Xoa Tộc, mấy người Dạ Tra cũng ở bên trong, đám Mông Trí thì lại ở trong sơn động.
Ngồi chừng hơn một canh giờ, Lục Ly có vẻ khá là nhàm chán, định ra ngoài đi dạo, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt gật đầu nói:
- Đi dạo cũng tốt, ta cũng đi dạo.
Lục Ly thấy Bạch Thu Tuyết đỏ mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi đi đâu? Hay là đi chung? Dù sao nơi này ngươi cũng quen thuộc hơn ta.
- Ngươi cứ đi của ngươi.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng đỏ.
Lục Ly lập tức chợt hiểu, xem ra Bạch Thu Tuyết muốn tới sơn động giam mình khi trước, tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật. Tròng mắt hắn khẽ đảo nói:
- Được rồi, ngươi đi của ngươi, ta và Dạ tộc trưởng dạo quanh một phen.
Bạch Thu Tuyết đỏ mặt rời đi, Lục Ly ngược lại không lo lắng cho an toàn của nàng, từ thái độ của đám người Nghiệp Cơ đối với Bạch Thu Tuyết liền có thể thấy được, bọn họ thật sự phụng Bạch Thu Tuyết làm thần, tuyệt đối không dám thương hại đến nàng.
Lục Ly và mấy người Dạ Tra dạo quanh trong cấm địa, Nghiệp Cơ để một tên Phi Thiên Dạ Xoa bồi cùng. Trong cấm địa này có không ít kiến trúc kì lạ, tỉ như chùa miếu hình tròn, tỉ như một vài cột trụ đồ đằng cao lớn.
Chẳng qua …
Bất luận là chùa miếu hay trụ đồ đằng, hoặc là vách đá trên giả sơn, chỗ nào cũng đều có rất nhiều phù điêu. Những phù điêu kia khắc họa toàn là xuân cung đồ, ghi lại cảnh nam nữ Dạ Xoa Tộc hoan hảo, đủ loại tư thế, đủ loại động tác độ khó cực cao …
Rất kỳ dị là, Lục Ly và mấy người Dạ Tra ngắm nhìn những bức điêu khắc cảnh hoan hảo này lại không cảm thấy dâm tà, ngược lại rất có tính thưởng thức, không khác đang nhìn tác phẩm nghệ thuật.
- Hạ lưu, dơ bẩn, khó coi!
Lục Ly vừa đi vừa nghĩ, miệng không ngừng thì thào, ánh mắt lại tròn xoe nhìn chằm chằm, quan sát không sót một bức nào.
Dạ Tra một đường tròn mắt đi theo, mấy tên trưởng lão còn lại cũng tán đồng nói:
- Dạ Xoa Tộc đúng là hạ lưu, dơ bẩn, dâm tà.
- Vô sỉ đến cực điểm, Dạ Xoa Tộc đúng là cặn bã!
- Đúng đúng, các ngươi nhìn bức này xem, không ngờ còn treo người lên, có còn vương pháp hay không? Giới hạn đạo đức ở đâu?
- Khó coi, khó coi a!
Mấy tên trưởng lão một đường hùng hùng hổ hổ, nhưng ánh mắt lại như nam châm, dính chặt lên mấy bức phù điêu không thể dời đi.
Lần nữa đi qua một tấm phù điêu, Lục Ly thấy mấy tên trưởng lão còn đang tròn mắt ngắm nhìn, bất giác liếc mắt nhìn xuống hạ bộ bọn hắn, cười hắc hắc nói:
- Mấy vị trưởng lão, các ngươi đều bảo đao chưa già a, hay là để ta bảo Nghiệp Cơ bố trí mấy tên mỹ nữ Dạ Xoa Tộc hầu hạ các ngươi một lúc?
Dạ Tra lúng túng không thôi, bốn tên trưởng lão lập tức nghiêm mặt, Đại trưởng lão ra vẻ đường hoàng khoát tay nói:
- Thánh Chủ, chúng ta không phải người như thế!
- Đúng đúng!
Nhị trưởng lão gật đầu phụ họa:
- Chúng ta chỉ đang phê phán phù điêu dâm uế của Dạ Xoa Tộc mà thôi, thật sự là quá không ra gì.
Tam trưởng lão tán thành nói:
- Đại thiên thế giới đúng là không gì không có, chủng tộc dâm tà như Dạ Xoa Tộc này đáng lý không nên tồn tại trên thế gian. Ta cho rằng phải triệt để hủy diệt các nàng, hủy diệt từ tận linh hồn đến thể xác!
- Không sai!
Tứ trưởng lão phẫn nộ nói:
- Ta đề nghị lát nữa chúng ta phải tiến một bước nghiên cứu sâu thêm về Dạ Xoa Tộc, nhìn xem làm sao hủy diệt chủng tộc này. Thánh Chủ, chuyện này không nên chậm trễ, thỉnh cầu ngươi gọi Nghiệp Cơ tới, đưa mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc vào trong phòng chúng ta, chúng ta phải triển khai thủ đoạn tàn khốc nhất đối với chủng tộc này.
- …
Lục Ly ngao ngán, cái tên già đầu mà chưa chết này đứa nào đứa ấy đều không biết xấu hổ là gì, rõ ràng nhìn thấy phù điêu trong lòng rất là động tâm với Dạ Xoa Tộc, ngoài miệng lại vẫn cứ hùng hồn.
Lục Ly quay sang nhìn Dạ Tra một cái, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ngươi thì sao? Cũng muốn đi hủy diệt mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc?
- Đám hỗn đản lão nhị khiến Thánh Chủ chê cười.
Trên mặt Dạ Tra hiện lên vẻ hổ thẹn, lắc đầu thở dài nói:
- Lão phu thì thôi đi, thể chất lão phu tốt hơn bọn hắn một chút, mấy tên sợ là không thỏa mãn được.
Bịch!
Trước mắt Lục Ly tối sầm lại, trực tiếp té ngã trên đất, vừa rồi Dạ Tra vẫn luôn một mực rất nghiêm túc, không ngờ cũng là loại người này.
- Được rồi, Thu Tuyết đang ở ngay trong sơn động, ta đi tìm nàng.
Lục Ly phất phất tay nói:
- Chính các ngươi đi tìm Nghiệp Cơ, nhớ đừng đi ra cấm địa là được.
Mấy người Dạ Tra biết Bạch Thu Tuyết đang ở trong sơn động trước mặt, liền cũng yên tâm cáo từ đi tìm Nghiệp Cơ. Lục Ly thấy Dạ Tra mặt mũi đỏ bừng, thần sắc hớn hở, trước mắt lần nữa tối sầm, hắn nhìn lầm mấy lão già này rồi …
Bên ngoài sơn động có hai tên Phi Thiên Dạ Xoa canh giữ, hai người này đều biết thân phận Lục Ly, tự nhiên không dám ngăn cản.
Sơn động rất lớn, bên trong có một ít đèn dầu, tia sáng vàng vọt hắt lên khiến bầu không khí bên trong có chút ái muội. Một đường hướng vào trong, trên vách tường toàn là phù điêu cảnh nam nữ hoan hảo, dâm tà đến tận xương tủy.
Đi vào trăm thước, bên trong bất ngờ xuất hiện một đại điện, hai bên trái phải đại điện đều có gian phòng, chính tiền phương cũng có một gian phòng.
Một tên Phi Thiên Dạ Xoa chỉ vào gian phòng trước mặt nói lải nhải mấy câu, Lục Ly biết Bạch Thu Tuyết ở trong, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Gian phòng không tính lớn, vách tường rất chỉnh tề, còn có một bộ giường lớn, trên vách tường bốn phía đều khắc họa phù điêu tương tự bên ngoài.
Chẳng qua phù điêu nơi này cũng có điểm khác biệt với bên ngoài, bởi vì phù điêu nơi đây được tô thêm màu, khắc họa sinh động như thật, cảm giác không khác gì người thật.
Bạch Thu Tuyết đứng trước một mặt vách tường, mặt đỏ gấc như máu, cổ cũng đỏ lên, mắt nhắm lại, không biết đang cảm ngộ cái gì.
Lục Ly nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn mấy lượt, trong lòng lần nữa thầm mắng khó coi, hô hấp dần có chút gấp rút, có lẽ bên cạnh là người yêu tuyệt mỹ khiến hắn khó mà kìm nổi tà hỏa.
Hắn quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết, nhìn dung nhan tuyệt sắc, thân hình thướt tha của nàng. Rõ ràng là nữ tử vô cùng thánh khiết, lại đứng trong gian phòng dâm tà thế này, bất giác sinh ra một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, khăng khăng cảm giác ấy lại vô cùng kích thích.
Bên ngoài như thánh nữ, trong nhà như phu nhân, trên giường như đãng phụ …
Đây là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng rất nhiều nam tử, hiện tại Bạch Thu Tuyết đang có xu thế phát triển theo hướng này. Lục Ly âm thầm cảm khái mình có phúc khí, được nữ như thế, còn cầu mong gì nữa?
Bất tri bất giác, nhịp thở Lục Ly càng thêm gấp rút, cuối cùng khiến cho Bạch Thu Tuyết thức tỉnh. Trong mắt nàng chớp qua một tia kinh ngạc, thấy là Lục Ly, lập tức xấu hổ cúi đầu không dám gặp người, tựa như giận dỗi thẹn ngượng, vẻ kiều mị khiến Lục Ly nhìn mà ngây dại.
- Thu Tuyết!
Lục Ly thâm tình nhìn Bạch Thu Tuyết, đưa tay ôm lấy nàng đi về phía giường, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, Lục Ly áp chế không nổi, chuẩn bị hôm nay đại chiến một trận.
Hai đôi môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, không cách nào tách ra …
Hai thân thể ôm chặt, dây lụa trượt xuống, quần áo trên thân Bạch Thu Tuyết bị Lục Ly thô lỗ lột bỏ, lộ ra yếm màu hồng phấn bên trong, đôi song phong mất đi trói buộc dựng lên ngạo nghễ, trong cổ họng Lục Ly phát ra một tiếng trầm hống như dã thú, triệt để đè nén không được …
- Không, không được!
Bạch Thu Tuyết đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, tròng mắt mê ly đột nhiên thanh tỉnh, một tay đẩy ra Lục Ly, kinh hô:
- Không được, hôm nay không được, người ta tới ngày.
- Mẹ nó!
Lục Ly buồn bực đến mức chỉ muốn thổ huyết, tà hỏa trên người nháy mắt cũng tan biến vô tung vô ảnh, thần sắc ủ rũ cúi đầu xuống, tựa như sương đánh lên quả cà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.