Chương 525: Thưởng trăm ức Huyền Tinh
Yêu Dạ
08/06/2021
Nguyên nhân đám người Dương Kỳ Cơ Nộ vây công Khương Khinh Linh thật ra rất đơn giản.
Bởi vì Khương Khinh Linh có quan hệ không cạn với Lục Ly, bọn hắn đang muốn nghĩ cách cứu viện đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm, lại không tìm thấy Lục Ly, thế là đành binh hành hiểm chiêu, ý đồ bắt lại Khương Khinh Linh, dùng nàng uy hiếp Lục Ly.
Nếu Khương Khinh Linh không đi ra đại bản doanh, bọn hắn không dám động, dù sao người nơi đó cũng rất nhiều. Nhưng Khương Khinh Linh lại đích thân ra ngoài tìm Lục Ly, hơn nữa thân thể còn đang vô cùng suy nhược, bọn hắn tự nhiên động tâm tư, chỉ cần bắt lại Khương Khinh Linh, như vậy liền có vốn liếng để đàm phán với Lục Ly.
Lúc Khương Hỗ đuổi theo Khương Khinh Linh, hắn chỉ dẫn theo hơn mười người, đến sau Khương Hỗ không yên tâm, lại triệu tập thêm hai mươi người. Cũng may nhờ số người Khương Hỗ triệu tập đến này, bằng không giờ đây chính hắn sớm đã chết, Khương Khinh Linh cũng bị bắt làm con tin.
Rầm rầm rầm
Trên một sườn núi lớn, đám người Khương Khinh Linh đang bị vây công, bên cạnh Khương Khinh Linh chỉ còn lại chín người, nếu không phải Khương Khinh Linh và Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, phỏng chừng lúc này trừ Khương Khinh Linh ra, tất cả đều đã chết sạch.
Khương Khinh Linh có được chiến giáp Thánh giai, ngoài ra còn có một chiếc thuẫn bài Thánh giai khác, lực phòng ngự tương đối mạnh.
Nhưng dù là thế, khóe miệng nàng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, linh hồn nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này lại phóng thích thần kỹ Phệ Hồn Ma Điệp quá độ, thương thế càng nặng thêm, lại bị rất nhiều công kích đánh trúng, nội tạng bị chấn động không nhẹ.
Dưới lưng núi toàn người là người, trước kia có tận hơn một trăm, đã bị đám người Khương Khinh Linh giết mất ba mươi, bốn mươi tên, nhưng bây đây nhân số đã lên tới hơn hai trăm, đều là do Dương Kỳ Cơ Nộ triệu tập tới.
Rất nhiều người phía dưới vốn không phải con em trực hệ Luân Hồi Cung Bách Hoa Các U Minh Giáo Lục gia, mà là con em trong các thế lực gia tộc lệ thuộc.
Tỷ như Bạch Dương Cung phụ dung Lam Sư Phủ, Lam Sư Phủ lại phụ dung Lục gia, Bạch Dương Cung và Lục gia không có mối liên hệ trực hệ. Nhưng nếu Lục Hồng Ngư có lệnh, người Bạch Dương Cung sao dám không nghe?
Đám người Dương Kỳ Cơ Nộ tuy không phải công tử đỉnh cấp của mấy đại thế lực, thanh danh địa vị so với bọn Dương Hiên Cơ Mộng Điềm thì đều kém xa, nhưng triệu tập võ giả thế lực dưới trướng thì vẫn là chuyện hết sức nhẹ nhàng.
Dương Kỳ Cơ Nộ quyết tâm muốn bắt lại Khương Khinh Linh, bởi vì không bắt lại Khương Khinh Linh, đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê liền sẽ nguy hiểm.
Cơ Nộ chính là tên võ giả Cơ gia tiềm phục trên đại thụ bên ngoài sơn động, trước đây từng bị Lục Ly đánh ngất. Sau khi Cơ Nộ tỉnh lại, đám người Cơ Mộng Điềm đều đã mất tích.
Chờ khi Cơ Nộ trở lại đại bản doanh, nghe được tin bọn Cơ Mộng Điềm bị Lục Ly bắt đi, có thể bị giết bất cứ lúc nào, hắn liền xác định tin tức này là thật, nếu không đám người Cơ Mộng Điềm không lý nào lại vô duyên vô cớ mất tích...
Rầm rầm rầm.
Mấy trăm người vây quanh đám Khương Khinh Linh không ngừng đánh ra từng đạo Huyền lực, phóng ra đủ loại huyết mạch thần kỹ, bí thuật. Chỉ là không ai dám tới gần, bởi vì Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh và Khương Hỗ quá cường đại, đến gần nói không chừng sẽ bị đánh giết ngay lập tức, mấy chục bộ thi thể còn nóng hổi dưới lưng núi chính là minh chứng hùng hồn nhất.
Chiến thuật của Cơ Nộ rất rõ ràng, chính là dựa vào người đông thế mạnh, oanh sát mài chết đám người Khương Hỗ, chờ khi Khương Khinh Linh bị thương quá nặng mới tiến lên bắt sống nàng.
Hắn tất nhiên là không dám giết Khương Khinh Linh, dù sao nàng cũng là thiên kiêu tương lai a. Hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn không giết Khương Khinh Linh, liền sẽ không làm lớn chuyện, Luân Hồi Cung sẽ giúp hắn ngăn đỡ lửa giận từ Linh Lung Các.
Bởi vì hắn làm vậy là vì cứu Cơ Mộng Điềm, hơn nữa lần này không chỉ có người Luân Hồi Cung, mà còn có người của Bách Hoa Các, Lục gia, U Minh Giáo. Linh Lung Các sao dám đồng thời đắc tội tứ đại thế lực?
Ông!
Cơ Nộ lặng yên tiềm phục ở trong góc, trên cổ sáng lên quang mang, một con Hỏa Phượng màu đen gào thét lao ra, bắn thẳng đến chỗ đám người Khương Hỗ.
- Cẩn thận!
Khương Khinh Linh đột nhiên quét mắt nhìn sang bên này, mấy người Khương Hỗ lập tức kịp có phản ứng, không ngừng giật lùi ra sau tránh né, nhưng vẫn có một người không tránh kịp, bị Hỏa Phượng đánh trúng.
- A!
Trên thân người đó lập tức bùng lên hỏa diễm màu đen, đồng thời thân thể dần bị hủ thực với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Hỏa Phượng màu đen này chính là huyết mạch thần kỹ đặc hữu của Cơ gia, Hắc Phượng không chỉ có được nhiệt độ cao đến khủng bố, mà còn mang theo một loại năng lượng kỳ dị, có thể ăn mòn nhục thân kẻ địch, dù là Khương Khinh Linh bị đánh trúng, tuyệt đối cũng sẽ trọng thương.
Lại một người chết đi, Khương Khinh Linh giận không thể át, chỉ là đợi khi nàng đi tìm Cơ Nộ, kẻ sau đã lặng lẽ lui ra, tiềm nhập vào trong đám đông. Người này xảo trá còn hơn cả hồ ly, muốn đánh giết hắn là điều vô cùng khó khăn.
- A!
Phía lưng núi truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Dương Kỳ cũng ra tay đánh lén, thả ra mấy con Lệ Quỷ cuốn lấy một người. Khiến đối phương không cách tránh né, chỉ có thể cường hành chống đỡ Huyền lực công kích phóng tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng bị đánh cho tan tành.
- Tiểu thư, không thể dây dưa, ngươi phá vây đi ra, chúng ta giúp ngươi đoạn hậu!
Trong mắt Khương Hỗ lóe lên một tia tử chí, chỉ cần Khương Khinh Linh có thể chạy đi, hắn chết lại đã làm sao? Trên cổ hắn lóe lên hắc quang, Phệ Hồn Ma Điệp bay múa đầy trời, dọa cho đám người gần đó không ngừng thối lui.
- Trơ mắt nhìn các ngươi đi chết? Ta lại đào thoát một mình? Khương Khinh Linh ta không phải hạng người như thế!
Khương Khinh Linh lau đi máu tươi nơi khóe miệng, liếc nhìn xung quanh một lượt, nói:
- Bọn hắn không dám giết ta, các ngươi theo ta giết ra ngoài. Có ta đi trước ngăn trở, các ngươi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu các ngươi chết rồi, Khương Khinh Linh ta quyết không đào tẩu, không chém giết hết sạch bọn hắn, ta thề không làm người.
- Giết!
Khương Khinh Linh gầm lên một tiếng phẫn nộ, thả ra Bản Mệnh Châu, một mình một ngựa xông thẳng ra trước, đám người Khương Hỗ đành phải cắn răng phóng thích Bản Mệnh Châu đi theo.
Xuy xuy
Khương Khinh Linh đi ở tuyến đầu, thả ra Phệ Hồn Ma Điệp bay rợp trời, đồng thời đánh ra từng đạo Huyền lực như sóng triều cuộn trào tuôn tới, khiến cho đám đông trước mặt hoảng hốt tháo chạy.
- Định phá vây?
Cơ Nộ và Dương Kỳ liếc nhau, cả hai bất giác đều cười lạnh. Dồn dập chui vào trong đám đông, không để ý tới Khương Khinh Linh ở trước mặt, mà vòng ra áp sát mấy người Khương Hỗ ở phía sau.
- Chết đi!
Cơ Nộ và Dương Kỳ đồng thời phóng thích huyết mạch thần kỹ, bắn thẳng đến chỗ đám người Khương Hỗ. Bọn hắn đều không tấn công Khương Khinh Linh, bởi vì chỉ cần bọn Khương Hỗ chết rồi, còn lại một mình Khương Khinh Linh thì có gì phải sợ?
- Không hay, mau tránh ra!
Thân hình Khương Hỗ chợt lóe, vạch ra một đạo đường cong vút thẳng lên trời, hắn phản ứng cực nhanh, nhưng mấy người khác lại không được. Có hai người bị Hỏa Phượng bao phủ, ngoài ra còn có ba người bị mấy tên Lệ Quỷ quấn thân, căn bản không cách nào ngăn đỡ Huyền lực công kích phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Rầm rầm rầm
Vô số Huyền lực công kích phóng tới, thân thể năm người kia đồng loạt nổ tung, Khương Khinh Linh và Khương Hỗ dẫn theo mấy chục người, giờ đây trừ hai người bọn họ ra thì đều đã chết sạch.
- Giết!
Khương Khinh Linh gào lên một tiếng đau xót, lại vẫn không trốn, mà như cuồng long vút thẳng tới Cơ Nộ. Nàng không né tránh công kích, dựa vào chiến giáp Thánh giai ngăn trở Huyền lực ập đến từ bốn phía, lúc này trong mắt nàng chỉ còn lại một người, nàng muốn chém giết bằm thây Cơ Nộ.
- Ha ha ha!
Cơ Nộ bật cười ha hả, như cá chạch lui nhanh về phía sau, Khương Khinh Linh muốn đuổi giết hắn, nhất định phải chém giết mấy chục người ngăn ở trước mặt cái đã.
- Tấn công Khương Khinh Linh, ai có thể bắt sống, thưởng trăm vạn Huyền Tinh!
Cơ Nộ hét lớn một tiếng, thanh âm chấn đãng bốn phía, không ngừng vang vọng.
- Tất cả dừng tay, ai còn dám tấn công Khương Khinh Linh, Lục Ly ta giết cả nhà hắn!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng nộ hống kinh thiên, tiếng rống này rõ ràng được phóng ra bằng Long Ngâm thần kỹ, hệt như cự thú thượng cổ gầm rú, chấn khiến rất nhiều người màng nhĩ đau nhói, Huyền lực nhiễu loạn.
- Là Lục Ly!
Khương Hỗ tựa như nghe được tiên âm mỹ diệu nhất trên thế gian, trong mắt trào ra nhiệt lệ, ánh mắt nhìn về phía tiếng rống vọng lại, vui mừng khôn xiết.
Hưu.
Nơi xa, một chiếc Mệnh Luân cực lớn phá không lao đến, Khương Khinh Linh cũng ngừng lại công kích, ánh mắt khóa chặt nam tử đứng trên Mệnh Luân. Khóe miệng rướm máu thoáng khẽ cong lên, tựa như một đóa hoa đỗ quyên đỏ rực.
Bởi vì Khương Khinh Linh có quan hệ không cạn với Lục Ly, bọn hắn đang muốn nghĩ cách cứu viện đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm, lại không tìm thấy Lục Ly, thế là đành binh hành hiểm chiêu, ý đồ bắt lại Khương Khinh Linh, dùng nàng uy hiếp Lục Ly.
Nếu Khương Khinh Linh không đi ra đại bản doanh, bọn hắn không dám động, dù sao người nơi đó cũng rất nhiều. Nhưng Khương Khinh Linh lại đích thân ra ngoài tìm Lục Ly, hơn nữa thân thể còn đang vô cùng suy nhược, bọn hắn tự nhiên động tâm tư, chỉ cần bắt lại Khương Khinh Linh, như vậy liền có vốn liếng để đàm phán với Lục Ly.
Lúc Khương Hỗ đuổi theo Khương Khinh Linh, hắn chỉ dẫn theo hơn mười người, đến sau Khương Hỗ không yên tâm, lại triệu tập thêm hai mươi người. Cũng may nhờ số người Khương Hỗ triệu tập đến này, bằng không giờ đây chính hắn sớm đã chết, Khương Khinh Linh cũng bị bắt làm con tin.
Rầm rầm rầm
Trên một sườn núi lớn, đám người Khương Khinh Linh đang bị vây công, bên cạnh Khương Khinh Linh chỉ còn lại chín người, nếu không phải Khương Khinh Linh và Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, phỏng chừng lúc này trừ Khương Khinh Linh ra, tất cả đều đã chết sạch.
Khương Khinh Linh có được chiến giáp Thánh giai, ngoài ra còn có một chiếc thuẫn bài Thánh giai khác, lực phòng ngự tương đối mạnh.
Nhưng dù là thế, khóe miệng nàng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, linh hồn nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này lại phóng thích thần kỹ Phệ Hồn Ma Điệp quá độ, thương thế càng nặng thêm, lại bị rất nhiều công kích đánh trúng, nội tạng bị chấn động không nhẹ.
Dưới lưng núi toàn người là người, trước kia có tận hơn một trăm, đã bị đám người Khương Khinh Linh giết mất ba mươi, bốn mươi tên, nhưng bây đây nhân số đã lên tới hơn hai trăm, đều là do Dương Kỳ Cơ Nộ triệu tập tới.
Rất nhiều người phía dưới vốn không phải con em trực hệ Luân Hồi Cung Bách Hoa Các U Minh Giáo Lục gia, mà là con em trong các thế lực gia tộc lệ thuộc.
Tỷ như Bạch Dương Cung phụ dung Lam Sư Phủ, Lam Sư Phủ lại phụ dung Lục gia, Bạch Dương Cung và Lục gia không có mối liên hệ trực hệ. Nhưng nếu Lục Hồng Ngư có lệnh, người Bạch Dương Cung sao dám không nghe?
Đám người Dương Kỳ Cơ Nộ tuy không phải công tử đỉnh cấp của mấy đại thế lực, thanh danh địa vị so với bọn Dương Hiên Cơ Mộng Điềm thì đều kém xa, nhưng triệu tập võ giả thế lực dưới trướng thì vẫn là chuyện hết sức nhẹ nhàng.
Dương Kỳ Cơ Nộ quyết tâm muốn bắt lại Khương Khinh Linh, bởi vì không bắt lại Khương Khinh Linh, đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê liền sẽ nguy hiểm.
Cơ Nộ chính là tên võ giả Cơ gia tiềm phục trên đại thụ bên ngoài sơn động, trước đây từng bị Lục Ly đánh ngất. Sau khi Cơ Nộ tỉnh lại, đám người Cơ Mộng Điềm đều đã mất tích.
Chờ khi Cơ Nộ trở lại đại bản doanh, nghe được tin bọn Cơ Mộng Điềm bị Lục Ly bắt đi, có thể bị giết bất cứ lúc nào, hắn liền xác định tin tức này là thật, nếu không đám người Cơ Mộng Điềm không lý nào lại vô duyên vô cớ mất tích...
Rầm rầm rầm.
Mấy trăm người vây quanh đám Khương Khinh Linh không ngừng đánh ra từng đạo Huyền lực, phóng ra đủ loại huyết mạch thần kỹ, bí thuật. Chỉ là không ai dám tới gần, bởi vì Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh và Khương Hỗ quá cường đại, đến gần nói không chừng sẽ bị đánh giết ngay lập tức, mấy chục bộ thi thể còn nóng hổi dưới lưng núi chính là minh chứng hùng hồn nhất.
Chiến thuật của Cơ Nộ rất rõ ràng, chính là dựa vào người đông thế mạnh, oanh sát mài chết đám người Khương Hỗ, chờ khi Khương Khinh Linh bị thương quá nặng mới tiến lên bắt sống nàng.
Hắn tất nhiên là không dám giết Khương Khinh Linh, dù sao nàng cũng là thiên kiêu tương lai a. Hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn không giết Khương Khinh Linh, liền sẽ không làm lớn chuyện, Luân Hồi Cung sẽ giúp hắn ngăn đỡ lửa giận từ Linh Lung Các.
Bởi vì hắn làm vậy là vì cứu Cơ Mộng Điềm, hơn nữa lần này không chỉ có người Luân Hồi Cung, mà còn có người của Bách Hoa Các, Lục gia, U Minh Giáo. Linh Lung Các sao dám đồng thời đắc tội tứ đại thế lực?
Ông!
Cơ Nộ lặng yên tiềm phục ở trong góc, trên cổ sáng lên quang mang, một con Hỏa Phượng màu đen gào thét lao ra, bắn thẳng đến chỗ đám người Khương Hỗ.
- Cẩn thận!
Khương Khinh Linh đột nhiên quét mắt nhìn sang bên này, mấy người Khương Hỗ lập tức kịp có phản ứng, không ngừng giật lùi ra sau tránh né, nhưng vẫn có một người không tránh kịp, bị Hỏa Phượng đánh trúng.
- A!
Trên thân người đó lập tức bùng lên hỏa diễm màu đen, đồng thời thân thể dần bị hủ thực với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Hỏa Phượng màu đen này chính là huyết mạch thần kỹ đặc hữu của Cơ gia, Hắc Phượng không chỉ có được nhiệt độ cao đến khủng bố, mà còn mang theo một loại năng lượng kỳ dị, có thể ăn mòn nhục thân kẻ địch, dù là Khương Khinh Linh bị đánh trúng, tuyệt đối cũng sẽ trọng thương.
Lại một người chết đi, Khương Khinh Linh giận không thể át, chỉ là đợi khi nàng đi tìm Cơ Nộ, kẻ sau đã lặng lẽ lui ra, tiềm nhập vào trong đám đông. Người này xảo trá còn hơn cả hồ ly, muốn đánh giết hắn là điều vô cùng khó khăn.
- A!
Phía lưng núi truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Dương Kỳ cũng ra tay đánh lén, thả ra mấy con Lệ Quỷ cuốn lấy một người. Khiến đối phương không cách tránh né, chỉ có thể cường hành chống đỡ Huyền lực công kích phóng tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng bị đánh cho tan tành.
- Tiểu thư, không thể dây dưa, ngươi phá vây đi ra, chúng ta giúp ngươi đoạn hậu!
Trong mắt Khương Hỗ lóe lên một tia tử chí, chỉ cần Khương Khinh Linh có thể chạy đi, hắn chết lại đã làm sao? Trên cổ hắn lóe lên hắc quang, Phệ Hồn Ma Điệp bay múa đầy trời, dọa cho đám người gần đó không ngừng thối lui.
- Trơ mắt nhìn các ngươi đi chết? Ta lại đào thoát một mình? Khương Khinh Linh ta không phải hạng người như thế!
Khương Khinh Linh lau đi máu tươi nơi khóe miệng, liếc nhìn xung quanh một lượt, nói:
- Bọn hắn không dám giết ta, các ngươi theo ta giết ra ngoài. Có ta đi trước ngăn trở, các ngươi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu các ngươi chết rồi, Khương Khinh Linh ta quyết không đào tẩu, không chém giết hết sạch bọn hắn, ta thề không làm người.
- Giết!
Khương Khinh Linh gầm lên một tiếng phẫn nộ, thả ra Bản Mệnh Châu, một mình một ngựa xông thẳng ra trước, đám người Khương Hỗ đành phải cắn răng phóng thích Bản Mệnh Châu đi theo.
Xuy xuy
Khương Khinh Linh đi ở tuyến đầu, thả ra Phệ Hồn Ma Điệp bay rợp trời, đồng thời đánh ra từng đạo Huyền lực như sóng triều cuộn trào tuôn tới, khiến cho đám đông trước mặt hoảng hốt tháo chạy.
- Định phá vây?
Cơ Nộ và Dương Kỳ liếc nhau, cả hai bất giác đều cười lạnh. Dồn dập chui vào trong đám đông, không để ý tới Khương Khinh Linh ở trước mặt, mà vòng ra áp sát mấy người Khương Hỗ ở phía sau.
- Chết đi!
Cơ Nộ và Dương Kỳ đồng thời phóng thích huyết mạch thần kỹ, bắn thẳng đến chỗ đám người Khương Hỗ. Bọn hắn đều không tấn công Khương Khinh Linh, bởi vì chỉ cần bọn Khương Hỗ chết rồi, còn lại một mình Khương Khinh Linh thì có gì phải sợ?
- Không hay, mau tránh ra!
Thân hình Khương Hỗ chợt lóe, vạch ra một đạo đường cong vút thẳng lên trời, hắn phản ứng cực nhanh, nhưng mấy người khác lại không được. Có hai người bị Hỏa Phượng bao phủ, ngoài ra còn có ba người bị mấy tên Lệ Quỷ quấn thân, căn bản không cách nào ngăn đỡ Huyền lực công kích phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Rầm rầm rầm
Vô số Huyền lực công kích phóng tới, thân thể năm người kia đồng loạt nổ tung, Khương Khinh Linh và Khương Hỗ dẫn theo mấy chục người, giờ đây trừ hai người bọn họ ra thì đều đã chết sạch.
- Giết!
Khương Khinh Linh gào lên một tiếng đau xót, lại vẫn không trốn, mà như cuồng long vút thẳng tới Cơ Nộ. Nàng không né tránh công kích, dựa vào chiến giáp Thánh giai ngăn trở Huyền lực ập đến từ bốn phía, lúc này trong mắt nàng chỉ còn lại một người, nàng muốn chém giết bằm thây Cơ Nộ.
- Ha ha ha!
Cơ Nộ bật cười ha hả, như cá chạch lui nhanh về phía sau, Khương Khinh Linh muốn đuổi giết hắn, nhất định phải chém giết mấy chục người ngăn ở trước mặt cái đã.
- Tấn công Khương Khinh Linh, ai có thể bắt sống, thưởng trăm vạn Huyền Tinh!
Cơ Nộ hét lớn một tiếng, thanh âm chấn đãng bốn phía, không ngừng vang vọng.
- Tất cả dừng tay, ai còn dám tấn công Khương Khinh Linh, Lục Ly ta giết cả nhà hắn!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng nộ hống kinh thiên, tiếng rống này rõ ràng được phóng ra bằng Long Ngâm thần kỹ, hệt như cự thú thượng cổ gầm rú, chấn khiến rất nhiều người màng nhĩ đau nhói, Huyền lực nhiễu loạn.
- Là Lục Ly!
Khương Hỗ tựa như nghe được tiên âm mỹ diệu nhất trên thế gian, trong mắt trào ra nhiệt lệ, ánh mắt nhìn về phía tiếng rống vọng lại, vui mừng khôn xiết.
Hưu.
Nơi xa, một chiếc Mệnh Luân cực lớn phá không lao đến, Khương Khinh Linh cũng ngừng lại công kích, ánh mắt khóa chặt nam tử đứng trên Mệnh Luân. Khóe miệng rướm máu thoáng khẽ cong lên, tựa như một đóa hoa đỗ quyên đỏ rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.